Bạn đang đọc Bản chất của đĩ – Chương 23: Mùa Giáng Sinh Lạnh Lẽo.
Buổi chiều Thắm không ở nhà.
Nhà cửa vắng tanh chẳng có lấy 1 ai.
Tôi e sợ chưa dám gọi cho Thắm, bèn hỏi Sami trước nhất
“chị Sam à?chị đi đâu mà không có nhà?”
“hả?gì cơ?”
“chị đi đâu mà không ờ nhà?”
“đang ngoài đường, chuẩn bị đi ngủ chiều, tối về trễ đấy, không cần đợi cơm đâu, thế nhé”
Sami cúp máy cái rụp, quẳng cho tôi 1 gáo nước lạnh.
Vậy là chị ta đi với khách cả ngày.
Tôi bèn gọi cho Ngọc Dao Lam
“gì đấy cưng?gọi có gì không?” -tiếng chị Ngọc đều đặn vang lên
“chắc tối chị mới về đấy, 2 vợ chồng mày với con Sam ăn trước đi nhé”
“biết rồi, tao đi kiếm ăn chứ không có đi đánh nhau với con nào đâu mà mày lo hão. ”
Cả 2 chị đại đều đi khách đến khuya, còn Thắm?
Chắc cũng tương tự.
Mệt mỏi quẳng chiếc điện thoại xuống ghế sofa, tôi nằm thẳng cẳng đè lên điện thoại mà ngủ.
Chiều tối hôm đó tôi giật mình thức giấc vì cuộc gọi của Mi Dán.
Cô nàng hẹn tôi đến quán karaoke nói chuyện cho khuây khỏa.
Thắm vẫn chưa về nhà, căn nhà vắng lặng và lạnh lẽo đến đáng sợ.
Tôi thầm nhủ “cần có 1 sự thật để chấm dứt tình trạng này”.
7 giờ tối là thời điểm tôi gặp Mi Dán, hôm đó ngày 25, vẫn còn là giáng sinh.
Mùa giáng sinh gồm 2 ngày 24, 25. ngày 24 đối với tôi là ngày ấm áp nhất trong cuộc đời còn ngày 25 có lẽ lạnh lẽo nhất.
Phòng karaoke rộng thênh chỉ mình tôi và Mi Dán.
Công chúa nói “bọn phiền phức kia, em đuổi hết rồi, bây giờ chỉ còn em và anh thôi”
Nàng xưng “anh -em” ngọt lịm. tôi suýt ngất xỉu.
Mi Dán kéo tay tôi ngồi xuống, thoáng nhìn nét mặt ửng hồng của công chúa, tôi biết nàng vừa uống rượu.
“bạn uống rượu đấy à?”
“ít mà, hizz, anh! Anh phải uống với em”
Mi Dán nói rồi tự tay rót cho tôi 1 li, nàng đưa li rượu dí vào môi tôi – “uống đi anh, uống đi anh”
“mình không biết uống”
“em cũng có biết đâu, nhưng giờ biết rồi nè”
“mình có chuyện cần nói” – tôi giật lấy li rượu trong tay Mi Dán.
“em cũng có chuyện cần nói”
“để mình nói trước”
“không, em mới là người nói trước”
Tôi mặc kệ cô công chúa muốn gì, miệng vẫn thao thao “thật ra, sự thật không phải như mình nói, thật ra…. ”
“im, im ngay! Em không muốn nghe anh nói” -Mi Dán bịt chặt môi tôi, miệng la lớn át hết mọi âm thanh.
“bạn phải nghe”
“không, em không nghe!” – Mi Dán đưa 2 tay bịt tai lại.
Không nghe à?cô không nghe cũng phải nghe.
Tôi điên tiết lên, nốc luôn li rượu vừa rồi, sau đó chụp 2 tay Mi Dán, hét thẳng vào mặt cô nàng
“thật ra, tôi nói dối bạn đấy!tôi và chị của tôi, cái chị sáng hôm nay đến trường mình, đó là người yêu của tôi, tôi không có bà chị nào hết. bạn nghe rõ chưa? Tôi cũng không ở cái nhà trọ nào hết, nhà của người yêu tôi đấy. ”
“Hey, hey, you, you, I dont like your girlfriend No way, no way, I think you need a new one…”
Mi Dán phớt lờ hoàn toàn lời thú tội của tôi, cô nàng cười ầm ĩ, còn hát to bài Girlfriend.
Tôi cũng chẳng biết nàng có nghe những gì tôi nói hay không.
Tiếng nhạc từ dàn loa karaoke khá lớn, Mi Dán lại đang cuồng say.
“này” – tôi lắc vai nàng – “bạn phải nghe tôi nói hết cái đã, rồi muốn hát gì thì hát”
Mi Dán đã say, cô nàng cười ầm ĩ rồi khóc lóc ỉ ôi.
“uống đi anh, anh muốn nói gì thì uống đi rồi em nghe, nếu ko thì anh đi chết đi, haha, chết đi chết đi”
Li rượu tiếp theo dí sát vào môi tôi, rượu đổ cả xuống cằm.
Tôi đành phải mở miệng uống hết.
“haha, anh ngoan quá, anh thấy chưa?nhỏ đến lớn chưa ai dám cãi lời em”
Sau đó Mi Dán cầm lấy micro, quẳng cho tôi cái thứ 2, trên màn hình tivi hiện lên bài hát “giờ ở đâu em cũng thấy anh”
“vì sao anh cũng như người ta bỏ em lại đây, vì sao anh không về đây với em, vì sao anh ko chịu tin ko chịu tha thứ cho em tại vì sao tại vì sao anh lại thế…. dù trong mơ em cũng vẫn thấy có anh kề bên. . dù lang thang em cũng vẫn thấy bóng anh…dù nơi đâu ở nơi đâu em cũng chỉ thấy anh…”
Mi Dán hét to vào micro, hét đến quằn quại, không cần nhìn màn hình. cô nàng bấu víu lấy người tôi, mùi rượu liên tục phả vào mặt.
Vẫn còn có chút lí trí, tôi giằng người, gạt cái micro từ tay Mi Dán rơi xuống sàn.
“đừng có hát nữa. nghe cho kĩ đây. Tôi và THắm đã sống với nhau như vợ chồng, bạn hiểu gì chưa? Tôi không phải là cái thứ gì thơ ngây đàng hoàng như bạn vẫn nghĩ đâu. Tôi là hai mặt đấy, bọn trong trường nói không sai đâu. ” – hai tay tôi giữ 2 bên cằm Mi Dán, hét thẳng vào mặt cô nàng.
Tôi chắc chắn công chúa dù có say cách mấy cũng phải nghe rõ.
Thình lình Mi Dán chồm tới trao ngay vào môi tôi 1 nụ hôn.
Nụ hôn pha lẫn mùi rượu, hương vị thật là đắng.
Tiếng nhạc chuyển về tiết tấu nhẹ nhàng tha thiết, trong căn phòng vắng lặng, chúng tôi không ngờ đang ôm lấy nhau hôn ngấu nghiến.
Nhưng chỉ có 1 người chủ động.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng hát bật mở.
Giật mình nhìn về phía đó, suy nghĩ đầu tiên của tôi là: “Quỷ Môn Quan đang ở trước mắt”
Hai bóng người lặng lẽ chắn giữa lối đi, như Hắc Bạch Vô Thường chuyên bắt người cho Diêm Vương trong truyền thuyết.
Nhi Cây Trâm nhếch môi cười, ánh mắt lả lơi hướng sang Thắm.
Tôi nhận ra trên gương mặt Thắm hằn lên nét căm hận.
Và câu đầu tiên thốt ra từ cặp môi hồng là câu nói đáng sợ nhất:
“mẹ kiếp! chúng mày dám…”