Bấm Ngón Tay Tính Toán Tình Địch Là Lão Công Của Ta

Chương 22


Đọc truyện Bấm Ngón Tay Tính Toán Tình Địch Là Lão Công Của Ta – Chương 22


Thừa dịp nhàn rỗi, Lê Hoặc bỏ ra một ngày gọi công ty dọn nhà chuyển tới Hoa phủ.
Thời điểm Trương Ân gọi điện thoại tới, hắn đang cùng Hạ Dương dọn dẹp phòng khách.
Lê Hoặc bấm nhận, bật loa ngoài để ở một bên, “Chuyện gì?”
“Cậu dọn nhà sao không nói với tôi một tiếng?” Trương Ân ngữ khí tuy tốt nhưng rõ ràng đang đè nén tức giận.
Lê Hoặc lạnh nhạt, “Tôi dọn nhà là chuyện của tôi, tại sao phải nói cho anh biết?”
“Tôi là người môi giới của cậu!” Âm thanh Trương Ân tăng lên quãng tám.
“Sắp không còn nữa rồi.” Lê Hoặc thuận miệng đáp, “Tôi nhớ hợp đồng của tôi với công ty chỉ còn hơn một tháng thôi?”
Trương Ân kinh ngạc, “Cậu muốn rời đi?! Cậu đừng tưởng ôm được đùi Bùi tổng rồi thì là gà rừng hóa phượng hoàng?! Chỉ bằng cậu?!”
Lê Hoặc cười nhạo, “Tùy anh muốn nói gì thì nói, sau một tháng, hai bên chừa cho nhau chút mặt mũi, nếu như các người thực sự không muốn, cũng đừng trách tôi trở mặt không quen biết.”
“Cậu…!”
Không chờ Trương Ân nói xong, Lê Hoặc cúp điện thoại.
Cú điện thoại này của Trương Ân mục đích quá rõ ràng, nếu hợp đồng ít nhất còn hơn nửa năm thì không nói, nhưng nay hợp đồng của hắn sắp hết hạn công ty cũng không đề cập tới chuyện này sự, ý tứ trong đó đã không thể rõ ràng hơn.
Nội dung nguyên bản kiếp trước, nguyên thân trằn trọc trong luân gian của các đại kim chủ, phó tổng công ty là nhân tình của Đường Mộ, đối phương bảo đảm với nguyên thân công ty sẽ gia hạn hợp đồng, cuối cùng công ty và Đường Mộ đều chiếm được lợi ích, chỉ có nguyên thân hãm sâu trong cuộc sống không khác gì kỹ nữ.
Hắn từ khi xuyên vào không dựa theo nội dung lúc trước, liên tiếp nhiều lần chọc giận Đường Mộ, đối phương đương nhiên sẽ không bảo đảm cho hắn nữa, thậm chí đã sớm có suy nghĩ vứt bỏ con cờ này.
Nhưng lần này scandal nổ ra, cục diện liền thay đổi.
Hắn ở nhà trọ kia lâu như vậy Trương Ân còn chưa từng tới lần nào, nhưng mới dọn nhà đi đối phương liền biết, tất nhiên là đã qua tìm hắn.
Mục đích tìm tới chắc chắn không ngoài việc lôi kéo Bùi tổng, hoặc là bàn chuyện gia hạn hợp đồng.
Hạ Dương sửa sang ghế sô pha xong, thấy hắn cúp máy, mở miệng nói: “Người môi giới gì vậy anh, nói chuyện kỳ quái như vậy.”
Lê Hoặc tiện tay ném điện thoại lên khay trà, tiếp tục xếp đồ, “Không phải người môi giới, mà là tú bà.”
“…” Hạ Dương nghiêm mặt, “Hình dung được rồi.”
Trước khi dọn vào, biệt thự đã bị quét tước qua, bọn họ chỉ cần mang đồ đạt qua dọn vào là được.

Hạ Dương hành lý rất ít, Lê Hoặc mang đồ vật cũng không nhiều, chỉ một ít quần áo, đồ cũ này đó hắn cũng không cần, cuối cùng trọng điểm dĩ nhiên là nhà bếp.
“Bùi tổng cũng không biết nghĩ gì, tự dưngtặng một đống thiết bị nhà bếp.” Hạ Dương lấy nồi cơm điện từ trong hộp xốp, “Thì ra là vậy, em có xem quảng cáo cái này trên tv rồi, hơn một vạn lận đó!”
“Sờ sướng tay ghê.” Lê Hoặc nhận lấy đặt lên bàn, “Nhưng đưa chúng ta quá lãng phí.”
Dù sao bọn họ đều không nấu cơm.
Đại Công ngồi xổm ở bên cạnh vẫy vẫy đuôi, hai mắt đột nhiên biến thành xám nhạt, nhìn toàn bộ phòng bếp xếp đầy đồ đạt hắn đưa, hết sức hài lòng.
Đến buổi trưa bọn họ gọi thức ăn ngoài, Hạ Dương đi đứng không tiện, Lê Hoặc chỉ có thể ra ngoài lấy.
Lần trước tới đây, nơi này quạnh quẽ như chùa Bà Đanh, hôm nay ngược lại náo nhiệt hơn nhiếu, ngoài xe giao thức ăn còn có ba chiếc xe công ty dọn nhà từ trước cổng lái vào.
“Chào cậu, tôi ở hộ số 16, hôm nay vừa chuyển tới.”
Một vị nữ sĩ mặc áo khoác trắng như tuyết đi tới, cô khoảng chừng 35 tuổi, khí chất tao nhã da dẻ nhẵn nhụi, vừa nhìn là biết người có tiền.
“Xin chào, tôi cũng mới vừa chuyển tới hôm nay.” Lê Hoặc cười gật đầu với cô, “Bây giờ còn chưa sửa sang xong, nếu không có thể mời cô vào ngồi một chút.”
Nhà của hắn là 008, 016 hơi lệch về sau một xíu, cũng coi là hàng xóm.
“Không cần không cần, tôi cũng đang dọn dẹp đây.” Nữ sĩ cười cười, ánh mắt xuyên qua vai hắn quan sát căn nhà phía sau một cái, không nói hai câu liền đi.
Chỉ muốn tới xem một chút, ai có dũng khí ở lại nhà này chứ?
Lê Hoặc lắc đầu bật cười.
Nguyên bản nơi này đúng là hung trạch, nhưng bây giờ là hoàn toàn ngược lại.
Tử môn ngăn chặn ở sau, nơi này liền thành chỗ phong thuỷ tốt nhất Kinh Châu, chiêu tài chiêu phúc gì đó đều là chuyện nhỏ nhặt, hắn không nỡ nhường cho người khác.
Mới vừa đóng cửa sắt, dư quang nhìn thấy bên cạnh có người, hắn nghiêng đầu nhìn sang.
Xuyên qua hàng rào sắt, Bùi Dực Thần đứng giữa sân căn nhà cách vách, tựa hồ nhận ra tầm mắt của hắn, cũng nhìn lại.
“Bùi tổng?” Lê Hoặc kinh ngạc, “Anh sao lại ở chỗ này?”
Bùi Dực Thần một mặt lạnh lùng, “Đây là nhà tôi.”
“Trùng hợp như vậy?” Lê Hoặc cười cười, “Vậy sau này chúng ta chính là hàng xóm.”
Bùi Dực Thần đi tới hàng rào sắt hai bước, “Lần trước cậu nói mời tôi ăn cơm, cuối cùng là tôi trả tiền.”

Lê Hoặc ngẩn ra, nhớ lại đống phiền phức kia.
Nhờ bữa đó mà hắn không chỉ uống say làm chuyện ngu xuẩn, còn bị lên hot search!
Lê Hoặc ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Buổi tối qua nhà tôi ăn cơm, tôi bồi thường cho anh?”
Bùi Dực Thần liếc mắt nhìn hắn, không nói gì tiến vào nhà.
Lê Hoặc cũng không để ý, hắn căn bản không có ý định mời đối phương ăn cơm.
Buổi chiều không có chuyện gì tốt, Trương Ân nhắn tin qua, chắc là muốn vắt kiệt chút giá trị lợi dụng của hắn lần cuối, nên sắp xếp thêm công việc cho hắn.
“Livestream?” Lê Hoặc cười nhạo, “Không có chuyện gì cũng đi livestream? (?)”
Hạ Dương nhấc tay, “Nếu là livestream em sẽ giúp anh chuẩn bị một gian phòng đàng hoàng!”
Lê Hoặc đối với livestream nhận thức chỉ dừng lại ở lần đó Hạ Dương livestream, hình như cũng chỉ ngồi trước màn ảnh trả lời mấy vấn đề ở bình luận là được rồi? Nếu như vậy cũng khá đơn giản.
Buổi chiều năm giờ, Hạ Dương huấn luyện xong đẩy ghế lăn đi ra.
Bây giờ chân hắn không tiện, hơn nữa cũng không có khả năng ở đây lâu dài, cho nên phòng riêng nằm ở lầu một.
Lê Hoặc nhàn rỗi không chuyện gì co quắp trên ghế sa lon xem tin tức, Đại Công như một cái gối ôm ấm áp cỡ lớn, bị hắn dùng cả tứ chi ôm trong ngực sưởi ấm.
Đại Công đảo hai con mắt màu xám qua mắt cá chân và mu bàn chân trơn bóng của hắn, mạnh mẽ vẫy đuôi một cái, nổ lực khép cái mồm đang ngoác ra lộ đầy chân răng.
*qt: đem chân răng của hắn tử che lại
【 Cố An: Tiểu tử cậu quá có tiền đồ, thậm chí ngay cả Bùi tổng cũng quỳ dưới quần cậu (đầu chó) 】
【 không phải sao, thật sầu mà.


【 Cố An: Lời này thực sự là không bình thường chút nào.

【 Cố An: Anh nói cậu, anh với nữ thần mọi chuyện xong hết rồi! Hôm qua dẫn cô ấy về nhà ăn cơm không cẩn thận làm rơi bùa xuống nước, ông nội anh nói trong đó viết ngày sinh tháng đẻ của anh, thiệt hay giả?! 】
【 ông nội anh nhãn lực không tệ.


【 Cố An: CMN! Là thật hả? Vậy còn lại có phải là bát tự của nữ thần không? Làm sao cậu biết chuyện này? 】
【 anh cho rằng đại sư là nói suông sao? 】
【 Cố An: Thật sự, cậu đừng lẩn quẩn trong giới giải trí nữa, quá lãng phí nhân tài, công ty chó má sắp sụp kia của cậu cực kỳ không đáng bán mạng.

Lúc nào rảnh rỗi, ông nội anh nói muốn mời cậu xem phong thủy giúp một chút.


【 tiền công của tôi rất đắt.


【 Cố An: Yên tâm! Ông nội anh có tiền! 】
Hai người thương lượng xong thời gian, Lê Hoặc lưu lại trong lịch làm việc.
Anh trai gửi tin nhắn qua, thúc giục hắn về nhà ăn cơm, hắn dự định cuối tuần này về.
“Anh, tối nay chúng ta ăn gì? Giờ em đặt.” Hạ Dương ngồi trên xe lăn, tay cầm điều khiển tv bật phim hoạt hình, thuận miệng nói.
“Ăn…” Lê Hoặc nói còn chưa dứt lời, chuông cửa vang lên.
Hắn vỗ vỗ Đại Công để nó đi mở cửa.
Đại công: “…” Tôi mở cửa cho mình đi vào?
Cửa mở ra, trong nháy mắt, đôi mắt Đại Công biến về màu đen, cái đuôi cao lãnh đột nhiên lắc loạn xạ, nhảy nhót điên cuồng trong ổ chó mới của mình.
Lê Hoặc vừa ngẩng đầu bốn mắt chạm nhau cùng Bùi Dực Thần.
Phút chốc mê man qua đi, hắn phản ứng lại, đối phương tới ăn cơm.
Nhưng xấu hổ chính là, hắn căn bản không chuẩn bị cái gì.

“Ngồi xuống trước.” Lê Hoặc ngồi dậy nghênh đón hắn đến ghế salông, quay đầu nói với Hạ Dương: “Đồng hào bằng bạc (?), thức ăn ngoài gọi ba phần.”
Bùi tổng đặt đồ vật lên khay trà, “Không cần, tôi có mang tới nguyên liệu nấu ăn.”
“A?” Lê Hoặc có chút há hốc mồm, anh tới đây ăn cơm còn tự mang theo nguyên liệu nấu ăn sao?
Hắn mở túi mua sắm tinh xảo, bên trong là sườn bò nhập khẩu.
Hạ Dương cũng liếc mắt một cái, hai anh em đồng thời nuốt một ngụm nước bọt.
Bùi Dực Thần vốn tưởng rằng tặng đồ dung làm bếp cùng nguyên liệu nấu ăn là có thể ăn xong một bữa ra dáng đi?
Hắn dựa vào cửa phòng bếp, nhìn hai người kia như đang làm xiếc bên trong, thực sự không thể nhịn được nữa, một phát ném bọn họ ra ngoài.
Nửa giờ sau, Bùi tổng đặt một đĩa rau quả salad cuối cùng lên trên bàn, tháo tạp dề bên hông, âm thanh thanh lãnh: “Ăn đi.”
Lê Hoặc cùng Hạ Dương đã sớm không đợi nổi, cầm lấy dao nĩa chiến đấu!
Sườn bò hoa tuyết dùng mỡ bò rán đến hai mặt khô vàng, tỏa ra mùi thơm nứt mũi, bên trên rưới nước tương, đưa vào miệng cắn một cái, nước thịt rỉ ra hương vị tinh tế khó tả, chất thịt non mềm lại có chút dai.
Lê Hoặc trong đầu chỉ còn dư lại bốn chữ lớn ——mỹ vị nhân gian.
“Ăn quá ngon rồi!” Hạ Dương sắp khóc, ăn ngoài lâu như vậy, rốt cục cũng có một bữa ra hình ra dáng.
Mỹ thực làm tâm tình Lê Hoặc trong nháy mắt chuyển tốt, hắn bưng nước trái cây lên cùng Bùi Dực Thần cụng một cái, “Bùi tổng, anh thật sự là một người tốt, hoan nghênh anh thường xuyên đến làm khách.”
Bùi Dực Thần: “…”
Ăn uống no đủ, Hạ Dương xung phong nhận việc đi rửa chén, Lê Hoặc ngồi ở trên ghế sa lon bắt đầu nghiệp vụ chào hàng với Bùi đại tổng tài, “Bùi tổng, gần đây chuyện làm ăn có chuyện gì khó xử không? Cuộc sống riêng tư có nỗi niềm gì khó nói không? Chỉ cần anh nói, một tấm bùa có thể giải quyết tất cả.”
Bùi Dực Thần bưng nước lên uống một ngụm, ung dung thong thả nhướng mắt nhìn hắn, “Cái gì cũng có thể giải quyết được?”
Lê Hoặc vốn đang ngồi trên ghế salong, thấy hắn có hứng thú, lập tức nhảy đến bên cạnh, không biết có phải ảo giác hay không, thật giống như ngửi thấy được một luồng hương vị đặc biệt quen thuộc, trong lúc nhất thời không nhớ ra đã ngửi qua ở đâu.
Hồi thần trong nháy mắt, hắn tới gần ghế sô pha, thấp giọng cười nói: “Muốn đuổi quỷ hay là trấn sát? Chỉ cần tiền vào đúng chỗ, không gì tôi không làm được.”
Bùi Dực Thần nghiêng đầu nhìn hắn, “Thật sao?”
Hai người cách nhau rất gần, đường nét gương mặt Bùi Dực Thần lạnh lẽo cứng rắn, da dẻ tựa hồ không có bất kỳ tỳ vết nào, hai mắt hẹp dài, lông mi dài hơi cong lên, sống mũi cao cùng môi mỏng nghiêm nghị, tổng thể cực kỳ lạnh lùng.
Lê Hoặc đối diện tầm mắt của hắn, có cảm giác cả người như bị hút vào, run run chốc lát mới trả lời, “Thật sự.”
Bùi Dực Thần: “Được, kia…!vẽ cho tôi bùa đào hoa đi, chính là cái loại có cả bát tự.”
================================
Editor: 2 ngày nay t đi học cả ngày, tối nay mới có thời gian ngồi edit nè..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.