Đọc truyện Bad Boy Yêu Nhầm Bad Girl – Khi Tình Yêu Là Một Trò Cá Cược – Chương 19: Hậu Quả
Hoàng Nam đưa Khánh Dương xuống phòng y tế, trong lúc nhân viên đang kiểm tra thì Hoàng Nam ngồi chờ bên ngoài, trong lòng bồn chồn như lửa đốt.
Hiếm khi nào thái độ của hắn âm u như lúc này, hắn ngồi trên ghế sofa ở sảnh chờ, ánh mắt tập trung nhìn về môt phía, không rõ là đang suy tính điều gì.
Lúc này điện thoại Hoàng Nam chợt rung nhẹ, là Minh Quân và Bảo Huy nhắn tin hỏi thăm tình hình.
Hắn đọc qua, chỉ trả lời đơn giản rồi tắt điện thoại.
Hoàng Nam nhớ lại chuyện lúc nãy, nếu như không phải vì hắn muốn sang lớp Khánh Dương rủ cô ra ngoài chơi thì sẽ có chuyện gì sẽ xảy ra sau đó nữa.
Bây giờ nghiêm túc suy nghĩ hắn mới thấy bản thân mình đã quá vô tâm, không phải hắn không biết đến sự tồn tại của những chuyện như vậy ở trong trường, chẳng qua từ trước đến nay những người thân thiết với hắn chẳng bao giờ bị người khác hướng đến nên Hoàng Nam đã sớm loại vấn đề này ra khỏi những chuyện mà mình nên quan tâm từ lâu.
Chỉ đến khi hắn nhìn thấy Khánh Dương bị người ta đánh thì mới bắt đầu cảm thấy chuyện này có liên quan đến mình.
Khánh Dương nằm trên giường bệnh lẳng lặng để cho nhân viên y tế sát trùng vết thương ngoài da cho mình.
Đôi lúc những chỗ có thuốc sát trùng đi qua sẽ để lại cảm giác châm chích khó chịu, khiến cô bất giác nhíu mày.
Trong mắt Khánh Dương, chuyện này thật ra cũng không nghiêm trọng đến vậy, trận đánh nhau này sớm muộn gì cũng sẽ diễn ra, hệt như một nghi thức chào hỏi học sinh mới vậy, dù là ở bất kỳ môi trường nào đi nữa.
Mà khi rơi vào trạng thái xô xát làm gì có ai không xảy ra thương tích chứ.
Ngược lại thái độ của Hoàng Nam thật sự khiến cô chấn động trong lòng.
Từ phản ứng của hắn, Khánh Dương đoán được Hoàng Nam cũng phần nào có tình cảm với mình, nhưng cô nghĩ nó cũng chẳng đáng là bao, có lẽ vừa đủ để cả hai duy trì trạng thái mập mờ này một quãng thời gian.
Chỉ là cô không ngờ Hoàng Nam lại vì mình mà đánh bọn họ.
Lần đầu tiên trong đời, Khánh Dương cảm thấy bản thân được một người con trai bảo vệ.
Cô nhìn lên trần nhà màu trắng lạnh lẽo bên trên, thì ra cảm giác đó là như thế này sao.
Ngày xưa khi cô và người khác vật lộn, bọn con trai trong trường cũng chỉ bàn tán và cổ vũ, tốt lắm là can ngăn, cũng chẳng có ai quan tâm đến bản thân cô chật vật như thế nào để có thể tự bảo vệ chính mình trong trận chiến đó.
Lại chẳng có ai vì cô mà đánh lại người khác.
Lại càng không có ai đến ôm cô vào phòng y tế như thế này.
Khánh Dương không khỏi cảm thán, chẳng lẽ những năm qua cô đã sống sai rồi sao.
Thì ra muốn được người khác bảo vệ thì bản thân mình phải trở thành một người yếu đuối.
Thế nhưng Khánh Dương cảm thấy cuộc sống như thế này cũng không tệ, có khi cô nên sống như thế này một thời gian dài xem sao.
Tuy cô là một người mạnh mẽ và cá tính, nhưng cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, cô cũng muốn được con trai bên cạnh bảo vệ.
Thế nhưng bình thường con trai khi thấy được tính cách của cô đều sẽ chạy mất, hoặc đều cho rằng cô sống đã quá tốt rồi nên sẽ đi tìm những cô gái yếu đuối hơn.
Bỗng chốc, Khánh Dương không muốn quay về cuộc sống lúc trước nữa.
“Cũng không có vấn đề gì quá nghiêm trọng.
Cô sẽ kê cho em vài liều thuốc giảm đau.
Còn mấy vết ngoài da này thì sát khuẩn là ổn rồi.” – Nhân viên y tế nói sau khi kiểm tra tình trạng của Khánh Dương.
Đều là những lời nằm trong dự đoán của cô.
Tuy cô bị đánh khá thảm, nhưng chủ yếu là vết thương ngoài da và cảm giác ê ẩm vì té ngã chứ cũng không nghiêm trọng gì.
Tuy vậy, cảm giác này cũng chẳng mấy dễ chịu.
Khánh Dương có thời gian rảnh rỗi nằm nghĩ ngợi xem mình nên dùng cách nào để trả thù nhóm người này đây.
Khi Hoàng Nam bước vào thì thấy Khánh Dương đang nằm trên giường bệnh của phòng y tế, tay chân có xây xát đôi chỗ, khóe môi đã được bôi thuốc xong.
Thấy Hoàng Nam đến, Khánh Dương muốn ngồi dậy nhưng bị hắn giữ lại.
Hoàng Nam đứng cạnh bên giường Khánh Dương, cảm giác tội lỗi không nói thành lời.
“Xin lỗi.” – Hắn nói.
“Vì sao?”
Đây là Khánh Dương không hiểu thật, cô không bao giờ nghĩ những chuyện này mình gặp phải là do Hoàng Nam cả.
Là do cô cố tình khiêu khích bọn họ mà.
Hắn chẳng qua chỉ là chất xúc tác cho những động cơ không mấy rõ ràng của bọn họ mà thôi.
“Vì để Dương trải qua tất cả những chuyện này.”
Hoàng Nam có chút khó khăn khi nói ra sự thật, hắn ngồi xuống chiếc ghế cạnh bên giường bệnh, cố khống chế cảm giác muốn ôm lấy Khánh Dương.
Hắn không hiểu cảm xúc hiện tại của mình cho lắm, hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác nào tương tự cả, một loại cảm xúc hỗn loạn và phức tạp, vừa đau lòng, vừa tức giận, chỉ muốn một mực trả thù cho cô gái đang nằm bên cạnh.
Khánh Dương vỗ nhẹ lên tay Hoàng Nam an ủi.
Cô không nghĩ Hoàng Nam lại cảm thấy có lỗi vì chuyện này.
Những chuyện mâu thuẫn và đánh nhau xảy ra trong trường học vốn dĩ là một điều không thể tránh khỏi.
Khánh Dương biết dù cô có cố tình thân thiết với Hoàng Nam và Nguyên Khang hay không thì với tính cách của mình cũng sẽ khiến nhiều người không vừa mắt.
Chẳng qua là vì cô đang thân thiết với Hoàng Nam nên chuyện này đến nhanh hơn mà thôi.
Cũng chẳng phải lỗi của hắn.
“Không phải lỗi của Nam mà.
Dù sao thì cũng do Dương làm bọn họ ngứa mắt.
Chẳng lẽ vì chuyện này mà Nam không chơi với Dương nữa hay sao?”
“Không bao giờ có chuyện đó.”
“Vậy là được rồi.
Chuyện vừa rồi Dương không sao.”
Khánh Dương muốn nói thêm một câu kinh điển của giới trà xanh với ý khuyên bảo Hoàng Nam bỏ qua cho bọn họ.
Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được vì nó dối lòng quá.
Cô nói không được.
Nên Khánh Dương chỉ nói được tới vậy rồi dừng.
Thêm nữa chắc cô sẽ cảm thấy buồn nôn với chính mình mất.
“Gì mà không sao chứ.”
Hoàng Nam nói với ý trách móc.
Hắn tận mắt nhìn thấy Khánh Dương bị nam sinh kia đánh ngã, nhìn cô bị tát đến bị thương.
Như vậy mà cô dám nói là không sao.
“Không sao thật mà.”
Khánh Dương cười nói.
Như để chứng minh cho lời nói của mình là thật, Khánh Dương muốn bước xuống giường cho Hoàng Nam xem nhưng đã bị hắn giữ lại.
Hắn ấn vai cô xuống giường, cô gái này nên nghỉ ngơi đi chứ.
Hành động này của Hoàng Nam khiến Khánh Dương hơi nhíu mày, Khánh Dương không đau, chỉ là cảm thấy hơi nhột nên thái độ có chút mất tự nhiên.
Hoàng Nam sợ mình lại đụng đến vết thương nào đó của Khánh Dương nên lại vội vàng buông tay.
“Dương nghỉ ngơi đi.
Nam đi ra ngoài một lúc rồi quay lại.”
“Nam cứ vào lớp học đi.
Không cần ở đây đâu.”
Khánh Dương nói, cô cũng không phải là một đứa trẻ hay là một người sợ hãi cảm giác cô đơn.
Hoàng Nam không cần phải túc trực bên cô 24/7 như thế.
Dù rằng nam sinh kia đã thành công đánh lén làm cô bị thương nhưng với những gì cô đã làm, Khánh Dương nghĩ rằng ít nhất trong vài ngày tới sẽ không có ai dám đến gần mình nữa.
Hoàng Nam ra ngoài được một lúc, Khánh Dương mở điện thoại lục tìm một dãy số, muốn nhấn gọi nhưng chợt nhận ra lúc này ở Mỹ đang là một giờ sáng nên lại thôi.
Người Khánh Dương muốn gọi là một người bạn cũ của mình, vì hôm nay trong lúc đe dọa ba nữ sinh kia đã nhắc đến tên của cô bạn nên muốn gọi điện thoại hỏi thăm một chút, dù gì cũng đã lâu rồi cả hai không gặp nhau.
Chuyện bản thân mình đã từng chơi cùng với con của tội phạm Khánh Dương từng nói là thật.
Cô thật sự có một người bạn như vậy.
Đó cũng là câu chuyện của vài năm về trước.
Cô nhớ lại chuyện xưa, cảm thấy có chút mơ màng, ngủ thiếp đi.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Khánh Dương bị đánh thức bởi chuông điện thoại vang lên không ngừng nghỉ.
Cô mơ màng mở mắt, nhận ra mình vẫn đang nằm trong phòng y tế của trường, không biết đã ngủ được bao lâu rồi.
Khánh Dương cầm điện thoại đang đổ chuông, là Bảo Huy đang gọi tới.
“Cậu đang ở đâu vậy?” – Bảo Huy với giọng nói vô cùng hốt hoảng.
“Mình đang ở phòng y tế.
Sao thế?”
“Cậu có thể đến khu đất trống sau nhà thi đấu không? Thằng Nam đang đánh người ở đó, bọn mình cản không được.”
Bảo Huy lo lắng nói.
Khánh Dương nghe xong liền tỉnh ngủ hẳn.
Hoàng Nam đánh nhau sao, cô cứ nghĩ chuyện lúc nãy ở lớp học đã sớm kết thúc rồi, không ngờ hắn lại tiếp tục chuyện này.
Khánh Dương vừa cử động đã thấy đau, nhưng cô phải nén đau để xuống giường.
Nếu như Bảo Huy đã gọi cho cô thì xem như tình hình vô cùng nghiêm trọng rồi.
“Đợi mình một tí.” – Nói rồi Khánh Dương tắt cuộc gọi vội vàng khỏi phòng y tế.
Dù đã cố gắng nhưng Khánh Dương cũng chỉ có thể đi bộ, cô không còn sức để chạy nữa.
Từ phòng y tế đến nhà thi đấu thể thao khá xa, bình thường để đến được đó cũng phải mất ít nhất là mười phút.
Khánh Dương thầm than khổ, chờ cô đi đến nơi cũng đã xong chuyện mất rồi.
Nhưng vì đây là chuyện liên quan đến mình nên cô không thể để mặc được.
Tại khu đất trống, Minh Quân và Bảo Huy chỉ có thể đứng nhìn từ xa, chẳng dám lại gần đám đông hỗn loạn kia dù chỉ một bước.
Trong mắt bọn họ lúc này, Hoàng Nam vô cùng xa lạ, không phải là người mà cả hai từng quen biết nữa.
Minh Quân và Bảo Huy đều ngầm hiểu một điều rằng đây mới chính là con người thật của Hoàng Nam, là con người trước khi quen biết bọn họ.
Minh Quân và Bảo Huy chỉ là những học sinh trung học bình thường, ngày ngày đến lớp rồi ra về, chưa từng xảy ra xô xát hay đánh nhau với người khác nên lại không dám vào can ngăn.
Sáng nay nếu không có Nguyên Khang lao vào trước thì bọn họ cũng không có dũng khí để làm điều đó.
Bây giờ chỉ có hai người bọn họ ở đây lại càng không dám làm gì chỉ biết cầu cứu Khánh Dương.
Cùng lắm thì Hoàng Nam cũng đang thích Khánh Dương, nếu cô lên tiếng hắn cũng miễn cưỡng dừng lại.
Minh Quân và Bảo Huy tuy đã từng nghe đến danh tiếng của Hoàng Nam nhưng chưa từng chứng kiến tận mắt những chuyện hắn làm bao giờ.
Đến hôm nay bọn họ mới hiểu lý do vì sao năm đó Hoàng Nam lại cùng với những đàn anh kia trở thành một nỗi ám ảnh của mọi người như vậy.
Lúc này hắn thật đáng sợ, chẳng còn đâu là dáng vẻ vui vẻ, tươi cười như mọi ngày, chỉ còn lại ánh mắt vô cảm và những lần xuống tay vô tình.
Hoàng Nam sau khi rời phòng y tế liền quay về văn phòng hội học sinh.
Chỉ vài giây sau, cả trường được một phen bùng nổ.
Ba lệnh cảnh cáo cấp độ cao nhất được hội học sinh ban hành gần như là cùng một lúc.
Lúc đó Minh Quân và Bảo Huy ngồi ở trong lớp run rẩy cầm điện thoại đọc một loạt email tự động gửi đến điện thoại của mình.
Bọn họ đã lâu không nhìn thấy loại email kiểu này nữa nên đã sớm đưa những chuyện này đi vào quên lãng.
Sự bình yên hiếm có trong thời gian qua đã khiến cả trường quên đi quyền lực thật sự của nhóm người này rồi.
Lệnh cảnh cáo của hội học sinh ban hành có tác động rất xấu đến những người nhận được nó.
Nhận một lệnh sẽ bị mọi người xa lánh, hai lệnh sẽ bị cả trường cô lập và tẩy chay bằng hành động, ba lệnh thì chính thức bị đuổi học.
Từ trước đến nay cũng có người bị đuổi học theo hình thức này rồi nhưng cũng phải mất một quãng thời gian.
Trải qua bao nhiêu đau khổ sau khi nhận được hai lệnh cảnh cáo rồi mới bị đuổi học.
Thế mà hôm nay, lần đầu tiên trong lịch sử trường Silver lại có ba lệnh được ban ra cùng một lúc.
“Tao có nhìn lầm không vậy, Nguyên Khang và Việt Anh á? Làm thế nào thằng Nam lôi được hai người này vào vậy? Không đọc cứ tưởng là anh Duy Anh cơ.”
Bảo Huy nhìn thông tin trong email không khỏi rùng mình, nhưng cũng tràn đầy cảm giác tò mò.
Vì sao Nguyên Khang lại tham gia vào chuyện này chứ.
Việt Anh thì lại càng không thể tưởng tượng được.
“Không thể hiểu được.
Bây giờ chắc không có ai dám chọc vào Khánh Dương nữa.”
Thật ra để ba lệnh này được ban hành cùng lúc cũng không phải là kế hoạch của Hoàng Nam.
Vốn dĩ ban đầu chỉ có Hoàng Nam gửi lệnh, hắn chưa kịp liên lạc với Duy Anh thì Nguyên Khang đã duyệt lệnh cho hắn rồi.
Kể ra trong bộ máy hội học sinh của trường Silver cũng có một tí công bằng.
Bình thường khi muốn gửi một yêu cầu nào đó thì phải có trên 50% thành viên đồng ý thì lệnh mới được gửi đi.
Vì số lượng người không nhiều nên vốn dĩ chỉ cần một người đồng ý thì lệnh cảnh cáo này có thể thực thi rồi.
Chỉ là Hoàng Nam không ngờ Nguyên Khang lại là người duyệt cho mình.
Ngay sau đó là lệnh của Nguyên Khang gửi.
Hoàng Nam tuy ngờ vực nhưng vẫn duyệt cho cậu.
Thế là hai lệnh được ban hành.
Lúc đó Việt Anh cũng có mặt ở văn phòng hội học sinh, sau khi nghe ngóng thông tin xong không hiểu vì sao lại vô cùng tức giận và cũng gửi lệnh cảnh cáo như hắn và Nguyên Khang.
Hoàng Nam có chút ngoài ý muốn, hắn không nghĩ Việt Anh sẽ tham gia vào chuyện này.
Hắn cũng không nghĩ đến chuyện đuổi học bốn người kia.
Hắn muốn dùng lệnh cảnh cáo để cô lập bọn họ, để bọn họ bị cả trường quay lưng và tẩy chay.
Cho bọn họ trải qua những ngày sống không bằng chết ở trường và buộc phải tự thôi học.
Thế nhưng Việt Anh lại tham gia vào, làm cho bọn họ bị đuổi học luôn.
Như vậy thì dễ dàng cho bọn họ quá.
Xem như Việt Anh là người mở ra cho bọn họ một con đường sống.
Sau đó, Hoàng Nam đến lớp học của nam sinh kia, hẹn cậu ta và tất cả những người mà cậu ta quen đến khu đất trống.
Còn Hoàng Nam chỉ đến đó một mình.
Minh Quân và Bảo Huy nghe thấy âm thanh mọi người bàn tán cũng đi theo, dù biết không thể nào dừng lại chuyện này nhưng cũng hy vọng có thể giúp Hoàng Nam tìm cứu binh nếu như mọi chuyện tệ hơn.
Nhưng bọn họ cũng đã lo xa rồi.
Hoàng Nam vừa đến đã đánh một nhóm nam sinh này một trận, một nhóm mười nam sinh này căn bản chẳng phải là đối thủ của Hoàng Nam.
Bọn Minh Quân ban đầu vẫn luôn chuẩn bị sẵn điện thoại để gọi cứu viện cho Hoàng Nam nhưng từ khi nhìn thấy hắn đánh ngã từng người một thì liền chuyển sang việc gọi người đến ngăn hắn lại.
Hoàng Nam đứng giữa khu đất trống, khẽ nhếch môi nhìn những kẻ đã nằm rạp dưới chân mình rồi nói:
“Một lũ phế vật.”
Hoàng Nam đạp vào bụng của nam sinh đã đánh Khánh Dương lúc nãy khiến cậu ta ho sặc sụa, ôm bụng nằm dưới đất, không nghĩ thêm được gì nữa.
Nam sinh này không bao giờ có thể tượng tượng được ngày hôm nay của mình lại diễn ra như thế này.
Cậu ta chẳng thể ngờ rằng bạn gái mình đã chọc vào người mà Hoàng Nam thích, cậu ta cũng chẳng thể ngờ được mình chỉ tát nữ sinh kia một cái nhưng đổi lại một lá thư đuổi học và một thân thể tàn tạ đầy vết thuơng.
Cậu ta cũng có thể xem như là người có tí tiếng tăm trong đám nam sinh, không tới mức như hội học sinh, nhưng cũng có đàn em, cũng được kính nể.
Vậy nên cậu ta mới có thể hùng hổ kéo người sang lớp Khánh Dương như vậy.
Nhưng không ngờ lại đụng nhầm người rồi.
Trong nhóm học sinh này cũng có ba nữ sinh lúc nãy đã kiếm chuyện với Khánh Dương.
Hoàng Nam là một người không đánh con gái, nên từ nãy đến giờ hắn cũng không đụng đến ba người kia.
Chỉ nhắm vào những nam sinh này mà thôi.
Thế nhưng hắn cũng không phải là thánh mẫu để tha thứ cho những kẻ đã đánh người hắn thích.
“Chuyện thằng này làm đã giải quyết xong.
Bây giờ tới bọn mày.”
Hoàng Nam đưa mắt nhìn sang ba nữ sinh đang trốn gần đó, khiến bọn họ vô cùng khiếp sợ.
Một nhóm nam sinh hơn mười người Hoàng Nam đều đã đánh ngã, bây giờ liền quay sang tính sổ với bọn họ hay sao.
Ba người rất muốn chạy trốn, nhưng không thể nào chạy khỏi ngôi trường này.
Nơi này là đất của hội học sinh, dù cho Hoàng Nam chỉ ở đây một mình nhưng bọn họ cũng không thể nào thoát được.
Hoàng Nam bước đến một nhà kho cũ gần đó, lấy ra một cây gậy bằng gỗ.
Hắn đảo mắt nhìn những người đang có mặt ở đây, lâu rồi hắn không đánh người như thế này, cảm giác này tuy quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ.
“Bọn mày biết chỗ này dùng để làm gì không?”
Hoàng Nam cười hỏi, đổi lại là không gian im lặng đến đáng sợ.
Không một ai dám trả lời hắn cả.
Mọi người dù chưa từng đến đây nhưng cũng đều nghe đồn đây chính là địa điểm mà hội học sinh những khoá trước dùng để trừng phạt những người bọn họ ghét.
Nơi này quả thật rất vắng vẻ, nằm xa khu vực lớp học và văn phòng.
Trừ khi có lịch thi đấu thể thao hay tập luyện thì cũng chẳng có người lui đến.
Phía sau giáp với sân chơi của một trường trung học khác.
Nhưng cũng chẳng có ích gì, chuyện của trường Silver thường cũng chẳng ai dám xen vào cả.
Hoàng Nam kéo lê cây gỗ đi một vòng quanh nhóm học sinh kia.
Âm thanh của cây gỗ chạm vào sàn bê tông tạo nên một loại tạp âm gây khó chịu.
“Tao không đánh con gái, vậy nên tất cả những gì ba đứa này làm thì tụi mày lãnh thay nhé.
Có ai xung phong không?”
Vốn dĩ Hoàng Nam định dồn hết lên người nam sinh kia, nhưng hắn lại thấy mình đánh hắn ta quá thảm rồi, e là sẽ không chịu thêm được nữa nên quyết định đổi mục tiêu.
Trước câu hỏi của Hoàng Nam, không gian trở nên im lặng đến đáng sợ.
Ba nữ sinh nọ cảm thấy gánh nặng trong lòng mình được gỡ bỏ, nhưng trước những ánh mắt đầy căm hận của đám nam sinh đang nhìn mình, bọn họ cũng không cảm thấy thoải mái hơn được bao nhiêu.
Đám nam sinh này tất nhiên có oán hận, bốn người kia đã bị đuổi học, còn bọn họ thì không, không hiểu vì sao phải gánh chịu hậu quả này chung với những người kia dù mình chẳng làm gì cả.
Những nam sinh còn lại dồn về một chỗ, cùng thảo luận với nhau chuyện gì đó.
Bọn họ nhìn tên đại ca mà bản thân đã từng tôn thờ một cách đầy khinh thường.
Bị đánh như vậy là đủ rồi.
“Ai làm người đó chịu.
Bọn tôi không liên quan gì đến họ nữa.”
Những nam sinh đó nhanh chóng rời khỏi.
Hoàng Nam thấy vậy cũng không cản.
Hắn chỉ vỗ tay đầy tán thưởng.
Quả là tình người bạc bẽo.
Bây giờ bọn họ đều là những học sinh bị đuổi học, là kẻ thù của hội học sinh, chẳng có ai muốn liên quan đến bọn họ nữa cả.
Nam sinh bị Hoàng Nam đánh lúc nãy mới gượng dậy được, cậu ta nhìn những người vốn dĩ chỉ vài tiếng trước vẫn còn xưng hô bạn bè với mình lúc này đã sớm bỏ đi không khỏi lạnh lòng.
Cậu ta biết bản thân mình cũng không còn gì để mất nữa rồi.
“Vậy giờ chúng ta tính toán với nhau cho xong chuyện này nhé.” – Hoàng Nam cười nói.
Sau một hồi Khánh Dương cũng đã tìm đến được nhà thi đấu, lúc này có một đám nam sinh đi ra từ lối đi nhỏ bên hông tòa nhà.
Bọn họ vừa nhìn thấy Khánh Dương đã nhanh chóng né sang một bên, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Khánh Dương không khỏi ngạc nhiên, xem ra bây giờ không có ai dám lại gần cô nữa rồi.
Khánh Dương cũng không biết khu đất trống mà bọn Bảo Huy nói thật sự nằm ở đâu, cô vừa định gọi điện thoại cho bọn họ thì thấy nhóm nam sinh này, nhìn ai nấy đều bị thương thì cũng đoán ra được địa điểm mình cần đến.
Khánh Dương vừa đi vào lối đi nhỏ hẹp thì Bảo Huy và Minh Quân không biết từ đâu đã xuất hiện.
“Sao giờ cậu mới đến.
Thằng Nam sắp ra đòn chí mạng rồi.
Nhanh lên nhanh lên.”
Bảo Huy kéo Khánh Dương đi về phía khu đất trống.
Khi cô vừa đến thì thấy một cảnh tượng khá quái đị.
Nam sinh đánh lén cô lúc nãy tình hình còn tệ hơn lúc còn ở phòng học.
Toàn thân cậu ta không có chỗ nào là không có vết thương, cậu ta đang quỳ giữa khu đất trống.
Hoàng Nam tay cầm một cây gậy gỗ bước đi thành một vòng tròn quanh cậu ta, đang cùng cậu ta nói chuyện.
Nhìn thấy sự xuất hiện của Khánh Dương, ba nữ sinh nọ liền chạy đến về phía cô.
Khánh Dương bị giật mình, muốn bắt cô uy hiếp Hoàng Nam hả.
Bảo Huy và Minh Quân vậy mà phản ứng rất nhanh, liền chắn trước Khánh Dương.
“Mấy người muốn làm gì?” – Minh Quân hỏi.
Bọn họ bị như vậy chưa đủ hay sao mà lại còn muốn gây thêm chuyện.
Ba nữ sinh kia mặc kệ Minh Quân và Bảo Huy, cất giọng cầu xin.
“Cậu có thể bảo Hoàng Nam dừng lại hay không? Chuyện này là bọn tôi sai.”
“Xem như là tôi xin lỗi cậu.
Làm ơn đừng để Hoàng Nam đánh anh ấy nữa.”
Khánh Dương nhìn ba nữ sinh này với ánh mắt không cảm xúc.
Nhìn cô giống mấy cô nàng bạch liên hoa trong tiểu thuyết lắm à.
Bị người ta hãm hại rồi lại đi cầu xin người khác bỏ qua cho bọn họ.
Cô không có bị ngu.
Thấy thái độ thờ ơ của Khánh Dương, bọn họ càng hoảng sợ và bất lực hơn.
Một trong ba người đã không chịu đựng nổi nữa liền khai ra người thật sự đứng sau những chuyện này:
“Là Nhã Vy.
Chính Nhã Vy sai khiến bọn tôi.”
Thông tin này không nằm ngoài dự đoán của Khánh Dương.
Nếu Nhã Vy không liên quan đến chuyện này mới khiến cô ngạc nhiên.
Nhưng chuyện này liên quan đến Nhã Vy thì cũng không có nghĩa là bọn họ vô tội.
Dù sao thì sự thật vẫn bày ra trước mắt, bọn họ mới chính là người đã đánh cô.
Chuyện của Nhã Vy sẽ tính sau.
Khánh Dương vẫn không đáp lại bọn họ, cô trực tiếp bước qua cả ba người.
Cô mặc kệ ba nữ sinh kia đang khóc lóc cầu xin mình, trong mắt cô lúc này chỉ có biểu cảm lạnh lẽo của Hoàng Nam.
Nhưng cô lại không cảm thấy hắn đáng sợ, trong cô là một cảm giác kì lạ.
Đây là cảm giác được người khác bảo vệ và trả thù hay sao.
Hoàng Nam vẫn chưa nhận ra sự xuất hiện của Khánh Dương.
Hắn nắm tóc của nam sinh kia giật ra phía sau, hệt như những gì hắn nhìn thấy.
“Sao? Cảm nhận được không?”
Trong lòng Khánh Dương có chút giật mình.
Đây không phải là những gì bọn họ đã làm với cô hay sao.
Hoàng Nam muốn lặp lại toàn bộ à.
Trong lòng cô cảm thấy hình như mọi chuyện có gì đó không được hợp lý lắm nhưng nhất thời vì cảnh tượng trước mắt khiến cô không tiện tìm hiểu thêm về điều này.
Thật lòng Khánh Dương không muốn cứu bọn họ, vì sao cô phải động lòng thương với những người đã bắt nạt mình chứ.
Nếu như cô chỉ là một đứa con gái vô dụng và não tàn thì chẳng phải lúc này cô chính là nam sinh đáng thương kia hay sao.
Vì sao cô phải cảm thông cho bọn họ.
Thế nhưng Khánh Dương lại không muốn nhìn thấy Hoàng Nam phải vì cô mà làm bẩn tay của mình.
Hơn nữa, hắn và cô cao lắm cũng chỉ là bạn cùng bàn có chút thân thiết, hắn không cần phải làm đến mức này.
Hoàng Nam làm đến vậy rồi thì còn gì để cô làm nữa.
Khánh Dương tìm đủ lý do để bản thân cảm thấy hợp lý trong việc ngăn cản Hoàng Nam rồi mới quyết định đi về phía trước.
“Nam ơi.” – Khánh Dương khẽ gọi.
Hoàng Nam nghe thấy Khánh Dương gọi tên mình, hắn có chút nghi hoặc quay lại nhìn.
Khi thấy người đó quả thật là Khánh Dương thì mới dừng lại hành động của mình.
Hắn theo phản xạ ném cây gậy gỗ vào gốc cây bên cạnh.
Nhưng rồi hắn tự cảm thấy hành động này thật là lố bịch, ném cây gậy này đi thì cũng đâu thể nào cứu vãn hình ảnh của hắn khi mà nam sinh bê bết máu này vẫn còn quỳ ở đây chứ.
Hoàng Nam có chút lúng túng, dáng vẻ lạnh lùng lúc nãy hoàn toàn biến mất.
Hắn gãi gãi đầu, hoàn toàn là hình ảnh của một cậu bé bị bắt quả tang đang làm việc xấu.
“Dương chưa khỏe mà sao lại đến đây?”
Hoàng Nam nói, không khỏi liếc xéo Bảo Huy và Minh Quân.
Chắc chắn là do bọn này mách lẻo mà ra.
Bảo Huy và Minh Quân cảm thấy vô cùng áp lực, quyết định quay lưng về phía hắn, tựa như không có liên quan gì đến chuyện này.
Khánh Dương nhìn đồng hồ trên tay, cũng đến giờ ra về rồi.
Cũng dựa vào đó mà trả lời Hoàng Nam:
“Đến giờ về rồi không thấy Nam đâu cả nên Dương đi tìm.”
Đây là lời duy nhất Khánh Dương cảm thấy mình có thể nói ra lúc này.
Nếu bảo cô ngăn cản Hoàng Nam thì thật lòng cô không làm được.
Cô không đủ tốt bụng, cũng không đủ thánh thiện, cũng không thật lòng muốn buông tha cho bọn họ để có thể nói ra những lời giả tạo như vậy được.
Nhưng cô cũng không muốn Hoàng Nam tiếp tục nữa, cô không muốn hẳn phải xuống tay vì mình.
Vì Khánh Dương đã lên tiếng, Hoàng Nam quyết định sẽ dừng lại.
Trong mắt hắn lúc này không có chuyện gì quan trọng bằng cô cả.
Hoàng Nam bước đến chỗ Khánh Dương đang đứng rồi nói:
“Nam đưa Dương về.”
“Vậy mình đi thôi.”
“Ừ.”.