Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc

Chương 9: Sủng tín hữu lý [3]


Đọc truyện Bại Nhứ Tàng Kim Ngọc – Chương 9: Sủng tín hữu lý [3]

THẤT

Ý đồ đến của Hộ bộ thượng thư lúc đầu Phùng Cổ Đạo còn đoán vài ngày, sau đó theo chân Tết Nguyên Đán đang tới gần, liền ném ra sau đầu.

Tất cả mọi người trong hầu phủ vì tân niên mà bận trước bận sau, Tông Vô Ngôn ngay cả bước đi cũng không thấy gót chân chạm đất.

Tiết Linh Bích thì cả ngày không thấy người.

Phùng Cổ Đạo cố ý dạo qua dạo lại ngoài thư phòng của y vài lần, lần nào đèn cũng tắt. Phủ đệ to như vậy, phảng phất chỉ có mình hắn là ăn không ngồi rồi.

“Tông tổng quản.” Phùng Cổ Đạo ngay khi Tông Vô Ngôn lách qua người mình như rắn, nhịn không được vươn tay kéo lại.

“Phùng tiên sinh.” Từ sau khi ‘lời đồn nào đó’ ở kinh thành càng truyền càng mạnh, thái độ của Tông Vô Ngôn đối với hắn rõ ràng không như dĩ vãng.

Phùng Cổ Đạo xoa xoa tay, “Ngươi thật bận rộn a.”

Mặc dù thái độ không như dĩ vãng, nhưng đối với mấy lời nhăng cuội này Tông Vô Ngôn vẫn vui lòng tặng cho hắn một cái lườm.

“Có gì cần ta giúp đỡ không?” Phùng Cổ Đạo mỉm cười hỏi.

Tông Vô Ngôn tinh tế quan sát hắn một lát, vắt nát óc tìm ra một chuyện không cần thiết, “Chi bằng Phùng tiên sinh viết câu đối treo ngoài cửa đi?”

“Câu đối? Cái này là sở trường của ta đó.” Phùng Cổ Đạo vuốt vuốt tay áo, “Treo ở trước cửa phòng ai?”

“Trước cửa Phùng tiên sinh là được rồi.”

Phùng Cổ Đạo: “…”

Tông Vô Ngôn ôn hòa hỏi, “Phùng tiên sinh còn chuyện gì khác nữa không?”

“Không biết Hầu gia có cần treo câu đối không nhỉ, không bằng ta đi hỏi hắn một chút?” Phùng Cổ Đạo thăm dò.

“Phùng tiên sinh xin cứ tự nhiên.” Tông Vô Ngôn nói xong liền muốn đi, lại thấy Phùng Cổ Đạo vẫn khư khư kéo tay áo mình, “Phùng tiên sinh?”

Phùng Cổ Đạo lười quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi, “Hầu gia ở đâu?”

“Phòng luyện công a.” Tông Vô Ngôn quái dị mà nhìn hắn, “Phùng tiên sinh không biết sao?”

“… Ta phải biết sao?”

Tông Vô Ngôn thu lại ánh mắt, “Ta tưởng Hầu gia sẽ nói cho Phùng tiên sinh chứ.”

“Vậy sao hắn không nói cho ta?” Phùng Cổ Đạo vừa nói xong, liền cảm thấy tay áo giữa ngón tay lỏng ra, Tông Vô Ngôn từ lâu đã như du hồn mà lướt qua rời đi.

Phùng Cổ Đạo đứng đơ tại chỗ, lát sau mới thấp giọng rì rầm, “Dù có đi, cũng phải nói cho ta vị trí phòng luyện công rồi hãy đi chứ?”

May là hầu phủ cái gì cũng không thiếu. Cho nên hắn rất nhanh đã tìm được một người dẫn đường, mặc dù lúc hắn dẫn đường có vẻ thập phần không muốn.

“Phùng tiên sinh không biết phòng luyện công ở nơi nào sao?” Lúc phó nhân kia nghe được vấn đề của Phùng Cổ Đạo thì trên mặt lộ ra biểu tình y chang như Tông Vô Ngôn.

Phùng Cổ Đạo mỉm cười, “Ta không biết đó, sao hả?” Ai quy định hắn ở lại hầu phủ thì phải biết nhất thanh nhị sở đường lớn đường nhỏ trong hầu phủ chứ, lúc trước hắn ở Ma giáo cũng chỉ biết vài địa đạo thường dùng mà thôi.

Phó nhân cho rằng Phùng Cổ Đạo khó chịu, không dám nói tiếp, đưa hắn tới trước cửa phòng luyện công liền vội vã đi khỏi.

Phùng Cổ Đạo bồi hồi ngoài phòng luyện công một hồi, chợt nghe thanh âm của Tiết Linh Bích vang lên từ bên trong, “Vào đi.”

Phùng Cổ Đạo đẩy cửa mà vào.

Tiết Linh Bích mặc một thân luyện công phục màu trắng đơn giản, nhắm mắt ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.

“Tham kiến Hầu gia.”

Tiết Linh Bích mở mắt nhìn hắn.

Phùng Cổ Đạo nói, “Là Tông tổng quản bảo ta tới hỏi Hầu gia, có cần treo hai dải câu đối trước phòng hay không?”

Tiết Linh Bích lạnh lùng nói, “Nếu như Tông Vô Ngôn đem loại chuyện nhỏ nhặt này tới làm phiền bản hầu, hắn đã không phải tổng quản của hầu phủ rồi.”

Phùng Cổ Đạo đụng trúng cái đinh mềm, chỉ đành bất đắc dĩ sờ sờ mũi.

“Nói đi. Tìm bản hầu có chuyện gì?”

Con ngươi Phùng Cổ Đạo đảo đảo, “Hộ bộ thượng thư mấy hôm trước đã tới tìm ta.”

Tiết Linh Bích thản nhiên nói, “Nga?”

“Ta nghe ý hắn hình như là định đem hai vị công tử đưa vào hầu phủ.”

Tầng băng sương dát trên mặt Tiết Linh Bích rốt cuộc tan đi một chút.

Phùng Cổ Đạo thở dài, “Cũng khó trách thượng thư đại nhân lại nghĩ như vậy, dù sao mấy ngày nay chuyện giữa ta với Hầu gia đã truyền đình đám rồi, hồi nãy ngay cả Tông tổng quản cũng nghĩ ta nắm được hành tung của Hầu gia là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”

Tiết Linh Bích chậm rãi lên tiếng, “Lão nói thế nào?”

“Ta nhớ cái đã.” Phùng Cổ Đạo vội ho một tiếng, bắt chước giọng điệu của Hộ bộ thượng thư ngày ấy, “Lão phu nghe nói Hầu gia hỏi thăm chính là mỹ nhân đồ. Trong nhà lão phu đang có hai thằng con bất hiếu.” Câu ‘Chỉ sợ việc này không thể giúp gì rồi’ bị hắn tự động lược bỏ.

Biểu tình của Tiết Linh Bích trở nên thập phần cổ quái.

Phùng Cổ Đạo cười nói, “Điều này đều nhờ vào uy danh của Hầu gia, mới có thể khiến thượng thư đại nhân cũng không tiếc hy sinh, nga không, là kính dâng ái tử.”

“Phùng Cổ Đạo.” Tiết Linh Bích từ từ đứng lên.

Phùng Cổ Đạo lập tức bày ra vẻ nghiêm túc.

Tiết Linh Bích ngữ khí bất thiện, “Ngươi nhàn rỗi không có gì làm, đặc biệt tới đây ác tâm ta?”

Phùng Cổ Đạo liên tục lắc đầu, “Không dám không dám.”

Tiết Linh Bích nói, “Hay là, đến xem bản hầu mấy ngày nay đi đâu, có phải lại làm chuyện gì đó thiết kế ngươi?”

Phùng Cổ Đạo trợn to mắt, “Hầu gia có hả?”

Tiết Linh Bích tỉnh rụi mà hỏi ngược, “Nếu là có, ngươi nghĩ bản hầu sẽ nói cho ngươi sao?”

Phùng Cổ Đạo thở dài, “Ta còn tưởng trải qua đêm bộc bạch đó, Hầu gia đã tín nhiệm ta rồi.”

“Người không tin bản hầu, e là ngươi nhỉ?” Tiết Linh Bích một bước cũng không nhường.

Hai người lẫn nhau nhìn kỹ đối phương, cười rộ lên, tiếu ý lại không chứa trong đáy mắt.

“Mấy ngày nữa là tân niên, nếu ngươi muốn về nhà một chuyến…” Tiết Linh Bích kéo dài âm.

“Thì sao?”

“Thì sớm bỏ ý định đó đi.”

Phùng Cổ Đạo tựa như sớm có sở liệu, “Ta là con một trong nhà, từ sau khi gia mẫu qua đời, trong nhà chỉ còn mình ta. Cho nên ta đã không nhà để về.”

Tiết Linh Bích gật đầu, “Cũng tốt.”

“Tốt?” Phùng Cổ Đạo khẽ giật mình.

“Có thể ít liên lụy rất nhiều người.”

“… Hầu gia thiệt là thích nói đùa.” Hắn nói, còn cười trước mấy tiếng.

“Ngươi cũng vậy.” Tiết Linh Bích đi tới trước giá vũ khí, đột nhiên cầm lấy một bả đại đao, ném cho Phùng Cổ Đạo.

Phùng Cổ Đạo tiện tay tiếp được.

“Nếu đã tới, không bằng luận bàn một trận.” Tiết Linh Bích lại chộp lấy một cây thương.


Phùng Cổ Đạo bày ra tư thế, nói, “Luận bàn thì được, nhưng mà nhất định phải ngừng đúng lúc a.”

Khóe miệng Tiết Linh Bích nhoẻn lên, thân như thiểm điệm thiết nhập vòng phòng bị của hắn, “Đao kiếm không có mắt, tự ngươi cẩn thận!”

Phùng Cổ Đạo vội vàng xoay người tránh thoát đầu thương, cổ tay lộn một cái, đao phong trực tiếp chém tới vai Tiết Linh Bích.

Nhưng đao phong của hắn mặc dù nhanh, cũng không nhanh bằng thân pháp của Tiết Linh Bích.

Hắn chỉ cảm thấy hoa mắt, đầu thương lượng lên ánh bạc mang theo thế sấm sét, hướng về phía mặt hắn phóng tới.

Lòng bàn tay Phùng Cổ Đạo đã chảy đầy mồ hôi, ngón trỏ và ngón giữa tay phải chập lại một chỗ, phảng phất tùy thời chuẩn bị xuất kích.

Thương không có bất luận dấu hiệu dừng lại nào.

Phùng Cổ Đạo đã cảm thấy âm phong của tử vong thổi qua trên mặt.

Điện quang hỏa thạch.

Thương dừng lại.

‘Đương’ một tiếng, đao rơi xuống đất.

Phùng Cổ Đạo hai chân mềm nhũn, liên tục lui hai bước, đặt mông ngồi dưới đất.

Ánh mắt Tiết Linh Bích rơi trên ngón tay hắn, “Ngươi còn chiêu chưa ra.”

Phùng Cổ Đạo theo ánh mắt của y, chậm rãi giơ lên tay phải, ngón tay run lên hai cái, run giọng nói, “Cứng ngắc rồi.”

Tiết Linh Bích thu hồi thương.

Tiếng cán thương dộng vào đất khiến Phùng Cổ Đạo chấn động toàn thân.

“Hầu gia hảo thân thủ.” Phùng Cổ Đạo nuốt một ngụm nước bọt, “Chỉ là ngay từ đầu đã ra sát chiêu như vậy khó tránh…”

“Ngươi đã từng giao thủ với Viên Ngạo Sách chưa?”

Phùng Cổ Đạo cười khổ, “Ma giáo nhiều cao thủ như vậy, dù từng người luân phiên cũng phải vài năm mới tới lượt ta a.”

Tiết Linh Bích nhướng mi, “Có, hay là không có?”

“Đương nhiên không có.”

Thần tình mà Tiết Linh Bích nhìn hắn thập phần nghiêm túc, “Vậy ngươi từng thấy hắn xuất thủ chưa?”

Phùng Cổ Đạo suy nghĩ một chút rồi nói, “Thật lâu trước đây tại luận võ tràng từng thấy một lần.”

“Thế nào?”

“Lúc đó võ công của ta còn chưa bằng hiện tại, ánh mắt cũng không thể sánh được, chỉ biết là trên dưới Ma giáo không một ai là đối thủ của hắn.” Phùng Cổ Đạo ngẩng mặt lên, phảng phất như đang nhớ lại tình cảnh lúc đó, trong mâu quang mang theo một chút sùng bái và kính phục, “Hắn vừa rút kiếm, đối phương đã tè ra quần rồi.”

“… Người của Ma giáo vô dụng như thế?” Tiết Linh Bích hoài nghi nhìn hắn.

Phùng Cổ Đạo cười gượng, “Tại lúc đó còn trẻ, cho nên ký ức tương đối mơ hồ. Lại vì trải qua nhiều năm như vậy, cho nên nhiều nhiều ít ít cũng sẽ thêm vào một chút tưởng tượng của bản thân…”

Tiết Linh Bích ngoài cười nhưng trong không cười mà tiếp lời, “Cũng tức là căn bản không nhớ rõ chiêu thức võ công của Viên Ngạo Sách.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Sao tự dưng Hầu gia lại hỏi Viên Ngạo Sách?”

Tiết Linh Bích nói, “Ngươi còn nhớ bản hầu từng nói không, Viên Ngạo Sách đã vào kinh rồi.”

“Lẽ nào Hầu gia cho rằng hắn là tới ám sát Hầu gia?”

“Nếu là như vậy, ngược lại có thể bớt được phiền phức cho bản hầu.” Tiết Linh Bích tiện tay ném thương vào giá vũ khí, “Bản hầu chỉ rất muốn biết, ai mới là thiên hạ đệ nhất cao thủ chân chính.”

Phùng Cổ Đạo kinh ngạc hỏi, “Không phải Kỷ Huy Hoàng sao?”

Tiết Linh Bích ngạo nghễ nói, “Kỷ Huy Hoàng đã chết, thiên hạ hiện nay, chỉ còn lại mình Viên Ngạo Sách có khả năng đánh một trận với ta.”

“Theo ta được biết, Chung Vũ giết Lam Diễm minh minh chủ, võ công cũng rất không kém.”

“Nhưng hắn lại bại dưới tay Viên Ngạo Sách.” Tiết Linh Bích thấy Phùng Cổ Đạo kinh ngạc, mỉm cười, “Ngươi không nghĩ bản hầu thực sự đối với Huy Hoàng môn nhìn như không thấy chứ?”

Phùng Cổ Đạo nói, “Hầu gia chuẩn bị động tới Huy Hoàng môn?”

“Bản hầu đã đáp ứng một người, sẽ không động vào Huy Hoàng môn.” Y dừng một chút, “Chỉ cần Huy Hoàng môn không chủ động tìm tới cửa.”

“Vậy Viên Ngạo Sách…” Ánh mắt của Phùng Cổ Đạo chăm chú theo dõi y, dường như muốn đem từng biểu tình rất nhỏ trên mặt y đều phải thu vào đáy mắt.

Khóe miệng Tiết Linh Bích giương lên, “Hắn là Ma giáo Ám Tôn. Nguyên bản bản hầu còn nguyện ý nể mặt Huy Hoàng môn mà thả hắn một con ngựa, có điều nếu tự hắn đưa tới cửa, bản hầu không lý nào lại không dựa theo đơn (tạm hiểu là biên lai đi) mà thu toàn bộ. Không phải sao?”

“Vậy lần này…” Phùng Cổ Đạo lắc đầu than thở, “Viên Ngạo Sách thật là tự tìm đường chết rồi.”

“Nga? Ngươi không phải thường hay tán tụng võ công thiên hạ vô địch của hắn à? Sao bây giờ lại ngược lại ca ngợi bản hầu vậy?”

Phùng Cổ Đạo nói, “Kinh thành là địa bàn của Hầu gia mà, Viên Ngạo Sách một mình đi tới, không phải tự tìm đường chết thì là gì?”

Tiết Linh Bích mi phong nhướng lên.

Phùng Cổ Đạo cẩn cẩn dực dực hỏi thăm, “Ta nói sai gì sao?”

“Không có. Nói rất hay.” Tiết Linh Bích tự tiếu phi tiếu.

.

.

BÁT

Trong tiếng pháo một năm đã qua đi.

Năm mới đến luôn luôn đưa tới cho người ta vô tận niềm tin và hy vọng. Mặc dù, qua tân niên bất quá cũng chỉ là qua mười hai canh giờ.

Tuyết Y Hầu phủ giăng đèn kết hoa, người người vui sướng. Quen hay không quen, hữu hảo hay không hữu hảo, gặp mặt đều là tươi cười đầy mặt, miệng đầy may mắn.

Phùng Cổ Đạo dạo quanh phủ một vòng, cái mồm cười muốn méo, mới chặn được Tông Vô Ngôn tại trù phòng.

Tông Vô Ngôn từ rất xa nhìn thấy bóng hắn thì đã định vòng đường khác mà đi, nhưng chân ông vừa nhấc lên, Phùng Cổ Đạo đã ở bên kia gọi to tên ông.

Tông Vô Ngôn định giả vờ không nghe, lại bị người bên cạnh ngăn lại, “Tông tổng quản, Phùng tiên sinh đang tìm ngươi kìa.”

Thì bởi hắn tìm ông, ông mới muốn chạy đó.

Tông Vô Ngôn hung hăng trừng mắt lườm người nọ một cái, lấy tay lau lớp mồ hôi, mỉm cười xoay người hỏi, “Phùng tiên sinh, có việc?”

“Tông tổng quản long mã tinh thần, càng già càng tráng kiện, lòng dạ đa đa, tiền của đa đa.” Phùng Cổ Đạo vừa đi vừa cười vừa nói vừa chắp tay.

Tông Vô Ngôn hoàn lễ, “Phùng tiên sinh khách khí. Kỳ thực những lời càng già càng tráng kiện này, ta còn chưa gánh nổi đâu.” Ông rõ ràng chỉ mới đầu bốn mươi thôi mà.

Phùng Cổ Đạo cười nói, “Ba mươi mà đứng thẳng, bốn mươi mà biết thiên mệnh*, Tông tổng quản cũng sắp rồi.”

*(“biết thiên mệnh” ở đây ý nói người tinh thông mọi thứ trên đời, có thể nhìn thật rộng thật xa, nhưng ý bạn Đạo “biết thiên mệnh” là phải về chầu ông trời để hỏi ^^)

Tông Vô Ngôn ngoài cười nhưng trong không cười sửa đúng, “Là ba mươi mà đứng thẳng, bốn mươi mà sáng suốt*.”

*(ba mươi mà đứng: ý nói người 30 tuổi nên đứng ra đối mặt với tất cả trắc trở; bốn mươi mà sáng suốt: ý nói người 40 tuổi không còn mơ hồ điều gì, có thể hoàn thiện kiến thức. “Ba mươi mà đứng thẳng, bốn mươi mà sáng suốt, năm mươi mà biết thiên mệnh, sáu mươi mà thuận tai, bảy mươi mà muốn gì làm nấy, không vượt lẽ thường”.)

“Thì ra là sáng suốt a.” Phùng Cổ Đạo bừng tỉnh, “Trách không được Tông tổng quản luôn luôn mang cái vẻ trong lòng hiểu biết trong bụng rõ ràng, thì ra đã bước sang cái tuổi sáng suốt rồi.”

Cái miệng bần của Phùng Cổ Đạo Tông Vô Ngôn đã được kiến thức, cho nên ông biết cứ nói tiếp với hắn ăn chắc không có gì tốt lành, rất nhanh nói sang chuyện khác, “Phùng tiên sinh có chuyện gì không?”


Phùng Cổ Đạo lại cười nói, “Thật ra ta muốn hỏi…”

Tông Vô Ngôn ngắt lời hắn, “Hầu gia tiến cung rồi. Hôm nay trong cung thiết yến mời quần thần, Hầu gia cũng nằm trong nhóm đó.”

Phùng Cổ Đạo trợn to mắt, “Ta nói muốn hỏi hành tung của Hầu gia bao giờ?”

Tông Vô Ngôn nói, “Vậy Phùng tiên sinh muốn hỏi gì?”

“Ta muốn hỏi là…” Phùng Cổ Đạo thanh thanh giọng, “Hầu gia chừng nào về?”

Tông Vô Ngôn hít một hơi thật sâu, “Ta cũng không biết, nếu Phùng tiên sinh muốn biết, không bằng ra cửa chờ Hầu gia trở về?”

“Nhưng mà ngoài cửa toàn là người.” Bởi vì mừng năm mới, cho nên quan viên lớn bé trong kinh thành đều không ngừng phái người đi lại xung quanh. Làm sủng thần đương triều, Tuyết Y Hầu phủ tự nhiên là nơi qua lại quan trọng trong những nơi quan trọng đối với bọn họ.

Tông Vô Ngôn nói, “Hầu gia hơn phân nửa sẽ trở về từ cửa sau, Phùng tiên sinh có thể ra cửa sau chờ.”

Phùng Cổ Đạo lắc đầu, “Cửa sau quá ít người, quá thanh lãnh.”

“Chi bằng thế này, làm sao có thể thể hiện ra ngươi đối với Hầu gia là một mảnh lòng son dạ sắt?”

Phùng Cổ Đạo nhướng nhướng hàng mi, trưng ra một ánh mắt chỉ ngươi ta mới hiểu, “Tông tổng quản không hổ là Tông tổng quản, quả nhiên lòng dạ đa đa.”

Tông Vô Ngôn khiêm tốn nói, “So sánh với Phùng tiên sinh, không đủ nhắc tới.”

Phùng Cổ Đạo vừa định khách khí, chỉ thấy ông xoay người một cái, bước nhanh như bay, rất nhanh đã tiêu thất khỏi đường nhìn.

“… Lần nào cũng gấp như vậy.” Phùng Cổ Đạo than thở cười lắc đầu, “Cho nên bây giờ ta cần một người dẫn ta tới cửa sau.”

.

Vị trí của cửa sau so với phòng luyện công càng thêm hẻo lánh.

Phùng Cổ Đạo theo người kia quẹo trái quẹo phải, quẹo phải quẹo trái, quẹo tới khi hắn hoài nghi mình đã bất tri bất giác đi ra kinh thành, phó nhân dẫn đường kia rốt cuộc nói ra câu mà hắn chờ đợi đã lâu, “Tới rồi.”

“Đa tạ.” Phùng Cổ Đạo thật lòng thành ý nói.

Phó nhân ngập ngừng tại chỗ một hồi, “Phùng tiên sinh.”

“Hả?” Chẳng lẽ muốn hồng bao (lì xì)? Phùng Cổ Đạo bắt đầu đào tay áo.

Phó nhân nói, “Nếu không biết đường, tốt nhất không nên đi lung tung xung quanh.”

Cánh tay đang đào tay áo của Phùng Cổ Đạo khựng lại.

Phó nhân nói, “Tuy rằng mỗi lần dẫn đường cũng không phiền cho lắm, nhưng ta chỉ sợ Phùng tiên sinh muốn trở về lại không biết đường.”

Phùng Cổ Đạo trầm mặc giây lát rồi nói, “Dẫn ta tới phòng luyện công cũng là ngươi?”

Phó nhân ngẩng đầu, vẻ mặt chịu đả kích lớn.

“Ngươi từ nhỏ tới lớn, vô luận làm chuyện xấu gì cũng không ai báo thù phải không?” Phùng Cổ Đạo thản nhiên hỏi.

Phó nhân kinh ngạc nhìn hắn, “Sao Phùng tiên sinh lại nói như vậy?”

“Bởi vì ta thật sự rất hoài nghi, khuôn mặt này của ngươi rốt cuộc dùng cách nào mới có thể nhớ rõ.” Phùng Cổ Đạo tập trung cao độ mà nhìn hắn. Ngũ quan của hắn không khác gì những người bình thường, cặp mắt cái miệng cái mũi đều vừa phải, cũng không tính là xấu. Nhưng vừa nhìn mặt hắn xong nhắm mắt lại mở mắt ra thì đã không nhớ rõ.

Phó nhân mếu mếu, lặng lẽ cáo lui.

Phùng Cổ Đạo đứng sau cửa một lúc lâu, đột nhiên rất hối hận cứ như vậy đã để cho phó nhân kia chạy. Sớm biết vậy hẳn nên lưu hắn lại trêu chọc một chút, lúc ở một mình thật sự rất khó giải trí.

.

Mặt trời chiều đã hoàn toàn lặn xuống phía Tây.

Trăng treo trên mái hiên, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.

Hắn nhìn bầu trời đêm, đột nhiên thở sâu một hơi dài.

Từng theo Tiết Linh Bích đi làm công vụ, cho nên Phùng Cổ Đạo đối với tiếng xe ngựa của y thập phần quen thuộc. Khi xe ngựa tiến vào hẻm nhỏ, hắn cũng đã mở rộng đại môn nghênh tiếp.

Xe ngựa dừng lại, các thị vệ tránh ra hai bên.

Cửa xe mở, Tiết Linh Bích chậm rãi từ trong xe đi ra, trên người vẫn khoác chiếc áo khoác đen màu mực kia.

Gương mặt tuấn tú nhuộm một tầng ửng đỏ, khiến khuôn mặt bạch ngọc của y càng thêm kiều diễm dục tích. Chỉ là hai con ngươi của y vẫn lạnh lùng như thế, thậm chí thanh lãnh hơn bất kỳ thời điểm nào trong dĩ vãng.

Khi ánh mắt y dừng lại trên người Phùng Cổ Đạo, Phùng Cổ Đạo thậm chí có thể cảm thụ được một cách rõ ràng lãnh phong như đao như kiếm trong đôi mắt đó.

“Hầu gia.” Hắn thử thăm dò mở miệng.

Tiết Linh Bích đẩy bàn tay người bên cạnh đã vươn tới ra, trực tiếp từ trên xe ngựa nhẹ nhàng nhảy xuống.

Phùng Cổ Đạo nghĩ: Tuy rằng động tác này hẳn là rất phiêu dật, nhưng cự ly giữa thùng xe và mặt đất ngắn như thế, động tác này căn bản còn chưa triển khai được thì đã trực tiếp chạm đất rồi. Kết quả là chỉ kịp phiêu, chưa kịp dật.

“Hầu gia?” Hắn thấy Tiết Linh Bích băng băng đi tới, trái tim thình thịch đập một nhịp.

Dung nhan tuấn mỹ tuyệt trần đó cứ như vậy phóng đại trước mắt, khỏa hồng chí như huyết châu sáng lóa.

“Phùng Cổ Đạo.” Tiết Linh Bích trầm giọng lên tiếng.

“Dạ.” Phùng Cổ Đạo chung quy cảm thấy Tiết Linh Bích tối nay và bình thường không quá như nhau, cho nên nói chuyện càng thêm cẩn thận.

Tiết Linh Bích gọi tên xong, lại không nói gì.

Ánh mắt Phùng Cổ Đạo bồi hồi giữa mâu quang và đôi môi căng mọng mịn màng của y.

“… Hầu gia?” Hắn ở chỗ này chờ cả buổi tối không phải để chờ được làm đối vọng thạch với y.

“Ngươi ở chỗ này làm gì?”

Phùng Cổ Đạo thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần y chịu lên tiếng là tốt rồi, “Ta đang đợi Hầu gia.”

“Lý do?”

“Ta muốn hỏi Hầu gia một vài chuyện.” Hắn dừng một chút, con mắt nhìn về phía đám thị vệ như được điêu khắc bằng tượng gỗ, vẫn không nhúc nhích mà đứng bên cạnh kia.

Tiết Linh Bích đột nhiên thở hắt ra một hơi dài, phất phất tay.

Đám thị vệ và xe ngựa thối lui như thủy triều.

Phùng Cổ Đạo ngửi thấy một trận mùi rượu nồng nặc hơn. Kỳ thực vừa nãy khi y đi tới, hắn đã ngửi được mùi rượu rồi, nhưng không lưu ý. Hoàng thượng thiết yến, cùng uống rượu với thần tử là rất bình thường. Chỉ là không ngờ Tiết Linh Bích uống nhiều hơn trong tưởng tượng của hắn. Có thể sự khác thường của y lúc này chính là vì rượu?

“Ngươi nói đi.” Tiết Linh Bích lúc này là trầm tĩnh, so với lãnh ngạo ngày thường càng thêm một phần… tiêu điều khó nói nên lời.

Phùng Cổ Đạo lần đầu tiên phát hiện thì ra Tuyết trong Tuyết Y Hầu, cũng có thể là tuyết của tiêu điều*.

*(Chỗ này hơi khó nên ta giải thích theo cách ta hiểu nhé: Tuyết trong Tuyết Y hầu là sự sạch sẽ, tinh khiết; còn tuyết mà lúc này Cổ Đạo nhận ra là cảnh tuyết lạnh lẽo, cô đơn của sự tiêu điều, hiu quạnh.)

“Kỳ thực, không vội.” Hắn nghiêng người nói, “Không bằng ta dìu Hầu gia về phòng nghỉ ngơi trước?”

Tiết Linh Bích đứng lại tại chỗ không động đậy. Y dùng một loại ánh mắt cực chăm chú mà nhìn hắn, thản nhiên hỏi thăm, “Phùng Cổ Đạo, ngươi muốn ta chết không?”

Phùng Cổ Đạo không chút do dự nói, “Không muốn.”


“Nói dối.” Tiết Linh Bích cười nhạt.

“Không muốn thật mà.” Phùng Cổ Đạo cười khổ, “Hầu gia hiện tại là cái ô bảo hộ của ta, nếu ngươi chết, ta phỏng chừng rất nhanh cũng phải xuống dưới chôn cùng rồi.”

“Chôn cùng?” Tiết Linh Bích thấp giọng đem từ này nhẩm tới nhẩm lui, nhẩm tới nỗi Phùng Cổ Đạo cũng phải suy nghĩ xem y có thật sự chuẩn bị sau khi chết thì đi tìm hắn chôn cùng hay không, y mới nhẹ giọng nói, “Người sống trên đời ai cũng đều phải chết.”

Phùng Cổ Đạo bồi cười, “Lời của Hầu gia quả nhiên là thiên cổ chân ngôn.”

“Khác nhau là, người kia là ngươi tự tay giết? Hay vì ngươi mà chết? Hay là căn bản không thể cùng ngươi bên nhau.” Tiết Linh Bích chậm rãi ngẩng đầu. Ảnh ngược của ánh trăng mờ ảo nổi trên con ngươi y, phiếm ra bóng trắng ảm đạm mà mông lung.

Phùng Cổ Đạo khẽ nheo mắt lại, nhưng vẫn thấy không rõ trong bóng trắng ở con ngươi đó có dấu vết ẩm ướt nào hay không.

“Hầu gia. Đêm đã khuya.” Hắn thở dài. Khi tới nửa đêm, Ngọ Dạ Tam Thi châm trong cơ thể hắn cho tới giờ không hề phát tác muộn.

Tiết Linh Bích nghiêng đầu, đột nhiên nói, “Ngươi vừa nãy không phải bảo có lời muốn nói với ta sao?”

“…” Phùng Cổ Đạo nói, “Kỳ thực cũng không quan trọng. Ta có thể chờ ngày mai hỏi lại.”

Tiết Linh Bích không hề chớp mắt mà quan sát hắn.

Lần này Phùng Cổ Đạo đã thấy rõ, trong con ngươi của y không hề có nửa điểm ẩm ướt.

“Hầu gia?” Nụ cười trên mặt Phùng Cổ Đạo cứng đờ. Người say rượu thì hắn từng gặp không ít, ngủ say, khóc lóc om sòm, ngâm thơ, múa kiếm… Duy độc chưa từng thấy cái loại thanh tỉnh nhưng không thanh tỉnh, lại không cho người ta đi này. Sớm biết chờ người ta cả nửa ngày trời lại có kết quả như vậy, hắn thà ru rú trên giường làm sâu ngủ cho rồi.

“Phùng Cổ Đạo.” Tiết Linh Bích nói.

“Hầu gia.” Phùng Cổ Đạo nghĩ, nếu như y lại hỏi ‘Ngươi có lời gì muốn nói với ta’ một lần nữa, hắn nhất định sẽ tung nắm đấm ra!

Tiết Linh Bích nói, “Ngươi vừa nãy không phải có lời muốn nói sao?”

Phùng Cổ Đạo vung quyền, nhẹ nhàng mà đấm lên ngực mình, sau đó dùng thanh âm ôn hòa không gì sánh được nói, “Đúng vậy. Ta muốn hỏi Hầu gia, không biết Viên Ngạo Sách gần đây có động tĩnh gì?”

“Viên Ngạo Sách?” Đôi mắt nguyên bản lưu lại một chút mê man của Tiết Linh Bích đột nhiên tinh lượng không gì sánh được, “Hắn tới rồi.” Khi nói, tay y chậm rãi, chậm rãi từ trong áo khoác vươn ra, trong bàn tay thon thả trắng nõn nắm một thanh bảo kiếm ngân lượng.

Phùng Cổ Đạo nghẹn họng trân trối nhìn y.

Y không phải đã bắt đầu say khướt rồi chứ?

.

.

CỬU

Hẻm nhỏ vắng lặng, truyền đến bước chân thong thả, không nhanh không chậm, không nhẹ không nặng.

Tiết Linh Bích xoay người, lộ ra không môn* phía sau.

*(không môn: chỉ nơi không thể phòng thủ hoặc phòng thủ không đến như sau lưng, hoặc vài trường hợp là trên đỉnh đầu hay bên hông…)

Phùng Cổ Đạo vô thức lui về sau nửa bước.

“Ngươi sợ cái gì?” Tiết Linh Bích đưa mắt nhìn về phía hẻm nhỏ, cũng không quay đầu lại mà hỏi.

Mâu quang trong mắt Phùng Cổ Đạo chợt lóe, giọng nói mang theo chút run rẩy, “Ta sợ Viên Ngạo Sách.”

“Nga.” Tiết Linh Bích kéo dài âm cuối, lúc Phùng Cổ Đạo cho rằng y chỉ muốn nói một chữ ‘Nga’, y lại nói tiếp, “Bản hầu còn tưởng ngươi sợ nhịn không được mà đánh lén không môn phía sau bản hầu nữa chứ.”

Phùng Cổ Đạo nói, “Hầu gia yên tâm, ta sẽ hảo hảo thủ hộ sau lưng cho ngươi.”

Tiết Linh Bích im lặng.

Lần này Phùng Cổ Đạo đợi hồi lâu, đợi xem y có nói tiếp hay không.

Trước hẻm đã xuất hiện một bóng người.

Cao to, sừng sững, cô ngạo, vô song.

Ánh trăng so với lúc nãy lại sáng hơn một chút.

Chí ít Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo đều có thể nương ánh trăng thấy rõ được gương mặt của đối phương.

—— Mày kiếm mắt sáng, anh khí bức người.

Tiết Linh Bích dùng thanh âm chỉ có y và Phùng Cổ Đạo nghe, nói, “Viên Ngạo Sách?”

Phùng Cổ Đạo thở dài, “Nếu có thể phủ nhận thì tốt rồi.”

Không thể phủ nhận, đó chính là thừa nhận.

Ngón tay cầm kiếm của Tiết Linh Bích dần dần xiết chặt, cho đến khi gân xanh trên mu bàn tay lộ ra.

Viên Ngạo Sách dừng lại tại cự ly cách y ba thước, “Tuyết Y Hầu?”

Tiết Linh Bích nói, “Phải.”

Đôi môi Viên Ngạo Sách mím lại thành một đường, trên mặt mơ hồ lộ ra một tia khổ não.

Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo đều nhìn hắn không chớp mắt.

“Có người nhờ ta hỏi ngươi một câu.” Viên Ngạo Sách lên tiếng.

Tiết Linh Bích nhìn về phía hẻm nhỏ, “Hắn vì sao không tự mình tới hỏi?”

Viên Ngạo Sách không quay đầu lại, “Hắn nói ở nơi đó xem diễn tương đối an toàn.”

Phùng Cổ Đạo nhỏ giọng nói, “Có thể nói lời nào cho ta nghe hiểu hay không vậy?” Có người rốt cuộc là người nào, nơi đó là nơi nào?

Tiết Linh Bích và Viên Ngạo Sách ai cũng không thèm để ý đến hắn. Có vài lời, vốn không phải nói cho người thứ ba nghe.

Tiết Linh Bích nói, “Hắn muốn ngươi hỏi cái gì?”

Viên Ngạo Sách nhẹ nhàng hít vào một hơi mới nói, “Hắn nhờ ta hỏi là, ngươi và Phùng Cổ Đạo ai là bên công?”

Những lời này Phùng Cổ Đạo nghe hiểu, cho nên hắn thiếu chút nữa nghẹn một hơi ở ngực, nghẹn muốn chết.

Tiết Linh Bích lại mặt không biểu tình nói, “Ngươi thấy sao?”

Viên Ngạo Sách gật đầu, “Ta hiểu rồi.”

Phùng Cổ Đạo ở phía sau Tiết Linh Bích kháng nghị, “Hầu gia, danh tiếng của ta…” Lời đồn ở kinh thành truyền đến truyền đi còn chưa tính, dù sao cái mồm của đám quan to quý tộc kia dù có to hơn nữa cũng có hạn, nhưng người phía sau Viên Ngạo Sách…

Hắn nhớ tới vài lời đồn trên giang hồ, hình như không có gì không liên quan tới người nọ, mà lời đồn truyền tới cuối cùng khiến người biết rõ chân tướng là hắn cũng phải dao động.

Tiết Linh Bích nói, “Ta chẳng nói gì cả.”

Phùng Cổ Đạo hận không thể đấm ngực. Vấn đề chính là tại ngươi chẳng nói gì cả đó a!

Viên Ngạo Sách nói, “Ta là tới giết hắn.” Hắn không cần phải nói ‘Hắn’ là ai, ở đây mọi người đều hiểu được.

Thân thể Phùng Cổ Đạo lập tức lẻn ra phía sau Tiết Linh Bích mà trốn, nỗ lực tránh thoát ánh mắt bức người của Viên Ngạo Sách.

Tiết Linh Bích nói, “Ngươi có rất nhiều cơ hội để giết hắn.”

Viên Ngạo Sách không phủ nhận, “Nhưng đều không bằng trước mặt ngươi, giết chết hắn tìm kích thích.”

“Đây là khiêu khích.” Phùng Cổ Đạo châm ngòi thổi gió bên tai Tiết Linh Bích.

Tiết Linh Bích bất động, thản nhiên nói, “Còn có lý do nào khác không?”

Khóe miệng Viên Ngạo Sách khẽ giật, “Bởi vì có người nói, chết kiểu này rất thê mỹ.”

Phùng Cổ Đạo ở trong lòng phản bác, chỉ cần có thể sống sót, hắn có thể giảm độ hèn mọn xuống một chút.

Tiết Linh Bích thu liễm ánh mắt, “Ra tay đi.”

Viên Ngạo Sách yên lặng nhìn y hồi lâu, lắc đầu nói, “Hôm nay không được.”

Phùng Cổ Đạo vội vàng phụ họa, “Không sai, tân niên không thích hợp đánh đánh giết giết.”

“Hôm nay ngươi say.” Viên Ngạo Sách nói với Tiết Linh Bích.

Phùng Cổ Đạo rốt cuộc phát hiện từ đầu tới đuôi lời hắn nói đều là tự nói mình nghe.


Tiết Linh Bích nói, “Ta say, nhưng võ công của ta không có say.”

Viên Ngạo Sách là võ si, có thể gặp được một đối thủ có lực lượng ngang bằng với hắn mà nói là một chuyện đáng để ăn mừng, nguyên nhân chính là như vậy, cho nên hắn mới phá lệ bắt bẻ trạng thái của đối thủ, “Nhưng ngươi muốn giết người.”

Tiết Linh Bích không hề phủ nhận.

“Cho nên hôm nay không được.” Một lòng muốn giết người chính là đồ tể, không phải võ giả. Từ sau khi tại Huy Hoàng môn nghiên cứu võ học sáng tạo của Kỷ Huy Hoàng, nhận thức của Viên Ngạo Sách đối với võ học lại tiến vào một tầm nhìn mới.

Tiết Linh Bích chậm rãi giơ tay lên.

Kiếm dưới ánh trăng, quang như ngưng tụ.

Viên Ngạo Sách thầm nhíu mày.

Phùng Cổ Đạo nhịn không được khuyên nhủ, “Hầu gia, nếu Viên Ngạo Sách nói hôm khác, không bằng chờ hôm khác đi. Hôm nay…”

Hắn còn chưa nói xong, kiếm của Tiết Linh Bích đã xuất thủ rồi.

Kiếm ngân lượng, quang ngân lượng, ảnh ngân lượng. (ngân lượng = sáng lên ánh bạc, không phải thỏi bạc đâu nhé)

Tiết Linh Bích cả người đã tập trung vào trong kiếm ảnh, trong tích tắc cùng kiếm hợp thành một thể. Thiên địa vạn vật, dường như không thể địch nổi.

Phùng Cổ Đạo hơi giật mình.

Lẽ nào, võ công mà Tiết Linh Bích triển lộ tại Phượng Hoàng sơn không phải thực lực chân chính của y?

Con mắt Viên Ngạo Sách sáng lên, thanh kiếm Tiểu Địch Địch trong truyền thuyết xuất hiện trong tay hắn.

Thân kiếm hắc sắc, càng tối hơn cả bóng đêm.

Tiết Linh Bích và Viên Ngạo Sách tuyệt đối đều là hai đại cao thủ khó tìm đương thời. Cao thủ như vậy một khi giao thủ, những người khác sẽ rất khó tới gần.

Hắc và ngân giao nhau, như bóng đêm như nắng mai, càng không ngừng giao thác lấp lánh.

Phùng Cổ Đạo từ từ khom người, ngồi lên thềm cửa, đau đớn truyền đến trong bụng hầu như khiến hắn rên rỉ ra.

Áo khoác của Tiết Linh Bích đột nhiên bay đến, phủ lên đầu hắn.

Thân thể Phùng Cổ Đạo chấn động, chờ khi phát hiện chỉ là áo khoác, mới chậm rãi trầm tĩnh lại, cuộn áo khoác ôm vào trong lòng.

Thời gian như nước, một giọt, một giọt…

Thống khổ trong mắt Phùng Cổ Đạo chậm rãi thối lui.

‘Đinh’ một tiếng.

Song kiếm tương giao, hai người song song đột ngột tung mình lên khỏi mặt đất, vô số kiếm ảnh xoay tròn quanh hai người, lưới kiếm kín không kẽ hở.

Bỗng nhiên.

Kiếm của Viên Ngạo Sách soạt một cái lướt qua cổ Tiết Linh Bích.

Huyết châu vẩy ra.

Phùng Cổ Đạo vô thức vươn tay.

Huyết châu rơi lên ngón tay hắn, băng lãnh.

Hai thân ảnh chợt tách ra.

Phùng Cổ Đạo cả kinh nhảy dựng, áo khoác từ trong lòng hắn rơi xuống mặt đất. Bởi vì người trước mặt hắn không phải Tiết Linh Bích, mà là Viên Ngạo Sách.

Tiết Linh Bích chậm rãi giơ tay lên, vuốt vết thương hẹp dài trên cổ.

Viên Ngạo Sách thu kiếm, thản nhiên nói, “Ngươi thua.”

Vết thương của Tiết Linh Bích huyết hồng, nhưng gương mặt nhợt nhạt như ánh trăng.

“Lần sau ta sẽ trở lại.” Viên Ngạo Sách bình tĩnh bỏ lại những lời này, ngay cả khóe mắt cũng không liếc tới Phùng Cổ Đạo, hờ hững mà đi đến đầu ngõ.

Tiết Linh Bích mặt không biểu tình đứng tại chỗ, ngay cả tích tắc khi hắn lướt qua người, cũng không hề gợn lên tia sợ hãi.

Đôi mắt Phùng Cổ Đạo chăm chú nhìn theo bóng lưng Viên Ngạo Sách, cho đến đầu ngõ, một thân ảnh khác nhảy ra nhào lên người hắn.

Hắn nhìn bóng lưng rất nhanh ôm thành một đoàn kia, kinh ngạc hỏi, “Người kia là ai?”

Tiết Linh Bích không hề quay đầu lại nói, “Kỷ Vô Địch.”

“Hắn tới? Viên Ngạo Sách không phải lên kinh một mình sao?” Phùng Cổ Đạo mở to hai mắt, chờ khi hắn phát hiện Tiết Linh Bích đang nhìn mình, mới lúng ta lúng túng giải thích, “Bởi vì ngươi nói hắn rời khỏi Huy Hoàng môn, nên ta tưởng hắn lên kinh một mình. Nhưng mà cũng đúng, kinh thành là địa bàn của Hầu gia, nếu như không có gan to hơn người, sao hắn dám tới chứ?”

Tiết Linh Bích trầm mặc.

Phùng Cổ Đạo thấy đôi mắt y thẳng tắp mà trừng mình, nhịn không được cười gượng gọi, “Hầu gia?”

“Ngươi có phải môn hạ của ta hay không?” Tiết Linh Bích nói.

Phùng Cổ Đạo không chút chần chờ mà nói, “Đương nhiên.”

“Vậy thì,” Tiết Linh Bích nhíu mày, “Ta bị thương, ngươi vì sao một chút cũng không nôn nóng?”

Bởi vì hắn quên.

Phùng Cổ Đạo cấp tốc xoay người ngồi xổm xuống, “Hầu gia, ta cõng ngươi trở về tìm đại phu.”

Tiết Linh Bích nhìn bóng lưng khom khom của hắn, lặng lẽ vòng qua, dùng hai chân đi đến phủ đệ của mình.

“Hầu gia?” Phùng Cổ Đạo đứng lên, đuổi theo sau y.

Tiết Linh Bích đi tới trước cửa đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn, “Ngươi nói, ngươi sẽ chết như thế nào?”

Phùng Cổ Đạo mục trừng khẩu ngốc mà nhìn y.

Tiết Linh Bích khom lưng nhặt lên áo khoác lẻ loi rơi trên mặt đất, một lần nữa buộc lại lên người, sau đó thi thi nhiên nhiên trở về phòng.

Phùng Cổ Đạo nhắm mắt đuổi theo sát phía sau.

.

Tiết Linh Bích trở lại phòng mình, Tông Vô Ngôn đã dẫn đại phu chờ trước cửa.

Chờ Tiết Linh Bích nằm lên giường, đại phu lập tức như bay mà vọt tới bên cạnh y, bắt đầu thoa các thứ kỳ kỳ quái quái gì đó lên vết thương.

Nhìn dáng dấp như lâm đại địch của mỗi người bọn họ, Phùng Cổ Đạo rốt cuộc hiểu được vì sao Tiết Linh Bích nói, “Ta bị thương, ngươi vì sao một chút cũng không nôn nóng”, so với những gia phó được huấn luyện kỹ càng trong phủ đệ, bản thân mình thật là kém quá xa. Vô luận là tâm, hay là thể hiện.

Đại phu thoa dược xong, lại có nha hoàn đưa lên canh giải rượu, ngồi bên giường đút cho y từng ngụm.

Chờ những người này đều lui ra, đã là chuyện nửa canh giờ sau.

Trong phòng chỉ có Phùng Cổ Đạo và Tông Vô Ngôn là chưa rời đi.

Phùng Cổ Đạo muốn lập chút công lao sửa lại ấn tượng về hắn trong mắt Tiết Linh Bích, nhưng đứng như trời trồng một hồi hắn mới phát hiện bản thân mình căn bản là dư thừa, cho nên đành phải nói, “Hầu gia hảo nghỉ ngơi, ta cáo lui trước.”

“Ta thua.” Tiết Linh Bích đột nhiên bật ra một câu như thế.

Bước chân muốn xoay đi của Phùng Cổ Đạo dừng lại, mắt vô thức nhìn sang Tông Vô Ngôn.

Tốt xấu gì Tông Vô Ngôn cũng làm tổng quản lâu như vậy, đối với chuyện này nhất định có kinh nghiệm hơn hắn.

Quả nhiên, Tông Vô Ngôn sắc mặt không đổi nói, “Hầu gia say rượu, Viên Ngạo Sách bất quá là lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn mà thôi.”

Kỳ thực Viên Ngạo Sách không muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn đâu, là Hầu gia của ngươi bám dính người ta đòi đánh đó.

Phùng Cổ Đạo dưới đáy lòng âm thầm giải vây cho Viên Ngạo Sách.

Tiết Linh Bích chậm rãi mở miệng, dưới sự chờ mong của Phùng Cổ Đạo, lại nói một câu, “Ta thua.”

Không phải lại bắt đầu màn lập lại lại lập lại chứ?

Phùng Cổ Đạo nhớ tới câu ‘Ngươi không phải có lời muốn nói với ta sao’ kia, khóe miệng nhịn không được mà giật giật.

Nhưng khiến hắn giật không phải lời của Tiết Linh Bích, mà là câu trả lời của Tông Vô Ngôn ——

“Hầu gia say rượu, Viên Ngạo Sách bất quá là lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn mà thôi.”

Phùng Cổ Đạo đột nhiên rất lo lắng. Bọn họ không định dùng hai câu nói như vậy hao cả buổi tối chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.