Bạn đang đọc Bạch Thước Thượng Thần – Chương 13
“Chủ tử? Nàng…tính sao bây giờ?”
Ai? Ai tính sao bây giờ?
“Có cần gϊếŧ không?”
Gϊếŧ ai? Ta? Đừng mà! Ta còn muốn làm thần tiên huhu……
“Nàng có thể đánh thức Long Nhất, hơn nữa trên người nàng có khí tức của Long Nhị.
Giữ nàng, hữu dụng.”
Đúng vậy đúng vậy ta hữu dụng ta thực sự hữu dụng, hảo hán giữ mạng a a a a……Ỏ? Cái gì Long Nhất Long Nhị?
Đầu đau như muốn nứt ra, Bạch Thước nỗ lực mở mắt, chỉ thấy dưới ánh sáng có một hình bóng mơ hồ, Bạch Thước vươn tay về phía ánh sáng, người nọ chậm rãi xoay người, nàng còn chưa kịp nhìn rõ ràng, lại lâm vào bóng đêm nặng nề.
Trong một tòa khách điếm ở Duy thành, Phục Linh chậm rãi mở mắt ra, bên tai vang lên một âm thanh.
“Cô tỉnh rồi?”
Ánh mắt Phục Linh lạnh lùng, một đóa nhụy hoa hóa ra từ lòng bàn tay nàng, phun ra gai nhọn vọt tới mi gian người trước giường, đồng tử Trọng Chiêu hiện lên nhụy hoa yêu diễm, không cách nào nhúc nhích, đúng lúc này, Phục Linh thấy rõ dung nhan Trọng Chiêu dưới ánh lửa đêm qua, đột nhiên thu hồi nhụy hoa, Yêu lực phản phệ, phun ra một ngụm máu tươi.
“Cô…cô……” Sắc mặt Trọng Chiêu trắng bệch, chỉ vào Phục Linh, ánh mắt sợ hãi: “Yêu…yêu quái……Người……” Trọng Chiêu lớn tiếng gọi, còn chưa mở miệng đã bị Phục Linh vứt ra một đạo Yêu quang trói lại.
Phục Linh nhìn vết thương đã được băng bó cẩn thận trên vai, thần sắc lạnh băng trở nên nhu hòa.
“Chẳng qua chỉ là một phàm nhân, đã cứu bổn quân, bổn quân tạm tha cho ngươi một mạng.”
Nhụy hoa từ lòng bàn tay Phục Linh chậm rãi bay tới chỗ Trọng Chiêu, dưới sự kinh sợ của Trọng Chiêu phả ra một luồng hơi màu đỏ, ánh mắt Trọng Chiêu dần dần mê mang, Phục Linh thu hồi nhụy hoa, nằm ở mép giường ho khan, khóe miệng thấm ra vết máu.
Ánh mắt Trọng Chiêu dần dần minh mẫn, thấy Phục Linh tỉnh lại, vội vàng chạy tới đỡ lấy nàng: “Cô nương, cô tỉnh rồi?”
Hiển nhiên, hắn hoàn toàn không nhớ rõ mọi chuyện xảy ra lúc nãy.
Phục Linh nhàn nhạt gật đầu, liền đứng dậy: “Đa tạ cứu giúp, cáo từ.”
“Khoan đã cô nương!” Trọng Chiêu vội ấn Phục Linh ngồi xuống, lui về phía sau một bước: “Cô nương đừng vội, đêm qua người giúp cô nương băng bó chính là bà chủ khách điếm, Trọng Chiêu tuyệt đối không có bất kỳ hành vi nào mạo phạm cô nương, đại phu nói cô nương bị thương không nhẹ, cần tịnh dưỡng, ta đã tìm nhân sâm trăm năm tới, có thể giúp cô nương dưỡng bệnh.”
Trọng Chiêu nói xong liền bưng chén canh sâm bốc khói nghi ngút từ trên bàn đưa tới trước mặt Phục Linh, tuy rằng dài dòng, nhưng trong mắt thật sự chứa đựng sự quan tâm đơn thuần.
Từ nhỏ Phục Linh ở Tiên giới nhận hết chế nhạo, sau khi vào Lãnh Tuyền cung một lòng tu luyện, tính tình thanh lãnh tàn nhẫn, chưa bao giờ được người khác chăm sóc, thiếu niên trước mặt này tuy chỉ là một phàm nhân, lại dài dòng đáng ghét, nhưng hiếm khi lòng nàng cảm thấy ấm áp, sinh ra một chút từ bi.
Phục Linh rũ mắt, tiếp nhận canh sâm, nhấp một ngụm: “Đa tạ.” Ngay sau đó giương mắt, lạnh giọng hỏi: “Ngươi có cầu gì? Cứ việc nói.”
Trọng Chiêu sửng sốt, cười rộ lên: “Cô nương nghĩ nhiều rồi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, đêm qua tương ngộ, cũng là duyên phận……”
“Mồm mép giảo hoạt.” Phục Linh lạnh lùng ngắt lời, không vui liếc hắn.
Trọng Chiêu thật đúng là một chàng trai thành thật, bị một con yêu trừng mắt như vậy cũng không sợ, luôn mồm nói: “Ta đã dặn dò chưởng quầy, cô nương chỉ việc lo ở chỗ này đến khi nào vết thương lành mới thôi.”
“Không cần, ngày mai ta đi ngay, đi ra ngoài đi.”
“Cô……” Trọng Chiêu lắp bắp mở miệng, đánh giá sắc mặt thiếu kiên nhẫn của Phục Linh.
“Có chuyện gì nói mau.” Phục Linh hừ lạnh.
“Cô nương, không biết đêm qua trên đường cô có nhìn thấy ấu muội nhà ta?” Trọng Chiêu vừa nói vừa vội vàng từ trong tay áo lấy ra một bức họa, đúng là tướng mạo của Bạch Thước: “Muội muội của ta thích cải nam trang, có lẽ là giả thành thiếu niên…… Cô nương có từng……”
“Không thấy.” Phục Linh mất kiên nhẫn nhìn lướt qua, lạnh lùng cắt ngang.
Trọng Chiêu tràn ngập hy vọng bị hụt hẫng, không khỏi lộ vẻ thất vọng, ngay sau đó lại hỏi: “Vậy vì sao đêm qua cô nương bị thương nặng nằm ở ven đường?”
Phục Linh lạnh lùng, đôi mắt rét lạnh, rồi lại nghe Trọng Chiêu nói: “Vì gặp kẻ xấu? Trọng Chiêu nghe nói gần Mộc Khiếu sơn lâu lâu sẽ có sơn phỉ lui tới.”
Sắc mặt Phục Linh hơi giãn, gật đầu: “Chuyện đêm qua, ta không muốn nhắc lại.”
Trọng Chiêu vốn định hỏi lại, thấy thần sắc Phục Linh mệt mỏi, sợ là đêm qua bị kinh hoảng, cũng không tiện nói thêm nữa: “Vậy cô nương cứ nghỉ ngơi cho tốt.”
Trọng Chiêu chỉ luôn nhớ mong Bạch Thước, xoay người lo lắng sốt ruột rời đi.
Đợi khi trong phòng không còn ai khác, Phục Linh ngồi xếp bằng, ngưng thần chữa thương, quanh thân bị Yêu lực đỏ đậm bao trùm, thật lâu sau, hồng quang tan đi, sắc mặt Phục Linh khôi phục một chút hồng nhuận, chậm rãi mở bừng mắt.
“Xuất hiện đi.” Phục Linh lạnh lùng mở miệng, một người áo tím bịt mặt hiện ra trước giường, nửa quỳ trên mặt đất: “Bái kiến Nhị cung chủ.”
“Có tìm được tung tích chủ nhân Hạo Nguyệt điện không?”
Người áo tím run lên: “Đã lục soát khắp Mộc Khiếu sơn, vẫn chưa tìm được tung tích của hắn.”
Phục Linh nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng.
Yêu giới vốn chỉ có Lãnh Tuyền cung và Hồ tộc Tĩnh U sơn địa vị ngang nhau, bảy năm trước tại cực Bắc hàn băng ở Yêu giới, nơi phong ấn Yêu thú Thao Thiết, náo loạn Yêu giới, có một Yêu quân thần bí hiên ngang xuất thế, ở chỗ hàn băng cùng Thao Thiết đại chiến ba ngày, diệt hết Thao Thiết nhất tộc, uy chấn tam giới, người nọ tên là Phạn Việt.
Không ai biết lai lịch kẻ này, cũng cực ít người thấy qua dung mạo của hắn, chỉ nghe nói tính hắn lạnh như băng thiết, Yêu lực cao tuyệt, chỉ bảy năm ngắn ngủn, ở cực Bắc lập nên Hạo Nguyệt điện, cậy vào địa thế băng hàn hiểm yếu, chiêu mộ Yêu quân, mấy năm nay Hạo Nguyệt điện có xu hướng vượt mặt Lãnh Tuyền cung và Tĩnh U sơn.
Ba năm sau chính là thời hạn tranh đoạt vị trí Yêu Hoàng năm đó Hồng Dịch định ra, Hồng Dịch từng có lệnh, phàm là bán thần Yêu tộc trở lên đều có thể tham tuyển, nếu Phạn Việt có thể tấn vị bán thần trong vòng ba năm, hắn liền sẽ trở thành đối thủ lớn nhất của Trấn Vũ và Thường Mị, Hồ tộc không tranh với đời, hàng năm ẩn cư ở Tĩnh U sơn, Trấn Vũ liền coi Phạn Việt là cái đinh trong mắt, đáng tiếc mấy năm nay Phạn Việt không ra khỏi cực hàn, mà nếu Yêu tộc tiến vào cực hàn thì Yêu lực sẽ bị áp chế, cho nên mấy năm nay, Lãnh Tuyền cung vẫn luôn không tìm được cơ hội ra tay với Hạo Nguyệt điện.
Từ sau khi Phục Linh đầu quân cho Lãnh Tuyền cung, dưới sự trợ giúp của Trấn Vũ rèn luyện Yêu cốt, lại nhiều lần lập chiến công, hiện giờ đã là Nhị cung chủ của Lãnh Tuyền cung, cực kỳ được Trấn Vũ coi trọng, ba tháng trước Trấn Vũ bế quan tu luyện, Lãnh Tuyền cung liền do Phục Linh chấp chưởng.
Ba ngày trước, Phục Linh nhận được tin tức, Phạn Việt rời khỏi cực Bắc đến Nhân gian, nàng liền bí mật mang theo cao thủ Lãnh Tuyền cung đuổi tới Nhân gian, nhưng nàng không nghĩ tới, Yêu quân Phạn Việt này, dưới sự phục kích của cung thủ tinh nhuệ Lãnh Tuyền cung vẫn có thể toàn thân rút lui.
Nếu Phạn Việt không chết, tương lai tất thành họa lớn của Lãnh Tuyền cung!
“Còn Mộc Khiếu sơn thì sao? Hắn bị trọng thương, không thể trốn xa.” Trước khi Phục Linh hôn mê đã đánh ra một kích trí mạng, tuyệt đối có thể khiến Phạn Việt trọng thương, hắn không có khả năng biến mất không dấu vết.
“Đó là nơi thuộc hạ đang nghi ngờ, Nhị cung chủ, ngọn núi đó có điều kỳ lạ.” Người áo tím đeo mặt nạ trầm giọng nói.
“Kỳ lạ? Kỳ lạ chỗ nào?”
“Trong núi có một luồng linh lực tồn tại, linh lực kia hóa thành một đạo mê chướng, bao phủ cả ngọn núi.
Cho dù chúng ta sử dụng cách gì cũng chỉ có thể quanh quẩn bên ngoài, không tài nào chân chính bước vào Mộc Khiếu sơn.”
“Ý ngươi là ngọn núi kia có linh lực tự sinh?” Phục Linh lộ vẻ kinh ngạc: “Không đúng, nếu là ngọn núi đã sinh ra linh khí, đêm qua ta chắc chắn sẽ phát hiện, trừ phi……”
“Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi linh khí trong núi là do bảo vật trời đất dựng nên linh khí thiên địa chứ không phải là ngọn núi kia.”Ánh mắt Phục Linh sáng lên: “Chủ nhân Hạo Nguyệt điện đến Nhân gian quả nhiên là có mục đích.
Có thể khiến hắn tự mình đi, bảo vật kia tuyệt đối bất phàm, hắn có lẽ ở Mộc Khiếu sơn, chúng ta nhất định không thể để hắn đắc thủ.”
Người áo tím lộ vẻ mặt khó xử: “Nhưng chúng ta không phá được mê chướng kia, cho dù đoán được chủ nhân Hạo Nguyệt điện ẩn thân trong đó……”
Phục Linh cười quỷ quyệt: “Chúng ta phá không được, nhưng có thứ có thể phá.”
“Ý Nhị cung chủ là……?”
“Máu, bảo vật trời đất chứa đầy linh khí thiên địa, Tiên Yêu chi lực không thể, nhưng máu Nhân gian là vật chí dương, chỉ cần dùng máu của năm trăm nam tử thuần dương, lấy bát quái chi trận vẩy đầy Mộc Khiếu sơn, linh khí bảo vật bị hao tổn, mê chướng kia tự nhiên sẽ tan ra.”
Người áo tím nhíu mày: “Nhân gian vẫn luôn do Tiên giới cai quản, nếu chúng ta gây động tĩnh lớn như vậy, chỉ sợ còn chưa phá vỡ Mộc Khiếu sơn là đã kinh động tới Thiên cung rồi.”
“Yêu tộc tất nhiên không thể tàn sát Nhân gian, nhưng nếu con người tàn sát lẫn nhau thì ngay cả Thiên cung cũng không thể nhúng tay vào.” Phục Linh lạnh lùng cười: “Đi điều tra thử lai lịch của tên Trọng Chiêu vừa rồi.”
“Vâng, Nhị cung chủ.”
Kẻ áo tím đeo mặt nạ biến mất khỏi phòng, Phục Linh cúi đầu, ánh mắt dừng ở chén canh sâm sớm đã nguội lạnh nơi đầu giường, khóe miệng hiếm khi cong lên.
“Đồ ngốc, ngươi đã cứu ta, ta liền tặng cho ngươi một phần cơ duyên tốt, nếu việc này có thể thành, tương lai Lãnh Tuyền cung ta tất sẽ phúc trạch cả nhà ngươi, để ngươi hưởng hết phú quý Nhân gian.”
“A a a a, ta hữu dụng ta hữu dụng đừng ăn ta!” Bạch Thước đột nhiên mở mắt ra, tay múa may hô to.
Một luồng ánh sáng chói chang bắn vào mắt, Bạch Thước sờ sờ mặt mình, sau đó dùng sức nhéo một cái.
“Ai da, đau! Ta còn sống!” Bạch Thước kích động không thôi, lúc này mới nhìn quanh bốn phía, trời đã sáng, nàng nằm trong một cái sơn động, vết thương trên cánh tay được đắp thảo dược mát lạnh.
Đây là nơi nào? Bạch Thước nhíu mày, trong mắt sinh ra nghi hoặc, bỗng một giọng nói vang lên.
“Ngươi tỉnh rồi?” Chất giọng du dương của Thiếu niên vang lên, Bạch Thước quay đầu, thấy thiếu niên tối hôm qua đang ở trần nửa người từ ngoài động đi vào, dùng lá sen đựng chút quả dại ôm trong lòng ngực, tươi cười hào sảng.
Bạch Thước ngơ ngác nhìn hắn, có chút hốt hoảng.
Thiếu niên đem quả dại đưa tới trước mặt nàng, cười ấm áp: “Chắc ngươi đói rồi, ở đây có chút quả dại, cho ngươi nè.”
Bạch Thước mờ mịt tiếp nhận quả dại: “Ngươi……? Sao chúng ta lại ở chỗ này?”
“Ta cũng đang muốn hỏi ngươi, ta vốn bị thổ phỉ bắt vào trong trại, khi tỉnh lại phát hiện hai người chúng ta nằm ngoài sơn động này……”
“Là ta cứu ngươi!” Rốt cuộc Bạch Thước cũng hoàn hồn, luyên thuyên nói: “Ta cũng giống ngươi, bị đánh cướp ở ngoài núi, bắt vào trong trại, nửa đêm hôm qua nhân lúc bọn họ lơ là, ta đã cõng ngươi đang hôn mê trốn thoát.”
“Thì ra là thế.” Thiếu niên cảm kích vô cùng: “Đa tạ ân cứu mạng của tiểu huynh đệ, Mộc Phàm vô cùng cảm kích.”
“Nào có nào có.
Gặp gỡ tức là có duyên, ta……” Bạch Thước vung tay lên, từ trong tay áo bay ra một vật, lục tục rơi trên mặt đất, xoay một vòng rồi mới dừng lại, thiếu niên cúi đầu nhìn mộc trư bài trên mặt đất, sửng sốt.
“Ta, ta……” Bạch Thước ngơ ngác nhìn trư bài mộc mạc đáng yêu kia, đón nhận ánh mắt nghi hoặc của thiếu niên, buột miệng thốt ra: “Đêm qua ngươi hôn mê, trên người mang theo vật nặng này, ta sợ ngươi mệt nên giúp ngươi bảo quản trước.”
“À.” Thiếu niên đảo mắt, đáy mắt trong suốt đơn thuần: “Hóa ra là vậy, thứ này vốn là món đồ chơi ta nhặt được ở chợ, Mộc Phàm không có vật gì nên tặng cho……”
Thiếu niên nhặt trư bài lên, đưa tới trước mặt Bạch Thước: “Đúng rồi, còn không biết tiểu huynh đệ xưng hô thế nào?”
“Ta tên là Bạch…Bạch……” Bạch Thước lắp bắp, mạnh mẽ nuốt chữ sau vào bụng.
Đích tiểu thư của tướng quân phủ, người có tâm tra một cái là có thể biết được thân phận của nàng, huống hồ hiện giờ nàng vẫn là con dâu đào hôn của tướng phủ.
“Bạch Bạch?” Thiếu niên chớp chớp mắt, cười ôn thuần thiện lương: “Cái tên thật kỳ quái, từ nay về sau ta sẽ gọi ngươi là tiểu Bạch nha.”
Tác giả có lời muốn nói:
Việt ảnh đế lên sàn.