Đọc truyện Bạch xà phu quân – Chương 40
Tay Vân Ngu nắm chặt cái gương bể nát, gân xanh trên trán đập bịch bịch bịch.
Hắn nghiến răng nói: “Bạch! Tự! Cẩn!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ khi tu luyện Thuật Vô Tình tới nay, Vân Ngu rất ít khi bị ảnh hưởng cảm xúc, giận sẽ ảnh hưởng đến thân thể, thậm chí còn tổn hại việc tu hành, nhưng lúc này, hắn đã mất cách khống chế oán độc trong bụng, cả người đau đớn kịch liệt.
Vân Ngu lau vết máu, sửa sang lại quần áo, lấy viên ngọc truyền gọi ra từ Túi Càn Khôn, hô: “Lệnh Hồ Vĩ ra đây!”
Sau khi đợi một lúc lâu, trên viên ngọc truyền gọi màu xanh hiện ra một gương mặt của nam nhân, chân mày dài rậm, đuôi mắt nhếch lên tràn đầy tà khí, khinh bỉ mà cười nói với Vân Ngu: “Hừ, tên người đầu bạc kia, lâu như vậy mới truyền gọi ta một lần, tìm ta đắt tiền lắm sao?”
Mặt Vân Ngu không có thái độ nào, trở về trạng thái không vui không buồn của Thuật Vô Tình, bình tĩnh nói: “Chẳng phải Tố Cẩn đã bị ngươi xử lý rồi sao, vì sao hắn lại trà trộn vào nhân gian, còn biến thành người thường lừa gạt đồ nhi của ta?”
Lượng tin tức trong lời nói này quá lớn, Lệnh Hồ Vĩ sửng sốt trong một chớp mắt: “Tố Cẩn biến thành người thường lừa đồ nhi của ngươi, muốn mượn chuyện này bứng nhà của ngươi đi ư? Từ khi nào mà hắn có dã tâm như thế, ta cho rằng hắn còn dự định sống an nhàn ở nhân gian nữa đấy.”
Ánh mắt Vân Ngu sắc bén, thấp giọng nói: “Chẳng phải ngươi đã nói rằng giải quyết hắn rồi sao?”
Lệnh Hồ Vĩ cười gượng: “À… Ta cho rằng hắn chết quách ở nhân gian rồi.”
Vân Ngu híp mắt nhìn hắn, tức giận: “Thì ra ngươi gạt ta!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Ngu và Lệnh Hồ Vĩ đã hợp tác qua bao nhiêu năm, Lệnh Hồ Vĩ được xem như được hắn đưa vào Ma Sát Cảnh làm gián điệp. Vân Ngu cực kỳ chán ghét yêu ma, nhưng thân thể của Lệnh Hồ Vĩ là nửa người nửa yêu, cho nên hắn mới dám ra lệnh cho Lệnh Hồ Vĩ làm việc cho mình.
Không thể tưởng được Lệnh Hồ Vĩ lại có năng lực, chưa đến 100 năm đã bước lên vào trung tâm quyền lực ở Ma Sát Cảnh, thậm chí lợi dụng lúc Tố Cẩn không quan tâm tới quyền lợi mà dùng mưu lược thay thế vị trí của Tố Cẩn.
Vân Ngu vốn tưởng rằng Tố Cẩn đã chết nên Lệnh Hồ Vĩ mới có thể thay thế hắn, không ngờ được bên trong lại xảy ra biến cố lớn như vậy
“Tố Cẩn cần phải chết!” Vân Ngu cắn răng, tàn độc nói.
“Chỉ dựa vào ngươi và ta, chỉ sợ rất khó đối phó, có điều…” Lệnh Hồ Vĩ chớp mắt, cố ý dừng một hồi.
Vân Ngu nhíu mày nói: “Ngươi có mưu kế gì?”
“Ha ha, ta vô tình do thám được lúc Tố Cẩn say rượu, kỳ lân phong ấn tại núi Thanh Thành của ngươi là thiên địch của rắn.”
*
Hứa Huyên Thảo lo lắng Bạch Tự Cẩn ở đạo quan sẽ nhàm chán nên nhân lúc không gặp sư phụ sư huynh thì lén lút dắt Bạch Tự Cẩn ra ngoài.
Rừng cây núi Thanh Thành tươi tốt, thông thoáng mát mẻ, thỉnh thoảng hai người còn gặp đồng môn ra ngoài rèn luyện.
Khi nhóm nữ đệ tử nhìn thấy Bạch Tự Cẩn thì kinh ngạc cảm thán, lại phát hiện bên cạnh hắn là đệ tử nội môn xưa nay lạnh nhạt thì càng hiếu kỳ.
“Thảo Thảo! Con chạy đi đâu rồi!” Một tiếng gầm thét đầy tức giận, truyền đến từ đỉnh đầu.
Hứa Huyên Thảo giật mình, ngẩng đầu nhìn thì thấy đó là sư thúc Vân Thịnh mặt đầy lửa giận.
Sư thúc từ trên trời giáng xuống, thấy rõ gương mặt của Bạch Tự Cẩn thì ngẩn ra tại chỗ, không những thế còn trừng Hứa Huyên Thảo: “Khó trách con lại động lòng.”
Hứa Huyên Thảo: “…”
Bạch Tự Cẩn bên cạnh mỉm cười: “Tôn thượng là sư thúc của Thảo Thảo sao?”
Sư thúc khôi phục sắc mặt: “Đúng vậy.”
Bạch Tự Cẩn nói: “Ta đã từng nghe qua sự tích của sư thúc ở thế gian, từng dùng một nhát kiếm chém giết chim loan hóa thân thành quốc sư, bảo vệ bá tánh một phương.”
Người người có tướng mạo xuất sắc khen thì hiệu quả còn tăng hơn, sư thúc ngượng ngùng, gãi gãi ót rồi nói: “Hảo hán không nhắc lại chuyện năm xưa.”
Vừa mở chủ đề thì hai nam nhân cao lớn cũng có hứng, Hứa Huyên Thảo đứng ở một bên không hé răng, đá đá mấy cục đá dưới chân.
Sư thúc đột nhiên hỏi: “Ngươi thành thân với Thảo Thảo từ khi nào?”
“Chỉ mấy ngày trước thôi.” Gương mặt như ngọc của Bạch Tự Cẩn tóa lên ánh sáng ấm áp: “Ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”
Sư thúc gật gật đầu: “Ngươi nói được thì phải làm được.”
“Sư thúc, con và hắn đi về trước đây.” Hứa Huyên Thảo kéo Bạch Tự Cẩn, rời khỏi chốn thị phi.
Sư thúc thấy bóng dáng của hai người biến mất, mạnh bạo vỗ lên ót: “Khoan đã, chẳng phải ta tới để tra hỏi sao?”
*****
“May mắn sư thúc không làm khó chàng.” Hứa Huyên Thảo cười nói: “Tính tình của ngài ấy rất thối, có điều là miệng dao găm tim đậu hủ.”
Bạch Tự Cẩn ấm áp nói: “Hắn rất tốt với nàng.”
“Ừ, sư phụ rất nghiêm khắc với ta, khi còn nhỏ thường xuyên trách phạt ta. Sư thúc không nỡ để ta chịu khổ nên hay lén dung túng cho ta, bởi vậy sư phụ thường xuyên cãi nhau với ngài ấy.”
Hứa Huyên Thảo nhìn về nơi xa: “Phía trước có căn cứ bí mật, ta dắt chàng vào xem.”
Bạch Tự Cẩn nhìn hang động được nàng chỉ vào phía trước, giống như nhớ lại chuyện cũ, vẻ mặt thoáng buồn bã.
Cảnh vật của cái hang này còn đẹp đẽ nguy nga hơn cái hang nguy hiếm dưới chân núi, dòng nước chảy nhẹ nhàng tạo thành một bức màn bằng nước, ánh sáng chiếu lên được được khúc xạ thành năm màu.
Rêu xanh lớn lên trong hang tỏa ra một hơi thở tươi mát.
Ở đỉnh nơi sâu bên trong bị vỡ, thế nhưng lại có một cái cây to lớn đứng sừng sững, cành khô đen nhánh chỉ thẳng lên trời cao, có vẻ đã ở đó mấy trăm năm rồi.
Cát bụi hiện rõ dưới ánh sáng, giống như đom đóm bay quanh quẩn cành cây khô.
“Rất đẹp, đúng không?” Hứa Huyên Thảo tiến đến gần khuỷu tay hắn.
Bạch Tự Cẩn nhìn cây khô, hàng mi dài rũ xuống, đáy mắt sâu thẳm, không biết đã rơi vào mặt biển mù sương mênh mông từ bao giờ.