Đọc truyện Bạch xà phu quân – Chương 37
Cho dù Bạch Tự Cẩn tới nơi nào thì đều có thể chuẩn bị hết thảy mọi thứ gọn gàng ngăn nắp.
Hắn nhờ người trong thôn giúp đỡ sửa chữa nhà tranh, làm một cái sân ở bên cạnh, đào xới đất, trồng rau quả tươi ngon.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Huyên Thảo vào trong nhà thì thấy bếp lò đang cháy, ấm áp như mùa xuân, xua tan cái lạnh bên ngoài.
Mặt Bạch Tự Cẩn bị ánh lửa cam vàng, nghiêng đầu mỉm cười với nàng: “Đã trở lại rồi à.”
Trong một khắc đó, Hứa Huyên Thảo thật sự đã có cảm giác như được trở về nhà.
Nàng bổ nhào vào trong lồng ngực hắn: “Phu quân.”
Bạch Tự Cẩn vén tay áo, ôm nàng vào trong lồng ngực rộng lớn.
Đầu Hứa Huyên Thảo gối lên đầu gối của hắn, nói khẽ: “Xin lỗi, sư phụ trông giữ rất nghiêm, tới buổi tối mới có thể lại đây.”
Bạch Tự Cẩn vuốt những sợi tóc hơi rối của nàng: “Nàng có thời gian đến đây thì ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”
Hứa Huyên Thảo thở dài: “Bây giờ ta cũng không phải một đứa trẻ, sư phụ không cần phải quản ta. Tương đối mà nói thì ta thân với sư thúc hơn, có điều là vãn bối nên vẫn phải nghe lời sư phụ nói.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Tự Cẩn nói: “Nếu sư phụ sai, nàng còn muốn nghe lời hắn à?”
“Ta vâng theo lời sư phụ là bởi vì người có ân dưỡng dục với ta, xem người như phụ thân. Nhưng nếu người không đúng thì tất nhiên ta sẽ không nghe.”
Bạch Tự Cẩn gật đầu mỉm cười. Thê tử của hắn tuy nhỏ tuổi nhưng trong lòng lại rất sáng suốt.
“Phu quân.” Hứa Huyên Thảo leo lên người hắn, tứ chi mềm mại quấn lấy, chủ động hôn đôi môi mỏng góc cạnh rõ ràng, bướng bỉnh chụt mất cái, không ngừng nói: “Ta rất thích chàng, rất thích chàng, phu quân…”
Bạch Tự Cẩn mỉm cười hôn lại nàng.
Loảng xoảng!
Cửa phòng vốn rách nát cũ kỹ, gặp phải va chạm cực mạnh từ bên ngoài nên chịu trận gãy nát rơi xuống mặt đất.
Trong phút chốc, gió lạnh sắc bén như đao cắt.
Ngoài phòng, đạo bào của người đầu bạc tung bay theo gió, khuôn mặt giấu trong bóng đêm, thân hình căng chặt tản ra sát khí.
Hứa Huyên Thảo thấy rõ là ai, bỗng dưng đứng dậy, chặn trước mặt Bạch Tự Cẩn theo bản năng: “Sư phụ.”
“Hắn là ai?” Vân Ngu gằn từng chữ.
Hứa Huyên Thảo do dự nói: “Hắn, hắn là phu quân của con.”
Vân Ngu cất cao giọng: “Con thành thân khi nào?”
Hứa Huyên Thảo bị giọng của hắn đâm vào ngực, nghĩ đến việc giấu giếm sư phụ tự ý thành thân thật là không đủ tôn sư trọng đạo, tự biết mình đuối lý: “Là con không đúng, không nên giấu giếm việc này…”
Bạch Tự Cẩn bình tĩnh nói: “Ta và Huyên Thảo thành thân, không mời sư tôn uống một ly rượu mừng là chúng ta bất kính trước, phải tạ lỗi với sư tôn.”
Vân Ngu nghe thấy giọng nói của tên “gian phu”, một cục tức trong ngực dâng lên.
Vân Ngu tự tu luyện Thuật Vô Tình, thanh tâm quả dục mấy trăm năm rồi, cảm xúc dường như chưa từng bị lung lay.
Đến khi Vân Ngu nhìn thấy hai người hôn nhau đắm đuối từ kẹt cửa, nuốt cục máu tươi xuống cổ họng, phất tay đập nát cửa phòng.
Đồ nhi nghe lời hắn từ nhỏ sao có thể làm trái lời thầy tùy tiện gả chồng, còn nói chỉ coi hắn là phụ thân chứ.
Mỗi chữ đều cắt vào trái tim hắn.
Hắn cũng muốn xem rõ ràng rốt cuộc tên gian phu này có bộ dạng thế nào mới có thể mê hoặc được đồ đệ đạo tâm vững chãi của mình.
Vân Ngu đi nhanh lên, tới gần Bạch Tự Cẩn.
Hứa Huyên Thảo lo lắng Bạch Tự Cẩn bị thương, vội vàng ngăn Vân Ngu: “Sư phụ, phu quân của con chỉ một người thường…”
“Con sợ ta đả thương hắn sao?” Khuôn mặt Vân Ngu không một chút gợn sóng, khiến người ta không thể đoán được cảm xúc. Nếu không phải Hứa Huyên Thảo hiểu rõ hắn thì thật sự sẽ cho rằng hắn chỉ cần nhìn một cái thôi.
Vân Ngu là sư tôn nhất phái, cao ngạo như gió, lạnh như hồ băng, cũng là nam nhân có oán phải trả, có thù tất báo.
“Tránh ra!” Vân Ngu đánh bay Hứa Huyên Thảo bằng một chưởng, trừng mắt nhìn về phía Bạch Tự Cẩn.
Xoảng, đốm lửa than nổ tung, ánh lửa tóe ra, chiếu sáng gương mặt tuấn tú không tì vết của nam tử bạch y.
Vân Ngu nghẹn họng nhìn chằm chằm: “Là ngươi sao… Xà yêu?”