Đọc truyện Bám Vào Một Vị Vua Hồ Ly Lạnh Lùng – Chương 22: Vị thực tốt
Sau khi nhặt nhúm lông kia lên, Thiều Nhiễm còn nghiêm túc nghiên cứu nửa ngày, ghé mũi vào ngửi, sau đó cẩn thận cho nào vào một cái túi trong suốt, quyết định khi nào rảnh sẽ mang đi xét nghiệm!
Cẩn thận nghĩ lại, đoàn làm phim kia có nhiều chỗ không bình thường. Thiều Nhiễm ngồi ở trên ghế nhỏ, chống má trầm tư.
Quy định kỳ quái, nhóm diễn viên quân chúng bị sô cô la dọa chạy, thức ăn quỷ dị, hoa tuyết bay lượn khắp bầu trời, đủ loại màu sắc, rõ ràng là một đoàn phim, ngoại trừ nhiều diễn viên quần chúng, những cái khác đều ít đến đáng thương….
Đặc biệt là Du Khinh Trần có một đống tật xấu lại ngây thơ muốn chết. Không ăn đồ vật này nọ chỉ uống nước, bộ dạng không nhiễm khói lửa nhân gian, ngay cả bao cao su cũng không biết là cái gì. Những cái này cũng quên đi, quan trọng là tối hôm qua sau khi rời đi trên sô pha thế nhưng lại có một nhúm lông trắng quỷ dị!
Có bí mật, tuyệt đối là có bí mật!
Du Khinh Trần ở thật xa đã nhìn thấy con người kia đang chống cằm suy tư, tâm ngứa ngáy, liền đến gần con người này.
Thiều Nhiễm nhìn chằm chằm người này, cảm giác bộ dạng người này rất đẹp trai, từ diện mạo đến tính cách, đều rất hợp gu của mình! Đến ngay cả tật xấu cũng khiến cho người ta cảm thấy thêm phần thần bí~
Trong lòng Thiều Nhiễm thầm nghĩ cho dù người này không bình thường mình cũng đồng ý!
Anh trai camera cách đó không xa không cẩn thận túm rớt cánh tay mình, nhanh chóng quỳ rạp ở trên mặt đất tìm. Đạo diễn thấy vậy sốt ruột, khi sốt ruột liền không khống chế được mở màn hình của mình.
Biên kịch thấy vậy đột nhiên lại có linh cảm, lập tức rút lông trên người mình múa bút thành văn.
Thiều Nhiễm đang muốn chào hỏi Du Khinh Trần, cảm giác phía sau đột nhiên ngừng lại, nhịn không được quay đầu, muốn tìm tòi tới cùng.
….. Du Khinh Trần rất nhanh ấn vai con người này, cùng đối diện với nhau.
Thiều Nhiễm: “….. Làm sao vậy?”
Du Khinh Trần nhìn con người này, nghĩ lí do từ chối.
Thiều Nhiễm không hiểu ra sao, mở miệng nói: “Có việc?”
“Ừ,” Du Khinh Trần bình tĩnh kéo dài thời gian, “Tối hôm qua cảm ơn cậu…..”
“Chỉ là tiện tay mà thôi. » Thiều Nhiễm nói có lệ, chuẩn bị xoay người.
Cách đó không xa người mở màn hình thì mở màn hình, đứt cánh tay thì đứt cánh tay, Du Khinh Trần kiên định đè lại vai con người này.
Thiều Nhiễm : « …. Còn có việc ? »
« Cái kia, » Du Khinh Trần vắt hết óc nghĩ lời kết tiếp, « Kỳ thật tôi vẫn đều….. »
Thiều Nhiễm quả nhiên quên động tĩnh phía sau, có hứng trí nói : « Đều ? »
Du Khinh Trần ấp a ấp úng, lỗ tai cũng đỏ quỷ dị : « Đều…. »
Thiều Nhiễm kiên nhẫn chờ người này tiếp tục.
« Ầm » phía sau đột nhiên truyền tới tiếng nổ, đạo diễn không biết vì sao biến trở về nguyên hình.
Thiều Nhiễm theo bản năng quay đầu.
Du Khinh Trần lập tức đè lại vai con người này, còn nghiêm túc nói : « Cậu hãy nghe tôi nói. »
Thiều Nhiễm : « …. ừ. »
Du Khinh Trần mở miệng : « Cậu cảm thấy kịch bản thế nào ? »
Thiều Nhiễm nghe vậy khóe miệng co rút, nói câu « nhàm chán » liền quay đầu.
Tay Du Khinh Trần hơi dùng lực, nắm chặt vai Thiều Nhiễm, kiên trì đem mặt tới gần.
Thiều Nhiễm : « Khụ. »
Du Khinh Trần hơi khẩn trương, nuốt nuốt nước miếng.
« Ừ ? » Thiều Nhiễm không trốn, nhíu mày, « Muốn đùa giỡn sao ? »
Du Khinh Trần hơi do dự, khuất nhục gật đầu.
« ….. » Thiều Nhiễm nghi ngờ nhìn người này, càng thêm tò mò phía sau xảy ra chuyện gì, thừa dịp người này chưa kịp chuẩn bị nhanh chóng xoay người.
Vừa mới chuyển người đã bị người này lấy một tư thế tao nhã đè lên tường.
Thiều Nhiễm bị ngăn tầm mắt : « …. »
Du Khinh Trần kiên trì nói : « Cậu cảm thấy tôi như thế nào ? »
Thiều Nhiễm : « Tôi cảm thấy anh là người thanh tâm quả dục, tâm trong sáng chính trực, nhưng hiện tại anh đang làm gì ? không phải là khiên tôi thất vọng sao ? »
Thiều Nhiễm cảm thấy cổ tay của mình được nới lỏng, Thiều Nhiễm nhân cơ hội lên án : « Bình thường giả vờ thanh cao, hiện tại lại tiến gần như vậy, miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo, thật tệ hại ? »
Du Khinh Trần không nói lời nào.
« Tôi biết sai rồi, » Thiều Nhiễm hắng hắng giọng, lời nói thành khẩn, « Từ từ từng bước, trước thả tôi ra trước. »
Du Khinh Trần như không nghe thấy, ấn chặt cổ tay người này.
Thiều Nhiễm : « …. Gần như vậy khiến tôi ngượng lắm, thả tôi ra trước. »
Hai người rất gần nhau, Du Khinh Trận nhịn không được tới gần ngửi ngửi, giam người này càng chặt.
« Tôi biết anh thẹn thùng, » Thiều Nhiễm né người, cười gượng nói : « Lỗ tai đều đỏ, không cẩn cậy mạnh….. »
Du Khinh Trần mắt điếc tai ngơ, cách người này càng ngày càng gần, chóp mũi cũng sắp cọ vào nhau.
Thiều Nhiễm nuốt nuốt nước miếng.
Du Khinh Trần lại gần quan sát người này, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của người này, mắt ửng đỏ, cảm thụ hô hấp ấm áp của người này, hơi thở tinh thuần, có loại xúc động muốn cắn người này.
Không đợi được động tác của người này, Thiều Nhiễm nghĩ chủ động so với bị động vẫn tốt hơn, vì thế hạ quyết tâm, cố gắng chu môi.
Du Khinh Trần : « …. »
Thiều Nhiễm nỗ lực chu môi, thúc giục người này nhanh lên, sớm hôn sớm xong việc.
Cảm thấy người này cách mình càng ngày càng gần, môi chu ra của Thiều Nhiễm hơi run run.
« hít…. Này này….. » lỗ tai đột nhiên bị ngậm, Thiều Nhiễm nhe răng trợn mắt, ở trong lòng mắng to, đâu có hôn nhẹ đâu ! sao đột nhiên lại cắn ?
« Haiz…. » Thiều Nhiễm cảm giác người nọ dùng rằng nanh cọ cọ vành tai mình, sau đó có một dòng diện chạy khắp toàn thân, đầu lập tức liền trống rỗng, nói không nên lời.
Người này bình thường đứng đắn, thế nhưng lại có nhiều mánh khóe như vậy ? Thiều Nhiễm hung hắn oán thầm.
Rốt cục Du Khinh Trần cũng thả ra, chuyển tới cằm người này cắn một ngụm.
« Hít…. » Thiều Nhiễm cảm thấy cằm của mình đã bị người này gặm ra lỗ thủng.
Du Khinh Trần vừa cắn vài cái, cho tới khi đã nghiện, mới buông cổ tay người này ra.
Thiều Nhiệm vừa mới được thả ra liền chuẩn bị cho người này một quyền, vì thế hai tay ấn ấn vào nhau.
Thiều Nhiễm : « ….. » Lần sau anh bị ngất lão tử nhất định sẽ hắt nước bẩn lên người anh !
Du Khinh Trần nhìn chằm chằm con người này, màu mắt đen hơn bình thường.
Thiều Nhiễm mềm yếu nói : « Được rồi, anh còn muốn cắn sao ? nhanh lên….. »
Tầm mắt người này ở trên làn da của Thiều Nhiễm liếc qua liếc lại, nhìn qua giống như là muốn tìm địa phương khác để cắn.
Thiều Nhiễm bị người này nhìn cho hoảng hốt.
Tầm mắt rốt cục dừng lại ở cổ con người này.
« Này này anh muốn làm gì ? » Thiều Nhiễm kinh hoàng, « Tôi cảnh cáo anh, tôi không phải người ăn chay ! »
Du Khinh Trần lại gần ngửi ngửi, lấy chóp mũi cọ cọ cổ của con người này.
Thiều Nhiễm ôn nhu nói : « Du tiên sinh, chúng ta đều là người văn minh, thời điểm bắt đầu cũng thực văn minh, vì sao lại biến thành tình huống như hiện tại vậy ? »
Du Khinh Trần căn bản không nghe vào, hít thật sâu hương vị của con người này.
Hơi thở phun ở trên cổ của mình, ngứa ngứa, Thiều Nhiễm không nhịn được nuốt nước miếng : « Haiz, nếu anh thật sự muốn cắn nên nói trước với tôi một tiếng, tôi rất… a… »
Quân chúng vây quanh một bên ánh mắt không hề chớp, nuốt nước miếng, nghĩ thầm rằng điện hạ thật sự có lộc ăn, con người này vừa nhìn là biết rất tươi ngon.
Sau đó Du Khinh Trần bị lũ yêu vây quanh.
« Con người này có phải rất ngon hay không ? » Lũ yêu rất hiếu kì, khi nhìn thấy Thiều Nhiễm không nhịn nổi chảy nước miếng.
Mềm mịn, ngọt ngào, hơi ấm, cắn vào chắc rất là ngon, nhưng Du Khinh Trần không muốn cùng người khác chia sẻ hương vị Thiều Nhiễm, mặt không hề thay đổi nói : « Bình thường thôi. »
Lũ yêu không hề ngại, hưng phấn xoa xoa móng vuốt, thèm nhỏ dãi nói : « Chúng tôi cũng muốn nếm thử một chút ! »
Du Khinh Trần thản nhiên nói : « Các cậu thử xem. »
Lũ yêu : « ….. »
« Không được để ý đến cậu ấy. » tầm mắt Du Khinh Trần đảo qua lũ yêu, thanh âm mang theo cảnh cáo.
« Chúng tôi ăn cỏ, » lũ yêu vội vàng phủi quan hệ, « Con người này là của ngài. »
« Nghe nói chưng chín lên ăn rất ngon ! điện hạ ngài lần sau thử xem. » Một con yêu đứng bên cạnh đề nghị nói.
Du Khinh Trần nhìn Thiều Nhiễm ngồi ở góc sáng sủa cầm gương hai mắt rưng rưng, hơi đăm chiêu.
Thấy con người này rầu rĩ không vui, Du Khinh Trần đi qua, muốn cho con người này một chút ấm áp.
Thiều Nhiễm ôm tất, xem thường nhìn người này, không muốn để ý tới người này.
Bị con người này ghét bỏ Du Khinh Trần quan tâm nói : « Cậu không vui ? »
Thiều Nhiễm tức giận : « Tôi nên vui vẻ sao ? »
« Tôi làm đau cậu sao ? » Du Khinh Trần sờ sờ vết răng ở cổ con người này.
Trong lòng Thiều Nhiễm nóng lên, kỳ thật cũng không phải rất đau…..
Du Khinh Trần hạ mắt nói : « Thật xin lỗi, tôi không nhịn được. »
Thấy người này áy náy như vậy, Thiều Nhiễm hắng hắng giọng : « Cũng không phải rất….. »
Du Khinh Trần an ủi nói : « Cậu ngồi một chút cho bình tĩnh đi, nghĩ thông suốt là được rồi. »
Nhìn ánh mắt chân thành của người này, Thiều Nhiễm : « …. Cảm ơn đã quan tâm. »
Qua một lát, Du Khinh Trần kéo tay con người này, nhét vào trong quần áo mình.
Thiều Nhiễm nhanh chóng co tay lại, dù sao vừa rồi cũng tức giận, không muốn nhanh như vậy có tiếp xúc thân mật với người này, nhưng không có rút ra.
Mặt Du Khinh Trần không thay đổi : « Cậu không phải vẫn muốn sờ sao ? »
Thiều Nhiễm : « ….. »
Một bên tai của Du Khinh Trần đỏ lên, tự mình bị sự chủ động của mình làm cho cảm động. Nhưng Thiều Nhiễm gãi gãi bụng cứng rắn của người này, có một chủ ý nho nhỏ : « Dù sao tôi cũng không tha thứ cho anh, trừ khi anh cho tôi cắn lại. »
Du Khinh Trần nghiêm túc nói : « Lông của tôi nhiều, không thể ăn. »
Thiều Nhiễm : « …. Tôi không ngại. »
« Vì sao ? » Du Khinh Trần nhịn không được tự mình đa tình, « Chỉ cần liên quan đến tôi, cậu sẽ không để ý ? »
« Cho hả giận mà thôi, không cần chú ý nhiều như vậy, » Thiều Nhiễm hắng hắng giọng, « Tóm lại tôi thực tức giận….. »
Ánh mắt liếc thấy một cái túi trong suốt ở trên mặt đất, Du Khinh Trần ngắt lời người này, nhắc nhở nói : « Đồ vật của cậu. »
« Đừng nói sáng chuyện khác, » Thiều Nhiễm căn bản không hề mắc mưu, nghiêm túc nói, « Tôi nói cho anh, chúng ta cãi nhau. Cãi nhau là gì anh biết đúng không ? tôi sẽ không nói chuyện với anh, cho nên hôm nay anh đừng đi theo tôi. »
Nói xong liền hùng hổ ôm vật chứng đi xét nghiệm.
Du Khinh Trần nhặt lên cái túi, liếc mắt một cái liền nhìn thấy nhúm lông trắng quen thuốc. Nghĩ nghĩ đi lên sánh vai cùng con người này.
Thiều Nhiễm cảnh giác nhìn người này, nhanh chóng ôm chặt túi tiền của mình.
Du Khinh Trần đem đồ vật này nọ thả vào trong túi tiền : « ….. »
« Đừng đi theo tôi. » Thiều Nhiễm nắm chặt túi quần nhanh chóng chạy đi.