Bạn đang đọc Bạn Cùng Bàn: Chương 28- Trả giá
Đã là một tháng kể từ lúc Chương Hàm Kiệt về nước, anh ta không khỏi cảm thán khí hậu ở Bắc Kinh không chỉ rất tuyệt mà đến chế độ dinh dưỡng của anh ta cũng phải dùng đến hai từ hoàn hảo. Những điều này chắc chắn là nhờ Trịnh Cảnh Tuấn- tác giả làm cân nặng của Chương Hàm Kiệt tăng ngùn ngụt.
Kể từ sau lần đi chơi công viên ấy, Trịnh Cảnh Tuấn vô tình trở thành thê nô bất đắc dĩ của Chương Hàm Kiệt. Không chỉ Nhã Ân đi đâu cậu ta cũng phải đi theo mà đến Chương Hàm Kiệt đi đâu, chỉ cần gọi cậu ta một tiếng, năm phút sau là đã có thể xuất phát ngay lập tức được. Quả là một ứng cử viên sáng giá!
Ngay như ngày hôm nay, ba người bọn họ cùng đến sân bóng rổ để luyện tập. Nói là luyện tập nhưng chỉ có Chương Hàm Kiệt cùng Trịnh Cảnh Tuấn là xuống sân, còn Nhã Ân ở trên khán đài phụ trách phần cổ vũ và mua nước uống.
Về phần Trịnh Cảnh Tuấn, kể từ lúc biết được hung tin đó, cậu ta tính tình bỗng chốc có chút hòa nhã hơn, nhưng trái lại, mặt cậu ta càng ngày càng đen và tính khí một khi không có Chương Hàm Kiệt ở bên cạnh thì sẽ thay đổi thất thường. Thật là làm hại Nhã Ân bao đêm không ngủ vì tin nhắn dọa người của cậu ta!
“Nhã Ân, cậu ở trên này, tí nữa gần xong thì không cần đi mua nước luôn đâu, tớ sẽ đi!”- Cảnh Tuấn trước khi ra sân, chạy đến dặn dò.
Nhã Ân gật đầu: “Được rồi! Cậu cứ đi đi!”
Cảnh Tuấn chạy đến chỗ Chương Hàm Kiệt, hai bọn họ cùng nhau tranh giành một quả bóng rổ. Cứ thế qua lại. Có thể nói, mặc dù Trịnh Cảnh Tuấn ít tuổi hơn Chương Hàm Kiệt nhưng trình độ của cậu ta rất khá xấp xỉ với Chương Hàm Kiệt. Còn Chương Hàm Kiệt đương nhiên là mĩ nam như hoa, đến chơi bóng rổ cũng vô cùng tiêu sái. Lúc mới bước vào khoảng sân ấy chỉ có tầm hai ba người, chẳng mấy phút sau, chỗ ngồi đều bị chiếm giữ. Nhã Ân nửa khóc nửa cười nhìn hai đai mĩ nam đi theo mình. Nó thật có phúc, có phúc a!
Từ chỗ chỉ có hai người chơi trên sân, giờ đã đủ đội hình. Đám người mới kết nạp bắt đầu chia đội tranh giành thắng thua. Khổ nỗi chàng nào chàng nấy cơ bắp lại cuồn cuộn, diện mạo vô cùng thu hút, đám con gái trên sân có chết cũng không thể bỏ qua. Không thịt bò được thì phải ngắm cho đã, thật đã cái đã!
Nhưng Nhã Ân thấy đặc biệt nhất vẫn chính là Trịnh Cảnh Tuấn và Chương Hàm Kiệt. Trịnh Cảnh Tuấn thì khỏi nói rồi, nhưng Chương Hàm Kiệt dù đã học năm hai Stanford, là sinh viên đại học, đã có chút bươn chải nhưng khuôn mặt cũng không già dặn là mấy, mới nhìn qua có lẽ ai cũng đoán họ bằng tuổi nhau. Lão Đại, bổn cô nương thật khâm phục anh. Mai sau nếu thời gian có kéo sụp da mặt của bổn cô nương xuống đến tận rốn, bổn cô nương chắc chắn sẽ đi tìm anh học hỏi kinh nghiệm trẻ hóa thần thông!
Nhã Ân ngồi một chỗ khép nép, vì nhường chỗ cho người này người kia nên nó càng lúc càng bị ra tận ngoài cùng, cuối cùng là bị đẩy bởi các chị gái một cách không thương tiếc. Nó tiếc nuối nhìn trận bóng dưới sân, chán nản đi ra ngoài cổng chờ. Sẵn tiện không có việc gì làm, nó đứng chờ chực trước quầy ăn nhanh ở đó, miệng bắt đầu tứa nước miếng.
“Chủ tiệm, làm cho cháu một mì tương đen!”- Nhã Ân hớn hở ngồi vào bàn
Bác chủ tiệm tuổi tầm ngoài năm mươi, nhanh nhẹn mời chào: “Được được! Cháu chờ một chút!”
Nhã Ân ngồi không liền lấy điện thoại ra lướt lướt, không bận tâm đến xung quanh.
Đúng lúc bác chủ tiệm bê bát mì tương ra thì hai người bọn họ cũng chạy đến, mồ hôi đầm đìa. Nhã Ân nhìn bọn họ. Nhìn bát mì. Nhìn bọn họ. Nhìn vài cọng mì trong bát mì. Nhìn bọn họ. Rồi liên tưởng đến việc mấy cọng mì kia không thể nằm ngoan ngoãn trong bụng nó. Nhìn bọn họ. Cắm đũa xuống. Thở dài: “Hai người đến đúng lúc thật đấy!”
Chương Hàm Kiệt cùng Cảnh Tuấn ngồi xuống phía đối diện với nó, tay lấy đũa chờ chực nó giao bát mì cho bọn họ.
Nhã Ân thở dài, ẩy bát mì đến trước mặt Cảnh Tuấn và Chương Hàm Kiệt, nói: “Ăn đi!”
Chương Hàm Kiệt nhận lấy bát mì nhanh hơn cả Trịnh Cảnh Tuấn, mồm mép nhanh nhảu: “Cảm ơn cảm ơn!” rồi ăn ngon lành.
Cảnh Tuấn quay đi gọi bác chủ quán thêm ba bát mì nữa. Nhã Ân thắc mắc:
“Cậu còn mua cho ai nữa sao mà gọi tận ba bát nữa?”
“Cậu ăn thêm một bát nữa!”- Cảnh Tuấn điềm tĩnh trả lời.
Nhã Ân nghĩ đến ăn là lại sáng mắt, đã thế lại còn được tận hai bát mì nữa chứ. Còn gì bằng!
“Được được. Coi như hai người có lòng!”- Nhã Ân đắc chí
Chương Hàm Kiệt ngồi bên ăn sì sụp nhưng vẫn vô cùng tỉnh táo để nghe được từng câu, từng chữ của Trịnh Cảnh Tuấn. Anh ta dừng ăn, nói bóng nói gió:
“Ây da, hình như lúc nãy anh có vận động nhiều một chút, sức lực thật cùng kiệt a!”
Cảnh Tuấn hơi nhíu mày, quay ra nói với bác chủ quán: “Chủ quán, thêm một bát nữa!”
Bác chủ quán đang trong lúc ế ẩm, lại gặp phải ba người bọn họ đây, vui vẻ đáp lại: “Được! Được! Chờ chút, có ngay đây!”
Cả ba người bỗng chốc im lặng….
Nhã Ân lại bắt đầu kiếm chuyện để nói:
“Lúc nãy đội nào thắng vậy?”
“Đội của Trịnh Cảnh Tuấn thắng đội của bọn anh. Không ngờ, Trịnh đại thiếu gia lại có kinh nghiệm đến như vậy. Thật là có triển vọng!” – Chương Hàm Kiệt vét vét bát mì đã gần hết, nói.
Cảnh Tuấn khiêm tốn: “Không có gì. Chỉ là hôm nay gặp may mắn một chút!”
Rồi bọn họ lại nói chuyện bóng rổ. Nhã Ân mù mờ ngồi gù gật một bên.
Lúc bác chủ tiệm bưng mấy bát mì lên, Chương Hàm Kiệt bỗng chốc đứng dậy, lấy cớ là có việc rồi chuồn đi mất.
Này, chẳng phải Chương Hàm Kiệt rất thích mì tương đen hay sao mà vừa đưa ra đã đi rồi?
Nhã Ân sốc tập một.
Nó mắt chớp chớp nhìn theo ông anh họ: “Này, anh đi đâu vậy?”
“Hẹn hò”
Nhã Ân sốc tập hai.
“Anh đừng có điên nữa. Đi đâu nhớ về sớm đón em!”
“Nhã Ân, em có phải trẻ con nữa đâu. Anh về muộn, Cảnh Tuấn sẽ đưa em về!”
Nhã Ân sốc tập ba.
Cảnh Tuấn nhìn thấy trạng thái đơ toàn tập của Nhã Ân, giục: “Ăn khẩn chương cho nóng!”
Nhã Ân ngoan ngoãn: “Được!” rồi cắm đầu vào ăn. Trịnh Cảnh Tuấn chỉ ăn đúng một bát, còn đống chiến trường còn lại là để nó lo.
Ăn xong, nó ôm cái bụng của mình, kêu than trong lòng: “Thế này thì sao vác nổi về nhà? Haiz, đi với Trịnh Cảnh Tuấn nhiều cũng thật lắm cái vạ vào người mà!”
Nó đang mải suy nghĩ đâu đau, chợt có một cánh tay tiến đến trước mặt nó. Cảnh Tuấn đưa tờ giấy ăn cho nó, nói: “Lau mồm đi!”
Nhã Ân không định hất tay ra, cơ bản là đã quen, lại ngoan ngoãn nhận chiếc giấy từ tay cậu ta, lau miệng.
“Nhã Ân, tối nay cậu còn muốn đi đâu nữa hay không?”- Cảnh Tuấn hỏi
“Tớ sao? Tớ…không biết nữa!”
“Vậy đến X View đi!”
Nhã Ân nghe thấy hai chữ X View, lịch sự đen tối đêm hội ở trường lại hiện lên. Nó giật nảy mình: “Không không. Đi chỗ nào khác ý!”
Cảnh Tuấn chớp nhẹ mi tâm, lại hỏi: “Vậy thì…”
“Hay là tối nay cậu về nhà cậu, tớ về nhà tớ. Để buổi tối lúc tớ ngủ, tớ nghĩ xem. Mai lại đi!”
Cảnh Tuấn im lặng.
“Im lặng coi như là đồng ý rồi nhé. Đi về thôi!”- Nhã Ân kéo Cảnh Tuấn đứng lên.
Cảnh Tuấn ngoan ngoãn đi theo.
Nhã Ân cứ tưởng mình thật sự đã được thả ra, vui vẻ đi trước hát hò.
Trịnh Cảnh Tuấn cơ bản đã phải chịu nhiều khổ cực, vậy mà Nhã Ân lại có thể từ chối phũ phàng như vậy. Cái này, nhất định phải có cái giá để trả!
Nghĩ là làm liền ngay, Cảnh Tuấn cầm cổ tay của Nhã Ân rồi tiến đến. Bị tấn công bất ngờ, nó không thể làm gì, lại theo đã thụt lùi về bức tường phía sau. Cảnh Tuấn lại càng được thế, mạnh bạo ép nó vào góc tường, mắt đối mắt, mặt đối mặt. Vô cùng, vô cùng gần!
Nhã Ân hoảng hốt, giãy giụa: “Bạn…bạn…bạn học Trịnh Cảnh Tuấn. Đề nghị giữ lòng tự trọng!”
Cảnh Tuấn trong lòng thì thầm cười bộ dạng ngốc ngếch của Nhã Ân nhưng vẻ về ngoài vẫn chẳng có chút biến chuyển, coi lời nói của nó chính là động lực để tiến đến.
“Này, Trịnh Cảnh Tuấn, cậu mà làm gì tớ, tớ tuyệt đối giết không tha!”- Nhã Ân đe dọa trong sợ hãi
Cảnh Tuấn nhịn cười.
Nhã Ân bỗng từ dưới dùng chân, toan đá lên nhưng bị Trịnh Cảnh Tuấn nhanh trí chặn lại. Cậu ta lúc này mới nhếch nhẹ khóa môi, cười đắc trí.
Được! Được. Nhà ngươi cứ tiếp tục cười đi, bổn cô nương nguyền nhà ngươi sái quai hàm luôn.
Trịnh Cảnh Tuấn thấy trừng trị thế là đủ, một lúc sau thì thả nó ra. Không nói gì, tiến đi trước.
Nhã Ân được thả ra bất ngờ, có chút hụt hẫng rồi bỗng nhiên đỏ mặt. Chạy theo sau cậu ta lẩm bẩm.
Đột nhiên từ trước có một chiếc xe máy lao đến, Nhã Ân hoàn toàn biết nhưng vẫn không thể tránh kịp vì ánh đèn quá sáng của chiếc đèn pha. Nó đưa tay ra che mặt.
Trịnh Cảnh Tuấn giật mình đưa tay ôm ngang eo nó, kéo nó về sát cạnh mình.
Nhã Ân thoát chết, hú hồn, người cứng đơ dựa hoàn toàn vào người cậu ta.
“Mắt mũi cậu để đâu hết vậy? Lại còn đi xuống dưới lòng đường nữa!”- Cảnh Tuấn nhìn nó trách móc
Này, là bổn cô nương mắc nguyền rủa ngươi nên mới như vậy đấy!- Nhã Ân nghĩ như vậy, nhưng trả lời khác: “Tại tớ không để ý! Cảm ơn!”
Nó định đứng lên thì bị Trịnh Cảnh Tuấn cầm cổ tay kéo đi, chỉ sợ nó biến mất, cậu ta nắm rất chặt, rất chặt!
Nhã Ân bỗng nhiên không có phảng kháng, nó cũng không hề biết tại sao. Chỉ cảm thấy có chút gì đó cực kỳ ấm áp ở đây….
————————————————————————–
Ta không có gì để nói, các nàng đọc truyện vui vẻ. Xong nhớ cmt và vote để trả công ta