Bách Yêu Phổ 2

Chương:7Phong Quả 3


Đọc truyện Bách Yêu Phổ 2 – Chương 47Phong Quả 3


《Bách yêu phổ 2》
Nhưng mà trong cuối mùa hạ năm nay, tàng thư các lại bị hủy mất rồi, một đêm sấm sét kinh hoàng, không may lại đánh trúng tàng thư các, gây nên một trận hoả hoạn lớn, dù cho chúng nhân có tích cực ứng cứu như thế nào nhưng cũng không thể vãn hồi lại được.
Hắn sợ toát mồ hôi, đêm đó hắn và nàng vừa hay đi đến quán rượu, gặp phải mưa giật sấm chớp nên chưa quay về, đưa cho ông chủ thêm mấy văn tiền, để ông ta đồng ý cho hai người họ ở lại quán rượu đến khi mưa dứt.
Nàng lại không cho là như thế nói: “Có cái gì mà may mắn chứ, cho dù ngươi và ta có ở tàng kinh cách thì ta cũng sẽ không để ngươi bị sét đánh chết.”
Nhưng hắn vẫn cảm thấy rất hoảng sợ, cảm thán hai chữ sinh tử sao mà vô thường tạm bợ, vì thế hắn quyết định kết thúc hành trình quay về quê hương tìm một công việc làm ăn lâu dài, trải qua những tháng ngày an ổn.
Nàng cũng muốn cùng hắn quay về, và tất nhiên không cho phép hắn nói không.
Ban đầu hắn cũng cảm thấy rất khó xử, tuy nàng là yêu quái nhưng dù gì cũng trong hình dáng của một cô nương, đi theo một đại nam nhân như hắn về nhà, sợ là không tiện. Nhưng những ngày ở chung này, hình như giữa họ lại sinh ra một cảm giác vương vấn, đã nhìn quen hình dáng của nàng bây giờ, hạ liền quên mất nàng là một yêu quái, cảm thấy bỏ mặc nàng một mình để rời đi cũng không thỏa đáng lắm.
Chỉ đành bịa ra một câu chuyện, từ đó về sau Hứa gia nhà hắn lại có thể một nữ nhi.
Sáng sớm ngày hôm đó, hắn bái biệt trụ trị và lão hòa thượng cứu hắn về, sau đó quay người đi trên con đường trở về quê hương.
Ngày hắn rời Thần Châu vô cùng náo nhiệt, không chỉ là bởi vì tàng kinh các mấy ngày trước vì bị sét đánh mà quan phủ trong thành mấy ngày này cũng bận rộn đến không đặt chân xuống được, các nha sai lùng sục quanh mấy con hẻm, nghe nói là ở chỗ nào đó trong kinh thành tìm được một bộ xương người, đoán có lẽ lúc còn sống là một nữ tử trẻ tuổi.
Mà những điều này đối với họ mà nó hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Gần đến chính ngọ, ánh nắng mặt trời vô cùng gay gắt, hắn và nàng đội mũ rộng vành, vừa oán trách thời tiết nóng nực vừa đi ra khỏi cửa thành Thần Châu.
Không biết sau khi trở về đến Liên Thủy Hương, cuộc sống của mình sẽ thay đổi như thế nào.
Hắn vừa nghĩ, vừa nhìn nàng một cái, ra ngoài du ngoạn nhiều năm, hai tay áo lúc nào cũng trống trơn, nhưng lần này còn có thêm một muội muội yêu quái, không biết là hậu lễ mà trên trời ban cho hắn hay chỉ là một trò đùa.

Hắn lắc đầu cười, bước nhanh về hướng quê hương mình.
“Mấy cái này đều dọn đi hết sao?”
Trùng Trùng nhìn số sách trong tủ.
“Ừ.” Hứa Thừa Hoài cần một sợi dây thừng cốt số sách lại: “Ta đã nói với Kiều phu tử ở trường tư thục rồi, số sách này đều tặng cho hắn, vừa hay có thể để cho những đứa trẻ bần cùng có cơ hội được đọc, cũng tiết kiệm cho hắn ít tiền mua sách.”
Nàng cau mày: “Những sách này không phải là thứ ngươi yêu quý nhất sao? Cớ gì phải tặng cho người khác?”
“Có thể để cho nhiều người được đọc, đó mới là ý nghĩa chân chính của sách.” Hắn cười nói: “Vả lại đây là tủ quần áo, đợi Liên Hâm đến ở, không tránh được sẽ có thêm nhiều y phục, cũng không thể để nàng và ta đặt lộn xộn một chỗ được.”
Nàng không lên tiếng.
“Giúp ta tìm thêm một sợi dây thừng đi, lát nữa chúng ta đem số sách này đến cho Kiều phu tử.”
“Vì để có chỗ cho nàng để y phục, ngươi đến sách cũng không cần nữa rồi.” Nàng đứng sau lưng hắn, hoàn toàn không có ý muốn giúp.
Hắn quay đầu, sững người, ánh mắt của nàng hắn trước đây chưa từng nhìn thấy, lạnh lùng không có chút tình cảm.
“Không phải không cần, mà là tìm cho chúng nó một nơi có ích hơn.” Hắn cười thành tiếng.
Nàng nhìn quanh căn phòng lại nói: “Ngôi trạch viện này cũng không lớn, sau khi ngươi thành thân, có phải cũng chuyển ta ra ngoài luôn không?”
“Hắn bật cười: “Ngươi nặng hơn sách nhiều quá, sao chuyển đi được đây nhỉ?”
“Trò đùa này không buồn cười.” Nàng nhìn hắn, quay người ra khỏi phòng.

Hắn mờ mịt gãi đầu, không hiểu a đầu này hôm nay bị làm sao. Tính ra thì nàng cùng hắn quay lại quê hương sống cũng được nhiều năm rồi, tuy cũng có lúc giận hờn, nhưng trên cơ bản đều là tranh luận về một cuốn sách hay quan điểm nào đó, hắn sớm đã quen rồi, chuyện tặng sách này cũng không phải hôm nay mới có, trước đây hứn tặng sách cho người khác, nàng hoàn toàn không có ý kiến, hôm này lại nóng giận như thế, thực sự là chả hiểu ra làm sao.
Hắn đi đến trước cửa sổ, thấy nàng đang múc nước đi đến giá hoa trong một tiểu viện tưới.
Lúc họ vừa quay lại, hoa cỏ khô héo cả lên. Trong góc nhỏ đó vốn trồng mấy loài hoa mà hắn yêu thích, trước đây cứ đến mùa xuân là nơi đây sẽ ngập tràn sắc hoa diễm lệ, đáng tiếc sau khi phụ mẫu qua đời, hắn cũng không có tâm trạng để chăm sóc, sau này rời quê hương đi xa, đám hoa cỏ này đành để nó tự sinh tự diệt, như hôm này nhìn nơi này không còn chút sinh khí, hắn vốn muốn xúc hết đám hoa cỏ này đi, nhưng lại bị Trùng Trùng ngăn lại. Nàng nói, tuy rằng yếu đuối một chút, những vẫn chưa triệt để khô héo, nếu như đã thích hoa thì vẫn nên thử xem có thể làm cho chúng sống lại không.
Nghĩ đế thời thơ ấu, phụ mẫu thường mang theo hắn đến nơi này chơi đùa, dạy hắn biết tên của các loài hoa này, phu thân ở cách đó không xa bày một bàn nhỏ, một chén trà một quyển sách, thời gian một buổi chiều cứ thế mà bình đạm trôi qua. Còn nhớ những dám hoa cỏ này là do mẫu thân hắn tự tay trồng, bây giờ Hứa gia chỉ còn mình hắn, đến hoa cỏ cũng không muốn ở lại.
Hôm đó, hắn cầm một đám cỏ khô lên nói, đã như thế này rồi, khẳng định không cứu được nữa rồi.
Nàng nói chỉ cần nàng muốn tụi nó sống, thì nhất định có cách.
Vì đá biết tính cách đó của nàng, Cũng hiểu sự nghiêm túc của nàng sẽ không cho phép hắn phủ định, vì thế hắn chỉ đành nghe theo ý của nàng, để nàng tự do xử lý góc vườn không còn chút sinh khí kia.
Điều không ngờ đến là, chưa đến nửa năm, chúng nó đã cải tử hoàn sinh, khu vườn vuông vắn đầy hoa cỏ và ánh mặt trời trong ký ức lại lần nữa trở về trước mắt hắn. Sờ lên những nụ hoa đang e ấp chờ nở, hắn vừa vui mừng vừa thấy kinh ngạc, cũng từng hỏi nàng sao có thể làm được như thế. Nàng nói nàng từng đọc qua một loại sách nói về việc trồng hoa.
Thật sự là một yêu quái vô cùng thần kỳ, cư nhiên chỉ dựa vào việc đọc sách liền có thể thế tạo ra kỳ tích như thế này, hắn có thể quen được nàng cũng coi như là một sự may mắn!
Chiếc bàn nhỏ phụ thân để lại vẫn còn, hắn sửa sang lạ một phen sau đó đặt nó về vị trí cũ, bắt chước phụ thân năm đó, một ấm trà một quyển sách một buổi chiều, điều khác với phụ thân là, bên cạnh hắn không phải là mẫu thân  một chữ cũng không biết, mà là một Trùng Trùng học thức uyên bác.
Chỉ cần trời không mưa, hai người họ đại đa số thời gian sẽ nhàn tản như thế, giống như hồi ở tàng kinh các, nâng sách ngồi đối diện nhau, vì những nội dung trong sách mà vui vẻ bi thương, cười cười nói nói.
Hắn từng hỏi Trùng Trùng, nàng định ở lại bên cạnh hắn bao lâu, còn hỏi yêu quái như nàng có cần gả đi không, nếu như nàng có ý trung nhân, nhất định phải nói ra, hắn sẽ dùng hết mười hai vạn phần chân thành tiễn nàng đi rồi chúc phúc cho nàng.
Trùng Trùng nói, nàng vẫn đang nghiên cứu cái gọi là “ý trung nhân” kia, sau khi hiểu rồi sẽ trả lời cho hắn.

Nàng buồn cười, cảm thấy nàng có lúc vừa ngốc vừa đáng yêu, có những vấn đề, trong sách không thể nào tìm được đáp án.
Bên ngoài cửa sổ, khoảnh khắc này, nàng vẫn như bình thường, chăm chú tưới cho mỗi cây hoa.
Hắn đi đến sau lưng nàng nói: “Có cần đi mua cho ngươi một bộ y phục mới không, ta thấy tiệm y phục của ông chủ Phương lai có thêm mấy bộ váy, màu sắc cũng rất đẹp.”
Tất cả cô nương đều cảm thấy vui vì có y phục mới giày mới, tuy rằng không biết nàng hôm nay vì sao lại không vui, nhưng chung quy hắn vẫn hi vọng nàng có thể vui vẻ trở lại.
“Không cần đâu, bộ trên người ta đã bộ tốt nhất rồi.” Nàng đầu cũng không ngoái lại nói.
Hắn ngồi xổm xuống cạnh nàng, cười nói: “Đợi sau khi Liên Hâm qua đây ở, ngươi cũng thoải mái hơn rồi, không cần mỗi ngày phải nấu ăn cho ta nữa. Trù nghệ của Liên Hâm rất tốt, thức ăn làm ra ngươi nhất định rất thích.”
“Không có ai trù nghệ tốt hơn ta đâu.” Nàng nhàn nhạt nói.
“Ta từng đọc những thư tịch liên quan đến việc nấu nướng, đại khái là còn nhiều hơn cả thức ăn mà người bình thường ăn một đời.”
“Đụng phải mấy cái vấn đề thế này hắn cũng thấy vô vị, đứng dậy thở dài: “Ta đi hâm đồ ăn lại, ngươi tưới cây xong thì vào nhà ăn cơm.”
Hắn đi vài bước, lại quay đầu nhìn, dưới ánh hoàng hôn, thân ảnh nàng trước giá hoa vô cùng cô độc và mong manh, mà nàng từ đầu đến cuối đều không nhìn hắn một cái. Quen biết nàng nhiều năm như thế, chỉ đến hôm nay hắn với cảm thấy giữa hai người có một bức tường ngăn cách, nhưng cũng có thể đã luôn tồn tại trước đây, chỉ là hắn không phát hiện ra mà hôi.
Thời gian ba ngày chỉ chớp mắt đã trôi qua, ngày hôn lễ diễn ra, Hứa Thừa Hoài một thân y phục tân lang, dưới con mắt của vô số quan khách, vừa lo lắng lại bồn chồn chờ đợi kiệu hoa của tân nương.
Nhưng mà, cho đến khi mặt trời lặn hắn cũng không nhìn thấy bóng dáng của kiệu hoa.
Nhà Liên Hâm ở phía đông Liên Thủy Hương, cách Hứa gia hai canh giờ đi bộ, trời sắp tối rồi, cho dù có chậm chạp hơn nữa thì cũng nên đến rồi chứ nhỉ.
Hứa Thừa Hoài càng nghĩ càng cảm thấy bất an, hai canh giờ trước hắn đã muốn đi xem thử. Nhưng quan khách đều ngăn hắn lại, nói tân lang tân nương gặp nhau ngoài nơi tổ chức hôn lễ sẽ không cát tường, đợi thêm chút nữa đi, chắc là giữa được gặp chuyện gì nên đến chậm thôi, Liên Thủy Hương từ trước đến này mưa hòa gió thuận nhân tâm yên ổn, sẽ không có chuyện gì đâu. Nhưng đã đến giờ này rồi, còn quan tâm cái gì mà cát tường hay không cát tường nữa chứ.
Hắn cố chấp muốn đi, vừa bước qua khung cửa thì đụng phải một người.
Ngươi đến tự xưng là thúc phụ của Liên Hâm, đôi mắt đỏ hoa, đưa đến cho hắn một tin tức xấu nhất cuộc đời này của hắn. Liên Hâm, chết rồi.

Sáng ra vẫn còn yên ổn ngồi trên kiệu hoa, đến nửa đường lại xảy ra chuyện. Ngươi đi theo đoàn đưa dâu chỉ nghe thấy nàng trong kiệu hoa hét lên rằng đau tim quá, đợi đến khi mở màn kiệu hoa ra thì nàng đã hôn mê bất tỉnh, sắc mặt trắng bệch, môi tím, đến ngón tay cũng biến thành màu xanh đen.
Mọi người hoảng hốt, vội đưa nàng về lại, vừa đưa nàng đến y quán thì nàng. Đáng tiếc vẫn là không tránh khỏi mệnh trời, đại phu nói nàng trúng độc, mà loại độc này đến hắn cũng chưa từng nhìn thấy, không phải là loại độc bình thường, dược tính vô cùng mạnh.
Những lời sau đó, Trùng Trùng không còn nghe thấy nữa. Hắn ngẩn người ngồi bệt xuống khung cửa, đầu óc hỗn loạn, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên ảm đạm và mơ hồ. Có người đến thử đỡ hắn lên, hắn liền đẩy bàn tay của người có lòng tốt kia ra, điên cuồng chạy đến nhà Liên Hâm.
Cha Liên Hâm đang khóc, vừa nhìn thấy hắn, càng khóc không thành tiếng, liên tục nói xin lỗi hắn, không chăm sóc tốt cho nữ nhi, một mối hôn sự tốt như thế, lại thành tang sự.
Liên Hâm nằm trên giường, khẽ cau mày, thần thái giống như bình thường lúc nàng gặp phải chuyện phiền phức.
Hắn quỳ trước giường nàng, nắm chặt lấy bàn tay lạnh buốt của nàng, muốn khóc thật lớn, nhưng lại không thể tin được nàng đã không thể tỉnh lại được nữa. Không thể tin phu thê hai người còn chưa thành thân, đã vội nhau cách hai cõi âm dương rồi.
Từ vui vẻ đến bi thương, nhất định cứ phải dễ dàng như thế sao?
Báo lên quan phủ, tra xét mấy tháng liền, trừ việc xác định Liên Hâm bị trúng độc chết ra thì không có tìm ra điều gì nữa. Tất cả mọi người đều thấy làm lạ, cha con nhà Liên Hâm trước nay đều làm ăn đàng hoàng, đối xử với mọi người lương thiện hòa nhã, chưa từng kết thù kết oán với ai, thực không nghĩ ra thứ nào lại độc ác đến thế, lại chọn trúng ngày đại hôn mà hạ độc thủ, phá hoại uyên ương.
Hứa Thừa Hoài ngã bệnh, nằm trên giường hôn mê hồ đồ cả một tháng, Trùng Trùng chạy tới chạy lui chăm sóc, nấu thuốc đút cơm, không có phút nào rảnh rỗi.
Đợi đến khi hắn miễn cưỡng có thể ra khỏi phòng đi dạo, cả người đã gầy yếu vô cùng.
Hắn cả ngày đều ngồi trước giá hoa, vẽ lại dáng vẻ của Liên Hâm trên giấy hết bức này đến bức khác. Có lúc hắn đột nhiên hoảng hốt, nhìn thấy Trùng Trùng đang bưng trà rót nước cho mình, còn tưởng Liên Hâm đã quay lại. Nắm lấy tay Trùng Trùng nói, nàng mặc đồ như vậy thật xinh đẹp, quay lại rồi thì đừng đi nữa.
Trùng Trùng không giãy ra, để mặc hắn nắm lấy tay mình, còn nghiêm túc nói với hắn: “Ta không đi.”
Dưới sự chăm sóc của nàng, thân thể hắn dần khởi sắc, tinh thần cũng tốt hơn, chỉ là hắn vẫn luôn nhớ đến Liên Hâm, trong lòng lúc nào cũng cảm thấy đau đớn đến xé lòng.
Trùng Trùng chỉ tận tâm chăm sóc cuộc sống của hắn, nhưng giữa hai người hoàn toàn không có sự giao lưu nào, một người u uất sầu não, một người tâm sự trùng trùng.
22.09.2020


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.