Bạn đang đọc Bạch Thước Thượng Thần – Chương 9
Hai thế lực khổng lồ Tĩnh U sơn và Lãnh Tuyền cung đã chực chờ bên ngoài Tử Nguyệt sơn ước chừng một ngày nhưng vẫn không thấy Thiên Khải đâu, bảo vật mang đến không rơi rớt ở đâu hết mà lại vừa vặn rơi vào túi Tử Hàm Thần quân của Tử Nguyệt sơn.
Tử Hàm truyền xuống ngự lệnh của Thiên Khải: Chân Thần bế quan tu luyện, không có việc gì thì không được vào Tử Nguyệt sơn, những việc quan trọng trong Yêu giới cứ tuân theo lệnh của Yêu Hoàng Hồng Dịch năm đó là được.
Ý nói vị trí Yêu Hoàng vẫn dựa vào việc tỉ võ mười năm sau ở Trọng Tử điện chọn ra, Thường Mị và Trấn Vũ đáy lòng cân nhắc tự hỏi vị Chân Thần Thiên Khải này còn có cái gì để chăm chỉ bế quan tu luyện, nhưng biết Thiên Khải không nhúng tay vào việc chọn ra người kế vị Yêu Hoàng thì đều thở phào một hơi, thoải mái lui khỏi Tử Nguyệt sơn.
Trong điện Tử Nguyệt, Trấn Hồn Tháp sừng sững cao khoảng nửa trượng, ngọn lửa xanh biếc cháy rực trong tháp, bàn tay Thiên Khải đang nâng một hồn phách nho nhỏ, đứng dưới Trấn Hồn tháp.
Tử Hàm vẫn là hình dạng ấu long, đang ôm một cây gỗ lớn còn cao hơn cả hắn đi vào, cứ luôn “Phụt phụt” thở hổn hển, làm dáng một thanh niên cẩn trọng gương mẫu.
Thiên Khải liếc mắt nhìn hắn, hừ nhẹ một tiếng.
Chân cẳng Tử Hàm lập tức nhẹ nhàng đi rất nhiều, ôm Thần Mộc vạn năm lấy từ Thần giới Thượng Cổ nhanh nhảu chạy đến trước mặt Thiên Khải, đưa cái vật cao cao đó ra, lấy lòng dâng hiến của quý.
“Thần quân, ta mang Thần Mộc vạn năm người muốn tới rồi đây!”
Thiên Khải nửa câu khen ngợi cũng không có, tiện tay nhận lấy.
Rồng con béo ú mếu máo, liếm mặt tiến đến trước mặt Thiên Khải hỏi: “Thần quân, người muốn dùng Thần Mộc luyện hóa thân thể cho Nguyệt Di Thần quân sao?”
Thiên Khải liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Thần thể của nàng, há có thể dùng một cây Thần Mộc bình thường như vậy.”
Tử Hàm tròn mắt sửng sốt, đáy lòng thất kinh, nghe lời này của Thần quân, chẳng lẽ hắn muốn dùng Yêu thần chi lực luyện hóa thần thể cho nữ thần Nguyệt Di? Lấy thần lực luyện hóa thần thể cho một vị Thượng thần khác, cho dù là Chân Thần, chỉ sợ cũng phải hao hết một nửa Yêu thần chi lực.
Tử Hàm thật cẩn thận nhìn Thiên Khải, không dám nói nhiều.
“Vậy Thần quân định dùng Thần Mộc này để……?”
“Lúc ta luyện hóa thần thể Nguyệt Di, sẽ phong bế hết thần tức, trước khi hoàn thành việc luyện hóa thần thể, lửa hồn trong Trấn Hồn tháp không thể tắt, Thần Mộc vạn năm này sẽ nhận một nửa thần lực của ta, bảo hộ Tử Nguyệt điện.”
Nghe Thiên Khải nói xong, Tử Hàm tức khắc ủy khuất không chịu, khẩn trương rống lên: “Có ta ở Tử Nguyệt điện này, ai dám xông tới phá hoại việc người vì Nguyệt Di Thượng thần luyện hóa thần thể chứ?”
Thiên Khải không chút để ý liếc mắt nhìn hắn: “Bổn quân nhớ rõ mỗi mùng một mười lăm ngươi đều phải du lịch tam giới hóng chút gió thu* một lần sao?”
Hóng gió thu : nghĩa là làm tiền, lợi dụng quan hệ mượn danh nghĩa moi móc tài vật từ mấy người giàu có.
Cre: baikebaidu.
Rồng yêu vàng bạc, Tử Hàm là lão long, nếu mười ngày nửa tháng mà long động của hắn không chất thêm nhiều châu báu thì cả người liền không thoải mái.
Tử Hàm nghẹn họng một hồi, chột dạ mà chớp chớp mắt, đôi mắt to lộ ra vài phần ngượng ngùng.
Nghĩ lại có Thần Mộc mang thần lực vạn năm của Thần quân cũng tốt, như vậy thỉnh thoảng lúc hắn rời núi tản bộ thì Thần Mộc đủ sức bảo hộ Tử Nguyệt sơn thanh tịnh.
“Thần quân, lần này người phong bế thần thức, e là phải mất vài ngàn năm?”
“Ba năm đủ rồi.” Thiên Khải hờ hững nói, phất tay một cái, Thần Mộc vạn năm bị cắt thành tám khúc, cắm ở bốn phía quanh Trấn Hồn tháp, dùng trận pháp hộ tháp.
Ba năm! Tử Hàm hít hà một hơi, không giả làm rồng con béo ú nữa, hóa thành bộ dạng thiếu niên ngăn giữa Thiên Khải và Trấn Hồn tháp, vội la lên: “Thần quân! Không thể!”
Thiên Khải liếc mắt nhìn hắn, mắt tím lộ ra một tia cảnh cáo.
Lời lên đến miệng bị cái liếc mắt này kiềm hãm nuốt ngược vô bụng, Tử Hàm dời bước chân, ủ rũ cụp đuôi mà thối lui về phía sau Thiên Khải.
Luyện hóa thân thể Thượng Thần, dùng thời gian ngàn năm là rất bình thường.
Nhưng nếu muốn luyện thành trong vòng ba năm, người luyện hóa cần phải vào Trấn Hồn tháp, tế một nửa căn nguyên thần lực cho ngọn lửa Trấn Hồn.
Tức là Thần quân phải vì Nguyệt Di Thượng thần không ngừng hao tổn một nửa Yêu thần chi lực và căn nguyên thần lực, còn phải chờ tới ngày Nguyệt Di Thượng thần ra tháp thì hắn mới có thể cùng ra, một khi luyện hóa thất bại, thần thức của Thần quân sẽ bị nhốt trong Trấn Hồn tháp, chịu nỗi khổ ngàn năm bị Chích hỏa thiêu đốt.
(Cập nhật chương mới nhanh nhất tại watt.pa.d @kyn290621)
Thiên Khải vung tay lên, rót thần lực vào tháp, lửa hồn vẫn luôn an tĩnh trong Trấn Hồn tháp đột nhiên cao thêm mấy thước, tản ra hồn lực mạnh mẽ.
Yêu thần chi lực màu tím phóng ra từ giữa trán hắn, bay về phía Thần Mộc che chở ở tám hướng Trấn Hồn tháp.
Đến khi đã an bài mọi thứ thỏa đáng, hắn nâng thần thức an tĩnh của Nguyệt Di nhấc chân đi vào Trấn Hồn tháp.
“Thần quân!” Trong khoảnh khắc Thiên Khải bước qua cửa Trấn Hồn tháp kia, cuối cùng Tử Hàm nhịn không được, gọi hắn lại.
“Chờ thêm ngàn năm nữa Nguyệt Di Thượng thần cũng sẽ trọng sinh, người hà tất gì phải làm như thế?” Tử Hàm nhìn bóng dáng Thiên Khải, yếu ớt mở miệng.
Hắn đã ở bên cạnh Thiên Khải mười vạn năm, phong sương tuyết vũ, cùng nhau vượt qua tất cả kiếp nạn, cuối cùng vẫn không đành lòng nhìn Thiên Khải vì ngàn năm ngắn ngủi này huỷ hoại một nửa thần lực và căn nguyên.
Chân Thần tuổi thọ vô biên, nhưng căn nguyên thần lực mất đi một nửa, nếu ngày sau tu luyện sẽ không thể phục hồi đến cảnh giới hiện giờ, cũng mất đi tư cách thọ cùng trời đất.
Bước chân Thiên Khải dừng lại, hồi lâu, hắn rũ mắt nhìn thần thức Nguyệt Di trong lòng bàn tay.
“A Hàm, ngay cả tiểu tử ngốc Nguyên Khải kia cũng biết, ngàn năm quá dài.”
Ở chỗ Tử Hàm nhìn không tới, khóe miệng Thiên Khải cong lên.
“Hơn nữa, ba xe rượu kia trong thần điện của ta, sớm nên mở rồi.”
Thiên Khải đi vào Trấn Hồn tháp, để lại một bóng dáng xanh lục.
Từ nay trở đi, Tử Nguyệt sơn khôi phục lại sự yên lặng ngày xưa, chỉ còn lại một con rồng nhỏ béo ú canh giữ trước sơn môn, chờ thời hạn ba năm, mở cửa Trấn Hồn tháp.
Ba năm Nhân gian thoáng chốc qua đi, ba năm nay Bạch Thước chuồn khỏi phủ tướng quân vô số lần, nhiều lần bị lão cha nguyên soái kia của nàng tìm được từ góc xó xỉnh đỉnh núi nào đó.
Nếu không phải mỗi lần đều có tiểu công tử phủ tả tướng bên cạnh, Bạch Thước ranh con kia chỉ sợ đã sớm bị đánh nát thây.
Hai lão đại nhân vì Bạch Thước và Trọng Chiêu cứ bướng bỉnh tìm tiên tu tiên mà đau đầu không thôi, nhưng hai đứa đều là em út trong nhà, thấy hai người còn nhỏ, nghĩ chắc chỉ rủ nhau quậy phá, nên răn dạy vài câu cho xong việc, chỉ có ánh mắt Bạch Hi nhìn muội muội song sinh tràn đầy sự lo lắng không yên.
Ngày tháng hồ nháo cứ vậy trôi qua, hai ngày nửa là đến hạn ba năm Thiên Khải vào Trấn Hồn tháp, Tử Hàm cẩn thận xem xét Thần Mộc tám phương, thấy Yêu thần chi lực trong Thần Mộc dư thừa, việc bảo hộ Trấn Hồn tháp hoàn toàn không thành vấn đề thì liền xuống núi đi làm tiền người ta, chuyến đi lần này là đến Tiên giới Đông Hải Long Vương, tộc này lại là vãn vãn vãn vãn bối của hắn, Long tộc nhiều trân bảo, hẳn là sẽ không về tay không, Tử Nguyệt sơn chỉ cách Đông Hải nhiều nhất nửa ngày đường, lúc hắn trở về vừa hay có thể đuổi kịp giờ Thiên Khải ra tháp.
Tử Hàm xuống núi, Thần Mộc lẳng lặng bảo hộ xung quanh Trấn Hồn tháp, tính ra cũng an bình.
Bên ngoài Tử Nguyệt sơn an tĩnh, một bóng người màu trắng chân cưỡi tiên kiếm xẹt qua, một thanh Cự Xỉ tiên kiếm theo sát đuôi cắt ngang trời cao, mắt thấy thân ảnh màu trắng muốn xông vào kết giới Tử Nguyệt sơn, Cự Xỉ tiên kiếm kia đột nhiên dừng lại, hóa thành một tấm lưới lớn trùm cái bóng trắng.
Trong khoảnh khắc lưới tiên bắt lấy bóng người màu trắng, một luồng Yêu lực màu đỏ mạnh mẽ giáng xuống tấm lưới, lưới tiên chịu đòn tấn công bị tổn hại nghiêm trọng hóa thành tiên kiếm rơi xuống, một bóng người vàng kim hiện giữa không trung, chụp lấy Cự Xỉ tiên kiếm.
Tiên quân này đầu đội vương miện Tử Kinh, chân cưỡi tường vân bảy màu, đúng là Kim Diệu Tiên quân.
Hiện giờ, nên gọi một tiếng Kim Diệu Thần quân.
Thời Mộ Quang còn tại vị, Kim Diệu vốn đứng đầu chúng Thượng tiên Tiên giới, sau khi Phượng Nhiễm ngồi vào chỗ Thiên Đế, hắn ẩn tích Tiên giới chuyên tâm tu luyện.
Mấy trăm năm trước Phượng Nhiễm phi thăng vừa hay gặp Kim Diệu độ kiếp thành công hóa thành bán thần, Phượng Nhiễm đặc biệt thỉnh hắn chấp chưởng Tiên giới giúp.
Trăm năm nay dưới sự cai trị của hắn, Tiên giới trở nên hưng thịnh sung túc, lúc này hắn đang phẫn nộ mà nhìn hai cái bóng một đỏ một trắng cách đó không xa, mặt mày hàm uy, đôi mắt ôn hòa xưa nay giờ đây tràn đầy sự tức giận.
“Phục Linh, lại đây! Theo ta về Tiên giới!” Ánh mắt Kim Diệu Thần quân lạnh lùng quét qua người áo đỏ, dừng ở trên người Nữ quân áo trắng, ánh mắt nhu hòa hơn một chút.
Bạch y Nữ quân lắc đầu, trên lưng vác một bộ linh tiễn tỏa ra Yêu khí bốn phía, trên gương mặt thanh lệ (thanh tú và mỹ lệ) không thấy nửa điểm do dự: “Phụ quân, ý ta đã quyết, ta muốn theo Trấn Vũ Thần quân đến Lãnh Tuyền cung.”
Người áo đỏ đang đứng cạnh Nữ quân áo trắng có đôi mày lạnh lùng, lại là một thiếu niên lang.
Hắn nhún vai, nhếch mày với Kim Diệu Thần quân, vẻ mặt đắc ý.
Ai có thể ngờ cung chủ Lãnh Tuyền cung Yêu giới vừa thần bí vừa mạnh mẽ lại là hồng y thiếu niên cà lơ phất phơ chứ.
“Hỗn trướng!” Kim Diệu Thần quân giận dữ: “Con là Tiên tộc, là nữ nhi của bổn quân, đến Yêu giới làm gì!?”
“Tiên tộc?” Khóe miệng Phục Linh gợi lên một tràng tự giễu, bất đắc dĩ nói: “Đường đường là con gái bán thần, tu luyện năm ngàn năm cũng chỉ là một hạ quân Tiên tộc.
Phụ quân, ngoại trừ người, có ai không ở sau lưng cười nhạo quái thai bán tiên bán yêu như ta?”
Mặt Kim Diệu Thần quân đơ ra, tay cầm kiếm run lên.
Hồng y thiếu niên vẫn cứ đứng xem kịch vui, khoanh tay trước ngực, chậc lưỡi một cái.
Hắn đã sớm nghe nói người chưởng quản Thiên cung Kim Diệu Thần quân có một đứa con gái, đứa con gái này hình như không phải do tiên lữ đã mất của Kim Diệu sinh ra, nghe nói mẹ nàng là Yêu tộc.
Thời gian trước nữ nhi này một mình tới đầu quân, Trấn Vũ phát hiện trên người nàng mang Yêu lực thập phần hùng hậu, chỉ là bị một luồng Tiên lực mạnh mẽ áp chế, lúc này mới năm ngàn năm cũng chỉ là hạ quân Tiên tộc.
Trong Lãnh Tuyền cung của Trấn Vũ chỉ cần là Yêu quân có thực lực, cho dù là ai đến cũng không cự tuyệt, tuy Phục Linh có thân phận đặc thù, nhưng tiềm lực lại vô hạn, huống chi thu nạp nàng vào Lãnh Tuyền cung, không khác gì hung hăng chà đạp thể diện Tiên tộc và Kim Diệu, chuyện tốt cỡ này tất nhiên hắn sẽ không cự tuyệt.
Kim Diệu Thần quân trầm mặc một lát, nhìn về phía nữ nhi: “Phục Linh, con theo ta ở lại Thiên cung, về sau mỗi ngày ta cùng con tu luyện……”
“Không cần! Ở lại Thiên cung làm cái gì, ngày ngày nhìn kẻ thù gϊếŧ mẹ còn gọi thúc thúc bá bá sao!” Phục Linh lạnh lùng ngắt lời Kim Diệu Thần quân, ánh mắt từng chút từng chút phẫn hận lên.
Mẹ của Phục Linh là Huyết Vụ Yêu hoa, danh gọi Triều Tuệ Nữ quân.
Mấy ngàn năm trước Kim Diệu Thần quân hạ phàm lịch kiếp, được Triều Tuệ Nữ quân liếc mắt một cái nhìn trúng, Triều Tuệ Yêu lực yếu kém, vẫn chưa nhìn thấu chân thân Kim Diệu, cho nên kéo một đoạn tình duyên với hắn, có Phục Linh.
Sau khi Kim Diệu Thần quân độ kiếp trở về Thiên cung, nhớ tới chuyện cũ Nhân gian, thế mới biết chính mình không chỉ yêu đương với Yêu tộc, còn có một nữ nhi.
Lúc đó tiên lữ của Kim Diệu Thần quân đã qua đời, không còn bất cứ ràng buộc nào nữa, chỉ là hai tộc Tiên Yêu trở mặt từ trước đến nay, Kim Diệu Thần quân chịu áp lực cực lớn đem chuyện thế gian bẩm báo cho Thiên Đế Mộ Quang, nguyện từ bỏ trọng vị ở Thiên cung chỉ vì muốn đón hai mẹ con Triều Tuệ và thân nữ.
Nhưng Triều Tuệ Nữ quân là Huyết Vụ Yêu tộc, thân tộc của nàng chết dưới tay Tiên nhân, tất nhiên là không chịu theo Kim Diệu về Tiên giới, ngay cả con gái cũng không cho Kim Diệu Thần quân gặp một lần, Kim Diệu Thần quân chỉ phải suy sụp trở về Thiên cung.
Mười năm sau sau, hai tộc Tiên Yêu giao chiến ở chỗ giao giới, trong trận chiến ấy, hai tộc thương vong vô số, Triều Tuệ Nữ quân cũng chết dưới tay chúng tiên Thiên cung trong trận hỗn chiến.
Sau khi Triều Tuệ Nữ quân mất, Kim Diệu vào Yêu giới Huyết Vụ Yêu hoa nhất tộc tìm kiếm con gái, khi đó Phục Linh đã biết ghi nhớ, từ trong miệng tộc nhân Yêu hoa biết được tin mẫu thân chết, trong lúc ngất đi được Kim Diệu tìm thấy, Kim Diệu liền mang nàng về Tiên giới, từ đây Phục Linh biến thành nữ nhi của Kim Diệu Tiên quân.
Tiên nhân Tiên tộc biết việc này không ít, nhưng vì Kim Diệu Thần quân đức cao vọng trọng lại quyền cao như núi, hơn nữa Phục Linh Tiên lực thấp kém, lại chỉ là đứa con nít, chúng tiên cũng mắt nhắm mắt mở, để nàng sống ở Thiên cung.
Nhiều năm trước Phục Linh theo Kim Diệu ẩn cư, tám trăm năm trước Kim Diệu trở về Thiên cung, Phục Linh mới lại lần nữa xuất hiện trước mắt chúng tiên, trận chiến năm đó do đám người Ngự Phong Viêm Hỏa ra tay với Triều Tuệ Nữ quân, mấy vị Thượng quân này rất là áy náy, ngày thường mấy người này cực kỳ hậu đãi với Phục Linh, điều này làm cho Phục Linh càng bị mấy người trẻ tuổi trong Tiên tộc ghen ghét, Tiên lực nàng yếu ớt, lại là thân thể nửa yêu, thực ra mấy năm nay đã ngầm chịu không ít sự khinh nhục.
Kim Diệu Thần quân chưởng quản một giới, ít quan tâm tới con gái út, cho đến khi Phục Linh lớn lên, không thể nhịn nổi nữa, trốn khỏi Thiên cung đến quy phục Lãnh Tuyền cung Yêu giới.
“Ông cho rằng ta rời Thiên cung là vì cái gì?” Thấy Kim Diệu không nói, Phục Linh lạnh lùng nói: “Ta vốn chính là quái thai bán yêu bán tiên, những người đó cười nhạo vũ nhục ta căn bản không thèm để ý, ta để ý chính là rõ ràng cái gì ông cũng biết! Muốn ta về Thiên cung, được thôi, ta đồng ý với ông, chỉ cần ông chịu gϊếŧ bốn người Ngự Phong Viêm Hỏa báo thù cho mẫu thân, ta liền trở về ngay!”
Giọng Kim Diệu đau đớn kịch liệt: “Phục Linh, mấy ngàn năm trước Tiên Yêu tranh đấu, hai tộc giao chiến sinh tử khó tránh khỏi, Tiên tộc cũng có không ít người chết trong tay Yêu tộc, ta không thể vì chiến tranh giữa hai tộc gây ra hậu quả xấu mà giận chó đánh mèo Ngự Phong Thượng quân bọn họ.”
“Chỉ biết ra vẻ đạo mạo! Ngụy quân tử! Năm đó ông chỉ là Thượng quân, báo thù cho mẫu thân không được cũng thôi đi, ta đi theo ông ở Tiên giới nhẫn nhục sống tạm bợ nhiều năm như vậy chính là vì cái gì, là vì báo thù cho mẫu thân! Hiện giờ ông đã là bán thần, nắm sinh tử Thiên cung trong tay, lại để mặc mấy người gϊếŧ mẫu thân sống tiêu dao tự tại ở Thiên cung, ta không có phụ quân như ông! Ông không gϊếŧ bọn họ, ta liền hủy hoại tiên cốt, phế bỏ nội đan, làm một Huyết Vụ Yêu tộc thuần túy!”
Tác giả có lời muốn nói:
Yên lặng yên lặng lăn đi ngủ..
Góc xàm xí của Kyn:
Mọi người nghe lời tác giả đi ngủ đi, mai lại có chương mới mà đọc.
Ngủ ngon mơ đẹp nhé