Bạch xà phu quân

Chương 31


Đọc truyện Bạch xà phu quân – Chương 31

 
Gương mặt lạnh lùng của Vân Ngu cứng đờ giống như mặt băng, nhìn chằm chằm thẳng vào nàng, khiến người ta không thể cảm giác được sự nhấp nhô trong lòng hắn.
 
Thế nhưng khi túm chặt cổ áo ta lại cực kỳ dùng sức, siết đến mức nàng khó thể thở nổi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sư phụ, ta…” Hứa Huyên Thảo ấp úng, không biết như thế nào mới phải.
 
Sư thúc từng cười nhạo, từ trước đến nay sư phụ của nàng lạnh nhạt vô tình, sẽ không có thâm bất kỳ tình cảm nào với mọi người nơi đây.
 
Đây vẫn là lần đầu tiên thấy sư phụ hành động như vậy, cho dù trên mặt hắn không có thái độ gì cả nhưng có thể cảm nhận được một chút không ổn trong cảm xúc của hắn qua lực tay.
 
Hắn không cho phép nàng tiếp xúc với tình yêu nam nữ, nếu hắn biết thì rất có thể sẽ tìm tới Bạch Tự Cẩn gây phiền toái.
 
“Đây là cái gì?” Hắn lặp lại câu hỏi, giọng điệu còn tăng thêm vài phần.
 
Sau khi Hứa Huyên Thảo giằng co một lúc lâu, do dự nói: “Độc rắn chưa tiêu tan, trên người vẫn còn dư máu bầm, vệt đỏ này là do đó.”
 
Vân Ngu nhăn chân mày, cẩn thận quan sát dấu hôn này, có vẻ đã hơi tin.
 
Dù gì hắn cũng là tông sư của một phái, chỉ nghe nói sau khi nam nữ thân mật thì sẽ giữ lại vết bầm màu đỏ trên người, nhưng chưa từng tận mắt trông thấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 

Hứa Huyên Thảo trong mắt hắn là một đệ tử rất ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối không thể vi phạm lời mình mà tư thông với nam nhân khác.
 
Hắn hít sâu một hơi, xem như mình chuyện bé xé ra to. Nó bất lợi với chuyện tu hành, sau này không nên để nó xảy ra nữa.
 
Trong lòng Hứa Huyên Thảo căng thẳng bồn chồn, đây là lần đầu tiên nàng nói dối sư phụ.
 
Người chưa bao giờ nói dối, một khi mở miệng gạt người thì sẽ rất có sức thuyết phục.
 
Vân Ngu nhìn nàng: “Ngoại trừ chỗ này ra, nơi khác còn có không?”
 
Hứa Huyên Thảo khó khăn kéo vạt áo, gật đầu nói: “Qua một thời gian sẽ tiêu, sư phụ không cần lo lắng đâu.”
 
“Ừ.”
 
Hứa Huyên Thảo nói không quấy rầy hắn tu hành nữa, vội vàng đứng dậy thoát khỏi tầm mắt Vân Ngu.
 
Từ sau đó, Hứa Huyên Thảo quấn lụa trắng lên cổ, suốt hai ngày thì dấu hôn kia cũng chậm rãi nhạt dần, cuối cùng biến mất khỏi cổ nàng.
 
Trở về Phái Quy Vân nửa tháng, Hứa Huyên Thảo giúp sư phụ quản lý chuyện trong môn phái, cuộc sống trôi qua bận rộn mà phong phú.
 
Trong lúc đó, nhận được hồi âm từ hạc, là lời hồi âm của Lâm Huyền Xu, nói rằng Nguyễn Nương không có khả năng là yêu, muốn nàng không cần lo lắng.
 
Hứa Huyên Thảo cười mắng: “Tên ngốc!”
 
Tiếp tục đọc xuống.
 
“Huyên Thảo, lần đầu tiên ta gặp nàng đã cảm thấy nàng vô cùng quen thuộc. Tiểu muội nhà ta lúc tám tuổi cũng chết vì yêu, nếu nàng ấy lớn lên thì chắc cũng cỡ tuổi nàng thôi.”
 
Hứa Huyên Thảo tự biết chắc chắn không thể là muội muội của hắn, nàng không hề có chút ấn tượng nào về Lâm Huyền Xu cả.
 
Ký ức trước khi tám tuổi rất mơ hồ, dường như nàng đã luôn ở bên sư phụ rồi.
 
Ngoại trừ thư của Lâm Huyền Xu ra thì không còn gì khác.
 
Hứa Huyên Thảo hơi mất mát.
 
Có lẽ hắn thật sự giận rồi.
 
Ngay trong lúc rảnh rỗi, đột nhiên một đệ tử mồ hôi đầy đầu chạy tới, hoang mang nói cho nàng biết phong ấn lúc trước nàng thiết lập tại hang phục ma đã bị cưỡng chế phá giải.
 

Tuy rằng các đệ tử tới kịp thời, bắt lại được không ít yêu thú nhưng một ít con cá lọt lưới gian xảo rất có khả năng đã gây họa cho cư dân dưới chân núi rồi.
 
Do đó Hứa Huyên Thảo đuổi xuống núi, tới thôn trang liên hệ với trưởng thôn, nhắc nhở hắn gần đây yêu thú lui tới, phải hạn chế thôn dân ra ngoài, tận lực để người dân trong thôn tụ tập cùng nhau.
 
Thôn trang vẫn luôn nhận được sự bảo vệ của Phái Quy Vân, vô cùng tôn trọng Hứa Huyên Thảo, tỏ vẻ sẽ nghe theo lời nàng sắp xếp.
 
“Thôn trưởng, Căn Tử thúc bị thương!” Một người trẻ tuổi đỡ một cụ gì, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới.
 
Lão trưởng thôn vội vàng nâng thôn dân bị thương: “Vì sao lại bị thương?”
 
“Hình như trong rừng cây có yêu quái.”
 
Hứa Huyên Thảo nói với thôn dân trẻ tuổi: “Ngươi chỉ đường cho ta, con yêu quái kia ở nơi nào.”
 
“Ta không dám đi.” Bả vi của thôn dân trẻ tuổi run lên, chỉ vào ông cụ bị thương: “Ta còn phải dẫn Căn Tử thúc xem đại phu.”
 
Thôn trưởng nói: “Vào giờ này, chắc đại phu đang hái thuốc rồi, hy vọng đừng chạm mặt yêu quái.”
 
Nghe được hai tiếng đại phu này, nhịp tim của Hứa Huyên Thảo chợt nhanh, trong đầu thoảng qua một bóng người mặc bạch y.
 
Nàng tập trung tinh thần, không ép hắn nữa mà dò hỏi con đường yêu thú lui tới, cầm kiếm rời đi.
 
Thôn bị rừng cây rậm rạp quay quanh, che khắp trời, rất khó tìm thấy yêu thú.
 
Hứa Huyên Thảo đi theo đường thôn dân chỉ, trông thấy một giỏ thuốc nằm dưới đất, mấy cây thuốc bị rơi ra ngoài.
 
Nhớ tới lời nói của trưởng thôn trưởng, có đại phu lên núi hái thuốc, chẳng lẽ đại phu đó đã gặp nguy hiểm rồi?
 

Hứa Huyên Thảo cảnh giác, tìm kiếm tung tích khắp nơi, ngửi được hơi thở mờ nhạt của yêu thú ở gần hang nui.
 
Nàng bay vào hang, phát hiện bên trong là một hang đá vôi. Phần nóc bị nước chảy xuyên thủng, ánh mặt trời chiếu nghiêng xuống dưới theo kẽ hở, ánh sáng chiếu lên vách đá vô cùng xinh đẹp.
 
Sâu trong hang truyền đến tiếng gầm gừ, đinh tai nhức óc.
 
Hứa Huyên Thảo nghe tiếng đi theo, trông thấy một con yêu thú khuyển(*) to lớn, mở to cái miệng như bồn máu, gầm rú về phía một bóng dáng cao lớn.
 
(*) Khuyển là chó í, mình xin để nguyên theo raw nhé
 
Đến gần thêm để xem.
 
Từng tia sáng giống như mưa vàng, nhẹ nhàng chiếu lên bóng người trắng như tuyết, giống như tiên giáng thế.
 
Hứa Huyên Thảo thấy rõ khuôn mặt của người nọ, trong lòng vừa giật mình vừa vui mừng, giống như một cơn sóng lớn cuốn bay trái tim nặng trịch của nàng.
 
Người nọ ngồi xếp bằng trong hang, đối mặt với sự đe dọa của yêu thú, nhắm hai mắt lại, gương mặt tuấn tú vẫn yên tĩnh như nước.
 
Chân dính đầy bùn, hình như có bị thương.
 
Khuyển thú nhe răng nanh, chảy nước miếng, cái miệng màu đỏ tươi hé ra, mắt thấy sắp cắn đầu hắn trong một ngụm.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.