Bạn đang đọc Bạn Cùng Bàn: Chương 2: Về nhà, theo tớ!
Nhã Ân chia tay An Nhiên ở bến xe buýt bởi lẽ hôm nay nhị vị phụ huynh của Tống gia có một cuộc họp ngoài dự kiến của công ty, với lại cô giúp việc hôm nay đã xin nghỉ phép một ngày thế nên Nhã Ân đành bắt chuyến xe buýt khác để về nhà chị họ- Vương Mịch ở gần khu trung tâm( thực sự thì nữ chính nhà ta nấu ăn rất tệ nên mới phải đi ăn ké đó ợ).
Vì đường từ trường đến nhà Mịch tỷ còn khá xa cộng với giấc ngủ dở dang của nó sáng nay. Không chần chừ, Ân Ân liền nhắm mắt gục xuống cửa sổ mà ngủ. Nhưng có một điều nó không biết, từ lúc lên xe đến giờ vẫn có một cặp mắt nhìn nó thực sự chăm chú, đăm chiêu.
Có thể nói, Nhã Ân bây giờ chính là một con lợn ham ngủ trên xe buýt. Dù xe lắc, xe rung đến đâu hai mắt của nó vẫn nhắm nghiền, mơ mơ màng màng. Cảnh Tuấn ngồi cách nó hai ba hàng ghế, thấy vậy lại bất giác cười để lộ hai chiếc răng hổ, nụ cười được ánh nắng rọi từ ô kính vào quả thực rất đẹp, khiến ai nhìn thấy cũng không thể rời mắt đi: băng lãnh, nhưng vẫn hiền dịu, thư sinh, rất khó mà có thể nhìn thấu được tâm can.
” Cốp” . Chiếc xe sóc mạnh lên làm cho Nhã Ân chấn mạnh vào thành cửa sổ. Tuấn Tuấn lúc này cả người không theo lí trí mà dịch chuyển đến chỗ Nhã Ân, lấy tay mình mà đỡ lấy người nó đang gần trườn hết xuống hàng ghế. Cảnh Tuấn lúng túng, cuối cùng cũng quyết định ngồi bên cạnh Nhã Ân, cố gắng hạ thấp hai vai xuống để nó có thể dựa vào vai mình cho đỡ mỏi. Ngước lại với Cảnh Tuấn, Nhã Ân chỉ sờ tay lên đầu, xuýt xoa mấy tiếng rồi lại tiếp tục giấc mộng ” thiên thu” của mình. ( thật là tình thú quá đi mờ)
Cảnh Tuấn lúc này trong lòng chính là có chút vui vẻ nhưng bên ngoài thì vẫn chăm chỉ giữ hình tượng mĩ nam an tĩnh, cậu ta nhìn Nhã Ân một cách chăm chú từ đầu đến cuối, nhất là đôi lông mày thình thoảng nhăn nhó vì bị làm ồn. Quả thực, đây là lần thứ en nờ nó ngồi gần con gái như vậy( xin lỗi vì cắt mạch văn của mấy người, nhưng nó không phải biến thái mà là bị người khác cố tình) nên trong lòng cũng không có gì bối rối hay xao động chỉ là có chút gì đó lạ lẫm khi lẫn đầu tiên mình chủ động tiến đến gần thế này.
” Chuẩn bị đến bến số 29, xin mời hành khách chuẩn bị”
Một lúc sau, Nhã Ân mới bừng tình. Cảm giác có hơi thở âm ấm, rất gần, rất gần, theo bản năng mà quay sang. Im lặng…. Im lặng…. Im lặng. Nhã Ân lúc này chính là có một loại cảm giác hoang mang tột độ. Đang mắt chữ A mồm chữ O, Cảnh Tuấn quay sang, hỏi nó:
– Dậy rồi?
Gật gật
– Đầu không sao chứ?
Gật gật
” Chuẩn bị đến bến số 32, xin mời hành khách chuẩn bị”
– Tớ xuống bến này, cậu cũng xuống bến này?
Gật gật. ” Hử, 3…2?. Không phải, không phải a”
—————————————————————————————————————————————————————————-
Cuối cùng, vì tình thế bất đắc dĩ trên nên Ân Ân đành phải xuống bến 32 cùng Cảnh Tuấn. Tâm tình bây giờ đang vô cùng náo loạn, vừa nghĩ xem làm thế nào để lết cái thân này về đến nhà Mịch Tỷ, vừa lo cho cái bụng đói meo của mình, Ân Ân chỉ biết nhìn người đằng trước mà thở dài đau đớn.
Cảnh Tuấn đi đằng trước, đột nhiên quay lại nói:
– Trưa nay….. về nhà tớ!
——————————————————————————————————————————————————————————
Khác xa với tưởng tượng của Ân Ân, ngôi nhà mà nó bày vẽ trong đầu khác nhau một trời một vực: Đó là một tòa nhà biệt thự to giữa một thảm cỏ ba lá nhưng màu sắc thì vô cùng ảm đạm, lạnh lẽo. Tường nhà được ốp thạch cao rất cầu kì, cánh cổng ra vào còn có người đứng canh, hễ nhìn thấy cậu chủ từ xa thì cả đám người hầu đứng thành một hàng dài cúi đầu chào lịch sự.
Nhã Ân ngây ngô lễ phép cúi đầu chào từng người một:
– Xin chào!
– Buổi trưa mát mẻ!
– Xin chào!
– Rất vui được gặp!
………..
– Cậu, có thôi đi không?- Cảnh Tuấn lên tiếng
Im lặng….
Nói rồi, Cảnh Tuấn quay sang nói với người đàn ông mặc đồ đen đứng cạnh bên:
– Quản gia Trương, chuẩn bị cho tiểu thư đây một phòng, được không?
– Tất nhiên rồi, thưa cậu chủ- Quản gia Trương đáp lời bằng một câu nói cửa miệng của mình.Lại tiếp: Nếu tôi nhìn không nhầm thì đây chẳng là….con dâu tương lai của nhà họ Trịnh sao?
– Tất nhiên là không, thưa bác Trương- Cảnh Tuấn nói như gằn từng chữ một
Nói rồi cậu ta đi trước, dáng vẻ vẫn điềm tĩnh, thư sinh như thế.
Ân Ân lúc này theo cô hầu lên phòng của mình, vừa đi vừa dòm ngó hết thứ này đến thứ nọ: Từ cái bình hoa, khung ảnh cho đến cả cái thùng rác đặt ngoài hành lang, thứ gì cũng hỏi, thứ gì cũng nghịch ngợm. Làm cô hầu đi đằng trước cảm giác đường đi đến tầng 3 hôm nay thật là xa xôi, khó lòng mà đến nổi.
– Cuối cùng cũng đến rồi, tiểu thư, mời vào!
Nhã Ân vào phòng, nhìn quanh nhìn quắt chỉ thấy độc nhất cái giường đập vào mắt mình, cả gian phòng hầu như trống trơn chỉ có một vài đồ gia dụng . Vỡ mộng, Ân Ân xù lông mà mặt nhăn như khỉ, chán chường nói:
– Lẽ ra phải có ti vi chứ!
– Lẽ ra phải có điều hòa chứ!
– Lẽ ra phải có gương chứ!
– Lẽ ra…
– Lẽ ra làm sao?- Cảnh Tuấn đột ngột xuất hiện
Con tim mỏng manh, long lanh dễ vỡ của Nhã Ân lúc này đã không còn tự chủ, đập thình thịch vì sợ, mồm mấp máy:
– Không …. Không có gì! Oa, oa! Thật là thoải mái tiện nghi nha. Thế này chẳng phải đã tiết kiệm được điện năng sao? Nhà biệt thự có khác – Nói xong, Nhã Ân ném ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn Tuấn Tuấn.
Cảnh Tuấn chỉ cười nhẹ, không có ý muốn phản kháng. Quay người đi xuống lầu một cách thoải mái.
Lúc này Ân Ân mới nhớ gọi điện cho Mịch tỷ, đầu dây bên kia chỉ nghe toàn tiếng trách móc vì phải chờ cơm, Ân Ân chỉ dám nói gọn lẹ, có ý biết lỗi để dập nhanh cuộc trò chuyện này, cứu rỗi cho cái dạ dày đang trong tình trạng trống không của mình. Xong xuôi đâu vào đấy, Ân Ân nhảy chân sáo đi xuống nhà trong lòng vui vẻ, không dừng nghĩ đến những cái đĩa đầy thức ăn đang chờ sẵn mình ở dưới bếp.
Trên bàn ăn bây giờ chỉ còn lại là đống hoang tàn,xung quanh là ánh mắt kinh ngạc tột đọ của mọi người. Đĩa thịt bò hầm rượu vang, đĩa hoành thánh đầy ắp, bát mì lạnh ngon tuyệt,… tất cả đã biến mất một cách nhanh chóng bởi tốc độ ăn uống ánh sáng của này đứng ở góc phòng chỉ dám cười thầm bởi tình huống khôi hài của đôi bạn trẻ.
Hình tượng một cô gái nhẹ nhàng của Ân Ân trong mắt Cảnh Tuấn giờ đã đổ sụp một cách phũ phàng. Thay vào đó là hình tượng một con lợn nằm ngủ say sưa trên ghế sofa, không biết trời không biết đất. Cảnh Tuấn lại nhăn mày một cách khó hiểu mà nhìn Nhã Ân.
” Bánh trôi, bánh trôi, bánh trôi nhỏ. Bánh trôi, bánh trôi, bánh trôi nhỏ dễ thương. Tôi là một cái bánh trôi nhỏ dễ thương lalala…”- Tiếng nhạc điện thoại của Nhã Ân vang lên. Đồng tử của Cảnh Tuấn lúc này đang giãn hết cỡ, chẳng nhịn được mà phì cười, thực sự lâu lắm rồi cậu đã không cười như thế này, trong lòng có chút không quen.
Là An Nhiên gọi. Cảnh Tuấn lại lần nữa nhíu mày để lục lục soát trong trí nhớ sáng nay có ai tên là An Nhiên hay không. Chuông điện thoại vẫn reo.
À! Là cô bạn lớp trưởng. Cảnh Tuấn nhấc điện thoại, giọng trầm ấm nhỏ nhẹ: “A lô”
“A lô, Nhã Ân à? Tớ đang ở shop bán quần áo đợt trước, theo cậu thì tớ nên mua áo size S hay size M. Nếu size M thì không ôm được hết vòng ngực nhưng mặc rất dễ chịu, tớ có thể mặc lúc đi ngủ, còn cỡ S thì vừa với tớ rồi. Hay là tớ mua cả hai, cả hai nhé?!”
Trong lòng Cảnh Tuấn bất chợt hoang mang tột độ trước đoạn độc thoại khó hiểu của An Nhiên. Thực sự việc Cảnh Tuân muốn làm lúc này là im lặng, nhưng dù sao, giữ phép lịch sự trước:
– Là tớ, Cảnh Tuấn.
Câm nín…..
Im lặng….
Bàng hoàng…
– Cảnh Tu..ấn? Sao cậu lại cầm máy điện thoại của Nhã Ân? Có chuyện gì xảy ra sao?
– Không. Chỉ là tớ đang trực tiếp vỗ béo ột con lợn ở nhà tớ thôi. Không có chuyện gì – Cảnh Tuấn vừa nói, vừa từ tốn nâng nhẹ khóe môi, cười một nụ cười mãn nguyện tột độ (Đm, thằng này ác vờ)
– Hớ… hớ…. hớ. Không sao, không sao. Vậy thì cậu cứ…. tiếp tục làm việc đi. Với lại nhờ cậu giúp tớ nhắn với Nhã Ân là nhớ ăn no ngủ say trước khi về chuồng nhé!
– …….
– À, quên! Nếu Nhã Ân đang ở nhà cậu thì ai sẽ đưa Nhã Ân về? Vậy thì cho tớ địa chỉ nhà cậu để tớ đến đón Nhã Ân, nhé!- An Nhiên nói giọng đầy hy vọng
– Không cần. Tớ sẽ đưa Nhã Ân về
– Ok. Phiền cậu rồi. Cảm ơn!
” Tút, tút, tút”. An Nhiên tắt máy trước để lại Cảnh Tuấn trước tình huống giở khóc, giở cười này. Cảnh Tuấn thở dài: ” Nhã Ân, cậu……… thật là rắc rối”. Nói rồi, theo thói quen đút hai tay vào túi quần mà đi lên phòng.
——————————————————————————————————————————————————————————
Ba giờ, bốn ba phút chiều.
Nhã Ân tỉnh dậy, ngáp ngắn ngáp dài, ngáp đến tít cả mắt chẳng thấy Tổ quốc đâu. Cơ mặt sau một hồi luyện tập trở về tư thế ban đầu. Cả gian phòng rất yên tĩnh,vắng lặng. Nhã Ân quay trái, na thinh. Nhã Ân quay phải, na thing. Nhã Ân quay sau:
– Mẹ ơi! Cứu con!
“Phịch” Ân Ân lại ngã thêm cái nữa từ ghế sofa xuống dưới đất. Dùng hết tất cả lí trí để hỏi Cảnh Tuấn:
– Cậu… đã làm gì tớ rồi, có phải không?
Im lặng, gật đầu.
– Cậu… cậu đã làm gì? NÓI
– Tớ chỉ là thực thi nhiệm vụ của mình thôi
– Trịnh Cảnh Tuấn cậu là đồ dễ dãi, biến thái, súc sinh bla bla…blô…
– Theo tớ thấy, thì là cậu là người dễ dãi trước đấy Tống tiểu thư. Cậu xem, có đứa con gái nào về nhà bạn trai mới chuyển về mà chưa quen thân hay không? Tống Nhã Ân, tớ thấy chính cậu là người phất cờ báo hiệu trước đấy!!!
– Bộ cái này lỗi của tớ à? Là… là….là….là….là do cái xe buýt.
Cảnh Tuấn nhếch môi cười nhìn gương mặt đau khổ của Nhã Ân. Nói:
– Chuẩn bị đồ. Tớ cho người đưa cậu về!
– Cậu chưa gì đã muốn tống tớ ra khỏi nhà sao?
– Tớ là đồ biến thái mà? Đúng không?
Nhã Ân nóng mặt, ngoan ngoãn nghe theo lời của kẻ biến thái kia mà lết chân lên tầng chuẩn bị đồ để ra về, trong lòng trào lên một nỗi ấm ức không thể nào nguôi được.