Bạn Cùng Bàn

Chương 37: Tớ thích cậu, tin tưởng cậu!


Bạn đang đọc Bạn Cùng Bàn: Chương 37: Tớ thích cậu, tin tưởng cậu!

Nhã Ân lại một hôm nữa đến trường mà không có Trịnh Cảnh Tuấn. Thực ra, cũng không đến nỗi là cả ngày hôm nay sẽ không gặp cậu ta. Chiều hôm nay, giải đấu sẽ bắt đầu vào lúc ba giờ. Lúc đó, nó sẽ đến sân vận động cùng với An Nhiên để cổ vũ cho đội bóng ở trường.
Nhã Ân bước đến tủ đồ cá nhân của mình để chuẩn bị đồ xuống học thể dục. Vì nó phải bê đỡ đồ giúp giáo viên chủ nhiệm nên xuống lớp có hơi muộn, lúc này đã không có một ai trong lớp. Nhã Ân vội vội vàng vàng mở chiếc khóa tủ ra, nghe thấy một tiếng: cọc….cọc
Nhã Ân mở cánh tủ ra nhưng mở mãi, mở mãi đều không có kết cục. Lớp học thể dục thì đã muộn, nó đành mặc nguyên bộ đồng phục váy, chạy một mạch xuống sân thể dục.
Thầy giáo thể dục tên Tiểu Viên Viên, ngoài ba mươi tuổi, thân hình cường tráng, tính tình khô khan, trái ngược hoàn toàn với cái tên nữ tính, hiền dịu.
Dưới sân trường vẫn chưa xuất hiện nắng gắt vậy mà mồ hôi mồ kề của Nhã Ân đã chảy ròng ròng. Nó nhanh chóng chạy vào hàng, một tay đưa lên mặt lau nhanh mồ hôi, đứng nghiêm chỉnh.
Tiểu Viên lão sư mặc dù đã thấy nó chạy vào trong hàng nhưng vẫn dặn dò xong tất cả các hạng mục phải làm, cuối cùng mới hướng tới chỗ nó, nói giọng không lạnh không nóng: “Em kia, mau ra đây cùng tôi!”
Thôi chết rồi, nó lại phải chịu hình phạt!
Quả nhiên linh cảm của nó không hề sai, Tiểu Viên lão sư đưa nó vào phòng hội trường lớn, bên trong là cả núi đồ còn đang ngổn ngang. Quay sang nói giọng vô cùng nghiêm nghị với nó:
“Tội thứ nhất, không mặc đồng phục. Tội thứ hai, tập trung chậm. Em còn có ý kiến gì phản bác lại không?”
“Dạ, không. Thưa thầy!”
Tiểu Viên lão sư gật đầu: “Vậy thì bê cho tôi đống giấy tờ vụn vặt này ra ngoài hố rác của trường. Sau tiết này cũng có người đến thu dọn, nhưng tôi yêu cầu em phải làm cho xong!”. Nói rồi, Tiểu Viên lão sư bước từng bước dứt khoát ra ngoài.
Lão sư, lão sư thật là giống một tảng băng biết nói!- Nhã Ân nghĩ trong lòng, thầm sụt sùi.
Nó nhìn vào đống giấy tờ lộn xộn, thở dài một hơi rồi bắt tay vào phân loại, đợi đến lúc xếp thành một chồng vừa sức, nó bê ra ngoài hố rác, đặt ở gần một chiếc xe, chờ cho người đến chuyển đi.
Trong lúc nó đang say sưa làm việc thì tiếng chuông điểm thời gian kết thúc tiết cũng kết thúc, Nhã Ân không để ý lắm, tiếp tục bê đống giấy tờ thải loại ra ngoài.
Hoàng Thái Tiên đi từ sân thể dục vào, bắt gặp nó đi từ hội trường đi ra, mỉm cười đắc ý.
“Hôm nay không có Trịnh Cảnh Tuấn, cậu vất vả rồi!”- Trong câu nói có chút mỉa mai.
Nhã Ân quay lại , bước chân cũng dừng hẳn, trong đầu nó có một chút trầm mặc.
Hoàng Thái Tiên nhếch nhẹ khóe miệng, giễu: “Chẳng lẽ cậu chịu nhận thất bại trước tôi rồi hay sao?”
Nhã Ân không trả lời.
Hoàng Thái Tiên vắt hay tay trước ngực, đi qua Nhã Ân cố tình lấy vai sượt qua đống giấy lộn.
Nhã Ân nhất thời không phản ứng kịp, từng tờ từng tờ một bây lên không trung trong vài giây rồi rơi lả tả xuống đất.
Cả một màn trắng xóa.
Nhã Ân hoảng hốt cúi xuống nhặt, nhìn thấy bước chân của Hoàng Thái Tiên đã đi xa. Trong lòng nó đột nhiên đau nhói dữ dội. Trịnh Cảnh Tuấn cho dù như vậy, vẫn tin nó chứ?
“Mau đứng lên!”- Một giọng nói trầm ổn thân quen cất lên.
Nó giật mình nhận ra. Mắt bỗng nhiên long lanh ngấn lệ, ở trước Trịnh Cảnh Tuấn, lúc nào nó cũng mềm lòng, cũng yếu đuối.
Thấy Nhã Ân vẫn chưa có ý định đứng lên, Trịnh Cảnh Tuấn cầm tay nó, nhẹ nhàng kéo lên.
Nhã Ân xấu hổ quay lưng lại với cậu ta, vội vàng quệt nước mắt. Nó lấy lại bình tĩnh, hỏi:
“Cậu không cần phải tập luyện hay sao? Chiều nay đã là thi rồi mà”
Trịnh Cảnh Tuấn không trả lời.
Nhã Ân chau mày, đang định quay ra sau thì một luồng hơi nóng ấm đầy nam tính phả vào cổ nó:

“Nhã Ân, mau dọn xong đống này!”
Toàn thân của nó đột nhiên tê cứng lại, nó có thể cảm thấy cả cơ thể của cậu ta cũng đang ở đằng sau, rất gần nó. Hô hấp của Nhã Ân gần như không hoạt độnh.
Trịnh Cảnh Tuấn mặc kệ nó đang thừ người, cúi xuống nhặt từng tờ giấy lại với nhau. Động tác vừa dứt khoát mà lại vừa mạnh mẽ.
Bộ đồng phục ôm trọn người Trịnh Cảnh Tuấn, mỗi lần với tay ra thu góp càng thấy cậu ta vô cùng có khí chất. Nhã Ân trầm mặc nhìn cậu ta.
Trịnh Cảnh Tuấn thu dọn xong, đứng lên. Ánh mặt trời giờ này đã chiếu sáng rạng rỡ, cậu ta đứng dậy làm che đi tia sáng mặt trời đang chiếu rọi vào mặt nó. Tất cả nhìn lại lúc này chỉ là một ánh sáng mộng ảo xung quanh cậu ta. Nhã Ân hướng ánh nhìn lên trên, ngũ quan của cậu ta vừa tinh tế vừa thanh tao, trên trán còn lấm tấm một chút mồ hôi.
Nhã Ân dành lấy đống giấy tờ: “Để tớ làm nốt! Cậu cứ lên lớp đi!”
*****
Cuối giờ học, Trịnh Cảnh Tuấn vừa thu dọn sách vở, vừa bị Nhã Ân nhìn chằm chằm. Cậu ta có chút không thoải mái.
“Đừng nhìn nữa, đi theo tớ!”- Trịnh Cảnh Tuấn nói nhỏ với Nhã Ân,
Nhã Ân dừng tay lại một chút, mắt mở to nhìn cậu ta.
Trịnh Cảnh Tuấn định đưa nó đi đâu? Hay cậu ta vì hiểu lầm mà muốn thủ tiêu nó?
Hay cậu ta muốn trừng phạt nó?
Hay cậu ta….
“Đừng nhìn tớ như thế nữa!”- Trịnh Cảnh Tuấn nói, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng chỉ vừa độ, không để nó nhận ra.
Nhã Ân đột nhiên đỏ mặt, cất nhanh sách vở vào cặp. Trong lòng tò mò nhưng vẫn đi với cậu ta.
Trịnh Cảnh Tuấn dặn chú Vệ trước khi đến trường rằng hôm nay sẽ không phải đón hai người họ cho nên cậu ta cùng bắt xe buýt cùng với Nhã Ân.
Xe buýt hôm nay không đông, vẫn còn thừa ra năm sáu chỗ ngồi. Trịnh Cảnh Tuấn cùng Nhã Ân ngồi ở hàng ghế đôi.
Cả hai người đều không nói gì.
Trịnh Cảnh Tuấn quay đầu ra cửa sổ, ánh nắng chiếu vào làm cậu ta phải khép hờ mi mắt, hàng lông mi thỉnh thoảng khẽ động đậy.
Nhã Ân quay đầu nhẹ, nhìn ngắm khuôn mặt của Trịnh Cảnh Tuấn. Trái tim đột nhiên chệch đi vài nhịp, Nhã Ân cả hai tay đều nắm chặt gấu váy, chưa thể xác định rõ thái độ của Trịnh Cảnh Tuấn với nó.
Là cậu ta muốn chấm dứt với nó một cách nhẹ nhàng nên mới có thái độ đó hay sao?
Trịnh Cảnh Tuấn quay lại nhìn nó nhưng lúc này nó đã quay đi chỗ khác, khuôn mặt có vài phần lo lắng, nhịp thở cũng vì thế mà ngắt quãng.
Vài phút sau đó, Trịnh Cảnh Tuấn kéo nó xuống xe mặc dù vẫn chưa đến nhà. Nhã Ân vẫn lo lắng, chỉ thỉnh thoảng mới dám liếc nhìn cậu ta một chút.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”- Nhã Ân hỏi cậu ta
Trịnh Cảnh Tuấn vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm: “Đi ăn”
“Chẳng phải chiều nay cậu phải thi đấu rồi sao? Trịnh Cảnh Tuấn, thời gian không còn nhiều nữa!”
Cảnh Tuấn không trả lời, Nhã Ân lo lắng đến mức hất tay cậu ta đang nắm lấy tay mình:
“Trịnh Cảnh Tuấn, đừng vì chuyện của tớ mà làm ảnh hưởng đến cuộc thi của cậu! Tuyệt đối không!”
Trịnh Cảnh Tuán lạnh giọng: “Tống Nhã Ân, cậu…”
“Tớ xin lỗi, Trịnh Cảnh Tuấn!”

Trịnh Cảnh Tuấn đờ người, nhìn Nhã Ân đang cúi thấp mặt xuống nói xin lỗi cậu ta.
“Xin lỗi, xin lỗi cậu, Trịnh Cảnh Tuấn!”- Giọng nó run run
Nhã Ân, cậu có lỗi gì chứ?
Chẳng có lỗi gì cả. Mà tất cả là tại tớ, là tớ đã quá lơ là, chẳng quan tâm nhiều đến cậu. Là tớ đã không bảo vệ được cậu, là tớ đã để người khác bắt nạt cậu, để cậu phải chịu oan ức. Nhưng mà Nhã Ân, tớ giận cậu, giận cậu vì đã không tin tưởng tớ, cậu sợ tớ bị tổn thưởng nên không nói ra, để cuối cùng khi ngoảnh lại, cậu mới là người phải chịu thiệt thòi nhất.
Tớ thật đáng trách, rõ ràng là sai mà vẫn có thể giận cậu!
Nội tâm Trịnh Cảnh Tuấn phản ứng dữ dội, trong lòng cậu ta đau xót khó tả. Trịnh Cảnh Tuấn đột nhiên cầm lấy tay nó, vòng ra đằng sau, ôm trọn nó vào lòng, giữ nguyên như vậy….
Nhã Ân bất ngờ bị cậu ta ôm chặt, trong đầu nó chỉ có một ý nghĩ muốn thoát ra khỏi vòng tay của Trịnh Cảnh Tuấn, nhưng cuối cùng…. nó vẫn không thể làm được!
Từ bờ sông thổi vào những cơn gió nhẹ, làm những sợi tóc con của Nhã Ân thỉnh thoảng mất nếp, bay bay trong gió, Trịnh Cảnh Tuấn đưa tay lên đầu, vuốt nhẹ. Nhã Ân còn nghe thấy giọng nói trầm ổn của Trịnh Cảnh Tuấn bên tai mình: “Nhã Ân, người xin lỗi phải là tớ! Xin lỗi cậu!”
Hai hàng nước mắt của người nào đó lặng lẽ tuôn, chỉ có điều, hôm nay đã có người xoa dịu đi!
Nhã Ân vòng hai tay ra sau lưng cậu ta, đập đập nhẹ như vỗ về. Trịnh Cảnh Tuấn đột nhiên bật cười.
Rõ ràng người cần dỗ dành là nó mà lại lấy tay vỗ về cậu ta! Haizz, bánh trôi nhỏ rất ngốc!
Nhã Ân vẫn tiếp tục đập đập tay, trong lòng đã sớm trút bỏ gánh nặng!
Trịnh Cảnh Tuấn, đã không còn hiểu lầm nó nữa, đúng không?
Nhã Ân khóc đã nhiều, nước mũi bắt đầu sụt sịt. Trịnh Cảnh Tuấn nghe thấy liền hốt hoảng, nối rộng lại khoảng cách vừa đủ để nhìn được nó.
Nhã Ân ngước nhìn lên cậu ta: “Cậu sợ làm bẩn áo của cậu đúng không?”
Trịnh Cảnh Tuấn cười lớn, Nhã Ân cũng cười lớn.
Hai người bọn họ từ từ tách ra, Nhã Ân chỉnh lại tóc tai, lau lại mặt mày nước mắt còn tèm lem. Nó nói:
“Cảnh Tuấn, cậu thật sự tin tưởng tớ sao?”
“Từ trước đến giờ, vẫn luôn là như vậy!”- Giọng của cậu ta ấm áp mà vẫn vô cùng chắc chắn.
“Cho đến bây giờ, vẫn là như vậy chứ?”
Trịnh Cảnh Tuấn quay sang nó: “Nhã Ân, tớ không phải một người ích kỷ, tớ vẫn luôn tin cậu không làm những việc như vậy. Chỉ là trong lúc như vậy mà cậu vẫn không nói gì với tớ. Nhã Ân, vậy còn cậu, cậu có tin tớ không?”
Nhã Ân trầm tư vài giây: “Tớ tin cậu, Trịnh Cảnh Tuấn. Vì thích cậu nên tớ tin cậu, nhưng cũng vì thích cậu, nên tớ không muốn cậu phải đau lòng vì tớ!”
Trịnh Cảnh Tuấn nhìn nó, ánh mắt nó cũng một mực hướng về Trịnh Cảnh Tuấn. Hai người họ cùng nhìn nhau.
“Đồ ngốc!”
“Đồ ngốc!”
Hai người họ cùng lúc bật lên thành tiếng, nhìn người còn lại mà nói đồ ngốc.
“Cậu ngốc thì có!”- Nhã Ân bĩu môi.
Trịnh Cảnh Tuấn cười cười, gật đầu. Là tớ ngốc, là tớ ngốc mới thích một người cùng ngốc như cậu!

Nhã Ân thấy cậu ta gật đầu, tươi cươi ra vẻ. Nó cầm lấy cánh tay của Trịnh Cảnh Tuấn, lắc lắc: “Vậy buổi trưa nay, chúng ta đi ăn ở đâu?”
“Lựa chọn là do cậu!”
“Thật sao?”
“Tớ đã bao giờ lừa cậu”
“Cậu…..”
Từng đợt gió trên bờ sông thổi vào hòa cùng ánh nắng dịu dàng của tiết trời mùa thu. Khung cảnh này có lẽ vẫn là đẹp hơn bao giờ hết!
******
Nhã Ân sau khi ăn trưa liền chia tay Trịnh Cảnh Tuấn ở nhà. Vì cậu ta cũng phải đến trường chuẩn bị cho đội bóng cho nên nó cũng không thể đi theo. Hơn nữa, sáng nay chị quản lý ở quán cà phê cũng đã gọi cho nó về chiếc camera, Nhã Ân vô cùng sung sướng, vừa để Trịnh Cảnh Tuấn khuất dạng đã một mạch chạy đến đó.
Nhã Ân vừa hào hứng chạy đến nơi thì liền tắt ngụm. Cửa hàng, đóng cửa!
Nó gọi điện cho chị quản lý nhưng liên tục đều là những tiếng tút tút dài vô tận. Nó thở dài…
Sau khi nhìn đồng hồ, Nhã Ân mới hốt hoảng nhớ đến trận đấu, nó vội vàng bắt taxi nhưng cứ hết chiếc này đến chiếc kia vượt qua, không hề dừng lại.
Trịnh Cảnh Tuấn lúc này đang chuẩn bị ở đằng sau sân bóng, mặc dù người đã gần lấp đầy sân nhưng cậu ta vẫn không thấy Nhã Ân đâu. Rõ ràng lúc nãy nó đang ở nhà rồi, còn định đi đâu nữa?
Nhã Ân nhấc điện thoại gọi đến của Trịnh Cảnh Tuấn, may mà lúc nãy nó cũng bắt được một chiếc xe taxi, liều mạng gào thét đòi đến sân vận động thật nhanh. Bác tài xế sợ đến thần kinh tê liệt, cũng liều mạng phóng ga.
Còn cách sân vận động tầm tám trắm mét nữa thì gặp phải đoạn đường bị tắc nghẽn. Nó đang định mở cửa xe để chạy bộ thì nhận được cuộc gọi của Trịnh Cảnh Tuấn. Nhã Ân vội vàng vừa mở máy, vừa chạy đua với thời gian bởi chỉ cần trận đấu được bắt đầu, phòng vé sẽ không còn hoạt động, nó cũng không thể vào sân.
“Cảnh Tuấn, tớ sắp đến nơi rồi, chờ một ch…… Két!”
Trịnh Cảnh Tuấn chau mày, trong điện thoại giờ chỉ còn là tiếng hét và tiếng va đập.
“Nhã Ân? Nhã Ân?”
Không có tiếng trả lời.
Cậu ta lo lắng đến mức chạy ra khỏi phòng thay đồ, trong đầu chỉ hiện lên ý định đi tìm kiếm nó.
Đang chạy thục mạng qua chỗ khán đài, bỗng nhiên trong máy điện thoại lại vọng lại tiếng của ai đó: “Alo, Cảnh Tuấn, tớ sắp đến nơi rồi, cậu chờ một chút!”
Trịnh Cảnh Tuấn dừng chân, cúi xuống thở dốc: “Cậu không làm sao đấy chứ? Tớ vừa nghe thấy tiếng xe va đập!”
“Không sao! Tớ ở đây này, Trịnh Cảnh Tuấn!”- Giọng Nhã Ân bỗng vui vẻ trở lại.
Trịnh Cảnh Tuấn nhìn ra cổng sân vận động, bóng dáng mảnh mai của ai đó xuất hiện làm cậu ta bất giác mỉm cười.
“Trịnh Cảnh Tuấn, tớ sẽ ngồi ở khán đài A. Cậu nhớ thi đấu tốt nhé!”
“Được! Chờ tớ!”
Nhã Ân cúp máy, liền nhìn thấy An Nhiên đã ở trên khán đài vẫy vẫy. Nó nhanh chóng trèo lên, lướt qua rất nhiều người mới lên được chỗ của mình. Vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ.
“Nhã Ân, cậu cứ kệ bọn họ!”- An Nhiên ngồi bên cạnh, vỗ vai nó.
Nhã Ân gật đầu.
Trận đấu đã bắt đầu. Nhìn qua thì có thể thấy trường cấp 3 Đại Vũ sẽ có lợi thế sân nhà hơn trường cấp 3 Mai Khê Hồ nhưng giây phút này mới chỉ là bắt đầu, không thể nói rõ trước điều gì.
Nhã Ân cùng toàn bộ những khán giả đều nín thở trước những pha bóng lắt léo của tuyển thủ đội bạn, thỉnh thoảng còn tiếc nuối cho những pha bóng mất cảnh giác làm lọt lưới của cấp 3 Đại Vũ.
Trịnh Cảnh Tuấn càng thấy đội mình bị mất điểm thì càng tập trung hơn, mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo, nhưng động tác ném bóng và chuyền bóng vẫn rất nhanh nhẹn. Nhã Ân vẫn là cảm thấy mình đến đây để xem cậu ta nhiều hơn là để theo dõi trận đấu.
Có thể nói, trường cấp 3 Mai Khê Hồ là một đội bóng rất mạnh, bọn họ không vì đứng trên sân khách mà e dè, chỉ qua ba trận vừa rồi đã có thể thấy tiềm lực của họ không phải ở dạng vừa.
Bây giờ đã là gần cuối hiệp bốn, nghĩa là chỉ còn năm phút nữa là kết thúc trận đấu, tỉ số hiện giờ đang hòa nhau: 76 điểm.
Nhã Ân có thể thấy Trịnh Cảnh Tuấn đang đưa mắt nhìn một người trong đội, hai người bọn họ cùng gật nhẹ đầu.

Mặc dù chỉ là một dải đấu dành cho học sinh cấp ba nhưng vẫn rất hút khán giả, hơn nữa, sức nóng ở trên sân bây giờ không có gì có thể bì nổi. Tất cả mọi người đều hồi hộp.
Nhã Ân cũng hồi hộp dõi mắt theo dáng hình của Trịnh Cảnh Tuấn trên sân. Cậu ta đang chờ đồng đội chuyền bóng đồng thời quan sát đối phương, tìm ra sơ hở.
Còn một phút nữa, tỉ số vẫn hòa.
Lúc này, người đồng đội kia nháy mắt với cậu ta, nhếch miệng cười nhẹ, cậu ta giơ tay lên đoạn định chuyền ột người gần đấy nhưng cuối cùng lại là một cú chuyền xa cho Trịnh Cảnh Tuấn đang cố định ở lãnh địa của đối phương.
“Cầu thủ của cấp 3 Đại Vũ
Cẩn thận!!!
Ghi điểm!!!!”
Tiếng loa của bình luận viên vừa dứt, cả sân vận đồng cùng hò reo.
Trận đấu đã kết thúc, phần thắng nghiêng về cấp 3 Đại Vũ với 77 điểm. Trên màn hình lúc này đang chiếu cảnh tuyển thủ cấp 3 Đại Vũ cùng ăn mừng, Nhã Ân nhìn bóng hình của Trịnh Cảnh Tuấn trong đám đông, cười tươi.
Trịnh Cảnh Tuấn, cậu rất giỏi!
Đang trong không khí rộn ràng thì đột nhiên, màn hình trong sân vận động bỗng đen sì rồi hiện ra một hình ảnh mập mờ.
Mọi người đều hiếu kỳ nhìn lên màn hình.
Đó chẳng phải là cuộc hội thoại giữa nó và Hoàng Thái Tiên?
Cả sân vận động đều đứng lên đồng loạt, theo dõi đoạn video.
Vậy là,….. từng bức màn của sự đố kỵ, ganh đua được hé lộ. Hoàng Thái Tiên ngồi ở hàng ghế VIP đột nhiên không thấy đâu nữa, chỉ còn chiếc túi xách bỏ quên.
Nhã Ân cũng ngạc nhiên không kém, lúc này chỉ có một mình nó nhìn xuống sân, hướng mắt về Trịnh Cảnh Tuấn.
Điện thoại đến, là cậu ta gọi!
“Nhã Ân cậu thấy thế nào?”-Giọng nói của cậu ta lộ vẻ đắc chí.
Nhã Ân bật ngón cái lên, mỉm cười.
Trong khi cả sân vân động vẫn đang chăm chú nhìn màn hình thì Trịnh Cảnh Tuấn lại rời sân, dặn dò một đồng đội khác rồi đi ra ngoài.
Nhã Ân cũng từ từ rời khỏi ghế. Hai người bọn họ cuối cùng cũng gặp nhau ở cổng sân vận động.
Trịnh Cảnh Tuấn đã thay xong bộ đồng phục, choàng một tay ra sau lưng nó, khuôn mặt nửa cười nửa không.
Nhã Ân huých nhẹ cậu ta, hỏi: “Cậu không sợ bị giám thị bắt vì tội làm gián đoạn giây phút trọng đại hay sao?”
Trịnh Cảnh Tuấn nhếch nhẹ khóe miệng: “Tớ cũng muốn thử một lần cảm giác làm học sinh hư! Có gì thì tớ kéo cậu cùng lên là được!”
Nhã Ân cười lớn. Trong sân vận động, thầy giám thị đã cuống cuồng hét tên Trịnh Cảnh Tuấn.
Hai bóng hình quen thuộc cùng bước ra khỏi sân vận động, ánh chiều nhẹ nhàng trải vàng qua những bước họ đi cùng với những cơn gió nhè nhẹ.
Người ta nói đúng, tình cảm thuần khiết tựa như những cơn gió mát lành, mặc dù không thể nhìn thấy nó, nhưng vẫn không ngừng cảm nhận được……
Trịnh Cảnh Tuấn, tớ vô cùng, vô cùng thích cậu!
Tớ cũng vậy, Tống Nhã Ân!
———————————————————
Ôi các nàng của ta. Ta định cắt ra làm hai chương nhưng cuối cùng lại thôi. Đã là chương cuối rồi đấy!!! Không hiểu sao, ta xúc động quá! *khóc*
Giờ vẫn chưa nói lời cảm ơn, hay là ta cảm ơn bằng ngoại truyện nhaaa!
Vote đi, cmt đi! Chương cuối rồi! *chấm nước mắt*
Cuối cùng, ta nói này, các nàng ai hảo tâm thì vào cái link Ask.fm của ta ở phần thông tin giới thiệu để mở hàng nhaaaa. Hỏi gì cho vui cửa vui nhà đi nhaaaa!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.