Đọc truyện Bad Boy Yêu Nhầm Bad Girl – Khi Tình Yêu Là Một Trò Cá Cược – Chương 58: Môn Đăng Hộ Đối
Ở ban công tầng hai của lâu đài Aliénor đang là sự hiện diện của ba chàng trai trẻ, trong đó có một cặp song sinh, người còn lại cũng mang một gương mặt với những đường nét tương tự.
Nhìn qua có thể dễ dàng đoán được bọn họ có quan hệ huyết thống với nhau.
Không rõ ba người bọn họ đã xuất hiện tại ban công này từ lúc nào, dù là vô tình hay cố ý thì cũng đã nhìn thấy toàn bộ được những gì vừa diễn ra ở khu vườn bên dưới.
“Mocha, nhóc nghĩ chúng ta nên làm thế nào thì đẹp?”
Một người trong cặp song sinh lên tiếng, tuy rằng ngoài mặt đang cười nhưng ánh mắt lại ẩn hiện vài tia gian xảo như đang suy tính một kế hoạch xấu xa nào đó.
“Em nghĩ ba chúng ta nên trùm bao tải rồi đánh anh ta một trận.”
Việt Anh nghiêm túc nói.
Cậu vẫn còn cay cú Hoàng Nam vô cùng, anh ta là kẻ gian xảo, dù cậu đã dặn trước Khánh Dương là không để Hoàng Nam biết vụ bọn họ đến Kait nhưng cậu lại chẳng ngờ cuối cùng chị của mình và anh ta vẫn gặp nhau tại đó.
Nếu không vì chuyện của Thùy Chi xảy đến vô cùng bất ngờ thì cậu đã không cho cô đi theo Hoàng Nam rồi.
Anh ta thì có gì tốt chứ? Nếu trước đây Việt Anh đánh giá Nguyên Khang cao hơn Hoàng Nam một chút thì hiện tại cậu cảm thấy bất mãn với cả hai người bọn họ.
Nhưng dù gì đi nữa, cậu cũng phải thừa nhận rằng mình khó chịu với Hoàng Nam phần nhiều là do tức giận, chứ hắn cũng không làm sai điều gì.
Còn Nguyên Khang thì lại là một tên khốn.
Nếu không phải là vì cái hôn ước kia chỉ là một trò đùa bị vô hiệu hóa thì cậu chắc chắn không để cho Nguyên Khang sống yên ổn khi cậu là vị hôn phu của Khánh Dương mà dám dây dưa không dứt với Thùy Chi.
Trong mắt Việt Anh, Nguyên Khang chính là người tồi tệ nhất.
Ngay cả thằng bạn thân đã sớm đổ gục trước váy của Khánh Dương của cậu cũng là một tên không mấy tử tế, không có ai vừa mắt cậu cả.
Tuy Khánh Dương rất hung dữ nhưng đã là chị họ của mình thì trong mắt Việt Anh, cô vẫn là người quan trọng nhất.
May mà Việt Anh không biết được tình sử huy hoàng của Khánh Dương khi còn ở Mỹ, không thì cậu còn phải ôm hận dài dài.
Việt Hoàng có vẻ không mấy tán thành với đề nghị này của Việt Anh, anh ta tặc lưỡi một cái rồi lắc đầu.
“Chỉ có con nít mới làm như vậy.”
Việt Hoàng đã nghe một ai đó nói cách nhau ba tuổi đã là cách một thế hệ, nếu vậy tính ra Việt Anh và anh ta cách nhau đến ba thế hệ, vì vậy nên anh ta cảm thấy Việt Anh vẫn là một thằng nhóc con so với mình.
“Chứ người trưởng thành như anh thì làm cái gì? Chúng ta không thể để anh ta dụ dỗ chị Dương được.
Anh không biết đâu, ở trường anh ta bết bát lắm.
Đó mới nãy còn kéo chị ấy ra chỗ vắng vẻ để giở trò.
Em nói có sai đâu.
Làm sao chị Dương có thể thích anh ta chứ, không lẽ con gái đều thích mấy tên hư hỏng.
Ôi đến cả bà chị la sát của mình cũng không thoát khỏi cái vòng xoáy này.”
Việt Anh tức giận gào thét, Việt Hoàng khinh thường liếc cậu nhóc một cái.
“Nhóc không hiểu, đó gọi là sức hút của trai hư.”
“Ừ phải, anh cùng hệ hư hỏng như anh ta với thằng Đạt mà nên anh làm sao hiểu được sự bức xúc của em.”
Việt Anh lầm bầm nói, từ chuyện của Khánh Dương mà nghĩ về chuyện của mình.
Thật sự là con gái chỉ thích những kẻ không ra gì và bỏ qua những người thật lòng đối xử tốt với mình sao.
Thật ra về chuyện Minh Đạt thích Khánh Dương, Việt Hoàng cũng có biết, thậm chí còn là người trực tiếp gánh chịu hậu quả cho lần thất tình này của cậu nhóc kia.
Bọn họ hiện tại đang tham gia cùng một đoàn phim, Việt Hoàng chỉ xuất hiện với vai trò khách mời, còn Minh Đạt hiện tại đang thử sức với vai nam thứ đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất của mình.
Trong phim hai người có một phân cảnh xung đột với nhau.
Thế mà vì Minh Đạt thất tình, tâm trạng thất thường lên xuống, diễn đi diễn lại mấy lần vẫn không đạt nên cảnh đánh nhau quay mãi không xong, làm cho anh ta bị đánh ít nhất là tám lần trong buổi quay ngày hôm đó.
Việt Hoàng nghĩ lại vẫn còn cảm thấy buồn bực.
Lại quay về với tâm trạng thất vọng của Việt Anh, là một người anh họ từng trải và giàu lòng thấu cảm, Việt Hoàng vỗ vai cậu rồi an ủi:
“Thôi đừng buồn, ai rồi cũng sẽ trở thành một thằng khốn thôi, chỉ là sớm hay muộn.
Về chuyện của bé Dương thì anh nghĩ là chúng ta nên dằn mặt thằng nhóc đó, một cách lịch sự và chừng mực như những người đàn ông trưởng thành với nhau.”
“Riêng cái suy nghĩ này của em anh đã thấy trẻ trâu và không trưởng thành rồi.”
Người còn lại trong bộ ba vẫn luôn giữ im lặng từ nãy đến giờ cuối cùng cũng đã lên tiếng.
Việt Hà tuy rằng bằng tuổi Việt Hoàng nhưng lại mang dáng vẻ chững chạc và trầm ổn.
Trong mắt anh, Hoàng Nam với Khánh Dương cũng chỉ là một cặp đôi gà bông ngọt ngào và đáng yêu, không hiểu vì sao hai tên này lại bức xúc đến vậy.
Anh không biết Việt Hoàng đã bị Việt Anh tiêm nhiễm vào đầu những gì cuối cùng lại đi hùa theo thằng nhóc còn chưa đến tuổi trưởng thành này đi làm xằng làm bậy.
Nếu anh nhớ không nhầm thì bọn họ đã bắt đầu nói về chủ đề này từ lúc chiều, lên xe cũng không dừng lại, bây giờ chứng kiến những cảnh kia xong thì lại hừng hực khí thế.
“Chứ chúng ta không làm gì hết à? Anh phải biết là em đã chờ rất nhiều năm để bé Dương về nước để có thể tìm kiếm cảm giác làm anh trai bảo vệ em gái đó.”
“Thì em cũng phải lựa tình huống cho phù hợp chứ.”
“Tình huống này không phù hợp thì còn tình huống nào nữa.
Anh cũng thấy thằng nhãi con đó dụ dỗ bé Dương nhà mình xuống khu vườn không một bóng người này giở trò mà.
Hừ, em biết rõ bảy bài mấy cái trò này.”
Việt Hoàng bất mãn nói, Việt Anh gật đầu lia lịa, vô cùng tán thành.
Cuối cùng cũng có người đứng cùng chiến tuyến với cậu, nhìn ra bộ mặt thật của Hoàng Nam rồi.
“Giở trò gì đâu.
Anh thấy dễ thương mà.” – Việt Hà thật thà nói, hoàn toàn là nghĩ sao nói vậy.
Cái này còn chưa kể là em gái nhà bọn họ hôn người ta trước nữa.
“No no no, anh lầm rồi, chiêu trò hết.
Anh không có kinh nghiệm lừa tình thì anh không biết được.
Anh đừng tưởng vậy là không có gì.
Tuy là bé Dương hôn thằng nhóc đó trước nhưng mà em thề là bị dụ.”
“Nếu như thật sự có chuyện gì thì em còn đứng đây nhìn sao?”
“May là không có đấy.
Hừ, không được.
Em phải cho nó biết đừng có ý đồ bất chính với bé Dương, không thì ba người chúng ta sẽ không bỏ qua đâu.”
Việt Hoàng tức giận tuyên bố, Việt Hà thấy rằng có nói gì thêm cũng là vô dụng, chỉ biết lắc đầu một cách đầy ngán ngẩm.
Dù là anh em song sinh nhưng nhiều lúc anh có cảm giác em trai mình trẻ con hệt như Việt Anh, không biết khi nào mới trưởng thành.
Như nhớ ra điều gì đó, Việt Hoàng quay sang nói với Việt Anh vẫn còn đang vô cùng tâm huyết với những gì anh ta vừa nói kia:
“Nhân tiện chuyển lời này của anh cho thằng bạn đang có ý đồ của em luôn.
Cẩn thận anh xiên nó đấy.”
“Sao anh không tự đi nói với nó.
Nó còn trong đoàn làm phim với anh mà.”
“Anh không thích đôi co chuyện này với mấy thằng nhóc.”
Việt Hoàng không hiểu vì sao Khánh Dương toàn thu hút những tên hư hỏng đến như vậy, chẳng lẽ là do anh tạo nghiệp quá nhiều nên bây giờ liên lụy đến Khánh Dương hay sao.
Việt Hoàng tự cảm thấy có lỗi, tự nhủ mình không nên đi gây họa khắp nơi nữa.
***
Khi Hoàng Nam và Khánh Dương quay về lại bên trong lâu đài thì buổi tiệc đã bắt đầu hơn một nửa.
Đây không phải là một buổi tiệc quá mức nghiêm túc và long trọng, như Hoàng Nam đã từng nói, nó chỉ là một buổi tiệc tối bình thường mà thôi.
Lúc này trong khu vực chính đã tập trung khá đông người.
Hắn nắm tay cô, cùng nhau bước vào bên trong để tìm đến chỗ của ông Thanh và bà Hà.
Ở đây có không ít người biết đến Hoàng Nam, trừ những người cũng là học sinh ở trường Silver ra đã biết đến Khánh Dương từ trước thì số còn lại đều không nhịn được mà nhìn theo một lúc rất lâu.
Hoàng Nam có bạn gái? Lại còn dẫn đến buổi tiệc của gia đình mình tổ chức, chẳng lẽ là muốn ra mắt cho người lớn sao.
Một số người không nhịn được mà xì xào bàn tán một lúc, tuy không quá lớn tiếng nhưng vẫn không thể giấu được vẻ ngạc nhiên.
Đám người vô cùng tò mò, không biết bạn gái của Hoàng Nam là người có gia thế như thế nào? Nhưng có vẻ không phải là người trong giới vì bọn họ chưa từng gặp qua bao giờ.
Nếu như không phải là người trong thế giới của bọn họ thì không biết người này có bối cảnh ra sao? Theo kinh nghiệm chứng kiến qua không ít trò khôi hài thì đám người này bắt đầu đưa ra nhiều dự đoán, buổi tiệc đêm nay có vẻ sẽ không bình yên rồi.
Những người không biết đến Hoàng Nam ở trường mà chỉ biết hắn qua các mối quan hệ của người lớn thì không nắm rõ tình trường dày đặc của hắn trước đây cho lắm.
Bọn họ ngoài cảm giác tò mò, hóng chuyện thì còn cảm thấy thương tiếc cho Hoàng Nam, lần đầu dẫn bạn gái về ra mắt gia đình nếu như bị phản đối không biết có làm loạn lên không đây.
Hoàng Nam không biết việc mình và Khánh Dương xuất hiện cùng nhau lại khiến cho nhiều người thay hắn lo lắng và tiếc thương đến như vậy.
Cuối cùng Hoàng Nam cũng đã nhìn thấy ba mẹ của mình đang đứng ở một nơi cách đó không xa, hình như cũng đang trò chuyện cùng một cặp vợ chồng trung niên khác, có vẻ như là đối tác đã quen biết từ trước vì cả bốn người đang nói chuyện vô cùng vui vẻ và hoà hợp, không có vẻ gì như mới vừa quen biết.
Khi Hoàng Nam đến gần thì bà Hà cũng đã nhìn thấy hắn và Khánh Dương, liền đưa tay ra hiệu cho hai người bọn họ tiến về phía mình.
Được giữa chừng thì Khánh Dương đột ngột dừng lại, cô thật sự muốn khóc rồi.
Dù cặp vợ chồng trung niên kia đang quay lưng lại về phía cô và Hoàng Nam nhưng cô có thể nhận ra đó chính là ba mẹ của mình.
Trời ạ, sao lại trùng hợp như vậy chứ.
Thì ra buổi tiệc mà mẹ cô sống chết phải kéo cô đi cho bằng được lại là buổi tiệc này sao.
Không những thế cô còn vô cùng cứng rắn mà phản đối để nhận lời Hoàng Nam nữa.
Đáng ra đây sẽ là một sự trùng hợp đáng mừng nhưng Khánh Dương lại cảm thấy mình sắp tiêu đời rồi.
Hoàng Nam không biết Khánh Dương đã vì lời mời của hắn mà suýt nữa là chống đối lại ba mẹ, thấy cô đột nhiên dừng lại, hắn lo lắng hỏi:
“Em không khỏe à?”
Lời nói của Hoàng Nam khiến cho ông Thanh và bà Hà nhìn về phía bọn họ, đồng thời kéo theo sự chú ý của ba mẹ của Khánh Dương theo cùng.
Khi nhìn thấy ba mẹ của mình quay sang, Khánh Dương không có can đảm để đối diện, cô nghiêng đầu về phía Hoàng Nam, chỉ hận không có chỗ trốn mà thôi.
“Con đứng đó làm gì? Còn không dẫn bạn đến đây nữa.”
Bà Hà thấy Hoàng Nam bỗng nhiên dừng lại giữa chừng rồi còn quay sang nói gì đó với Khánh Dương thì buộc phải lên tiếng nhắc nhở hắn.
Khánh Dương thật muốn bỏ chạy khỏi buổi tiệc này ngay lập tức vì hiện tại bà Trà đang nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
Cô lùi ra sau một bước, trốn biệt sau lưng Hoàng Nam.
Sau một hồi giằng co, cuối cùng cả hai cũng đến được chỗ của người lớn đang nói chuyện.
Lúc này hai đôi vợ chồng trung niên cũng đã nhìn thấy con của bọn họ đang nằm chặt tay nhau, kéo kéo đẩy đẩy đi về phía này, cả bốn người đều không biết nên bày ra thái độ như thế nào mới phải.
Có nên vào vai phụ huynh khó tính cho đúng độ tuổi và vai vế của mình hay không.
Nhưng vì thấy bên đối phương cũng chưa phản ứng gì nên không ai bắt đầu trước.
Cuối cùng lại là một bầu không khí im lặng kỳ lạ.
Khánh Dương buông tay Hoàng Nam ra, hắn thấy vậy cũng không giữ lại.
Dù sao ở trước mặt người lớn vẫn nên có chừng mực thì hơn.
Cả hắn với cô đều biết ba mẹ của mình không phải là người khó tính, nhưng đều không đoán được bên kia suy nghĩ thế nào, vì không ai muốn để lại ấn tượng xấu trong mắt ba mẹ của người còn lại nên vô cùng thức thời mà tách ra, tuy vẫn đứng cạnh nhau nhưng cũng bắt đầu có khoảng cách chứ không còn trong trạng thái “không một kẽ hở nào” như lúc nãy.
Bọn họ không muốn ngày bắt đầu cũng là ngày phải kết thúc đâu.
Khánh Dương vẫn không dám nhìn về phía ba mẹ của mình, cô cúi đầu chào ông Thanh với bà Hà rồi không nói gì nữa.
Hoàng Nam không hiểu Khánh Dương bị làm sao, hắn nhận ra đây cũng là ba mẹ của cô, trước đó hắn là từng nói chuyện với ông Doanh một lần nên vẫn còn ấn tượng.
Sau khi đáp lại lời chào của Hoàng Nam, bà Trà là người lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này.
“Ra là Hoàng Nam à, người khiến con gái của cô một mực từ chối ba mẹ của nó đây mà.”
Cả ông Doanh và ba mẹ Hoàng Nam đều đã sớm biết rõ toàn bộ câu chuyện phía sau nhưng vẫn không nhịn được cười khi nghe bà Trà nói như vậy.
Khánh Dương không ngờ có ngày người khiến cô xấu hổ vô cùng lại là mẹ của mình.
Chuyện này cô còn không kể cho hắn nữa, sao mẹ của cô lại mang ra nói huỵch toẹt thế này.
Thật là mất mặt quá.
Hoàng Nam vẫn chưa thoát ra khỏi cú sốc của mình, Khánh Dương vì hắn mà từ chối ba mẹ của mình sao.
Dù lý do chính vẫn là cô không biết hai buổi tiệc này lạ một, nhưng cô vì hắn mà làm như vậy, Hoàng Nam vẫn cảm thấy vui mừng.
Điều này chứng tỏ cô rất xem trọng cuộc hẹn với hắn rồi.
Nhìn thấy cô gái bên cạnh mình hận không thể chỉ tìm một cái lỗ mà chui xuống, Hoàng Nam liền nói:
“Là do cháu nôn nóng muốn mời Khánh Dương, mong cô đừng trách bạn ấy.”
“Cô cũng không dám trách gì đâu.”
Bà Trà trả lời lại Hoàng Nam một cách vô cùng thâm thúy.
Bà còn chưa kịp nói nặng nhẹ gì mà thằng bé này đã lên tiếng nhận lỗi thay cho con gái bà rồi.
Còn để bà nói thêm gì nữa được sao.
“Thật ra thì cũng do bọn chị muốn để Hoàng Nam mời thêm bạn bè nữa.
Với lại chị với anh Thanh cũng gặp Khánh Dương rồi mà, nên cũng muốn mời cô bé đến dự.
Xem như là khách riêng của anh chị đi nha.”
Cuối cùng bà Hà đành phải lên tiếng để cứu con trai ra khỏi tình huống này.
Bà không quên liếc hắn một cái đầy cảnh cáo, ngụ ý muốn hắn xem lại hành động bộc phát hôm đó của mình, đã làm cho Khánh Dương khó xử rồi.
Hoàng Nam sờ mũi, hắn cũng cảm thấy có lỗi vô cùng.
Khánh Dương quyết định làm bản thân mình trở nên vô hình hết mức có thể.
Cô cảm thấy mọi thứ đang diễn ra hiện tại có gì đó không thực, cô chưa từng nghĩ thì ra cũng sẽ đến ngày cô hẹn hò với một chàng trai, rồi tận mắt nhìn thấy ba mẹ của mình và ba mẹ của người kia nói chuyện với nhau vui vẻ như thế này.
Đây tuy không tính là ra mắt gì đó, nhưng có khác gì nhau đâu.
Cảm giác này thật là đáng sợ mà.
Hoàng Nam và cô vốn dĩ là mối quan hệ không nghiêm túc nhất, cuối cùng lại trở thành một thứ gì đó gắn kết nhất từ trước đến giờ mà cô từng trải qua.
Bà Trà khá bất ngờ trước những gì mẹ của Hoàng Nam vừa nói, trước giờ bà chỉ biết ông Doanh đã từng tiếp xúc với Hoàng Nam, nhưng lại không biết chuyện Khánh Dương cũng từng gặp qua hai vợ chồng đối diện rồi.
“Vậy à? Mọi người gặp nhau lúc nào vậy, em chưa nghe bé nhà em kể bao giờ.”
Khánh Dương lại đứng tim lần thứ hai, cô thầm nghĩ sau hôm nay mình nên đi khám sức khỏe tổng quát một lần mới được, không biết sau hai lần giật mình này có để lại di chứng gì không nữa.
Bây giờ thì cô đang sợ hãi thật sự rồi, nếu như lúc nãy chỉ là cảm thấy xấu hổ thì hiện tại cô hoàn toàn hoảng sợ.
Đến bây giờ cô vẫn không muốn ba mẹ mình biết chuyện cô cùng Hoàng Nam trải qua một đêm đầy nguy hiểm, sau đó còn sống ở nhà hắn hai ngày liên tục mới quay về một chút nào.
Tuy rằng ba mẹ cô dễ tính nhưng mà chuyện đó thật sự vô cùng khủng khiếp, ngay cả bản thân Khánh Dương cũng nhận ra điều đó.
Cô nói dối mẹ để đi ra ngoài chơi đêm cùng Hoàng Nam, trải qua một màn rượt đuổi, bị người ta đâm trúng một nhát, rồi theo hắn về nhà tận hai ngày.
Đến cô còn cảm thấy những chuyện đó thật khó mà chấp nhận được.
Khánh Dương biết mình làm liều, nếu đối tượng không phải là Hoàng Nam và gia đình hắn không phải là người tử tế thì liệu có chuyện gì không may xảy ra thì cô cũng không kiểm soát được.
Không chừng sau khi biết chuyện ba mẹ cô đổi cách dạy con cũng nên.
Trước đây Khánh Dương cũng từng lo lắng về vấn đề này, nhưng sau một thời gian cô cũng không thấy mẹ mình hỏi gì nên cũng dần buông lỏng cảnh giác.
Có khi nào hôm nay là ngày mọi chuyện bị bại lộ không.
Khánh Dương không dám nghĩ tiếp nữa.
Tinh thần của Khánh Dương căng ra như sợi dây đàn, tựa như có thể đứt bất kỳ lúc nào.
Cô nhìn về phía bà Hà đầy căng thẳng, Hoàng Nam dường như có thể đoán được điều gì đó, hắn biết chuyện đêm đó Khánh Dương cũng nói dối rằng đã đi ngủ để đi chơi với hắn, vì vậy chuyện này tuyệt đối không thể nào để lộ ra ngoài được.
Hoàng Nam cũng không rõ mẹ mình sẽ trả lời như thế nào, hắn cũng sợ theo Khánh Dương.
Nhìn cô lo lắng và bất an như vậy, Hoàng Nam vô cùng đau lòng.
Hắn nhìn xung quanh một lượt, thấy người lớn vẫn đang quan tâm đến câu hỏi của bà Trà, liền vội vàng nắm lấy tay cô.
Bàn tay đang siết chặt của Khánh Dương liền dần thả lỏng để Hoàng Nam nắm lấy.
Nhân lúc mọi người không nhìn về phía bọn họ, hắn vội vàng nói thầm vào tai cô:
“Đừng sợ, có gì anh nhận hết.”
Khánh Dương sầu não nhìn Hoàng Nam một cái, hắn không cần phải nhận lỗi toàn bộ, hắn rủ cô đi chơi, cô không muốn đi thì hắn làm sao ép cô được chứ.
Dù hắn muốn nhận hết về mình thì nói ra thì cũng không ai tin.
Với lại cô cũng không muốn hắn nhận lỗi hết về mình như vậy.
Cuối cùng thì những lo lắng của Khánh Dương và Hoàng Nam cũng không thật sự xảy ra vì bà Hà vừa cứu bọn họ một mạng.
“Vài tháng trước khi bọn chị đến trường Silver giải quyết một số chuyện về vấn đề đầu tư vào trường thì có gặp một lần.”
Câu trả lời này của bà Hà khiến cho cả Khánh Dương và Hoàng Nam đều thở phào nhẹ nhõm còn ông Thanh thì nở một nụ cười đầy khó hiểu.
Ba mẹ của Khánh Dương cũng không nghĩ nhiều, bọn họ lại chuyển sang chủ đề đầu tư tiền vào trường Silver, không ai nhắc lại chuyện kia nữa.
Bà Hà làm như vô tình liếc qua Hoàng Nam và Khánh Dương.
Chỉ cần trò chuyện một lúc với ông Doanh và bà Trà, bà đã có thể biết được Khánh Dương vẫn không tiết lộ chuyện lần trước cho ba mẹ của cô.
Về điều này thì bà có thể hiểu được.
Bà Hà vẫn luôn cảm thấy Khánh Dương giống mình ở một điểm nào đó nên không ngần ngại mà bịa ra một lý do để che giấu giúp cô.
Đều là người đã từng cùng người thương trải qua nguy hiểm một lần, bà rất hiểu suy nghĩ của Khánh Dương khi không nói ra những chuyện này.
Thật ra cho đến bây giờ, khi vợ chồng bà đã bên nhau rất lâu như vậy, thậm chí còn có một đứa con trai đã đến tuổi trưởng thành thì những gì đã xảy ra vào đêm đầu tiên bọn họ gặp nhau vẫn mãi là một bí mật.
Bà Hà che giấu giúp Khánh Dương không hẳn vì muốn bao che cho con trai của mình, ngay cả vợ chồng bà cũng có trách nhiệm trong chuyện lần đó.
Chỉ là nếu mọi thứ đã bình yên trôi qua, không có vấn đề gì nghiêm trọng xảy ra thì thôi chuyện gì đã qua thì cho qua, không cần phải đào lên lại làm gì.
Hoàng Nam và Khánh Dương vừa xác định mối quan hệ nhưng ở trước mặt người lớn không dám làm gì quá đáng, bọn họ chỉ im lặng lắng nghe câu chuyện của phụ huynh, lâu lâu có ai hỏi đến mình thì mới trả lời.
Đến hôm nay hắn và cô mới hiểu rõ hai bên gia đình bọn họ hợp tác để làm gì.
Hiện tại tập đoàn HTC đang đầu tư vào một hòn đảo tư nhân với mục đích xây dựng khu nghỉ dưỡng cao cấp bao trọn toàn bộ dịch vụ từ A đến Z.
Mà công ty của ba Khánh Dương sẽ tham gia vào công đoạn thiết kế toàn bộ khu nghỉ dưỡng này, từ cấu trúc bên ngoài cho đến nội thất bên trong.
Còn công ty của mẹ Khánh Dương thì sẽ thực hiện chiến dịch quảng bá và truyền thông sau khi khu nghỉ dưỡng này hoàn thành vào vài năm nữa, hiện tại cũng đã bắt đầu vào công đoạn tìm hiểu, nghiên cứu để xây dựng chiến lược phù hợp rồi.
Khánh Dương cũng hơi bất ngờ, cô cứ nghĩ vụ này chỉ có ba của mình tham gia vào, không ngờ hiện tại lại có mẹ của cô nữa.
Sự gắn bó này không phải là hơi bị sâu sắc rồi đó chứ.
“Sắp tới bọn anh có kế hoạch bay ra ngoài đó kiểm tra một chút, hai em muốn đi cùng không? Sẵn tiện mang mấy đứa nhỏ đi nghỉ mát luôn.
Dù ngoài đó vẫn chưa được quy hoạch hết, nhưng cũng có một khu vực bọn anh làm mẫu trước, chất lượng không chênh lệch gì mấy đâu.”
Ông Thanh đề nghị.
Cả ba mẹ Khánh Dương đều thấy đây là một kế hoạch không tồi.
Dù chưa xếp được lịch nhưng bọn họ đều ngầm đồng ý cho chuyến đi du lịch chung này.
Trò chuyện thêm được một lúc nữa thì Khánh Dương bị ba mẹ cô kéo đi nơi khác để giới thiệu cô với một số người quen của bọn họ như kế hoạch ban đầu.
Trước khi đi, bà Trà không quên trêu chọc thêm Khánh Dương vài câu.
“Thôi đừng lưu luyến nữa, có phải không gặp lại nhau nữa đâu.”
“Mẹ à, đừng chọc con nữa.”
Khánh Dương nói một cách đầy bất mãn.
Vì sao trước đây cô không biết mẹ của mình lại có sở thích trêu chọc cô như vậy nhỉ.
***
Khánh Dương theo ba mẹ mình đi chào hỏi một vòng một số nhân vật mà gia đình bọn họ thường qua lại và tiếp xúc.
Trong đó có cả một số người đã âm thầm đánh giá về gia thế của cô và thương tiếc cho chuyện tình của cô và Hoàng Nam lúc nãy.
Mọi người đều cảm thấy bất ngờ và sửng sốt, làm bọn họ cứ tưởng sẽ có một sự kiện ồn ào náo động nào đó.
Hóa ra là không phải.
Tuy rằng có chút ngạc nhiên nhưng đám người tiếp nhận sự thật này khá nhanh và đã bắt đầu ghi nhớ thân phận của Khánh Dương dần dần.
Điều này mới là hợp lý, là do bọn họ đã nghĩ nhiều, Hoàng Nam làm sao lại qua lại với một cô gái nào nó không có thân phận rồi dẫn cô ta đến gặp ba mẹ mình được chứ.
Đây là điều không tưởng.
Tuy rằng gia thế của Khánh Dương không như bọn họ đã đoán mò nhưng mối quan hệ thân thiết với Hoàng Nam vẫn rành rành ra trước mắt.
Điều này khiến nhóm người kia cảm thán không ít, như thế thì mối quan hệ hợp tác của hai gia đình kia đã thân thì lại càng thêm thân đúng không.
Hay là bọn họ có dự định liên hôn để làm mối quan hệ hợp tác giữa hai nhà càng thêm vững chắc đây nhỉ.
Trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ cho riêng mình.
Có người cảm thán, cũng có người ghen tị.
Hoàng Nam và Khánh Dương có phải là quá may mắn hay không.
Trong trường hợp cả hai đứa trẻ này thật sự thích nhau, lại cộng thêm hoàn cảnh tương xứng, hai bên gia đình lại trong mối quan hệ hợp tác, không có bất kỳ xung đột về lợi ích tiềm tàng nào, làm sao trên đời này lại có câu chuyện nào hoàn hảo đến như vậy.
Nhìn hai đứa trẻ này đi cùng nhau, những người từng trải ở đây mới bắt đầu nhận ra đến bây giờ bọn họ mới hiểu bốn chữ “môn đăng hộ đối” được viết như thế nào.
Khánh Dương theo ông Doanh và bà Trà đi một vòng.
Trước mặt người lớn và bạn bè của ba mẹ cô vẫn phải vào vai một người dịu dàng và lễ phép.
Cô cảm thấy mình cười nhiều đến mức không thể nào cười nổi nữa.
Thật sự khá là mệt mỏi.
May mà bọn họ cũng không quen quá nhiều người, nếu không thì cô không biết bao giờ mới kết thúc.
Khánh Dương vẫn chưa cảm thấy tỉnh táo cho lắm, mọi thứ vừa xảy ra nhanh chóng và chớp nhoáng như một giấc mơ vậy.
Rõ ràng hôm nay cô chỉ có ý định đi dự tiệc cùng với Hoàng Nam để cho hắn biết câu trả lời của mình.
Thế mà cô lại gặp ba mẹ của mình rồi bị họ mang đi giới thiệu một vòng với tất cả mọi người.
Thậm chí còn có cơ hội chứng kiến mối quan hệ thân thiết giữa hai bên gia đình, bọn họ còn tính toán đi du lịch cùng nhau nữa chứ, thật sự mọi chuyện ngày càng phát triển quá xa rồi.
Đến bây giờ Khánh Dương vẫn không rõ lắm là mình và Hoàng Nam bắt đầu trước hay là ba mẹ của bọn họ bắt đầu trước.
Dường như cô chắc chắn sẽ gặp gỡ và có mối liên kết nào đó với Hoàng Nam như một điều hiển nhiên vậy, dù sớm hay muộn, dù cô có chủ động hay không thì nó vẫn sẽ xảy ra.
Không thể nào thay đổi, không thể nào trốn tránh, cũng không thể nào chối bỏ, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, cô chắc chắn sẽ gặp hắn, sẽ để hắn bước vào cuộc đời của mình.
Một phút giây nào đó Khánh Dương đã từng nghĩ liệu rằng sau khi mẹ của cô loại Nguyên Khang ra khỏi danh sách thì liệu có tiếp tục đi hứa hẹn với mẹ của Hoàng Nam hay không.
Nhưng nếu đối tượng là Hoàng Nam thì Khánh Dương cảm thấy rất tốt.
Dù cho bọn họ không xác định mối quan hệ với nhau đi nữa thì cô cũng không bài xích hay chống đối mẹ mình nếu như người đó là hắn.
Cuối cùng thì những người cần gặp cũng đã gặp xong, ông Doanh và bà Trà cũng thả cô về lại với tự do rồi.
Cô cũng không vội đi tìm Hoàng Nam mà lại tìm đến chỗ của mấy người anh họ và em họ của mình.
“Chị yêu, cuối cùng chị cũng có thời gian nhớ đến bọn em à?”
Nhìn thấy Khánh Dương đến, Việt Anh bắt đầu cất lời châm chọc cô.
Tuy rằng sau lưng cậu luôn yêu thương và lo lắng cho người chị la sát này nhưng trước mặt vẫn cứ thích chọc tức cô để cô mắng mình mấy câu thì mới chịu được.
Trái ngược với sự mong chờ của Việt Anh, tâm trạng của Khánh Dương đang rất tốt sau khi xác định mối quan hệ với Hoàng Nam nên không mắng cậu câu nào.
“Ai bảo chị nhớ đến em.
Chị đến tìm hai anh.”
Tuy rằng cô chưa thân thiết với hai anh họ song sinh của mình như với Việt Anh vì vấn đề chênh lệch tuổi tác, nhưng bọn họ cũng đã vô cùng nỗ lực để làm thân lại với cô sau nhiều năm không gặp.
Khánh Dương cũng rất thích có anh trai, vì vậy cũng đối xử với hai anh em Việt Hà và Việt Hoàng rất tốt.
Việt Anh bị Khánh Dương phũ nên vô cùng đau lòng, cậu hừ hừ mấy tiếng.
Uổng công cậu lo lắng cho người vô tâm này.
“Bọn anh cứ nghĩ em không đi được.” – Việt Hà nói.
Dù bọn họ đã nghe bà Trà thuật lại toàn bộ câu chuyện nhưng cũng được nhắc nhở là không được để Khánh Dương biết nên đành phải giả vờ như chuyện gì cũng không rõ.
“Có một chút hiểu lầm.
Nhưng giờ em cũng đã ở đây rồi.”
“Ừ, có gì không thoải mái không?” – Việt Hà ôn tồn hỏi.
Khánh Dương nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô cảm thấy mọi chuyện rất tốt, dù hơi mệt và thót tim một tẹo nhưng cũng không có gì đáng kể.
Việt Hoàng nhớ đến chuyện lúc nãy, anh ta nhíu mày nhìn Hoàng Nam không biết từ khi nào đã xuất hiện và đang tiến về phía bọn họ.
Thằng nhãi này, mới tách nhau ra một chút đã đến tìm Khánh Dương rồi sao.
“Nếu mà thằng nhóc đó dám làm gì em thì nói cho anh biết, anh với Việt Anh cho nó một trận.”
Việt Hoàng bất thình lình lên tiếng, hoàn toàn ra dáng anh cả trong nhà.
Anh ta quyết định gạt bỏ anh trai mình sang một bên.
Việt Hà quá ngây thơ, làm sao có thể nhìn thấu mọi chuyện như anh ta chứ.
Rõ ràng công chúa nhà bọn họ bị tên nhóc kia dụ dỗ mà Việt Hà vẫn vô tư khen hai đứa trẻ dễ thương, không biết trong việc kinh doanh Việt Hà đáng sợ như thế nào nhưng về phương diện làm anh trai, Việt Hoàng vẫn thấy mình đáng tin cậy hơn rất nhiều.
“Dạ, có anh thì em yên tâm rồi.”
“Ừ, trước đây em ở xa thì không nói, chắc em cũng chật vật nhiều.
Còn đã về nước rồi thì cứ yên tâm, có bọn anh ở đây không ai dám bắt nạt em.”
Khánh Dương có thể cảm nhận được sự quan tâm của Việt Hoàng dành cho mình, cô nở một nụ cười vô cùng vui vẻ rồi gật đầu.
Dù không phải là anh ruột nhưng với cô như thế này đã vô cùng tuyệt vời rồi.
Một Việt Hà trầm ổn và ấm áp, một Việt Hoàng nhiệt tình và quan tâm đến cô, thêm cả cậu nhóc Việt Anh lắm lời nhưng vẫn luôn suy nghĩ cho cô nữa.
Khánh Dương nhận ra rằng mình chính là một trong những cô gái may mắn nhất trên đời.
“Ủa chị, em vì chị mà làm biết bao nhiêu chuyện ở trường, sao không thấy chị yên tâm gì với em?”
Việt Anh bất mãn chen ngang giữa Việt Hoàng và Khánh Dương.
“Em làm được gì? Nói nghe coi.”
“Em thuê giang hồ trả thù cho chị, vào phòng hiệu trưởng bảo vệ chị khỏi lũ người hung dữ kia, chưa kể em còn dùng danh tiếng của mình để cảnh cáo mấy đứa kia một trận.
Trời em làm nhiều lắm luôn mà chị không cảm kích tẹo nào, còn ông này mới bép xép mấy câu chị đã yên tâm rồi.
Quả thật con gái mấy người lúc nào cũng chỉ thích nghe lời dụ dỗ ngon ngọt của bọn trai hư thôi.”
Việt Hoàng thấy Việt Anh tìm cơ hội cạnh khóe mình liền muốn đụng tay đụng chân dạy dỗ thằng nhóc này một trận, nhưng vì Hoàng Nam đã tìm đến nên liền quyết định để chuyện này sang lúc khác rồi giải quyết, đối phó với kẻ địch bên ngoài vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Cho đến khi Hoàng Nam đến gần hắn mới đoán ra được vì sao lúc nãy ở khu vườn bí mật kia mình lại cảm thấy rùng mình, những ánh mắt thù địch mà hắn đã cảm nhận được chắc chắn là từ Việt Hoàng với Việt Anh mà ra, vì ngay lúc này hắn lại cảm nhận được ánh mắt đó xuất hiện một lần nữa.
Hoàng Nam cũng có tìm hiểu đôi chút nên hắn biết đến sự tồn tại của Việt Hà và Việt Hoàng từ trước, nên cũng không cảm thấy ghen tức hay lo lắng gì cả.
Hắn chỉ nhận ra rằng ngoài Việt Hà ra thì hai người còn lại hoàn toàn không ưa gì mình.
Việt Anh thì hắn hiểu rồi, còn Việt Hoàng có lẽ là bị cậu nhóc kia kéo vào.
Suy đoán của Hoàng Nam chẳng mấy chốc đã được chứng thực, nhìn thấy Hoàng Nam, Việt Anh đã hùng hồn tuyên bố.
“Xin lỗi nhưng thời gian chị Dương dành cho anh hôm nay đã hết, lát nữa chị ấy sẽ về cùng chúng tôi.”
Hoàng Nam dở khóc dở cười, hắn cũng có thể đoán được điều này nên đã sớm chuẩn bị tinh thần, không cần Việt Anh nhắc nhở.
Việt Anh hôm nay vô cùng hăng hái, có hai người anh họ ở đây, cậu nhóc cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh.
Dù ban đầu cậu cũng không sợ gì Hoàng Nam, nhưng lại không cảm thấy an toàn như hiện tại.
“Biết rồi.
Anh chỉ định nói chuyện riêng với chị Dương của nhóc một chút thôi.”
“Có gì thì nói ở đây đi.
Anh đừng mong giở trò như lúc nãy.”
Một lời nói của Việt Anh làm cho Khánh Dương và Hoàng Nam bất động mất vài giây.
Hàng rào bảo vệ cảm xúc cuối cùng của Khánh Dương cuối cùng cũng đã sụp đổ, mặt cô đỏ lên, cô tức giận nhìn Hoàng Nam.
Vậy mà hắn bảo không có ai ở đó, bây giờ vì sao Việt Anh cũng biết luôn rồi.
Hoàng Nam cũng không ngờ chuyện lúc nãy của hắn và cô bị nhìn thấy, hắn chớp chớp mắt nhìn lại Khánh Dương, vô cùng ngây thơ vô tội.
Cô tức giận quay đi, không muốn trao đổi ánh mắt gì với hắn nữa.
Việt Hoàng hơi bực khi nhìn thấy Hoàng Nam và Khánh Dương liếc mắt đưa tình như vậy.
Anh vừa muốn lên tiếng đuổi người thì đã bị Việt Hà chen lên trước, chào hỏi với Hoàng Nam một cách lịch sự.
Với người không có địch ý với mình như Việt Hà, hắn cũng đáp lại một cách tử tế.
Chờ cho đến khi Việt Hà và Hoàng Nam nói chuyện xong, Việt Hoàng mới lên tiếng, anh ta đưa tay ra:
“Chào, tôi là Việt Hoàng, anh họ của Khánh Dương.”
Khi bắt tay với Việt Hoàng, Hoàng Nam mới cảm nhận được sâu sắc địch ý của anh ta dành cho mình.
Nếu không phải vì hắn luyện tập thường xuyên và cũng thường tham gia đánh nhau, ẩu đả thì hắn tự hỏi không biết mình có bị Việt Hoàng bẻ gãy tay rồi hay không.
Vì ngoài mặt Hoàng Nam cũng không có gì thay đổi nên Khánh Dương không nhận ra hắn đang bị anh họ của cô cảnh cáo dằn mặt một trận.
“Tôi đã thấy cậu dụ dỗ bé Dương rồi.
Một chút suy nghĩ của cậu tôi biết rất rõ.
Làm sao thì làm, cậu dám làm gì quá đáng, xem tôi xử cậu như thế nào.”
Việt Hoàng nói với Hoàng Nam với âm lượng rất nhỏ, chỉ đủ để cho hai người nghe thấy.
Đây là lần đầu tiên Hoàng Nam bị người khác đe dọa kiểu này, hắn không sợ, nhưng cũng cảm thấy hơi căng thẳng.
“Em sẽ có chừng mực, cũng không làm tổn thương cô ấy.”
“Tốt nhất là nên như vậy.”
Việt Hoàng nói xong thì cũng buông tha cho Hoàng Nam, hắn dùng gương mặt không thay đổi biểu cảm của mình lặng lẽ vặn vặn cổ tay xem có trật khớp hay gì không, may mà cũng không sao cả.
Tạm thời Hoàng Nam có thể an toàn kéo Khánh Dương đi khỏi ba chiếc camera giám sát xung quanh cô.
Khánh Dương vẫn còn cảm thấy bất mãn vì chuyện vừa rồi nên cũng không theo Hoàng Nam đi quá xa, bọn họ chỉ đi đến một hành lang khác, nơi này không đến mức quá vắng vẻ, vẫn có người qua lại nhưng không quá đông đúc.
“Đúng là không tin được.”
Khánh Dương nói.
Tuy rằng trước đây cô và hắn từng hôn nhau trước mặt Thành Trung và Yến Nhi, nhưng lúc đó không giống như bây giờ.
Cô cũng không chắc lắm nó khác ở chỗ nào nhưng có lẽ bây giờ cô bắt đầu cảm thấy dễ xấu hổ hơn trước thì phải.
“Thật sự lúc đó không có ai ở trong khu vườn đó hết, bọn họ nhìn từ nơi khác mà.”
Hoàng Nam cứ nghĩ chỉ có một mình hắn biết được vị trí của ban công đó, nhưng hắn không ngờ tới ba người Việt Anh cũng khá rành đường lối của lâu đài này.
Càng không nghĩ bọn họ lại nhìn thấy đúng lúc hắn và cô xác nhận tình cảm nữa.
Sao không thấy đoạn hai người đi dạo trong khu vườn một cách trong sáng cơ chứ.
Đúng là những gì không nên bị bắt gặp thì mới dễ bị phát hiện nhất.
“Thôi kệ, bọn họ thấy thì kệ bọn họ.
Anh có sao không?”
Khánh Dương cầm lấy bàn tay của Hoàng Nam lúc nãy bắt tay với Việt Hoàng lên xem một chút.
Ban đầu Khánh Dương cũng không nhận ra có điều gì bất thường vì từ đầu tới cuối, biểu cảm của Hoàng Nam cũng không thay đổi.
Nhưng khi cô nhìn thấy hắn xoay cổ tay thì mới nhận ra điều gì đó không đúng.
Cô cũng không ngờ Việt Hoàng lại dùng cách này để dằn mặt Hoàng Nam.
Cô vừa đau lòng cho hắn, nhưng cũng cảm kích vì sự bảo vệ của Việt Hoàng dành cho mình.
Thật là không biết làm sao mới đúng, nhưng cô vẫn đau lòng cho Hoàng Nam nhiều hơn.
“Không sao.
Giao lưu một chút thôi mà.
Với lại cũng do anh ấy thương em thôi.”
Hoàng Nam cười nói, hắn thật sự không cảm thấy bất mãn gì cả.
Dù sao hắn cũng yêu đương với cô con gái độc nhất trong gia đình người ta, một người sinh ra trong sự yêu thương và bảo bọc của tất cả mọi người, ở trên có ba mẹ che chở, ở dưới có anh em trai bảo vệ.
Hắn cũng chỉ là một người ngoài, bị cảnh cáo một chút cũng là điều bình thường.
“Xíu về nhà anh xem kỹ lại một chút, không thì hỏi anh bác sĩ hôm trước băng bó cho em thử xem.”
Khánh Dương vẫn cảm thấy không yên tâm cho lắm.
“Ừm, nếu nghiêm trọng thì sẽ hỏi anh ta.”
Hoàng Nam nhận thấy sắp đến giờ về, hắn vội vàng lấy ra hộp hộp quà nhỏ, cũng chính là món quà hắn đã mua ở Úc cho Khánh Dương nhưng vẫn chưa biết tặng vào dịp gì.
Hôm nay là giáng sinh, cũng là ngày đầu tiên bọn họ bên nhau, cũng khá hợp lý.
“Giáng sinh vui vẻ.”
Khánh Dương không khỏi cảm thấy bất ngờ, cô không biết được rốt cuộc hắn đã chuẩn bị bao nhiêu thứ cho ngày hôm nay.
Ngược lại cô cũng cảm thấy hơi sầu, cô còn chưa chuẩn bị quà giáng sinh cho hắn nữa.
Khánh Dương nhận lấy hộp quà trên tay Hoàng Nam.
“Mà em chưa kịp chuẩn bị quà cho anh nữa.”
“Thật ra thì tặng trực tiếp ở đây cũng được mà.”
Khánh Dương nhướn mày nhìn hắn, cô lại có linh cảm không lành rồi.
Cô quả nhiên rất hiểu Hoàng Nam, hắn vừa dứt lời thì đã chỉ tay lên mặt mình để ra hiệu.
Hoàng Nam chỉ định nói đùa, hôm nay Khánh Dương đã chủ động hôn hắn một lần, sau đó hắn cũng hôn trộm được cô một lần nữa, tất nhiên hắn cũng sẽ không dám đòi hỏi nhiều hơn, với lại còn mới bị cảnh cáo một trận, hắn cũng không dám manh động.
Thế mà cuối cùng trong lúc hắn không chú ý nhất, Khánh Dương đã tiến đến hôn lên khóe môi hắn, chỉ còn lệch một chút nữa là chạm môi rồi.
“Giáng sinh vui vẻ.”
Khánh Dương nói rồi nhanh chóng rời khỏi hành lang vắng vẻ đó.
Hoàng Nam đơ người mất một lúc, cho đến khi tỉnh lại thì hắn tiếc hận không thôi.
Hành động vừa rồi nào có phải là tặng quà, là khiêu khích, khiêu khích trắng trợn mà.
Nhưng bây giờ người cũng đã chạy mất, hắn cũng không thể làm gì khác ngoài việc quay lại sảnh chờ tìm ba mẹ của mình trong tâm trạng vô cùng vui vẻ và hạnh phúc..