Bấm tay tính toán, ngươi, ắt gặp đại nạn

Chương 4


Đọc truyện Bấm tay tính toán, ngươi, ắt gặp đại nạn – Chương 4:

“Cô đây là phỉ báng!” Sắc mặt y tá trưởng trắng bệch, đầu ngón tay chỉ vào Nhan Khuynh không ngừng run rẩy.
Trong lòng cô ta là thật sự chột dạ, bởi vì trừ bỏ chuyện mang thai, thì tất cả những gì Nhan Khuynh nói đều trúng. Đến nỗi mang thai, kinh nguyệt gần đây hình như đúng thật là chậm, đã trễ hơn một tuần.
Cho dù là que thử thai còn có khả năng sai… Thì làm sao Nhan Khuynh biết được?
Đừng nói là không thật sự tính ra tới đi!

Y tá trưởng rùng mình, tự nhiên cảm thấy ánh mắt Nhan Khuynh nhìn chằm chằm vào mình trở nên chói mắt, như có thể nhìn thấu linh hồn.
“Không, tôi không có, cô đây là phỉ báng.” Lại lặp lại lời nói vô ý nghĩa kia thêm một lần, cũng không biết là vì lừa gạt người khác, hay là vì làm bản thân an tâm.
Nhan Khuynh liếc mắt một cái nhìn ra cô ta đang chột dạ, dứt khoát dựa theo tướng mạo phân tích.
“Mắt lộ ánh sáng như thần đang giả say, thích đắm chìm trong tình dục. Mà mí mắt có ba lớp, đại biểu cho là nữ gả ba lần. Nếu tôi không nhìn lầm, hiện tại là lần gả thứ hai, nhất định còn phải ly hôn một lần. Chẳng lẽ còn không phải là bởi đội nón xanh cho chồng nên mới ly hôn sao?”
“Tôi ly hôn khi nào?”
“Là chưa có ly, chỉ là bỏ chồng bỏ con mà thôi. Rốt cuộc đoạn hôn nhân thứ nhất chỉ làm tiệc rượu nhỏ không có lãnh chứng.”
“……” Toàn trúng!!!!
Y tá trưởng như trúng sét đánh, mà biểu tình này của cô ta, cũng trực tiếp chứng minh những gì Nhan Khuynh nói chỉ sợ cũng không có oan uổng cô ta.
Nghe Nhan Khuynh càng nói càng huyền huyễn, ánh mắt mọi người dừng ở trên người y tá trưởng cũng trở nên không giống nhau.
Nơi này càng tụ tập nhiều bệnh nhân cùng người nhà lại đây xem náo nhiệt, đều là người bệnh ở khu này, trong đó có mấy người ở dài suốt mấy tháng, nghe xong Nhan Khuynh nói, cũng dần suy ngẫm lại, liên tưởng đến điều gì đó.
“Hình như tôi từng nhìn thấy y tá trưởng ăn cơm chung với người bảo vệ kia. Lúc ấy con gái tôi còn hỏi tại sao người đó lại ăn chung một thố cơm với bảo vệ.”
“Tôi cũng nhớ ra rồi! Hồi tuần trước, tôi từng bắt gặp hai người đó tay trong tay ra vào một khách sạn nhỏ ở khu phố buôn bán.”
“Thật?”
“Thật! Lúc ấy cách khá xa, còn tưởng là nhìn lầm, hiện tại nghĩ kỹ lại, tôi mới chắc chắn hai người kia chính là bọn họ.”
Thành phố A chỉ là một thành phố nhỏ, tổng cộng chỉ có mấy khu phố trung tâm, y tá trưởng thật đúng là không biết mấy người này chứng kiến tận mắt hay là nói bậy. Trong lòng càng ngày càng hoảng.

Cuối cùng không có cách nào, chật vật để lại một câu: “Tôi sẽ tìm viện trưởng giải quyết!”
Tiếp theo co giò bỏ chạy.

Đến nỗi những người khác, sau khi cô ta chạy trốn, ánh mắt mọi người nhìn Nhan Khuynh có chút kính sợ. Bởi vì không ít thế hệ trước, thà rằng tin vào huyền học chứ đừng phủ nhận, đến khi rước họa vào người khi đó hối hận cũng đã muộn.
Nhân vật chính đã đi rồi, náo nhiệt cũng đã xem xong, cũng nên tan bầy. Lúc mọi người chuẩn bị rời đi, lại ngoài ý muốn bị Nhan Khuynh ngăn lại.
“Xin mời mọi người xin lỗi em trai của tôi!” Ý nói những người lúc ban đầu khó xử Chúc Dương, Nhan Khuynh một bước cũng không nhường.
“Chỉ nói có mấy câu chơi chơi thôi, có hại gì đâu.”
Mấy người kia lẩm bẩm, cũng không có đặc biệt nguyện ý, nhưng nhớ lại tư thế Nhan Khuynh dỗi ý tá trưởng, thật đúng là không dám chống đối với cô. Lỡ như thật sự bị nói ra điềm xấu thì làm sao bây giờ?
Rốt cuộc đầu năm nay, ai dám nói trong lòng bản thân nhất định không có quỷ đâu!
“Thực xin lỗi, chúng tôi sai rồi.”
Như vậy nghĩ, bọn họ nơm nớp lo sợ xin lỗi, nhanh chân xám xịt rời đi. Đến nỗi những người khác, thấy Nhan Khuynh là người lợi hại, cũng không dám đứng xem náo nhiệt, sôi nổi chạy về phòng bệnh.
**********
Cứ như vậy, Chúc Dương thấy mọi chuyện đều giải quyết, nhanh chóng gọi người nâng giường đi ra ngoài. Ủy khuất gì thì vào trong phóng nói, trước mắt quan trọng nhất vẫn là chuyện của ba cậu.
Người cậu thuê đến đều là thanh niên mạnh mẽ, tuy rằng giường đồng có nặng, nhưng sau khi tháo dỡ thì trọng lượng cũng không có nặng như vậy, chỉ tốn hai mươi phút, tất cả đều xong.
Chúc Dương đi theo bọn họ, lại dặn dò thêm một câu.
“Nhất định phải tan chảy hết mới được đó.”
“Yên tâm đi! Chúng tôi nhớ kỹ.” Nhà thầu gật đầu đáp ứng, nhịn không được hỏi thăm Chúc Dương về Nhan Khuynh.
“Cô nương đó là ai vậy! Tướng mạo thật kiêu ngạo, lớn lên cũng đủ xinh đẹp.” Nhà thầu vây xem nửa ngày, thật sự là rất tò mò.
Nhưng Chúc Dương lại cảm thấy ánh mắt người này không thoải mái, theo bản năng chặn tầm mắt đang nhìn Nhan Khuynh của anh ta, lạnh nhạt nói một câu: “Đó là chị của tôi.”
Dù sao trước lúc nhà Chúc Dương xuống dốc không phanh cũng từng là cậu ấm nhà giàu, đen mặt cũng là khí thế mười phần, nhà thầu cũng biết chính mình vượt rào, cười mỉa dẫn người đi.
Chúc Dương nhìn anh ta lôi giường đi, cũng nhanh chân chạy đến cửa hàng áo liệm đối diện tìm th71 mà Nhan Khuynh muốn.
Là một cái gương bát quái. Nhưng yêu cầu rất quái lạ, cần thiết là áo liệm cửa hàng bán.
Thật ra cũng không phải thứ gì đáng giá, gương bát quái cũng coi như là pháp khí thường sử dụng trong phong thuỷ, bản thân có tác dụng trừ tà trấn nhà, nhưng mau từ cửa hàng áo liệm thì thật sự quá kỳ lạ, tự nhiên cần thứ mang theo hơi thở người làm gì.
Thứ đó ai mà bán!!!
Bởi vậy, Chúc Dương chạy mấy nơi đều không có bán, cuối cùng vào một cửa hàng vô cùng hẻo lánh nằm ở trong một góc, mua được rồi.
Sau khi mua xong, cậu nhanh chân mang theo thứ này chạy về bệnh viện, sợ chậm trễ.

“Làm không tồi.” Nhan Khuynh tiếp nhận tới nhìn thoáng qua, tùy tay lấy ra bút, vẽ vẽ gì đó lên kính bát quái, kêu Chúc Dương treo ở trên cửa sổ.
“Làm gì vậy?”
“Tránh ma quỷ, phòng bệnh này tụ tập quá nhiều âm khí, ảnh hưởng đến vận may của ba cậu. Gương bát quái treo cao, lại dính hơi thở của người chết. Ma quỷ sợ làm người khác đột tử, lỡ như ba của cậu có xảy ra chuyện gì, thì sẽ biến thành lệ quỷ, mấy thứ này cũng không dám thật sự trêu chọc. Chủ yếu là cảnh cáo thôi.”
Chúc Dương nghe xong như lọt vào trong sương mù.
Nhưng thần kỳ chính là, cậu mới đầu treo gương bát quái lên, chỉ mới có ba phút, đầu phòng cấp cứu truyền đến tin tức. Nói ba của cậu thế nhưng thần kỳ chuyển nguy thành an.
Lại đợi hơn nửa tiếng, khi thấy đèn phòng cấp cứu giải phẫu tắt hẳn, ba cậu mang theo mặt nạ dưỡng khí được bác sĩ và y tá đẩy ra, Chúc Dương và mẹ cậu cơ hồ chân đều mềm.
“Em thật sự không biết nên cảm ơn chị như thế nào mới tốt.”
Trước dàn xếp xong mẹ của mình, Chúc Dương nhìn Nhan Khuynh đi chung với cậu lăn lộn suốt một ngày, đã không biết phải làm cách nào để tỏ vẻ cảm ơn, nhưng Nhan Khuynh lại không thèm để ý, ngược lại còn chọc ghẹo cậu một câu.
“Cho nên chị mới nói nhận tiền môi giới gấp ba lần không mệt. Thế nào hả em trai? Chị có phải rất có năng lực hay không?”
Nhan Khuynh mi mắt cong cong, nhưng Chúc Dương nghe xong lại rất là bất đắc dĩ: “Tốt xấu gì cũng là một cô gái, không nên hơi một tí là nói rất có năng lực.”
“Hiện tại kêu cô gái, vừa rồi không phải còn gọi chị tới chị lui sao?” Nhan Khuynh trêu chọc cậu.
Chúc Dương lập tức hiểu, chị ấy nghe được đối thoại giữa cậu với nhà thầu, tự nhiên có chút ngượng ngùng. Nhưng có lòng giải thích, lại không biết nói như thế nào.
Chúc Dương vốn dĩ lớn lên xinh đẹp, hơi ngạo kiều như vậy, càng có vẻ đáng yêu. Nhan Khuynh duỗi tay sờ sờ đầu của cậu, lại ngoài ý muốn nghe được Chúc Dương nhỏ giọng kêu một câu: “Chị Nhan!”
Lập tức mềm lòng một nửa: “Được, không đùa em nữa, hiện tại đi nhà em nhìn thử xem.”
“Hả?” Chúc Dương không rõ lắm.
“Ba của em sẽ không vô duyên vô cớ bị bệnh, ngay cả phòng bệnh đều xảy ra vấn đề, em nói ngọn nguồn sẽ như thế nào?”
“Nhà em?!”
“Không sai!”
Nhưng nói đến cũng khéo, Nhan Khuynh và Chúc Dương đang chuẩn bị xoay chuyển trời đất. Thì đầu bên kia, anh họ của Chúc Dương gọi điện thoại lại đây, mở miệng không khách sáo toàn là câu chất vấn.
“Tiểu Dương, anh nghe y tá trưởng nói em mang theo một người phụ nữ kỳ lạ đến bệnh viện gây chuyện?”
“Y tá trưởng?” Chúc Dương nghe xong lập tức lạnh mặt.
Buổi sáng, ba cậu vào phòng cấp cứu, gần như mất mạng.

Nhưng ông anh họ này lại giả vờ giả vịt, làm như hiếu thuận lắm. Hiện tại xảy ra chuyện, trước tiên hỏi lại chính là vấn đề gây chuyện trong bệnh viện. Thật ra cậu vốn chỉ là hoài nghi, hiện tại có thể khẳng định, cả nhà này đều không phải thứ gì tốt.
Nghĩ như vậy, Chúc Dương cũng đè nén không được lửa giận, trực tiếp xé rách cửa sổ giấy.
“Tốt xấu gì cũng là người thân, không xem ở thân tình, cũng nhớ một chút xem ba của tôi thay nhà nấy người bồi bổ lỗ thủng mấy triệu! Anh hỏi cũng không hỏi thử xem hiện tại ba tôi thế nào mà đã vội vàng trách móc là sao?”
Câu này nói thật sự không khách sáo, không khác nào trực tiếp vả mặt. Anh họ Chúc Dương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trước mắt, người ở dưới mái hiên, anh ta cũng chỉ có thể nhẫn nại.
“Thực xin lỗi Tiểu Dương, anh chỉ là nghe y tá trưởng nói xong mới có chút sốt ruột. Rốt cuộc đây là bệnh viện tốt nhất thành phố A. Mắt thấy sắp phải làm phẫu thuật, chúng ta còn chưa có gom đủ chi phí phẫu thuật đâu! Trước đừng đắc tội bác sĩ.”
“Đúng vậy, anh nói rất đúng.”
Chúc Dương ý nghĩa sâu xa: “Nhưng mà anh họ à, em nói một tin tức tốt cho anh nghe nè, đã tìm được người môi giới tiếp nhận căn biệt thự rồi. Anh yên tâm, một tuần sau, chi phí phẫu thuật của ba em nhất định có thể lo được.”
“Sao có thể? Em có bị lừa hay không đó?!”
“Sẽ không, nếu không em dẫn người qua cho anh nhìn nha?”
“Cũng được, anh ở nhà chờ em. Em nhất định phải dẫn người về trước khi em ký hợp đồng đó!!!”
Vừa nghe là quan tâm, nhưng thực tế lại là lo lắng về ích lợi của chính mình. Rốt cuộc ông anh họ của Chúc Dương muốn dùng một triệu đổi lấy căn biệt thự hơn một trăm triệu.
Trong mắt Chúc Dương lộ ra vài phần châm chọc, lại có lệ vài câu, mới cúp máy.
“Chúng ta làm như vậy có nguy hiểm gì không? Rốt cuộc ngày hôm qua…” Chúc Dương nhìn Nhan Khuynh, cảm thấy hai người cứ như vậy trở về có chút không an toàn.
“Chị giúp em tính ha?”
“Cái này cũng có thể tính ra?”
“Có thể. Em cho chị một chữ đi.” Nhan Khuynh phá lệ bình tĩnh, một chút cũng đều không lo lắng. Nhưng Chúc Dương lại không hiểu mô tê gì.
“Chị muốn chữ gì?”
“Nghĩ đến chữ nào thì nói ra chữ đó.”
“Vậy… Trắc 測 [cé] ?” Chúc Dương thử dò hỏi.
“Chữ tốt!”
Nhan Khuynh cười: “Bên trái là nước, vực sâu không đo được, phải là một thanh đao, tai nạn dính máu. Giữa là bối (trong bảo bối, những vật quý giá), chính là tiền tài. Đơn giản mà nói, chính là vì bản thân gom tiền, đổ hết vào vực sâu, thân dính máu, tai nạn chết người.”
“Thật sự?” Chúc Dương kinh ngạc, bởi vì vừa rồi cậu nghĩ đến ông anh họ kia.
“Vậy sách 啧 [zé] thì sao?” Hắn tò mò lại thay đổi một chữ.
“Giống nhau, đều không phải điềm lành, bạn bè không thật lòng, trói chung một sợi dây, tai họa bất ngờ tới, bạn bè xa lánh.”
Không phải chứ!
Chúc Dương nuốt nuốt nước miếng hoàn toàn ngốc, nhìn bộ dáng Nhan Khuynh như là đang nhìn yêu quái.
Bởi vì từ chuyện ngày hôm qua tới xem, tay chân ông anh họ của cậu khẳng định không sạch sẽ, chơi chung với một nhóm bạn giang hồ không nghề nghiệp đàng hoàng.

Nếu thật sự bọn họ có ý định hại chết ba, khẳng định không chỉ có tìm một tên đại tiên đơn giản như vậy. Nhất định sẽ còn dính đến tiền bạc, như vậy một khi cậu báo cảnh sát, cũng đủ chứng cứ, những người bạn đó khẳng định là chạy không thoát.
Còn không phải là một sợi dây trói chung?
Đến lúc đó, cái đám giang hồ không nghề nghiệp kia mà có thoái thác, nhất định sẽ cung khai ông anh họ ra, còn không phải là bạn bè xa lánh?
Nhan Khuynh nhìn biểu tình của cậu là biết cậu đã hiểu, cười an ủi một câu: “Yên tâm đi, khẳng định hôm nay ông anh họ của em sẽ xong đời.”
“Nhưng em có cảm giác, hình như bọn họ chuẩn bị chiêu gì đó. Hẳn là sẽ không dễ dàng bó tay chịu trói như vậy.”
Nhan Khuynh lắc đầu: “Sẽ không, mặc kệ tên đó làm cái gì đều sẽ không thành công.”
“Chị…” Nhìn trong tay Nhan Khuynh không biết khi nào nhiều ra một cái bình sứ nhỏ kèm theo mấy đồng tiền, tự nhiên Chúc Dương có một loại dự cảm không ổn.
Cậu có loại dự cảm, một nhà dì cả nếu không tìm đường chết còn tôt, một khi tìm đường chết, chỉ sợ thật sự sẽ chết đặc biệt thảm.
**********
Mà bên kia, khu biệt thự Thiên Nga, sau khi ông anh họ của Chúc Dương cắt đứt điện thoại, nhanh chóng quay số gọi cho vị đại tiên kia.
“Một tiếng, năm trăm ngàn, tôi giúp cậu giải quyết tất cả vấn đề, nếu không thì thôi. Tiềm Long bị nguy hiểm, làm loại cục này sẽ hao tổn dương thọ.”
【Góc kiến thức:
Tiềm Long: ý nói con rồng ẩn giấu đâu đó.】
“Nhà họ Chúc là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, hơn nữa tôi đã tính ra tới, nhà bọn họ hơn phân nửa còn có dư thừa tiền tài, chỉ là ẩn giấu quá bí ẩn. Nếu cậu đồng ý yêu cầu của tôi, quay đầu lại tôi có thể tìm nơi ẩn giấu tiền tài kia giúp cậu.”
“Nếu không… Tôi nghĩ người nhà họ Chúc sẽ rất vui lòng tìm tôi tới cởi bỏ cục trận ngược hướng gió kia.”
Ông anh họ của Chúc Dương mới vừa nói yêu cầu ra, ngay sau đó đã bị vị đại tiên kia hố nặng. Nhưng cố tình hắn ta có nhược điểm nằm ở trong tay vị đại tiên kia, hiện tại cũng là tiến thoái lưỡng nan. Đành phải đáp ứng trước.
“Có thể, năm trăm ngàn thì năm trăm ngàn. Ông nói đúng, rốt cuộc tôi sắp có được toàn bộ tài sản nhà họ Chúc.” Đồng ý đến nghiến răng nghiến lợi, ông anh họ của Chúc Dương cố nén tức giận gật đầu hợp tác với vị đại tiên kia.
Nhưng mà hắn không biết chính là, cái người gọi là đại tiên này, đứng ở trước mặt Nhan Khuynh, chỉ là một thằng hề nhảy nhót lung tung.
——————————————
5 giờ tối, Nhan Khuynh và Chúc Dương đúng giờ đi vào khu biệt thự Thiên Nga. Lúc này đây, Nhan Khuynh không có lập tức để Chúc Dương mang mình vào nhà, ngược lại chạy một vòng xung quanh biệt thự, cuối cùng dừng bước trước một góc cây ở trước sân biệt thự.
“Đây là cái gì?” Nhìn Nhan Khuynh xếp giấy trắng thành con rối, Chúc Dương theo bản năng cảm giác không quá thích hợp.
Nhưng ngay sau đó, cách làm của Nhan Khuynh đã xác minh suy đoán của cậu, Nhan Khuynh dò hỏi sinh thần bát tự của cả nhà người anh họ kia.
Tác giả có lời muốn nói:
Chúc Dương: Chị, chị Nhan, chị muốn làm gì?
Nhan Khuynh: Yên tâm đi bé cưng, tin chị đi.
Hết chương 4


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.