Đọc truyện Bách Thủ Thư Sinh – Chương 13: Thần thủ đẳng ngạo thiên tại website TruyenChu.Vip
Từ trong cổ động, vang lên một tiếng hú lồng lộng.
Vừa nghe tiếng hú đó, Hạ Tuấn Luận liền lắc vai thi triển khinh pháp
thần kỳ. Khi Tuấn Luận dụng đến khinh thuật siêu phàm đó thì đến ngay cả Mạc Thiên Vân cũng phải trố mắt, há hốc miệng. Y có cảm tưởng thể pháp
Tuấn Luận như bóng quỷ vô thường, vụt cái đã lướt về phía cửa động. Còn
Tô Băng Lệ thì sững sờ chẳng biết tiếng hú kia có sức hút gì mà khiến
Tuấn Luận lại khẩn trương như vậy.
Băng vào trong cửa động, cùng
lúc đó từ trong động, một người với y trang rách bươm lê bước tiến ra.
Đôi thần nhãn của người nọ toát ra cái nhìn xanh rờn.
Hai người đối mặt nhìn nhau. Bộ mặt của lão quái chi chít những đốm mụn đỏ, có đốm lở ra trông thật gớm ghiếc.
Lão quái nhân buông thõng đôi song thủ gầy hệt như thể hai cành cây mục.
Mười ngón chỉ co quắp. Lão định nhãn nhìn Tuấn Luận hỏi:
– Tiểu tử… Ngươi là ai?
Không trả lời lão quái nhân, Tuấn Luận lại rút ngọn sáo ngọc, đưa lên miệng
thổi khúc Đoạn trường ly biệt. Nghe tấu khúc đó đôi bản thủ của lão dị
nhân từ từ thả lỏng các ngón chỉ, trong khi thần nhãn đã đóng đinh vào
Tuấn Luận.
Thổi dứt tấu khúc đoạn trường ly biệt Tuấn Luận từ từ hạ cây sáo ngọc xuống rồi giắt ra sau lưng. Chàng nhìn lão.
Lão quái nhân nhìn chàng gần như không chớp mắt. Mãi một lúc lão mới lên tiếng:
– Đoạn trường ly biệt.
Tuấn Luận nói:
– Vô Ảnh Thần Thủ đại thúc hẳn đã nhận ra tấu khúc đó.
Đôi mắt xanh rờn của Vô Ảnh Thần Thủ chớp một cái như thể lão muốn thẩm
định lại lời nói của Tuấn Luận. Lão gằn giọng cất tiếng the thé:
– Thượng Quan Nghi phái tiểu tử đến đây?
Tuấn Luận gật đầu:
– Ân sư phái vãn bối đến đón đại thúc.
Vô Ảnh Thần Thủ nghe Tuấn Luận nói, ngửa mặt cười khanh khách. Lão vừa cười vừa nói:
– Tiểu tử đến chậm quá rối … Đến chậm quá rồi.
Lão vừa nói vừa cố lê bước về phía Tuấn Luận. Lão nghiến răng mím môi nhưng cũng chỉ lê được có mỗi ba bước thì từ từ quỵ xuống, miệng lẩm nhẩm
nói:
– Đến chậm quá rồi. Đến chậm quá rồi.
Tuấn Luận vội bước đến đỡ lấy Vô Ảnh Thần Thủ. Chàng dựng lão đứng lên.
Đến lúc này mới biết sau lưng Vô Ảnh Thần Thủ là cả một mảng xương lòi cả ra ngoài. Chất nhờn nhớp nhúa rịn đẫm y trang lão.
Vô Ảnh Thần Thủ nhìn Tuấn Luận:
– Thượng Quang Nghi đâu?
– Ân sư đã viên tịch …
Đôi mắt xanh rờn của Vô Ảnh Thần Thủ như muốn trợn ngược lên. Lão gượng nói:
– Lão đã viên tịch rồi à?
– Trước khi viên tịch … ân sư căn dặn đúng thời khắc này vãn bối phải
dụng Qui nạp đại pháp mở thạch môn Thiên Ma Cổ Bảo để đón tiền bối.
– Lão quỷ còn nhớ đến lão phu … Nhưng lão đã thất hứa với Cát Bội Hương …
Lão đến chậm quá rồi …
Tuấn Luận lắc đầu:
– Không chậm đâụ. Vãn bối sẽ đưa tiền bối rời khỏi đây để ân sư không phải là người bội tín.
Tuấn Luận nói dứt câu, chẳng cần Vô Ảnh Thần Thủ có đồng ý hay không mà ghé
lưng cõng lão. Vô Ảnh Thần Thủ buông tiếng thở dài, lắc đầu nói:
– Tiểu tử có làm gì cũng đã quá muộn. Ngơi không có cơ hội để rời Thiên Ma Cổ Bảo.
– Tuấn Luận sẽ đưa tiền bối đi dù với bất cứ giá nào theo chỉ huấn của ân sư.
Vô Ảnh Thần Thủ lắc đầu nói:
– Ngươi muốn đi cũng không dễ đâu.
Lão vừa nói vừa vùng vằng, nhưng Tuấn Luận vẫn xốc lão toan lao về phía cửa động.
Vô Ảnh Thần Thú đã ghị vai chàng lại:
– Ngươi sẽ chết.
– Ân sư bảo chết, vãn bối cũng sẽ chết.
– Thượng Quang Nghị dạy cho ngươi đó à?
Y nói xong thì gục đầu vào vai Tuấn Luận.
Tình trạng của Vô Ảnh Thần Thủ, Tuấn Luận hiểu ra ngay lão đang ở trạng thái nào. Chàng mím môi, cõng lão thi triển khinh công lướt ra ngoài cổ
động.
Khi Tuấn Luận đến trước cổ động thì đập ngay vào mắt chàng
là ngọn đài kỳ thêu hình quả châu đang phát quang. Đứng ngay sau ngọn
đại kỳ đó là mười hai vị trưởng lão đều vận trường y cùng một sắc màu đỏ ối.
Vô Ảnh Thần Thủ nhướng mắt nhìn những người đó, lầm thầm nói:
– Thập Nhị thần quân … Tiểu tử … ngươi sẽ chết.
– Vãn bối có chết cũng sẽ chết chung với đại thúc.
Cõng Vô Ảnh Thần Thủ trên lưng, Tuấn Luận định nhãn nhìn mười hai vị lão
trượng có ngoại danh là Thập Nhị thần quân. Chàng nghiêm giọng nói:
– Vãn bối Tuấn Luận cần đường rời khỏi Thiên Ma Cổ Bảo. Kính mong Thập Nhị trưởng lão mở đường.
Vô Ảnh Thần Thủ nói:
– Tiểu tử đừng van xin, họ không mở đường cho ngươi đâu.
Đúng như Vô Ảnh Thần Thủ nói, mười hai vị trưởng lão án ngữ trước cửa cổ động chẳng hề tách ra mở đường cho Tuấn Luận.
Tuấn Luận chau mày:
– Các vị trưởng lão muốn gì?
Vị trưởng lão có mái tóc bạc phơ cùng chòm râu trắng xoá chỉ Vô Ảnh Thần Thủ:
– Hạ công tử có thể rời khỏi đây, nhưng phải để Đẳng Ngạo Thiên ở lại.
Tuấn Luận lắc đầu:
– Mục đích của tại hạ đến Thiên Ma Cổ Bảo lần này chủ đích để đón Ngạo
Thiên thúc thúc. Đâu thể để người ở lại được, Thập nhị trưởng lão đâu có quyền buộc tại hạ phải để Đẳng thúc thúc ở lại đây chứ?
– Nếu không giao Vô Ảnh Thần Thủ Đẳng Ngạo Thiên thì Hạ công tử đã buộc Thập Nhị Thần quân phải ra tay.
– Các vị trưởng lão có là gì chăng nữa thì cũng không thể bắt tại hạ phải rời bỏ mục đích của mình.
Lời còn đọng trên miệng, thì Tuấn Luận cõng Vô Ảnh Thần Thủ Đẳng Ngạo Thiên thi triển khinh pháp siêu phàm. Bằng bộ pháp Mê Tông bộ thần kỳ, chàng
cõng Ngao Thiên lướt qua Thấp nhị Thần quân. Nhưng Thập nhị Thần quân
đâu để cho Tuấn Luận chạy thoát dễ dàng. Mười hai người đồng loạt xuất
thủ với cùng một chiêu thức. Tất cả bọn họ đều phóng chỉ. Mười hai đạo
chỉ xanh rờn thoát ra từ những ngón chỉ với uy lực khốc liệt, nối kết
thành một vì sao mười hai nhánh, mà tâm của nó chính là hạ Tuấn Luận.
Cùng với những đạo chỉ xanh rờn đó, mười hai vị Thần quân đồng loạt di
chuyển quanh Tuấn Luận, để rút dần khoảng cách.
Trông Tuấn Luận
chẳng khác nào một con mồi lọt thỏm vào giữa võng lưới nhện chẳng còn
đường thoát thân, trong khi những đạo chỉ như những sợi tơ đang từ từ
xiết chặt dần.
Vô Ảnh Thần Thủ Đẳng Ngạo Thiên nói vào tai Tuấn Luận:
– Đã lọt vào trận pháp Thiên địa càn khôn của mười hai lão quỷ Thập nhị
Tinh Tú Thần quân thì ngươi không thể thoát được đâu. Hãy trao ta cho họ đi để giữ cái mạng của ngươi. Nếu muộn màng sợ ngươi sẽ bị chỉ khí cắt
thành mười hai mình đó. Chết oan uổng không nên chết làm gì.
– Đẳng thúc thúc không cần phải lo chuyện đó. Nếu vãn bối có chết thì cũng trọn đạo với ân sư.
Tuấn Luận vừa nói vừa điểm mạnh hai chân, đưa thân pháp vụt lên cao năm
trượng. Như đã biết trước Tuấn Luận sẽ vụt thoát lên cao, Thập nhị Thân
quần cũng cất mình theo chàng, tuyệt nhiên không để Tuấn Luận có đặng cơ may thoát ra khỏi võng lưới chỉ phong trùng trùng điệp điệp.
Tuấn Luận xoay tròn một vòng, dồn nội lực vào song thủ phát tác ra một lúc
lười hai đạo chưởng kình đánh thẳng về phía Thập nhi Thần quân.
Tất cả mười hai người cũng đồng loạt dựng hữu thủ phách không đón chưởng
kình của Tuấn Luận mà tả thủ thì vẫn phóng chỉ kết chặt võng lưới hình
cánh sao mười hai cánh.
Ầm…
Khi chưởng kình của Tuấn
Luận đón thẳng lấy mười hai đạo khí chưởng có cảm tưởng như chung quanh
mình đồng loạt có mười hai ngọn thái sơn chèn ép, khí quản nhộn nhào.
Rơi vào tình trạng đó, thể pháp Tuấn Luận căng cứng hứng chịu áp lực kinh
hồn, những tưởng sẽ vỡ tung bất cứ lúc nào. Mặc dù vậy, Tuấn Luận vẫn
không chùng bước, mà nghiến răng phát ra những âm thanh ken két chịu
đựng.
Tuấn Luận nghĩ thầm:
– Không đưa được Đẳng thúc thúc rời khỏi đây, ta đã có lỗi với ân sư. Dù chết hay là sống thì phải giữ trọn đạo làm trò.
Đón một lúc mười hai đạo chưởng kình uy mãnh của Thập nhị tinh tú Thần
quân, có cảm giác như bị đè cứng bởi mười hai quả thái sơn khổng lồ. Dù
muốn hay không muốn, Tuấn Luận cũng phải chao mãnh hạ thân xuống đất.
Chân Tuấn Luận vừa chạm đất thì những đạo chỉ chết chóc cũng xiết chặt
lại. Những đạo chỉ đan chéo chung quanh Tuấn Luận phát ra những âm thanh vi vu nghe rợn cả tóc gáy. Những âm thanh từ những đạo chỉ lạnh rờn
phát ra ngỡ như những thanh kiếm bén ngót đang chập hờn thít chặt lấy
Bách Thủ Thư Sinh Hạ Tuấn Luận.
Tình thế của Tuấn Luận như ngàn
cân treo đầu sợi tóc. Chàng thừa biết uy vũ của những đạo chỉ kia nhưng
chẳng có cơ may nào khả dĩ để thoát ra khỏi chúng.
Tuấn Luận chợt nghe tiếng sáo diều vi vu trên không. Không cần suy nghĩ hay để mất
thời gian. Tuấn Luận rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, nghĩ
thầm:
– Đây là cơ hội cuối cùng. Ta có thể thoát và cũng có thể chết.
Với ý niệm đó, Tuấn Luận dồn toàn bộ công lực vào cước pháp. Điểm mạnh mũi
giày, thân ảnh chàng bốc lên hướng về phía cánh diều. Tất nhiên Thập nhị Tinh tú Thần quân cũng đồng loạt bám ngay theo Tuấn Luận, đồng thời
siết chặt màn lưới Chỉ pháp của mình.
Cả mười hai người toan dồn
công lực vào chỉ ảnh để cất tiện thân pháp đối phương thành mười hai
mảnh. Nhưng đột nhiên cả bầu trời mù mịt độc công “Tán hồn phấn” của
Song Tà Dạ Điệp. Thì ra Tuấn Luận lướt về phía cánh diều, dụng luôn thủ
pháp vô biên điều khiển cánh diều độc của Song Tà Dạ Điệp, khiến nó phả
ra luồng khói độc chết người kia.
Vừa toàn dụng đến độc chiêu sát tử thì phát hiện Tán hồn phấn tỏa ra mù mịt, bắt buộc mười hai vị Thần
quân phải phân chia nội kình tả thủ vận giữ chỉ công, hữu thủ thì dụng
phách không chưởng đẩy những luồng khí độc không cho chúng phủ lên họ.
Lợi dụng ngay Thập nhị Tinh tú chia nội lực, Tuấn Luận dồn công đẩy một đạo bách không chưởng với mười hai thành công lực dồn về phía vị trưởng lão cao niên nhất.
Vị trưởng lão cao niên không ngờ Bách Thủ Thư
Sinh Hạ Tuấn Luận chẳng màng gì đến độc công Tán hồn phấn mà dồn công
tập kích mình, khi lão kịp phát hiện ra kình phong của Tuấn Luận thì đã
quá muộn rồi. Lão chẳng thể nào kịp phản xạ ứng phó đành dùng vai hứng
lấy chưởng kình của Bách Thủ Thư Sinh.
Ầm…
Để tìm đường
đào thoát, Tuấn Luận thí phát ngọn chưởng kình này với tám thành nội
lực. Khi vị đại trưởng lão trong Thập nhị Thần quân lách người dùng vai
hứng lấy đạo chưởng phong khốc liệt đó, thân ảnh lão như thể bị bứng ra
khỏi trận pháp quẳng đi luôn mười trượng, rơi xuống đất như quả chín bị
rụng khỏi cành.
Trận pháp Thập nhị Tinh tú nhanh chóng bị phá vỡ, mất đi sự liên kết.
Không bỏ lỡ thời cơ, Tuấn Luận thi triển Mê Tông bộ, băng qua chỗ bị khuyết thoát ra ngoài.
Vị đại trưởng lão Thập nhị Tinh tú thét lên:
– Đừng cho y đào thoát.
Lời cảnh báo của lão dứt trên miệng thì Tuấn Luận đã bỏ đi được năm trượng
rồi. Mười một người còn lại đồng loạt hợp công dồn chưởng đánh vào sau
lưng Tuấn Luận.
Trên lưng Tuấn Luận, chính là Vô Ảnh Thần Thủ
Đẳng Ngạo Thiên Lão cảm nhận rõ mồn một lực kình vỗ tới phía sau, nhưng
bấu tay vào vai Tuấn Luận:
– Chạy đi … Không hề gì đâu.
Lời còn đọng trên miệng Ngạo Thiên thì lực kình hợp lực của mười hai vị thần quân đã vỗ vào lưng lão.
Ầm…
Uy lực hợp công của mười hai vị Thần quân nện vào lưng Ngạo Thiên đánh gãy nát những xương ức của lão, đồng thời đẩy Tuấn Luận lao đến trước nhanh hơn.
Mặc dù đã dụng mê Tông bộ nhưng Tuấn Luận vẫn chới với chỉ
chực té úp mặt đến trước. Nếu chàng té xuống thì đúng là tai họa sẽ
nhanh chóng ập đến, bởi sẽ phải hứng chịu một lúc những đạo chưởng công
của mười một vị thần quân còn lại.
Nghiến hai hàm răng vào với
nhau, Tuấn Luận cố trụ đôi cước pháp để cõng Vô Ảnh Thần Thủ băng đi.
Mười một người kia cũng lắc mình đuổi theo chàng.
Tiếng ngựa hí
lên vang dội, một con bạch mã có bốn đóm đen dưới cổ chân biểu thị nó là giống ngựa thiên lý long câu phóng vụt đến. Ngồi trên yên ngựa giữ dây
cương chính là Tô Băng Lệ. Nàng ghìm cương ngựa thét lớn:
– Hạ huynh …
Không để mất thời gian, Tuấn Luận cõng Đẳng Ngạo Thiên lướt lên sau lưng Tô
Băng Lệ. Nàng thúc gót vào hông ngựa, giật mạnh dây cương. Con tuấn mã
hí vang một tiếng cùng với cú phóng đi tợ một mũi tên thoát ra khỏi cánh cung đã căng hết cỡ.
Tiếng gió rít hai bên mang tai Tuấn Luận,
chẳng khác nào những trận cuồng phong đang thổi đến. Một tay giữ Vô Ảnh
Thần Thủ Đẳng Ngạo Thiên, một tay ghìm vai Băng Lệ, mà Tuấn Luận có cảm
tưởng mình sẽ rơi ra khỏi lưng ngựa bất cứ lúc nào bởi nước đại của con
Thiên Lý Long Câu.
Con Thiên Lý Long Câu được Tô Băng Lệ giữ
cương điều khiển phi nước đại bất kể các chướng ngại vật. Chỉ trong một
đêm, nó đã vượt qua hoang mạc quay về Tân Cương. Khi cách Tân Cương độ
một dặm đường, nàng mới ghìm cương ngựa cho nó dừng lại cũng là lúc trời chạng vạng bình minh.
Băng Lệ và Tuấn Luận xuống mình ngựa, đặt Vô Ảnh Thần Thủ lên thảm cỏ ven đường.
Tuấn Luận nói:
– Đẳng thúc thúc.. Tuấn Luận đã đưa Thúc thúc thoát khỏi tử địa Thiên Ma Cổ Bảo theo đúng di huấn của sư phụ.
Đẳng Ngạo Thiên nhìn Tuấn Luận bằng cặp mắt thất thần:
– Cuối cùng thì ta cũng đã rời khỏi được Thiên Ma Cổ Bảo để thở không khí tự do trong lành. Ta không ngờ mình lại có được kết cục may mắn như thế này.
Tuấn Luận nghe Đẳng Ngạo Thiên thốt ra câu đó, trong lòng
cũng phấn chấn vô cùng. Tâm hồn chàng bỗng dưng thư thản vô cùng. Quay
lại Băng Lệ, Tuấn Luận nói:
– Nếu không có Tô cô nương tại hạ không biết sự thể kết cục như thế nào.
– Hạ huynh đừng nói vậy. Nếu không có Hạ huynh ra tay cứu Băng Lệ, thì giờ đây Băng Lệ đã biến thành xương khô vùi trong cát.
– Nhưng nếu không có …
Nàng cướp lời Tuấn Luận:
– Xem như Băng Lệ đã trả ân cho huynh vậy.
Chợt Vô Ảnh Thần Thủ rùng mình, thều thào nói:
– Hạ công tử nghe lão phu nói đây. Cho dù lão phu có được ngươi giải
thoát khỏi Thiên Ma Cổ Bảo nhưng cùng sắp chết rồi. Không sống được bao
nhiêu lâu đâu.
Tuấn Luận lắc đầu:
– Đẳng thúc thúc … Tuấn Luận sẽ đưa thúc thúc đến đại phu.
– Vô ích thôi. Cho dù Hoa Đà có tái sinh thì cũng chẳng thể nào cứu được ta.
Bây giờ ngươi phải nghe ta nói đây.
– Thúc thúc …
Vô Ảnh Thần Thủ Đẳng Ngạo Thiên lắc đầu:
– Đừng ngắt lời ta.
Tuấn Luận miễn cưỡng gật đầu:
– Tuấn Luận nghe thúc thúc chỉ giáo.
– Thượng Quan Nghi ân sư của ngươi vốn là một người thông thiên đạt lý, biết đoán hậu vận võ lâm. Do đó mới đào luyện ra ngươi.
Tuấn Luận tiếp lời Vô Ảnh Thần Thủ:
– Lúc nào Tuấn Luận cũng kính trọng ân sư.
Lão rít một hơi thật sâu đến độ tưởng chừng lồng ngực vỡ tung, đặng giữ cho hơi thở mình không đứt đoạn. Vô Ảnh Thần Thủ ngượng nói:
– Trong thắt lưng của lão phu là chiếc hộp ngọc bích để đựng mười hai hạt thần
châu. Ngươi phải có trọng trách thu gom tất cả mười hai viên thần châu
đưa lên Kim đỉnh tự. Lắp những hạt thần châu vào mười hai pho tượng bồ
tát.
Lão cố nhướng mắt nhìn Tuấn Luận:
– Thời gian không
còn nhiều cho ngươi đâu Nếu để mười hai hạt Thần chầu qui tụ trở về
Thiên Ma Cổ Bảo thì Hoạt sát thiên vương sẽ xuất hiện. Khúc đoạn trường
ly biệt sẽ mãi mãi không bao giờ tuyệt diệt.
Tuấn Luận vội hỏi – Đẳng thúc thúc … Mười hai hạt Thần châu đó đang ở đâu?
Vô Ảnh Thần Thủ nhìn Tuấn Luận, hai con ngươi chỉ muốn đứng tròng.
Tuấn Luận vận công truyền qua thiên đỉnh của lão. Hai cánh môi của lão mấp máy:
– Chiếc tráp ngọc …
Tuấn Luận đỡ lão ngồi lên. Đầu Đẳng Ngạo Thiên dựa vào vai Tuấn Luận lão nhìn chàng thều thào nói.
– Vô ích thôi … Thượng Quan Nghi không cãi được ý trời, mặc dù y có tâm huyết hơn người. Tuấn Luận … Ngươi chẳng thể nào làm gì được …
Lão lắc đầu nhìn về phía vầng nhật quang:
– Người chẳng thể nào làm gì được khi nguyệt thực đến. Tất cả đã quá muộn.
Tội nghiệp cho con gái của ta… Tội nghiệp …
Lão thở dốc, Tuấn Luận ghìm lấy Vô Ảnh Thần Thủ:
– Đẳng thúc thúc …
Lão nhìn Tuấn Luận. Hai cánh môi méo xệch của lão hiện ra chẳng biết Vô Ảnh Thần Thủ cười hay mếu vì phải chia tay với cõi đời này khi vừa tìm lại
được khoảng trời tự do mà lão đã đánh mất trong hai mươi năm trong Thiên Ma Cổ Bảo.
Hai cánh môi lão mấp máy:
– Thượng Quan Nghi
… Một đời ngang dọc khắp cõi võ lâm đi tìm đối thủ, nhưng kẻ ta phục
lại chính lả huynh. Ta phục huynh đó, tên thư sinh thúi à.
Vô Ảnh Thần Thủ thốt ra câu đó để nói với Tuấn Luận hay nói với Thượng Quang
Nghi, nhưng rõ ràng trong đôi mắt thất thần của lão như đang thấy người
nào đó nhưng có thể đoán được, lão đã thấy Thượng Quan Nghi.
– Đẳng thúc thúc Vô Ảnh thần Thủ bấu mười ngón tay vào chân Tuấn Luận. Lão cố nói bằng tất cả khí lực cạn kiệt của mình:
– Hãy nhớ lời ta …
Tuấn Luận dồn công lực vào lão để hầu giữ lấy chân khí vốn đã cạn trong nội
thể Đẳng Ngạo Thiên. Lão thở khì ra một tiếng, tứ chi buông lỏng, đầu
dựa hẳn vào vai Tuấn Luận, hồn lìa khối xác.
Tuấn Luận lay vai Vô Ảnh Thần Thủ:
– Đẳng thúc thúc … Đẳng thúc thúc …
Mặc cho chàng lay, Vô Ảnh Thần Thủ vẫn bất động, mắt mỡ trừng trừng hướng về vầng nhật quang.
Băng Lệ buông tiếng thở dài:
– Hạ huynh … Lão tiền bối đã chết rồi.
– Tưởng đâu người được giải thoát khỏi Thiên Ma Cổ Bảo nhưng không ngờ
lại phải nhận một cái chết thê thảm như thế này. Trách nhiệm của Tuấn
Luận đến Thiên Ma Cổ Bảo để dụng Qui nạp thần công giải thoát cho Đẳng
thúc thúc, nhưng cuối cùng chẳng làm gì hơn được, chỉ đem đến cho Đẳng
thúc thúc một cái chết. Tại hạ không làm tròn bổn phận của mình với ân
sư.
– Hạ huynh đừng đau lòng. Ai có cũng số phận cả mà.
– Không cứu được Đẳng thúc thúc, tại hạ sẽ thực hiện chỉ huấn cửa người.
Sau khi an táng cho Vô Ảnh Thần Thủ Đẳng Ngạo Thiên, Tuấn Luận mới chú ý đến chiếc tráp của Ngạo Thiên để lại.
Chàng mở tráp. Trong tráp là một mánh vải đã ố vàng. Cầm lấy mảnh vải đó, Tuấn Luật mở ra xem.
Những dòng chữ trong mảnh vải được viết bằng máu lâu ngày đã khô, thậm chí chuyển qua sắc màu vàng nhạt ố hoen.
“Ngạo Thiên lưu lại bút tự cho Thượng Quang Nghi huynh được biết. Đúng như
huynh nói. Trong Thiên Ma Cổ Bảo có tà công siêu tuyệt. Mở được tà công
đó phải có Thập Nhị Thần châu. Đẳng mỗ đã lấy được Thập Nhị Thần châu đề thu nạp Tà công trong Thiên Ma Cổ Bảo, nhưng vô ý rơi vào bẫy giam cầm
của mười hai gã đệ tử bất kính, bất nhân và bất nghĩa. Đẳng mỗ lưu di
bút cho huynh để huynh tự định liệu. Một khi hiện tượng huynh nói xảy ra nếu Thập nhị Thần châu không được đặt đúng phương vị trên Kim Đỉnh tự
thì đại loạn sẽ đến cho bá tính. Ta khâm phục huynh đã đoán đúng, nhưng
đấy là ý trời, không một ai có thể cãi được đâu. Ta có mệnh hệ gì mong
Thượng Quan huynh chăm sóc cho ái nữ của ta”.
Buông một tiếng thở dài, Tuấn Luận đọc lại di thư một lần nữa rồi đặt vào trong tráp. Chàng nheo mày nhẩm nói:
– Mười hai gã cao đồ.
Nhìn lại Băng Lệ, Tuấn Luận nói:
– Tất cả những gì Tô cô nương đã biết … Giờ cô nương sẽ quay về nhà chứ?
Băng Lệ lắc đầu:
– Băng Lệ chưa thể về nhà được.
– Cô nương chưa về nhà vì chưa thể có Thập nhị Thần châu?
Nàng lưỡng lự rồi nói:
– Cát Bội Hương tỷ tỷ muốn Băng Lệ phải đưa những hạt thần châu đó về với người.
– Ngay cả Vô Ảnh Thần Thủ Đẳng Ngạo Thiên đại thúc còn bị di hại bởi
những hạt thần châu … Tô cô nương đã chứng kiến rồi, còn tơ tưởng đến
nó làm gì?
Buông một tiếng thở dài, Băng Lệ nói:
– Nếu không có những hạt thần châu đó Bàng Lệ thà chết còn hơn.
Tuấn Luận lắc đầu:
– Tùy cô nương vậy.
Tuấn Luận dợm bước, nhưng Băng Lệ đã gọi lại:
– Hạ huynh …
Chàng quay lại Băng Lệ nói:
– Hạ huynh định bỏ rơi Băng Lệ à?
– Chẳng lẽ tại hạ phải đem theo Tô cô nương đi thu nạp những hạt Thần châu di hoạ.
– Nếu không có Băng Lệ thì Hạ huynh đâu còn cơ hội đi thu nạp những thần châu.
Lời nói của nàng khiến Tuấn Luận sững sờ. Băng Lệ bước đến trước mặt Tuấn Luận:
– Băng Lệ sẽ theo Hạ huynh.
Buông một tiếng thở dài, chàng nói:
– Tùy cô nương, nhưng tại hạ sợ cô nương sẽ hối tiếc vì sự tốn công của mình.
– Để được thấy những hạt thần châu Băng Lệ không hối tiếc.
– Được. Chúng ta đi.
Băng Lệ hỏi:
– Hạ huynh… Chúng ta sẽ đi đâu.
– Đi tìm những gã cao đồ của Vô Ảnh Thần Thủ Đẳng Ngạo Thiên thúc thúc.
– Huynh biết những gã cao đồ của Vô Ảnh Thần Thủ Đẳng Ngạo Thiên tiền bối?
Nhìn Băng Lệ, Tuấn Luận mím môi suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Tại hạ còn biết những gã cao đồ của Đẳng thúc thúc đang có những dự tính gì.
Tuấn Luận nói xong quay bước hướng về phía trấn Tân Cương. Băng Lệ theo sau
chàng. Sự im lặng bất giác phủ trùm xuống hai người. Họ cứ như hai kẻ xa lạ đi chung một đường. Hoặc mỗi người đang đuổi theo ý nghĩ trong đầu
mình.