Đọc truyện Bấm tay tính toán, ngươi, ắt gặp đại nạn – Chương 19:
Chương 19: Nhà hàng xóm kỳ lạ
Tác giả: Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu
Editor: Gái Già Thích Ngôn Tình
Tất cả là tác phẩm của thằng bé kia?
Tiềm thức của Nhan Khuynh cho rằng không phải nhưng vào ngay lúc này, cô thình lình cảm giác được phía sau có thứ gì đang nhìn mình. Cô quay đầu lại và thấy cậu bé kia đứng dưới bậc thang đối diện và gương mặt nửa chìm trong bóng tối đang nhìn chằm chằm vào cô.
Đứa nhỏ này thực sự có vấn đề, lúc này đây, Nhan Khuynh cẩn thận nhìn kỹ càng gương mặt của cậu bé.
Những người trên mặt có màu xanh và đen bao phủ, người đó có số mồ côi, không thể tích tụ tiền bạc, nghèo khổ cả đời. Song, trên mặt cậu bé này không chỉ có màu xanh và đen mà còn mơ hồ hiện ra một mùi chết chóc và điềm xấu chẳng lành.
Điều này có nghĩa gần nhất cậu bé sẽ có người thân mất sớm, cùng lúc đại biểu cho bước ngoặc lớn nhất cuộc đời của đứa nhỏ này sắp đến.
Nhan Khuynh đoán sơ, phát hiện số mạng của cậu bé này rất lạ. Tuy rằng có khuôn mặt khổ hàn nhưng mỗi một chỗ đều có cửa sau, cũng không phải cùng đường bí lối. Đặc biệt là lần biến chuyển gần nhất này, nếu có thể chịu đựng vượt qua thì tương lai là cả một vùng đất bằng phẳng, còn sẽ dốc lòng trở thành một nhân vật lớn nhưng một khi không chịu đựng nổi, không tới mười năm nhất định sẽ giết cha, gặp phải cảnh lao ngục tù tội.
Nói chung cậu bé này ẩn giấu Phúc lớn bên trong, chỉ cần gặp quý nhân là mọi chuyện êm xuôi.
Quý nhân? Nhan Khuynh đột nhiên nhớ lại, bản thân cô xuyên sách đi vào thế giới này, nếu dựa theo cốt truyện phát triển thì hiện tại chắc chắn cô đang ở Yến Kinh dây dưa không hồi kết với Ngụy Nguyên và không phải thảnh thơi ở thành phố A như bây giờ chứ đừng nói là gặp được cậu bé này.
Thật thú vị, Nhan Khuynh lập tức thấy hứng thú.
“Con đợi cô một chút!” Cô kêu đứa bé kia lại, tính lo chuyện bao đồng một lần.
Một là bởi vì cậu bé này có duyên với cô, hai là tuy rằng Nhan Khuynh thấy ánh mắt của cậu bé độc ác nhưng xem như không hoàn toàn hết thuốc chữa, thấy cậu bé mang thức ăn cho bầy chim bồ câu hoang coi như lương tâm còn chưa biến mất.
Huống chi, Nhan Khuynh cảm giác mấy thứ bị ngược đãi trên sân thượng chỉ có thể nói là trút hết sự bất mãn của bản thân nhưng đây tuyệt đối không phải là việc mà một đứa trẻ có thể gây ra trong tiềm thức, trừ khi thằng bé sinh sống một thời gian dài trong hoàn cảnh vô cùng âm u.
Sao cha mẹ cậu lại hành động như thế? Không phải con ruột? Nhan Khuynh nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm thấy con của nhà nào lớn như vậy trong tòa chung cư cũ này.
Cậu bé kia thấy Nhan Khuynh đến gần mình thì lập tức chạy nhanh, chờ Nhan Khuynh đuổi theo xuống lầu thì đã không thấy người đâu.
Chạy đi nơi nào rồi? Nhan Khuynh tìm một vòng xung quanh cũng không thấy, cuối cùng quyết định về nhà trước, đã có duyên còn trở thành quý nhân, như vậy nhất định sẽ có cơ hội gặp lại.
Đúng lúc Nhan Khuynh đi ngang qua cửa nhà hàng xóm thì bất ngờ phát hiện bên trong mắt mèo xuất hiện một đôi mắt âm u, là cậu bé mới hồi nãy! Chẳng qua chỉ nhìn Nhan Khuynh rồi lập tức ẩn nấp vào trong.
Sao có thể là nhà hàng xóm?
Nhan Khuynh càng nghi ngờ, cảm thấy hết sức kỳ lạ. Bởi vì đứa trẻ hàng xóm ở trong ấn tượng của cô rất ngoan và cả nhà đều rất hòa đồng, sao sẽ xuất hiện hiện tượng như thế?
Không, không đúng. Nhan Khuynh đột nhiên nhớ lại, thật ra cô chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy gia đình ba người của căn nhà hàng xóm này, còn tất cả thông tin về căn nhà đó đều được hàng xóm xung quanh truyền miệng.
Nhan Khuynh nhớ rất rõ, ngày đầu tiên cô chuyển đến đây, bà cô chủ nhà vẫn luôn miệng khen ngợi gia đình hàng xóm đó.
“Tôi sống ở khu chung này hơn 60 năm rồi, thật tình là chưa từng thấy gia đình nào tốt đẹp như thế. Hai vợ chồng đều là người có ăn có học, mặc dù đứa con trai hơi nhát nhưng rất ngoan ngoãn nghe lời chứ không quậy giống khỉ như mấy đứa kia.”
Ngay cả những người khác nhắc đến gia đình này cũng đều nói với Nhan Khuynh: “Hâm mộ cô có một hàng xóm như vậy, thật yên tĩnh làm sao! Cô không biết đâu, ngày nào mấy đứa trẻ hàng xóm gần nhà tôi cũng đều la hét làm trò, ầm ĩ gần chết.”
Một gia đình được tất cả hàng xóm láng giềng khen tặng thì sao lại có thể xuất hiện một đứa con như thế?
Nhan Khuynh đứng ở trước cửa nhà mình, suy nghĩ hồi lâu cũng không đoán ra được chân tướng sự việc, vào lúc này, bà chủ nhà hàng xóm đã trở lại.
Chắc là đi ra ngoài mua đồ ăn, Nhan Khuynh thấy cô ấy xách khác nhiều bịch ni-lông, có cá, có thịt, điều kiện cuộc sống khá tốt nhưng bề ngoài của cô ấy lại gây sự chú ý. Bây giờ đã tới giữa tháng sáu, trời hầm nóng mà mặc kín cổng cao tường còn đeo khẩu trang. Cho là bị dị ứng ánh sáng thì cũng quá kỳ lạ, Nhan Khuynh nhìn không thấy mặt cô ấy, chỉ có thể phán đoán từ tướng tá cơ thể… Là người có số khổ chết trẻ, vừa lúc xác minh tướng mặt có người thân quan hệ máu mủ sẽ mất sớm của cậu bé kia.
“Chị về rồi à?” Nhan Khuynh chủ động chào hỏi.
“Dạ, mới về thôi à.” Người phụ nữ nhỏ giọng trả lời rồi cúi đầu tìm chìa khóa mở cửa vào nhà.
“Đợi đã.” Nhan Khuynh rất muốn nói chuyện thêm với cô ấy, có thể nhìn được gương mặt thuận lợi phán đoán là tốt nhất, dưới tình thế cấp bách hỏi một câu: “Nhà chị có cây búa nào không? Chị có thể cho em mượn được không?”
Lạ kỳ, chỉ một câu này lại thiếu chút nữa khiến người phụ nữ kia dọa sợ xỉu tại chỗ.
Nghe một loạt tiếng bịch bịch, mấy túi ni-lông trượt từ tay người phụ nữ xuống đất và cơ thể của cô ấy bắt đầu lên cơn run rẫy như bị gì đó làm vô cùng hoảng sợ.
“Chị không sao chứ!” Nhan Khuynh đi lên một bước muốn đỡ, kết quả lại bị cô ấy đẩy ra.
“Cảm ơn cô, tôi không có việc gì.” Cô ấy run sợ, nhỏ giọng nói tiếng cảm ơn với Nhan Khuynh, sau đó vội vàng thu dọn đồ vật rồi mở cửa bối rối bước vào nhà.
Nhan Khuynh im lặng đứng tại chỗ một hồi lâu, bởi vì ngay lúc nãy cô mẫn cảm ngửi được mùi máu tươi xuất phát từ trên cơ thể người phụ nữ kia.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra trong ngôi nhà hàng xóm này? Nhan Khuynh nhíu mày, mang theo nghi vấn quay đầu trở về nhà.
——————————————
Ăn xong cơm chiều, 8 giờ tối là thời gian giải trí cả nhà tụ tập vui vẻ nói chuyện phiếm với nhau. Cho dù là dưới lầu thì từ xa xa truyền đến tiếng cười đùa ầm ĩ của trẻ con và cha mẹ của chúng.
Theo ngày thường, Nhan Khuynh sẽ nằm ở trên giường xem phim hoặc lên Weibo chát chít. Đương nhiên, cũng không có mấy người nói chuyện phiếm, chỉ có mẹ của Chúc Dương và bà chủ và giờ đây lại có thêm Hướng Vãn nữa.
Từ sau khi chuyện nhà họ Chúc đi qua, mẹ của Chúc Dương add mọi người vào một nhóm gồm Nhan Khuynh, Chúc Dương, ba của Chúc Dương và cả nhà bà chủ. Sau đó Nhan Khuynh trao đổi tài khoản WeChat với Hướng Vãn, cô ấy nghe nói có một nhóm chát như thế và sau khi nhận được sự đồng ý của mọi người đã được add nick vào nhóm. Rồi sau đó tới lượt Lương Hải nghe tới, cũng năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng dựa vào mặt dày không biết xấu hổ lăn lộn chui vào, giờ càng náo nhiệt hơn.
Dân gian nói ba người phụ nữ bằng một cái chợ, tính luôn Hướng Vãn là trong nhóm có bốn mén còn cha con Chúc Dương, chồng của bà chủ bất động sản và Lương Hải trở thành hình nền.
Nhan Khuynh nằm ở trên giường, thật sự nghĩ không ra vấn đề hàng xóm kế bên, sau cùng dứt khoát nói ra thắc mắc của mình với mọi người trong nhóm.
Nhan Khuynh: “Em thấy rất lạ, hai mẹ con nhìn rất khác thường. Mấu chốt là người mẹ, em nhìn tướng tá là biết sắp tới sẽ có một kiếp nạn không thể cứu chữa và mất đi nhưng không có bệnh tật gì thì làm sao dẫn đến cái chết được? Hôm nay em còn nhìn thấy cô ấy xách rất nhiều túi ni-lông chứa đầy thức ăn!”
Mẹ của Chúc Dương nghe xong cũng khó hiểu: “Đúng ha! Hơn nữa em nói dường như thằng bé đó có chút vấn đề về tâm lý, vậy thì tại sao người mẹ lại mặc kệ? Người hàng xóm kia là một người phụ nữ của gia đình, không giống người bận làm việc bỏ bê con cái. Ngày nào cũng gặp con mình thì làm sao có thể không biết?”
Bà chủ thở dài và cho ra một đáp án khác: “Hơn phân nửa là bạo lực gia đình.”
Không thể trách Nhan Khuynh và mẹ Chúc không nghĩ đến vấn đề này, kiếp trước Nhan Khuynh sinh ra và lớn lên trong giới thượng lưu có nề nếp gia giáo, khi còn nhỏ đã đi theo sư phụ học nghệ ở trên núi, sau khi học thành tài thì trở thành đại sư Huyền Học tiếng tăm lừng lẫy trong giới quyền quý, chưa bao giờ gặp qua loại chuyện dơ bẩn thế này. Còn mẹ Chúc thì ôi thôi, tuy rằng có một bà chị thuộc hàng top nhưng cha mẹ lại đối xử rất tốt với bà. Sau khi gả cho ba Chúc vẫn luôn được chồng yêu thương và con trai che chở, đoán chắc chưa thấy cũng chưa từng nghe qua vấn đề này.
Hướng Vãn cũng có chung suy luận với bà chủ: “Bạo lực gia đình có lần đầu tiên thì sẽ có vô số lần, thằng bé làm ra nhiều hành động tàn nhẫn để trút hết tâm sự, vậy khẳng định nó đã chứng kiến cảnh ba ngược đãi mẹ của mình mới có thể như vậy. Không phải em nói có mùi máu phảng phất phát ra từ người cô hàng xóm sao? Chắc là miệng vết thương còn chưa có lành.”
Nhan Khuynh vẫn còn thắc mắc: “Nhưng nếu xảy ra bạo lực gia đình thì không phải nên có tiếng động gì đó hay sao?”
Đợi đã, không có tiếng động? Nhan Khuynh chợt giật bắn mình, giờ thì cô đã rõ tại sao cô vẫn luôn cảm thấy có gì không ổn. Bởi vì bắt đầu từ ngày cô dọn đến đây, hàng xóm kế bên chưa từng truyền ra bất kỳ tiếng động nào.
Nếu là một gia đình bình thường, dù yên lặng cách mấy thì ít nhất vào buổi tối cả nhà cũng phải tụ tập kèm theo âm thanh TV!
Hàng xóm kế bên lại chưa từng có, càng nghĩ càng thấy không thích hợp, Nhan Khuynh theo bản năng chú ý động tĩnh nhà kế bên mà loại yên lặng ma quái này vẫn tiếp tục và không bị phá vỡ tới tận 12 giờ đêm.
Nhan Khuynh khó chịu nói với trong nhóm: “Em nghĩ các chị nói đúng rồi.”
Cô vừa định hỏi Hướng Vãn và bà chủ, nếu gặp phải vấn đề này thì nên xử lý thế nào. Đúng ngay lúc này, Nhan Khuynh chợt nghe ngoài cửa vọng vào tiếng mở cửa rất nhỏ, tiếp theo giống như có cái gì đó khẩn trương chạy dọc theo hành lang vào khu vực thoát hiểm.
Phản ứng đầu tiên của Nhan Khuynh là đi xem xem, cô nói một tiếng với mọi người trong nhóm chát, sau đó mang giày chạy nhanh ra ngoài, cô có cảm giác căn đối diện đã xảy ra chuyện.
Mẹ Chúc nôn nóng: “Tiểu Nhan, con đợi chút đã, để cô kêu cha con Chúc Dương qua đó với con.”
Bà chủ thấy tin cũng vội vàng đẩy ông chồng mình ra: “Anh mau qua xem Tiểu Nhan đi, nhanh lên, em sợ chuyện nhà hàng xóm kia thuộc loại không đơn giản đâu.”
Bà chủ biết rất rõ, mấy vụ gia đình bạo lực vợ chồng này là phiền phức nhất, Nhan Khuynh tuổi còn nhỏ, cô ấy sợ Nhan Khuynh bị liên lụy.
Nhan Khuynh lại không để bụng, cô thừa dịp mở cửa trả lời bà chủ và mẹ Chúc một câu: “Đừng có lo cho em làm gì, một mình em chấp mười người luôn!”
Nhan Khuynh nói xong rồi mở cửa đi ra ngoài.
Quả nhiên, cửa cầu thang thoát hiểm đã mở ra, Nhan Khuynh bước lên tầng cao nhất sân thượng, xuyên qua kẹt cửa và nhìn thấy cậu bé hồi chiều.
Cậu bé mò một con búp bê vải từ trong đống rác và đang điên cuồng lôi xé, gương mặt thì toàn là nước mắt, ánh mắt toát ra nổi tuyệt vọng. Nhan Khuynh biết, không phải cậu bé phát điên, cũng không phải bị bệnh mà là rơi vào đường cùng, không thể làm gì ngoài việc trút cơn giận ra ngoài.
“Cậu bé …” Nhan Khuynh kêu cậu, lại làm cậu bé hoảng sợ.
Cậu bé không ngờ giờ này còn có người lên tầng thượng, hoảng loạn ngẩng đầu nhìn Nhan Khuynh, tiếp theo dường như tỉnh táo lại, lập tức ném con búp bê trong tay xuống.
“Em có ổn không?” Nhan Khuynh cố hết sức nhẹ nhàng hỏi.
Cậu bé mở miệng thở dốc, lại nói không ra lời.
“Có cần chị giúp gì không?”
Cậu bé hơi chần chờ, sau đó cậu nghĩ đến cảnh tượng gì đó rất sợ hãi và liều mạng lắc đầu rồi chạy nhào đến cửa sân thượng muốn chạy trốn.
Nhan Khuynh hàng động nhanh hơn, cô nắm được cổ áo của cậu xách cậu vào trước ngực và ngẩn ngơ.
Khắp nơi đều là vết thương xanh tím dưới lớp quần áo nhìn sạch sẽ chỉnh tề kia, hầu như không có nơi nào không bị, thậm chí vị trí gần trái tim còn có hai vết thương rướm máu.
“Cha em làm hả?” Nhan Khuynh đoán ra ngay đối tượng gây ra bạo lực gia đình.
Cậu bé không trả lời, chỉ liều mạng giãy giụa, trong mắt toát ra sợ hãi khi Nhan Khuynh nhắc tới cha của mỉnh, đây là hành động xuất phát từ bản năng.
Nhan Khuynh thấy thế, lập tức hỏi thêm: “Bây giờ người đó đang ở trong nhà đúng không?”
“……”
“Còn đang đánh mẹ của em?”
“……”Lần này cậu bé khóc lóc chịu mở miệng, tiếng nói nhỏ bé yếu ớt như là mèo con mới sinh.
“Mẹ, mẹ sắp chết rồi, máu, chảy rất nhiều máu…”
Không xong! Nhan Khuynh ôm cậu bé nhanh chóng chạy xuống.
“Mở cửa!” Nhan Khuynh dùng sức gõ cửa và không có ai đáp lại lời nào. Thậm chí còn làm phiền một nhà khác, họ mở cửa xem có chuyện gì, Nhan Khuynh thấy không có ai ra mở cửa.
Xem ra tình hình thật sự rất tệ.
Nhan Khuynh vô cùng lo lắng, cô đặt cậu bé sang một bên, ý bảo bé tránh xa một chút, sau đó nâng chân đá thật mạnh vào cánh cửa.
“Rầm”, cửa sắt nháy mắt bị Nhan Khuynh đá hư, cô mang theo cậu bé chạy nhanh vào trong.
Quả nhiên, bên trong phòng ngủ có một người đàn ông mặt mài dữ tợn đang cầm dao khắc chữ “con điếm” lên bờ vai trần trụi của người phụ nữ.
Người phụ nữ bị bịt miệng cả người toàn là máu đang nằm trên mặt đất, có lẽ là đau đến ngất.
Hết chương 19