Bạn Cùng Bàn

Chương 30: Cuối cùng cũng biết sợ!


Bạn đang đọc Bạn Cùng Bàn: Chương 30: Cuối cùng cũng biết sợ!

Trịnh Cảnh Tuấn bước vào phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, trên người hoàn toàn phải mặc một chiếc áo đã được sát trùng từ đầu đến chân, tay cũng phải có găng đầy mùi thuốc. Cậu ta thực sự rất ghét mùi của bệnh viện, quả là chẳng thú vị chút nào!
Phí Thiên Phước đã hôn mê suốt ba ngày nay, được cách ly điều trị đặc biệt trong phòng chăm sóc theo yêu cầu khẩn thiết của gia đình. Trịnh Cảnh Tuấn có lẽ là lần đầu tiên ở một mình chăn sóc chủ tịch Phí như thế này nên chân tay có chút miễn cưỡng không quen nhưng vì cả bà Ngô Hi và Dao Y đều đã thấm mệt, cậu ta thật sự phải làm!
Không gian bao quanh cả phòng bệnh đều là sự lạnh lẽo, ảm đạm xen vào từng nhịp liên hồi của các loại máy móc, thiết bị y tế xung quanh. Trịnh Cảnh Tuấn có phần hơi chán nản!
Ngồi một lúc ngắm trần nhà, cậu ta lấy chiếc điện thoại mới mua từ hôm trước . Kể ra cũng lạ, không rõ vì số lạ hay sao nên bánh trôi nhỏ không nghe máy?
Trịnh Cảnh Tuấn ngồi an tĩnh ở một góc phòng, tư thế ngồi vô cùng thoải mái, đầu hơi dựa ra sau cho đỡ mỏi, tay khoanh trước mặt, đôi mắt nhắm hờ lại. Chìm vào giấc ngủ tạm bợ….
Buổi sáng sớm hôm sau bà Ngô Hi đến bệnh viện cùng với một cặp lồng cháo cho Cảnh Tuấn. Trịnh Cảnh Tuấn từ tờ mờ sáng đã bị tỉnh ngủ nên lúc bà Ngô Hi vừa đến đã thay đồ ra ngoài khỏi phòng bệnh, người có chút không tỉnh táo.
“Con lại đây ăn miếng cháo lót dạ đi!”- Bà Ngô Hi gọi Cảnh Tuấn đến một cái bàn.
Trịnh Cảnh Tuấn ngoan ngoãn bước đến, nói: “Mẹ cũng cùng ngồi đi!”
Bà Ngô Hi sắp xếp cặp lồng cháo trước mặt cậu ta, lấy một cái thìa, đưa đến: “Mau ăn thôi!”
Trịnh Cảnh Tuấn không nói gì thêm, cặm cụi ăn mặc dù thực lòng không muốn ăn cháo một chút nào. Cháo chính là thứ cậu ta ngán nhất!
Bà Ngô Hi mấy ngày nay hốc hác đi trông thấy, da mặt cũng xạm lại vì lo lắng cho Phí Thiên Phước. Nói là cả đêm hôm qua nghỉ ngơi ở khách sạn nhưng không khác gì ngồi trên một đống lửa, làm gì cũng không yên lòng.
“À, Cảnh Tuấn, mấy ngày nay tình hình cũng đã ổn hơn, mẹ nghĩ con nên về nước đi, dù sao cũng đã sắp đến khai giảng rồi. Ngày đầu tiên bao giờ cũng phải có mặt, như thế mới thuận lợi. Ở đây đã có mẹ và Dao Y lo cho bố rồi. Con đừng lo!”- Bà Ngô Hi nhìn cậu ta, dặn dò.
Trịnh Cảnh Tuấn vẫn đều đặn đưa từng muỗng cháo lên miệng, vẫn chưa biết nên làm thế nào. Nếu cậu ta không ở đây thì thực lòng rất lo cho bà Hạo Hiên và Dao Y, một đằng thì tâm trí lại để ở Bắc Kinh, hàng ngày đều sốt ruột vì không gọi được cho bánh trôi nhỏ. Nên về hay không về?
“Con không nên lo, ở đây còn có gia đình bác Chương, còn có luật sư Trân, mẹ và Dao Y chắc chắn lo được ình. Khi nào xong xuôi việc ở nước, con lại qua đây!”
“Liệu có được không vậy?”- Cảnh Tuấn hỏi bà Ngô Hi.
“Con cứ về đi!”
“Vậy để chú Trương đặt vé!”- Trịnh Cảnh Tuấn dừng ăn, nói.
Bà Ngô Hi cũng gật đầu, một lúc sau nói tiếp: “Cảnh Tuấn, dù ông ấy đang hôn mê nhưng chắc chắn vẫn biết con đang ở đây. Ông ấy sẽ rất vui! Cảm ơn con!”

Trịnh Cảnh Tuấn nghe xong, mặt hơi nhăn lại một chút, nói: “Chỉ là việc nên làm!”
“Con thật sự đã hết ghét bỏ chúng ta rồi sao?”
Cảnh Tuấn không nói gì thêm, lau miệng đứng dậy, chỉ thông báo vài việc: “Tối nay sẽ bay luôn! Mẹ không cần gọi nữa đâu!”. Nói xong, cậu ta bước từng bước chậm rãi, ra về.
Bà Ngô Hi nhìn theo bóng cậu con trai đang tiến về phía thang máy, tâm tư lại có thêm vài phần ưu phiền….
———————————————————————
Cảnh Tuấn vì không có chủ đích đến đây nên không hề có đồ đạc gì nhiều, cho đến lúc rời khỏi khách sạn, chỉ có bộ quần áo mặc trên người là phải bảo quản chu đáo. Trịnh Cảnh Tuấn trước khi ra sân bay còn ghé vào nhà luật sư Trân chào hỏi. Luật sư Trân là luật sư cũ của cố chủ tịch, vì ở nước ngoài lâu năm nên tiếng anh lẫn tiếng mẹ đẻ cứ trộn lẫn vào nên rất khó nghe. Cậu ta ngồi đối diện mặc dù gật gà gật gù nhưng cơ bản là vẫn chỉ hiểu đôi từ, đôi từ khác bỏ ngoài tai.
Lúc rời khỏi nhà luật sư Trân, cậu ta chợt nhớ đến bánh trôi nhỏ, liền nói với quản gia Trương đến một cửa hàng trang sức gần đó, trịnh trọng bước vào.
Trong cửa hàng trang sức tất nhiên chỉ các chị, các dì. Đã thế còn nhìn thấy một đại nam thần bước vào cửa hàng như thế này, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ. Một chị gái tóc vàng, da trắng, mặc một bộ đồng phục của hãng tiến đến gần cậu ta, chào hỏi bằng tiếng Anh:
“Không biết vị tiên sinh đây có nhu cầu gì?”
“Tôi muốn mua một chiếc vòng cổ cho bạn gái!”- Trịnh Cảnh Tuấn trả lời bằng tiếng Anh một cách lưu loát.
Chị gái phục vụ nghe đến hai từ bạn gái, từ tận sâu trong thâm tâm gào gào thét thét. Thế quái nào đàn ông bước vào đây đều là hoa đã có chậu?
“Được, đi theo tôi!”
Cậu ta đi theo cô nhân viên lướt qua một tá nhân viên cửa hàng khác đang đưa chuyện với nhau, bàn tán xì xồ.
Cô đeo găng tay vào rồi mới mở tủ kính, thận trọng đem một chiếc dây chuyền ra, giới thiệu kĩ càng: “Đây là chiếc dây chuyền cuối cùng của nhà chế tác Vanmirs trước khi qua đời, trên thế giới này, chiếc vòng cổ chỉ có một, không có hai. Dây chuyền thanh mảnh, dịu dàng còn mặt dây chuyền được đính kim cương, vừa quý phái lại vừa sang trọng. Được biết, Vanmirs lấy cảm hứng từ người vợ quá cố của mình để chế tác ra chiếc vòng cổ này.”
Trịnh Cảnh Tuấn nhìn tổng thể chiếc vòng. Mặc dù cậu ta không cố ý chê bai nhà chế tác Vanmirs nhưng thực sự tác phẩm này của ông ta không gây ấn tượng sâu đậm cho cậu ta quá nhiều.
“Cho tôi xem mẫu khác!”- Trịnh Cảnh Tuấn nói với cô nhân viên.
Cô nhân viên trố mắt nhìn cậu ta, loại dây chuyền này quý hiếm đến mức nào, cậu ta không biết hay sao? Đã thế, đối với những loại mặt hàng này, vừa nhìn thấy là đã phải mua rồi. Không phải chứ, chẳng lẽ cậu ta không có tiền?
Cô phục vụ tiếp tục đưa cho cậu ta các mẫu khác. Tuy nhiên, mẫu nào đưa ra đều bị cậu ta từ chối.

Sau một hồi tìm kiếm hết chiếc này đến chiếc nọ, Trịnh Cảnh Tuấn khó chịu bước ra khỏi cửa hàng. Tại sao cả một cái cửa hàng lớn như vậy mà không có chiếc nào vừa mắt cậu ta?
“Cảnh Tuấn, giờ chúng ta nên đi ăn, lên máy bay sẽ đói!”- Quản gia Trương đứng ở trước cửa xe, nói với Trịnh Cảnh Tuấn.
Cậu ta trong lòng vẫn đang rối vì vẫn chưa chọn được quà cho bánh trôi nhỏ. Thực sự vẫn chưa muốn đi: “Chú đừng lo, cháu lên máy bay ăn cũng được!”
“Cảnh Tuấn, cháu cũng đừng lo. Chú đã thay cháu đặt quà rồi!”
“….”
“Chú biết là thể nào cháu cũng phải mua quà cho nên lúc trước đã nhờ một người đến đặt, cháu có muốn xem hay không?”
“Chú Trương, quà cáp phải là chính người tặng mua chọn thì mới có ý nghĩa!”
Quản gia Trương hơi hít hít cái mũi: “Lên xe thôi, còn hơn là không có gì để tặng!”
Trịnh Cảnh Tuấn bị thúc giục, miễn cưỡng lên xe. Tâm trạng có chút lo lắng, có chút nghĩ ngợi. Liệu không phải là quà của cậu ta chọn, có nên tặng cho bánh trôi nhỏ? Nhưng dù sao cũng đã sắp đến giờ bay, cũng không thể mua được gì, đành phải nhờ vào con mắt thẩm mĩ của quản gia Trương vậy!
Trịnh Cảnh Tuấn mang một thân chỉ toàn đồ đen ra sân bay, lúc vào máy bay mới cởi ra, cũng chỉ vì cảm mạo mà chậm trễ. Cậu ta bước vào toa hạng sang, trùm chăn nửa người, ngủ ngon lành.
————————————————————-
Nhã Ân hôm nay đi lấy đồ đồng phục đặt may từ mấy hôm trước cùng An Nhiên. Xem ra đồ đồng phục năm nay cũng không khác năm trước là bao. Nó cầm trên tay túi xách đựng đồ, bắt chuyện với An Nhiên:
“An Nhiên, cậu thấy đồng phục năm nay như thế nào? Tớ thấy nó vẫn hệt như đồng phục cũ!”
“Đúng là từ đồng phục cũ thôi mà, tớ thấy nó cũng không đến nỗi!”
“Ừm!”
“À, cậu có thông tin gì về Trịnh Cảnh Tuấn chưa? Cậu ta vẫn chưa về sao?”
Nhã Ân lắc đầu.

“Cậu ta đi đâu được nhỉ?”
Nhã Ân nhìn An Nhiên, thủ thỉ: “Nói chuyện khác đi!”
“Nhưng mà tớ lại có cảm giác hôm nay cậu ta sẽ lại về, đứng trước mặt cậu!”
Nhã Ân thở dài: “Cậu tưởng tượng cái gì mà lắm thế? Việc của cậu còn lo chưa xong đâu đấy!”
“Chưa gì đã sợ tớ cướp Trịnh Cảnh Tuấn rồi sao?”
“Cậu cướp thì cứ cướp đi. Tớ rộng lượng lắm mà!”- Nhã Ân nói đùa
“Tớ hóa ra chỉ là hàng hóa cho cậu trao đổi thôi sao?”
Nhã Ân giật mình nghe giọng nói trầm ấm quen thuộc phía sau. Nó từ từ quay người lại.
Trịnh Cảnh Tuấn…..cuối cùng cũng về đây rồi?
Nhã Ân bất giác quay hẳn lại ra đằng sau, ôm trầm lấy cậu ta từ phía chính diện, gào to: “TRỊNH CẢNH TUẤN. ĐỒ ĐỘC ÁC. TẠI SAO ĐI LẠI KHÔNG NÓI VỚI TỚ? TỚ GHÉT CẬU, THỰC SỰ RẤT GHÉT CẬU!”
Trịnh Cảnh Tuấn nhìn xuống bánh trôi nhỏ đang không biết xấu hổ mà ôm lấy cậu ta giữa phố, vòng một tay lên an ủi: “Thế tại sao còn ôm tớ làm gì?”
“Vì…vì..”- Nhã Ân vẫn chưa bỏ tay ra.
“Thôi được rồi, là tớ sai!”
An Nhiên đứng một bên bọn họ, từ từ đi ra chỗ khác. Thực ra, trước khi gặp Nhã Ân, cậu ta đã gọi cho An Nhiên, phổ biến kế hoạch thực hiện đầy bất ngờ.
Nhã Ân từ từ buông lỏng tay ra, lúc nhận thấy vì quá xúc động mà ôm lấy cậu ta, mặt nó bất giác đỏ ửng.
Trịnh Cảnh Tuấn vuốt vuốt tóc của nó, nói: “Cậu đặc biệt ngốc!”
Rồi cậu ta mặc nó ình xoa xoa cái tóc, tay còn lại lấy một chiếc vòng cổ hình mặt trời sáng lấp lánh, đưa ra trước mặt nó.
“Nhã Ân, cậu tha lỗi cho tớ chứ?”
Nhã Ân nhìn chiếc vòng cổ trước mặt, mắt theo bản năng cũng sáng lên, cảm kích:
“Tớ có nói cậu phạm lỗi gì đâu”-Nó cười hì hì
Cảnh Tuấn cũng bật cười nhìn nó. Cậu ta vòng tay ra sau đeo cho nó chiếc vòng.

“Nhã Ân, tớ không phải là một người lãng mạn, cũng không giống như nam chính trong phim, luôn mua tặng cậu những món đồ đắt tiền. Món đồ này tớ tặng cậu, chính là chân tình của tớ. Tống Nhã Ân, làm bạn gái tớ, được không?”
Thực ra, lý do lúc lên sân bay, Trịnh Cảnh Tuấn phải mặc đồ kín mít vì cậu ta không chấp nhận món đồ quản gia Trương đã đặt sẵn. Mà còn phải đến ngôi biệt thực cũ ở gần ngoại ô, nơi cậu ta và bố đã từng đến du lịch, tùm kiếm chiếc vòng cổ này. Trước lúc mất, bố cậu ta còn dặn dò: “Chiêca vòng này là kỉ vật của ông nội đưa cho bố, bố lại muốn để cho con. Tiểu Tuấn Tuấn, mai sau, nếu con thật sự yêu thương một ai đó, hãy tặng chiếc vòng này cho người ấy. Người ấy sẽ là của con mãi mãi!”
“Tớ tưởng chúng ta đã là một cặp rồi mà- Cậu ta trở về với thực tại, nghe Nhã Ân băn khoăn.
“Cậu nghĩ như thế từ lúc nào vậy?”
“Từ lúc cậu đeo cho tớ chiếc vòng cổ ý!”- Nhã Ân cố tình trêu Trịnh Cảnh Tuấn
“Đặc biệt ngốc!”
Nhã Ân phụng phịu nhìn Trịnh Cảnh Tuấn.
“Nhã Ân, cậu…. làm bạn gái của tớ. Được không?”
“Tớ đồng ý!”
“Cậu nói gì? Tớ nghe không rõ!”
“TRỊNH CẢNH TUẤN, TỚ ĐỒNG Ý!”
Cả hai mỉm cười nhìn nhau, tay nắm chặt.
Thỉnh thoảng, từng đợt gió từ bờ sông rì rào thổi đến, hai người bọn họ lại cùng cầm tay nhau, đi dọc bờ sông.
Có lẽ… cảnh tượng ấy cho đến mai sau kia cũng không bao giờ phải nhạt…
*.*.*.*
Rơm: Lần đầu tiên truyện đứng thứ nhất trên bảng xếp hạng. Khà khà, phải đăng chap ăn mừng luôn. Đồng thời cũng cảm ơn các nàng thật nhiều nhé!
Ta đến bây giờ cũng đã sắp khỏi bệnh rồi. Cảm ơn các nàng đã hỏi thăm. Ta thấy vui lắm lắm ý.
Thứ bảy tuần này là sinh nhật ta, không biết có kịp đăng chap ăn mừng luôn không nhể? Để ta nghĩ, nếu ta lười thì thôi :v
Chuyện cuối cùng, ai còn chưa kb fb với ta, lúc nào mà kb rồi ý, kể từ nay trở đi, trước khi kb thì inbox cho ta để ta biết nhé. Nhiều lúc có nhiều người ta không quen lại chấp nhận, mệt lắm.
P/s: Chap này viết bằng điện thoại :3


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.