Bạn Cùng Bàn

Chương 34: Bảo bối!


Bạn đang đọc Bạn Cùng Bàn: Chương 34: Bảo bối!

Nhã Ân mấy ngày hôm nay bắt buộc phải đeo khẩu trang khi đến trường, bởi mỗi khi nghĩ đến việc hôm đó, mặt nó cứ đỏ bừng lên như quả cà chua chín. Khổ nỗi, đã như vậy mà nó không thể dừng nhớ lại hình ảnh đó của Trịnh Cảnh Tuấn, lúc đó cậu ta vô cùng, vô cùng đẹp trai, đã thế lại còn tỏ ra đặc biệt ngầu nữa chứ.
Được rồi, nó biết là truyện gì đến sẽ đến, mà chuyện hôm đó tất nhiên sẽ xảy ra, nhưng tại sao mặt nó cứ nóng ran mãi như thế này? Hay tại nó không chuẩn bị đủ tốt nên bây giờ mới phải chịu ám ảnh?
“Nhã Ân, cậu bị cảm sao?”- An Nhiên hỏi
Nhã Ân biện hộ, cười tránhː
“Đâu có, tớ vẫn bình thường”
“Thế cậu đeo khẩu trang vào làm gì? Dù sao cũng vào đến trường rồi mà?”
Nhã Ân biện hộ, lấy tay quơ quơ xung quanh mấy cáiː
“Cậu không cảm thấy dạo này khí hậu ở Bắc Kinh có chút bụi bặm hay sao?”
“Không, không hề!”
Nhã Ân nhìn An Nhiên, mắt cười cười, chạy đi trước….
“Cậu ấy bị làm sao vậy nhỉ?”
“Cậu ấy chẳng làm sao cả. Chỉ là mới bị ăn thịt, bản chất thiếu nữ lại bộc phát. Cậu không phải lo!”- Trịnh Cảnh Tuấn cùng Chính Lâm đi đến. An Nhiên giật mình quay ra sauː
“Cái gì?”
“Tớ nói là cậu ý bị ăn thịt rồi!”
Cả Chính Lâm và An Nhiên đều từ từ đưa ngón cái lên trong im lặng. Trịnh Cảnh Tuấn, cậu thực sự rất giỏi đấy! Chưa gì đã cướp nụ hôn đầu của con gái nhà người ta rồi!
Chính Lâm quàng cổ Cảnh Tuấn, gian manhː
“Cảnh Tuấn, thế rốt cục nó có vị gì?”
Trịnh Cảnh Tuấn trau màyː
“Vị cái đầu cậu!”
Chính Lâm vẻ mặt không đồng tình, cùng nhìn An Nhiên….
Nhã Ân cả ngày ngồi học trong trạng thái mặt đỏ ửng, nhưng nó lại coi Trịnh Cảnh Tuấn là không khí. Gì chứ, nụ hôn đầu của nó, hoa, nến, biển đâu hết rồi?
“Nhã Ân, đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta đi ăn thôi!”- Cảnh Tuấn quay sang, kéo nó dậy.
Nhã Ân lủi thủi theo sau.
“Cậu muốn ăn gì nào?”
“Tớ sao? Tớ ăn gì cũng được!”
Trịnh Cảnh Tuấn suy nghĩ một hồi, quyết định vẫn đến quán của dì Lâm. Bởi chiều nay vẫn phải học, đi ăn những quán gần trường sẽ tiện hơn.
Quán của dì Lâm hôm nay đông hơn bình thường, khách khứa đến đông đúc, nhiều người còn phải đi chỗ khác vì không đủ chỗ. Nó và Cảnh Tuấn phải cố lắm mới có hai chỗ ngồi, nhưng là cạnh sát nhau…
“Cảnh Tuấn, Nhã Ân, các cháu đến rồi? Hôm nay muốn ăn gì để dì làm nào?”
Nhã Ân tươi cười nhìn dì Lâm, nói giọng nũng nịuː
“Dì nấu món nào cũng ngon hết, cho nên cháu sẽ ăn hết luôn!”
Dì Lâm nhăn tránː “Thôi được rồi! Cô nương ạ!”

Rồi quay sang Trịnh Cảnh Tuấnː “Cảnh Tuấn, cháu có muốn gọi thêm thứ gì nữa không?”
“Cháu không cần gì nữa! Dì mau vào nấu đi, đông khách quá!”
“Được, được, hai đứa chờ một tí!”
Một tiếng sau…..
“Nhã Ân, chúng ta về trường thôi!”
“Cảnh Tuấn, cậu chờ chút! Bụng tớ no đến nỗi không đi nổi nữa rồi!”
Trịnh Cảnh Tuấn đưa tay lên day tránː
“Chỉ còn mười phút nữa thôi đấy!”
Nhã Ân vẫn ngồi ôm bụng.
Cậu ta thực sự là người tuân thủ thời gian. Vậy mà…..
“Này, Trịnh Cảnh Tuấn, cậu làm gì vậy? Thả tớ xuống!”
“…”
“Thả tớ xuống! Tớ sẽ đi được mà. Giữa ban ngày ban mặt mà cậu lại giở trò này ra sao? Cậu muốn tớ xấu hổ đến chết chắc? Mau thả tớ xuống đi mà!”
“Ý cậu là ban ngày ban mặt thì không được làm vậy? Còn ban đêm thì được làm vậy?”
Á khẩu….
Trịnh Cảnh Tuấn thả nó xuống đất, vừa cười vừa xoa đầu nó. Nhã Ân, tại sao mỗi lần như thế này cậu lại đáng yêu như vậy chứ?
“Đi vào trường thôi! Muộn rồi!”
Trịnh Cảnh Tuấn giữ bước đi của nó lại, cầm tay của nó rồi mới bước điː
“Tớ nói với cậu. Đã đăng ký chủ quyền thì không ai cướp được, cũng không phải sợ. Có luật pháp bảo vệ!”
Cái gì mà luật pháp?
Cảnh Tuấn cầm lấy tay nó, đường đường chính chính bước vào cổng trường, một thân bảo vệ nó trước những ánh mắt hình viên đạn. Nhã Ân cũng coi là lo lắng đi, nhưng da mặt cậu ta làm từ áo chống đạn nên cũng vơi bớt phần nào. Trịnh Cảnh Tuấn, cậu đặc biệt lợi hại!
Buổi chiều sau khi tan học, Nhã Ân nhận được một cuộc điện thoại của Dao Y. Nó nói chuyện một lúc rất lâu mới ra khỏi trường, trên mặt có chút căng thẳng.
“Cảnh Tuấn, chiều nay cậu có muốn đi đâu đó chơi không?”
“Cứ coi là có đi! Cậu cứ đi theo tớ là được!”
Nói rồi cậu ta kéo tay Nhã Ân đi.
Hai bọn họ xuống xe ở phố Vương Thủ Tỉnh, dừng chân ở trước cửa hàng treo biển lần trước.
“Cậu định ăn tiếp hay sao?”
“Không phải!”
Nhã Ân vò đầuː
“Vậy cậu đến đây làm gì?”

“Chẳng phải lần trước cậu muốn lấy phiếu ăn miễn phí sao?”
Nhã Ân bất ngờ, há hốc mồm.
“Không cần cảm động đâu! Đi theo tớ!”
Sau khi cậu ta vào nói chuyện với chủ quán, người đàn ông trung niên liền chuẩn bị ngay sau đó. Ông ta thực sự hào hứng bởi không biết tài nghệ của cậu thanh niên có tướng mạo đẹp đẽ như thế này sẽ làm được những gì! Hay chỉ là dùng vẻ ngoài của mình một cách thực dụng như những người trước kia?
Trịnh Cảnh Tuấn cười nhìn nó rồi bước lên sân khấu, sau đó tỏ ra vô cùng ngầu, bật tay ra tín hiệu cho người phụ trách âm nhạc.
Trịnh Cảnh Tuấn định nhảy hay sao?
Âm nhạc bắt đầu vang lên….
Những bước nhảy vô cùng mạnh mẽ của Cảnh Tuấn bắt đầu….
Nhã Ân là lần đầu tiên được nhìn Trịnh Cảnh Tuấn nhảy, cậu ta từ trước đến giờ đều từ chối nhảy cho người khác xem, vì là lần đầu nên nó chỉ biết dán mắt vào cậu ta.
Trịnh Cảnh Tuấn bỗng chốc trở thành tâm điểm của mọi người, từng tốp từng tốp kéo đến ngày càng đông, chưa gì xung quanh đó đã hóa thành cả biển người.
“Này, đó chẳng phải là mỹ nam trường Đại Vũ hay sao?”
“Ý cậu là Trịnh Cảnh Tuấn hay sao?”
“Đúng rồi, đây đích thực là Trịnh Cảnh Tuấn mà!”
“Ôi trời, đẹp trai chết mất!”
“Nhảy còn đặc biệt cool nữa!”
“AAAAA, mini heart nữa kìa!”
“Trịnh Cảnh Tuấn, em yêu anh!”
“TRỊNH CẢNH TUẤN! TRỊNH CẢNH TUẤN!”
Nhã Ân ở dưới sân khấu, nghe được những lời bình luận, hò reo mà phì cười. Đúng vậy, Trịnh Cảnh Tuấn luôn hoàn mĩ như vậy mà!
Người kéo đến nhà hàng cũng càng ngày càng đông, họ không chỉ đến ăn không, mà còn vừa ăn, vừa xem Trịnh Cảnh Tuấn biểu diễn. Chưa gì, những chỗ trống trong nhà hàng đã được lấp đầy, không còn chỗ trống. Ông chủ mỗi lúc càng nhận được nhiều đơn đặt món hơn, bận bận rộn rộn với công việc của mình, nhân viên thì chạy đi chạy lại không ngừng nghỉ. Chàng trai này, đặc biệt có tài thu hút người khác!
Kết thúc bài nhảy, Trịnh Cảnh Tuấn cười một cái, hướng xuống dưới sân khấu, nơi có Nhã Ân đứng ở đó, nó cũng cười lại. Cười hạnh phúc….
Đám nữ sinh trông thấy nam thần nở thêm nụ cười, từng người từng người lại tiễn nhau bay bổng lên mây!
“Lạc Lạc, mau kéo tớ xuống, tớ không thể bay lên thế này được!”
“…”
Đoạn, Trịnh Cảnh Tuấn bước xuống sân khấu với cả người đang đổ mồ hồi lại bị đám đông ở dưới biểu tìnhː
“Chưa đủ! Chưa đủ! Chưa đủ!”
Cảnh Tuấn hơi khựng chân một chút!
Thôi thì biểu diễn thêm một chút, chiều lòng khán giả thêm một chút, phiếu ăn miễn phí chắc cũng sẽ nhiều hơn một chút, Nhã Ân cũng vui hơn một chút!

Trịnh Cảnh Tuân quay xuống sân khấu lấy một chiếc đàn ghita, bước lên với đầy tiếng hò reo.
Cảnh Tuấn định biểu diễn thêm sao?
Trịnh Cảnh Tuấn ngồi vào chỗ, cầm lấy chiếc mic, giọng nói trầm ấm nhờ có chiếc mic phóng đại mà vô cùng đặc biệtː
“Trước hết, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, nên sau đây, tôi sẽ hát một bài hát, vừa là để cảm ơn mọi người, nhưng đặc biệt hơn hết là gửi tới một người, một người vô cùng đặc biệt với tôi. Không để mọi người chờ lâu nữa, xin hãy cho tôi một tràng pháo tay!”
Mọi người ở dưới tuân theo rắm rắp, ai ai cũng đều vô cùng háo hức, người đến xem đông lại càng đông.
Những ngón tay thon dài, mảnh khảnh của Cảnh Tuấn lướt nhẹ trên dây đàn, đôi mắt nhắm lại, từ từ phiêu theo lời hátː
Bảo bối, bảo bối của anh
Cho em một chút ngọt ngào
Để đêm nay em được ngon giấc
Tiểu quỷ, tiểu quỷ của anh
Đùa giỡn đôi mắt xinh đẹp của em
Để em biết yêu thế giới này
Lalalalalala…. Bảo bối của anh
Bất cứ khi nào cũng có người ở bên em
Aiyayayayaya…. Bảo bối của anh
Cho em biết em đẹp nhất trên đời……
Wa la la la la la bảo bối của anh
Mỗi lúc cô đơn luôn có người nhớ thương em
Wa la la la la la bảo bối của anh
Khi anh mệt mỏi đã có em bên cạnh
Ai ya ya ya ya ya bảo bối của anh
Anh muốn nói cho em biết, em đáng yêu nhất thế gian…
Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay lũ lượt vang lên. Lúc này, Trịnh Cảnh Tuấn mới đứng lên cúi chào mọi người, bước xuống sân khấu trong ánh mắt ngập tràn tiếc nuối của khán giả.
Nhã Ân đứng ở một góc khuất, cười tươi rói nhìn cậu ta….
Trịnh Cảnh Tuấn cũng quay lại, mỉm cười….
Sau khi rời khỏi phố Vương Thủ Tỉnh, Nhã Ân cầm số phiếu ăn trên tay, cười đến nỗi không thấy tổ quốc đâu. Nó dựa cả người vào cánh tay của Trịnh Cảnh Tuấn.
“Cảnh Tuấn, cậu quả là rất lợi hại! Bái phục! Bái phục!”
Trịnh Cảnh Tuấn xoa xoa đầu nó, mắngː
“Mấy cái phiếu ăn thôi mà đã mua chuộc được cậu rồi!”
Nhã Ân ra sức cười nịnh nọtː
“Ây ya, cũng phải nói ông chủ cửa hàng này phóng khoáng quá đi, lại còn cho chúng ta thêm ngần ấy phiếu ăn nữa chứ!”
“Có việc gì cho không hay không?”
Nhã Ân hiểu được ý tứ của Trịnh Cảnh Tuấn, liền nhanh nhảuː
“Tớ biết rồi, là do tài năng khác người của cậu! Vô cùng tài giỏi! Vô cùng tài giỏi!”
Trịnh Cảnh Tuấn không nói gì, tiếp tục đi, tay vòng qua sau lưng nó một cách thoải mái.

Cứ coi đây là chút phúc lợi đi!
Nhã Ân đi bộ một hổi trong im lặng mới nhớ ra việc quan trọng của mình, khuôn mặt lại trở nên căng thẳngː
“Cảnh Tuấn, tớ có việc này muốn nói với cậu!”
Cảnh Tuấn nhìn biểu tình rụt rè của Nhã Ân, cườiː
“Tớ không ngăn cậu nói. Cậu cứ nói đi!”
“Tớ…tớ… nghĩ….”
“Tránh ra, tránh ra nào!”- Một chiếc xe bán bánh mì dạo xông đến chỗ bọn họ như bay, thậm chí còn chẳng thèm phanh lại, lao đi vun vút.
Nhã Ân né sang một bên, Trịnh Cảnh Tuấn cũng miến cưỡng né sang một bên!
“Cậu không sao đấy chứ?”- Trịnh Cảnh Tuấn hỏi han.
Nhã Ân lắc đầu.
“Cậu có chuyện gì, cứ nói tiếp đi!”
“À, tớ nghĩ là hôm nay tớ nên về sớm. Tớ đang có di mụ!”
Trịnh Cảnh Tuấn nghe xong trở nên khó xử, nóiː
“Được, vậy để tớ bắt taxi cho cậu!”
“Ừ!”
Trịnh Cảnh Tuấn bước ra, vẫy một chiếc taxi. Chờ đến lúc nó ngồi trên xe mới yên tâm cho tài xế cất bánh.
Nhã Ân thực ra đã được Dao Y nhờ việc giải thích cho Cảnh Tuấn về chủ tịch Phí, đi kèm theo đó lại là những lời cảnh báo, Trịnh Cảnh Tuấn rất dễ nổi nóng khi nhắc đến chuyện này!
Đang lẽ chiều này nó sẽ cùng cậu ta đi đến một nơi cậu ta muốn để tâm trạng cảm thấy tốt hơn, nói chuyện cũng sẽ bình tĩnh hơn. Nhưng mà…. hôm nay Trịnh Cảnh Tuấn lại đặc biệt vui vẻ như thế này, nó nào nỡ?
Xe dừng gần nhà nó, bởi Trịnh Cảnh Tuấn đã gửi tiền nên nó chỉ cần bước xuống xe rồi vào nhà. Thời tiết hôm nay cũng khá dễ chịu, phải chăng vì như vậy tâm trạng Cảnh Tuấn mới tốt đến thế?
“Nhã Ân, em về hơi muộn!”
Một giọng nam lạ lẫm cất lên. Là tên Lã Thâm đó sao?
“Tôi về muộn không liên quan gì đến anh!”
Nhã Ân đã cố đi tránh sang một bên nhưng lại bị anh ta chặn lối đi. Nó bực tứcː
“Đi ra!”
Anh ta cười cười, xoa cả hai tay vào nhau, hoàn toàn không nói gì.
“Anh….ưm…..anh bỏ ra!”
————————————————————————–
Hehe các nàng, bởi vì lần này có ra chậm một chút, ta cố kéo dài ra một chút. Lần này ta không nói dài dòng nên muốn chia ra mấy phần như sauː
Thứ nhất, dạo này vẫn có một vài người hiểu lầm giới tính của ta. Nhưng mà ta nói, ta xưng hô ta/nàng kiểu này nhưng ta đích thị là con gái, là gái một trăm phần nghìn đấy nhé! Ta nhiều lúc hay ăn nói hơi mất kiểm soát một chút nhưng không phải là giống đực đâu nhớ, ta là ta lườm ai toét mắt nói ta nói chuyện y hệt giống đực -.-
Thứ hai, cho ta hỏi tại sao view lại giảm thê thảm thế kia?
Thứ ba, cho ta hỏi tại sao vote cũng lại giảm thê thảm như thế kia?
Thứ tư, ta sẽ có một kế hoạch phát triển lượt follow, chứ ta nhìn vào lượt follow mà ta đau lòng quá, thật là dày vò con tim mà! T.T
Thôi, ta hết lời rồi, các nàng đọc chuyện vui vẻ, nhớ cmt cho ta, chứ dạo này các nàng ít cmt quạ….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.