Bad Boy Yêu Nhầm Bad Girl - Khi Tình Yêu Là Một Trò Cá Cược

Chương 55: Cược Với Chính Mình


Đọc truyện Bad Boy Yêu Nhầm Bad Girl – Khi Tình Yêu Là Một Trò Cá Cược – Chương 55: Cược Với Chính Mình


Vào ngày đã hẹn trước, Khánh Dương đến spa vào đầu giờ chiều.

Khi cô mở cửa bước vào thì đã thấy Thùy Linh đang ngồi ở chỗ khu vực ghế chờ, lười biếng lựa qua lựa lại một vài quyển tạp chí thời trang đang đặt trên kệ, có vẻ cũng chỉ vừa mới đến chưa được bao lâu.

Thùy Linh nghe thấy âm thanh ồn ào của xe cộ tấp nập bên ngoài thì nhìn ra phía cửa ra vào như một bản năng, cô nhìn lướt qua Khánh Dương rồi nghiêng đầu nhìn ra phía sau, cố gắng tìm kiếm hình ảnh của một người nào đó nhưng mãi mà vẫn không thấy ai.
“Ủa, cái đuôi của mày đâu rồi?”
Dạo gần đây Hoàng Nam đã được Thùy Linh đặt cho một biệt danh mới, chính là cái đuôi của Khánh Dương.

Nếu trước đây mọi người chỉ thấy Hoàng Nam và Khánh Dương thường xuyên xuất hiện cùng nhau thì bây giờ tần suất chuyển thành 24/24.

Điều này làm cho Thùy Linh vô cùng bất mãn, còn chưa yêu nhau mà đã như vậy thì sau này chính thức rồi thì còn chỗ nào cho bạn thân là cô nữa chứ.
Trước đây, hầu hết thời gian Khánh Dương và Thùy Linh sẽ ăn trưa cùng nhau, còn Hoàng Nam sẽ đi cùng bọn Minh Quân.

Thế mà những ngày gần đây ngay cả thời gian ăn trưa Hoàng Nam cũng không rời Khánh Dương dù chỉ là nửa bước, làm cho nhiều lúc Thùy Linh muốn kể một vài chuyện riêng tư mà không biết nên bắt đầu như thế nào.

Chẳng mấy chốc từ một người ủng hộ lâu năm của cặp đôi này, Thùy Linh dần trở nên tức giận với Hoàng Nam.
“Cũng vừa phải thôi chứ.

Làm sao Hoàng Nam đi làm đẹp với tao được.”
“May quá, còn biết như vậy nữa đó.”
Vì Khánh Dương đã đến nên Thùy Linh cũng rời khỏi khu vực ghế chờ, cùng cô đến quầy lễ tân xác nhận lịch hẹn.

Sau đó cả hai vào phòng gửi đồ, thay quần áo rồi sang một căn phòng riêng khác đã đặt sẵn cho riêng hai người.

Từ khi đi học lại đến giờ, Thùy Linh vẫn chưa tìm được thời điểm nào chỉ có hai người để nói chuyện cả, lúc nào cũng sẽ có Hoàng Nam lượn lờ gần đó như muốn thông báo với toàn bộ mọi người là hắn đang theo đuổi Khánh Dương vậy.
Sau khi cả hai đã ổn định được vị trí nằm, nhân viên của spa sẽ gội đầu trước, kết hợp với chăm sóc da và massage toàn thân.

Khánh Dương nhắm mắt, yên lặng tận hưởng cảm giác thoải mái do nước ấm cùng với dầu gội hương thảo mộc mang đến, tựa như những căng thẳng và lo lắng trong kỳ thi cuối kỳ vừa rồi cũng đã được gột rửa theo động tác mát xa nhẹ nhàng và thuần thục của nhân viên spa vậy.
Khánh Dương chờ một lúc nhưng người nằm bên cạnh vẫn chưa nói gì.

Cô đang chờ Thùy Linh hỏi thăm mình.

Những ngày qua hành động của Hoàng Nam quá mức lộ liễu, chỉ còn thiếu một bước làm một trận ồn ào như Nguyên Khang hôm trước mà thôi.

Có nhiều lúc Khánh Dương cảm thấy nếu không vì cô quá ác cảm với mấy chuyện huyên náo thì Hoàng Nam sẽ cầm loa tuyên bố cho cả trường rằng bọn họ đang yêu nhau cho dù cô vẫn chưa đồng ý lời tỏ tình của hắn mất.
Hoàng Nam đã hứa sẽ không làm ra những trò lố bịch, hắn thật sự không làm, nhưng theo những gì Khánh Dương nhận thấy thì hiện tại hiệu quả của việc đeo bám này của hắn còn có hiệu quả hơn những gì Nguyên Khang làm rất nhiều.

Khánh Dương không biết làm sao với Hoàng Nam, không thể nào bắt bẻ, cũng không hoàn toàn muốn ngăn cản, cuối cùng để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Hiệu suất làm việc của Hoàng Nam rất tốt, hắn làm gì cũng luôn đạt thành tích cao, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi cũng đủ để cả trường biết hắn đang theo đuổi Khánh Dương rồi.
Đại khái Thùy Linh có thể đoán được sơ sơ là đã có một sự kiện không bình thường nào đó xảy ra giữa Hoàng Nam và Khánh Dương, khiến cho thái độ của hắn thay đổi hoàn toàn như vậy.

Nếu nói trước đây hai người bọn họ trong mắt người ngoài đã là khá ngọt ngào, thì hiện tại thì lại trở nên nồng nhiệt như thuở đầu mới yêu đương vậy.

Thùy Linh tuy rằng âm thầm bất mãn nhưng vẫn quan sát một chút, vẫn không giống như đã hẹn hò chính thức cho lắm.

Cô không hiểu hai con người làm đảo lộn nhân sinh quan của người khác này đang làm trò gì nữa.

“Mày với Hoàng Nam lại xảy ra sự kiện gì mới à?” – Thùy Linh bắt đầu công cuộc tra hỏi của mình.
“Hoàng Nam tỏ tình với tao rồi.”
Khánh Dương nói thẳng vào vấn đề và chờ đợi sự sửng sốt của Thùy Linh.

Không phải Thùy Linh vẫn luôn không tin cô với Hoàng Nam vẫn chưa chính thức sao, không biết thông tin này sẽ khiến Thùy Linh bất ngờ như thế nào đây, Khánh Dương vô cùng mong chờ.
“Sớm thế?”
Trái ngược lại với sự chờ mong của Khánh Dương, Thùy Linh không những không ngạc nhiên, mà còn ném lại cho cô một câu hỏi vô cùng kỳ lạ.

Khánh Dương muốn cho Thùy Linh một bất ngờ nhưng cuối cùng Thùy Linh mới là người khiến cô bất ngờ.
“Sao mày phản ứng kỳ vậy?”
Thùy Linh cứ tưởng Hoàng Nam sẽ tỏ tình trong sự kiện pool party sắp tới, có thể hắn sẽ theo lời cảnh báo của cô mà bớt làm màu lại, nhưng cô lại không nghĩ hắn lại quyết định sớm như thế.

Không biết là Hoàng Nam đã làm như thế nào.

Bị Khánh Dương hỏi lại, Thùy Linh cũng nhận ra mình phản ứng hơi bất thường nên vội lấy một lý do để lấp liếm cho việc mình đã sớm biết trước chuyện này.
“Đó là phản ứng bình thường mới đúng, vì tao đã bị mày làm rối loạn tư tưởng và nhận thức quá nhiều.”
Khánh Dương cười khẽ một tiếng, Thùy Linh nói cũng đúng.

Cô thật sự khiến cho những người xung quanh ngày càng không thể hiểu nổi suy nghĩ của mình.

Có lẽ chính Hoàng Nam cũng không hiểu cho lý do vì sao cô thừa nhận mình có tình cảm với hắn nhưng lại không vội vàng đồng ý hắn ngay lập tức mà phải cần thời gian suy nghĩ thêm.
“Mày càng ngày càng hiểu tao.”
“Sao? Còn lấn cấn cái gì mà sao chưa đồng ý nữa?”
“Ủa sao mày biết?”
“Không phải mày nói là tao ngày càng hiểu mày sao.”
Nhân viên spa sau khi rửa mặt xong thì lấy một miếng bông tẩy trang thấm đi phần nước thừa trên mí mắt của Khánh Dương, lúc này cô mới mở mắt ra.

Đập vào mắt cô lúc này là một màu vàng nhạt của ánh đèn trong phòng, cộng thêm mùi tinh dầu chanh sả thoang thoảng, mang đến cảm giác dễ chịu và buồn ngủ.

Khánh Dương nghĩ ngợi một chút, đúng là cô cảm thấy có chút vấn đề nhưng không rõ nó đến từ đâu.
“Tao đã nghe mày kể chuyện hồi tao mới chuyển đến đã có mục tiêu đóng vai em gái trà xanh để xem hiệu quả như thế nào chưa?”
“Ồ, thảo nào nhìn mày lúc đó hãm dễ sợ.

Tao còn chửi mày nữa, đánh nhau có xíu mà cũng nghỉ mấy ngày, đúng là làm màu.”
Thùy Linh không mấy ngạc nhiên trước lời thú nhận này của Khánh Dương.

Kể ra cô mới là một trong những người đầu tiên bị mục tiêu đó của Khánh Dương chọc giận.

Cô từng nghĩ Khánh Dương kiếm cớ trốn việc nên còn hẹn Khánh Dương ra để mắng một trận, cuối cùng lại vì vậy mà mới làm quen với nhau.
“Ừ thì đấy.

Mày cũng bị tao lúc đó chọc điên mà.

Nếu vậy thì nó cũng có hiệu quả đó chứ.”
Từ lần đụng độ với Yến Nhi thì Khánh Dương bắt đầu cảm thấy vô cùng hổ thẹn với những gì mình từng thể hiện khi mới nhập học.

Lâu lâu nhớ lại vẫn cảm thấy mất mặt vì trình độ kém cỏi của bản thân.


Hôm nay nhắc lại với Thùy Linh, Khánh Dương mới cảm thấy được an ủi đôi chút, ừ ít ra thì nó vẫn có tác dụng đó thôi, tuy rằng vẫn chưa chuyên nghiệp như người trong nghề được.
Thùy Linh nghe loáng thoáng cũng hiểu được Khánh Dương muốn nói gì.
“Mày đang nghĩ Hoàng Nam là thích cái kiểu giả tạo đó của mày chứ không phải là mày à?”
“Ừ.

Tao thấy thế.”
Tuy rằng Hoàng Nam đã từng nói hắn thích ai thì sẽ là người đó, như thế nào thì hắn cũng thích.

Nhưng nếu không phải vì những ấn tượng ban đầu hợp ý hắn thì hắn có chú ý đến cô không.

Hoàng Nam bảo hắn không có mẫu người lý tưởng, nhưng nếu không vì một điều gì đó để bắt đầu thì làm gì có chuyện sau này để nói chứ.
Suy nghĩ này của Khánh Dương không sai, Hoàng Nam đúng là như những gì cô dự đoán.

Chỉ là mốc thời gian của hai người lại không giống nhau.

Đối với Hoàng Nam, hắn bị Khánh Dương thu hút ngay từ lần đầu tiên cả hai gặp gỡ, ấn tượng sâu sắc nhất chính là vào ngày bọn họ hẹn nhau ở trung tâm sửa chữa để xử lý mâu thuẫn nhỏ nhặt kia.

Hoàng Nam chú ý đến Khánh Dương ngay từ đầu nên về sau này khi cô đột ngột cư xử kỳ lạ hắn chỉ cảm thấy hơi khó hiểu nhưng không suy nghĩ nhiều.
Còn trong nhận thức của Khánh Dương, câu chuyện của bọn họ bắt đầu từ khi cô chuyển vào trường Silver.

Vì vậy nên trong mắt cô, Hoàng Nam thích mình là do lúc đầu cô giả vờ hiền lành, ngây thơ trước mặt hắn.
Thùy Linh không biết rõ tâm tư của Hoàng Nam với Khánh Dương và sự khác biệt đầy trớ trêu này.

Cách cô nhìn câu chuyện này đơn giản hơn nhiều.
“Mày nghĩ Hoàng Nam bị ngu hả? Mấy tháng rồi làm sao không biết mày là người như thế nào được.

Cái vụ ở nhà vệ sinh nữ dù lúc tao dìu mày ra thì nhìn rất thảm nhưng tin đồn ra ngoài toàn là mày đánh người ta đấy.”
Nhắc tới vụ này Khánh Dương vẫn còn cảm thấy cay cú, cô không hiểu vì sao mọi chuyện lại trở thành như vậy.

Rõ ràng là cô đã cố tình làm thêm nhiều thứ để khiến cho bản thân mình trở nên thảm hại và nhếch nhác để giống một nạn nhân bị bắt nạt hơn, nhưng không hiểu vì sao mọi người vẫn đi lan truyền tin đồn là cô đánh người ta.
Dù câu chuyện gốc vẫn là bọn họ gây sự trước, cô chỉ đánh lại thôi, nhưng điểm quan trọng vẫn là cô đánh bọn họ tơi tả, Khánh Dương cảm thấy vô cùng bất mãn vì công sức diễn tuồng của mình lại tự nhiên thất bại không rõ lý do.
Dù sao thì Hoàng Nam cũng không quan tâm lắm đến chuyện là cô có đánh người hay không, bọn họ gây sự trước thì chính là bọn họ sai.

Tuy vậy, Khánh Dương vẫn không nuốt trôi được cục tức này, đến bây giờ khi nhớ lại vẫn khiến cô bất mãn.
“Ừ thì đúng là Hoàng Nam biết, nhưng mà nếu không vì ấn tượng đầu tiên thì có được như ngày hôm nay không? Nếu nghĩ sâu hơn một chút thì giống như lừa tình.”
“Dừng, mày đừng suy nghĩ một cách quái đản như vậy nữa.

Nếu có ai đó bị lừa thì tao thấy sẽ là những người khác, ví dụ như Nguyên Khang chẳng hạn.

Chứ Hoàng Nam thì không bị mày lừa đâu.”
“Sao mày biết được?”
“Hoàng Nam nhiều kinh nghiệm lắm rồi, còn cái gì mà không biết nữa.

Yên tâm đi, mày không lừa nổi cậu ta mấy cái này đâu.


Chỉ có mấy người chưa yêu bao giờ hay không thường tiếp xúc với người khác giới kiểu Nguyên Khang mới bị xoay vòng vòng thôi.”
Thùy Linh khuyên nhủ Khánh Dương, không quên lấy Nguyên Khang trong một vài sự kiện gần đây xảy ra trong trường ra làm ví dụ.

Với góc độ từ một người thích hóng hớt chuyện thiên hạ, Thùy Linh thích cặp đôi ngược đời của bạn thân mình hơn.

Tuy rằng nhiều lúc mang đến cảm giác bất thường và khó hiểu nhưng mà nó không khiến người ta ức chế quá nhiều.
Còn với những người lần đầu tiên đối diện với chuyện tình cảm như kiểu của Nguyên Khang thì lại không nhìn rõ ràng được nhiều chuyện lại dẫn đến những hiểu lầm mà Thùy Linh cho rằng nó không đáng.

Nhưng cô cũng chỉ là người ngoài, cùng lắm thì cảm thán một chút.

Nhưng không khỏi so sánh hai bên một lượt.
Khánh Dương tương đối đồng tình với suy nghĩ của Thùy Linh.

Cô nhớ lại những gì mình từng nói với Anna trước ngày nhập học.
“Ừ, lúc trước khi chuyển vào đây tao quyết tâm lắm mày.

Tao còn nghĩ sẽ tìm một ai đó để áp dụng nữa.

Tất nhiên là tao không hề có chủ ý lấy Hoàng Nam làm đối tượng áp dụng, nhưng mà tự nhiên tao giả vờ một vài lần xong cũng thấy có hiệu quả, rồi cùng lúc đó tao với Hoàng Nam cũng phát triển theo.

Giờ nhìn lại thấy hơi chột dạ, kiểu mọi thứ khớp nhau một cách kỳ lạ.”
Thật ra Khánh Dương cũng đã dần quên đi câu chuyện quyết tâm làm trà xanh của mình khá lâu rồi.

Cách đây vài ngày Anna có nhắc lại, còn hỏi cô rằng đã áp dụng thành công và lừa được anh nào chưa.

Điều này khiến cho Khánh Dương ngay khi vừa mới nhận được lời tỏ tình của Hoàng Nam cảm thấy như bị nói trúng tim đen.

Cô đột ngột nghĩ đến một trường hợp, Hoàng Nam không phải là bị cô dùng chiếc mặt nạ trà xanh kia lừa về đó chứ.
Vốn dĩ ban đầu Khánh Dương đã có khúc mắc, bây giờ bị suy nghĩ này làm cho càng trở nên hoang mang hơn, nhất thời không biết nên trả lời Hoàng Nam như thế nào.
“Tao không tin là Hoàng Nam hoàn toàn không sử dụng bất kỳ chiêu trò nào trong quá trình bọn mày tiếp xúc từ đầu năm tới giờ.

Vì vậy nên mày cứ nghĩ bình thường thôi.

Công bằng mà.”
“Ừ, hợp lý.”
“Thế còn vấn đề chính của mày, vẫn chưa giải quyết được hả?”
Thùy Linh vẫn nhớ tới buổi tâm sự của mình với Khánh Dương trong lúc xem Hoàng Nam tập bóng rổ lúc trước.

Có vẻ sau khi được cô khuyên bảo một hồi thì Khánh Dương vẫn không thông suốt bao nhiêu.

Khánh Dương không biết sợ là gì, cô không cảm nhận được bất kỳ sự uy hiếp nào từ những người khác.

Thùy Linh cảm thấy đây chính là điểm kỳ lạ lớn nhất giữa Hoàng Nam và Khánh Dương.
Hoàng Nam không phải là kiểu tỏa ra ám khí cấm con gái đến gần như Nguyên Khang, đôi lúc cô có thấy Khánh Dương cũng có chút khó chịu, nhưng chưa từng lo lắng hay cảm thấy nguy hiểm.

Nhiều lúc Thùy Linh không hiểu được Khánh Dương thật sự nghĩ gì, là do cô quá tự tin hay là do cô thật sự không cảm thấy bất an.
“Thật ra thì cũng không hẳn.

Tao thích Hoàng Nam mà.

Tuy rằng tao vẫn muốn như trước đây hơn nhưng Hoàng Nam đã phá vỡ trạng thái cân bằng này rồi.

Bây giờ không đồng ý thì cũng không quay về như trước đây nữa.


Chỉ là tao cảm thấy tiếc thôi.

Cuối cùng thì bọn tao cũng sẽ bước vào một trạng trái mối quan hệ mới, có bắt đầu cũng sẽ có kết thúc.”
Sự thoải mái và cảm giác thư giãn mà nhân viên spa cố gắng mang đến cũng không đánh tan đi được cảm giác ưu phiền của Khánh Dương mỗi khi nghĩ đến chuyện này.
Khánh Dương chưa muốn cho Hoàng Nam câu trả lời không phải vì cô mù mờ về tình cảm của mình.

Cô biết rất rõ là đằng khác, biết rõ bản thân mình muốn gì và nuối tiếc điều gì.

Chỉ cần nghĩ đến việc bản thân mình và hắn sẽ bước vào một câu chuyện đã sớm biết rõ kết thúc thì lại khiến cô cảm thấy buồn bã không thôi.
Sẽ không còn cảm giác vui vẻ và hòa hợp như trước giờ nữa, rồi sẽ có hiểu lầm, sẽ có cãi vã, nghi ngờ, tức giận, đau lòng, tuyệt vọng và rồi sẽ kết thúc.

Tất cả chính là một kết cục đã định sẵn, không thể nào thay đổi, không thể nào làm khác, cô không muốn bước vào nhưng vì sao hắn cứ muốn kéo cô vào chứ.
“Thế mày nghĩ là nếu như mày với Hoàng Nam không chính thức với nhau thì sẽ cứ bên nhau vui vẻ như vậy mãi à? Đó mới là suy nghĩ ngây thơ đó.”
Khánh Dương rất muốn phản bác lại những gì Thùy Linh vừa châm chọc nhưng cô lại không nói được lời nào mà chỉ thở dài một tiếng.
“Một mối quan hệ dù cho không có bắt đầu đi nữa thì khi cả hai không còn hướng về nhau thì nó vẫn sẽ kết thúc thôi.

Với lại tất cả cảm giác vui vẻ và hạnh phúc hiện tại của mày đều chỉ là bề nổi.

Mày không dám bước vào một mối quan hệ sâu sắc và ràng buộc hơn là sợ phải đối diện với sự thật tàn khốc của nó chứ gì.

Nhưng một mối quan hệ chỉ nhìn vào bề nổi cũng không duy trì được bao lâu đâu.”- Thùy Linh tiếp tục nói.

– “Mày và Hoàng Nam hiểu nhau được bao nhiêu? Tất cả những gì bọn mày đang nhìn thấy ở đối phương và chìm đắm vào chỉ là một loại ảo ảnh không có thật.

Mà mấy thứ hư ảo thì đúng là dễ nghiện, nhưng lại mong manh, dễ sụp đổ và cũng không lâu dài.”
Thùy Linh cảm thấy tất cả những kinh nghiệm sâu sắc mình đúc kết được sau khi hóng hớt chuyện tình cảm của thiên hạ đều được đem ra nói với Khánh Dương.

Tuy rằng cô chưa trả qua nhiều chuyện nhưng lại quan sát và suy nghĩ rất nhiều nên hiểu ra nhiều thứ mà những người dù đã trải qua nhiều mối tình nhưng lại chưa từng trực tiếp giải quyết vấn đề mà chỉ biết kết thúc mọi chuyện như Khánh Dương thì không dễ gì nhìn ra được.
Khi Thùy Linh vừa nói xong cũng đến bước đắp mặt nạ kéo dài khoảng hai mươi phút, Khánh Dương không cần phải trả lời Thùy Linh mà có thể dùng quãng thời gian này để chiêm nghiệm lại một chút.

Những lời Thùy Linh vừa nói càng nghe lại càng thấm.
Khánh Dương nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều, trước đây cô không lo trước lo sau như thế này.

Cô có thể dễ dàng bắt đầu một mối quan hệ vì cô không hề để tâm vào nó, không xem trọng, sao cũng được, không tốt đẹp nữa thì chia tay, chấm dứt, cô lại đi tìm niềm vui mới.
Nhưng kể từ khi gặp Hoàng Nam, Khánh Dương đã không còn suy nghĩ như vậy nữa, cô không muốn hắn với mình phải đi đến một kết cục không gặp lại như những người khác.

Thì ra cô lại lưu luyến hắn nhiều đến như vậy.
Nhưng nếu không thể quay đầu nữa thì thuận theo vậy, Khánh Dương không thích con người nhiều lo lắng này của mình.

Cô quyết định không phân vân nữa.

Cứ đồng ý thôi.

Xét về mặt tình cảm, cô thích hắn, đây là điều cô vô cùng chắc chắn.

Điều khiến cô do dự là một điều gì đó rất là mơ hồ.

Có khi đến lúc mọi chuyện cần phải dừng lại cô cũng không còn suy nghĩ giống như bây giờ nữa.

Vậy thì còn gì để hoang mang nữa?
Không thì đánh cược một lần, nếu như không thành công thì lại là một mối tình trong đời nữa đi qua trong đời mà thôi, không cần phải quan trọng hóa mọi chuyện lên như vậy, không giống cô trước đây một chút nào cả.

Dù sao cũng không dễ gì mới gặp được một người tuyệt vời và phù hợp như Hoàng Nam, nếu cô có thua trong lần đánh cược này thì cũng không quá thiệt thòi.
Khánh Dương nghĩ mình đã có được câu trả lời cho bản thân mình rồi, nhưng cô cũng không báo cho Hoàng Nam biết ngay lập tức, cứ để đến đúng ngày hẹn rồi sẽ nói cho hắn biết..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.