Đọc truyện Bạch Tướng Công Cùng Hứa Nương Tử – Chương 50: Đuôi rắn luồn lách theo dòng chảy
Editor: Vivi
Ngự Tiên còn chưa có hiểu được ý của Tiểu Bạch Xà, một vậy thô dài lạnh lẽo thô đã đâm vào hoa phòng hư không.
“A…… Tiểu Bạch…… Đó là cái gì……” Ngự Tiên không nhịn được kêu khẽ, cong người lên nhìn, liền thấy một đoạn đuôi rắn của Tiểu Bạch Xà tùy ý đâm chọc trong hoa phòng của nàng.
“Không cần…… Lấy ra……” Ngự Tiên vừa xấu hổ vừa bực, vừa định muốn kéo đuôi Tiểu Bạch Xà ra ngoài. Đuôi dài bất ngờ chọc vào điểm mẫn cảm của nàng khiến hai chân nàng run rẩy, xương cốt lại mềm nhũn, yếu lqd ớt co quắp ngã trên mặt đất.
Tiểu Bạch Xà cong người, đầu rắn tới gần hoa huy*t của nàng, Thẻ lưỡi liếm hoa dịch trong suốt dính trên cánh hoa đỏ thẫm, cười chế nhạo: “Như thế này cũng rất thoải mái, đúng không……”
“A…… Không nên như vậy…… Ưmh ưmh……” Ngự Tiên xấu hổ, đôi tay che kín mắt, chu miệng nhỏ rên rỉ, thở hổn hển.
Đuôi rắn không giống như cự vật, nó có thể đâm chọc mẫn cảm vô cùng linh hoạt, còn có thể co có thể duỗi, đung đưa trái phải. Phần đuôi nhọn giống như bàn chải nhỏ, chọc ngọc mị thịt mềm mại trên vách hoa phòng, nhanh chóng kích thích làn sóng khoái cảm.
“Ân a…… Quá sâu…… Không cần tiến vào nữa…… Nếu bị đâm thủng……”
Đuôi rắn càng ra nông vào sâu giữa hai đùi nàng, nhiều lần đuôi đâm mạnh tới tận miệng tử cung, cùng với tư thế đâm chọc tử cung giá thế, cường đồ mà mức độ đâm chọc cũng càng ngày càng nhanh, mật dịch bị khuấy lên lqd bao nhiêu cũng bị lưỡi rắn hấp thu sạch sẽ.
Ngự Tiên bị khoái cảm bao vây như ngột thở, mị thịt bên trong co lại thật chặt, hai chân co quắp, hoa phòng run rẩy xoắn chặt đuôi rắn.
“Phía dưới mút thật chặt, nếu bị ngươi kẹp đứt.” Tiểu Bạch Xà đi từ giữa hai chân đi lên, leo lên nằm trên bụng nàng, nhìn thấy hình dạng đuôi rắn gồ lên thành bụng nàng, “Ngự Tiên, bây giờ ta đang ở trong người ngươi……”
Ngự Tiên bị lời hắn kích thích, hoa huy*t bất ngờ phung ra dòng mật nước, cao trào liên tục khiến hai mắt ngàng lờ đờ như người mất hồn, một lần nữa di vật liên tiếp đâm chọc trong cơ thể nàng cũng biến mất, không còn cảm nhận được.
Ánh sáng ảm đạm dần, một thân thể với đường cong rõ ràng đè ở trên người nàng, cánh tay bền chắc vòng quanh eo của nàng. Khuôn mặt hoàn mỹ lqd chìm trong bóng tối, khóe miệng cong cong hơi nhếch lên: “Ngươi thỏa mãn, ta còn chưa thỏa mãn đâu.”
Tiểu Bạch Xà ôm Ngự Tiên, mặt đối mặt, để cho nàng dạng chân ngồi trên đuôi rắn, làn da bóng loáng dán chặt lên cơ thể nàng, đè ép nhũ thịt mềm mại. Một tay cầm nhũ thịt rất tròn của nàng, nhẹ nhàng nâng người nàng lên, cự mãng xâm nhập dũng đạo ngập tràn mật hoa.
“A…… Bụng trướng lắm……” Cự vật của rắn còn to hơn cả đuôi rắn, Ngự Tiên còn chưa kịp thích ứng, Tiểu Bạch Xà đã vểnh đuôi rắn, đâm chọc qua lại giữa đùi nàng, đuôi rắng và hành xàng từng cái thay phiên nhau va chạm vào nơi sâu nhất trong cơ thể nàng.
Ngự Tiên như người sắp chết đuối ôm chặt bè gỗ, đầu tựa lên bờ vai rộng của hắn, bị va chạm nghiên ngả trong nước, hạ thân không ngừng co rút, lqd mút chặt cự vật đang nhồi vào cơ thể nàng.
Tiểu Bạch Xà nâng cằm nàng, hôn lên môi anh đào của nàng, khuất đảo lưỡi nhau, đuôi rắn vẫn đâm chọc đều đều. Cả hai cái miệng nhỏ ở trên và dưới đồng thời xâm chiếm, nhũ thịt còn bị hắn tùy ý vuốt ve, Ngự Tiên bị đẩy lqd mạnh lên từng tầng khoái cảm, rất nhanh chóng lại bị đẩy lên tầng khoái cảm cao hơn.
Tiểu Bạch Xà đẩy nàng lên cao trào, kéo dài khoái cảm không cho ngừng. Hắn cúi đầu liếc xuống phía dưới, thấy cự phách khảm chặt ở nơi kiều diễm, hoàn toàn chiếm đoạt nàng, miệng huyệt chảy ra chất mật bị khuấy đảo không ngừng, nơi giao hợp của hai người nhớp nháp không chịu nổi, lại khiến hắn đạt được thỏa mãn chưa bao giờ có.
Tiểu Bạch Xà than thở một tiếng, phóng ra tinh hoa ở nơi sâu nhất trong cơ thể Ngự Tiên, đặt cơ thể mềm nhũn của nàng trên thảm cỏ xanh. Hắn bỗng nhiên nhớ tới nhiều năm trước, ở trên thư án của một ngôi nhà nhỏ nhắn lqd nào đó, hắn vô ý nhìn thấy những bức tranh mô tả nam nữ hoan ái trong sách vở.
Khi đó hắn không hiểu sự ảo diệu của nó, hôm nay đưa mắt nhìn dung nhan kiều diễn của người dưới thân, trong lòng hắn dâng trào như sóng.
Tiểu Bạch Xà cầm bàn tay trắng nõn của nàng, liếm láp ngón tay mềm mại: “Thanh Thanh Tử Khâm, du du ta tâm, vậy lòng của ngươi ở đâu……”