Đọc truyện Bấm tay tính toán, ngươi, ắt gặp đại nạn – Chương 2:
Một giọng nói khác có chút trầm ổn khuyên một câu: “Chúc Dương, đừng gây chuyện nữa! Em ngoan chút đi, nghe lời. Hiện tại dượng đã hết cách rồi, tiền không thành vấn đề, nếu bọn họ có bản lĩnh, không phải vừa lúc giúp gia đình em lửa cháy sém lông mày sao?”
Người thiếu niên kia tính tình thật sự không tốt, lật lọng châm chọc trở về: “Vẽ một lá bùa xem như giải quyết sao? Có phải anh bị mẹ em lây bệnh luôn rồi hay không, vừa rồi anh không nghe thấy bọn họ nói cái gì? Không phải tất cả đều là mê tín hết hay sao?”
“Phong thuỷ khác với mê tín, em nghe anh, nơi này có một vị tiên sinh không tồi, lỡ như hữu dụng thì sao?!”
“Nếu có thật thì ba em sẽ không nằm ở trên giường bệnh. Anh đừng quên, ba em chính là uống một lá bùa mới biến thành như bây giờ!” Càng nói càng kích động, mở miệng nói xong đã muốn cất bước rời đi.
Nhan Khuynh nghe thấy âm thanh tranh chấp ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện là một thiếu niên tuổi chừng mười bảy, mười tám.
Vừa thấy là biết con cưng trong nhà, da trắng, ngũ quan xinh đẹp, tự mang khí chất kiêu ngạo. Tiếp theo lại nhìn sang người thanh niên đứng bên cạnh thiếu niên, nhịn không được nhăn lại mi.
Mắt heo, chân mày hung ác, bị phanh thây đến chết, chỉ nhìn sơ ngũ quan là biết không phải loại người thiện lương dễ ở chung.
Lại thấy động tác của hai người, hơn phân nửa là thân thích, ý muốn phản ứng đều không có, lập tức trực tiếp đuổi đi.
“Đơn hàng này cậu không làm chủ được, kêu người lớn trong nhà tới đi.” Thiếu niên đứng trước cửa rõ ràng không tin vào Huyền học, Nhan Khuynh cũng lười nói thêm, chỉ vô nghĩa.
Nhưng nào ngờ, cô chỉ nói một câu này mà như châm pháo đốt.
Nếu là người lớn trong nhà có thể tới, còn cần một đứa nhóc như cậu chạy lại đây làm gì?
Chúc Dương bị chọc trúng chỗ đau, trong lòng lập tức hụt hẫng, thấy trong phòng chỉ có hai người phụ nữ là Nhan Khuynh và bà chủ, vẫn là nhịn xuống không có mắng ra miệng, nhưng vẫn kiên trì rời khỏi nơi này.
Bất động sản là nơi nhiều người tụ tập, cậu hà tất ở lại chỗ này bị người nhìn ngắm xem náo nhiệt.
Tuổi không lớn, còn tính có phong độ.
Nhan Khuynh nhướng mày, cảm thấy tuy rằng cậu nhóc này không biết trời cao đất dày, nhưng còn xem như có gia giáo, giúp một tay cũng không sao.
Nhan Khuynh làm việc toàn bằng tâm ý, nghĩ như vậy, cô đột nhiên đứng dậy vỗ bả vai thiếu niên một cái.
“Cô làm gì?” Gần trong gang tấc, khoảng cách này làm Chúc Dương ngửi được mùi đàn hương trên người Nhan Khuynh, tuy rằng động tác cũng không ái muội, nhưng vẫn làm cậu nổi điên.
“Chuyến xe cuối cùng đi chung với nhiều người lạ trên con đường mòn dài là không thể ngồi, nếu không mạng sống sẽ dừng lại trên cầu Nại Hà.”
Nhan Khuynh ở bên tai cậu nói thầm, chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được: “Cậu bạn nhỏ, hôm nay trăm ngàn lần đừng tới gần nước, bao gồm bồn tắm.”
Nội dung quỷ dị làm lòng Chúc Dương đột nhiên cứng lại, cậu quay đầu nhìn kỹ gương mặt Nhan Khuynh, lập tức cảm thấy càng thêm hoảng loạn. Lưu lại một câu “Cô có bệnh à”, sau đó chạy nhanh ra ngoài.
Nhan Khuynh không chút nào để ý, trả lời lại một câu: “Tôi mở cửa vào 8 giờ sáng mỗi ngày.”
“Cô mở cửa giờ nào thì có quan hệ gì với tôi!” Chúc Dương rất muốn nói như vậy, nhưng lời nói tới bên miệng cuối cùng vẫn không có nói ra. Anh cảm thấy người phụ nữ tên Nhan Khuynh này rất kỳ lạ, rõ ràng lớn lên thật xinh đẹp, nhưng lại làm người cảm giác lạnh cả sóng lưng.
Cứ như vậy, Chúc Dương vừa đi, thanh niên đi theo đến cũng rời khỏi.
Bà chủ nhìn thấy Nhan Khuynh đùa giỡn, vẫn luôn không ra tiếng. Thấy đám người kia đi rồi, bà mới mở miệng hỏi: “Tiểu Nhan, để cậu ta đi như vậy thật sự không xảy ra chuyện gì sao?”
Thật ra ngày hôm qua bà chủ nghe Nhan Khuynh nhắc mãi sáng sớm hôm nay sẽ có một đơn hàng lớn, kết quả đúng thật là tới rồi, nhưng lại bị Nhan Khuynh đuổi đi.
Chủ yếu là Nhan Khuynh nói mấy lời kia cũng quá dọa người, nghe như thế nào cũng có cảm giác sắp xảy ra án mạng?
Nhan Khuynh rất bình tĩnh: “Yên tâm, căn nhà này cậu ta bán không được, còn sẽ quay đầu lại tìm em giúp đỡ.”
Vấn đề căn bản không phải vụ căn nhà… Bà chủ hết chỗ nói, điều làm bà lo lắng chính cậu thiếu niên kia xảy ra chuyện thôi!
Nhưng dù sốt ruột cũng vô dụng, Nhan Khuynh không muốn nói, ai cũng không ép được.
Nhìn thấy Nhan Khuynh nhàn nhã tự tại, bà chủ cảm thấy thiếu niên kia hơn phân nửa sẽ không xảy ra chuyện gì. Tính Nhan Khuynh mê chơi thích đùa, nói không chừng chỉ là nói dọa người một chút cho vui.
Nhưng sự thật lại không phải như vậy.
Nhan Khuynh mở miệng, câu chữ rơi xuống đất không thể cứu trở về, chờ tới buổi tối, phía Chúc Dương thật sự đã xảy ra chuyện.
————————————————
Mở đầu không thuận, nơi chốn đều không thuận. Sau khi vấp phải trắc trở với Nhan Khuynh, Chúc Dương chạy đến rất nhiều công ty môi giới bất động sản, tất cả đều không có kết quả.
“Xin lỗi, đơn hàng của anh quá lớn, văn phòng của chúng tôi quá nhỏ, tìm không ra khách hàng để mua. Thật sự thật sự là xin lỗi.”
“Không có gì, làm phiền anh rồi.” Chúc Dương vừa nói, vừa bước chân rời khỏi cửa văn phòng bất động sản, sắc mặt phá lệ khó coi.
Cậu chạy suốt một ngày, lại không tìm được nơi nào có thể tiếp nhận căn nhà của gia đình cậu, nhưng cha của cậu hiện đang rất cần chi phí phẫu thuật, trễ nhất cuối tuần này nhất định phải đóng tiền, cứ kéo mãi thật sự là cùng đường.
Nhưng theo lý thuyết không nên như thế này. Dinh thự nhà bọn họ nằm ở Thiên Nga Loan, là đoạn đường tốt nhất thành phố A, là khu có tiếng toàn người giàu ở. Nhưng hiện tại lại bởi vì nguyên nhân này, ngược lại rơi xuống hoàn cảnh xấu hổ.
Nói đơn giản, chính là cao cấp quá không tìm được người mua ngay. Người bình thường thì mua không nổi, người có thể mua thì lại cảm thấy kiêng kị nghi ngờ.
Cũng không thể trách người khác, chủ yếu là nhà Chúc Dương quá xui xẻo.
Nhà họ Chúc vốn là gia đình có chút tiếng tăm trong Yến Kinh. Cũng không biết lý do gì, tới đời cha của Chúc Dương đột nhiên trượt dốc. Cuối cùng không còn cách cứu chữa, công ty đành tuyên bố phá sản, phải quay trở về quê hương thành phố A làm lại từ đầu.
Nhưng cho dù trở về quê cha đất tổ cũng không thể thay đổi vận mệnh, ngược lại càng thêm thê thảm.
Cho dù là của cải tổ tiên ở thành phố A còn tính phong phú, cũng ngắn ngủn trong vòng 3 – 4 năm tiêu xài không còn gì. Tới rồi hiện tại, một cậu ấm con nhà giàu lại lưu lạc tới mức phải bán nhà chữa bệnh cho cha.
Kể từ đó, không ít người đều truyền tai nhau Phong thuỷ nhà họ Chúc không tốt, mua bất động sản của gia đình này không chừng còn rước thêm xúi quẩy vào thân. Thương nhân ai cũng có chút mê tín, cuối cùng dinh thự nhà họ Chúc giảm dần từng con số không, không thể không xin văn phòng môi giới bất động sản giúp đỡ.
May mắn họ hàng còn tính đáng tin cậy, ông anh họ luôn đi chung với cậu này cũng là người không tồi. Chúc Dương thở dài, chỉ cảm thấy đầu đau vô cùng.
Thanh niên chú ý tới cậu không khoẻ, nhanh chóng đỡ cậu đến ghế dài công viên.
“Không được thì nghỉ một lát, cũng đã chạy suốt một ngày rồi còn gì.”
“Em cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng tiền từ đâu ra đây? Nếu một tuần sau không bán nhà được thì chi phí phẫu thuật của ba em tính sao đây…” Chúc Dương nói, vành mắt đỏ hồng. Năm nay cậu bất quá chỉ mới mười bảy tuổi, dù có kiên cường thì cũng chỉ là một cậu thiếu niên.
“Đừng có gấp, có anh ở đây!” Thanh niên vẫn luôn khuyên cậu, cuối cùng mắt thấy trời tối tới nơi lại ngoài ý muốn không có khuyên cậu trở về nhà nghỉ ngơi, mà ngược lại kéo cậu ở bên ngoài ăn cơm.
Ngay từ đầu Chúc Dương không đồng ý, nhưng sau đó lại bị sự nhiệt tình của người anh họ này làm cảm động, nên đồng ý đi chung với anh ta.
Tiệm cơm nhỏ đủ mọi loại người đến ăn, không có người sẽ chú ý bàn bên cạnh là người nào, có lễ phép có học thức hay không, cũng bởi vậy Chúc Dương buông lỏng không ít.
Một ly bia chính là con đường để cậu phát tiết. Vốn dĩ trong lòng đã nghẹn muốn chết, thanh niên lại thiện giải nhân ý, đương nhiên là một ly tiếp một ly, rót hết chai này đến chai khác.
Tới lúc cơm nước xong xuôi, Chúc Dương đã say quá mức. Cậu mơ mơ màng màng đi theo thanh niên về nhà, còn nhớ tiết kiệm tiền, nói không thể kêu taxi, phải đi giao thông công cộng.
Hoàn toàn không thấy được người anh họ này của cậu lén trộm mở ra di động gửi một tin nhắn đi ra ngoài cho một vài người cậu chưa từng gặp qua.
Mắt thấy sắp 10 giờ, cũng là chuyến xe cuối cùng của thành phố A, bỏ lỡ chỉ có thể kêu taxi trở về. Cũng không biết tại sao, trạm chờ xe buýt hôm nay làm Chúc Dương có cảm giác tiêu điều, thậm chí cái loại cảm giác trống trải này, làm cậu nhịn không được nổi da gà toàn thân.
Quơ quơ cái đầu không quá thanh tỉnh của mình, Chúc Dương rất muốn hỏi thanh niên một câu, ‘anh có cảm thấy điều gì đó là lạ hay không?
Nhưng thanh niên lại ngẩn người, không ngừng nhìn vào màn hình di động.
Trông rất kỳ lạ…
Bởi vì say rượu, đầu óc Chúc Dương không còn minh mẫn. Nhưng dù vậy, cậu cũng mẫn cảm nhận thấy được, hôm nay anh họ của mình rất khác lạ. Ngày thường người anh họ này rất quan tâm chăm sóc cho cậu, nhưng không biết vì lý do gì mà bắt đầu từ lúc rời khỏi quán cơn, đột nhiên trở nên lạnh nhạt hẳn.
Thời gian chờ đợi luôn là phá lệ lâu dài, trong lúc Chúc Dương không ngừng suy đoán, chuyến xe cuối thực đã chạy đến. Nhưng cửa xe vừa mở ra, cái loại cảm giác nguy hiểm nói không nên lời này, rốt cuộc chồng chất tới rồi đỉnh điểm.
“Tiểu Dương, nhanh đi lên! Không phải em muốn về nhà sao?” Cho rằng Chúc Dương say hồ đồ, thanh niên nhẹ giọng dịu dàng dỗ dành cậu, nhưng Chúc Dương lại cảm thấy phía sau lưng lạnh cả người.
Sao chuyến xe này lại chật kín người vậy?!
Rõ ràng là chuyến xe cuối đáng lẽ phải rất vắng khách, nhưng lại ngoài ý muốn là hành khách ngồi chật ghế. Đặc biệt là dãy ghế dài sau cùng kia, cơ hồ đều ngồi đầy. Nhìn quần áo cũng không giống như là tăng ca về trể, có chút giống côn đồ ven đường.
Theo bản năng, Chúc Dương cảm giác không đúng, nhưng thanh niên còn mãi muốn kéo cậu lên xe.
Tự nhiên cậu lại nhớ đến nói câu kia của Nhan Khuynh “Chuyến xe cuối cùng đi chung với nhiều người lạ trên con đường mòn dài là không thể ngồi”, theo bản năng lui về phía sau một bước, từ trên bậc thang xe lùi xuống mặt nhựa đường, vừa khéo chính là, tài xế cũng bởi vì không kiên nhẫn nhìn bọn họ lôi kéo nửa ngày, thuận thế đóng lại cửa xe, trực tiếp chạy mất hút.
“Ma men thật đáng ghét!” Tài xế lẩm bẩm một câu, chỉ cảm thấy vận may của bản thân hôm nay quá kém, toàn gặp được hành khách gì đâu không.
Chúc Dương đứng tại chỗ nhìn chuyến xe cuối rời đi, hung hăng lau mồ hôi lạnh chảy ướt mặt mày.
Mới vừa rồi, xe chạy ngang qua trong nháy mắt kia, cậu ngoài ý muốn phát hiện mấy người trên xe là phần tử nguy hiểm, trong tay đều mang theo mã tấu. Hôm nay cậu ra cửa, mang theo sổ đỏ giấy tờ bất động sản và sáu mươi ngàn tiền mặt. (hơn hai trăm triệu tiền Việt)
Ở thành phố A, có vào người môi giới yêu cầu giao trả chi phí môi giới trước, câu cửa miệng là tránh né thuế, không tiếp thu chuyển khoản, cho nên cậu mới mang theo tiền mặt trong người. Bởi vậy, nên cậu mới không lên chuyến xe cuối cùng đó, nếu bọn họ muốn cướp…
Gió đêm một thổi, lập tức tỉnh rượu một nửa, Chúc Dương cảm thấy mọi chuyện trở nên quỷ dị lên. Cậu miễn cưỡng trấn định cảm xúc, cuối cùng kêu xe taxi về nhà.
Nhưng ai có thể dự đoán được, đây chỉ mới là sự bắt đầu.
Sau khi về nhà, nghe dì cả hỏi: “Sao không đi về chung với anh con?”
Nghĩ đến đám người trong xe kia, trong lòng Chúc Dương bắt đầu không thoải mái.
“Con uống rượu hả?”
Người phụ nữ ngửi được mùi vị trên người cậu, nhịn không được lảm nhảm: “Không phải dì cả nói nhiều, nhưng tình huống của ba con thì con cũng biết, ba con đang chờ tiền cứu mạng kìa, có thể tỉnh là tốt, nhưng hiện tại con cũng không phải là cậu ấm như trước kia, tiết kiệm tiền chút dùm cái.”
Tiếng nói bén nhọn vô cùng chói tai, Chúc Dương càng nghe càng rối loạn, oán khí từ trước đến nay cũng cùng nhau ào ào trào ra.
Không sai, hiện tại cậu đích xác không phải cậu ấm nhà giàu như trớc, nhưng kể từ lúc nhà bọn họ quay trở về thành phố A, người tiêu sài nhiều nhất không phải gia đình dì cả hay sao?
Mấy năm nay ăn uống, chi phí tiêu dùng đều là nhà bọn họ ra, tính ra nhà cậu chỉ có ba người, đằng này lại nuôi thêm gia đình già trẻ lớn bé hai bên nội ngoại của dì cả, ăn không ngồi rồi, núi vàng núi bạc còn lở huống chi chút của cải nhà bọn họ.
Chưa tính trước đó dượng cả lái xe đụng chết người, yêu cầu bồi thường hai triệu ( hơn sáu tỷ tiền Việt), bằng không sẽ tống dượng cả vào ngục giam. Vốn dĩ đã tìm xong luật sư, tính toán đi con đường kiện tụng, là dì cả khóc la nói không cần, cuối cùng mẹ cậu phải thỏa hiệp. Nhưng tiền lại cũng là nhà bọn họ ra.
Sau đó anh họ vào học trường quý tộc phải đóng ba trăm ngàn tiền học phí ( hơn một tỷ tiền Việt), cũng là nhà bọn họ ra, thi đại học không đủ điểm, phải vào học trường tư nhân xét học bạ, toàn là dùng tiền nhà bọn họ.
Tới sau đó, lấy cớ anh họ học đại học xa nhà nhớ con, cả một nhà dì cả dọn vào ở hẳn trong nhà bọn họ.
Cả gia đình này hút máu nhà cậu không còn một giọt, hiện tại lại kêu cậu tiết kiệm? Quả thực chưa từng biết người nào mặt dày không biết liêm sĩ như người trước mắt này.
Đến nỗi hiện tại, cha cậu bị bệnh, rõ ràng trong tay dì cả có tiền lại không chịu lấy ra, thậm chí tới sáng sớm hôm nay, còn đòi tiền mẹ anh mua đồ ăn, nhớ lại những hành vi tồi tệ không tình người của dì cả, cơn lửa giận của Chúc Dương có muốn đè nén cũng đè không được.
Nếu không phải ông anh họ kia cũng xem như khá tốt với cậu, thì với tính tình của Chúc Dương đã sớm nhào lên xé rách mặt bà ta.
Nhưng hiện tại nghĩ lại, nói không chừng người anh họ này cũng không phải thứ người tốt. Nhớ lại cảnh chuyến xe cuối hôm nay, Chúc Dương hận không thể làm cả gia đình này lập tức biến mất khỏi mắt mình, hạ quyết tâm ngày mai nhất định phải nói rõ với cha mẹ, nhất là mẹ anh, quá ngu muội.
Bởi vậy, anh lạnh mặt nói một câu “Không liên quan đến bà”, sau đó đi lên lầu.
Bà ta bị Chúc Dương dỗi ra mặt, rất là xấu hổ, cuối cùng cũng không nói gì nữa. Thẳng đến mười phút sau, người thanh niên kia rốt cuộc cũng trở về, không khí mới một lần nữa hòa hoãn.
Bất quá lúc này đây, Chúc Dương không có xuống lầu chào hỏi, ngược lại sầu lo chuyện của gia đình mình. Đi lấy quần áo ngủ, Chúc Dương tính toán vào phòng tắm trước một cái. Nhưng sau khi đóng cửa phòng tính đi ra cửa cầu thang lầu, thì lại nhớ tới lời dặn của Nhan Khuynh “Đừng tới gần nước, dù là bồn tắm”, lập tức trong lòng cứng lại.
Cậu làm theo lời Nhan Khuynh không có vào phòng tắm, Chúc Dương tránh né vào góc khuất cửa thang lầu, quả nhiên, cậu nghe được cuộc đối thoại của gia đình nhà dì cả.
“Rốt cuộc thằng già kia khi nào mới chết? Không phải đại tiên nói rất nhanh sao?”
“Mẹ đừng nóng vội, chết sớm không bằng chết đúng lúc. Hiện tại tiền tài nhà họ Chúc chúng ta còn chưa cầm giữ chặt chẽ ở trong tay, tạm thời đừng nóng nảy.”
“Ai, không phải mẹ cũng là đau lòng con sao, dì hai của con là một con đĩ khốn nạn! Lúc trước rõ ràng người phải gả đến nhà họ Chúc phải là mẹ, kết quả bị con đĩ đó nẫn tay trên, ở bên ngoài banh chân qua đêm với thằng già kia. Bằng không hiện tại người thừa kế nhà họ Chúc chính là con! Mẹ chính là đau lòng con…”
“Con biết, cho nên mới kêu mẹ tạm thời đừng nóng nảy. Mẹ yên tâm đi, cả nhà này ngu như heo, đấu không lại chúng ta.” Thanh niên tin tưởng mười phần, nhưng Chúc Dương đứng núp trong góc khuất, lại giống như gặp sét đánh giữa trời quang.
Cậu trăm triệu không nghĩ tới, ba bị bệnh nặng là do nhà dì cả ra tay ám hại. Bọn họ muốn cướp tài sản, còn muốn giết hết cả nhà cậu.
Thậm chí chuyện nhà cậu không may mắn cũng là do bọn họ truyền đi ra ngoài. Vì chính là chờ biệt thự bán không ra, muốn cậu vào đường cùng, sau đó dựa giá thấp mua tới.
Bỏ một triệu mua căn biệt thự giá một trăm triệu, sao bọn họ không đi ăn cướp đi?
Nghĩ đến bọn họ tính kế giết người nhà mình, Chúc Dương hận đến vành mắt đỏ hồng. Nhưng hiện tại cậu không có cách nào đối phó. Cha thì nằm liệt trên giường, mẹ cũng ở tại bệnh viện chăm sóc, cậu một thân một mình căn bản đấu không lại cả nhà này.
Không, nếu là tìm người kia thì khác …
Đột nhiên nghĩ đến Nhan Khuynh, trong lòng Chúc Dương nảy ra chủ ý. Nghe thanh niên nói, bệnh của cha anh có khả năng do thứ gì không tốt gây ra, tên đại sư gì gì đó không biết làm cái gì để cha cậu bệnh nặng như vậy.
Tuy rằng Nhan Khuynh thoạt nhìn kỳ lạ, nhưng nói một câu đã cứu cậu những hai lần, khẳng định là người có bản lĩnh lớn, nói không chừng có thể cứu cha cậu.
Lần này là cậu mắt mù không biết tốt xấu.
Chúc Dương hối hận trong lòng, hận không thể thời gian chảy ngược, trước tiên dẫn theo Nhan Khuynh đến bệnh viện… Nhưng may mắn, tất cả còn kịp.
Nghĩ như vậy, ngay cả quần áo cũng chưa thay, trộm từ biệt thự chạy ra, kêu taxi chạy thẳng đến văn phòng bất động sản của Nhan Khuynh.
——————————————-
Sáng sớm hôm sau, Nhan Khuynh vừa đến văn phòng, đã nhìn thấy cậu nhóc đáng thương ngồi co ro trước cửa dưới cái lạnh ngoài trời, nơi nào còn cao ngạ như ngày hôm qua.
Nhan Khuynh nhướng mày cười: “Tôi đã nói là 8 giờ mới mở cửa.”
Chúc Dương không biết phải giải thích như thế nào, sau một lúc lâu im lặng, cậu cúi đầu lễ phép chào Nhan Khuynh: “Cảm ơn cô ngày hôm qua đã cứu tôi.”
“Không cần, chỉ cần cậu trả phí môi giới gấp ba cho tôi là được.”
“Gấp ba? Sao cô không đi ăn cướp đi!!!” Chúc Dương còn héo sầu người, lần này trực tiếp nhảy nhót có sức sống hẳn lên.
“Nhanh chóng gật đầu đồng ý đi, đây đều là xem cậu lớn lên đẹp mới chiết khấu đó, bằng không theo lẽ thường sẽ là gấp năm lần!” Nhan Khuynh duỗi tay tát một cái thật mạnh vào cái ót của cậu, vô cùng hung dữ.
Vốn dĩ Chúc Dương tuổi còn nhỏ, lại đã trải qua một đống chuyện sốt ruột, bị Nhan Khuynh đánh, lập tức ủy khuất hỏng rồi. Cậu nhóc cúi đầu ỉu xìu, làm người nhìn không đành lòng tránh mắng.
Cũng là rất không dễ dàng. Thở dài, Nhan Khuynh cũng ngượng ngùng lại dùng sức ức hiếp cậu, dứt khoát đưa túi bánh bao trong tay cho cậu.
“Ăn đi! Tôi sẽ không hại cậu, phí gấp ba thật sự không nhiều lắm, chờ mọi chuyện xong rồi cậu sẽ rõ.”
Tuy một túi bánh bao nóng không phải sơn trân hải vị, nhưng tự nhiên làm Chúc Dương nếm đến mùi vị an tâm. Nhìn sang Nhan Khuynh khóe môi mang theo ý cười, làm cậu cũng muốn thân cận. Phảng phất như đột nhiên đã có chỗ dựa vững chắc.
Thật ra người này cũng không tồi.
Chúc Dương ở trong lòng cảm thán một câu, nhưng mà chờ đến khi cậu ăn no chuẩn bị đi chung với Nhan Khuynh đến bệnh viện thăm cha mẹ, ý nghĩ muốn bóp chết Nhan Khuynh lại xuất hiện lần nữa.
Cậu trăm triệu lần không nghĩ tới, Nhan Khuynh thế nhưng dẫn cậu đi sang phía bên đường lấy một chiếc xe đạp, sau đó nhìn cậu nói: “Đạp đi, tôi ngồi phía sau, biết cậu hiện tại rất nghèo, cho nên giúp cậu tiết kiệm tiền.”
Chợt vừa nghe, điểm xuất phát là tốt, nhưng hiện thực quá tàn nhẫn.
Bệnh viện cách văn phòng bất động sản ước chừng có mười tám km!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Chúc Dương: Con nhỏ kia, mẹ nó, bộ cô muốn tôi mệt chết hay sao?
Nhan Khuynh: Kêu chị! Con nít con nôi không thể thiếu lễ phép, phải biết lớn nhỏ, xưng hô cho đàng hoàng nghe chưa?!
Hết chương 2