Đọc truyện Bách Thảo Chiết – Chương 96: Quyển 2 –
Chương 46
Trong phòng tĩnh lặng đến mức chỉ nghe tiếng Lạc Ngọc dồn dập hít thở. Lạc Ngọc biểu tình bình tĩnh nhưng lại lộ ra thần sắc khẩn trương, thân thể hắn cương cứng, đồng tử mở to, mồ hôi lạnh tuôn ra mãnh liệt.
Không biết qua bao lâu, Lạc Ngọc đột nhiên chú ý tới tình huống hiện trần trụi hiện tại, xoát một cái lập tức lui vào trong nước, muốn che dấu tích trên người.
“Hiện tại mới làm thế, không phải là quá muộn sao?”
Thanh âm trầm thấp, mang theo dụ hoặc nhưng trong tai Lạc Ngọc chẳng khác nào thanh âm đòi mạng hắn.
“Sao không trả lời ?”
Bàn tay lạnh băng nâng cằm Lạc Ngọc lên, ánh mắt lợi hại nhìn thẳng vào, khiến hắn cảm thấy không thể trốn thoát.
“Phụ … phụ hoàng…”
Âm thanh run rẩy của Lạc Ngọc phát ra, động vật yếu ớt nhìn thấy được thiên địch của mình, không thể nhúc nhích, tùy ý đối phương bài bố.
Vì cái gì! Vì cái gì Huyền Kì Dịch lại xuất hiện ở đây!?
“Hôn ngân trên cơ thể ngươi thật chướng mắt…’
Ngữ khí bình thản nhưng Lạc Ngọc có thể cảm nhận được sự tức giận ẩn bên trong, hắn không tư chủ được lùi về phía sau, nhưng dục dũng không gian giới hạn, hắn có thể lùi đến đâu?
Bất quá là dựa vào thành dục dũng mà thôi.
Nhưng bộ dáng hắn lùi bước lại làm đối phương tức giận, Lạc Ngọc cảm nhận ánh mắt Huyền Kì Dịch càng ngày càng lãnh, tay niết mạnh cằm hắn, làm cho hắn đau đớn nhưng lại không thể giãy dụa.
Hành động phản kháng của hắn đã hoàn toàn chọc giận Huyền Kì Dịch!!
Đây là Lạc Ngọc giờ phút này thanh tỉnh nhận định.
Mặc dù rời hoàng cung, bắt đầu công cuộc đi săn, hắn biết sẽ có ngày này, nhưng hắn chưa từng nghĩ hai người sẽ ở tình huống này mà gặp lại.
Huyền Kì Dịch là nam nhân độc chiếm siêu cường, không có khả năng buông tha vật hắn sở hữu, Lạc Ngọc rất rõ điểm này, thời khắc rời khỏi cung, hắn biết, ở bên người mình Huyền Kì Dịch có sắp xếp người của y.
Tuy rằng không biết vì sao những kẻ đó không can thiệp vào hành động của hắn, nhưng không thể nghi ngờ, Huyền Kì Dịch đối với nhất cử nhất động của hắn rõ như trở bàn tay!
Càng không xong là bộ dáng hiện tại của hắn không thể gặp người, chỉ cần nhìn dấu vết tên người hắn liền biết hắn đã phóng túng như thế nào, mà hết thảy dấu vết đều phơi bày ra trước mắt Huyền Kì Dịch.
Hắn hiện tại nên làm gì?
Toàn thân được ngâm trong nước ấm, nhưng giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy toàn thân đều phát lạnh.
Đối mặt với ánh mắt nam nhân trước mặt, hắn luôn ở thế yếu.
“ Chúng ta đã lâu khoogn gặp, ngươi không có gì muốn nới với phụ hoàng sao?” Huyền Kì Dịch đột nhiên cúi đầu ghé sát mặt Lạc Ngọc, nâng cằm Lạc Ngọc lên “Hay là …. Ngươi cùng mấy nam nhân kia ngoạn đến điên rồi!?”
“Ngô —-“
Cổ bị bóp lại làm Lạc Ngọc thống khổ kêu lên, nhưng bị lực đạo lớn siết chặt yết hầu lại không thể phát ra thanh âm.
Hô hấp dồn dập nhưng không thể hấp thu chút không khí nào, Lạc Ngọc cảm thấy hai mắt trở nên mờ ảo, Huyền Kì Dịch lúc này tản mác ra hơi thở nguy hiểm , khiến hắn khó có thể thừa nhâm.