Bạch xà phu quân

Chương 20


Đọc truyện Bạch xà phu quân – Chương 20

 
Nữ yêu lắc người biến thành một phụ nhân thanh tú, dùng váy rộng che khuất bụng, cười quyến rũ đến gần Bạch Tự Cẩn: “Tiểu tướng công ở một mình sao?”
 
Bạch Tự Cẩn giống như không nghe thấy, khuôn mặt lặng thinh nhìn lên trời.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nữ yêu thấy hắn như thế, dùng cả cơ thể che trước mắt hắn: “Tiểu tướng công, chàng đang xem cái gì vậy, cớ sao lại không để ý tới ta?”
 
Cuối cùng ánh mắt của Bạch Tự Cẩn cũng chuyển lên người nàng ta.
 
Nữ yêu bị cái nhìn của hắn làm cho mở cờ trong bụng. Nếu không phải trong bụng có con, thêm cả một phu quân thì thật muốn bắt lấy hắn mây mưa cho tới.
 
Nhưng mà đôi mắt của Bạch Tự Cẩn lạnh lùng, tầm mắt liếc qua người nàng ta, giống như nàng ta chỉ là một hạt bụi, một mảnh lá khô.
 
Nữ yêu thấy hắn lạnh nhạt như thế thì cũng thẹn quá thành giận, lộ ra tướng mạo yêu quái xấu xí của bản thân, sát khí tràn đầy lộ bốn cái răng nanh với Bạch Tự Cẩn.
 

Lúc này, ở trên trời.
 
Nam yêu lợi dụng mây đen che đậy, thoát khỏi đòn tấn công của Hứa Huyên Thảo, sau đó nghĩ cách dụ dỗ nàng rời khỏi đây.
 
Sao mà Hứa Huyên Thảo lại không nhận ra quỷ kế của hắn chứ, từng đạo kiếm quang nàng chém ra dệt thành lưới phép như tơ vàng, thành công bao vây nam yêu chạy trốn khắp nơi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thật sự không yên lòng về Bạch Tự Cẩn, Hứa Huyên Thảo vừa thành thạo đối phó nam yêu, vừa ra xét căn phòng của Tiết gia, trông thấy một nữ yêu quái mỏ nhọn mặt đầy lông, nhe răng trợn mắt với Bạch Tự Cẩn ở đối diện, miệng đầy máu tươi trông rất là dọa người.
 
Thấy tình hình này, đầu óc Hứa Huyên Thảo ong lên một tiếng, tứ chi tỏa ra khí lạnh.
 
Nàng cũng không rảnh quan tâm nam yêu nữa, hung hăng ném mạnh lưới phép tơ vàng và Kiếm Thái Hư mình triệu hồi xuống mặt đất.
 
Kiếm Thái Hư giống như mũi cung tên nhọn hoắc, vút một tiếng, cắm thẳng xuyên qua ngực nữ yêu từ đằng sau.
 
“A a a a!” Bên tai truyền đến tiếng kêu thảm thiết của nam yêu.
 
Ngay sau đó, nam yêu đột nhiên phá rách lưới phép tơ vàng, đi xuống chỗ nữ yêu rơi trên mặt đất.
 
Hứa Huyên Thảo cụp hai ngón tay, thu hồi Kiếm Thái Hư, thân kiếm lập tức rút ra từ ngực của nữ yêu, ngay nơi ngực bị đâm thủng, máu đen phun trào như suối.
 
Sau khi nữ yêu chết lập tức lộ ra nguyên hình, thì ra là một con chuột động có hình thể như con người.
 
Nam yêu dùng sức ôm chặt nữ yêu dính đầy máu đen, che cái bụng phồng lên của nàng ta: “Tức phụ, hài tử của ta… Ngươi giết ta là được, vì sao phải giết hài tử của ta…”
 
Hắn khóc đến tê tâm liệt phế, hai mắt chuyển sang màu đỏ tươi, lớp vảy toàn thân xé rách ra, căm tức nhìn Hứa Huyên Thảo đang phi xuống.
 

Hứa Huyên Thảo có thể cảm thấy yêu lực cả người của hắn tỏa ra, hoàn toàn trái ngược với sự yếu đuối vừa rồi, có một luồng sát khí vồ vào người mình.
 
Đối mặt với cơn phẫn nộ của hắn, trong lòng Hứa Huyên Thảo không hề dao động.
 
Dù sao sáu hộ gia đình chết thảm kia cũng là mạng, nàng không hề có một chút thương hại nào với đám yêu nghiệt tàn sát người bừa bãi này cả.
 
Nam yêu run rẩy buông thi thể của nữ yêu ra, móng vuốt bỗng nhiên xuất hiện móng tay sắc nhọn như lưỡi dao, vươn đầu lưỡi màu đỏ tươi ra: “Ta muốn các ngươi chôn cùng tức phụ và hài tử của ta!”
 
Nam yêu phát huy hết tất cả yêu lực, một làn khí giống như sương mù che kín khắp phòng ngủ, nhưng thân hình của hắn biến mất trong nháy mắt.
 
Khắp nơi đều là yêu khí của hắn, tất nhiên không thể dò xem ở nơi nào được.
 
Hứa Huyên Thảo biết được hắn là yêu thú giỏi việc ẩn nấp, lập tức kéo Bạch Tự Cẩn bên cạnh, kéo ống tay áo bằng lụa trắng như tuyết của hắn, nhỏ giọng nói: “Kéo đứt ngọc bội đi, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.”
 
Bạch Tự Cẩn bình tĩnh nói: “Nàng rời đi cùng với ta.”
 
Hứa Huyên Thảo nói: “Yêu nghiệt này có đạo hạnh không thấp, bây giờ lại đang trong cơn giận dữ, chỉ sợ quyết chiến sinh tử với ta thì sẽ liên lụy tới ngươi.”
 
Bạch Tự Cẩn chớp mắt, đôi môi mỏng mấp máy, đang muốn mở miệng nói cái gì thì mắt trông thấy một vuốt máu đang đánh úp về phía Hứa Huyên Thảo trong không khí.
 

Hắn giữ chặt hai vai Hứa Huyên Thảo, đột nhiên lật người qua, đưa lưng về phía móng vuốt kia, bị cào ra năm vết máu rất sâu ngay tại chỗ.
 
Bạch Tự Cẩn kêu lên một tiếng, hơi lảo đảo về phía Hứa Huyên Thảo.
 
Hứa Huyên Thảo nhìn thấy dấu móng vuốt đáng sợ sau lưng, tròng mắt như bị đau đớn, lần đầu tiên cảm thấy thấp thỏm lo âu, cẩn thận đỡ hắn đến vách tường.
 
May mắn là nàng đã thêm một lớp bảo vệ trong miếng ngọc bội, móng vuốt kia sẽ không tạo thành vết thương trí mạng, nhưng với người thường thì vết thương này cũng quá sức chịu đựng rồi.
 
Bạch Tự Cẩn nhắm chặt hai mắt, gương mặt tuấn tú tái nhợt không còn một giọt máu, thế nhưng lại an ủi nàng: “Ta không sao, đừng lo lắng…”
 
Trong lòng Hứa Huyên Thảo bốc lên lửa giận và áy náy.
 
Hay lắm, gây thù chuốc oán đến khi nào dứt, cứ để cho nàng tiễn yêu nghiệt này lên đường đi!
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.