Đọc truyện Bách Thủ Thư Sinh – Chương 23: Mạc phổ tại website TruyenChu.Vip
Nghe những bước chân sầm sập nện ngoài cửa, Xám Y Nhân nhìn lại Băng Lệ:
– Nàng phục tùng ta hay phục tùng sự uỷ mị của nàng?
Băng Lệ dập đầu xuống sàn nhà:
– Băng Lệ phục tùng chủ nhân. Chỉ mong Tuyết Nhi và Đình Khan…
– Nàng không cần nhắc đến Tuyết Nhi và Đình Khan, bổn tọa tự có phán quyết để bù đắp cho nàng.
Tiếng của Sử Thứ Dân rống lên ngoài cửa:
– Băng Lệ … Băng Lệ … Ta muốn gặp nàng.
Nghe tiếng Sử Thứ Dân, mặt Xám Y Nhân đanh hắn lại. Y nhìn Băng Lệ bằng ánh
mắt khe khắc và cay độc. Vừa lắc đầu, Xám Y Nhân vừa nói:
– Bổn tọa không muốn nàng giữ mối quan hệ với gã thư sinh vô dụng đó.
Người mà bổn tọa muốn nàng gắn bó là Hạ Tuấn Luận. Nàng phải nghe lời bổn toạ.
– Băng Lệ sẽ tuân theo chỉ huấn của chủ nhân.
Hừ nhạt một tiếng, rồi Xám Y Nhân bước đi thẳng vào trong. Bên ngoài, Thứ Dân vẫn đập cửa rống lên lồng lộng:
– Băng Lệ … Mở cửa ra … Ta không phải đến đây để van xin nàng đâu mà có chuyện quan trọng cần thỉnh giáo nàng.
Băng Lệ nhìn theo Xám Y Nhân khi đã biết chắc y đã rời nhà của mình mới bước ra mở cửa. Nàng nghiêm mặt nhìn Thứ Dân:
– Giữa Băng Lệ và Sử huynh chẳng còn gì nữa … Sử huynh tìm đến đây để làm gì?
Thứ Dân nắm tay Băng Lệ kéo vào nhà. Y vừa đi vừa nói:
– Ta có chuyện quan trọng muốn hỏi nàng.
Giữ ép Băng Lệ ngồi xuống ghế. Thấy hành động của Thứ Dân khác hẳn hồi trước, Băng Lệ phải cau mày. Nàng buột miệng nói:
– Phong thái của Sử huynh bây giờ khác trước quá. Chẳng còn giống một nho sinh nhu nhã và độ lượng.
Thứ Dân đáp lời nàng bằng chất giọng săng sẵn:
– Ta không quan tâm đến chuyện đó.
Nghe gã thốt ra câu này, mặt hoa của Băng Lệ đanh hẳn lại. Nàng gay gắt hỏi gã:
– Huynh đến đây để làm gì?
Thứ Dân lấy trong thắt lưng ra một nén vàng đặt lên mặt bàn. Hành động của
gã càng khiến Băng Lệ sững sờ hơn. Nàng nhíu mày nhìn Thứ Dân.
Thứ Dân chỉ nén vàng:
– Ta có kim lượng.
Băng Lệ cáu kỉnh hỏi gã:
– Huynh muốn gì khi đặt nén kim ngân kia lên bàn. Huynh coi thường muội như vậy ư?
– Ta không dám coi thường một trang giai nhân tuyệt sắc của Dương Châu Thành đâu.
Băng Lệ cướp lời gã:
– Không coi thường sao Sử huynh lại đem kim lượng ra để trước mặt Băng Lệ?
Hai cánh môi của nàng mím lại biểu lộ sự bất nhẫn. Buông một tiếng thở dài, Băng Lệ nói:
– Huynh xem Băng Lệ như hạng kỹ nữ lầu xanh phải không?
Thứ Dân há hốc miệng. Lưỡi gã những tưởng bị thụt vào trong không sao thốt được lời để đáp lại câu hỏi của Tô Băng Lệ.
Băng Lệ nghiêm giọng nhìn Thứ Dân hỏi tiếp:
– Băng Lệ nói có đúng không?
Thứ Dân cúi mặt nhìn xuống, từ tốn nói:
– Quả thật Sử huynh không có ý đó.
– Huynh không có ý đó sao lại đem kim lượng ra đặt trước mặt muội?
– Ta nghĩ khác nàng.
– Muội muốn nghe huynh nói ra suy nghĩ của huynh.
Ngẩng mặt nhìn Băng Lệ, Thứ Dân ôn nhu nói:
– Băng Lệ … Quả thật ta không có ý nghĩ khinh thường nàng mà ta nghĩ
nàng hẳn cần ngân lượng hơn ta mà thôi. Chính vì thế mà ta mới đặt thỏi
vàng này để trả công cho nàng về những điều ta muốn biết.
Mặt của Băng Lệ đanh lại, nhưng nụ cười gượng lại hiện lên hai cánh môi.
Nàng thở hắt ra rồi từ tốn nói:
– Huynh cần ngân lượng hơn Băng Lệ … Huynh hãy cất nén vàng đó vào dành khi hữu dụng. Tại Dương Châu trấn, Sử huynh là một hàn sinh không dễ gì tìm được một khoản kim ngân nhiều như vậy đâu. Biết đâu chừng với khoản ngân lượng đó sẽ giúp cho huynh cơ hội công thành danh toại. Còn Sử
huynh muốn hỏi Băng Lệ điều gì thì cứ nói, Băng Lệ sẽ trả lời cho huynh
biết.
Thứ Dân ngượng ngùng nhìn nàng:
– Băng Lệ … ta muốn nàng giữ lượng vàng này.
Nàng lắc đầu:
– Không … Nếu Sử huynh không cất thỏi ngân lượng kia vào thì Băng Lệ buộc phải tiễn khách. Bất kể huynh là ai.
Giọng nói của nàng lạnh lùng đến độ Thứ Dân phải ngây người, ngơ ngẩn. Y thò
tay cầm lấy nén vàng cho vào thắt lưng. Rồi nhìn Băng Lệ:
– Muội miễn thứ cho huynh.
Nàng cất giọng nhạt nhẽo đáp lời gã:
– Không có gì để huynh phải thốt ra câu đó. Giờ huynh muốn hỏi gì nơi Băng Lệ?
Thứ Dân ngập ngừng một lúc rồi nhìn Băng Lệ nói:
– Băng Lệ … Ta muốn biết Bách Thủ Thư Sinh Hạ Tuấn Luận là ai?
Nghe gã hỏi câu này Băng lệ phải tròn mắt ngơ ngác nhìn Thứ Dân. Nàng không
thể nào tin được Sử Thứ Dân lại hỏi về Hạ Tuấn Luận. Băng Lệ nghiêm
giọng hỏi lại gã:
– Sử huynh hôm nay khác thường quá.
– Ta đâu có gì khác thường nào?
– Có đấy Huynh thật là lạ lùng. Phàm những nho sinh như huynh thì chuyên
tâm đến chuyện sách đèn, khoa cử, chứ đâu lại đi hỏi một người thuộc
giới võ lâm giang hồ.
Thứ Dân miễn cưỡng đáp lời nàng:
– Huynh có lý do riêng của huynh, nên muốn biết Bách Thủ Thư Sinh Hạ Tuấn Luận.
– Chẳng có lý do gì để huynh hỏi đến Bách Thủ Thư sinh Hạ Tuấn Luận.
– Ai cũng có lý do cả mà … Không có thì ta đâu cần biết đến Bách Thủ Thư Sinh làm gì.
Buông một tiếng thở dài, Băng Lệ nghiêm giọng hỏi:
– Hẳn huynh nghĩ vì Hạ Tuấn Luận mà Băng Lệ hủy chỉ ước giao hôn với
huynh. Nếu huynh nghĩ vậy quả là sai lắm rồi. Hạ Tuấn Luận đại ca mà một ân nhân của Băng Lệ thì đúng hơn. Người không có liên quan gì đến
chuyện hủy chỉ ước giao hôn của muội cả.
Thứ Dân khoát tay:
– Ta không màn đến chuyện đó.
Nghe gã thốt ra câu này, mặt Băng Lệ sa sầm xuống:
– Thế huynh vì lý do gì?
Thứ Dân lúng túng khi Băng Lệ hỏi gã câu này. Gã sao có thể nói ra sự thật
cho nàng biết. Nhưng từ trước đến nay, Thứ Dân chưa từng xảo ngôn với
bất cứ người nào. Chính vì lẽ đó mà hắn bỗng dưng bối rối không sao tìm
được lời đáp trả nàng. Y suy nghĩ mãi cuối cùng lắc đầu:
– Ta không thể nói rõ lý do với nàng … Nhưng ta chỉ muốn Bách Thủ Thư Sinh là người như thế nào thôi.
– Huynh chỉ muốn biết Hạ huynh là người như thế nào thôi ư?
Thứ Dân gật đầu:
– Đúng.
– Nếu Băng Lệ không nói thì sao?
Thứ Dân trố mắt nhìn nàng:
– Nàng phải nói.
– Tại sao Băng Lệ phải nói?
Thứ Dân gắt gỏng đáp lời nàng:
– Bởi vì ta muốn gặp Bách Thủ Thư Sinh Hạ Tuấn Luận. Bất kể hắn là người như thế nào.
– Sử huynh muốn gặp huynh ấy?
Thứ Dân gật đầu:
– Đúng.
– Có lẽ đây là chuyện lạ nhất mà Băng Lệ phải nghe đó.
– Lạ hay không thì nàng cũng không cần biết … Ta đến đây chỉ có moiã
một chuyện cần nàng cho biết Bách Thủ Thư Sinh là ai thôi.
Nhìn Thứ Dân, Băng Lệ khẽ lắc đầu:
– Thôi được …Nếu huynh muốn biết muội sẽ cho huynh biết.
Thứ Dân như thể muốn nhỏm đứng lên. Y hối thúc Băng Lệ:
– Nói đi … Bách Thủ Thư Sinh là người thế nào?
– Hạ huynh là một nam tử hán đại trượng phu…Đầu đội trời chân đạp đất.
Muội chỉ biết về Hạ huynh như vậy đó.
Thứ Dân trừng mắt nhìn Băng Lệ. Y đay nghiến nói:
– Sử Thứ Dân không phải đến đây để nghe lời ca tụng của nàng dành cho Hạ Tuấn Luận.
Hắn nói xong đứng xổng lên:
– Nàng không muốn nói ra Hạ Tuấn Luận là ai, thì ta sẽ tự tìm y vậy.
Thứ Dân lườm Băng Lệ rồi sầm sập bỏ đi thẳng ra ngoài cửa. Băng Lệ nhìn
theo sau lưng y khẽ lắc đầu. Tất cả những gì trước đây Băng Lệ dành cho
Thứ Dân bỗng chốc tan vỡ như bong bóng trời mưa. Nàng cảm thấy thất vọng về con người đó, sự thất vọng nhanh chóng biến thành nỗi chán chường,
ngao ngán.
Băng Lệ buông tiếng thở dài nhẩm nói:
– Sử huynh … Huynh đã tự đánh mất những gì tốt dẹp nhất mà muội muốn dành cho huynh.
Băng Lệ dời bước ra để đóng cửa lại thì ngẩn ngơ khi chạm mặt với Hạ Tuấn
Luận. Nàng đứng sững sờ nhìn chàng mãi một lúc mới nói:
– Hạ huynh.
– Tại hạ có thể vào trong nhà được chứ?
– Mời huynh …
Tuấn Luận bước vào nhà. Khi Tuấn Luận vừa yên vị, Băng Lệ liền hỏi:
– Hạ huynh hẳn đã nghe tất cả rồi?
Tuấn Luận gật đầu:
– Tại hạ đã nghe tất cả những gì Băng Lệ đối đáp với Sử công tử.
Băng Lệ luống cuống nói:
– Băng Lệ nghĩ Sử huynh có lẽ hiểu.
Tuấn Luận gật đầu:
– Nàng yên tâm … Tại hạ sẽ gặp Sử Thứ Dân công tử để nói cho y biết
Băng Lệ là người như thế nào. Y hẳn không ngờ mình được may mắn như vậy
đâu.
Băng Lệ lắc đầu:
– Không cần đâu … Huynh không cần phải biện minh cho muội.
Nàng nhìn Tuấn Luận rồi cúi mặt nhìn xuống mũi hài:
– Đúng là trước đây Băng Lệ luôn nghĩ đến Sử huynh như bây giờ thì khác
rồi … Sử huynh không còn làm cho Băng Lệ kính trọng huynh ấy nữa. Băng Lệ không còn dành cho huynh ấy những tình cảm của mình nữa đâu.
– Tại hạ không muốn tình yêu của hai người rạn nứt vì một sự hiểu lầm nho nhỏ.
Tuấn Luận vừa nói vừa nhìn Băng Lệ:
– Nàng hiểu ý của tại hạ chứ?
– Băng Lệ hiểu huynh, nhưng chuyện này Băng Lệ đã quyết định rồi.
Nàng định nhãn nhìn thẳng vào mắt Tuấn Luận, khảng khái cương quyết nói:
– Giữa Sử huynh và Băng Lệ xem như chẳng còn gì nữa. Băng Lệ chẳng còn
ràng buộc gì với Sử huynh. Tất cả những gì huynh ấy hành động trong ngày hôm nay khiến cho Băng Lệ thất vọng.
Tuấn Luận khẽ lắc đầu:
– Tùy nàng vậy … Tại hạ đến gặp nàng lần này có một lời đề nghị.
– Huynh đề nghị gì với Băng Lệ?
Tuấn Luận chấp tay sau lưng đứng lên bước đến cửa số nhìn ra ngoài. Băng Lệ
thấy chàng có vẻ trang trọng tự đoán biết Tuấn Luận đang suy nghĩ một
chuyện rất hệ trọng. Nàng bước đến sau lưng Tuấn Luận.
Tuấn Luận vẫn dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ chậm rãi nói:
– Băng Lệ …
– Muội đang nghe huynh nói đây.
– Đề nghị của tại hạ là vì nàng… Vì Tuyết Nhi và Đình Khan.
Băng Lệ mím môi nén nỗi xúc động khi nghe Tuấn Luận thốt ra câu nói đó.
Nàng ôn nhu nói:
– Hạ huynh muốn Băng Lệ làm gì?
Tuấn Luận quay lại đối mặt với nàng:
– Khi tại hạ đến đây lần đầu mới hiểu Tuyết Nhi và Đình Khan là những
người như thế nào trong tâm tưởng của Băng Lệ. Ta rất khâm phục nàng.
Buông một tiếng thở dài, Tuấn Luận nói:
– Băng Lệ … Tại hạ muốn nàng rời khỏi Dương Châu trấn đi thật xa.
– Rời Dương Châu trấn?
Tuấn Luận gật đầu:
– Nàng và Tuyết Nhi cùng với Đình Khan phải rời Dương Châu thành đi thật
xa. Tại hạ đã sắp xếp nơi đến cho nàng. Nếu nàng cần thì tại hạ sẽ nói
với Sử công tử cùng đi với nàng. Tất cả mọi người sẽ có một cuộc sống
khác tốt đẹp hơn tại nơi này.
Băng Lệ miễn cưỡng hỏi Tuấn Luận:
– Tại sao Băng Lệ phải rời bỏ Dương Châu?
– Vì Tuyết Nhi và Đình Khan. Và hơn tất cả vì nàng. Có những điều tại hạ
không thể nói ra được nhưng nàng nên biết một điều duy nhất để quyết
định.
– Hạ huynh muốn nói với muội điều gì?
– Giang hồ
hiểm ác nên người võ lâm phải ác hiểm. Có như thế họ mới tồn tại trên
chốn giang hồ. Nàng càng tránh xa võ lâm chừng nào thì tốt chừng nấỵ.
Băng Lệ lắc đầu:
– Hạ huynh.. Muội … Muội không thể rời Dương Châu thành được.
– Tại hạ biết tâm sự của nàng. Nhưng nếu nàng không rời Dương Châu thì tai họa bất cứ lúc nào cũng ập đến với nàng.
– Hạ huynh … Băng Lệ.
Tuấn Luận nghiêm giọng nói:
– Hẳn nàng cần những hoàn giải dược cho Tuyết Nhi và Đình Khan, đúng không?
Băng Lệ ngây người nhìn Tuấn Luận:
– Hạ huynh biết?
– Lần trước Lâm Qui đã đoạt hai hoàn giải dược của Tuyết Nhi và Đình Khan.
Y dùng những hoàn dược đó bức ép nàng. Chính vì thế ta biết nàng cần những hoàn dược đó.
Băng Lệ khẽ gật đầu:
– Đúng… Hạ huynh nói đúng … Tuyết Nhi và Đình Khan cần những hoàn
dược thảo đó. Nếu không có chúng, Băng Lệ sẽ mất Tuyết Nhi và Đình Khan
chỉ trong một con trăng.
– Chẳng lẽ nàng cứ mãi vì những hoàn giải dược mà bất kể đến sinh mạng của mình.
– Nhưng tại sao Băng Lệ lại phải rời Dương Châu?
– Nếu nàng là người của võ lâm thì ta chẳng quan tâm đến nàng. Nhưng ta
quan tâm đến nàng vì nàng khác những người trong võ lâm. Với lại trên
vai nàng còn có Tuyết Nhi và Đình Khan … Những cô nhi …
Buông một tràng thở dài, Tuấn Luận nói tiếp:
– Những cô nhi như ta hồi đó…
Tuấn Luận quay lại chỗ ngồi của mình. Chàng chuốc một chén trà uống rồi nói:
– Băng Lệ … Tại hạ sẽ chỉ cho nàng một nơi đến … Nơi đó có thể giúp
nàng rất nhiều để trị những căn bệnh hiểm nghèo của Tuyết Nhi và Đình
Khan mà không cần đến những hoàn dược thảo kia.
– Băng Lệ đã cho Tuyết Nhi và Đình Khan đến các đại phu danh tiếng, nhưng …
– Nàng chưa tìm đúng đại thần y thôi.
Băng Lệ miễn cưỡng nói:
– Băng Lệ vô cùng cảm kích đề nghị của Hạ huynh … Nhưng đề nghị của huynh, huynh hãy cho Băng Lệ một thời gian để suy nghĩ.
Tuấn Luận gật đầu:
– Ta mong nàng có quyết định sáng suốt. Ai cũng đều có số phận cả. Nếu
Tuyết Nhi và Đình Khan đã phải khoát số phận nghiệt ngã thì cho dù nàng
có dùng bao công sức cũng khó mà giải được số phận cho họ.
Tuấn Luận nói dứt câu đứng lên. Chàng nhìn Băng Lệ:
– Canh ba đêm nay, tại hạ hẹn nàng tại cổng phía đông. Có thể nói đây là
cơ hội duy nhất để dành cho nàng. Một cơ hội mà đời người chỉ xảy đến
một lần thôi.
Băng Lệ xúc động bồi hồi khi nghe Tuấn Luận thốt ra lời đó, mặc dù giọng nói của Tuấn Luận vừa lạnh lùng, vừa nghiêm khắc.
Băng Lệ nhún nhường nói:
– Băng Lệ vô cùng cảm kích Hạ huynh.
Nhìn Băng Lệ, Tuấn Luận bất giác buông một tiếng thở dài. Chàng khẽ lắc đầu
rồi rảo bước hướng ra cửa. Tuấn Luận vừa bước đến cửa thì từ bên ngoài
bọn nha sai sầm sập xông vào.
Thấy bọn nha sai xông vào nhà mình, Băng Lệ hốt hoảng nép vào góc nhà.
Sắc diện nàng biến sắc trông thật tội nghiệp. Tuấn Luận liếc nhìn Băng lệ.
Chàng nhận ra ngay vẻ sợ sệt hiện lên mặt hoa của Tô Băng Lệ.
Tuấn Luận quay lại đối mặt với bốn gã nha sai của Tuần phủ Dương Châu Mạc Can:
– Chư vị quan nha đến nhà của Tô cô nương chắc không phải tìm Tô cô nương mà chủ đích là bắt tại hạ.
Gã vận sắc phục Giáo đầu, cầm đại đao gằn giọng nói:
– Ngươi họ Hạ tục danh Tuấn Luận ngoại hiệu Bách thủ Thư Sinh.
– Không sai.
Gã giáo đầu gằn giọng nói tiếp:
– Hạ Tuấn Luận … Ngươi có trát của Tuần phủ đại nhân gọi vào công đường.
Mau theo bọn ta đến công đường theo trát của Tuần phủ đại nhân.
Tuấn Luận nhướng mày:
– Xin hỏi huynh đài. Nếu tại hạ tuân theo trát đòi của Tuần phủ đại nhân
thì Tô cô nương và những người trong ngôi nhà này chẳng liên can gì chứ?
– Trát đòi chỉ có ngươi mà thôi.
Tuấn Luận cười khẩy nói:
– Xét ra Tuần phủ đại nhân đã biết chắc tại hạ sẽ đến ngôi nhà này nên để chư vị quan nha đợi sẵn.
Gã giáo đầu gằn giọng nói:
– Ngươi có tuân theo trát đòi của Tuần phủ đại nhân không?
– Tại hạ là người của võ lâm vốn chẳng có gì kiềm chế tại hạ cả. Tại hạ
tuân theo trát đòi của Tuần phủ đại nhân chẳng qua không muốn gieo phiền luỵ cho người khác mà thôi. Nhất là Tô cô nương đây. Nhưng nếu chư vị
đã dẫn độ tại hạ đi rồi mà vẫn còn gieo phiền luỵ cho người khác thì
Tuần phủ đại nhân sẽ có cách phán quyết khác đấy.
Lời còn đọng
trên môi Tuấn Luận thì thân pháp chàng chỉ lắc nhẹ, song thủ chớp động
đã tước ngọn đại đao trên tay gã giáo đầu. Mặc dù bị Tuấn Luận tước mất
binh khí nhưng khốn nổi gã giáo đầu vẫn không hề hay biết gì.
Hữu thủ của gã vẫn nắm cứng như thể đang nắm đốc một ngọn đao vô hình.
Đến khi y nhận ra ngọn đao của mình đang nằm trong tay Tuấn Luận mới ngớ ngẩn nhìn lại thốt lên.
– Ơ …
Tuấn Luận thấy vẻ ngơ ngấn của gã cũng phải lắc đầu nén cười. Chàng trả lại cây đao cho gã giáo đầu:
– Giáo đầu hẳn đã hiểu lời nói của tại hạ chứ. Ngọn đại đầu đao của giáo
đầu tại hạ còn có thể trả lại được, nhưng nếu đổi ngọn đao này bằng thủ
cấp của giáo đầu.
Tuấn Luận lắc đầu:
– Tại hạ chẳng có cách chi khả dĩ trả lại được.
Mặt gã giáo đầu tái nhợt, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm trán. Hắn cứ trơ người
ngây dại, giương mắt nhìn Tuấn Luận như thể nhìn một quái nhân quá ư dị
kỳ.
Tuấn Luận nhìn lại Băng Lệ:
– Tại hạ chờ Tô cô nương.
Chàng nói xong chấp tay sau lưng ung dung tự tại rảo bước qua ngang trước mặt bọn nha sai để đi thẳng ra ngoài cửa. Bốn gã nha sai tự biết mình không phải là đối thủ của Tuấn Luận, nên đành rảo bước theo sau chàng.