Đọc truyện Bản Chất Của Tâm Lý Học Tội Phạm – Chương 15: Cái chết thứ hai
Chi đội cục cảnh sát thành phố, Chu Hàng đầu óc mơ hồ nhận được điện thoại 110 từ trung tâm chỉ huy, phòng giữ xác bệnh viện thành phố phát hiện một thi thể? Đứa trẻ ba tuổi còn biết chỗ đó vốn là nơi để thi thể? Còn báo án cái gì chứ?
Không nghĩ ra, hay là cứ để việc nhức đầu này cho đội trưởng đi đi.
Chu Hàng đẩy cửa đi vào phòng đội trưởng:
– Đội trưởng Ngô, mới vừa nhận được vụ án, phòng giữ xác của bệnh viện thành phố phát hiện một thi thể.
Lúc đó Ngô Lỵ đang nhìn chằm chằm vào máy vi tính ngẩn người, nửa ngày cũng không đánh được mấy chữ, thực là báo cáo kết án cái gì, cái này không thích hợp với vị nữ đội trưởng đại nhân không thua kém đấng mày râu của đơn vị chúng ta a.
Chu Hàng đi vào quá đúng lúc rồi, tưởng như ngủ gật có người đưa gối.
Nghe nói có vụ án mới, Ngô Lỵ cầm điện thoại di động liền đi ra ngoài, vừa đi vừa quay đầu giao phó:
– A ha, ông trời cử người đến cứu ta! Chu Hàng, gọi Vĩnh Hân đến hiện trường chung với tôi, kêu Bành Giai giúp tôi viết báo cáo kết án, sao nào, thích cậu nhất.
Lời còn chưa nói xong, bóng người Ngô Lỵ đã không thấy đâu. Bành Giai bất đắc dĩ lắc đầu một cái, Ngô đội trưởng năng lực rất mạnh, năng lực tổ chức cũng rất mạnh, chỉ là…Tính cách có chút không đáng tin.
Ngô Lỵ mở còi báo động mở đường tốc độ 80 km chạy tới bệnh viện thành phố, dẫn đầu bước xuống xe, đi theo phía sau là Chu Hàng và Vĩnh Hân sắc mặt không quá tốt – cho dù ai đang ở khu nghỉ dưỡng thành phố trở về chạy như gió lốc phỏng đoán sắc mặt cũng sẽ không tốt. Mà người đầu têu không tự giác chút nào thúc giục bọn họ nhanh đuổi theo.
Đi theo một vị lãnh đạo tuỳ thời tuỳ chỗ lại tinh lực dư thừa, hai người thật không chịu nổi, nhìn nhau cười khổ một cái đuổi sát theo phía trước –trò đùa, nếu bọn họ dám không theo sau, Ngô đội trưởng lại quay đầu nói bọn họ thể lực không đạt tiêu chuẩn, luyện chạy thêm mười ngàn mét là không tránh khỏi, hơn nữa mất mặt nhất là, đội trưởng Ngô chạy cùng bọn họ, có thể ung dung bỏ rơi bọn họ hơn 1000 mét!
Đi tới hiện trường vụ án Ngô Lỵ như đổi thành một người khác, cẩn thận nghiêm túc, Ngô Lỵ để cho bác Lý người trông giữ phòng giữ xác cùng đội trưởng bảo an đưa ra chứng từ, đơn giản đi vòng vo xung quanh hiện trường, làm quen với hoàn cảnh một chút, xác định phòng giữ xác ở dưới tầng hầm đối diện thang máy dãy Tây và dãy hành lang bên ngoài không có cửa ra vào khác, mà nơi này cũng không có bất kỳ phương tiện giám sát nào. Nhân viên pháp y Phương Ái Quân kiểm tra xong thi thể liền đưa thi thể trở về cục trước. Bởi vì hiện trường vụ án người ra ra vào vào không ít, lúc báo án đã bị phá hư nên khoa giám chứng không có đầu mối nào có giá trị.
Lúc này, không ai biết rằng, hàng loạt vụ án giết người liên hoàn kinh sợ ở thành phố M đã lặng lẽ bắt đầu…
Kiểm tra hiện trường xong, đoàn người trở lại đội cảnh sát hình sự, Ngô Lỵ không quan tâm vụ án này, toàn quyền giao cho Chu Hàng phụ trách, tự cô lại đi tìm Bành Giai, nhờ Bành Giai giúp viết báo cáo kết án, trời mới biết, đừng nói hỗ trợ, không bị kéo chân sau đã cảm ơn trời đất rồi! Dĩ nhiên, mọi người đều chỉ có thể nghĩ trong lòng, ngoài miệng vẫn là vạn vạn không dám nói, chỉ sợ người nào đó tinh lực quá dư thừa lôi ra chạy mười ngàn mét.
Chu Hàng cam chịu số phận tiếp nhận vụ án tầm thường này, nhìn Phương đại pháp y giải phẫu kiểm nghiệm thi thể, đồng thời sắp xếp Giải Vĩnh Hân đến các đồn cảnh sát gửi đi thông báo hợp tác, tìm kiếm nguồn gốc thi thể.
Bên trong phòng giải phẫu, pháp y Phương đang giải phẫu thi thể. Chu Hàng vừa nhìn anh ta giải phẫu rạch ra hình một chữ Y, tách da ngực ra, một cây cắt đứt xương sườn, vừa nghe anh ta nói:
– Người chết là nam, hai mươi đến ba mươi tuổi, tóc nhuộm màu vàng, cánh tay phải có một hình xăm chuỷ thủ 3×10, eo bên trái phía bên ngoài có một vết dao dài 30 centimet, bước đầu phân tích là được tạo thành không lâu sau khi chết. Mở rộng kiểm tra, các bộ phân thân thể người chết đều tốt…
Pháp y Phương đột nhiên trầm mặc, cầm dao giải phẫu cẩn thận liếc nhìn vết dao trên eo người chết, hồi lâu mới nghiêm túc nói với Chu Hàng:
– Tiểu Chu, lập tức gọi đội trưởng Ngô đến phòng giải phẫu!
Chu Hàng bận bịu gọi điện thoại cho Ngô Lỵ, chỉ chốc lát, Ngô Lỵ mặt đầy buồn bực xuất hiện ở phòng giải phẫu – vị nữ đội trưởng không sợ trời không sợ đất của chúng ta cũng có nhược điểm, sợ quỷ