Bạch Thạch Thiên Thủ

Chương 7: Những nghi ngờ quanh ánh Tử Quang


Đọc truyện Bạch Thạch Thiên Thủ – Chương 7: Những nghi ngờ quanh ánh Tử Quang

Đang được Từ Khắc Kim xốc trên tay, đứa bé bỗng chuội người nhảy ào xuống :

– Sao thúc thúc dám dối gạt tiểu điệt, dối cả người đã chịu lụy vì thúc thúc?

Từ Khắc Kim sững người :

– Ngươi nói gì vậy? Ta nói dối những gì?

Đứa bé chợt cho tay vào bọc áo! Và khi lấy ra, trên tay đứa bé ngoài một túi vải đựng vật gì chưa biết còn có cả một khối ngọc được tạc thành
hình một nén bạc :

– Thúc thúc đã nhanh tay giấu hai vật này vào người tiểu điệt? Phải chăng vì thế thúc thúc có danh hiệu Diệu Thủ Không Không?

Từ Khắc Kim lập tức vung tay chộp nhanh vào hai vật nọ :

– Đưa đây nào!

Nhưng một bóng nhân ảnh chợt lướt qua.

Vút!

Và khi nhìn lại Từ Khắc Kim thảng thốt nhìn Khiêm Hạ đang uy nghi xuất
hiện cùng Khả Tú Tú! Trên tay Khiêm Hạ là hai vật vừa được đứa bé lấy
ra.

Phát hiện sắc mặt ngỡ ngàng của họ Từ, Khiêm Hạ cười lạnh :

– Nếu Từ nhân huynh không giải thích rõ mọi chuyện đừng trách Khiêm mỗ
trở mặt buộc phải lấy lại thanh danh của Hoa Sơn song nhạn!

Biết khó thể chối cãi Từ Khắc Kim chợt thở dài :

– Túi ngân lượng kia thì không có gì để nói! Riêng khối ngọc là do Từ mỗ vô tình nhặt được!

Khiêm Hạ càng lạnh giọng :

– Đối với Diệu Thủ Không Không, hai chữ “nhặt được” đương nhiên không
thể hiểu theo lối thông thường. Từ nhân huynh đừng quanh co nữa! Đây là
vật đang được Cổ Thống và nhiều người nữa ráo riết truy tìm, nhất định
phải có lai lịch! Khiêm mỗ đang chờ Từ nhân huynh giải thích đây!

Từ Khắc Kim chớp mắt vài lượt :

– Thôi được! Nói thì nói! Nhưng trước hết mỗ muốn biện minh một điều!

Khiêm Hạ đổi giọng ôn tồn :

– Là điều gì, Từ nhân huynh cứ nói!

– Khi lấy vật này, mỗ vẫn không ngờ đây là vật trọng yếu khiến mỗ có thể mất mạng! Vì không ngờ nên lai lịch của nó như thế nào mỗ hoàn toàn
không biết!

Sợ Từ Khắc Kim cứ mãi tiếp tục quanh co Khiêm Hạ nôn nóng :

– Chỉ cần Từ nhân huynh giải thích vật này từ đâu mà có, tự Khiêm mỗ sẽ biết đó là vật có lai lịch ra sao!

Và Khiêm Hạ phải giật mình khi nghe Từ Khắc Kim bảo :

– Trước đay độ một tuần trăng, tại Quân Sơn mỗ vô tình chạm trán Cơ Vĩnh…

– Là Khoái Kiếm Cơ Vĩnh?

Danh tự Khoái kiếm Cơ Vĩnh khiến mọi người chú tâm. Và không ai để ý đến sắc mặt thật khó coi của đứa bé!

Từ Khắc Kim gật đầu :

– Chính là người này. Và khối ngọc này là do Từ mỗ lén lấy được từ người Cơ Vĩnh!

Khiêm Hạ hoang mang :

– Phu phụ Cơ Vĩnh đã bị sát hại, Từ nhân huynh đã biết chưa?

Từ Khắc Kim giật mình :

– Có chuyện này sao? Từ mỗ thật sự không biết! Là do ai hạ thủ?

Khiêm Hạ thở dài :

– Bọn ta cũng chỉ mới biết! Nghe đâu Cơ Vĩnh hạ thủ Song quái Hoài
Giang, tiếp đó là hạ sát đại sư Thiện Quả! Chính Thiếu Lâm phái và phe

hắc đạo Hoài Giang do Tạ Linh Oai cầm đầu đã giết Cơ Vĩnh đế báo thù!

Từ Khắc Kim kêu :

– Thảo nào Cơ Vĩnh đã dò hỏi Từ mỗ về tung tích của Song quái?

Khả Tú T-ú lên tiếng :

– Cơ Vĩnh đã dò hỏi như thế nào?

Từ Khắc Kim định đáp bỗng vỗ mạnh vào trán :

– Lạ thật! Vào đêm có ánh Tử Quang xuất hiện nghe đâu Thiện Quả đại sư cũng vô tình vân du đến Quân Sơn.

Khiêm Hạ hoài nghi :

– Ánh Tử Quang nào?

Từ Khắc Kim chép miệng :

– Rất có thể là như vậy rồi! Hóa ra Cơ Vĩnh vì lần theo dấu vết Tử Quang đã lần lượt tìm đến Song quái, sau đó là Thiện Quả đại sư. Đúng là
chuyện kỳ quái!

Khiêm Hạ nôn nóng :

– Từ nhân huynh hãy nói rõ xem nào! Là ánh Tử Quang gì đã xuất hiện ở Quân Sơn?

Từ Khắc Kim thuật lại :

– Vừa gặp mặt Cơ Vĩnh đã hỏi ngay phải chăng Từ mỗ là một trong những
người đã nhìn thấy ánh Tử Quang xuất hiện vào đêm rằm trước đó ở Quân
Sơn? Khi Từ mỗ thừa nhận điều này Cơ Vĩnh lại hỏi còn những ai cũng đã
nhìn thấy ánh Tử Quang nọ?

Khả Tú Tú kinh nghi :

– Và nhân huynh đã điểm chỉ Song quái?

Từ Khắc Kim gật đầu :

– Không sai! Đêm đó lúc phát hiện ánh Tử Quang Từ mỗ vì hiếu kỳ nên định đi đến xem thử! Nào ngờ lại phát hiện Song quái đang có hành vi tồi
bại…

Không nghe họ Từ nói tiếp, Khiêm Hạ vì hiểu ý nên hỏi :

– Song quái vẫn luôn có những hành vi dâm bôn! Rồi điều gì đã xảy ra sau đó?

Từ Khắc Kim nhăn mặt :

– Hóa ra Khiêm huynh đệ cũng biết rõ tính khí của Song quái! Bấy lâu nay vì ngại những phiền toái không đâu Từ mỗ nào dám hé răng thuật lại
những gì đã thấy! Nhị vị có giết Song quái đã cưỡng bức ai không? Là ái
nữ của Trang chủ Phong Nguyệt trang, Bàng Tố Quyên cô nương.

Khiêm Hạ chợt tròn mắt :

– Bàng Tố Quyên? Có nghĩa là đêm đó nếu còn ai khác nhìn thấy ánh Tử Quang phải là Bàng cô nương.

Từ Khắc Kim kinh ngạc :

– Sao Khiêm huynh đệ cũng có ý quan tâm đến ánh Tử Quang?

Khiêm Hạ sững người :

– Chuyện là thế này, ngoài Song quái và Thiện Quả bị mất mạng, Tam Hiền
trang: Phong Vân, Phong Nguyệt, Phong Tuyết cũng chỉ một đêm bị thảm
sát! Điều này có nghĩa là những ai được Cơ Vĩnh tìm đến, sau đó đều bị
mất mạng! Điều đáng hồ nghi là tại sao Từ nhân huynh vẫn bình yên không
bị Cơ Vĩnh hãm hại?

Đứa bé nãy giờ cứ lẳng lặng đứng nghe, bỗng gào lên :

– Gia phụ không giết người! Những người này không do gia phụ sát hại!

Khả Tú Tú quay phắt lại :

– Tiểu huynh đệ gọi Cơ Vĩnh là gia phụ? Tại sao?

Đứa bé thất sắc và ấp úng :


– Tiểu điệt…

Đúng lúc đó có nhiều loạt cười từ tứ phía vang đến :

– Hay lắm! Đỡ cho bọn ta khỏi phải phí công truy tìm! Hôm nay tất cả bọn ngươi đừng mong thoát mạng! Ha… Ha…

Vút! vút Có bốn bóng nhân ảnh xuất hiện, vô tình vây kín Hoa Sơn song nhạn, Từ Khắc Kim và cả đứa bé!

Nhận ra họ, Khiêm Hạ cau mặt :

– Không ngờ viện thủ của Cổ Thống ngươi chính là Miêu Cương tam yêu!

Cổ Thống không để chậm, bất ngờ vẫy tay ra hiệu cho ba nhân vật kia có sắc phục loè loẹt nửa người nửa yêu tinh :

– Tiểu oa nhi kia chính là Cơ Thạch, hậu nhân của Cơ Vĩnh! Giết! Không tha bất kỳ tên nào!

Vút! Vút! Vút!…

Trong khi Tam yêu Miêu Cương vồ vập lao vào Từ Khắc Kim và đứa bé. Cổ Thống giận dữ lao đến Khiêm Hạ và Khả Tú Tú :

– Mối nhục bại lần trước, lần này hai ngươi phải trả lại! Đỡ!

Vù.. Vù…

Sự xuất hiện và hành vi cùng lời lẽ của Cổ Thống khiến Khiêm Hạ nghi
hoặc! Vừa xuất kiếm giao đấu với Cổ Thống Khiêm Hạ vừa hô hoán :

– Nhị muội cứ để mặc ta! Tự ta sẽ có cách chi trì cục diện! Nhị muội mau ra tay đối phó với Tam yêu, đừng để chúng giết hại Cơ tiểu huynh đệ!

Tâm ý vốn liên thông, Khả Tú Tú lập tức lao về phía Tam yêu :

– Bọn ác độc các ngươi sao dám vào tận Trung Nguyên gây loạn? Xem kiếm!

Véo… Véo…

Ỷ trượng vào nhân số đông hơn, Tam yêu Miêu Cương lập tức phân khai, chỉ lưu lại một người để ứng phó với kiếm chiêu của Khả Tú Tú! Hai nhân vật còn lại cũng chia ra một lo hạ sát Cơ Thạch và một quyết liệt hạ thủ Từ Khắc Kim!

Từ Khắc Kim ngoài tài Diệu Thủ, võ học không có gì để nói, gã đã bắt đầu bấn loạn kể từ lúc thấy Cổ Thống Bán Quỷ Bán Nhân đưa Tam yêu xuất
hiện! Vì thế buộc phải một mình đối phó với một trong Tam yêu, Từ Khắc
Kim đành vận đung Vân Vân Ảo Bộ, lẩn tránh được bao nhiêu hay bấy nhiêu!

Khả Tú Tú ngay từ khi xuất lực vẫn luôn dõi mắt nhin Cơ Thạch, nhờ đó phát hiện thái độ luôn khiếp đảm của Từ Khắc Kim.

Khả Tú Tú chợt quát :

– Từ nhân huynh đừng vì quá khiếp đảm mà để mất hết nhuệ khí! Ta lập tức đến ngay để tiếp trợ!

Chiêu kiếm của Khả Tú Tú lập tức biến đổi.

Véo…

Do không kham nổi, tên Miêu Cương đang cùng Khả Tú Tú giao chiến đành phải thoái bộ!

Vụt!

Không bỏ lỡ cơ hội Khả Tú Tú bất ngờ lao vọt đi!

Tên đang giao chiến với Từ Khắc Kim ngỡ Khả Tú Tú đang muốn lao về phía y nên thoáng chững lại trong tâm trạng chờ đợi!

Nào ngờ ở phía đứa bé đang bị tên Tam yêu Miêu Cương còn lại uy hiếp bỗng có tiếng hét giận dữ của Khả Tú Tú vang lên :

– Cuồng đồ muốn chết! Xem kiếm!

Véo… Véo…

Mưu đồ của Khả Tú Tú vô tình làm cho cả ba tên Miêu Cương tam yêu phải
bối rối! Nhờ đó, ngoài việc Cơ Thạch bình an vô sự, Từ Khắc Kim cũng
nhân cơ hội đó lạng người chạy đi!

Vút!

Khi biết đã lầm kế của Khả Tú Tú, Tam yêu Miêu Cương lập tức hiệp lực
trút hết oán hận vào mỗi một mình Khả Tú Tú đang tìm cách che chắn cho
Cơ Thạch!


Bọn chúng gầm vang :

– Yêu nữ thật to gạn! Đừng trách Miêu Cương tam yêu bọn ta phải dùng đến độc thủ! Xem đây!

Vừa dứt lời cả ba tên liền đồng loạt lấy từ trong người ra những thứ khí giới quái dị! Đó là những vật màu trắng đục với chiều dài chỉ bằng
những thanh đoản côn! Và điều quái dị ở những vật này là chúng có hình
thù như những mẩu xương ống chân của những thi thể đã chết! Có khác
chăng là trên thân của những vật này được bọn Tam yêu Miêu Cương cố tình khoét nhiều lổ thủng vừa nhỏ vừa thẳng hàng! Thế là từ những lỗ thủng
đó khi được bọn chúng khuấy loạn vào không khí gió chui vào và lúc chui
ra bỗng phát ra thành thanh âm, những tiếng kêu như tiếng sáo!

U… U… U…

Khả Tú Tú phải thất kinh khi nghe có tiếng của Khiêm Hạ gọi với sang đề tỉnh :

– Nhị muội chớ để Bạch Cốt U Hồn khúc làm quấy nhiễu tâm trí! Đừng để ý
đến tiếng sáo, hãy vận dụng kiếm pháp chính đạo tiêu trừ U Khúc tà ma!

Chợt hiểu tiếng sáo Bạch Cốt U Hồn chỉ có tác dụng làm loạn ngươn thần,
Khả Tú Tú vội vận đụng định lực thi triển nhanh Hoa Sơn kiếm pháp!

– Hóa ra độc thủ của bọn ngươi chỉ là những trò tà mị! Xem kiếm!

Véo… Véo…

Với toàn bộ ngươn thần được tập trung vào chiêu kiếm, một mình Khả Tú Tú vẫn ung dung tiến thoái giữa sự vây công của Tam yêu Miêu Cương. Cục
diện chẳng mấy chốc phải đi đến chỗ cân bằng!

Ngược lại, một mình Khiêm Hạ càng lúc càng khốn đốn vì Thiểm Điện chưởng của Cổ Thống!

Điều này như ngoài dự kiến của Khiêm Hạ nên Khiêm Hạ chợt kêu lên :

– Từ Khắc Kim! Nếu bọn ta không đủ sức chi trì sau khi bọn ta bị hại,
nhất định bọn chúng sẽ không buông tha cho nhân huynh! Bây giờ chúng ta
đều là người có cùng số phận, Từ nhân huynh có giúp bọn ta chính là tự
giúp cho bản thân.

Khả Tú Tú đưa mắt nhìn, phát hiện khi nãy tuy Từ Khắc Kim lạng người
tránh đi nhưng thật ra vẫn nấp lánh gần đó! Có lẽ họ Từ đang chờ cục
diện thật ngã ngũ mới quyết định thái độ, hoặc bỏ chạy trước hoặc cùng
liên tay hiệp thủ với Hoa Sơn song nhạn.

Và khả Tú Tú liền nghe Từ Khắc Kim hỏi với tâm trạng hoang mang :

– Dù Từ mỗ muốn giúp nhưng không có bản lãnh cũng bằng thừa! Khiêm huynh đệ bảo mỗ phải làm gì đây?

Khả Tú Tú kêu lên :

– Ai bảo Từ nhân huynh không có bản lãnh? Từ nhân huynh hãy vận dụng sở
trường, cố tìm cách khiến đối phương phân tâm! Những việc còn lại cứ để
ta đối phó!

Thấy Từ Khắc Kim vẫn chần chừ vì sợ, Khả Tú Tú lại hét :

– Nhanh lên nào Từ nhân huynh! Chỉ cần triệt hạ xong lũ Tam yêu này bọn
ta thừa sức đả bại Cổ Thống, tiêu trừ mọi tai hoa về sau cho Từ nhân
huynh!

Nghe thế, Từ Khắc Kim lập tức lao vào!

Vút!

Với bộ pháp Vân Vân Ảo Bộ tuy không mấy lợi hại nhưng cách xen vào của Tử Khác Kim cùng có phần kiến hiệu!

Từ Khắc Kim ngoài sở trường là tài diệu thủ, những năng lực còn lại đều
không đáng kể! Do đó, Từ Khắc Kim đành vận dụng tột độ sở trường!

Y lao vào và bất ngờ dùng diệu thủ sờ nắn khắp người của một trong Tam yêu :

– Hãy xem ta lấy vật gì của ngươi đây! Ha… Ha…

Bị sờ nắn, dù chưa biết có mất vật gì không, nhưng gã nọ vẫn phải giận dữ xoay người phát chiêu :

– Ngươi quả nhiên đã chán sống! Đỡ!

U… U…

Khúc Bạch Cốt trong tay gã vừa chuyển hướng về phía Từ Khắc Kim, trường kiếm trên tay Khả Tú Tú liền như thần long xuất động.

– Chỉ có ngươi mới là chán sống? Trúng!

Véo…

Phập!

Bất ngờ bị kiếm thương gã nọ lập tức ném khúc bạch cốt vào Khả Tú Tú :

– Đây mới là độc thủ của ta!

Vụt!


Không ngờ gã nọ vẫn còn sức lực để dùng khí giới ném như ám khí, Khả Tú Tú vội xoay kiếm tạt mạnh vào khúc bạch cốt nọ.

Cạch!

Khúc Bạch Cốt vừa vỡ đôi bất ngờ bọn Tam yêu cùng lùi lại và có một gã hô hoán :

– Cổ hương chủ mau chay thôi! Đừng để Hủ Thi độc chạm vào người!

Nghe thế, trong khi Khả Tú Tú và Từ Khắc Kim tái mặt lo sợ, Cổ Thống vùng cười lên :

– Hay lắm! Thủ đoạn của Tam yêu huynh đệ quả vi diệu! Đi! Ha… Ha…

Vút! Vút!

Chúng đến đã nhanh mà khi lui đi lại còn nhanh hơn bội phần!

Khiêm Hạ đứng bên ngoài nhìn vào chỉ thấy bao quanh Khả Tú Tú, Từ Khắc Kim và Cơ Thạch là lớp vân vụ mờ ảo có màu hồng nhạt!

Biết lớp vân vụ có độc, Khả Tú Tú và Từ Khắc Kim vội bế khí và tung người lao ra!

Chợt nhìn thấy Cơ Thạch bắt đầu lảo đảo, Khiêm Hạ sau một thoáng chần chừ bèn động thân lao vào giữa màn vân vụ!

Vút!

Khả Tú Tú cả kinh kêu lên :

– Đại ca đừng quá mạo hiểm!

Nhưng, Khiêm Hạ đã lao trở lại với Cơ Thạch đang có sắc mặt xám ngoét.

Với những bước đi hãy còn xiêu vẹo, Cơ Thạch gượng cười :

– Tiểu điệt đã trúng độc rồi, không ngờ còn làm hệ lụy đến thúc thúc! Đại ân này…

Chỉ mới nói đến đây Cơ Thạch bỗng kinh ngạc nhìn Khiêm Hạ, Khả Tú Tú và
Từ Khắc Kim bắt đầu chếnh choáng nghiêng ngả như người say!

Chưa biết phải làm gì trong cảnh ngộ này Cơ Thạch càng thất thần khiếp đảm trước sự khuỵu ngã của từng người một.

Huỵch! Huỵch! Huỵch!

Cử chỉ của họ cho Cơ Thạch biết tất cả đều bị Hủ Thi độc công phạt! Và
Cơ Thạch chợt đâm ra nghi ngờ bản thân vì không hiểu sao cho đến giờ nó
vẫn chưa ngã xuống hôn mê như họ!

Định tâm tìm hiểu điều này, Cơ Thạch ngơ ngác nhìn quanh và bất ngờ nhìn thấy trong lòng bàn tay của Từ Khắc Kim đang cầm giữ một lọ ngọc xanh
biếc!

Kinh nghi Cơ Thạch bước vội đến! Chỉ khi nhìn thấy hàng chữ ghi bên ngoài lọ ngọc, Cơ Thạch mới mừng rỡ kêu lên :

– Hóa Tán Hủ Thi?! Phải chăng đây chính là giải dược?

Bất chấp đúng sai, Cơ Thạch vội mở lọ ngọc và trút ra ba hoàn linh đan chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay út!

Nạp Hóa Tán Hủ Thi vào miệng của mỗi người Cơ Thạch sau đó ngồi yên chờ đợi!

Càng chờ càng thất vọng do họ đã lâu vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Cơ Thạch chợt rơi lệ!

Đến khi giọt lệ rơi đúng vào tay, Cơ Thạch bỗng cả quyết đưa tay gạt lệ!

Không hề mở miệng nói bất kỳ lời nào, Cơ Thạch chợt sục tìm trong người Khiêm Hạ!

Sau khi đã lấy ra túi ngân lượng và khối ngọc hình nén bạc, vốn là vật
do Từ Khắc Kim đánh cắp và bị Khiêm Hạ nhanh tay thu hồi, Cơ Thạch buồn
bã đứng lên và bắt đầu bỏ chạy.

Cơ Thạch chỉ biết chạy và chạy! Nó quên rằng đã lâu bản thân phải chịu
đói khát! Và nó cũng quên rằng bản thân nó có khi cũng đã trúng phải Hủ
Thi độc!

Chạy được một lúc khi bắt đầu đặt chân lên vùng đỗi núi nhấp nhô Cơ Thạch bỗng hẫng người và bắt đầu ngã chúi về phía trước!

Hự!

Dù ngã đau nhưng với những điều đang vấn vương trong tâm tưởng, Cơ Thạch vừa gắng gượng bò đi vừa lảm nhảm :

– Ta không thể chết!… Dù đang đói, dù bị độc chất hành hạ, ta nhất định không thể chết.

Vẫn lảm nhảm như vậy, Cơ Thạch hết bò lại trườn, bất luận nơi nó đang bò đang trườn là nền sỏi đá cứng ngắc hay gai góc mọc loạn.

Sột… Soạt…

Cơ Thạch vẫn tiếp tục dịch chuyển như loài bò sát và không biết rằng nó đang vô tình bò vào một cốc khẩu âm u.

Sột… Soạt…

Cốc khẩu tuy âm u nhưng nào phải là nơi không có người!

Tiếng động do Cơ Thạch bò tạo ra và tiếng nó lảm nhảm rốt cuộc cũng làm kinh động đến một nhân vật đang lưu ngụ trong cốc khẩu.

Nhân vật này liền xuất hiện. Sau tia mắt nhìn đầu tiên về phía Cơ Thạch, nhân vật nọ bỗng mỉm cười hài lòng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.