Đọc truyện Bách Yêu Phổ – Chương 34
Đêm đã khuya nhưng trời vẫn rất nóng.
Khách của Thiên Tiên Lâu thì người ăn no đã rời đi, người ở trọ đang chìm vào giấc ngủ sâu, đầu đường cuối ngõ không thấy bất cứ dấu vết nào của con người, trừ những con mèo hoang và chuột mất ngủ thì hoàn toàn không có tiếng động nào. Nhưng bên dưới mật thất của Thiên Tiên Lâu lại rất náo nhiệt.
Chưởng quỹ và người đàn bà ngã xuống đất, hai tay quơ quàng lung tung, uốn éo hệt như trên người có mấy ngàn con rận, nhe răng trợn mắt kêu cứu.
Đằng sau họ có một hàng lồng sắt cao hơn người, tổng cộng chín cái, chứa già có trẻ, lớn nhất khoảng sáu bảy chục tuổi, nhỏ nhất khoảng bốn năm tuổi, đứa bé nhỏ nhất chính là cậu nhóc bị người đàn bà nhận lấy bên ngoài Thiên Tiên Lâu hồi chiều. Phần lớn đều là trẻ con chưa tới mười tuổi, ai cũng giống như mang bệnh nặng, đừng nói là kêu cứu, đến cả sức để đứng dậy còn không có. Mật thất vốn ngột ngạt, cộng thêm khí bệnh tích tụ nên bệnh tình càng thêm nghiêm trọng. Trên đỉnh lồng, ma ốm nằm trên đó tự bao giờ, thân hình đã to hơn trước một chút.
Đào Yêu dựa lưng vào tường, không biết lấy cái kéo ở đâu, đang cắt móng tay. Liễu công tử đứng trước lồng, lạnh lùng nhìn hai kẻ nằm dưới đất.
“Nếu còn cứng miệng, thuốc sẽ ăn dần ăn mòn da thịt của các ngươi, đến lúc đó không đơn giản chỉ là ngứa thôi đâu.” Đào Yêu không thèm nhìn chúng, chậm rãi nói, “Nếu không dùng thuốc giải, mỗi phần da thịt của các ngươi sẽ bị tróc ra, cuối cùng chỉ còn lại xương…”
Trong mắt họ hiện lên nỗi khiếp đảm nhất trong đời, nhưng chưởng quỹ vẫn ngoan cố, mắng: “Không ngờ cô cậu còn trẻ mà lại là phường trộm cướp! Cô cậu muốn tiền thì cứ lấy đi! Tôi treo chìa khóa của hòm tiền ở trên cổ tôi đây!”
Người đàn bà khổ sở gãi mặt mình: “Làm sao cô cậu biết mật thất?”
Liễu công tử lạnh lùng nói: “Từ lúc các ngươi bỏ thuốc vào rượu và thức ăn, trước mặt bọn ta, các ngươi chả giấu được gì đâu. Giả vờ ngủ chỉ là vì muốn xem các ngươi giở trò hề gì thôi. Con người ta ấy mà, có nhiều sở thích lắm, một trong số đó là lên trời xuống đất, chuyên tìm những nơi mà người ta muốn giấu.”
“Cô cậu không phải vì tiền ư? Cô cậu là người của quan phủ?” Chưởng quỹ gãi lung tung, khổ sở gào lên, “Bắt vợ chồng tôi tới đây để làm gì? Cô cậu nói đi! Nếu muốn lấy mạng bọn tôi thì một đao là xong, tội tình gì phải khiến bọn tôi sống không bằng chết?”
Đào Yêu bỏ cái kéo xuống, đi tới ngồi xổm trước mặt họ, cười tủm tỉm: “Các ngươi già quá nên trí nhớ kém à? Ngay từ đầu bọn ta đã nói rồi, các ngươi phải đưa ra câu trả lời thuyết phục. Ngươi nói các ngươi chỉ mở quán cơm, nhưng trong lồng không nhốt trâu bò dê gà mà lại nhốt người, còn là người bị bệnh nặng khiến ta rất tò mò. Nếu ngươi không nói thì ta sẽ không đi.”
Hai vợ chồng nhìn nhau, người đàn bà nghiến răng: “Không được, nếu nói, họ thả chúng ta ra thì bên kia cũng sẽ không tha mạng cho chúng ta.”
Chưởng quỹ đổ mồ hôi lạnh, giọng nói run rẩy: “Bà ơi, tôi thà bị người ta giết còn hơn là bị ngứa chết.”
“Đúng đó, nói xong là ta đưa thuốc giải ngay.” Đào Yêu lấy cái gói nhỏ từ trong túi ra, mở ra, để lộ bột muối mịn, “Chỉ cần một nhúm xíu xiu này thôi là toàn thân lập tức dễ chịu, ngươi không muốn thật ư?”
Chưởng quỹ cắn răng nói: “Những người này đều dành cho Ôn phu nhân!”
“Ôn phu nhân?” Đào Yêu và Liễu công tử nhìn nhau, “Là Ôn phu nhân của nhà họ Ôn giàu có ở trấn Thiên Thủy các ngươi?”
“Đúng vậy!” Chưởng quỹ đổ mồ hôi như mưa, bò tới chân Đào Yêu, “Cho tôi thuốc giải! Thuốc giải!”
Đào Yêu thổi gói bột mịn, những hạt muối tung bay, rơi xuống người hai vợ chồng chưởng quỹ.
Ngay lập tức, ông ta thở hắt ra, tay buông thõng, cả người mệt mỏi nằm thở hổn hển.
“Hết ngứa rồi chứ?” Đào Yêu cười.
“Cô cậu… Cô cậu là ai?” Người đàn bà khó nhọc nói.
“Đừng vội hỏi bọn ta.” Đào Yêu vỗ vai bà ta, “Ta vẫn chưa hỏi xong đâu. Ngoài mở quán cơm ra, các ngươi còn mua người bị bệnh, sau đó bán lại cho Ôn phu nhân?”
Hai vợ chồng im lặng chốc lát, gật đầu.
“Nào giờ ta chỉ thấy người ta buôn bán người trẻ tuổi và khỏe mạnh, còn các ngươi chẳng những buôn bán người bị bệnh mà có cả người già, ta không hiểu lắm, các ngươi giải thích được không?” Đào Yêu vỗ tay, “Chúng ta nói cho xong, chứ thuốc độc không chỉ dùng một lần đâu.”
Người đàn bà lảo đảo đứng dậy, mặt tái nhợt, nhìn Đào Yêu: “Bất kể cô là người hay quỷ, có hất thuốc độc lên người bọn tôi hay không thì tôi cũng không cho cô đáp án được đâu. Mấy năm nay, bọn tôi tuân theo nguyên tắc là chỉ giao hàng cho Ôn phu nhân, ngay cả nhà họ Ôn cũng chưa từng đặt chân vào, bà ta cần “hàng” làm gì, bọn tôi thực sự không biết.”
Nghe xong, Liễu công tử cười lạnh lẽo: “Kẻ này lạ nhỉ, chỉ cần người bệnh.”
“Bọn tôi cũng ngờ vực, từng dò hỏi bà ta cần “hàng” để làm gì, nhưng nhà họ Ôn cảnh cáo bọn tôi không được thắc mắc gì, chỉ cần lấy tiền là được, nói nhiều lời sẽ dẫn đến họa sát thân.” Chưởng quỹ chầm chậm ngồi dậy, lau cái trán đầy mồ hôi.
“Vì sao lại là các ngươi?” Đào Yêu hỏi tiếp.
Hai vợ chồng nhìn nhau, không dám nói gì.
“Không muốn nói?” Đào Yêu lại thò tay vào cái túi.
“Đừng đừng đừng!” Người đàn bà vội vàng cầu xin, “Cầu xin sau khi nữ anh hùng biết ngọn nguồn thì đừng nói ra cho người khác biết.”
“Được.” Đào Yêu gật đầu.
Người đàn bà thở dài, nói: “Tôi và ông nhà không phải là người ở trấn Thiên Thủy, hồi trẻ không biết phải trái mà làm đạo tặc, sau đó chuyển sang buôn người, tiền lời không ít, nghiệp chướng cũng không ít. Hai vợ chồng tôi sống với nhau bao năm nhưng chẳng có lấy mụn con nào, nhìn nhà người ta con đàn cháu đống vui vẻ hạnh phúc, còn bọn tôi lại chịu báo ứng cô độc, hồi trước hại người ta máu thịt chia lìa, cuối đời chịu cảnh không người đưa tiễn lúc lâm chung.”
Liễu công tử nhíu mày: “Nghe ngươi nói thì có vẻ như lòng đã hối cải, vậy cớ gì ở cái tuổi này rồi mà vẫn tạo nghiệp chướng?”
Chưởng quỹ ngồi thẳng người, nhìn thoáng qua lồng sắt, cười khổ: “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.”
Đào Yêu nghĩ ngợi, hỏi: “Ai ép ngươi?”
Người đàn bà bất đắc dĩ nói: “Trừ nhà họ Ôn ra thì còn có ai. Hai mươi năm trước, vợ chồng tôi rửa tay gác kiếm, thay tên đổi họ, chuyển tới định cư ở trấn Thiên Thủy, mở ra Thiên Tiên Lâu này, chỉ mong quãng đời còn lại sóng êm gió lặng, bình an thanh thản. Nào ngờ cuộc sống yên ả chưa tới hai năm, một ngày nọ có kẻ mặc đồ đen đeo mặt nạ lẻn vào nhà, ném cho bọn tôi một túi vàng, nói rằng biết bọn tôi có “nghề”, muốn bọn ta làm việc cho hắn, phu nhân nhà hắn đồng ý chi nhiều vàng để mua người bị bệnh nặng, già trẻ đều được.”
“Haiz, nếu không phải thấy người ta giàu sang thì bọn tôi còn tưởng hắn bị điên, chưa nói tới việc bọn tôi có đồng ý quay lại nghề cũ hay không, từ xưa đến nay, ai mua người mà chẳng chọn trẻ tuổi khỏe mạnh, chỉ có nhà hắn là ngược ngạo.” Chưởng quỹ tiếp câu chuyện, kể khổ, “Lúc đó bọn tôi không đồng ý, bọn tôi thật lòng không muốn tiếp tục làm ác nữa. Tuy bọn tôi cũng thích vàng nhưng sau cùng vẫn trả lại cho kẻ đó, nói rằng vợ chồng bọn tôi chỉ làm việc đứng đắn, không biết hắn có ý gì. Nhưng hắn không nhận lại vàng mà kể rõ bọn tôi từng phạm tội ở đâu, bị quan phủ nơi nào truy nã, không sót cái gì, còn bảo nếu bọn tôi không đồng ý thì hắn cũng không ép, nhưng cuộc sống yên ổn của bọn tôi sẽ chấm dứt từ đó, còn nói một khi đã đi sai đường thì rất khó để quay đầu lại, các ngươi trả giá vẫn chưa đủ.”
“Trả giá vẫn chưa đủ…” Liễu công tử cười lạnh lẽo, “Hắn ta nói đúng đó chứ. Các ngươi hại nhà người ta máu thịt chia lìa, đáng nhẽ phải đến quan phủ cúi đầu nhận tội chứ không phải là bình yên mở quán cơm ở đây.”
Chưởng quỹ im lặng hồi lâu, đột nhiên tự tát mình, mắng: “Đáng đời! Từ lâu tôi đã biết hai vợ chồng tôi khó mà an hưởng tuổi già, nhưng khi đó bọn tôi rất sợ, nếu hắn ta giao nộp bọn tôi cho quan phủ, chắc chắn vợ chồng tôi sẽ bị đánh chết, hơn nữa còn chết một cách đau đớn. Sau khi đắn đo, tôi quyết định nhận vàng, lòng tự nhủ họ chỉ cần người bị bệnh nặng thôi, cho dù tôi không nhúng tay vào, những người đó và gia đình chưa chắc đã sống tốt. Hơn nữa, vợ chồng tôi không trực tiếp ra tay mà đi đường vòng, tung tin tức ra bên ngoài, nói nếu nhà ai có người bị bệnh nặng không nuôi nổi nữa thì có thể mang đến chỗ tôi, bọn tôi sẽ trả tiền hậu hĩnh, đôi bên cùng có lợi.”
Đào Yêu nhìn người già trẻ nhỏ trong lồng sắt, đôi mắt như bị phủ một lớp băng mỏng: “Việc làm ăn thế nào?”
“Năm nào mùa màng bội thu thì ít, còn năm có thiên tai thì nhiều, nói chung là chưa bao giờ đứt đoạn, có khi tháng nào cũng có, có khi mấy tháng mới có.” Người đàn bà nói cặn kẽ, “Mỗi lần gom đủ mười mấy người, bọn ta báo tin cho Ôn gia, sau đó sẽ có người nhanh chóng đến đưa họ đi. Thù lao được tính theo đầu người, Ôn gia rất hào phóng. Ban đầu chúng tôi cũng nơm nớp lo sợ, nhưng sau một thời gian dài thì bình thường trở lại.”
“Thản nhiên hơn ta nghĩ nhỉ.” Đào Yêu nhìn bà ta, “Dẫu sao ở trong lồng cũng là đồng loại của ngươi chứ nào phải heo chó.”
Nỗi sợ hãi trong mắt của người đàn bà bị đánh tan bởi sự khinh thường: “Bọn tôi buôn bán tự do, không ép buộc ai cả, cô nương nên biết mấy năm nay “hàng” của chúng tôi không phải bị lừa gạt, không ít bệnh nhân bị người nhà của họ đưa tới, nguyên nhân mà họ đưa ra đều như nhau, đơn giản là nhà nghèo, cơm không đủ ăn thì nào có tiền để chữa bệnh, dẫu sao nuôi trong nhà cũng chết, chi bằng bán cho tôi lấy ít tiền để những người còn lại trong gia đình sống đỡ vất vả hơn. Chúng tôi thản nhiên không phải vì chúng tôi đã quen làm việc trái lương tâm mà là vì người từ bỏ họ không phải là chúng tôi.”
Nghe xong, Đào Yêu bật cười: “Ta không phản bác nổi.”
Thực sự đoán không ra tính cách của tiểu nha đầu này, nàng không cười thì không sao, nàng càng cười thì lòng họ càng hoảng loạn. Hai người trao đổi ánh mắt với nhau, đồng loạt quỳ xuống trước mặt Đào Yêu. Chưởng quỹ chắp tay nói: “Hôm nay hai kẻ già chúng tôi mới biết thế nào là anh hùng xuất thiếu niên, cô không giết chúng tôi, họ cũng sẽ không tha cho bọn tôi. Năm xưa tôi đã thề độc với kẻ mặc đồ đen rằng nếu tiết lộ nửa chữ, sẽ bị chết không toàn thây.” Chưởng quỹ chân thành nói, “Cầu mong cô nương có thể tiêu diệt Ôn gia, chừa cho chúng tôi đường sống.”
Đào Yêu cười to: “Chưởng quỹ tính toán ghê đấy. Sao các ngươi không nghĩ ta sẽ giết các ngươi trước rồi mới đi tìm Ôn gia tính sổ?”
Người đàn bà rơi nước mắt như mưa ôm lấy chân Đào Yêu: “Cô nương, chúng tôi muốn sống. Kiếp này sống nửa đời ác đức, vốn định thay đổi triệt để nhưng lại bị ép vào con đường sai trái. Bây giờ chẳng còn sống được bao lâu, chúng tôi tình nguyện quyên hết tài sản cho người nghèo, có thể bán cả Thiên Tiên Lâu để quyên tiền, sẽ ở nhà xấu, mặc áo vải thô, ăn chay niệm Phật, chỉ cầu giảm bớt tội nghiệt để sau này xuống Địa phủ sẽ bị ít hành hạ hơn.”
Đào Yêu nhướn mày, nhìn Liễu công tử.
“Tùy cô.” Liễu công tử nói, “Ta không quan tâm tới hai kẻ già khụ này.”
“Vậy thì…” Đào Yêu ngẩng đầu, gãi cằm.
“Cô nương…” Giọng hai người run rẩy, có lẽ họ chưa bao giờ nghĩ mình sống hay chết lại dựa vào mong muốn của một tiểu nha đầu.
Nghĩ ngợi chốc lát, Đào Yêu cúi đầu nhìn họ: “Muốn sống cũng không khó, nhưng trước hết các ngươi phải làm cho ta một việc.”
Mắt họ sáng lên, liên tục nói: “Cô nương cứ việc phân phó!”
Tầm mắt của Đào Yêu lại chuyển tới lồng sắt…
***
Người của Ôn gia tới rất đúng hẹn lúc chuyển giao giữa giờ sửu và giờ dần, đó là lúc tối nhất, không sớm không muộn một khắc.
Xe ngựa dừng ở cửa sau Thiên Tiên Lâu, buồng xe được che kín mít bằng vải đen to hơn buồng xe ngựa bình thường hơn nhiều, hai nam tử đeo mặt nạ lần lượt kiểm tra, xác nhận không có sai sót gì mới nhảy lên xe, sau đó một cái túi nặng trịch bay vèo tới tay chưởng quỹ. Từ đầu tới cúi, người của Ôn gia không mở miệng nói tiếng nào.
“Hai vị đi thong thả!” Chưởng quỹ cúi đầu khom lưng tiễn xe ngựa đi xa, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt không có lấy sự cung kính nào, chỉ còn hai gương mặt già nua với ánh mắt phức tạp.
Tiếng xe ngựa phi nhanh như muốn đạp nát thế giới.
Chưởng quỹ nói với người của Ôn gia là vốn dĩ “hàng” đợt này có chín “món”, nhưng họ gặp may, mới thu nạp thêm hai “món”.
Trong xe ngựa có mười một người đang ngủ thiếp đi, trong không gian ngoài tiếng hít thở nặng nề thì còn có cả mùi thuốc mê.
Đào Yêu mở mắt ra, ngồi dậy trong đám người, lẳng lặng nhìn bốn phía, tuy trong xe tối thui nhưng nàng nhìn rất rõ.
“Vẫn chưa tới nơi, ngủ tiếp đi.” Trong bóng tối truyền đến giọng nói trầm của Liễu công tử.
“Hơi bức bối.” Nàng nói nhỏ, “Tối quá.”
“Ta đâu nhớ là cô sợ tối.” Liễu công tử trở mình, tiếp tục vờ ngủ.
“Những người này không hề phản kháng.” Nàng nói.
“Bị bệnh, không có sức.” Liễu công tử nói.
“Cái thực sự khiến con người ta không có sức không phải là bệnh tật mà là sự tuyệt vọng.” Giọng nói của nàng nghe như vọng về từ giấc mộng xa xôi, lững lờ trôi tựa như lúc nào cũng có thể tan biến, “Bị người tin tưởng nhất đưa vào lồng, bị giam cầm hệt như con vật…”
Liễu công tử mở mắt ra: “Đợi đã, cô là Đào Yêu? Mấy câu này không giống như lời mà cô sẽ nói.”
Đào Yêu cười, không phản bác.
Chỉ chốc lát sau, nàng nhìn về phía Liễu công tử: “Nhắc nhở huynh một câu, dọc đường đi đừng tự ý dùng yêu lực, tốt nhất là giữ nguyên hiện trạng, làm một bệnh nhân không thể phản kháng.”
“Vì sao?”
“Thuốc của ta có thể tạm thời giúp huynh không bị khó chịu nhưng khi cách nguồn gốc của mùi hương càng gần, tác dụng của thuốc càng giảm. Mục đích của mùi hương này là để trừ yêu, huynh bất động, nó bất động, ngược lại thì huynh sẽ nếm mùi đau khổ.”
“Rốt cuộc đó là mùi hương gì?”
“Huynh chưa nghe bao giờ đâu. Ngủ đi, lát nữa là chúng ta có thể gặp mẹ vợ của Lắm Lời rồi.”
“Cô biết gì đó phải không?”
“Ngủ đi.”
Tiếng rì rầm tắt hẳn, trong xe lại yên tĩnh như chết.
Vầng trăng rằm nhô ra khỏi áng mây rồi lại lập tức rụt về, tiếng xe ngựa dồn dập xuyên qua ngõ hẻm, quấy nhiễu không biết bao nhiêu mộng đẹp, càng ngày càng tiến gần Ôn gia.
Liễu công tử đang nằm ngủ bỗng mở mắt ra, quay phắt đầu lại, chợt nhìn thấy có người đứng ngoài cánh cửa sổ vốn dĩ bị khóa, mặt trắng, tóc trắng, toàn thân đều trắng, trắng xóa hệt như ánh trăng mùa đông. Kẻ này khoanh tay trước ngực, hốc mắt trống rỗng nhìn chằm chằm họ, mái tóc trên đầu trông hệt như những vệt khói lơ lửng giữa không trung. Hơn nửa đêm, nhìn kẻ đó mà sợ điếng người. Ngay cả Liễu công tử cũng hít vào một hơi, đang muốn nổi nóng thì bên ngoài vang lên tiếng hí của con ngựa. Xe nhanh chóng dừng lại, kẻ trắng kia biến mất như khói bị thổi tan.
Đào Yêu không có động tĩnh gì, ngủ rất say.
Có người đi tới gần buồng xe, Liễu công tử vội vàng nằm xuống giả chết, chỉ thấy một ánh sáng nhạt xuyên qua, chiếc xe bị khóa rốt cuộc cũng được mở ra…
***
Bên trong phòng, kẻ mặc đồ đen vẫn đeo mặt nạ, đứng ngoài rèm nói: “Phu nhân, được rồi.”
Mùi phấn son ngào ngạt cùng ánh nến lộ ra sau bức rèm, một nữ nhân mặc áo đỏ đứng dậy từ bóng tối, khoan thai đi vào vầng sáng. Một bàn tay trắng trẻo nhẹ nâng rèm, để lộ khuôn mặt xinh đẹp đầy son phấn. Mái tóc đen như mực, eo thon tựa liễu, áo quần cầu kỳ, từng đường kim mũi chỉ đều là thêu tay, bên hông đeo ngọc bội phỉ thúy sang trọng. Váy đỏ ngọc xanh, trên người nàng ta chẳng hề có điểm tục tằng, tuy ở đây tối đen nhưng nàng ta vẫn rất rực rỡ.
Nàng ta búi kiểu tóc của phụ nữ bốn mươi, năm mươi tuổi nhưng gương mặt lại rất trẻ, trừ ánh mắt như nhìn thấu sự đời khiến người ta cảm thấy nàng ta không trẻ tuổi thì nữ nhân này chẳng có chỗ nào trông già cả.
“Tần quản gia vất vả rồi.” Giọng của bà ta rất nhẹ, rất khách khí, giống như làn gió lạnh thổi nhè nhẹ: “Ta đi xem sao.”
“Phu nhân.” Người được gọi là Tần quản gia gọi bà, “Sơn Hải tiểu thư sao rồi?”
Bà ta thản nhiên đáp: “Hết thảy đều bình thường.”
“Tiểu hòa thượng…”
“Tần quản gia, ngươi nên nghỉ ngơi đi.”
Dứt lời, bà ta ung dung rời khỏi phòng, để lại hắn trầm ngâm dưới ánh nến.
Lúc này, trời vẫn tối, một mình bà ta băng qua hành lang gấp khúc, đi tới một gian phòng ở hậu viện hoang vắng, hai kẻ mặc đồ đen canh cửa thấy bà ta tới thì chắp tay nói: “Tham kiến phu nhân.”
“Đều ở trong đó hết?” Bà ta hỏi.
“Mười một người, đang chờ ngài xem.” Kẻ mặc đồ đen mở cửa phòng cho bà ta.
Bà ta chầm chậm đi vào, bên ngoài căn phòng thoạt trông cũ kỹ nhưng bên trong lại được dọn dẹp rất sạch sẽ. Căn phòng rộng rãi không có gì, chỉ kê gần ba mươi cái giường ngăn nắp, gối chăn đầy đủ, trên đầu mỗi giường đều được dán số thứ tự, lúc này, mười một cái giường đã có người nằm.
Bà ta tiến tới, lần lượt đánh giá mười một người, suốt quá trình chỉ nghe bà ta lẩm nhẩm: “Số một không được… Số ba không được… Số bốn không được…”
Mãi tới cái giường kề cuối, bà ta nhìn thấy tiểu cô nương có tư thế nằm khó hiểu, mặc cái áo vải thô to đến mức có thể quấn chết nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi môi đều tái nhợt, hốc mắt thâm đen, trông như bị bệnh nguy kịch.
Bà ta dừng ở trước mặt cô nương này, nhìn nàng hồi lâu, nhíu mày, suy nghĩ chốc lát, cúi người xuống, dụi mắt để có thể nhìn mặt nàng rõ hơn, nhưng cuối cùng, bà ta càng nhíu chặt mày hơn, lẩm bẩm: “Sao lại không nhìn thấy…”
Trong lúc bà ta ngây người, tiểu cô nương đột nhiên bắt lấy cổ tay bà ta, cặp mắt luôn nhắm chặt cũng mở ra, cười: “Không nhìn thấy bao lâu nữa ta chết?”
Bà ta kinh hãi, lùi về phía sau, nhưng tiểu cô nương không buông tay bà ta ra, nhảy dựng dậy, cười toe nhìn bà ta: “Trong “Bách Yêu Phổ” viết: Ảo, tự Dương Thỉ, ăn người chết, có năng lực nhìn thấy tuổi thọ của con người. Kẻ tu được thành hình người đều là nữ thể, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, xưng là Ảo Cơ, không phải thứ tốt lành.”
Nghe xong, mặt bà ta biến sắc: “Ngươi… ngươi đến từ đâu?”
Tiểu cô nương buông tay bà ta ra, cởi áo khoác, để lộ bộ quần áo đỏ rực như lửa, cười: “Ta đến từ Đào Đô.”
Bà ta hít sâu một hơi, tầm mắt rơi lên chiếc chuông vàng trên cổ tay của đối phương, ánh mắt đầy sự thù hằn và cảnh giác.
“Chuông vàng lướt qua, mảnh giáp không còn…” Bà ta nắm chặt tay, từ kẽ răng thốt ra tám chữ.
Bốn mắt nhìn nhau, một kẻ như gặp phải đại địch, một người cười tươi như hoa, thời gian và không gian giữa hai người như ngưng đọng…