Đọc truyện Bách Thủ Thư Sinh – Chương 11: Quy nạp công tại website TruyenChu.Vip
Thiên Ma Cổ Bảo tọa lạc ngay trên đỉnh Băng Sơn quanh năm gần như lúc
não cũng có tuyết phủ, nhưng khi tiết tời lập đông thời cả Băng Sơn
nhuộm một màu trắng xoá. Ngay cả toà Thiên Ma Cổ Bảo cũng chìm trong màu trắng đó.
Mọi người đến được chăn núi Băng Sơn thì trời cũng sụp tối. Vừa mới băng qua hoang mạc, giờ lại đến Băng Sơn, mặc dù thời tiết lạnh nhưng vẫn dễ chịu hơn khí hậu oi nắng của chốn hoang mạc.
Ả a hoàn bước đến bên Tuấn Luận nói:
– Hạ công tử … Phận sự của tiểu nữ đến đây đã hết. Xin mạn phép cáo từ.
– Cô nương không cùng tại hạ lên Thiên Ma Cổ Bảo sao?
– Tiểu nữ không có phần đi cùng với Hạ công tử.
– Tại hạ cũng không ép cô nương.
Nàng ôm quyền xá Tuấn Luận:
– Công tử bảo trọng.
Nàng quay lưng thi triển khinh không, băng mình đi rời khỏi địa phận Băng
Sơn. Tuấn Luận nhìn theo cho đến khi bóng của nàng mất hút. Chấp tay sau lưng, Tuấn Luận quay lại nhìn lên đỉnh Băng Sơn. Váng chiều xe bóng,
hắt lên đỉnh Băng Sơn tạo ra một khung cánh huyền hoặc lạ thường. Xa xa
từ dưới trông lên, đỉnh băng sơn như một hòn ngọc lấp lánh phán chiếu
ánh tây dương, trông thật đẹp và hùng vĩ.
Hai vị cao tăng Thiếu Lăm bước đến bên Tuấn Luận.
Tuệ Giác đại sư chấp tay niệm phật hiệu rồi nói:
– Hạ thí chủ … Hạ thí chủ định lên Băng Sơn ngay bây giờ?
Tuấn Luận gật đầu. Chàng nhìn lại nhị vị cao tăng của Thiếu Lâm Tự:
– Trước khi lên Băng Sơn đến Thiên Ma Cổ Bảo, tại hạ muốn nhị vị đại sư cho tại hạ biết Địa Tuyệt Cung chủ là người như thế nào.
T Tuệ Minh đại sư chấp tay niệm phật hiệu rồi nói:
– A di đà phật … Bần tăng vả Tuệ Giác không gặp được Địa Tuyệt Cung
chủ, nhưng qua cách bồi tiếp của người thì Địa Tuyệt Cung chủ đúng là
một trang đại hiệp, kiến văn quảng bác hơn hẳn người tầm thường.
Tuấn Luận cướp lời Tuệ Minh:
– Chưa gặp Địa Tuyệt Cung chủ, sao đại sư cho người là người kiến văn quản bác, tấm lòng độ lượng hơn người?
– A di đà phật. Bần tăng và Tuệ Giác sư huynh đã được vào tàng thư của
Địa Tuyệt Cung chủ. Trong tàng thư có rất nhiều những Kinh văn phật môn. Nếu như không phải lả người có tâm huyết thì chẳng thể nào có được tàng thư với những kinh văn quí hiếm đó.
Tuấn Luận nhìn nhị vị cao tăng Thiếu Lâm:
– Nghe nhị vị đại sư nói, tại hạ chưa gặp Địa Tuyệt Cung chủ nhưng đã
ngấm ngầm thán phục người. Nếu có dịp, sau này tại hạ sẽ tham kiến Địa
Tuyệt Cung chủ.
Nhị vị cao tăng Thiếu Lâm nhìn Tuấn Luận. Cả hai cùng một cảm giác là Tuấn Luận hoài nghi nói của họ.
Tuệ Minh đại sư niệm phật hiệu lên tiếng:
– Hạ thí chủ.. Chúng tôi là những cao tăng của Thiếu Lâm, nên luôn giữ
giới qui của phật gia, tuyệt đối không bao giờ xàm ngôn nói sai sự thật.
Tuấn Luận nhướng mày nhìn Tuệ Minh hòa thượng:
– Đại sư! Tại hạ đâu có ý gì mà người thốt ra câu đó. Chỉ có một điều khiến tại hạ thắc mắc.
Tuệ Giác hỏi:
– Hạ thí chủ thắc mắc gì, xin cứ cho bần tăng biết Tuất Luận nghiêm mặt nói:
– Tại hạ có cảm tưởng Địa Tuyệt Cung chủ gần như biết rành tất cả mọi
nhân vật trên chốn võ lâm giang hồ. Nhưng chuyện này thế não cũng có lời giải trình. Còn bây giờ, chúng ta sẽ lên Thiên Ma Cổ Bảo.
Tuấn Luận nghiêm giọng nói:
– Thiên Ma Cổ Bảo có đường vào mà không có đường ra. Tại hạ mong rằng mọi người sẽ tương trợ cho nhau.
Nhị vị cao tăng Thiếu Lâm đồng niệm phật hiệu:
– A di đà phật… Thiện tai … Thiện tai…
Tuấn Luận nghiêm mặt nhìn lại Mộng Diệp Tình. Quanh nàng tất nhiên luôn có
mặt Độc Cô Nhân Dương Tùng và Nghị Bắt Vong cùng Hà Cẩm Tú và ba ả a
hoàn. Phía sau là ba gã mỹ nam tử luôn túc trực để hầu hạ.
Tuấn Luận nói:
– Tại hạ chỉ muốn nói với Mộng Diệp Tình Cung chủ.
Đôi thu nhãn của Diệp Tình quắc lên. Nàng giũ hai ống tay áo như thể muốn xua lớp bụi hoang mạc, gằn giọng nói:
– Muốn có Thập nhị Thần châu thì phải có gan. Vào Thiên Ma Cổ Bảo không
phải vào cổ tự Thiếu Lâm. Nếu sợ thì đừng vào không có gì để Hạ công tử
phải lo.
Nàng dứt lời lia ánh mắt như thể muốn chém vào mặt Tô Băng Lệ.
Tô Băng Lệ nhìn Tuấn Luận nói:
– Hạ huynh đừng ngại … Băng Lệ có thể tự lo được cho mình.
Tuệ Minh lên tiếng:
– A di đà phật … Bần tăng sẽ không bỏ rơi nữ thí chủ đâu.
Tuấn Luận khẽ gật đầu với Băng Lệ.
Đoàn người hướng thẳng đến Thạch môn theo bản đồ mà Địa Tuyệt Cung chủ để lại.
Vừa đến trước Thạch môn thì từ phía sau những bóng người vùn vụt lướt đến.
Tuấn Luận và mọi người dừng bước.
Người đầu tiên trong những người mới đến lên tiếng là Bang chủ Cái bang Khấu
Mục. Dáng người gầy còm, vận y phục bang chủ với những miếng vá to bằng
bàn tay nhưng lại phẳng phiu chẳng có nếp nhăn nào. Khấu Mục trông vừa
giống một gã Cái bang lâu năm đồng thời cũng có phong thái của một đại
phú muốn giả ăn mày.
Y ôm quyền nói:
– Hạ công tử … Khấu mỗ đến trễ một bước nhưng vẫn còn kịp cùng với mọi người vào Thiên Ma Cổ Bảo.
Tuấn Luận ôm quyền, đáp lời:
– Khấu Bang chủ gia nhập thì càng thêm sức mạnh cho mọi người.
– Không chỉ một mình Khấu mỗ đâu, mà tất cả mọi người.
Người đứng cạnh Khấu Mục bước ra ôm quyền:
– Lão phu là Ngô Tất Nhiên Chưởng môn phái Tuyết Sơn.
Tuấn Luận ôm quyền đáp lễ:
– Tại hạ nghe tiếng Ngô chưởng môn đã lâu nay mới được diện kiến. Hạnh ngộ … Hạnh ngộ…
Ngô Tất Nhiên nói:
– Tất cả võ lâm đều biết Hạ túc hạ đang trên đường đến Thiên Ma Cổ Bảo nên mọi người đã lên đường đến đây.
Tuấn Luận mỉm cười:
– Không ngờ võ lâm loan tin nhanh như vậy. Các vị đã vượt qua hoang mạc chết mà không gặp chuyện à?
– May mắn, chúng tôi không gặp chuyện gì cả.
Lần lượt mọi người bước ra xưng danh tính của mình. Duy có một người đứng
im lặng khoanh tay nhìn Tuấn Luận. Chính sự im lặng của y khiến cho mọi
người phải chú ý đến.
Mộng Diệp Tình nhìn trộm người đó. Y vận
trường y màu đen, khuôn mặt đầy những vết thẹo trông thật kinh tởm.
Nhưng chính những vết thẹo đó lại toát ra sát thần khủng bố.
Tuấn Luận ôm quyền hướng về người đó:
– Tại hạ đoán không lầm túc hạ đây chính là …
Tuấn Luận chưa nói hết lời thì người kia đã cướp lời chàng:
– Chỉ Đao Kinh Vô Thường.
Ba chữ Kinh Vô Thường như tiếng sét đánh vào Dương Tùng lẫn Tuệ Giác và Tuệ Minh đại sư.
Tuệ Giác đại sư nhìn Chỉ đao Kinh Vô Thường gần như không chớp mắt. Mãi một lúc lâu sau, vị cao tăng Thiếu Lâm mới lên tiếng nói:
– A di đà phật … thí chủ là Chỉ Đao Kinh Vô Thường. Người đã dựng huyết sát tại Phật Quang Tự.
Kinh Vô Thường buông một câu cụt ngủn:
– Không sai.
Độc Cô Nhân Dương Tùng từ phía Mộng Diệp Tình bước ra. Y định nhãn nhìn Chỉ Đao Kinh Vô Thường.
Dương Tùng trầm giọng nói:
– Kinh túc hạ dùng đao … Dương mỗ cũng dùng đao. Dương mỗ muốn túc hạ cười bộ mặt của Dương mỗ.
Vô Thường nhìn Dương Tùng.
– Bộ mặt của ngươi nực cười lắm đó.
Kinh Vô Thường nói nhưng lại không cười.
Không thấy gã cười, Dương Tùng khịt mũi tạo bộ mặt hóm hỉnh để buộc họ Kinh phải cười.
Vô Thường không cười, lại nheo mày:
– Ngươi làm thế để làm gì?
Dương Tùng thản nhiên đáp lời Kinh Vô Thường:
– Ta làm vậy để ngươi phải cười bộ mặt của ta.
– Ngươi muốn Kinh mỗ phải cười ư?
Dương Tùng gật đầu.
– Được. Ta sẽ cười.
Kinh Vô Thường nói xong ngửa mặt cười khanh khách. Tiếng cười của gã vang
động cả không gian tĩnh lặng dưới chân Băng Sơn. Tiếng cười của Kinh Vô
Thường tàng ẩn sát khí ngút ngàn khiến cho bất cứ người nào nghe cũng
phải bủn rủn tứ chi. Đến ngay cả Độc Cô Nhân Dương Tùng, mặc dù chủ động bức Kinh Vô Thường phải cất tiếng cười để y dụng sát đao, nhưng khi
nghe được tiếng cười khủng bố của Kinh Vô Thường thì lòng dạ bồn chồn. Ý niệm khai đao sát tử nhanh chóng biết mất khỏi tâm tưởng của gã.
Khi Kinh Vô Thường cắt đứt tràng tiếu ngạo đầy chất khủng bố mà Độc Cô Nhân Dương Tùng không khai sát đao được mà chỉ đứng đực ra nhìn gã.
Kinh Vô Thường nhìn Dương Tùng:
– Ta cười rồi đó. Ta sẽ còn tiếp tục cười nữa nếu ngươi muốn.
Chỉ Đao Kinh Vô Thường nhìn lại Tuấn Luận:
– Kinh mỗ nghĩ trên chốn võ lâm chẳng cố ai là đối thủ của Kinh mỗ đâu,
ngoại trừ Bách Thủ Thư Sinh Hạ Tuấn Luận. Nhưng lần này phó hội với các
người, Kinh mỗ chỉ nhà đến Thiên Ma Cổ Bảo.
Tuấn Luận ôm quyền:
– Túc hạ quá khen … Tại hạ không dám nhận. Tại hạ vô cùng khâm phục túc hạ.
– Không cần khách sáo … Hãy đánh cược trên đỉnh Băng Sơn kìa.
– Được. Mời túc hạ.
Tuệ Minh vả Tuệ Giác đại sư bước đến bên Tuấn Luận:
– Hạ thí chủ… Hãy để chúng tôi khai thông Thạch môn.
Không chờ Tuấn Luận cố đồng ý hay không nhưng hai vị cao tăng Thiếu Lâm cùng
vượt ra tiến thẳng đến trước Thạch môn. Hai người rùn tấn, vận Giáng
Long Thập bát chưởng. Một đạo khí kình ửng sắc vàng nghệ xuất hiện ngay
trên đỉnh đầu họ.
Hai người cùng thốt lên một tiếng thật lớn, đẩy song chưởng đến trước nhắm thẳng Thạch môn. Hai đạo khí vàng ửng trên
đình đầu họ vụt biến mất và dồn vào đôi song thủ, biến thành hai con
giao long thẳng đến Thạch môn Thiên Ma Cổ Bảo.
Ầm…
Uy
lực của Giáng Long Thập Bát Chưởng, tuyệt học của Thiếu Lâm Tự đã lẫy
lừng khắp cõi võ lâm Trung Nguyên. Với uy kình có thể di sơn đảo hải,
những tưởng đâu thạch môn kia sẽ vỡ tung thành từng mảnh vụn, nhưng thật không thể nào ngờ được Khi hai đạo Giáng long thập bát chưởng của nhị
vị cao tăng Thiếu Lâm đánh thẳng vào Thạch môn, thạch môn Thiên Ma Cổ
Bảo không hề suy suyển mà ngược lại dư chấn của hai đạo khí chưởng Giáng long lại phản hồi, hất nhị vị đại sư Thiếu Lâm Tự phải trượt dài về sau những năm bộ.
Hai người liền ngồi bệt xuống đất vận công điều tức.
Băng Lệ lo lắng bước đến bên họ:
– Nhị vị đại sư … Có sao không?
Tuệ Giác niệm phật hiệu:
– A di đà phật … Nữ thí chủ đừng lo … chúng bần tăng không sao đâu. Không ngờ thạch môn Thiên Ma Cổ Bảo lại kiên cố như vậy.
Băng Lệ nói:
– Thiên Ma Cổ Bảo không kiên cố thì không phải là cấm địa của võ lâm.
Kinh Vô Thường nhìn Tuấn Luận:
– Đến lượt ai thử thời vận may mắn được vào Toà Cổ Bảo Thánh địa võ lâm.
Tuấn Luận nhìn Kinh Vô Thường:
– Hẳn túc hạ muốn thử thời vận?
– Ta muốn … Nhưng nếu ta phá được thạch môn này thì ta sẽ là người đầu
tiên xâm nhập Thiên Ma Cổ Bảo. Tất cả mọi người chỉ được vào Thiên Ma Cổ Bảo sau một canh giờ.
Tuấn Luận gật đầu:
– Kẻ có công đầu thì phải được lợi trước. Mời tôn giá.
Kinh Vô Thường bước thẳng đến trước thạch môn. Y định nhãn nhìn phiến thạch
khổng lồ như thể tìm một điểm xung yếu nhất trên tám phiến thạch đó.
Đôi song thủ của Chỉ đao Kinh Vô Thường từ từ gác chéo ngang trước ngực,
thần nhãn long lên sòng sọc chiếu vào thạch môn. Y thét lên một tiếng
thật lớn, vung mạnh song thủ đến trước.
Từ đôi song thủ của Chỉ đao Kinh Vô Thường muôn vàn ánh chớp thoát ra chém thẳng vào Thạch môn Thiên Ma Cổ Bảo.
Ầm…
Tiếng sấm kình vừa dứt thì một đạo bạch quang chói ngời làm loá mắt mọi người theo sau, vỗ ngay vào giữa thạch môn.
Choảng …
Những tưởng đâu đạo khí đao uy mãnh kia sẽ chém nát thạch môn nhưng nhìn lại
thì nó cũng chỉ để lại một vết chém sâu chưa quá hai đốt tay.
Chỉ đao Kinh Vô Thường thu hồi khí đao, đứng thừ ra nhìn Thạch môn Thiên Ma Cổ Bảo. Chân diện của gã lộ vẻ sượng sùng và ngượng nghịu. Kinh Vô
Thường lẩm nhẩm nói:
– Tám thành nội lực chỉ đao, Kinh mỗ không phá được ngươi thì với mười thành công lực, thử xem ngươi có bể tan hay không.
Y vừa nói bừa tiếp tục vận chỉ đao đến cảnh giới tối thượng. Lần này vận
công, toàn thân Chỉ đao Kinh Vô Thường như thể có một màn ảnh đao vụt
hiện rồi vụt mất. Y rống lên một tiếng thật lớn. Cùng với tiếng rống đầy uy lực đó, Chỉ Đao Kinh Vô Thường phát tác khí đao đánh thẳng đến Thạch môn Thiên Ma Cổ Bảo.
Âm thanh khô khốc lại vang lên.
Choảng …
Những tia lửa bắn ra tung toé ngay trên thạch môn nhưng khí đao vũ bão của
Kinh Vô Thường cũng chỉ để lại nhát chém thứ hai trên Thạch môn, mà nội
lực của gã thì lại hao tổn quá nửa, đến độ mồ hôi xuất hiện ướt đẫm mặt.
Chỉ đao Kinh Vô Thường cau mày:
– Ta không phá được thạch môn Thiên Ma Cổ Bảo.
Tuấn Luận nhìn lại Mộng Diệp Tình:
– Cung chủ có muốn thử thời vận không?
Nàng lắc đầu:
– Phải tìm cách khác thôi, chứ không thể dùng sức mạnh được.
Tuấn Luận lắc đầu:
– Không có cách nào khác đâu. Trong bản đồ Thiên Ma Cổ Bảo ghi rõ, phải dụng đao kiếm, chưởng ảnh để khai thông thạch môn.
– Ở đây hẳn chỉ còn lại mỗi một mình Hạ công tử có thể thử vận may của người.
Tuấn Luận lắc đầu:
– Một mình tại hạ thì không thể nào mở được Thạch môn Thiên Ma Cổ Bảo.
Bang chủ Cái bang Khẩu Mục nói:
– Không khai thông được Thạch môn, thế chúng ta đến đây chỉ để ngắm phiến thạch khổng lồ này thôi à?
Tuấn Luận nhìn Khẩu Mục Bang chủ Cái bang từ tốn nói:
– Tất nhiên tại hạ có cách, nhưng tất cả phải hợp lực.
– Hợp lực như thế nào?
Chấp tay sau lưng, Tuấn Luận nói:
– Tại hạ vốn có một môn công phu mà bấy lâu nay chưa bao giờ dùng đến.
Đó là Qui nạp đại pháp. Một người dùng sức để phá Thạch môn không được, nhưng nếu tất cả hợp lực có thể mở được Thạch môn.
Diệp Tình cướp lời Tuấn Luận:
– Nếu hợp lực thì ai sẽ được quyền vào Thiên Ma Cổ Bảo trước đây?
Nhìn nàng, Tuấn Luận nói:
– Ai cũng được … Nhưng tại hạ cảnh báo trước, cho dù có mở được Thạch
môn thì cũng không phải đã chắc hẳn có được Thập nhị Thần châu.
– Nói gì thì nói, chúng ta cũng phải mở Thạch môn Thiên Ma Cổ Bảo. Hạ công tử hãy dùng Qui Nạp đại pháp đi.
– Tại hạ sẽ dụng nó.
Tuấn Luận bước đến đặt tay vào Thạch môn Thiên Ma Cổ Bảo rồi nói:
– Mọi người hãy dồn nội lực vào tại hạ để hợp công.
Nghe chàng nói, nhị vị cao tăng Thiếu Lâm bước đến đặt tay vào lưng Tuấn
Luận. Những người kia lưỡng lự một lúc rồi cùng bắt chước Tuệ Giác và
Tuệ Minh đại sư.
Khi tất cả đều đã chuẩn bị thì Võ Đang chưởng
môn Thuật Hư đạo trưởng cũng đến. Theo sau Thuật Hư đạo trưởng là Phán
Quan Bút Tạ Hữu, Thiên Lôi Thần Quyết Man Vị. Nhưng người mà mọi người
ngạc nhiên nhất khi cũng có mặt tại đây lại là Tụ Hiền trang chủ Mạc
Thiên Vân.
Tất cả mọi người lần lượt áp tay vào lưng của nhau, kéo dài ra đến mươi trượng.
Sau Mạc Thiên Vân đến Bang chủ Hắc Y bang Lữ Toàn Khôn. Sau Hắc Y bang chủ
là một loạt các cao nhân dị khách của võ lâm. Tất cả nối thành một hàng
dài đến hai dặm sau lưng Tuấn Luận. Vẻ mặt Hạ Tuấn Luận trang trọng cực
độ …
Tuấn Luận nghĩ thầm:
– Một mình mình hứng chịu toàn bộ nội lực của bấy nhiêu cao thủ võ lâm dồn vào, nếu không dịch chuyển
được Thạch môn Thiên Ma Cổ Bảo thì mình sẽ tan ra như xác pháo.
Miệng thì nghĩ như vậy, nhưng Tuấn Luận vẫn ngầm vận chuyển qui nạp đại pháp
dồn vào đôi song thủ. Rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, từ từ thở ra rồi dồn nội lực vào song chưởng. Ngay lập tức đan điền của Tuấn
Luận như một chiếc lòng chảo hứng lấy tất cả nội kình của bao nhiêu cao
thủ trên chốn võ lâm, để rồi chuyển hóa thành sức mạnh dịch chuyển đến
đôi bàn tay, đẩy Thạch môn Thiên Ma Cổ Bảo.
Một làn khói trắng bốc lên thẳng tấp ngay trên thiên đỉnh của Hạ Tuấn Luận.
Cả khối phiến thạch khổng lồ đột phát ra những âm thanh răng rắc. Nó bất
động dịch chuyển vào trong lòng núi Băng Sơn. Nó dịch chuyển từ từ cùng
với những chấn động ầm ì, những tưởng như sắp có một cơn chấn động dữ
dội sắp nổ ra dưới chân quần hùng.
Một canh giờ trôi qua…
Hai canh giờ…
Ba canh giờ…
Bốn canh giờ …
Một âm thanh khô khốc vang lên.
Cạch …
Khi khối phiến thạch bị đẩy được ba trượng, liền với âm thanh đó thì nó
chìm dần xuống mặt đất. Một luồng khí lạnh từ trong thổi ra ào ào. Những đạo hàn phong đó khiến Tuấn Luận và tất cả mọi người phải rùng mình.
Tất cả mọi người nhanh chóng thu hồi nội lực. Từ phía sau, Thiên Lôi Thần
Quyết Mạn Vị cất mình lướt qua đầu quần hùng lao thẳng vào trong Thiên
Ma Cổ Bảo.
Băng Lệ thét lên:
– Hắn …
Nàng chưa
kịp nổi hết câu thì nghe tiếng rống khủng khiếp của họ Mạn cất lên lồng
lộng từ bên trong vọng ra. Liền sau tiếng rống đó, thể pháp của Mạn Vị
bắn ngược trở ra như một hòn đá rơi phịch xuống ngay cửa động.
Tất cả mọi người đều giật mình. Thể pháp của Thiên Lôi Thần Quyết chuyển
màu đen kịt như hòn than, rồi nhanh chóng rã ra, chẳng mấy chốc chỉ còn
lại mỗi một bộ khô cốt.
Mộng Diệp Tình nhìn Mạn Vị. Nàng hừ nhạt một tiếng:
– Đáng đời… Hắn định đoạt tiên cơ.
Diệp Tình nói xong mới hiểu ra vấn đề. Mặc dù giờ đã khai thông được Thạch
môn, nhưng để vào Thiên Ma Cổ Bảo quả là không phải dễ dàng, thậm chí
còn mất mạng chẳng biết lúc nào.
Nhìn xác Thiên Lôi Thần Quyết Mạn Vị quần hùng bất giác căng thẳng tột cùng.
Mạc Thiên Vân bước đến bên Tuấn Luận. Y cười khẩy nói:
– Hạ lão đệ …
– Mạc trang chủ.
– Chúng ta lại gặp nhau.
– Mạc huynh đến đây để lấy lại hạt Minh chỉ Thần châu.
Thiên Vân cười một tiếng rồi nói:
– Không Mạc huynh đã thua lão đệ thì hạt Minh chỉ Thần chầu đó thuộc về
lão đệ. Còn Mạc huynh đến đây vì muốn có mười một hạt thần chần còn lại
đang ở trong Thiên Ma Cổ Bảo.
– Những viên Thần châu quả là có sức hút mãnh liệt đối với võ lâm …
– Ai cũng đều thèm muốn những hạt dạ minh châu kia không riêng gì Mạc
Thiên Vân. Nhưng Mạc Thiên Vân nghĩ, khó có ai được làm chủ những hạt
thần châu đó ngoài Bách Thủ Thư Sinh Hạ Tuấn Luận.
– Mong đúng như Mạc huynh nói.
Tuấn Luận quay mặt nhìn vào cửa động. Tất nhiên cõi chết vừa rồi của Thiên
Lôi Thần Quyết Mạn Vi khiến cho quần hùng lưỡng lự. Hình. như họ đã mất
hết sự phấn khích khi khai thông được Thạch môn Thiên Ma Cổ Bảo và thay
vào đó là sự căng thẳng, trang trọng và lưỡng lự.
Chẳng ai muốn
mình gặp kiếp họa diệt thân như họ Mạn khi đã mở được Thạch môn Thiên Ma Cổ Bảo, và chỉ một vài bước chân nữa thôi đã có thể thấy được những hạt thần châu truyền thuyết.
Những ánh mắt đều dồn vào Tuấn Luận. Họ cứ như chờ đợi một sự ban phát từ Tuấn Luận.
Tuấn Luận chậm rãi nói:
– Chư vị … Mặc dù chúng ta đã hợp công mở được Thạch môn Thiên Ma Cổ
Bảo, nhưng đây là tử địa của võ làm. Mỗi người chỉ có một cái mạng mà
thôi.
Mong các vị suy nghĩ trước khi bước qua ngưỡng cửa thần chết.
Im lặng, chỉ có sự im lặng đáp lời Tuấn Luận. Sự im lặng đó tạo ra một cục trường cực kỳ căng thẳng, nhưng tiềm ẩn trong sự căng thẳng đó là niệm
phấn khích ngấm ngầm của quần hùng muốn làm chủ Tiêu Ma Cổ Bảo. Ai mà
chẳng muốn làm chủ toà Thiên Ma Cổ Bảo khi trong đó có những hạt thân
châu thuộc về truyền thuyết. Nhưng cái chết của Thiên Lôi Thần Quyết Mạn Vị lại khiến mọi người phải e dè. Chính cái chết của Thiên Lôi Thần
Quyết Mạn Vị đã tạo ra sự bế tấc mặc dù Thạch môn Thiên Ma Cổ Bảo đã
được khai thông, nhưng chẳng ai dám mạo phạm xông vào cửa thạch động để
lên Băng Sơn. Họ chỉ biết im lặng nhìn Tuấn Luận chờ đợi.
Một
luồng nhu phong thổi đến, mang theo những chiếc lá ào ào rải đầy khắp
mặt đất ngay dưới chân quần hùng. Luồng nhu phong kia không biết có uy
lực gì nhưng cục trường đã căng thẳng càng căng thẳng hơn. Rồi tiếng sáo diều vi vu cất lên trên không trung. Tiếng sáo diều kia bắt mọi người
phải ngẩng mặt nhìn lên. Ngay trên lưng chừng ngọn Băng Sơn là một cánh
diều với màu sắc sặc sỡ.
Trông cánh diều như một chiếc đầu lâu với sắc màu hăm doạ, phát ra những âm thanh nghe tợ tiếng ma tru quỷ khóc.
Quần hùng đều ngẩng mặt nhìn cánh diều quái dị như thể nó có sức hút kỳ quặc hút lấy nhãn quang của mọi người. Tiếng sáo diều vừa dứt thì cục trường có thêm hai người nữa. Họ là một nam, một nữ, cả hai đều vận gấm y diêm dúa như chính màu sắc trên cánh diều.
Hai người cầm hai sợi dây tơ điều khiển cánh diều, trông rất thuần thục như một người.
Quần hùng nhìn họ …
Cả hai đồng loạt lia mắt nhìn lướt qua quần hùng như thể nhìn những con mồi.
Nữ nhân quay sang gã nam nhân có khuôn mặt choắt, ánh mắt diều hâu toát ra sát nhãn hừng hực. Nữ nhân nói:
– Hoạt Nhẫn đại ca. Hình như tất cả đều có mặt ở đây – Xá muội định làm gì?
Nữ nhân điểm nụ cười mỉm:
– Miễn Tố Như sẽ đuổi họ đi, bởi Thiên Ma Cổ Bảo là của chúng ta, Song Tà Dạ Điệp.
Hoạt Nhẫn gật đầu:
– Ý của xá muội hay đó.
Y vừa nói vừa giật khẽ sợi dây điều khiển cánh diều trên cao.
Nhị vị cao tăng Thiếu Lâm chớp thấy Hoạt Nhẫn điều khiển cánh diều liền niệm phật hiệu.
– A di đà phật … Chư vị thí chủ cẩn thận độc công.