Bạch xà phu quân

Chương 1


Bạn đang đọc Bạch xà phu quân – Chương 1:

 
Rừng núi Tung Hoa, mây đen kéo tới như muốn cắt đôi dãy núi, mưa to tầm tã.
 
Một con rắn khổng lồ màu xanh lá đang cưỡi mây đạp mưa, bay vùn vụt đến vùng đồng bằng trong núi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vảy của con rắn này hơi phiếm xanh, đẹp như phỉ thúy, đuôi rắn thô to điên cuồng lắc lư, trốn khỏi sự truy bắt phía sau.
 
Cách đó một dặn, Hứa Huyên Thảo cưỡi kiếm bay theo, hối hả tấn công truy bắt con thanh xà đang chạy trốn.
 
Tay nàng vẽ bùa, tạo thành trận Kim Quang, giống như lưới bắt cá, chặn hết mọi đường ra của thanh xà.
 
Thanh xà vặn vẹo đuôi, muốn xông khỏi trận Kim Quang, thế nhưng thân rắn chỉ vừa đụng vào ánh sáng vàng liền đau đến run rẩy.
 
Hắn nhe răng trợn mắt, chế nhạo: “Nữ nhân thối, đuổi theo lão tử ba ngày ba đêm, thích lão tử rồi à?”
 
Hứa Huyên Thảo nhăn mày lại, ngậm miệng không trả lời những lời bậy bạ của hắn.
 
Con thanh xà này rất có thể là hung thủ làm hại sáu gia đình ở thành Lâm An, hôm nay nàng cần phải bắt được tên phạm nhân này về.
 
Hứa Huyên Thảo là đồ đệ đứng đầu Phái Quy Vân, pháp lực cao siêu, đương nhiên giải quyết thanh xà cũng là chuyện nhỏ nhặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Có điều xà yêu thật sự quá gian xảo, làm hại nàng tìm lâu, tốn rất nhiều bùa truy tìm tung tích mới có thể bắt được cái đuôi của nó khỏi hang núi.
 
Thanh xà trợn to mắt: “Ngươi chớ đắc ý, chờ ca ca của ta tới thì chắc chắn sẽ để ngươi sống không bằng chết!”
 
“Ca ca của ngươi cũng là xà yêu à?” Nàng cong môi cười: “Vậy thì rất tốt, chịu chết chung một chỗ đi!”
 
“Chết tiệt…” Tuy thanh xà có thiên phú rất tốt nhưng đạo hạnh chỉ có 500 năm, thật sự kém hơn mấy con yêu mạnh những mấy ngàn năm.
 
Càng không cần nói đến huynh trưởng của hắn, có pháp lực sâu không lường được, không ai có thể thấy được tu vi thâm sâu của huynh ấy.
 
Không lâu trước đây, hắn lén gọi chim sơn ca đến mật báo cho huynh trưởng, tin tưởng huynh trưởng sẽ nhanh chóng tới cứu hắn.
 
Khi thấy trận Kim Quang càng thu càng chặt lại, thanh xà dùng thân thể đâm sầm vào trận Kim Quang, phá một lỗ hổng trong trận pháp, vảy bị thiêu đến cháy đen.
 
Hứa Huyên Thảo không ngờ được hắn có thể xông khỏi trận Kim Quang, lập tức khôi phục bình tĩnh, tiếp tục vẽ bùa.
 
Thanh xà đột nhiên hộc một ngụm máu tươi, phun về phía Hứa Huyên Thảo.
 
Hứa Huyên Thảo trở tay không kịp, mặt bị máu rắn bắn lên, hai mắt cảm thấy đau đớn kịch liệt, kêu thảm thiết một tiếng.
 
“Ha ha ha ha!” Thanh xà cười khanh khách: “Không ngờ được chứ gì, lão tử là rắn độc.”
 
Nọc độc ở răng nanh pháp bảo chết người của thanh xà.
 
Hắn hòa nọc độc vào búng máu, tìm cơ hội làm mù Hứa Huyên Thảo.
 
Hứa Huyên Thảo che mí mắt, hai mắt không thể nhìn thấy gì, vô tình ngã xuống khỏi kiếm, cắm thẳng xuống dưới núi.
 
Dưới chân núi là lá cây xếp thành chống, khó khăn đón được cơ thể đang rơi xuống của nàng, lăn như quả bóng vào trong một đống cỏ mềm xốp.
 
Thanh xà bay theo xuống dưới, đuôi rắn bám vào thân cây, nhìn ngắm thân mình nhỏ nhắn của nàng cuộn tròn lại, đạo phục màu xanh biếc bị nhánh cây cứa bị thương rướm máu, chật vật không chịu được
 
Gương mặt trứng ngỗng cũng trắng bệch, đã có dáng vẻ như sắp chết.
 
Thanh xà đánh giá nàng: “Nhìn tướng mạo của ngươi, thì ra vẫn là một nha đầu còn non choẹt vắt mũi chưa sạch.”
 
Khuôn mặt từng lạnh lùng, vô cùng ác liệt che giấu vài phần nhan sắc. Bây giờ trở nên suy yếu mới ngỡ ra là một cô nương gò má trẻ con bầu bĩnh, xinh đẹp động lòng người, tóc ướt dán lên mặt, một vẻ đẹp rất trong veo.

 
Bây giờ tình thế xoay ngược, thanh xà đắc ý vênh váo, phun cái lưỡi rắn màu đỏ tươi ra rồi nói: “Đáng tiếc đáng tiếc, trúng độc rắn của ta rồi thì Đại La Kim Tiên cũng không cứu được ngươi đâu. Không bằng để ta nuốt ngươi, tiêu hóa Kim Đan trong cơ thể, tăng thêm trăm năm đạo hạnh cho ta.”
 
Thanh xà mở to cái miệng đầy máu, đang muốn cắn xuống đầu nàng thì lại cảm thấy có một tấm chắn vô hình, ngăn cản không cho hắn lại gần thân thể này.
 
“Đáng chết, đây là đạo pháp gì vậy?”
 
Hứa Huyên Thảo lạnh lùng nói: “Sư phụ đã đặt chấm chú lên người ta, bất kỳ yêu quái nào cũng không thể đánh ta được.”
 
Thanh xà nhe răng, đau đến độ mắng một tiếng.
 
“Được, chờ ngươi chết rồi thì cấm chế cũng bị giải, đến lúc đó ta lại quay về.”
 
“Hừ, đợi lát nữa ta quay lại nhặt xác ngươi.” Thanh xà chuẩn bị tìm chút quả mọng chữa thương, vui sướng lắc đuôi rắn, quét đất rời đi.
 
Rầm! Đùng! Đoàng!
 
Từng đợt tiếng sấm, không lâu sau một cơn mưa to đổ xuống.
 
Hứa Huyên Thảo nằm một mình trên đống cỏ dại rậm rạp, đôi mắt đau đớn, cả người toàn là vết thương, để mặc nước mưa cọ rửa thân thể, giống như sức sống cũng bị gột rửa sạch sẽ.
 
Nàng sắp chết sao?
 
Tốt xấu gì cũng là đệ tử đệ nhất Phái Quy Vân, đồ đệ chưởng môn sư phụ tự hào nhất, thế nhưng lại chết dưới chân núi hoang tàn với tư thế chật vật không ai biết đến như thế.
 
Không cam lòng… Rất không cam lòng…
 
Còn có rất nhiều rất nhiều chuyện phải làm. Nàng muốn trừ ma vệ đạo, bảo vệ môn phái, kế thừa chí nguyện lưu truyền từ sư phụ. Muốn ngồi uống rượu với sư thúc dưới tàng cây.

 
Nàng quay cuồng trong đau đớn, ngón tay nhổ cỏ khỏi đất, trong lòng không ngừng thét gào: Ta không muốn chết! Ta không thể chết được!
 
Bên tai có một tiếng thở dài, nhẹ nhàng tung bay, giống như truyền đến từ chân mây.
 
“Ngươi… không muốn chết sao?”
 
Giọng nói kia trầm thấp trong trẻo, giống như ngọc bích, khiến mọi bộ phận trên cơ thể nàng run lên.
 
Từ khi ra đời tới nay, nàng chưa bao giờ nghe qua một giọng nói dịu dàng dễ nghe như vậy, giống như tiếng suối rả rích, mềm mại xua đuổi những đau đớn trên thân thể nàng.
 
Giọng điệu điềm đạm nhẹ nhàng, giống như chỉ cần nàng nói ra thì sẽ lập tức thỏa mãn bất kỳ ham muốn nào của nàng.
 
Là người hay quỷ, hay là thần tiên?
 
Xuất phát từ ham muốn được sống, nàng thều thào nói: “Ta… Muốn tiếp tục sống…”
 
Đôi tay múa may lộn xộn, vô tình nắm chặt ngón tay của người nọ, cảm giác lạnh như băng.
 
“Được.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.