Bấm Ngón Tay Tính Toán Tình Địch Là Lão Công Của Ta

Chương 13


Đọc truyện Bấm Ngón Tay Tính Toán Tình Địch Là Lão Công Của Ta – Chương 13


Trước khi phát sóng, Cố An tiến vào phòng hóa trang của Lê Hoặc, hai người vừa thấy mặt đã thổi phồng nhau một phen.
Cố An: “Đại sư, mấy ngày không gặp, càng đẹp trai hơn a.”
Lê Hoặc: “Có đẹp nữa cũng không so được với anh, mặt mày hớn hở như vậy, có chuyện tốt?”
Cố An lập tức ra dấu im lặng, ôm vai hắn, nhỏ giọng nói: “Bùa kia của cậu thực sự thần kỳ! Bạch nguyệt quang* mới tỏ tình với tôi!”
* bạch nguyệt quang chỉ người mình ái mộ nhưng không được ở bên.
“Vậy chúc mừng anh nha.” Lê Hoặc cười khanh khách, “Lúc đó đừng quên phát bánh kẹo cưới.”
“Nếu có thể thành, đừng nói bánh kẹo cưới, anh phát bao lì xì dày cho cậu!”
Đang nói, Hồ Suất cùng Trác Dật đi vào.
Trác Dật so với Cố An càng cao hơn, cao to cường tráng, diễn qua rất nhiều nhân vật anh hùng hảo hán, xem như là diễn viên phái thực lực.
Hồ Suất không biết ghé vào lỗ tai hắn nói cái gì, hắn nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Lê Hoặc một cái, đi tới chào hỏi với Cố An.
“Chốc nữa hạ thủ lưu tình.”
Cố An mặt cười vui vẻ, “Anh Trác sao lại nói lời này, tôi đây thân thể nhỏ bé không chống cự nổi một quyền của anh, người nên nói hạ thủ lưu tình là tôi mới đúng.”
Bọn họ đều xem qua kịch bản, cũng biết tình huống phân đội.
Lê Hoặc vốn cùng với ca sĩ kia chung tổ, Cố An nhờ quan hệ đưa bọn họ đến cùng một chỗ.
Hồ Suất nghĩ đến thời điểm trong đoàn phim bị Lê Hoặc nhục nhã, âm dương quái khí, “Cầu người hạ thủ lưu tình, không bằng đổi đồng đội tốt, cùng tổ đội với rác thải, có thể có kết quả gì tốt?”
Mặt Cố An liền trầm xuống, “Cậu miệng cho tôi…”
“Anh Cố.” Lê Hoặc ngắt lời hắn, cười nhìn về phía Trác Dật, “Anh Trác, hắn nói cùng rác thải tổ đội không có kết quả tốt, anh cũng phải hảo hảo nghĩ kỹ đó.”
Hồ Suất suy nghĩ một chút mới ý thức được chính mình bị mắng ngược lại, ngữ khí càng quá đáng, “Mày mắng ai rác thải?!”
Lê Hoặc chẳng hề để ý nhìn sang, “Rác thải mắng ai?”.


Truyện Teen Hay
Hồ Suất một phút kích động, “Rác thải mắng mày!”
Trác Dật, Cố An: “…”
Mãi đến tận khi bọn họ trầm mặc, Hồ Suất mới hậu tri hậu giác mà nghĩ đến chính mình buộc miệng phun ra cái gì, mặt đều đen thui.
“Được rồi, mọi người đều là tới chơi, hòa khí hòa khí.” Trác Dật giảng hòa, “Tôi phải đi chuẩn bị biểu diễn mở màn, vậy đợi lát nữa gặp nhau trên sân đi.”
Chờ người đi rồi, Cố An vỗ vỗ Lê Hoặc, “Đại sư thật kiên cường, bất quá Hồ Suất là chó săn của Trác Dật, cậu qua mặt chủ mắng chó, chủ nhân cũng sẽ không cao hứng đâu.”
“Chân trần ko sợ mang giày” Lê Hoặc không hề giảm ý cười, “Trong vòng lẩn quẩn này nếu quá mức yên phận, liền không đáng nhắc tới.”
“Nói hay lắm!” Cố An giơ ngón cái, “Anh cảm thấy cậu lăn lộn trong giới thần côn nhất định còn có tiền đồ hơn giới giải trí này.”
Lê Hoặc cười cười không lên tiếng.
Thi đấu có biểu diễn mở màn, hai người an vị trong phòng nghỉ ngơi phía sau khán đài xem võng lạc (?) phát sóng trực tiếp.
Người chủ trì một phen cảm xúc mãnh liệt cao vút sau phần mở màn, bắt đầu giới thiệu các vị kim chủ ba ba.
Người chủ trì: “Hiện tại chúng ta xin mời nhà tài trợ của thi đấu mùa đông, cũng là người đại biểu nhà tài trợ lớn nhất của thi đấu minh tinh lần này, tập đoàn tài chính Bùi thị tổng giám đốc Bùi Dực Thần tiên sinh, đại gia hoan nghênh!”
“Hả??” Lê Hoặc nuốt xuống một nửa ngụm trà, màn ảnh lớn đặc tả Bùi Dực Thần, hiện trường không ngừng thét chói tai, đầy bình đạn mạc* “awsl”.
* Đạn Mạc (mưa bình luận dội lên màn hình như đạn bay khi đánh trận) và là tính năng hot nhất trên UI của nhiều nền tảng stream.
Bùi Dực Thần một thân âu phục màu đen chất lượng cao, chân thành bước đến.
【 tôi không muốn xem trò chơi, xin đem ống kính nhắm ngay Bùi tổng cảm ơn.

【 tôi từng cho là tổng tài thực tế đều là mấy ông hói đầu bụng bự…!】
【 đại tổng tài tự mình đến xem hiện trường so tài, hắn là đội nào (?)? 】
【 có lẽ là chiến đội kim chủ ba ba đây, đoán là TGP.


Người chủ trì: “Hiện tại chúng ta cho mời người đại biểu phía chủ sự, Kỳ thị tập đoàn đổng sự, tổng giám đốc mới Nhâm Kỳ Nghiêu tiên sinh của giải trí Kỳ thị, đại gia hoan nghênh!”
Hiện trường mới vừa dẹp loạn lại rít gào thêm lần nữa, đạn mạc lại tới một nhóm “awsl”.
【 thời đại này làm tổng tài phải đạt yêu cầu cao vậy sao? 】
【 chửi mắng nhiều năm qua, không nghĩ tới tổng tài ca ca đẹp trai như vậy, tôi sai rồi OTZ 】
OTZ: nhìn giống như 1 ng đang quỳ chống 2 tay, chắc mn ai cũng biết rồi ha:v
【 hai tổng tài có phải quan hệ rất tốt không, bọn họ ngồi cùng nhau! 】
【 tôi đã tưởng tượng được mấy trăm chữ song tổng tài cuộc chiến thương trường rồi, cầu đồng nhân! 】
【 các anh em đánh đồng nhân vào trên công bình*! 】
*chắc là kiểu đạn mạc
Lê Hoặc lao lực nhìn đạn mạc, cười đến biểu tình mất khống chế, nguyên lai mọi người trên mạng đều hoạt bát như thế sao? Hắn cũng muốn phát đạn mạc cầu đồng nhân.
“Sao Bùi tổng lại đến?” Cố An một mặt mê man, “Hắn đối với loại hoạt động này hẳn không có hứng thú gì đi.”
Trong sân, Kỳ Nghiêu mắt liếc vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Bùi Dực Thần, thực sự không hiểu nổi vị đại gia này đang suy nghĩ gì, nói muốn tới chính là hắn, mặt tối sầm cũng là hắn.
Hai vị tổng tài trẻ tuổi tham gia làm không khí của trường quay nóng lên, kế tiếp là ca vũ biểu diễn mở màn.
Trác Dật là khách mời minh tinh cao quỷ nhất tối nay, ra trận đầu tiên, bất quá hắn chuyên trách biểu diễn, không có tài năng ca hát gì, nghe cũng chỉ đạt mức ổn.

Thời điểm người thứ hai biểu diễn, đạn mạc giảm bớt một khoảng lớn, đến người thứ ba, đầy bình luận đều đang kêu gọi các đội viên chiến đội, trong đó Dương Thần chiếm hơn nửa.
Lê Hoặc nhìn cũng có chút nhàm chán.
Người thứ ba kết thúc, nhân lúc giới thiệu ca khúc biểu diễn tiếp theo, Lê Hoặc liếc nhìn tên người biểu diễn, Hoa Cẩn, chưa từng nghe qua.
Trên đạn mạc cũng có rất nhiều người nói chưa từng nghe tới người này, đừng lãng phí thời gian, mau lên món chính.
Thiếu niên tuấn tú đứng chính giữa sân khấu, một đầu tóc ngắn gọn gàng nhẹ nhàng khoan khoái, ngày đông lạnh mặc áo ngắn tay có đánh dấu TGP, càng lộ vẻ đơn bạc.
Khúc nhạc dạo bắt đầu trước, hắn cầm mic nói.
Vẻn vẹn một câu ca từ, bật một ngọn lửa làm bầu không khí toàn trường quay bắt đầu cháy rừng rực.
Lê Hoặc tự nhận không hiểu âm nhạc, nhưng khi nghe giọng hát thiếu niên này, lỗ chân lông toàn thân đều muốn nổ tung.
Dã tính, thông suốt, phản nghịch, giãy dụa…!Cùng ngoại hình của hắn mang đến cho người xem cảm giác hoàn toàn khác nhau, thật giống có vô số nhiệt huyết tận cùng trong xương sôi trào ra, khiến người nghe không khỏi viền mắt nóng lên.
BGM* kinh điển của (cuộc chiến vinh quang) vang lên, nhịp điệu tiết tấu sôi động thêm vào giọng ca của thiếu niên, khiến tất cả mọi người trong trường quay phảng phất đều hiến thân vào chiến trường liều mạng chém giết, sinh mệnh không ngừng, chiến đấu không thôi.
*background music
Đạn mạc yên tĩnh một phút chốc, nổ tung.
【 há miệng quỳ! Tôi không biết họ tên của đại thần! 】
【 đây mới chính là phương thức mở màn chính xác của thi đấu thể thao điện tử! 】
【 nhiệt huyết thanh xuân trở lại! 】
【 cậu ta nhất định phải nổi tiếng cho tôi!!!!! 】
Một khúc kết thúc, hiện trường triệt để nóng lên.
Người chủ trì vào trận, đang muốn nói qua độ từ, đột nhiên nghe Hoa Cẩn một tay chỉ thiên cao giọng hét: “TGP, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng! Dương Thần, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!”
“A a a a a…!!!!!”
Hiện trường tiếng hoan hô ồ ạt, cùng hô to khẩu hiệu TGP.
Người chủ trì làm cái động viên động tác, trêu nói: “Tiểu Hoa, cậu bí mật mang theo hàng lậu không tử tế a, các đội viên đội khác muốn khóc.”
Kết quả Hoa Cẩn mặt lạnh lùng.

【 bí mật mang theo hàng lậu ha ha ha, yêu yêu 】
【 tôi còn tưởng rằng quần áo của hắn là phía chủ sự chuẩn bị, nguyên lai là tràn đầy tư tâm a, quá hữu tâm cơ ha ha ha ha 】
【 tại sao hắn không phải khách quý, tôi thích quáaaa! 】
Thời điểm đạn mạc nhiệt liệt thảo luận về Hoa Cẩn, món chính đến, theo nghề nghiệp đội viên từng chiến đội lần lượt lên sân khấu, đạn mạc, hiện trường đều cháy hừng hựt.
Người chủ trì: “Hiện tại chúng ta xin mời đội trưởng TGP, Dương Thần!”
Không khí hiện trường bốc cháy tới đỉnh, Cố An đang ở phòng nghỉ ngơi cũng bị ảnh hưởng mà kích động.
“Sau khi cuộc tranh tài kết thúc nhất định phải tìm Dương Thần xin chữ kí!”
Lê Hoặc không thể lý giải loại hành vi theo đuổi thần tượng này, “Cậu ta rất lợi hại phải không?”
“Không phải chứ, đên Hạ Dương là ai cậu cũng không biết?” Cố An kinh ngạc.
Lê Hoặc quay đầu nhìn màn hình, một thiếu niên ngồi xe lăn xuất hiện ở trên sân khấu, hắn lắc đầu, “Tôi biết.”
Này không phải là hài tử ôm hắn khóc mấy ngày trước kia sao?
Hạ Dương bị thương làm đạn mạc lại sôi nổi lên, Lê Hoặc còn chưa nhìn kỹ, nhân viên công tác lại đây thông báo bọn họ, tới lúc ra sân.
Thời điểm mỗi người ra sân khấu, khán giả đều sẽ hoan hô, đợi đến Lê Hoặc vào trận, tiếng hoan hô rõ ràng không quá nhiệt liệt.
Hắn thậm chí đều có thể đoán được, giờ khắc này trong đạn mạc nhất định có rất nhiều người hỏi hắn là ai.
Sau khi giới thiệu đơn giản mới bắt đầu phân tổ đội, người chủ trì cầm hộp rút thăm, ra hiệu bốn đội viên chiến đội rút số ngẫu nhiên, con số lớn thì chọn người trước.
Nhìn như công bằng, nhưng thật ra là trong hộp có chút mưu mẹo.
Hạ Dương bốc số lớn, được lựa chọn đầu tiên, hắn tiếp nhận micro người chủ trì đưa tới.
Người chủ trì: “Thật sốt sắng nha, mọi người cảm thấy Dương Thần ưu ái ai đây?”
Khán giả trong trường quay la to, ánh mắt sáng lấp lánh của Hạ Dương bỏ qua Trác Dật cùng Hồ Suất, chỉ vào Lê Hoặc đang đứng khuất trong góc nói: “Lựa chọn hàng đầu đương nhiên là đại ca tôi, Lê Hoặc.”
Người chủ trì, biên đạo: “???” Kịch bản nào đây?
Khán giả trường quay, người xem trên mạng: “???” Đại ca?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.