Bad Boy Yêu Nhầm Bad Girl - Khi Tình Yêu Là Một Trò Cá Cược

Chương 4: Trả Nợ


Đọc truyện Bad Boy Yêu Nhầm Bad Girl – Khi Tình Yêu Là Một Trò Cá Cược – Chương 4: Trả Nợ


Hôm sau, Khánh Dương đến điểm hẹn sớm hơn thời gian dự kiến 15 phút.

Vì thời gian vẫn còn sớm, cô quyết định lượn vào cửa hàng Starbucks bên cạnh trung tâm sửa chữa, hy vọng là kịp giờ.

Đêm qua cô mất ngủ thật, đến gần sáng mới chợp mắt được một lúc nên bây giờ có chút mơ màng, cần nạp thêm tí cafein.
Sáng nay trước khi đến điểm hẹn, Khánh Dương quay về nhà thay đồ và trang điểm lại, thật may mắn là mẹ cô đã rời khỏi nhà từ sớm, nếu không thì cô sẽ gặp phải phiền phức khi bị tra hỏi những gì đã xảy ra đêm qua, không chừng cô sẽ bị cấm túc mất.
Tối qua vì mục đích đi “đánh ghen” nên Khánh Dương cố tình ăn mặc già dặn hơn bình thường, lại kết hợp cùng phong cách trang điểm sắc sảo nên trông không khác gì sinh viên đại học.

Còn hôm nay chỉ là mộc buổi gặp mặt ngắn ngủi kèm theo cuộc hẹn làm tóc kéo dài hơn nửa ngày nên Khánh Dương chọn một chiếc quần short ngắn, kèm theo áo sweater màu xanh nhạt, cỡ rộng, thêm đôi giày thể thao và nón lưỡi trai màu trắng, đơn giản và năng động.
Sau khi gọi nước xong, Khánh Dương di chuyển sang khu vực chờ đợi, nhàm chán nhìn qua một vài mẫu bình nước mới của hãng này.

Cũng không có gì đặc biệt, những mẫu này hầu như cô đã sở hữu, còn lại toàn là những thiết kế không hợp mắt cho lắm.
Khánh Dương vừa rời mắt khỏi kệ trưng bày bình nước thì bắt gặp một ánh mắt quen thuộc.

Tuy rằng hôm qua cô gặp hắn là khi trời tối nhưng vẫn không khó để nhận ra Hoàng Nam, người cũng vừa gọi nước xong tại quầy.
Hoàng Nam cũng nhìn thấy Khánh Dương, hắn có chút bất ngờ nhưng không thể hiện ra bên ngoài.

Nếu như không nhìn qua hình của Khánh Dương trong thẻ căn cước công dân hắn cũng không nhận ra vì nhìn cô hôm nay và người hắn gặp tối hôm qua như hai người hoàn toàn khác vậy.
Với quan hệ của Khánh Dương và Hoàng Nam hiện tại, cả hai đều không muốn chào hỏi nhau một cách tử tế làm gì.

Hắn bước đến bên cạnh Khánh Dương, giở giọng khiêu khích:
“Tôi tưởng cô không dám đến chứ.”
Hôm nay Hoàng Nam mặc một bộ đồ đơn giản, áo thun đen và quần bò bạc màu.

Khánh Dương nhìn qua, tuy set đồ đơn giản nhưng đều của những nhãn hiệu đắt tiền.

Dù Hoàng Nam đang đeo kính đen nhưng Khánh Dương có thể đoán được ánh mắt hắn dành cho mình cũng không tốt đẹp gì.
Khánh Dương nhún vai, cô không nhìn Hoàng Nam mà lại tập trung quan sát nhân viên pha chế đang làm đồ uống cho mình, nửa đùa nửa thật trả lời:
“Chẳng phải anh bảo sẽ đào cả thành phố này lên nếu tôi không đến hay sao, sợ quá nên phải đến thôi.”
Tất nhiên Hoàng Nam sẽ không tin những gì Khánh Dương nói là thật.

Cô gái này chẳng sợ gì cả.

Chẳng qua là cô ta đang muốn giữ thể diện mà thôi, Hoàng Nam thầm nghĩ.
Đến lúc này hắn vẫn không hoàn toàn tin tưởng Khánh Dương lắm, có khi một lúc nữa cô ta sẽ nói mình không mang đủ tiền và cuối cùng và hắn vẫn phải hứng chịu hậu quả cho chuyện này thì sao.
“Ờ, chắc là cô sợ.” – Hoàng Nam ra vẻ hùa theo.
Sau đó Hoàng Nam và Khánh Dương không nói thêm một câu nào nữa, một người lười biếng nghịch điện thoại, một người lẳng lặng quan sát nhân viên pha chế đang làm việc.
Không bao lâu sau, nhân viên gọi tên Khánh Dương và Hoàng Nam đến lấy nước.

Sau đó cả hai cùng đi bộ qua trung tâm sửa chữa.

Trước đó Hoàng Nam đã mang xe vào trung tâm cho nhân viên kiểm tra trước rồi mới sang Starbucks mua cafe nên khi cả hai quay lại nhân viên đã kiểm tra xong.

Hoàng Nam đi theo người nhân viên nọ đến xem xe và nhận bảng báo giá, liệt kê đầy đủ những điểm hư hại những phần cần phải chi tiền và những sự lựa chọn có sẵn dành cho hắn.

Hoàng Nam đọc lướt qua rồi đưa cho Khánh Dương.
“Nè, xem đi.” – Hắn nói.
Khánh Dương nhận lấy tờ giấy trên tay Hoàng Nam, đọc qua một lượt, không thấy điểm gì bất thường hay một chi phí kỳ lạ nào để chắc chắn rằng Hoàng Nam không giở trò rồi đi đến quầy thu ngân.
Trong đầu cô làm một phép tính nhẩm, Khánh Dương chợt cảm thấy tương lai của mình có đôi chút mờ mịt.


Nhìn bề ngoài Khánh Dương có vẻ tiêu tiền như nước như vậy, nhưng đây cũng chỉ là khoản tiền tiêu vặt của cô mà thôi.

Nếu như bây giờ lấy ra dùng thì những tháng sau lại phải tiết kiệm hơn vì ba mẹ cô sẽ đưa một con số cố định mỗi tháng, nếu như dùng lố thì sẽ bị trừ qua tháng sau.
Khánh Dương nhìn bảng báo giá, khoản này chắc cũng phải hơn hai tháng tiền tiêu vặt là ít.

Cô thầm than khổ, tự hứa lòng mình không trót dại lần nào nữa.
Hoàng Nam nhìn gương mặt sa sầm của Khánh Dương khi nhận lấy bảng báo giá liền hiểu thành cô không có khả năng chi trả.
“Giờ cô rút lại lời hứa vẫn còn kịp đó.

Loại người như cô tôi gặp cũng nhiều rồi.

Tệ lắm thì tôi cho cô trả góp.”
Hoàng Nam nói.

Thật ra hắn cũng chẳng cần số tiền này, bởi vì thiệt hại đã có bảo hiểm chi trả, hắn chẳng mất một đồng nào.

Cho dù bảo hiểm không bao gồm khoản tiền này đi nữa, hắn cũng không buồn truy cứu làm gì.

Sau một đêm, hắn đã suy nghĩ khá nhiều.

Dù sao thì xe hư cũng đã hư rồi, dù ai trả tiền sửa đi nữa thì nó cũng không còn hoàn mỹ.

Trừ khi hắn mua xe mới luôn thì may ra mới cảm thấy không khó chịu.

Vấn đề không còn nằm ở chuyện tiền bạc nữa.
Thế nhưng vì sao Hoàng Nam vẫn tới đây, không ngừng buông lời khiêu khích và châm chọc với Khánh Dương? Là vì hắn cảm thấy bực tức trong người, hắn không muốn buông tha cho người khác dễ dàng như vậy.

Đây không phải là lần đầu tiên Hoàng Nam trải qua cảm giác bị người khác phá hoại món đồ yêu thích và phải cho qua mọi chuyện trong sự cay cú.

Nên lần này, khi gặp chuyện Hoàng Nam muốn xả giận một lần.

Hắn muốn người khác bị hắn ép tới đường cùng, xấu hổ, nhục nhã mà xin lỗi hắn.

Lúc xin lỗi, nếu không có thành tâm thì phải có cảm giác xấu hổ, không cam lòng mới cảm thấy dễ chiu.
Đêm qua, nếu Khánh Dương chỉ xin lỗi và im lặng nghe Hoàng Nam mắng một trận thì mọi chuyện sẽ kết thúc tại đó, thế nhưng vì cô lại tuyên bố sẽ trả tiền cho hắn, làm Hoàng Nam hồi tưởng tới một lần hắn cũng nhận được lời cam kết như vậy nhưng thật ra chỉ là bề ngoài mà thôi.

Thế nên hắn muốn làm khó Khánh Dương tới cùng.
Khánh Dương bước đến quầy thu ngân, lấy ra một số giấy tờ mình đã chuẩn bị từ đêm qua.
“Trả lại thẻ căn cước cho tôi.

Còn anh ghi tên vào.”
Hoàng Nam đọc qua nội dung, trong lòng dấy lên cảm giác khó chịu.
“Cô bị điên à? Sợ tôi ăn tiền của cô á? Tôi thèm vào.”
Trước thái độ cáu bẳn của Hoàng Nam, Khánh Dương xem như không nhìn thấy, cô lấy ra một chiếc thẻ tín dụng màu đen trong ví đặt lên bàn.
“Chỉ là thủ tục thôi, tôi sợ anh quên ý mà.

Nhanh lên nào.”
Hoàng Nam hừ lạnh, ký thì ký, hắn sợ gì.


Hắn không sợ Khánh Dương quỵt tiền của mình thì thôi, ai dè cô còn bắt hắn kí vào cam kết đã nhận được tiền nữa chứ.

Hoàng Nam cảm thấy mình bị đối phương xem thường một cách triệt để.
Sau khi Hoàng Nam điền xong thông tin, Khánh Dương lấy lại bản cam kết đưa cho nhân viên thu ngân.
“Em trả bằng thẻ nha chị.

Chị làm chứng cho em, em trả chị 10% giá trị số tiền.”
Khánh Dương nói với nhân viên tại quầy thu ngân.

Nhân viên thu ngân cảm thấy hai cô cậu này đúng là lắm chuyện, nhưng dù sao cũng là tiền miễn phí nên cô ta nhanh chóng đồng ý.
Hoàng Nam nhìn thái độ phớt lờ toàn tập của Khánh Dương không khỏi bất mãn.

Còn ra vẻ không quan tâm, để xem khi thẻ không hoạt động có còn vênh váo được vậy hay không.
“Chị ơi, kiểm tra cẩn thận nha, coi chừng thẻ lại bị hư đó.”
Hoàng Nam nói với nhân viên thu ngân, giọng nói thập phần công kích.

Hôm nay hắn được xem trò vui rồi.
“Lúc này cô rút lui còn kịp đó.

Nếu thẻ không hoạt động được thì nhục lắm.”
Hoàng Nam vừa dứt lời thì âm thanh in biên lai lặng lẽ vang lên, thái độ của hắn từ đắc ý liền trở nên ngạc nhiên, bối rối và ngại ngùng.
“Ôi đệt, hóa ra cái thẻ này lại hoạt động được cơ à.” – Hoàng Nam thầm mắng bằng một giọng nói rất nhỏ, có lẽ Khánh Dương cũng không nghe được.
Lần đầu tiên hắn gặp được người thật sự đền tiền cho mình khi gây chuyện, nhưng hắn lại cảm thấy không vui vẻ và hả hê như mình đã tưởng tượng.
Nhân viên thu ngân xé tờ biên lai ra khỏi máy, đặt lên bàn kèm với thẻ tín dụng trả lại cho Khánh Dương.
“Em kí tên giúp chị ở đây, và ở đây.”
Sau đó cô ta lại in thêm một tờ hóa đơn khác, đưa cho Hoàng Nam.
“Em giữ hóa đơn để hoàn tiền bảo hiểm nhé.”
Khánh Dương đang ký tên bỗng dưng khựng lại.

Chết tiệt, tên khốn này có mua bảo hiểm cho xe, làm sao cô quên kiểm tra chuyện này nhỉ.

Nhưng Khánh Dương lại nhanh chóng xua đi suy nghĩ trong đầu mình, dù sao thì mình cũng gây chuyện, cứ xem là tên này không mua bảo hiểm đi.

Dù sao cũng là mình làm sai, số tiền này xem như là để cô nhớ đời, lần sau không chạy xe điên loạn nữa.
Khánh Dương ký tên xong, trả lại cho nhân viên thu ngân tờ biên lai ngân hàng rồi cất thẻ tín dụng và thẻ căn cước vào ví, không quên rút tiền mặt ra đưa cho cô ta, xem như là thù lao đã giúp cô làm bên thứ ba chứng kiến chuyện này.

Sau đó, Khánh Dương quay sang nhìn Hoàng Nam khẽ mỉm cười, thái độ cũng hòa nhã hơn hẳn so với lúc đầu.
“Xong, coi như hết nợ.

Dù sao thì cũng xin lỗi anh lần nữa, tối hôm qua tôi quả thật bị mất kiểm soát nên mới tông vào xe anh như vậy.

Thôi xong việc rồi, tôi đi đây.

Hy vọng chúng ta không cần gặp lại nhau nữa.”
Nụ cười thân thiện kèm theo một lời xin lỗi tử tế của Khánh Dương làm cho Hoàng Nam bối rối.

Cảm giác tức giận và đắc ý ban đầu hoàn toàn tan biến chỉ sau một lời vừa rồi của cô gái bên cạnh, hiện tại hắn không cảm thấy gì ngoài cảm giác xấu hổ và có tí mất mặt.


Hắn chỉ giỏi xù lông khi người khác tấn công mình chứ lúc được người khác xin lỗi thì lại không biết phản ứng thế nào.

Hoàng Nam nhận lấy tờ hóa đơn từ tay nhân viên thu ngân, lúng túng gãi đầu.
“Thật ra thì tôi có mua bảo hiểm rồi.

Nên khoản này không cần cậu trả đâu.

Bây giờ tôi không có nhiều tiền mặt ở đây, cho tôi số tài khoản, tôi chuyển tiền lại.”
Hoàng Nam nói xong liền quay mặt đi nhìn về hướng khác để che giấu sự mất tự nhiên của mình, hắn cảm thấy hôm nay mình mới là người điên ở đây chứ không phải là Khánh Dương như hắn đã mắng.

Tự nhiên ép người ta trả tiền cho mình bằng được, xong rồi lại không cảm thấy thoải mái, lại muốn chuyển tiền lại cho người ta.

Hắn cũng không biết vì sao mình lại cảm thấy không vui.
Khánh Dương vô cùng ngạc nhiên khi nhận được lời đề nghị này của Hoàng Nam, tên này bị hâm à, cô nhìn hắn đầy khó hiểu.
“Ủa sao vậy? Đằng nào cũng là tôi sai mà.”
Hoàng Nam vừa định nói thêm gì đó thì Khánh Dương có điện thoại nên hắn đành giữ im lặng.

Hắn không vội rời khỏi trung tâm sửa chữa, hắn muốn chờ cô nói chuyện điện thoại xong để tiếp tục giải thích sai lầm của mình.
Khánh Dương nhìn tên người gọi trên điện thoại, thầm than khổ.

Cuộc gọi này không nằm ngoài dự đoán của cô, vì tất cả những thẻ tín dụng mà cô đang sử dụng đều là thẻ con của ba mẹ, nên với bất kì giao dịch nào họ cũng sẽ nhận được tin nhắn thông báo.

Với khoản tiền lúc này, hơn nữa lại là ở địa điểm này thì việc cô bị gọi kiểm tra cũng không có gì là lạ.
“Alo, con đây ba.”
“Lúc nãy là con dùng thẻ à?” – Đầu dây bên kia là giọng nói trầm ấm của một người đàn ông trung niên.
“Dạ.”
“Ừ.

Do nhìn số tiền lớn và lại không phải trung tâm mua sắm nên ba kiểm tra xem con có bị mất thẻ hay không thôi.”
Người đàn ông trả lời, ông cũng không có ý định hỏi vì sao con gái mình lại chi một khoản tiền lớn ở một nơi không bình thường như vậy.

Miễn sao Khánh Dương biết mình đang làm gì là được.
“Dạ, vẫn quy tắc cũ, trừ vào tiền tiêu vặt của con.

Chắc cũng là hai hay ba tháng rồi.”
Khánh Dương khó khăn nói ra một con số, cũng là quãng thời gian cô nhẩm tính lúc nãy.

Thật là đau lòng quá.
Đầu dây bên kia, ba Khánh Dương cười nhẹ.

Con gái của ông, có những chuyện lại quá nguyên tắc.
“Ba tính ra hai tháng rưỡi.

Thôi miễn phí cho con nửa tháng, trừ hai tháng thôi.

Thôi đừng buồn nữa, ba có tin vui đây, chiếc túi Dior hôm trước con thích mà hết hàng đó, ở bên này còn màu đen, tuy không phải màu hồng nhưng ba cũng mua cho con rồi.” – Ba Khánh Dương an ủi cô.
Quả nhiên tin tức này khiến Khánh Dương hào hứng lên không ít, cô vui vẻ trả lời:
“Màu gì con cũng thích hết á.

Cảm ơn ba nhiều!”
“Thôi được rồi, ba đi ngủ đây.

Con làm gì làm tiếp đi.”
“Dạ, ba ngủ ngon nha.”
Khánh Dương tắt điện thoại, vừa quay sang đã bắt gặp Hoàng Nam nhìn mình với ánh mắt phức tạp.

Khánh Dương có chút xấu hổ, cô cảm thấy không thoải mái khi bị người khác nhìn thấy cảnh mình làm nũng với ba mẹ cho lắm.

“Ủa, cậu chưa về à?” – Cô nhìn hắn một cái rồi hỏi.
Khi biết Hoàng Nam cũng bằng tuổi mình, Khánh Dương đã quyết định thay đổi cách xưng hô với hắn.

Nợ đã trả xong, ân oán cũng được giải quyết, bây giờ cả hai có thể được xem là có quen biết.
Sau khi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Khánh Dương, Hoàng Nam bắt đầu cảm thấy có lỗi.

Hình như hắn vừa khiến cho cô gái đối diện mất đi hai tháng tiền tiêu vặt thì phải.

Với lại giờ hắn mới nhận ra rằng Khánh Dương cũng không đáng ghét như lúc đầu, lại có chút dễ thương.

Hoàng Nam đã quan sát Khánh Dương một lúc, nếu như không phải vì chuyện tối qua, với vẻ ngoài của cô, hắn sẽ chú ý ngay từ đầu, chứ không phải tới tận lúc này.
Trước câu hỏi của Khánh Dương, Hoàng Nam phải mất một lúc để định thần lại suy nghĩ của mình.

Hắn trả lời:
“Ừ chuyện lúc nãy.

Bảo hiểm sẽ hoàn tiền lại cho tôi, nên tôi cũng không mất tiền trong chuyện này.

Vì trước đây tôi gặp mấy chuyện không vui nên mới cư xử như vậy, tôi không có ý lấy tiền của cậu đâu.

Cho tôi số tài khoản đi, tôi sẽ chuyển tiền lại.”
Khánh Dương khá ngạc nhiên với những gì Hoàng Nam nói, nhưng cũng có thể hiểu được những gì hắn cảm thấy nên cô cũng không trách hắn làm gì.

Hóa ra tên này cũng tử tế phết, Khánh Dương thầm nghĩ.
“À không sao đâu.

Dù sao cũng là tôi gây chuyện nên cậu không cần chuyển lại.”
Khánh Dương từ chối, cô đang cần một sai lầm nhớ đời mà, phải mất tiền mới sợ.
Hoàng Nam vẫn cảm thấy không thoải mái khi giữ số tiền này, thế là hắn lại tìm cách khác.
“Cũng trưa rồi, tôi mời cậu ăn trưa.”
Tất nhiên Hoàng Nam sẽ không quy đổi cả số tiền này chỉ bằng một bữa ăn, hắn muốn xây dựng mối quan hệ với Khánh Dương.

Dù gì cô cũng để lại trong hắn ấn tượng khó phai, hắn không muốn cả hai chỉ là người bước ngang qua đời nhau thế này.
Khánh Dương nhìn đồng hồ, sắp đến giờ hẹn với salon làm tóc rồi.

Cô nhìn Hoàng Nam, trong lòng cũng có chút tiếc nuối khi phải từ chối cuộc hẹn này.
“Xin lỗi, tôi có hẹn trước rồi.” – Khánh Dương tỏ ra khó xử nói.
“À, ra là vậy.”
Hoàng Nam trả lời, không che giấu được cảm giác thất vọng.

Hắn vừa định hỏi sang ngày khác thì Khánh Dương đã cướp lời trước.
“Gần tới giờ hẹn rồi.

Tôi đi trước đây, chắc là chúng ta không có duyên rồi.”
Nói rồi Khánh Dương liền nhanh chóng rời khỏi.

Hoàng Nam thở dài một hơi, nuối tiếc nhìn theo bóng Khánh Dương biến mất sau chiếc xe taxi ở trước cổng.
Lần đầu tiên trong đời hắn trải qua cảm giác bị một cô gái từ chối thẳng thừng như vậy, Hoàng Nam không khỏi cảm thấy hụt hẫng và thất vọng.

Nhưng cũng vì đón nhận hết bất ngờ này đến bất ngờ khác như vậy nên sự tò mò của Hoàng Nam về Khánh Dương lại càng nhiều hơn.

Hắn bật điện thoại lên, tìm kiếm trong danh bạ điện thoại một dãy số đã lưu lại từ tối hôm qua, rồi chuyển sang tấm hình cô gái này đã đề nghị hắn chụp lại.
“Duyên không có thì mình đành tự tạo ra vậy.”
Hoàng Nam lẩm bẩm rồi ra về.

Không còn lần này thì lần khác, hắn có số điện thoại của cô mà, không sợ không liên lạc được..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.