Đọc truyện Bạn Cùng Bàn Cậu Tỉnh Táo Lại Đi – Chương 50
Chu Du nhận được thư tình nằm trong dự đoán của Đồng Đồng, tướng mạo Chu Du thiên lạnh, cái nhìn đầu tiên dễ khiến người ta sinh ra áp bức và xung đột.
Nhưng không ngăn nổi người này rảnh rỗi lại cười ngây ngô, mở miệng một tiếng ôi chao má ơi, còn hễ là giúp được một tay sẽ phụ một tay.
Thời gian dài ở chung, không ai thích Chu Du mới lạ.
Nhưng trong lòng cậu vẫn sẽ không thoải mái, cũng không phải vì Chu Du nhận được thư tình.
Mà vì tại sao không có ai nhét thư tình vào ngăn bàn của cậu chứ?
Đồng Đồng nhíu mày, nghĩ trăm lần cũng không ra.
“Em trai của tao! Ai có khe hở nhét thư tình vào ngăn bàn của mày? Mỗi ngày ngài nằm nhoài ra đó làm bài thi để lại chỗ trống cho người khác à!” Trang Khiêm vừa nhìn biết ngay cậu đang nghĩ gì, “Vả lại ngài là linh vật của lớp chúng ta được không! Điểm trung bình của cả lớp đều phải dựa vào ngài kéo lên đó! Đứa con gái nào dám tỏ tình với mày! Ngộ nhỡ thành tích của mày tụt xuống, cả lớp không gọt chết nó!”
Đồng Đồng: “… … …”
“Thư tình đâu?” Đồng Đồng nghiêng đầu nhìn Chu Du.
“Không biết mà…” Chu Du sờ lên đầu, “Hình như có mấy lần em dùng hết giấy nháp của mình, anh tiện tay lấy cho em làm nháp.”
Đồng Đồng: “… … …”
Đồng Đồng vẫn không vui, thậm chí mang theo vẻ mặt không hề dễ chịu đối xử với Chu Du.
Hừ tới đây hừ qua đó, không dùng mắt nhìn.
Chu Du đau khổ ghê lắm, vốn là cửu biệt trùng phùng, hắn còn tưởng buổi tối có thể ôm người ngủ cùng, lại không ngờ hôn một cái cũng không tìm được cơ hội.
Trong khi tâm tình Chu Du đau khổ, đảo mắt đã tới đêm trước kỳ thi cuối kỳ.
Toàn lớp đều rất căng thẳng, Chu Du căng thẳng nhất.
Chu Du để có thể báo thi giữa kỳ không thi trả thù, cũng vì lúc học thuộc bài tập ngữ văn có thể ôm Đồng Đồng, gánh trên lưng quyết tâm phải đạt.
Làm bài thi trở nên đặc biệt tích cực.
Đồng Đồng cũng hiếm thấy sinh ra cảm giác cấp bách với việc thi cử, cậu vì học bổng. Học bổng trường bọn họ luôn rất cao, là loại mà nói ra có thể dọa người ta té ngã.
Trước đây cậu thật sự vẫn không quan tâm với việc lấy học bổng, mua hai đôi giày là hết rồi.
Từ sau khi cậu có khái niệm đối với tiền, phát hiện học bổng không chỉ nhiều gấp đôi tiền thu nhập cậu bán đồ nướng bao lâu nay.
Thế là lúc học bài trong đầu cậu cũng không phải toàn là đề này khó thế, mình nhất định phải giải ra nó. Mà là không giải ra được thì không có học bổng, chả khác gì khoan tiền vào mắt.
Độ khó thi cuối kỳ không cao, dù sao thi xong sắc mặt hai người cũng không tệ.
Sau khi có kết quả thi sẽ trực tiếp nghỉ đông.
Cuối cùng ngữ văn của Chu Du trên tám mươi điểm, nhảy thẳng từ hạng sáu mươi của khối lên trước hạng hai mươi.
Đồng Đồng cũng thuận lợi lấy được học bổng nặng như cục gạch.
Giống như hỉ sự lâm môn, cùng ngày Đồng Kinh thân hồng quang đầy mặt đẩy cửa vào, “Cục cưng! Con trai! Con trai ba yêu nhất! Thắng kiện rồi, con không thấy vẻ mặt của Tào Viễn, loại nhà giàu mới nổi này lau đít cũng không lau sạch sẽ, kéo tạp dề che lên thì tưởng không có ai biết cả!”
Đồng Đồng vẫn chưa kịp phản ứng.
“Qua hết năm nay chúng ta sẽ chuyển nhà, gần đây mẹ con đang tìm phòng đó.” Đồng Kinh Thân lại kéo vang một thùng pháo hoa khác.
Đồng Đồng ngây người.
Trả hết nợ trong nhà rồi, sức khỏe ba cậu cũng dần ổn định, bọn họ cũng không cần ở trong căn phòng nhỏ hẹp này nữa.
Dường như những chuyện khủng khiếp xảy ra trong kỳ nghỉ hè nóng nực hỗn loạn, từng chuyện một đều đang cách cậu đi xa.
Đồng Đồng nhíu nhíu mày, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Nhưng loại tâm tình cảm thấy không đúng này không có đầu mối, cậu chỉ có thể đổ thừa nó cho giác quan thứ sáu.
Chẳng qua, cho dù là loại lo lắng mơ hồ này cũng không ngăn cản nổi vui sướng càng đổi càng tốt.
Đồng Đồng sững sờ một phút, ôm ba cậu nhảy dựng lên.
Lúc Chu Du nói chuyện điện thoại ở dưới xong đi lên cũng sợ ngây người, ngau sau đó hoàn toàn không có chướng ngại gia nhập đêm trắng nhảy disco.
Sau đó ba ông lớn bị Bùi Vân dạy học trở về giáo huấn một chầu. Nói là lầu dưới trách cứ.
Nghỉ đông Đồng Đồng định tiếp tục làm đồ nướng cũng không làm nữa, nhà cậu có tiền rồi!
Nghỉ đông chủ nhiệm Lý giới thiệu một đứa bé cho cậu dạy kèm, là một cô bé học lớp sáu.
Không tốn thời gian, không ảnh hưởng đến việc ôn tập của cậu, hơn nữa ba mẹ con bé trả tiền hào phóng.
Học chưa được hai buổi, con bé rất dính cậu. Nói là chỉ thích kiểu người lạnh lùng thờ ơ.
Mỗi ngày tặng quà cho cậu, cậu hoàn toàn không từ chối được, vừa từ chối con bé sẽ khóc.
Cầm phần quà hôm nay đi ra từ khu nhà cô bé, vừa ra khỏi cư xá.
Một tiếng còi nặng nề vang lên.
Đồng Đồng kéo chặt khăn quàng trên cổ, ngẩng đầu nhìn đi.
Một chiếc mô-tô màu đen đỗ bên đường, hầu như tất cả mọi người đi ngang qua cư xá đều sẽ nhìn vào.
Chiếc mô-tô ngầu đến không quen nhìn này được Chu Du chở từ Cáp Nhĩ Tân đến đây.
Đồng Đồng không có nhiều hứng thú với xe, có điều trước đây đã từng chơi.
Nhưng loại bọn cậu chơi so ra với chiếc xe của Chu Du… Phế vật.
“Hey! Anh đẹp trai! Nhìn đâu đó! Nhìn chân nhìn chân! Đừng nhìn chằm chằm bánh xe!” Chu Du la to cởi mũ bảo hiểm, chân dài bước xuống mô-tô, đi về phía Đồng Đồng.
Đồng Đồng định giấu nơ con bướm cầm trong tay ra sau lưng, nhưng không thành công.
“Hôm nay là nơ con bướm à ——” Chu Du quái gở kéo dài giọng, lấy đi cái kẹp nơ con bướm trên tay cậu.
Đồng Đồng không thể làm gì vừa muốn cười thở dài một hơi, rõ ràng sữa chua, kem ly, quả táo con bé tặng mồi ngày đều bị Chu Du ăn hết.
“Cái nơ con bướm này dễ thương thật ——” Chu Du vẫn quái gở như cũ, còn kẹp nơ con bướm lên đầu mình.
Nhưng vì tóc ngắn quá, căn bản không kẹp được.
“Bệnh thần kinh gì đây.” Đồng Đồng cười ra tiếng.
Chu Du ngẫm nghĩ trực tiếp kẹp vào cái mũ trên đầu mình, rồi đội mũ bảo hiểm lên đầu, sau nó giọng nói ồm ồm vang lên: “Em đừng cười, anh giận rồi.”
Đồng Đồng đến gần hắn, dán mặt lên trước kính chắn gió của mũ bảo hiểm của hắn.
Hai người nhìn nhau qua kính chắn gió rắn chắc trong suốt.
“Có phải nó thích em không.” Chu Du hừ hỏi.
“Nó mới mười hai tuổi…” Đồng Đồng vừa nói, trên kính chắn gió có một màn sương trắng.
“Em cũng có lớn hơn nó bao nhiêu đâu.” Chu Du nói xong lấy cái mũ bảo hiểm khác đội lên đầu cậu.
“Sao anh còn thích làm nũng hơn con gái thế?” Đồng Đồng nói.
“Em không thích anh làm nũng à?” Chu Du híp mắt, “Anh luôn cảm thấy trên đầu anh xanh xanh (cắm sừng).”
“Như vậy đi.” Đồng Đồng sờ lên bàn tay bị gió thổi lạnh của hắn, “Ngày mai anh theo em cùng đi vào, nhưng chỉ cho phép ngồi ở phòng khách.”
Hôm nay cậu đã nói với ba mẹ con bé, mỗi ngày Chu Du đợi cậu ở bên ngoài tay cũng lạnh buốt luôn.
Ngồi trong phòng khách dưới lầu đợi.
“Không thành vấn đề.” Chu Du nhanh chóng đồng ý, “Lên xe! Về nhà!”
Trời lạnh trên đường cái không có người nào, ngay cả xe cũng ít thấy. Đường lớn chạy dài, xe mô-tô lao vun vút về phía trước, xe đôi gió lạnh thổi tới là lạnh thấu xương, tạo thành một khoảng không gian độc lập.
Chỉ có thế giới nho nhỏ của hai người bọn họ, hai trái tim nóng như lửa đập lên dán lại gần nhau trong giá lạnh.
Đến nhà dừng xe, Đồng Đồng vừa xuống xe lấy mũ bảo hiểm xuống, đúng lúc gặp được Đồng Kinh Thân xuống lầu vứt rác.
“Ba!” Đồng Đồng hơi phấn khích kêu lên.
Dạo này ba cậu đều ở bên ngoài, đã một tuần cậu chưa được gặp ba.
“Về rồi?” Đồng Kinh Thân duỗi tay xoa nhẹ một lát trên đầu cậu, vừa cười vừa vỗ cánh tay Chu Du, “Mấy hôm nay không gặp sao cảm thấy lại cao lên nhỉ?”
“Vâng, cao lên.” Chu Du dừng mô-tô xong, lại ngẩng đầu ưỡn ngực ưỡn thẳng người, “Một mét chín mốt!”
“Hầy! Đừng cao nữa!” Đồng Kinh Thân cảm khái, “Khung cửa trong nhà cũng phải cúi đầu đi vào!”
“Con cũng cao.” Đồng Đồng bất mãn ba không khen cậu, “Con một mét tám.”
“Mấy người chúng ta con cũng chỉ cao hơn mẹ con, nói ra rất tự hào đúng chứ?” Đồng Kinh Thân liếc nhìn cậu, tiếp đó lại thân thiện ôm Chu DU đi lên lầu, “Chu Du định ở lại đến nhà chú ăn tết à?”
“Có thể ạ?” Chu Du mở to mắt.
“Nhiệt liệt hoan nghênh.” Đồng Kinh Thân cười, lúc đầu y còn có chút kháng cự đối với Chu Du, nhưng Đồng Đồng đã nói đây là con dâu nhà họ, đột nhiên y lại thấy Chu Du rất vừa mắt. Hơn nữa tính cách đàn ông không câu nệ tiểu tiết của Chu Du rất hợp với y.
Hai người ăn nhịp với nhau, suýt nữa Chu Du đã gọi ba.
Lên lầu Đồng Đồng theo Chu Du vào phòng, bắt đầu ôn tập. Bắt đầu đi học sẽ là kỳ hai lớp mười một, sau đó sẽ lên lớp mười hai.
Nghe còn rất dài, nhưng thời gian gấp rút.
Đồng Đồng đẩy cửa sổ ra muốn để lại một khe nhỏ. Lại ngắm thấy bông tuyết bên ngoài không biết nổi lên từ khi nào.
“Ngày mai không thể lái mô-tô, không an toàn.” Đồng Đồng vươn tay hứng một bông tuyết trong lòng bàn tay.
“Được.” Chu Du nghe lời đồng ý.
Đồng Đồng nhìn tuyết từ từ tan ra, lúc này mới quay đầu nhìn Chu Du: “Vừa nãy ba em nói đùa đấy, anh phải đi về nhà ăn tết.”
“Anh biết.” Chu Du ôm chặt cậu.
“Ba anh còn có mẹ anh chắc chắn hy vọng anh về ăn tết.” Đồng Đồng ghét bỏ đẩy đầu hắn ra.
“Đồng Đồng.” Chu Du ngẩng đầu cười nhìn cậu, “Sao em tốt vậy chứ, anh đây là rời đi vận khí cứt chó gì đó đến đây có thể gặp được em.”
“Anh… lúc nào anh về?” Đồng Đồng mất tự nhiên hỏi.
Thật ra thì hai ngày nay cậu vẫn luôn lảng tránh vấn đề này, hai người ở trường học sẽ dính vào không thả, được nghỉ rồi càng dính nhau hơn.
Mười phút không thấy đối phương, hai người bắt đầu kêu lên ngay tại trong hành lang.
Kết quả nhận được không phải đang đi ị thì là đang làm bài thi.
Nhưng đón năm mới, Chu Du nhất định phải về.
“Ở cùng em vài ngày nữa.” Chu Du không nỡ.
“Về sớm một chút.” Đồng Đồng tính toán một ít thời gian, “Bốn ngày nữa là đến tết rồi, ngày mốt anh nhất định phải đi.”
Chu Du ôm cậu không nói, lẩm bẩm lại bắt đầu làm nũng.
“Anh về sớm một chút, qua năm mới thì có thể đến đây sớm một chút.” Đồng Đồng nói lời này thật ra rất ngượng, cậu khó có thể chính xác chính diện nói lên tâm tình của mình. Cậu luôn cảm thấy ngượng chín mặt, luôn cảm thấy bày tỏ ra rất xấu hổ.
Nhưng Chu Du không giống, mỗi ngày một câu anh nhớ em, anh không nỡ xa em, anh rất thích em, anh thích em thích đến nỗi đi ị cũng cảm thấy tốn thời gian còn không bằng dùng để gặp em.
Làm cho Đồng Đồng đối mặt với bày tỏ cũng không biệt nữu như vậy nữa.
“Không tệ! Anh sẽ đến đây sớm một chút, không phải lần trước em thích ăn xúc xích kia sao? Anh mang loại chính tông nhất tới cho em! Một xe tải!” Chu Du khí phách vô cùng, còn đặc biệt đẹp trai mà nhướng mày.
Thời gian dạy kèm cho cô bé vào mười giờ sáng, tám giờ Đồng Đồng đã dậy rồi.
Chu Du dậy sớm hơn, sáu giờ đã dậy, chạy một vòng quanh cái hồ kia, lại mua bữa sáng mới trở về.
Bùi Vân cũng nhìn ra hai đứa trẻ này dính nhau không bình thường, nhưng Chu Du vừa đến trong nhà đã vô cùng náo nhiệt, thế là cô đè xuống hoài nghi nào đó đối với Chu Du.
Ăn sáng xong, Chu Du dẫn Đồng Đồng đến nhà tình địch của hắn. Hắn còn đặc biệt ăn diện một phen.
Điều kiện gia đình cô bé không tệ, nhưng rất tùy hứng, vô cùng chống cự giáo viên dạy kèm.
Căn bản không quan tâm bạn đứng đầu khóa hay đứng đầu toàn trường, con bé xem thường như nhau. Nhưng chỉ gặp mặt Đồng Đồng một lần, đã bắt lại.
Bởi vì Đồng Đồng hoàn toàn dùng mặt lấy được phần công việc này.
Nghe nói trông Đồng Đồng giống một idol mà gần đây con bé mê nhất.
Chu Du tìm ra minh tinh nhỏ kia nhìn thoáng qua, rất khinh thường: “Giống chỗ nào? Mặt như cái mâm, hai tay anh cũng đặt không hết, còn có mắt hạt đậu này, em nhắm hai mắt lim dim còn to hơn mắt hắn ta, mũi cũng không thẳng như mũi em, còn có miệng —— ”
“Im mồm.” Đồng Đồng cảnh cáo hắn, “Sau khi vào không được nói mấy lời này, con bé sẽ khóc, nếu con bé khóc, tối nay đội quần lót lên đầu.”
Chu Du run lập cập, muốn cò kè mặc cả.
“Mặc hai cái, màu xanh.” Đồng Đồng lại nói.
Chu Du thở dài, quá sầu người.
Lịch dạy học của Đồng Đồng là một tiếng đồng hồ, dạy ngữ văn, cũng dạy tiếng anh, hai môn đều là điểm mạnh của cậu. Một tiết học khoảng hai mươi phút. Sự chú ý của con bé rất không dễ dàng tập trung.
Cho nên phải nghỉ mười phút ở giữa mới có thể học tiếp.
Chu Du không biết nghỉ ngơi ở giữa, sau khi Chu Du đợi ở dưới hai mươi phút, nhớ Đồng Đồng nhớ đến nỗi xé tim cào phổi. Chuẩn bị đi lên lặng lẽ ghé vào khung cửa bên cạnh nhìn một lát.
Thế là Chu Du như ăn trộm, cẩn thận đi đến phòng sách.
Vừa đẩy cửa ra.
Cô bé ngồi ở bàn đọc sách giật nảy mình, còn tưởng là Đồng Đồng quay lại, vội vàng nhét chân gà cầm trong tay vào bàn đọc sách.
Hai người hai mặt nhìn nhau.
Cô bé thở phào nhẹ nhõm, đánh giá hắn chốc lát, lấy chân gà trên mặt bàn ra, chậm rãi gặm, “Anh là bạn mà anh Đồng Đồng dẫn đến? Em còn tưởng anh Đồng Đồng đi vệ sinh quay lại.”
“Em sợ cậu ấy vậy à? Anh Đồng Đồng hung dữ lắm sao?” Chu Du thắc mắc, hắn tưởng Đồng Đồng đi theo phong cách dạy học của đàn anh ấm áp, vì ngữ văn của hắn toàn bộ nhờ Đồng Đồng dạy, tuyệt đối không hung dữ.
“Trông anh lớn hơn anh ấy, sao cũng anh lại gọi anh ấy là anh.” Cô bé chê hắn to con, “Ảnh cũng không hung dữ, chỉ vô cùng… Ừm như bông tuyết bên ngoài, nhìn xinh đẹp, nhưng không nói chuyện mấy, có phần lạnh lùng, dáng vẻ ớ.”
Chu Du nghe cô bé miêu tả hơi buồn cười, lúc hắn vừa đến thành phố này, ấn tượng để lại cho hắn chính là một Đồng Đồng như vậy.
Đồng Đồng đối xử với người không quen đúng thật là dáng vẻ này, nhìn rất chảnh, thiếu đánh.
Nhưng sau khi quen sẽ phát hiện Đồng Đồng rất mềm lòng, bình thường nghĩ gì trong lòng cùng với biểu hiện trên mặt không cùng chung một vẻ.
Nhưng Chu Du lại không định chia sẻ cái này với cô bé. Mà kìm nén lại không thoải mái, hắn đổi sang giọng nói kiêu ngạo: “Cũng phải, cậu ấy có gì hay để nói với một cô bé như em.”
Lông mày thanh tú của cô bé bắt đầu nhíu lại: “Ai là cô bé! Anh là ông già đấy.”
“Em thích Đồng Đồng?” Chu Du không hề khách sáo, ép tới gần dạy bảo hỏi.
“Siêu cấp thích.” Cô bé một bước cũng không nhường.
“Anh cũng thích cậu ấy.” Chu Du cường thế tuyên chiến.
“Em thích ảnh hơn anh!” Cô bé ngang nhiên đón nhận.
Ánh mắt hai người chạm nhau, giống như đường lửa cháy lên đốm lửa xì xì, giống như đĩa thịt nướng lăn vào dầu nóng lốp bốp.
“Công bằng công chính, chúng ta cạnh tranh hợp lý, ai thắng cậu ấy sẽ thuộc về người đó.” Chu Du lớn tiếng đề nghị.
“Được, so cái gì.” Cô bé khí phách đồng ý.
“Cũng không phải anh thấy em là con nít thì bắt nạt em.” Chu Du đi lên vừa xắn tay áo, dùng sức bóp nắm đấm, hai cánh tay cơ bắp xinh đẹp săn chắc lộ ra, “Vật tay đi!”
“Một ván phân thắng thua!”
Cô bé sững sờ một lát, cúi đầu liếc nhìn cánh tay nhỏ bé của mình.
Miệng cong lên, òa khóc.
“Úi! Đừng khóc! Chúng ta ba ván thắng hai!” Chu Du sợ Đồng Đồng nghe thấy, vội vàng an ủi.
“Năm ván thắng ba được không?”
“Mười ván thắng sáu được không!”