Bạn đang đọc Bạn Cùng Bàn: Chương 29- Bánh trôi nhỏ, đừng nháo!
Chương Hàm Kiệt ngày hôm nay được Nhã Ân cùng Cảnh Tuấn ưu ái tiễn ra sân bay. Còn được nó khuyến mãi thêm mấy giọt nước mắt trước khi rời đi. Chương Hàm Kiệt tuy bên ngoài có chút miễn cường tiếp nhận nhưng tròng lòng lại vô cùng cảm động. Trước khi đi, anh ta còn quay lại nói với Nhã Ân:
-“Nhớ giữ sức khỏe thật tốt, học hành cũng thật cố gắng. Với lại nhờ em gửi lời chào của anh với hai bác nhé, hôm nay chỉ gặp được một buổi sáng là phải đi rồi!”
-“Được rồi, anh yên tâm đi!”
Chương Hàm Kiệt nói xong định quay đi nhưng rồi nhớ đến nhân vật sáng giá phía sau nó, anh ta quay lại, vẫy tay:
-“Chú nhớ lời anh nói. Anh đi đây!”
Cảnh Tuấn gật nhẹ đầu ở phía sau, ý vẻ tiễn biệt.
Chương Hàm Kiệt đã soát xong vé, cầm vali rời đi. Từ từ biến mất sau cánh cửa.
Nhã Ân nhìn theo Chương Hàm Kiệt, bất giác thở dài. Chẳng mấy khi có dịp gặp nhau mà chỉ được một chút đã phải đi. Đã thế Nhã Ân là lần đầu tiên được hưởng thụ cảm giác có một người anh nuông chiều, sủng ái thế này. Lúc Chương Hàm Kiệt bước đi, lòng nó có chút mất mát nho nhỏ.
Cảnh Tuấn đứng im lặng đằng sau không nói lời nào. Cậu ta biết, lúc này Nhã Ân đang cảm thấy có chút hụt hẫng, thậm chí là sẽ có cảm giác nhớ mong. Tại sao cậu ta biết ư? Tất nhiên rồi, vì cậu ta rất hiểu được tâm lý của trẻ con mà!
Nhã Ân cuối cùng cũng xoay người rời đi. Nó cầm lấy cánh tay của Trịnh Cảnh Tuấn, nói:
-“Đi thôi!”
-“Cậu muốn đi đâu!”
-“Đi đâu tùy cậu!”
Cảnh Tuấn suy nghĩ một hồi vừa đúng lúc đến chiếc taxi đang dừng gần đó, mở cửa cho nó vào trước rồi nói với bác tài xế: “Phố Vương Thủ Tỉnh!”
Nhã Ân nghe xong bỗng nhiên vui vẻ. Phố Vương Thủ Tỉnh chính là một thiên đường ẩm thực, mua sắm kết hợp với vui chơi giải trí lớn nhất Bắc Kinh. Nhã Ân thực sự vẫn rất ít đến nơi này. Lần này được đi đến phố Vương Thủ Tỉnh cùng với Trịnh Cảnh Tuấn như thế này thì thật là vui!
-“Cảnh Tuấn, cậu là nhất!”
Nhã Ân toan lấy chiếc điện thoại trong túi ra định gọi cho An Nhiên thì bị lời nói của Trịnh Cảnh Tuấn chặn ngay lập tức: “Cậu là đang hẹn hò hay là bọn họ hẹn hò?”
Nhã Ân đóng băng.
Này! Nó mới chỉ là khoác tay cậu ta có hai lần, chỉ là thân thiết hơn bình thường một chút thôi mà cậu ta đã nghĩ nó thực sự chấp nhận rồi sao? Nay, Trịnh Cảnh Tuấn, cậu là đang ảo tưởng đó sao?
-“Ai, ai nói tớ với cậu là đang hẹn hò?”
Cảnh Tuấn quay sang nói vẻ điềm nhiên: “Tớ nói!”
Nhã Ân tiếp tục đóng băng.
Nhìn thấy biểu tình sửng sốt của Nhã Ân, Cảnh Tuấn không nói thêm gì nữa, cậu ta chỉ thỉnh thoảng quay sang nhìn nó một cái rồi lại quay đầu nhìn ra cửa xe. Hoàn toàn im lặng…
Chiếc xe dừng chân tại đầu phố Vương Thủ Tỉnh theo lời của Trịnh Cảnh Tuấn. Nhã Ân xuống xe trước, Trịnh Cảnh Tuấn ghé lại trả tiền cho bác tài xế xong rồi mới xuống. Nhưng vừa bước ra ngoài tuyệt nhiên không thấy Nhã Ân đâu. Cậu ta bước nhanh về phía trước đi tìm nó. Con người này….đúng thật là cầm tinh con ngựa!
“Cảnh Tuấn! Ở bên này!”- Nhã Ân giơ tay vẫy vẫy.
Trịnh Cảnh Tuấn nhìn theo hướng Nhã Ân. Nó một thân còn đang bận rộn cầm que xiên ở cửa hàng bán đồ ăn rong, miệng nhom nhem đầy thức ăn.
Cảnh Tuấn đứng im nhìn bóng dáng nho nhỏ của nó một hồi lâu rồi mới tiến đến: “Ăn từ từ!”
Mặc lời cảnh báo của Cảnh Tuấn, tay nó vẫn không ngừng nhét đồ ăn vào miệng cơ hồ như muốn ăn cả cái xe đồ ăn này.
Trịnh Cảnh Tuấn cảm giác được chuyện không lành, tiến đến một cửa hàng tiện lợi để mua vài chai nước. Đúng năm phút sau khi cậu ta ra ngoài, Nhã Ân vì ăn không kịp mà nghẹ suýt chết. Nó cầm lấy chai nước mà lòng reo hò vui sướng như bắt được vàng.
“Tớ nói có sai?”-Cảnh Tuấn nhìn nó giọng lạnh tanh. Thực ra,nó muốn ăn hay không ăn thì đều tuỳ vào quyết định của nó. Nhưng ăn đến nỗi mắc nghẹn như thế kia, cậu ta có chút không cam lòng đành phải nén giận đi mua nước cho nó. Kết quả là chiếc bánh trôi nhỏ ngây thơ vẫn không biết con hổ trước mặt mình bây giờ chính là một quả bom hẹn giờ.
“Không sai, không sai chút nào!”-Nhã Ân liến thoắng.
Cậu ta nhìn bộ dạng của nó, trong lòng lẩm bẩm: “Đồ trẻ con!”
Đợi Nhã Ân ăn xong, cậu ta tiến ra ngoài trước. Không khí đã bắt đầu đỡ khô hanh, dù sao cũng đã đến lúc khai giảng, tiết trời vẫn giữ được như hôm nay thì thật đẹp!Nhã Ân nán lại quầy đồ ăn một chút để mua thêm vài xiên cho Cảnh Tuấn rồi bước ra ngoài. Nó tươi cười giơ cả tá que xiên trên tay đến trước mặt cậu ta, nói:
“Cảnh Tuấn! Cậu ăn đi!”
“Tớ không muốn ăn đồ có nhiều dầu mỡ, cậu cứ ăn đi!”
Nhã Ân cau mày, bất bình: “Được rồi! Vậy thì cậu muốn ăn cái gì để tớ đi mua?”
Cảnh Tuấn dừng chân lại, nó theo bản năng cũng lập tức đứng lại ngay. Cậu ta nhìn biểu hiện của nó một hồi rồi nói: “Cậu có hứa là tớ muốn ăn gì cậu sẽ mang tới không?”
Nhã Ân nhanh nhảu trả lời:”Tất nhiên là có rồi!”
“Tớ muốn ăn cậu!”- Cậu ta vừa nói, ánh mắt vừa hiện lên vẻ gian tà.
Nhã Ân đứng đờ ra năm giây để tiêu hoá hết câu vừa rồi của Trịnh Vô Sỉ. Năm giây sau:
“Trịnh Cảnh Tuấn, ngươi hôm nay chết với lão bà bà!”
Cảnh Tuấn đi trước, coi lời đe doạ của Nhã Ân chỉ như là chuyện đùa. Tống Nhã Ân, để xem cậu làm gì được tớ!
Một mặt khác, Nhã Ân thực sự đang giận dỗi. Lẽ ra hôm nay là một ngày cực vui mà cậu ta có thể trêu đùa như thế, trêu cho nó phát tức mà không làm được gì, đã thế cậu ta còn ung dung tự tại bước đi như chưa có gì xảy ra. Trịnh Cảnh Tuấn ơi là Trịnh Cảnh Tuấn, có lẽ cậu nên thử sự lợi hại của tớ đi. Hôm nay tớ sẽ đảo chính, đảo chính!
Nhưng mà trước hết cứ đi theo cậu ta để lấp đầy cái bụng đã.
Nghĩ rồi nó chạy lên, đi song song với Trịnh Cảnh Tuấn.
Cậu ta nhìn thấy nó, cơ hồ như muốn làm thịt nó thật sự, làm nó giật mình lùi lại phía sau. Nhưng rốt cục chưa cho nó thời gian để phòng thủ, Trịnh Cảnh Tuấn đã nắm lấy bàn tay nó, thật nhanh!
Nhã Ân đột nhiên có người cầm tay, mặt bỗng giác đỏ ửng. Không hề phản kháng!
Trịnh Cảnh Tuấn cư nhiên thấy thái độ ngại ngùng của nó, châm chọc: “Không phải cậu sẽ đánh tớ đến chết sao?”
Nhã Ân ngước lên nhìn cậu ta, đôi mắt mở tròn: “Thôi thì lần này tớ bỏ qua cho cậu. Dù sao tay tớ cũng đang rất “lạnh”!
Trịnh Cảnh Tuấn nghe xong câu trả lời của nó, khóe miệng bất giác xong lên một cách hoàn mỹ: ” Nhã Ân, có chắc là tay cậu đang rất lạnh không?”
“Tớ chắc mà, vì lúc cậu vừa động vào tay tớ, người tớ đã rét run rồi!”- Nhã Ân nín cười
Trịnh Cảnh Tuấn nghe xong, mặt đen sì.
Nó lần này lại một lần nữa nhìn thấy bộ dạng hài hước của Trịnh Cảnh Tuấn, cười híp mắt đến nỗi không rõ cả đường đi.
“Bánh trôi nhỏ, đừng nháo!”-Trịnh Cảnh Tuấn ra lệnh. Tay càng thêm siết chặt hơn như thay cho việc trừng trị.
Nhã Ân nghe xong lời nói của cậu ta, bỗng chốc sợ hãi, im lặng như tờ. Lời nói của Trịnh Cảnh Tuấn thật có sức mạnh, chưa gì cũng đủ răn đe nó rồi!
Hai người bọn họ tiếp tục đi như thế. Hình bóng dưới nắng xế tà càng thêm lung linh, nửa hư nửa thực. Giá như… hình ảnh này mãi mãi có thể gặp lại!
Đến gần một nhà hàng kiểu Pháp thì Nhã Ân dừng lại, níu tay Trịnh Cảnh Tuấn. Nhưng lần này không phải vì ăn, mà là vì chiếc bảng treo ở đằng kia!
“Khuyến mãi mười hai phiếu ăn miễn phí cho bất cứ ai có thể mời được hơn bốn mươi thực khách vào nhà hàng. Bằng tất cả tài năng của bạn, đừng ngại ngần, hãy thử sức!”
Nhã Ân để Cảnh Tuấn đọc xong thì ra sức mời chào: “Cảnh Tuấn! Cảnh Tuấn hay là cậu thử đi. Nhà hàng này quả mát ta, tận mười hai chiếc phiếu ăn luôn đấy!”
Cảnh Tuấn trong lòng gay gắt phản đối. Cậu ta đặc biệt ghét những trò khuyến mãi miến phí như thế này: “Đừng có làm mấy trò trẻ con như thế nữa!”
“Cảnh Tuấn, Cảnh Tuấn, đi mà!”
” Không!”
“Này, tại sao cơ chứ?”
“Tớ không muốn làm những việc mất mặt như thế! Đi thôi!”
“Mất mặt?”
Cậu không muốn ăn thì cứ đứng đấy!”- Mặt cậu ta trở khí lạnh.
Nhã Ân bị cậu ta phản đối, thả tay ra.
Trịnh Cảnh Tuấn trước thái độ trẻ con của nó, nghiến răng ken két: “Tống Nhã Ân!”
Nhã Ân không nói gì, từ từ quay đầu lại, bước đi.
“Tống Nhã Ân, đừng làm quá giới hạn của tớ!”- Trịnh Cảnh Tuấn gọi nó, giọng mất kiên nhẫn
Nhã Ân thở dài quay mặt lại nói với cậu ta: ” Đi về thôi! Đừng ăn nữa!”
Trịnh Cảnh Tuấn dường như mất hết lý trí, kéo tay nó lôi xềnh xệch đằng sau, không nói lời nào.
Nhã Ân bị cậu ta thô bạo kéo đi, đôi dép ở phía dưới bị trật ra, đi chân trần. Nhưng vì nó đang mặc một chiếc váy maxi dài đến chân, nghiễm nhiên không thể thấy!
“Cậu đi từ từ một chút!”-Giọng nó bắt đầu sợ hãi.
Trịnh Cảnh Tuấn tuyệt nhiên không để ý, bắt một chiếc taxi, kéo nó vào trong.
Không khí trong xe yên lặng đến đáng sợ, anh tài xế trẻ nhìn thấy bộ dạng phát hỏa của cậu ta cũng có vài phần sợ hãi.
Cảnh Tuấn cho chiếc taxi về đến cổng nhà nó, rồi tự tay mở cửa tiễn nó xuống. Cậu ta thở dài nhẹ một tiếng không cho nó biết rồi nói: “Tớ sẽ đến tìm cậu sau! Vào nhà nghỉ trước đi!”
Rồi cậu ta leo lên xe, mất hút….
Trịnh Cảnh Tuấn, rốt cục cậu không thể vì tớ mà mất mặt một lần? Xem ra, hình như tớ không hề quan trọng trong lòng cậu mất rồi!
Nhã Ân nhìn theo chiếc xe cho đến khi nó khuất xa, bước khập khễnh vào trong nhà, lòng nặng trĩu…. ———————————————————————————————————-
Lôi Trấn Vũ ở thời điểm hiện tại đã đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Đối diện với cậu ta là Trịnh Cảnh Tuấn đang tiếp tục chơi cờ.
“Đại thiếu, bây giờ đã hơn mười hai giờ, nếu có chơi, chúng ta nên chơi ở trong nhà!”
“Anh có muốn nói tiếp không?”-Trịnh Cảnh Tuấn ngước lên nhìn anh ta cảnh cáo.
Lôi Trấn Vũ lạnh sống lưng, im bặt.
Trịnh Cảnh Tuấn tiếp tục chơi cờ, đi được một nước, cậu ta lại thúc giục: “Chú Vệ, đến lượt chú!”
Chú Vệ ngồi đối diện cậu ta, đưa ánh mắt trấn an Lôi Trấn Vũ ở bên cạnh, ý bảo anh yên tâm, tôi sẽ cho Trịnh thiếu gia vào nhà sớm rồi tiếp tục chơi.
“Mất tướng!”- Chú Vệ động tác nhanh nhẹn, nuốt trọn con tướng đen của Trịnh Cảnh Tuấn. Mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Chú Vệ, xem ra bao nhiêu năm nay, trình độ của cháu vẫn chưa khá lên tí nào!”
“Cảnh Tuấn, ván này đã xong, cháu vẫn nên vào nghỉ ngơi thì hơn, sương đêm sẽ không tốt!”
Lôi Trấn Vũ cũng cuống quýt hùa theo: “Đúng đúng! Đại thiếu mau mau vào nhà!”
Trịnh Cảnh Tuấn cứng họng cười khổ, mặt đen sì bước vào trong nhà. Lôi Trấn Vũ, anh nhớ đấy!
Lúc cậu ta bước vào nhà, Dao Y cùng bà Ngô Hi vẫn còn ngồ xem ti vi. Thấy thái độ của cậu ta, Dao Y hỏi:
“Có ai lại trêu tức anh trai của em hay sao?”
“Em đừng có giở trò nữa!”
“Này, em là đang hỏi anh tử tế đấy!”
“Trẻ con mau đi ngủ sớm, đừng tò mò việc người lớn!”
“Ha, buồn cười, anh là người lớn đó sao? Anh là người lớn mà lúc đó bỏ mặc con gái nhà người ta yếu đuối một mình bắt taxi về, hẳn anh là người lớn!”- Dao Y nói, giọng đầy khiêu khích
“Em đừng có ăn nói hồ đồ!”
“EM KHÔNG ĂN NÓI HỒ ĐỒ!”
“Y Y, em mau đi ngủ cho anh!”-Trịnh Cảnh Tuấn gằn mạnh từng chữ làm cả gian phòng như chìm trong núi băng. Bà Ngô Hi thấy tình hình nguy cấp, một đằng bịt miệng Dao Y, một đằng xua tay ý bảo cậu ta mau lên phòng để tránh để lại hậu quả khó lường!
Trịnh Cảnh Tuấn bước lên phòng rồi khóa trái cửa lại, ngồi mạnh xuống giường.
Tính khí của cậu ta cả tối hôm nay vô cùng thất thường, hơi một tí là dễ nổi nóng. Thật khó kiểm soát!
Trịnh Cảnh Tuấn cầm chiếc điện thoại lên kiểm tra: Không cuộc gọi nhỡ, không tin nhắnn chưa đọc. Tống Nhã Ân, bình thường vào lúc này cậu đã gọi cho tớ!
Cậu ta vứt chiếc máy điện thoại xuống giường, bỗng nhìn thấy chiếc nhẫn từ hôm ở cửa hàng bánh được tặng. Cậu ta cầm lên một lần nữa, bất giác nắm chặt: “Tống Nhã Ân, cậu thực sự rất cứng đầu!”
————————————————————————–
Hi, các nàng! Ta viết xong từ đêm qua nhưng do mất điện mà nửa đêm mới có, không đành lòng nên để dành đến sáng mai mới đăng. Hì hì
Ta dạo này không có nhiều việc để nói nhiều, chỉ có một điều ta cực kỳ muốn nói, vấn đề này cũng được nàng Cột nói rồi chính là mọi người đọc xong đều không có ý thức vote hoặc nghĩ việc đăng truyện của ta là việc hiển nhiên, là lẽ thường. Những ai từng viết truyện như ta chắc chắn sẽ hiểu được tâm lý, sẽ hiểu được công lao mà mình bỏ ra, có lẽ từ lúc viết truyện đến nay, chưa lúc nào ta ngủ sớm hơn 12h. Các nàng hầu hết đều nghĩ rằng ta viết xong một chương rồi để đó, mấy ngày sau sẽ viết tiếp. Nhưng không, ta viết xong chương này rồi đến chương khác. Tại sao lâu? Ta cần chỉnh trang lại lời văn, câu cú trong truyện, để khi các nàng đọc sẽ cảm thấy hay hơn. Dù sẽ dễ bị mất readers nhưng ta vẫn phải nói, việc đăng truyện của ta thực sự chính là do sự ủng hộ, động viên của các nàng. Không cần vote cũng được, cmt cũng là một hình thức để thể hiện sự ủng hộ! Ta thực sự có một thói quen mỗi ngày, cứ mười mười lăm phút là lại bật Watt lên xem thông báo, thông báo xem có ai cmt, nếu có thì sẵn sàng trả lời. Các nàng biết tại sao ta lại trả lời mọi cmt của các nàng không? Vì ta cũng đã từng rất ghét cảm giác mình bình luận trong một bộ truyện mình yêu thích mà không được tác giả quan tâm đến, cảm giác ý gọi là hụt hẫng, hoặc đôi lúc là mất thiện cảm. Ta lại không muốn làm vậy với độc giả của ta, cho nên các nàng đừng nghĩ ta không quan tâm hoặc cảm thấy phiền vì cmt của các nàng. Nhiều lúc ta mở thông báo ra, thấy có rất nhiều bình luận nối liền nhau, ta chưa đọc cũng cười híp mắt. Đó là sự thật, đừng bảo ta sến rồi cười ta -.-
Ngoài lề một chút là sao dạo này số view trên một chương lại giảm thế? Cho ta câu trả lời đi! Ta đau lòng lắm!
Vậy thôi, ta cũng chỉ nói từng đó. Các nàng đọc truyện vui vẻ!