Đọc truyện Bạch Tướng Công Cùng Hứa Nương Tử – Chương 31: Lòng nghi ngờ gang tấc sinh gợn sóng
Hứa Ngự Tiên buông ra, ngượng ngùng giới thiệu: “Hắn là tướng công của ta, tối nay làm phiền ngươi, cám ơn đại sư.”
Tĩnh Hải chỉ là trầm mặc không nói, cùng Bạch Tố Ly đối diện, trong nháy mắt như Băng Hỏa chạm vào nhau. Hứa Ngự Tiên mơ hồ có loại cảm giác không ổn, lại nói không ra nguyên nhân, vội vàng kéo Bạch Tố Ly đi: “Vợ chồng chúng ta về phòng trước, đại sư trên đường cẩn thận.”
“Nữ thí chủ, ngươi cũng nên cẩn thận.” Tĩnh Hải lạnh mặt gật đầu, sửa lại ống tay áo rồi rời đi.
Bạch Tố Ly hỏi vì sao nửa đêm nàng lại cùng hòa thượng cùng chỗ, Hứa Ngự Tiên liền đem chuyện vô tình gặp gỡ, rồi mọi sự việc đã xảy ra kể lại.
“Sau này ta không muốn nàng có bất kỳ tiếp xúc gì với hắn.” Trong lời nói của Bạch Tố Ly chứa đầy hàn ý, Hứa Ngự Tiên không khỏi sợ run cả người, tướng công là đang ghen sao, đến cả một hòa thượng mà cũng ghen à…
Ngày hôm sau Hứa Ngự Tiên chạy tới Bảo An Đường, một bàn tay lớn đột nhiên cản đường nàng, bên tai truyền đến tiếng hỏi thăm: “Nữ thí chủ, gần đây có khỏe không?”
Hứa Ngự Tiên trừng mắt nhìn Tĩnh Hải đầu trọc, hỏi: “Rất tốt, đại sư đến đây có việc gì?”
Tĩnh Hải kích thích lần tràng hạt, thở dài nói: “Bần tăng tới là khuyên nữ thí chủ rời xa tướng công của ngươi.”
Hứa Ngự Tiên vô cùng kinh ngạc, sau đó lại giận dữ: “Khuyên người bất hòa ly tán, n không phải chuyện người xuất gia làm?”
“Đêm qua bần tăng đứng ở ngoài cửa Bạch phủ thì phát hiện rất nặng yêu khí ở trong phủ. Mà tướng công của ngươi mặc dù không có một tia yêu khí, nhưng cũng không phải người bình thường, ta hoài nghi là yêu pháp cao thâm nên có khả năng ẩn dấu được yêu khí.”
Sau khi Hứa Ngự Tiên nghe xong, tức giận trừng mắt lạnh lẽo: “Hồ ngôn loạn ngữ, sao tướng công nhà ta lại là yêu quái được.”
“A Di Đà Phật, người xuất gia không nói dối, bần tăng nguyện thề trước Phật tổ, nếu có một câu nói dối, nguyện chịu ngũ lôi đánh xuống. Còn nhớ lúc bần tăng bắt chồn? Hắn lấy tinh khí nữ tử để tu luyện yêu pháp, yêu quái sẽ không cùng người phàm có tình cảm, nữ thí chủ nhất định phải nghe bần tăng một câu, tướng công của ngươi tiếp cận ngươi tuyệt không đơn giản.”
Hứa Ngự Tiên nhớ tới Bạch Tố Ly trước đây đột nhiên cưới nàng, hôm nay hồi tưởng lại cũng hiểu được mạc danh kỳ diệu, nhất thời cũng không biết làm sao nói đúng.
Tĩnh Hải lấy ra một mặt có khắc kim phật gương đồng, đưa tới Hứa Ngự Tiên trong tay: “Cô nương hay là không tin, có thể cầm cái gương chiếu chiếu ngươi trong phủ người, nếu là yêu quái ở cái gương sẽ hiện ra nguyên hình.”
Hứa Ngự Tiên nâng gương đồng, vẫn còn do dự bất quyết: “Ý của ngươi là, tướng công của ta cũng sẽ ở trong gương hiện ra nguyên hình.”
Tĩnh Hải lắc lắc đầu nói: “Hắn pháp lực cao thâm, cũng không hiệu quả. Nữ thí chủ muốn cho hắn hiện ra nguyên hình, bần tăng có cái biện pháp…”
Hứa Ngự Tiên sớm trở về Bạch phủ, trong lòng cất gương đồng hoạt động bước chân. Thật muốn dùng cái gương chiếu chiếu những người hầu kia sao, hòa thượng kia rất có thể là lừa gạt mình, có thể vạn nhất hắn nói là sự thật đây, chỉ là chiếu chiếu một cái sẽ không có cái gì thương tổn.
Hoàng đường đi bưng cắm cây mẫu đơn chậu hoa, nhiệt tình cùng Hứa Ngự Tiên chào hỏi: “Phu nhân khỏe.”
Hứa Ngự Tiên bài trừ vui vẻ gật đầu, thừa dịp hắn cõng quá thân thì lấy ra gương đồng chiếu một cái. Thấy mặt kiếng chiếu bóng người thì, nàng cả người nổi da gà chợt dựng thẳng lên, cái gương thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Trong gương dựa theo hoàng đường đi mặt của, rốt cuộc biến thành một con hoàng mao thỏ…
“Nương tử, ngươi ở đây nhìn cái gì?” Bạch Tố Ly bước chân nhẹ nhàng bước đi mà đến, mực đồng chảy ra ấm áp nhu sắc.
Hứa Ngự Tiên vội vàng đem gương đồng giấu ở sau lưng, ấp úng nói: “Không có… Không có cái gì…”
Bạch Tố Ly cánh tay duỗi một cái, đưa nàng gương đồng cướp được trong tay, cái gương chiếu hắn tuyệt trần khuôn mặt.
Bạch Tố Ly ngón tay nắm mặt kiếng, lại đem gương đồng bóp nát, một té ném vào vườn hoa trong, khóe miệng trán ra mịt mờ vui vẻ: “Chỉ là mặt thông thường cái gương…”
Mà Hứa Ngự Tiên nhìn tờ này rất quen khuôn mặt, lần đầu tiên cảm thấy mảnh thể phát lạnh, như rơi vào hầm băng…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Sợ ngược muội giấy đừng lo lắng, không có một chút mưa gió nào có thải hồng.