Đọc truyện Bản Chất Của Tâm Lý Học Tội Phạm – Chương 46: Còn Sống
Thời điểm cảnh sát chạy đến, sắc mặt Chu Dật Quần bình tĩnh ngắm mặt trời lặn, lạnh nhạt nói:
– Cuối cùng các ngươi đã tới.
Lần này Văn Mạt gặp lại Chu Dật Quần, trên mặt hắn không còn vẻ hiền hòa khiêm tốn như lúc ban đầu, biểu tình cũng biến thành hờ hững, bỏ đi ngụy trang không cần thiết, thanh niên kiêu ngạo này rốt cuộc bộc lộ ra bản tính của hắn – nhân cách phản xã hội.
Nhân cách phản xã hội là bẩm sinh, nhưng cũng không phải từng người có nhân cách phản xã hội đều sẽ trở thành hung thủ gϊếŧ người.
Hoàn cảnh có ảnh hưởng quan trọng với bọn họ.
Cha mẹ, thầy cô, người yêu và bạn bè cho bọn hắn những điều tốt lành, thân mật, thì cho dù bọn họ có bất mãn với xã hội cũng sẽ không dùng phương thức cực đoan để trả thù.
Đáng tiếc, tuổi còn nhỏ nhìn thấy cha mẹ chết thảm dưới bánh xe, thời kì thanh thiếu niên ở cô nhi viện, trưởng thành trong hoàn cảnh bị áp lực, lại gặp người có tính cách phản xã hội như Trương Triều Dương.
Kết cục của hắn, gần như đã định trước.
Chu Dật Quần im lặng nhìn Văn Mạt, nhìn từ trên mặt rồi nhìn xuống, cuối cùng dừng tại đùi, trong ánh mắt không mang theo tia ** (Dịch: Tĩnh Tĩnh),
ngược lại có dò xét và quan sát, một lúc lâu, hắn nhắm mắt lại, không nhìn người nữa.
Cảnh sát đem nhà Chu Dật Quần lật tung lên, căn cứ theo khả năng chính xác hắn đã dùng nước tẩy sạch.
Cảnh cát không lấy được bất kỳ chứng cứ trực tiếp nào, chứng cứ gián tiếp thì không thể vững nếu trong án tòa, tùy tiện tìm người luật sư sứt sẹo nào trong thành phố Z cũng có thể ung dung phủ định những chứng cứ này.
Nhất định phải khiến cho Chu Dật Quần mở miệng! Hung thủ giống như Chu Dật Quần, không có nhiều biểu hiện, hắn không khát vọng sự quan tâm của xã hội, không sợ quần chúng biết việc hắn làm, mà xét thấy hắn không có bất kỳ phản kháng nào khi cảnh sát bắt hắn, nói rõ ràng hắn không lo mất đi thứ gì.
Đang tại thời điểm Văn Mạt suy nghĩ làm thế nào để lấy được khẩu cung, thì Chu Dật Quần chủ động thay mặt đưa ý kiến.
Chỉ có điều hắn chọn địa điểm hắn muốn.
Cảnh sát đáp ứng yêu cầu của hắn, dẫn hắn đi tới cô nhi viện thành phố Z.
Ngồi trong tấm ván gỗ chắp thành cầu bập bênh trong cô nhi viện, Chu Dật Quần bắt đầu chậm rãi giải thích:
– Không có người nào trời sinh đã là người xấu, đúng không? Đồng chí cảnh sát.
Lúc nhỏ tôi cũng từng có được hạnh phúc, cũng yêu cha yêu mẹ.
Đáng tiếc, thời gian hạnh phúc luôn rất ngắn ngủi.
Tôi sai thời gian sai địa điểm, gặp sai người, tạo thành bi kịch của cả đời tôi.
Từ 15 tuổi đến bây giờ, tôi mệt rồi.
– Người là tôi gϊếŧ, tôi thừa nhận.
Ha ha, đoán chừng các ngươi sẽ không công khai xét xử nói tôi là thực nhân giả? Hàng xóm nào từng tới nhà tôi, bảy đến tám phần mười đều từng hưởng thụ qua tay nghề của tôi.
– Các ngươi không cần lo lắng cho tôi.
Tôi chưa từng nghĩ muốn chạy trốn, hay là cắn chết cũng không thừa nhận, đấy không phải phong cách của tôi.
Chẳng qua, Ngụy Y Bác ở trong tay tôi.
Ngụy Y Bác? Thực sự bị hắn bắt?
– Cậu có chứng cứ gì chứng minh cậu bé trong tay cậu không?
– Có tin hay không tùy các ngươi, nó sống hay chết tôi không quan tâm.
Song, sư phụ nghiêm cấm tôi hạ thủ với trẻ vị thành niên.
Bắt nó tới chẳng qua là vì không nhìn nổi cái tính cách ấy.
Và nó sở hữu những gì tôi không có: Tiền, sự yêu thương của cha mẹ, cuộc sống bình thường, mà nó lại không quý trọng.
Vì sao ông trời lại đối xử bất công như thế? Vì sao tôi phải trải qua cuộc sống bi thảm như vậy! Vì sao?
Văn Mạt lẳng lặng nhìn người trước mắt nhỏ tuổi hơn cô, thoạt nhìn giống như cậu thanh niên thanh tú dịu dàng nho nhã, nhưng hiện tại hắn lại lộ ra vẻ bi thương và chán chường, quay lại nơi mình không muốn nghĩ tới nhất, xúc động từ đáy lòng hắn vẫn ẩn núp trong một mặt cảm tính.
– Chu Dật Quần, cậu cũng đã biết, cho tới bây giờ Trương Triều Dương chưa từng ngẫu nhiên mà xuất hiện ở cô nhi vị, mục đích ông ta tới từ trước đến nay không phải là bởi vì cậu.
Bạn của cậu, Tiền Tiến Lai, còn nhớ chứ? Cậu cũng biết, cậu ấy là đứa con của người bị hại do Trương Triều Dương gϊếŧ, ông ta nuôi mẹ cậu ấy gần một năm, thẳng đến khi sinh cậu ấy ra, tìm cho cậu ấy một gia đình, cho cậu ấy một thân phận mới.
Muốn cho cậu ấy kế thừa y bát, Trương Triều Dương vẫn hướng về phía Tiền Tiến Lai.
Mà cậu, mới là người ngoài ý muốn.
Cậu tối tăm hơn so với Tiền Tiến Lai, có tiềm chất trở thành tội phạm gϊếŧ người.
Thậm chí cậu đối với thịt người so với Tiền Lai …
– Đồng ý! Chu Dật Quần, không có ai buộc cậu đi lên con đường không lối thoát này.
Tất cả những điều này, đều do cậu tự chọn.
Cậu lựa chọn kết quả ngày hôm nay, đúng hay sai, nguyên nhân đều do bản thân.
Cậu rất hưởng thụ cuộc sống bây giờ đúng không? Bị cảnh sát bắt lại cũng chẳng qua là một trong những vòng do cậu thiết kế mà thôi.
– Tôi được thưởng thức mỹ vị ngon nhất thế gian này, lĩnh hội ra tư vị mà các ngươi cả đời cũng không có khả năng.
Đáng giá.
Biết đâu tôi ở giai đoạn cuối cùng của cuộc đời, làm chuyện tốt duy nhất trong đời thì sao! Tiểu tử xấu xa không hiểu chuyện đang ở khu rừng, các ngươi mau đi tìm đi, chỉ có điều, tốt nhất tìm được nó trong vòng 24 tiếng đồng hồ, đã hai ngày tôi không cho nó ăn uống.
Đoán chừng nó cũng không kiên trì được lâu đâu.
Phạm vi khu rừng, hội quản lý rừng, công an cảnh sát, giữ trật tự thành thị cùng người tình nguyện, hơn ba trăm người bắt đầu chật vật tìm kiếm.
Từng tấc rừng đều bước qua, sinh mệnh cậu bé từng giây từng phút trôi đi.
Khu rừng rộng mấy vạn mẫu, không thu hoạch được gì, đã nửa đêm sương rất dày, tuy có rất nhiều nhân viên không sợ dã thú, nhưng thể lực con người có hạn.
Dần dần, hơn một nửa bắt đầu tụt lại phía sau.
Cuối cùng, lực lượng vũ trang có thể lực tốt nhất cũng không kiên trì nổi.
Mọi người từ từ rút về hội quản lý.
Căng tin hội quản lý sáng trưng, đã chuẩn bị xong bánh bao thịt nóng hổi và canh gừng.
Mệt mỏi nửa ngày, tất cả mọi người ăn từng ngụm từng ngụm,
Ăn uống no đủ lại nghỉ ngơi thêm mấy giờ mọi người lần nữa vào núi tìm kiếm.
Thời hạn 24 tiếng cách không xa.
Lúc mọi người gần như tuyệt vọng, nhân viên tìm kiếm phía đông núi có phát hiện: Cách cửa chính khu rừng 20 km có một dòng suối nhỏ, có dấu vết hoạt động của con người.
Mà mảnh rừng này không phải lộ tuyến du lịch, theo lý mà nói hẳn không có người đến đây.
Mọi người tản ra tìm tòi cẩn thận, rốt cuộc ở chân núi tìm được hầm ngầm do người tạo ra.
Lúc Ngụy Y Bác được phát hiện đã rơi vào hôn mê, bác sĩ kiểm tra cậu bé bị đói đến bất tỉnh, cũng không có nguy hiểm đến tính mạng.
Nhìn ra được, Chu Dật Quần không làm tổn thương cậu bé.
Biết tin tìm được Ngụy Y Bác, Chu Dật Quần lộ ra nụ cười từ đáy lòng:
– Ha ha, chúc mừng các người, nghe được tin này tôi rất vui.
Ah được rồi, bữa khuya ăn có ngon không? Tôi còn chưa từng hưởng thụ tay nghề của người khác đâu, cũng không biết tay nghề của đầu bếp hội quản lý có khác gì so với tôi không!
Văn Mạt nghĩ tới ý tứ trong lời nói của Chu Dật Quần, hắn nhất định sẽ không tự dưng mà nói những lời này.
Vậy….