Bạn Cùng Bàn Cậu Tỉnh Táo Lại Đi

Chương 66: Phiên ngoại 2


Đọc truyện Bạn Cùng Bàn Cậu Tỉnh Táo Lại Đi – Chương 66: Phiên ngoại 2

Đồng Đồng nhịn rồi lại nhịn, nhưng tiếng cười của Chu Du không hề giảm đi. Còn càng ngày càng nghiêm trọng!

Phân cái đầu anh!

Đồng Đồng càng nghĩ càng giận, cuối cùng bắt đầu đơn phương đánh nhau.

“Nè! Nè! Đừng đánh vào mặt!” Chu Du ôm người, căn bản không giơ tay lên được, chỉ có thể quay đầu tránh, “Anh sai rồi! Thật sự sai rồi!”

“Sai chỗ nào!” Đồng Đồng gào lên với hắn.

“Anh là phân! Anh mới là phân!” Chu Du thành tâm xinh lỗi, “Em làm chó! Em làm chó như vậy được chưa!”

Đồng Đồng giận đến nghiến răng: “Mẹ kiếp.”

“Nè! Nè! Tại sao lại đánh! Anh cũng nói xin lỗi rồi!” Chu Du hết cách, ôm người nhanh chóng đi tới khu nước cạn, thả người xuống, quay đầu bỏ chạy.

“Đứng lại!” Đồng Đồng đuổi theo.

Nhưng Chu Du càng chạy càng nhanh, ngay lúc sắp ra khỏi bể bơi.

Đồng Đồng quýnh lên, đi nhanh, trượt chân một cái, ngã ngửa vào trong bể.

“Tùm” một tiếng, âm thanh đập vào nước vang lên.

“Đồng Đồng!” Chu Du nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn, vội vàng đi hai ba bước quay lại, nhanh chóng vớt người lên khỏi nước, “Không sao chứ! Không sao chứ!”

Đồng Đồng còn chưa mở mắt ra, đã vả một phát lên trán Chu Du: “Chạy! Anh chạy đi!”

Chu Du: “… … …”

“Không chạy không chạy.” Lần này Chu Du không chạy, mặc cho cậu đánh cũng không buông người ôm trong tay ra.

Lúc hai người ồn ào ra khỏi bể bơi trời đã hơi tối.

“Bảy giờ rồi.” Chu Du liếc nhìn thời gian, “Ăn gì không?”

“Về nhà ăn đi.” Đồng Đồng rụt ra phía sau hắn, “Bên ngoài lạnh lắm, em có mấy câu hỏi còn chưa làm.”

“Ăn sủi cảo đi, hai hôm trước chị anh mang đến không ít sủi cảo thím nhà anh gói để trên ngăn đông lạnh.” Chu Du đề nghị.

“Được.” Đồng Đồng gật đầu.

Tuyết rơi xuống đầu đường đêm tối, hai người nắm tay nhét vào một chỗ đi về phía trước, nghĩ đền sủi cảo trong tủ lạnh ở nhà, trong lòng lại trở nên vừa ấm vừa nóng.

Ăn sủi cảo xong, hai người co rúc trên sofa rộng lớn trong phòng khách, thoải mái thở ra.

Chu Du đang chuẩn bị bò qua ôm lấy người hôn hôn.

Chuông điện thoại vang lên.

Đồng Đồng nghe thấy âm thanh, vừa mở mắt, đã nhìn thấy Chu Du gần trong gang tấc, suýt nữa nằm trên người cậu giật mình kêu lên: “Ôi mẹ ơi!”

“Làm gì! Dọa ai vậy!” Đồng Đồng đánh hắn.

“Anh chỉ muốn hôn em một cái.” Chu Du tủi thân, chịu thương chịu khó đưa di động qua: “Trang Khiêm gọi.”

Đồng Đồng bấm nghe đặt bên tai.

“Đồng Đồng! Ngày mai tao tới thủ đô, chúng mày đón tao đi!” Điện thoại vừa kết nối, giọng Trang Khiêm đã truyền tới.

“Ngày mai?” Đồng Đồng sững sờ, “Mai là chủ nhật, mày tới rồi không phải lại muốn về ngay đấy chứ?”

“Xin nghỉ, chơi mấy ngày lại về.”

“Trường mày rất nghiêm thì phải? Mày xin nghỉ đến đây chỉ vì chơi?”


“Còn không phải tới thăm mày, thi xa như thế.” Giọng Trang Khiêm hơi sa sút, nhưng rất nhanh lại giấu đi, “Được rồi, ngày mai đừng quên, khoảng mười hai giờ tao đến nơi.”

Trang Khiêm nói xong cúp điện thoại rất nhanh.

“Có gì đó không đúng, Trang Khiêm xin nghỉ vì muốn đến thăm em?” Đồng Đồng nắm điện thoại bị cúp máy ngây người.

“Chẳng phải ngày mai sẽ biết sao, hôn một cái trước đi.” Chu Du không dằn nổi ôm người, hắn vừa cúi đầu lại gần.

Chuông điện thoại lại vang lên.

Chu Du: “… … …”

Hắn cầm điện thoại vừa định ném đi, trong nháy mắt nhìn thấy tên người gọi đến lại thu tay về.

“Mẹ anh gọi.” Chu Du sờ mũi, đưa di động qua.

“Hả? Dì Yến?” Đồng Đồng lập tức ngồi thẳng, hắng giọng một cái mới kết nối điện thoại, “Alo, dì ạ.”

“Đồng Đồng, không làm phiền con học bài chứ?” Giọng cười của Yên Thanh truyền đến từ đầu kia điện thoại, “Điện thoại của Chu Du không gọi được.”

“Con đang ở cạnh ảnh nè, có thể điện thoại ảnh hết pin.” Đồng Đồng nói xong nhìn về phía Chu Du.

Chu Du hơi ngẩn ra, cầm lấy điện thoại bên cạnh nhấn nhấn, phát hiện quả thực hết pin.

“Được, dì chỉ hỏi xem tiền tiêu vặt của các con có đủ không, lần trước chuyển tiền cho các con là tuần trước nhỉ.”

Đồng Đồng đờ ra, nếu cậu nhớ không lầm, tuần trước trong thẻ cậu nhận được số tiền tiêu vặt có bảy chữ số 0.

“Nghe thấy không? Alo? Đồng Đồng?” Yến Thanh nghe điện thoại bên kia đột nhiên không có âm thanh, lại gọi vài tiếng.

“Nghe được ạ, dì ơi bọn con đủ dùng.” Đồng Đồng vội vàng nói, “Thật đấy.”

“Đủ thì tốt, đủ thì tốt.” Yến Thanh cười cúp điện thoại.

Một giây sau, điện thoại Đồng Đồng nhận được thông báo chuyển khoản, bạn vừa nhận được chuyển khoản 100 vạn (= 3.286.794.400 VND).

Đồng Đồng: “… …”

Cậu vẫn không thích ứng được số lượng tiền tiêu vặt mà Yến Thanh cho.

Chu Du thấy thế, lập tức sạc pin cho điện thoại của mình, gọi điện lại cho mẹ hắn.

“Mẹ ~ ”

“Có đủ tiền không?” Yến Thanh hỏi câu đầu tiên.

“Không đủ ~” Chu Du lẩm bẩm.

Điện thoại cúp máy, cũng sau một giây, điện thoại của Chu Du cũng nhận được thông báo chuyển khoản điện thoại.

Bạn vừa nhận được chuyển khoản 5.2.

Chu Du: “… … …”

Đồng Đồng đến gần nhìn số tiến, cười ngã trên sofa.

“Đồ không có lương tâm.” Chu Du nghiến răng hàm, ánh mắt rơi vào phần da trắng bên hông bị lộ ra của Đồng Đồng vì áo ngủ cuộn lên.

“Anh gọi ba ba, em có thể cân nhắc chia cho anh một nửa.” Đồng Đồng nằm ngửa trên sofa, kiêu ngạo cười.

“Em gọi ba ba, anh cân nhắc hôm nay không để em khóc lên.” Chu Du nắm lấy cổ chân cậu, kéo người xuống khỏi ghế sofa.

Sau đó trong một giờ, Đồng Đồng gọi liên tục mấy chục tiếng ba ba.

Đồng Đồng nắm lấy thảm, không hiểu vì sao Chu Du cực kỳ thích tư thế phía sau, còn hưng thú với việc cắn gáy cậu.


“Uống nước.” Chu Du đưa nước đến bên miệng cậu.

“Tiên sư anh.” Đồng Đồng khàn giọng mắng hắn, “Anh lại bắn vào trong.”

“Lần nào không phải anh bắn đi ra.” Chu Du cúi đầu hôn cái miệng thấm ướt của cậu.

“Anh làm gì?” Có một bàn tay thò vào đùi trong của Đồng Đồng, cậu lập tức tỉnh táo quay đầu nhìn Chu Du, “Còn làm?”

“Nghỉ ngơi giữa trận thôi mà.” Chu Du nói xong một tay nâng eo cậu lên, một tay nắm cổ cậu, áp chế hoàn toàn từ phía sau.

Đây là một tư thế khiến người phía dưới tuyệt đối khuất phục.

Đồng Đồng căn bản không kịp phản kháng, cốc nước trong tay đổ ra, thấm ướt thảm dưới người cậu.

Ngủ thiếp đi lúc nào cậu không biết, dù sao tỉnh lại đã là buổi chiều ngày hôm sau.

Vẫn là bị Chu Du đánh thức.

“Làm gì?” Đồng Đồng mơ mơ màng mang nhìn.

“Không được ngủ nữa, hôm qua em nói Trang Khiêm muốn đến?” Chu Du nhẹ giọng hỏi cậu, “Lúc nào vậy? Anh đi đón cậu ta trước.”

“… Hả?” Đồng Đồng nghiêng đầu nhìn màu trời bên ngoài, bừng tỉnh ngồi dậy, “Bây giờ là mấy giờ!”

“Hơn một giờ.” Chu Du trả lời.

“Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi…” Đồng Đồng cuống cuồng vội vàng lật đật xuống giường, “Sao anh không gọi em sớm hơn!”

“Anh gọi rồi… sau đó em tát anh một cái…” Chu Du theo sau lưng cậu lặng lẽ nói.

Đợi thu dọn xong đi ra ngoài, lại đến sân bay, đã hai giờ.

Mặt mũi Trang Khiêm tràn đầy sương gió lạnh lùng, đứng trong tuyết lớn của Bắc Kinh, mắt nhìn thẳng bầu trời rộng lớn mênh mông: “Các người là ai.”

“Xin lỗi.” Đồng Đồng khom lưng xin lỗi.

“Xin lỗi, hai chúng tôi ngủ quên.”Chu Du cũng cúi xuống.

“Xem mức độ thành tâm nhận sai của hai đứa bây.” Trang Khiêm hừ lạnh một tiếng, “Cơm tối tao muốn ăn thịt vịt nướng chính tông!”

Đồng Đồng liên tục gật đầu.

Tiếp đó ba người chạy tới Toàn Tụ Đức, đầu tiên gọi liền mười con vịt.

Ăn được một nửa, Đồng Đồng mới hỏi thắc mắc trong lòng: “Rốt cuộc mày đến đây làm gì?”

Trang Khiêm uống chút rượu, mở miệng nói ra: “Xuân Vũ không để ý tới tao, còn chặn số tao, tao không liên lạc được với cậu ấy, chỉ đành đến Bắc Kinh tìm cậu ấy.”

“Hả?” Đồng Đồng sững sờ.

Thành tích của Trần Xuân Vũ cực kỳ tốt, nhưng điều kiện gia đình không tốt, thậm chí nói là rất kém.

Tiền trợ cấp gì đó trước đây vẫn là nhà cậu hỗ trợ cho, sau này khi nhà cậu xảy ra chuyện, chuyện này lại được gia đình Trang Khiêm tiếp nối.

Quan hệ của hai người này vẫn luôn rất tốt.

Xuân Vũ chặn Trang Khiêm?

Không đợi cậu hỏi, Trang Khiêm nhận điện thoại, nói chuyện mất mười phút.

Sau khi Đồng Đồng nghe phần sau, mới nghe được ít đầu mối.


Đợi Trang Khiêm vừa cúp điện thoại, cậu lập tức hỏi: “Mày quen bạn gái?”

“Ừ, mới hai hôm trước thôi, tao đăng trên vòng bạn bè, mày không thấy được à?” Trang Khiêm gật đầu, “Gia đình giới thiệu. Nhà cô ấy đang buôn bán xuất nhập khẩu, trông xinh cực, nhưng tính tình không tốt. Lúc nãy còn hỏi mãi tại sao tao đến Bắc Kinh không dẫn cổ theo, đầu tao cũng to ra rồi.”

“Vẫn là Xuân Vũ tốt tính, tuy không thích nói chuyện, nhưng không nổi giận với tao…”

“Lần này cũng không biết sao lại chặn tao.”

Trang Khiêm hơi say.

Chu Du với Đồng Đồng liếc nhau một cái, cũng bắt đầu có phần suy đoán mơ hồ.

“Không nói nữa, ” Trang Khiêm nằm sấp trên bàn vung tay lên, “Dẫn đường đi, tối nay cho chúng mày sắp xếp, không say không về! Ngày mai tao lại đi tìm Xuân Vũ.”

Ngày hôm sau Trang Khiêm đi tìm Trần Xuân Vũ tìm được như thế nào, Đồng Đồng không biết.

Trang Khiêm cũng không nói với cậu.

Nhưng ngày đó Trang Khiêm rời khỏi Bắc Kinh, chỉ bảo Đồng Đồng đến tiễn cậu ta.

Tâm trạng Trang Khiêm không tốt lắm, không thể nói là mờ mịt hay là bối rối.

Đồng Đồng nghỉ về nhà lần nữa, chỉ nghe nói Trang Khiên chạy ra nước ngoài rồi, nói là đi tìm một người bạn quan trọng.

Lại nghe ngóng, Trần Xuân Vũ chủ động xin làm sinh viên trao đổi của trường đã ra nước ngoài.

Trang Khiêm ra nước ngoài lại về nước, giày vò rất nhiều lần, cuối cùng kéo Trần Xuân Vũ về nhà, suýt chút nữa không bị ba cậu ta đánh gãy chân.

“Từ nhỏ đến lớn Trang Khiêm đều thích con gái.” Đồng Đồng thở dài.

“Từ nhỏ đến lớn anh còn thích con chó của anh nè.” Chu Du không cho là đúng, “Bây giờ lại thích em như thế, chuyện sau này ai mà biết được, bây giờ rất tốt.”

“… Em cảnh cáo anh một lần cuối.” Đồng Đồng cười mỉm, “Nếu anh còn so em với chó hoặc phân thì hai chúng ta game over.”

“Anh sai rồi.” Chu Du nói xin lỗi thật nhanh.

Bốn năm đại học, ngoài thời gian ra, không có thay đổi gì lớn.

Từng chuyện rất nhỏ, chậm rãi đếm qua, thời gian lại trôi thật nhanh.

Trong bốn năm hai gia đình cùng ăn mấy chục bữa cơm, phụ huynh hai bên nóng lòng thảo luận về cách tổ chức đám cưới cho hai bạn trẻ.

Trong bốn năm này, sức khỏe Đồng Kinh Thân tiên sinh cũng cơ bản ổn định lại, Bùi Vân thi chứng chỉ, đến trung tâm làm giáo viên dạy nhạc.

Trong bốn năm Đồng Đồng cao thêm một centimet, bây giờ là một mét tám hai.

Chu Du tham gia mấy trận thi đấu quyền anh trong nước, một đường đánh lên, sau này suýt nữa lấy được quán quân hạng trung.

Nhưng không đánh nữa.

Vì sao ư, bây giờ Chu Du nhớ lại tình trạng mặt mũi bầm dập phun ra một ngụm máu của bản mặt sau mỗi trận đấu.

Bản thân hắn không cảm thấy đau cỡ nào, nhưng Đồng Đồng túm lấy hắn, hắn nhìn thấy trong lòng bàn tay của Đồng Đồng vì căng thẳng mà bấm ra vết máu.

“Chỉ là không muốn đánh thôi, thi đấu vui vẻ lại không thắng nổi Đồng Đồng.” Chu Du đã nói như thế trước mặt phóng viên, rồi không tham gia thi đấu nữa.

Hắn đến phòng tập đấm bốc nhà anh bạn mập đánh, bắt đầu đánh người khác, như vậy hắn vui vẻ, Đồng Đồng cũng vui vẻ.

Trường học vừa thông báo nghỉ hai người liền chạy ra ngoài, trong bốn năm đến không ít địa điểm, đến Florida của Mỹ để tắm nắng, đến Macao để ném tiền, đến Iceland xem cực quang, đến New Zealand lướt sóng nhảy dù…

Chu Du vẫn thích chơi ngu, tính tình Đồng Đồng vẫn không tốt.

Nhưng Chu Du nhận sai nhanh, tim Đồng Đồng lại mềm.

Hai người chính là xứng đôi phù hợp đến không thể giải thích, càng ngày càng dính.

Tốt nghiệp thực tập tìm việc làm đối với hai người cũng không có gì khó khăn, ở trong trường họ có năng lực hơn người, bản thân lại quý hiếm.

Gửi sơ yếu lý lịch theo đám đông, rất thuận lợi nhận được cơ hội thực tập.


Theo lý hai người có kỹ năng chuyên môn mạnh, tuy nói vào được công ty lớn, nhưng công việc của thực tập sinh chưa đến mức làm không tốt.

Thế nhưng công việc của hai người rốt cuộc xảy ra chút vấn đề.

“Alo, Đồng Đồng, em tan làm chưa? Bây giờ anh đến đón em.” Chu Du che ô ra khỏi cổng công ty, ngẩng đầu nhìn trời, mưa nhỏ, không lớn.

“Ừm, em đang ở chỗ Quốc Mậu.” Đồng Đồng ngồi xổm ở ven đường, choáng đầu hoa mắt miễn cưỡng nhìn rõ tên địa điểm ăn cơm sau lưng, nói cho Chu Du.

“Sao lại không ở công ty? Đợi đã ——” Chu Du nhíu mày nghe ra giọng nói của cậu  không bình thường, “Em uống rượu?”

“Quản lý dẫn thực tập sinh bọn em ra ngoài cùng ăn bữa cơm.” Đồng Đồng nói mập mờ không rõ, dẫu sao vẫn logic rõ ràng, chắc không uống nhiều lắm.

“Có ai ở bên cạnh em không?”

“Không có.”

“Vậy em đừng cúp máy, đừng đi lung tung, anh đến ngay bây giờ.” Chu Du nhíu mày dặn đi dặn lại.

Chu Du nhận được phát hiện của nhân tài, lúc trước mình đưa ra kết luận chắc không uống nhiều lắm hoàn toàn chính là thả rắm chó.

Người Đồng Đồng toàn mùi rượu, ngồi xổm ở ven đường, người đã không tỉnh táo.

Chu Du đỏ ngầu cả mắt, đêm hôm khuya khoắt, lại còn mưa, Đồng Đồng của hắn uống nhiều như thế, lại không có ai bên cạnh.

“Đồng Đồng… Đồng Đồng…” Chu Du một bên nhẹ giọng gọi người, một bên ôm người đi về phía xe.

“… Chu Du.” Đồng Đồng chống cái đầu khó chịu lên ngực hắn.

“Sao thế?” Chu Du cẩn thận đặt cậu vào ghế sau, ngửi mùi rượu hắn đã biết là uống rượu đế.

Đồng Đồng khom lưng nhíu mày, muốn nôn lại không nôn ra được gì cả, ôm bụng nói: “Khó chịu…”

“Đm nó.” Hiếm thấy Chu Du chửi tục.

Hắn biết xảy ra chuyện gì.

Đồng Đồng gặp người sẽ không cười, cũng sẽ không nói lời dễ nghe, lãnh đạo trực tiếp của cậu không ưa cậu, ba ngày thì mất hai ngày hoạnh họe.

Ăn bữa cơm bình thường cũng khiến người ta ăn thành thế này, không phải cố ý hắn lập tức leo lên cao ốc Quốc Mậu rải 1000 vạn.

Về đến nhà, Chu Du ôm người vừa xoa vừa tắm lại cho uống nước mật ong, lăn lộn cả buổi, cuối cùng Đồng Đồng cũng không khó chịu nữa.

Đồng Đồng tỉnh táo lại, lúc này mới nhận ra bất thường trên người Chu Du: “Trên người anh có mùi nước hoa, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Đừng nói nữa.” Hôm nay cũng là một ngày không thuận của Chu Du, “Nữ cấp trên của anh lại theo anh vào phòng trà nước, mẹ kiếp lại trẹo chân, cũng may ông đây tránh nhanh.”

“Nhưng mà làm rơi vỡ cái cốc em tặng anh.” Chu Du tức giận lại buồn thiu.

“Ngày chết tiệt.” Đồng Đồng cũng chửi.

Chu Du khác cậu, Chu Du ba mặt linh lung, rất hòa đồng với các đồng nghiệp trong công ty, nhưng nữ cấp trên gần bốn mươi tuổi của hắn thường xuyên quấy rối hắn trong phòng trà nước.

Đồng Đồng thở dài một hơi, cúi đầu tang não (1) ngồi: “Đi làm mệt mỏi quá…”

(1) nguyên câu là cẩu đầu tang não: chỉ người khôn lỏi

Chu Du cũng thở dài một hơi, ôm lấy cậu: “Công việc thật khổ…”

Hai người nhìn nhau, trăm miệng một lời phàn nàn: “Bắc phiêu quá khó khăn…”

Kết quả là, hai người trải qua một cuộc tìm việc khó khăn của bắc phiêu, khó chịu làm việc, cuối cùng họ không thể làm gì lại đau khổ về nhà thừa kế sản nghiệp nhà mình.

Chính là kiểu về nhà để thừa kế công ty khiến người ta không hăng say nổi.

Tính cách của Tiểu Đồng tổng vẫn không tốt, nhưng người trong công ty đều nói Tiểu Đồng tổng chững chạc lại thành thục.

Cũng không ai dám quấy rối Tiểu Chu tổng, bắt đầu mỗi ngày video quấy rối Tiểu Đồng tổng.

Hết thảy đều rất tốt, chỉ là, vì nguyên nhân công việc Tiểu Đồng tổng và Tiểu Chu tổng không thể không bắt đầu nam bắc yêu xa.

Tiểu Chu tổng bay tới mỗi sáng sớm, buổi chiều lại trở về, Tiểu Đồng tổng bay qua vào buổi tối, buổi sáng bay về.

Một ngày chỉ gặp mặt hai lần, một ngày không đến mười sáu giờ. Vì công việc bọn họ thật sự là cố gắng lại cực khổ.

Yêu xa đáng chết này.Bắc phiêu: ý nghĩa cụ thể chỉ nhóm người sống và làm việc ở Bắc Kinh (bao gồm cả người nước ngoài và người ngoại địa) nhưng không có hộ khẩu ở Bắc Kinh


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.