Bản Chất Của Tâm Lý Học Tội Phạm

Chương 1: Phần 1: Nỗi buồn của búp bê: Tội ác dưới bóng đêm


Đọc truyện Bản Chất Của Tâm Lý Học Tội Phạm – Chương 1: Phần 1: Nỗi buồn của búp bê: Tội ác dưới bóng đêm

Thành phố K bốn mùa như xuân, sáng sớm mùa đông cũng không có quá lạnh. Bốn giờ, trời còn chưa kịp sáng, Vương Đông Mai đã chạy vòng quanh công viên. Làm nhân viên vệ sinh trong công viên, bà đã làm việc ở đây trong bảy năm, mặc dù công việc khổ cực thu nhập cũng không nhiều nhưng đối với người trình độ học vấn không cao cần cù hơn nửa đời người, cũng không có năng lực chuyên môn gì như bà mà có một công việc ổn định, ban ngày có thể chăm sóc bạn già bị bệnh, như vậy đã thoả mãn rồi.

Lấy dụng cụ quét dọn ra, Vương Đông Mai dựa theo đường đi bắt đầu công việc, cùng chào hỏi những người thường xuyên ra công viên tập thể dục, dọn dẹp túi rác sắp đầy… Bà tay chân nhanh nhẹn, hơn nữa giờ đã chuẩn bị quét đến nơi cuối cùng: Hòn đảo giữa hồ. Bởi vì nơi này tương đối hẻo lánh, lại cách xa cửa chính công viên, người tập thể dục sáng sớm rất ít tới nơi này, mùa đông mặt hồ dâng lên một tầng sương trắng, càng đem đảo nhỏ này bao phủ trong lờ mờ. Nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã 6 giờ, quét dọn xong còn phải trở về làm bữa sáng, Vương Đông Mai cố gắng bước nhanh hơn.

Đảo giữa hồ cùng lắm là hơn hai trăm mét vuông, ở giữa xây một cái đình nhỏ, tầm nhìn rộng rãi có thể thấy được cửa chính công viên, quét dọn cũng không có chuyện gì. Mặc dù vẫn còn chút sương mù nhưng Vương Đông Mai vẫn rõ ràng quét dọn đường đi. Lúc đến gần đình nghỉ mát bà mới để ý thấy, có một cô gái mặc quần cụt đang ngồi trong đình.

– Dậy sớm lại chạy tới đây ngồi, còn mặc một cái quần cụt, đứa trẻ này sao lại không biết yêu quý bản thân mình chứ, tuổi trẻ bây giờ thật là, ai!

Vương Đông Mai một bên lẩm bẩm lầm bầm lầu bầu một bên đi tới đình. Chờ bà vào đình, cô bé kia vẫn không nhúc nhích ngồi ở đó. Vương Đông Mai trong lòng cảm thấy kỳ quái, không khỏi nhìn thêm mấy lần, nhìn làm một cái, bà chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.

– A……giết người, người đâu, mau tới đây….

Tiếng kêu thảm thiết kinh động những người tập thể dục gần đấy, chỉ chốc lát, mấy người ở gần chạy đến đảo giữa hồ. Thấy hình cảnh trong đình mọi người đều giật mình… Một lát sau mới có người tỉnh lại từ trong khiếp sợ, run rẩy lấy điện thoại ra báo án.


Giờ ngọ lúc 7 giờ 15 phút ngày 22 tháng 12 năm 2011, nhận được báo án 5 phút, cảnh sát khu vực chạy tới, sau đó thông báo cho tổ trọng án thành phố. Lúc đội trưởng Dương Thủ Minh chạy tới hiện trường, người làm chứng mặt mày đều xám đen cùng ông ta qua loa chào một tiếng, ông ta kỳ quái gãi gãi đầu, suy nghĩ gần đây mình không có đắc tội với người dân a! Ông ta vào trong lương đình, thấy rõ toàn bộ hiện trường vụ án mặt mày không khỏi trở nên u ám, sắc mặt không tốt còn có khám nghiệm tử thi Lâm Hiểu Hiểu.

Người chết là nữ, khoảng hai mươi tuổi. Nữ thi có tư thế ngồi hướng về phía Nam, đối mặt với cửa công viên, đầu hướng về phía Bắc, cũng chính là hướng đường mòn mà Dương Thủ Minh mới vừa đi qua; mặc một cái quần cụt màu trắng tuyết vô cùng đáng yêu, tóc được chải chuốt cẩn thận, buộc thành hai cái bím tóc đuôi sam, khoé miệng hơi nhếch lên, đôi mắt xinh đẹp không chớp mắt nhìn về phía trước, tay khoác lên bàn đá, tay phải rũ xuống tự nhiên, nếu không phải bên dưới tay phải cô bé có một cái thùng nhựa thì bây giờ có thể thấy thỉnh thoảng máu nhỏ xuống từng giọt từng giọt một. Dương Thủ Minh cho rằng đây là vấp ngã trong tình yêu, có lẽ cô bé ấy đang hạnh phúc chờ đợi người yêu của cô bé đến đón.

Bề ngoài thi thể không có vết thương rõ ràng, Dương Thủ Minh lượn hết một vòng, toàn bộ hiện trường vô cùng sạch sẽ, không có bất kỳ giấy tờ nào chứng minh thân phận của người chết, không có giấu giày, không có chỉ tay, không có tóc, không có gì cả.

– Hiểu Hiểu, đã biết được nguyên nhân cái chết chưa?

Lâm Hiểu Hiểu ngẩng đầu lên, bối rối ngập ngừng trả lời:

– Hình như là chết do mất máu quá nhiều. Người chết không có dấu hiệu bị di chuyển, có thể khẳng định đây là hiện trường vụ án đầu tiên. Nhưng lại không có lý, một người lớn, trên người không có bất kỳ dấu vết kháng cự, cứ như vậy để người ta hại đến mất máu mà chết? Tôi về phòng phẫu thuật trước, lập tức tiến hành khám nghiệm tử thi.

– Đội trưởng, chúng tôi không tới trễ chứ?


Tiếng kêu tục tằng truyền tới, Dương Thủ Minh xoay người thấy Hồ Thần và Triệu Dật quần áo không chỉnh tề, nhất thời giận đến không có chỗ phát tiết:

– Tôi nói các cậu, có thể có chút dáng vẻ của cảnh sát hay không, quần áo mặc cũng không chỉnh tề? Thật là làm mất mặt tổ trọng án chúng ta!

– Ai da, chúng tôi đều ăn mặc chỉnh tề mà, đội trưởng đây là đang nói ai chứ? Vụ án giết người vừa mới kết án trước đó, chúng tôi thức suốt đêm viết báo cáo kết án, mới vừa nằm xuống giường chưa kịp nóng liền bị gọi đến nơi này, bây giờ còn có thể tỉnh táo nói chuyện với anh đã không dễ dàng gì rồi. Đội trưởng, đây là tình huống gì?

Triệu Dật một bên vừa cài nút áo, một bên quan sát hiện trường nói.

– Hiện trường không có đầu mối có giá trị, vụ án có chút khó giải quyết, Thần cậu đi điều tra một chút thân phận nạn nhân, tiểu Triệu lấy lời khai nhân chứng một cách cặn kẽ, sắp xếp cảnh sát địa phương mặc thường phục mở rộng phạm vi lục soát, đi hỏi thăm vùng lân cận một chút, xem có phát hiện nhân vật khả nghi nào không?

– Được rồi, chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ.


Vừa dứt lời hai người đã chạy xa hai thước.

– Đúng là hai kẻ dở hơi.

Dương Thủ Minh dở khóc dở cười nhìn Lâm Hiếu Hiếu cùng trợ thủ dời thi thể lên xe, đi theo bọn họ quay về cục cảnh sát thành phố, bên cạnh xem quá trình khám nghiệm tử thi.

Một giờ sau, Hồ Thần vội vã tìm Dương Thủ Minh, sắc mặt không được tốt lắm:

– Đội trưởng, đã tra rõ thân phận nạn nhân, Đàm Nhược, 19 tuổi, sinh viên năm thứ hai đại học khoa mĩ thuật, ở tầng bốn phòng 502, thời gian cuối cùng có người nhìn thấy cô ấy là khuya ngày hôm trước, chiều hôm qua bạn cùng phòng của cô ấy Lâm Diệu Diệu vừa báo án mất tích, không chỉ một mình cô ấy, một sinh viên khác cùng phòng ngủ Trương Thiệu Linh cũng giống như vậy, từ khuya ngày hôm trước đã không nhìn thấy nữa.

– Ý của cậu là còn có một người bị hại khác.

– Không loại bỏ khả năng này.


– Tôi với cậu đi đến trường đại học A một chút.

Dương Thủ Minh rời khỏi phòng phẫu thuật, kéo báo động vang lên đi thẳng tới trường đại học A.

Trường đại học A là trường đại học tốt nhất trong thành phố, hàng cây rợp bóng hai bên đường mòn, khắp nơi đều thấy gương mặt tự tin của sinh viên, bọn họ lặng hưởng thụ đời người, đắm chìm trong ánh mặt trời rực rỡ, không mảy may đến người đi đường bên cạnh mình là một bạn học cùng trường, hay người bạn khác đã không còn trên đời này nữa, Dương Thủ Minh không khỏi tâm tình có chút nặng nề, con gái ông đã 17 tuổi, người bị hại cũng mới có 19 tuổi, ngoại trừ trách nhiệm phá án ông còn có chút tức giận nhàn nhạt.

Tầng bốn phòng 502,Dương Thủ Minh giật cửa một cái, cửa liền bị kéo ra, hai cô bạn cùng phòng là Lâm Diệu Diệu và Lý Thiến đều ở phòng ngủ, thấy ngoài cửa là hai cảnh sát, Lâm Diệu Diệu không nhịn được khóc lên:

– Tiểu Linh cũng…

– Chúng tôi đã phát hiện thi thể của Đàm Nhược, chỉ là Trương Thiệu Linh đến bây giờ vẫn chưa có tin tức, cô ấy có thể vẫn còn sống, chúng tôi tới đây là để nhìn thử xem có đầu mối gì có thể giúp chúng tôi bắt được hung thủ sát hại Đàm Nhược, giải cứu Trương Thiệu Linh hay không.

– Các ông muốn hỏi cái gì, chỉ cần biết tôi khẳng định đều sẽ nói cho các ông, nhất định phải trả thù!

Lý Thiến một bên khuyên Lâm Diệu, một bên tránh ra khỏi cửa mời hai vị cảnh sát đi vào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.