Đọc truyện Bạch Thạch Thiên Thủ – Chương 29: Cơ gia trang lâm cảnh hoang tàn
Bất ngờ bị vây hãm, Huệ Tâm sư thái như nhận ra địch ý của đối phương, vội thủ trường kiếm trước ngực :
– Du chưởng môn phải chăng muốn được kiến thức thêm lần nữa kiếm pháp bổn phái?
Du Hoàng Vân mỉm cười :
– Kiếm pháp phái Nga Mi lợi hại như thế nào, họ Du này đã từng thưởng
thức. Nếu sư thái không ngại, Du mỗ xin hỏi một câu, sư thái đến đây để
làm gì?
Huệ Tâm sư thái chưa kịp đáp, Quách Phú thản nhiên bước đến :
– Nơi này nào phải trú sở của Côn Luân, hoặc của Hoa Sơn hay Không Động? Tam vị bỗng dưng chặn lối, phải chăng muốn bất chấp đạo lý?
Bạch Điền Quang cười sằng sặc :
– Nào phải bất chấp đạo lý như Quách Phú ngươi vừa nói? Trái lại, đó chính là đạo lý của kẻ thắng ngươi không tự hiểu sao?
Quách Phú bĩu môi :
– Ta khuyên họ Bạch ngươi đừng quá tự thị vào Ưng Trảo công. Nếu ngay
bây giờ chư vị không nhượng lối, ngọn bút này sè cho chư vị biết thế nào là đạo lý của kẻ thắng.
Bạch Điền Quang cao ngạo đưa mắt nhìn đồng bọn là Trác Thiện Hữu và Du Hoàng Vân :
– Nhị vị nghe như thế nào? Liệu Hoạch Thiên Chỉ Địa bút pháp của họ Quách có làm ai trong chúng ta sợ không? Hả?
Quách Phú định phát tác nhưng bị Huệ Tâm sư thái ngăn lại :
– Chớ nhiều lời với họ làm gì. Họ không cho ta đi lối này, ta tìm lối khác vậy.
Nhưng Quách Phú vẫn hậm hực :
– Họ đứng vây quanh, sư thái còn có ý định đi theo lối khác nữa hay sao?
Trác Thiện Hữu mỉm cười :
– Quả nhiên lời đồn đại không sai. Núi không nhượng sông, sông cũng
không nhượng núi, thảo nào nhiều năm đã qua, Huệ Tâm thà quy y đầu Phật
còn hơn là…
Quách Phú quát :
– Câm! Tư sự của Quách mỗ không cho phép ngươi xen vào.
Không muốn xảy ra chuyện động thủ, Vô Lượng đạo trưởng đến lúc này mới lên tiếng :
– Vô lượng thọ Phật! Dường như Trác chưởng môn có ý khích nộ Quách
chưởng môn? Bần đạo xin hỏi, thật ra tam vị Chưởng môn có ẩn ý gì?
Bạch Điền Quang lại cười :
– Sao không nói thẳng là ác ý cho dễ nghe hơn? Không sai! Bạch mỗ có hai lời khuyên mong chư vị lắng nghe và chấp thuận.
Đến lúc này Quách Phú mới biết bọn họ Trác quả nhiên có ý khiêu chiến, Quách Phú cười lạnh :
– Lời khuyên của họ Bạch ngươi dĩ nhiên rất chối tai. Nhưng ngươi cứ nói thử xem nào.
Bạch Điền Quang trầm giọng :
– Thứ nhất, hãy bỏ ngay ý định tìm đến gia trang của Cơ Vĩnh. Ở đó, chỉ còn là đống tro tàn, chư vị tìm đến chỉ vô ích.
Huệ Tâm thất sắc :
– Là bọn ngươi đang tâm phóng hỏa?
Bạch Điền Quang chợt cười hềnh hệch :
– Xem ra sư thái vẫn còn quan tâm đến ý trung nhân như thuở nào. Chẳng
trách cứ phụ lòng đeo đuổi của Quách Phú đường đường là một Chưởng môn
một đại phái.
Huệ Tâm đỏ mặt :
– Hàm hồ! Bần ni người xuất gia…
Xua tay ngăn lại, Bạch Điền Quang bảo :
– Với lời khuyên thứ hai Bạch mỗ sắp nói, sư thái có muốn hoàn tục cũng
là điều dễ dàng. Khi đó nếu cần đích thân Bạch mỗ sẽ là ông tơ bà
nguyệt, nối lại tơ tình giữa sư thái và Quách chưởng môn. Sao?
Quách Phú chớp động thân hình :
– Câm mồm! Ngươi…
Quách Phú phải dừng lại vì bị trường kiếm của Huệ Tâm sư thái ngăn cản :
– Bần ni không giận. Hãy nghe họ nói rõ lời khuyên thứ hai, ắt sẽ rõ.
Nhìn Quách Phú nuốt giận lùi lại, Bạch Điền Quang gật gù :
– Có khá hơn lần trước. Biết nhân nhượng là tốt, lo gì tơ tình không được nối lại.
Biết họ Bạch vẫn tìm cách khích nộ, Vô Lượng đạo trưởng cao giọng :
– Vô lượng thọ Phật! Sao Bạch chưởng môn không nói luôn lời khuyên thứ hai? Phải chăng lời khuyên đó ngoài ý muốn của chư vị?
Như bị chạm nọc, họ Bạch quát :
– Không sai! Vì nếu có thể được, Bạch mỗ nhất định sẽ không bao giờ đề cập đến lời khuyên này.
Bất ngờ sau tiếng quát của họ Bạch có thanh âm khác đưa đến :
– Nhạc phụ sao lại nổi giận? Hãy xem gia sư và Trác bá bá kìa. Cần phải thức thời mới được, nhạc phụ.
Quay mặt nhìn về hướng phát thoại, Bạch Điền quang quát :
– Câm! Ta cấm ngươi không được gọi ta là nhạc phụ. Gì thì gì, ta cùng
cấm người không được xúc phạm đến tiểu nhi Bạch Cúc. Nếu trái lời, ta
thà chết, không để hạng đê tiện như ngươi ra lệnh cho ta.
Du Hoàng Vân bỗng lên tiếng nói với người vừa gọi họ Bạch là nhạc phụ :
– Tính khí của Bạch bá bá, ngươi biết rồi. Ngươi cần phải nhẫn nại mới được, Vu Đỉnh.
Trác Thiện Hữu chợt hỏi :
– Vu Đỉnh! Còn bọn Khiêm Hạ đâu? Sao chúng không đi với ngươi?
Vu Đỉnh có sắc thái trầm tĩnh lạ thường :
– Bọn họ không đi chung đường với tiểu điệt. Nhưng bá bá yên tâm, xem ra họ dễ dàng thu thập lão Gia Cát bệnh hoạn nọ, không như chúng ta cho
đến giờ vẫn tay không.
Trác Thiện Hữu cười nhẹ :
– Sẽ không như ngươi nói đâu, nếu nhạc phụ ngươi đừng để phí thời gian.
Bạch Điền Quang phát tác với cả Trác Thiện Hữu :
– Họ Trác ngươi cũng vậy, nếu còn lời nào khác tương tự đừng trách Bạch mỗ không nể mặt.
Trác Thiện Hữu cười lạt :
– Ta sẽ không nói nếu ngươi cứ theo kế hoạch hành sự. Ngược lại, nếu vì
ngươi khiến uy danh ta bị tổn hại chính ta mới là người phải trở mặt với ngươi.
Quá đỗi hoang mang, Vô Lượng đạo trưởng vụt hỏi :
– Rốt cuộc là chuyện gì? Bạch chưởng môn mau nói ra lời khuyên thứ hai xem nào.
Đang giận thật khó mở miệng, Bạch Điền Quang cũng vậy nên phải để thanh âm khác vang lên nói thay :
– Đạo trưởng bất tất phải hỏi. Tại hạ cũng đoán được ít nhiều lời khuyên đó như thế nào.
Huệ Tâm sư thái kinh ngạc :
– Cơ Thạch? Thiếu hiệp cũng tìm đến đây sao?
Cơ Thạch ung dung tiến ra :
– Làm người đâu thể quên cội quên nguồn? Vãn bối dĩ nhiên phải hồi gia, nào ngờ…
Chàng đưa mắt nhìn Vu Đỉnh :
– Thần quang tự phát lộ, Vu các hạ đã lâu không gặp nào ngờ bản lãnh đã
tăng tiến khá nhiều. Phải chăng tệ gia bị thiêu hủy là do Vu các hạ ban
cho?
Vu Đỉnh cũng nhìn Cơ Thạch :
– Sáu năm trước chỉ là một đứa bé, nay uy danh đã vang dội giang hồ. Chỉ là một kiệt tác nhỏ nào đáng cho Cơ đại hiệp phải bận tâm?
Không hề ngần ngại hoặc hãi sợ khi tự nhận chính bản thân là người phóng hỏa thiêu hủy cả Cơ gia trang, thái độ của Vụ Đỉnh như chứng tỏ không
xem bản lãnh của Cơ Thạch vào đâu.
Điều này khiến Cơ Thạch thay vì giận phải ngấm ngầm sợ ngược lại với Vu Đỉnh.
Tuy nhiên cố không để Vu Đỉnh nhận ra tâm trạng của mình, một mặt là
không lầm kế khích nộ của đối phương, Cơ Thạch phải chứng tỏ công phu
hàm dưỡng cao sâu hơn Vu Đỉnh :
– Đương nhiên rồi. Trái lại tại hạ còn phải cảm kích Vu các hạ nữa mới đúng.
Vu Đỉnh hết cả trầm tĩnh :
– Cảm kích? Thật thế sao? Vì lẽ nào?
Cơ Thạch tủm tỉm cười :
– Lúc sinh thời, gia phụ từng nói, Cơ gia trang cần phải kiến thiết lại
mới đủ chỗ cho lũ nội điệt hoặc ngoại điệt nô đùa. Nhưng do chút hoài
niệm của gia mẫu về thuở hàn vi, gia phụ không nỡ phá bỏ. Nay các hạ
nguyện làm thay, một hiếu tử như tại hạ cũng tự thẹn là không bằng. Như
vậy không đáng cảm kích sao?
Cơ Thạch bỗng nghiêm giọng :
– Dù các hạ có muốn tại hạ cũng đành làm cho các hạ thất vọng. Do tại hạ cho đến giờ vẫn chưa một lần nghĩ đến chuyện thê tử.
Phát nộ, Vu Đỉnh vung kiếm lao đến, khí thế khiến bọn người Huệ Tâm sư thái cũng phải sững sờ kinh ngạc.
– Súc sinh dám xem ta là tử tôn của ngươi ư? Vậy là ngươi muốn chết! Đỡ!
Vút!
Véo… Véo…
Cơ Thạch cùng kinh hãi không kém khi phát hiện kiếm chiêu của Vu Đỉnh
vừa để lộ một nội lực kinh nhân vừa chứng tỏ một bản lãnh hơn hẳn sư phụ y là Du Hoàng Vân.
Dù thế, Cơ Thạch vẫn ung dung dùng Vân Vân Ảo Bộ vốn là bộ pháp của Diệu Thủ Không Không Từ Khắc Kim, vừa tránh kiếm vừa phát thoại :
– Tại hạ nói rồi, dù muốn các hạ cũng đâu thể làm tử tôn họ Cơ. Có
chăng, như sự thật đang minh chứng, các hạ có thừa bản lãnh để chỉ điểm
ngược lại cho lệnh sư được rồi.
Bị hụt chiêu, điều đó khiến Vu Đỉnh thêm cuồng nộ :
– Xú tiểu tử. Ngươi không dám chạm chiêu với ta sao? Hãy đỡ!
Véo…
Véo…
Cùng một lúc với câu châm chọc của Cơ Thạch, Quách Phú cũng tỏ ra hoang mang :
– Xưa nay đệ tử khó qua sư phụ. Nhưng với diễn biến này dường như đệ tử còn có thể ra lệnh cho sư phụ nữa. Lạ thật!
Du Hoàng Vân đương nhiên không chịu nổi những lời hàm ý xỏ xiên của Quách Phú.
Sau cái liếc nhìn đầy cảnh báo dành cho Bạch Điền Quang, Du Hoàng Vân
lạnh giọng nói ra lời khuyên thứ hai thay cho Bạch Điền Quang đáng lẽ đã nói :
– Bọn ta bây giờ đều là người của Tử Quang môn. Lời khuyên thứ hai cũng
là cơ hội cuối cùng dành cho bọn ngươi, hoặc là thuận lời đầu hàng, đầu
nhập Tử Quang môn, hoặc môn phái các ngươi bị hủy diệt. Chọn đi!
Quách Phú lập tức vung bút xuất chiêu :
– Phải chăng vì cùng là người Tử Quang môn, Vu Đỉnh có thân phận cao hơn nên họ Du ngươi không thể không tuân lệnh? Nếu là vậy Quách Phú ta thà
chết không chấp nhận việc đảo điên luân thường. Tiếp chiêu!
Véo…
Véo…
Du Hoàng Vân cười rống lên :
– Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt, ai trong bọn ngươi không thức thời hôm nay kẻ đó phải chết! Đỡ? Ha… ha…
Huệ Tâm sư thái lập tức vung kiếm, đỡ thẳng vào kiếm chiêu của họ Du thay cho Quách Phú :
– Nếu phải thức thời theo cung cách này, bần ni là người đầu tiên cam tâm mang tiếng mê muội. Đỡ!
Véo…
Véo…
Choang!
Choang!
Không để Quách Phú phải hụt hẫng lâu, Bạch Điền Quang xòe trảo lao đến :
– Quách Phú! Lần này hoặc ngươi chết hoặc ta mất mạng. Hãy xem trảo.
Vụt!
Vụt!
Quách Phú thoáng mừng vì có chỗ phát tiết :
– Hay lắm! Cứ như thế đi! Hãy đỡ Tảo Bút Hoành Thiên.
Véo…
Vô Lượng đạo trưởng cũng lừ lừ tiến đến đối diện với Trác Thiện Hữu :
– Vô lượng thọ Phật! Phải chăng bần đạo cũng phải chọn một trong hai đường như Du chưởng môn vừa nói?
Trác Thiện Hữu cười nụ :
– Đó là điều bắt buộc. Mong đạo trưởng hiểu cho.
Vô Lượng đạo trưởng thở dài kèm theo cái lắc đầu :
– Vô lượng thọ Phật! Thảo nào đại sư Thiện Quả đã nói: đây là lúc giang
hồ đại loạn, kiếp nạn thất phái. Nếu ma đã vượng đạo đã nguy, bần đạo
nào còn cách chọn lựa nào khác? Hà…
Trác Thiện Hữu nghi ngờ :
– Đạo trưởng chịu đầu nhập Tử Quang môn?
Vô Lượng lại lắc đầu :
– Đành phải để Trác chưởng môn thất vọng vậy. Đạo đang nguy, bần đạo là
người tu theo đạo tam thanh, cớ sao không đưa vai gánh vác? Trác chưởng
môn mời!
Trác Thiện Hữu sa sầm nét mặt :
– Nếu là vậy, đâu cần phải dông dài? Vô Lượng! Đỡ!
Véo…
Véo…
Với cục diện có bốn trận giao đấu cùng một lúc diễn khai, cục trường tuy không quá ồn ào huyên náo nhưng thật ra hàm chứa toàn sát cơ.
Đó là do bất kỳ ai trong họ cũng đều là cao thủ nhất môn chi chủ. Mỗi
chiêu của họ đều là tâm huyết và chiêu vừa trầm trọng vừa ẩn tàng những
biến hóa mà ai ai trong họ cũng phải cẩn trọng.
Thỉnh thoảng mới có tiếng chạm kiếm chạm kình vang lên.
Véo…
Choang!
Vụt!
Ầm! Ầm!
Và trận chiến kém ồn ào nhưng gây huyên náo nhất chính là trận giữa Cơ Thạch và Vu Đỉnh.
Do Cơ Thạch cứ dùng Vân Vân Ảo Bộ mãi, không một lần chạm chiêu, Vu Đỉnh phát nộ khí đến mức lôi đình :
– Quân cẩu trệ ngươi không còn chút khí phách nào sao? Hãy tiếp thử của ta một chiêu xem nào..
Véo…
Véo…
Cơ Thạch vẫn giữ nguyên cục diện, quyết tìm hiểu nguyên nhân khiến Vu Đỉnh cứ quyết liệt khích nộ chàng :
– Tại hạ nào dám, Vu các hạ? Trừ phi các hạ có thể dồn ép buộc tại hạ phải miễn cưỡng ra tay để chi trì sinh mạng.
Vút!
Véo…
Chẳng biết bị hụt chiêu như thế này đã bao nhiêu lần, kế khích nộ của Vu Đỉnh lại phản tác dụng đối với y.
Vu Đỉnh bất ngờ vung tả trảo :
– Như thế này có thể xem là dồn ép chưa? Đỡ trảo!
Vụt!
Cơ Thạch lại đảo người :
– May mà tại hạ còn có thể tránh. Ưng Trảo công của các hạ xem ra chỉ có thể sánh ngang Bạch chưởng môn mà thôi.
Vút!
Vút!
Bất ngờ, trảo của Vu Đỉnh vụt đổi thành chưởng :
– Người chớ vội mừng. Trúng!
Vù…
Cơ Thạch nhảy lùi thật nhanh miệng hốt hoảng :
– Là Tiên Thiên chân khí? Hóa ra đây là nguyên nhân khiến công phu của các hạ tăng tiến?
Bật cười Vu Đỉnh quyết liệt bám theo :
– Ngươi chỉ đoán được một nửa thôi. Nửa còn lại hãy chờ khi vào Quỷ Môn quan, Diêm vương sẽ nói cho ngươi biết. Đỡ!
Vù… Vù..
Véo… Véo…
Với hữu kiếm tả kình, thật sự Vu Đỉnh đã dồn ép Cơ Thạch đến mức độ phải ra tay.
Chàng bật quát :
– Hảo công phu. Đỡ!
Ào… Ào…
Công phu Bạch Thạch liền được Cơ Thạch thi triển, những dấu chưởng tay
phát màu sáng trắng lập tức hiển hiện, lao vào bóng kiếm và chưởng kình
của Vu Đỉnh.
Ào… Ào…
Choang! Choang!
Vu Đỉnh đảo lộn thanh kiếm, lao đến như độc long xuất động :
– Bạch Thạch công phu nào lợi hại như lời đồn. Ngươi làm ta quá thất vọng. Đỡ!
Vút!
Véo…
Véo…
Phát hiện Vu Đỉnh lần này chỉ sử kiếm không còn vận dụng tả kình nữa, Cơ Thạch tuy kinh nghi nhưng vẫn phải phát chiêu nghênh đón :
– Đâu phải lời đồn nào cũng đúng! Các hạ sao quá vội tin? Hãy đỡ!
Ào… Ào…
Véo…
Ầm! Ầm!
Vẫn lăn xả vào và vẫn vận dụng hữu kiếm, Vu Đỉnh cười sằng sặc :
– Ngươi nói không sai. Ta không nên vội tin mới phải. Ta không ngờ giữa lời đồn đại và sự thật lại có sự sai biệt quá lớn. Đỡ!
Véo… Véo…
Cơ Thạch không muốn đẩy nhanh tốc độ trận đấu, cứ dùng đấu pháp đang dùng :
– Sự sai biệt đó lớn như thế nào. Các hạ nói thử xem. Không lẽ một chưởng như thế này là chưa đúng với những gì các hạ nghe?
Vù… Vù…
Véo…
Ầm!
Ầm! Ầm!
Vu Đỉnh vẫn chập chờn sẵn tả chưởng :
– Tỷ như ta nghe rằng bản thân ngươi tự luyện được chiêu Bạch Thạch Đại
Phật Thủ nào đó. Hãy thi thố thử xem liệu có hóa giải được chiêu kiếm
Xuyên Vân Cự Đỉnh này không?
Véo…
Véo…
Chiêu kiếm như một tia chớp lóe, xạ ngay vào đỉnh đầu của Cơ Thạch. Điều này khiến cho Cơ Thạch sực tỉnh :
– Các hạ tuy nghe không sai nhưng dường như chưa đủ. Còn một điều nữa chưa nghe các hạ nhắc đến.
Vụt!
Phát hiện Cơ Thạch đang tìm cách thối lùi, Vu Đỉnh lướt băng băng đến :
– Là điều gì?
Véo… Véo…
Cơ Thạch bất ngờ bật kiếm :
– Là điều này! Trúng!
Véo…
Choang!
Vu Đỉnh tê rần hổ khấu phải chộp luôn tay tả vào đốc kiếm :
– Là Khoái Kiếm? Điều này ta không quên như ngươi nghĩ! Đỡ!
Véo…
Cơ Thạch bật cười :
– Kiếm của các hạ chưa đủ nhanh nếu so với tại hạ. Và đây là bằng chứng. Trúng!
Véo…
Choang!
Thấy vẫn bị Cơ Thạch dùng mũi kiếm điểm trúng vào thân kiếm, làm cho mọi thức biến hóa đều hết cơ hội thi triển, Vu Đỉnh tức giận :
– Thử lần nữa xem nào.
Véo…
Cơ Thạch không còn muốn cứ thế này chi trì cục diện nữa.
Chàng quát :
– Muốn thử thì thử! Trúng!
Véo…
Choang!
Đã phát chiêu là không dừng lại, Cơ Thạch hùng hổ xông đến :
– Cẩn trọng huyệt Hiệp Cốc!
Véo…
Có hai mu bàn tay là có hai huyệt Hiệp Cốc, Vu Đỉnh thất kinh vừa nhảy
lùi vừa cố giấu hai mu bàn tay vào sau thân kiếm. Nhờ đó…
Choang!
Cơ Thạch lóe ánh mắt tinh quái :
– Lần này là Khúc Trì huyệt. Cẩn trọng?
Véo…
Có hai khủyu tay là có đến hai huyệt Khúc Trì, Vu Đỉnh giận dữ khuỳnh
hai khủyu tay qua hai bên, chọc thanh kiếm về phía chính diện.
– Đỡ!
Véo…
Choang!
Cơ Thạch vẫn y cách cũ :
– Huyệt Kiên Tĩnh?
Véo…
Quá giận, Vu Đỉnh ném kiếm đi tung đủ song chưởng vào Cơ Thạch :
– Còn ngươi, nạp mạng!
Ào… Ào…
Vù… Vù…
Thấy tia Tử Quang lấp lãnh xuất hiện từ hai tâm chưởng của Vu Đỉnh, Cơ Thạch thoáng hoang mang :
– Tử Khí Tam Ngươn chưởng?
Ầm!
Choang!
Vu Đỉnh cười dài :
– Không sai! Ngươi sợ rồi sao? Đỡ!
Vù… Vù…
Ào… Ào…
Cơ Thạch nghiến răng loang nhanh thanh kiếm với toàn bộ chân lực :
– Ta sợ hay ngươi phải sợ?
Véo… Ầm!
Véo… Ầm!
Phát hiện nội lực của Vu Đỉnh chưa thể sánh bằng Hồng Nhật Tán, hai
chiêu kiếm của chàng có thừa năng lực để hóa giải hai chưởng Tử Quang
của Vu Đỉnh, Cơ Thạch lướt nhanh đến :
– Chưa hết đâu! Đỡ!
Véo…
Véo…
Ngay sau đó, dù Vu Đỉnh đã tận lực nhưng chưởng Tử Quang của y vẫn không thể có uy lực bằng Hồng Nhật Tán cùng công phu này.
Vù… Vù…
Ầm! Ầm!
Vì thế, hai chiêu Khoái Kiếm của Cơ Thạch lập tức hóa giải song chưởng của Vu Đỉnh.
Ầm! Ầm!
Cảm nhận Vu Đỉnh hãy còn mưu đồ chưa bộc lộ, Cơ Thạch lướt người xông đến với một chiêu kiếm thật thần tốc.
– Nạp mạng!
Véo…
Kinh tâm tán đởm, Vu Đỉnh quay người tháo chạy thật nhanh.
Vút!
Sau cái lướt mắt nhìn qua toàn cục, phát hiện bọn họ Trác tuy vẫn tiếp
tục trận chiến nhưng đã có phần nao núng vì Vu Đỉnh đã bỏ chạy, Cơ Thạch bèn quát lớn :
– Dừng tay!
Huệ Tầm sư thái và Vô Lượng đạo trưởng thì có thế dừng, do Du Hoàng Vân và Trác Thiện Hữu chỉ chờ đợi điều đó.
Ngược lại Quách Phú lại bị Bạch Điền Quang không hiểu sao cứ lăn xả bám sát, như không muốn Quách Phú có dịp ngơi tay.
Cơ Thạch lập tức xông vào :
– Quách chưởng môn hãy nhượng cho vãn bối. Bạch chưởng môn, cẩn trọng!
Vút!
Véo…
Cơ Thạch xuất kiếm quá nhanh khiến Quách Phú chưa kịp lui ra thì Bạch
Điền Quang đã bị mũi kiếm của Cơ Thạch điểm ngay vào huyệt Hầu Lộ.
Nhưng, thật lạ, kẻ phải sợ hãi lại chính là Cơ Thạch.
Chàng vôi thu kiếm về vì phát hiện Bạch Điền Quang như không hề thấy
thanh kiếm đang uy hiếp sinh mạng, lão cứ mặc nhiên dịch bộ lao đến.
Nhìn vào đôi mục quang đang phần nào cuồng dại của lão Bạch, Cơ Thạch bất ngờ chấn một kình vào người lão :
– Lão muốn chết!
Ầm!
Hự!
Bạch Điền Quang lùi mãi. Và nếu không có Du Hoàng Vân và Trác Thiện Hữu
đón đỡ, có lẽ Bạch Điền Quang còn lùi thêm một trượng nữa mới có thể
dừng lại.
Không một lần nhìn đến Bạch Điền Quang, Cơ Thạch khinh thị nói với Du Hoàng Vân và Trác Thiện Hữu :
– Đây là lần cuối cùng tại hạ cảnh tỉnh chư vị. Chuyện giữa Hồng Nhật
Tán và bổn môn hà tất chư vị phải xen vào. Nếu còn một lần như thế này
nữa tại hạ sẽ không khách khí như hôm nay. Tại hạ không tiện tiễn chân.
Mời!
Nhìn bọn họ lủi thủi bước đi. Vô Lượng đạo trưởng chép miệng :
– Không ngờ bọn họ dám tự tiện hủy bỏ uy danh bao đời nay mà tiền nhân
của họ đã dày công vun đắp. Đúng là đại kiếp nạn cho thất phái chúng ta. Vô lượng thọ Phật!
Quách Phú lạnh giọng :
– Tất cả là do dã tâm của Hào Phú Vương Hồng Nhật Tán. Kim ngân tài vật
không ngờ lại có hấp lực quá mạnh, khiến họ hết cả lương tri.
Cơ Thạch thở nhẹ :
– Không phải ai trong họ cũng đang tâm làm tay sai cho người. Và cũng không phải do chủ ý của Hồng Nhật Tán.
Quách Phú kinh ngạc :
– Ngươi nói gì lạ vây? Họ cam tâm, ai trong chúng ta cũng nhìn thấy và không phải ngươi vừa nhắc đến Hồng Nhật Tán đó sao?
Chàng lắc đầu :
– Nơi này không tiện cho việc đàm luận. Chư vị nếu không ngại, xin theo tại hạ đến tệ gia trang.
Bước đi theo chàng nhưng Huệ Tâm sư thái vẫn hoang mang :
– Như thiếu hiệp vừa nói, Cơ gia trang không phải đã bị…
Chàng gật đầu với gương mặt hoàn toàn vô biểu cảm :
– Không sai! Rồi sư thái sẽ thấy tệ trang bị thiêu hủy như thế nào.
– Vậy ngươi bảo chúng ta đi đến đó để làm gì?
Chàng nhìn Quách Phú :
– Chỉ là phòng ngừa tai vách mạch rừng. Mong Quách chưởng môn lượng thứ.
Quách Phú lấm lét :
– Dường như ngươi đã đề quyết chính Đạo Kiếm Thượng Nhân là người đứng sau những diễn biến này?
Chàng không đáp, chỉ lẳng lặng bước đi.
Khi đến một trang viện khá rộng đã bị thiêu hủy hoàn toàn, Cơ Thạch đưa tay chỉ khắp lượt :
– Quanh nơi này dù muốn tìm một nơi để ẩn nấp cũng không có. Chúng ta có thể yên tâm đàm đạo.
Và chàng liền đáp lời Quách Phú với câu đã hỏi khi nãy :
– Lần trước vãn bối có ý ngờ Thượng nhân nhưng xem ra không phải, Quách
tiền bối thử đoán xem tại sao tệ trang phải chịu cảnh này?
Quách Phú lúng túng :
– Ta thì không có ý gì, nhưng Huệ Tâm sư thái thì có. Ngươi cứ hỏi khắc biết.
Chàng nhìn sư thái :
– Thấy chư vị bỏ công đi đến đây, vãn bối biết chư vị muốn dò xét điều
gì. Rất tiếc lúc vãn bối nghĩ ra và quay lại nơi này thì đã muộn. Tất cả đều bị thiêu hủy. Giả như ở tệ trang thật sự có phụng tự linh vị của
Thượng nhân chúng ta cũng không còn cách nào nhìn thấy.
Chàng bỗng đổi giọng :
– Tuy nhiên qua việc thiêu hủy này, vãn bối biết chắc một điều, kẻ mà
vãn bối ngờ là Thượng nhân, thật ra không phải Thượng nhân. Thượng nhân
có lẽ đã tạ thế từ lâu. Và di học của Thượng nhân đã vô tình rơi vào tay kẻ ác…
Huệ Tâm sư thái nhẹ gật đầu :
– Nam mô A di đà Phật! Tuy bần ni không tự đoán ra nhưng với lập luận này đầy thuyết phục, bần ni cũng tin như vậy.
Quách Phú định kêu lớn, nhưng kịp nhớ ra bèn thấp giọng hỏi với dạ nghi ngờ :
– Không là Thượng nhân, điều này cũng là hợp lý. Còn tại sao không phải Hồng Nhật Tán?
Cơ Thạch giải thích :
– Có nhiều nguyên nhân. Nhưng vãn bối chỉ cần nêu một, Quách tiền bối
đương nhiên sẽ hiểu. Khi nãy, lúc vãn bối cố tình đề cập đến tính danh
lão Hồng, tiền bối có nhìn thấy ánh mắt có phần đắc ý của lão Du và lão
Trác không?
Quách Phú gật đầu :
– Cả lão Bạch cũng vậy? Tại sao?
Chàng mỉm cười :
– Lão Du và lão Trác đắc ý vì ngỡ vãn bối đã tin hai lão là người của họ Hồng. Thật ra phía sau họ chính là người đã đắc thủ di học của Thượng
nhân.
– Còn lão Bạch? Sao ngươi cố tình bỏ lão ra, không nhắc đến?
Để đáp lời Quách Phú, chàng hỏi :
– Thái độ khi động thủ của lão Bạch như thế nào tiền bối còn nhớ không?
Quách Phú nhăn mặt với tiếng thở dài uất ức :
– Hà! Rất liều lĩnh! Như thể đã từ lâu lão xem ta là tử đối đầu, không giết không được.
Cơ Thạch phì cười :
– Phải giao đấu với người luôn tìm cách liều mạng, xem chết như không,
tiền bối vẫn còn chi trì đến lúc cuối, cũng đáng tự hào về bản thân lắm
chứ?
Quách Phú thoáng lạnh người :
– Tự hào gì nổi mà tự hào. Nếu không có ngươi kịp can thiệp và sau đó là thưởng cho lão một chưởng chí chết, ta e không còn đủ lực để chi trì
nữa.
Cơ Thạch thoáng lặng người :
– Gọi đó là một chưởng chí chết cũng đúng! Vì nếu không có một chưởng đó tạm thời làm cho lão Bạch mất năng lực giao đấu, có lẽ vào lúc này lão
Bạch không biết phải đối đáp ra sao với Môn chủ Tử Quang môn.
Vô Lượng đạo trưởng chừng như đã hiểu chợt cao giọng :
– Vô lượng thọ Phật! ý thiếu hiệp muốn nói Bạch chưởng môn liều chết là
chỉ muốn chết? Và chưởng kia của thiếu hiệp là chưởng cứu mạng lão?
Quách Phú cũng kêu nhưng là kêu với một ý khác :
– Sao kỳ lạ vậy? Quật chưởng vào người khiến người ít nhiều cùng bị
chưởng thương lại bảo là chưởng cứu mạng. Đâu có chuyện kỳ quặc vậy?
Cơ Thạch trầm giọng :
– Đạo trưởng nói không sai. Và Quách tiền bối thử nhớ lại xem, khi đề
cập đến ái nữ, lão Bạch đã có thái độ như thế nào? Tại sao lão giận dữ
với Vu Đỉnh, là người trước đây như đã được chính lão Bạch chọn làm giai tế. Và truyền thụ Ưng Trảo công cho y. Tất cả chỉ vì lão Bạch không cam tâm làm tay sai cho người. Hay nói đúng hơn, lão đang bị uy hiếp, lão
buộc phải nói và phải thực hiện những điều lão không muốn nói, không
muốn thực hiện. So với Du Hoàng Vân và Trác Thiện Hữu, lão Bạch hãy còn
chút ít sĩ diện. Do bị uy hiếp, bị miễn cưỡng như vậy, lão Bạch đành
chọn giải pháp cuối cùng là tự tìm cái chết. Chết trong lúc giao chiến
vẫn vinh dự hơn nếu phải chết vì bị người uy hiếp.
Ngừng lời một lúc Cơ Thạch bỗng trở nên xa xăm :
– Một chưởng này nếu không có người hiểu thì đó là chưởng mang theo nỗi
nhục. Ngược lại, nếu hiểu ra thì đó là một chưởng ân tình. Vì muốn lưu
chút ân tình này, bản thân tại hạ phải trở thành tội nhân của chính bổn
môn.
Vô Lượng đạo trưởng hoàn toàn thấu hiểu :
– Cổ Huyết thành đã hai phen bị người thất phái liên tay hủy diệt, thiếu hiệp vì đại nhân đại nghĩa không nỡ báo thù, xem ra đã đi ngược lại lợi ích của qúy môn Bạch Thạch.
Cơ Thạch đưa mắt nhìn Vô Lượng đạo trưởng :
– Hiểu rõ tâm tư của vãn bối, đạo trưởng hãy bảo xem vãn bối nên làm gì để thuận cả đôi đường?
Quách Phú kinh nghi :
– Dường như ngươi không còn ý định vì Cổ Huyết thành tiêu diệt Thất đại phái để báo thù?
Chàng đáp nhẹ :
– Ý định của Thất đại phái khi liên tay hủy diệt bổn thành, vãn bối biết chắc là không hoàn toàn giống nhau. Cũng có người vì chút tỵ hiềm đố kỵ nhưng không phải đa số. Và việc đã xảy ra là do thảm sát Mạnh gia ở Vũ
Hầu miếu. Thất đai phái nếu có tội thì đó là tội ngộ nhận. Kẻ phải gánh
chịu mọi trách nhiệm chính là kẻ ném đá giấu tay cố ý di họa cho bổn
thành. Nếu chỉ vì thế vãn bối đối địch với các phái, phải chứng đã thấu
hiểu nội tình nhưng vẫn nhắm mắt lao đầu vào cạm bẫy của chủ hung? Cũng
may vãn bối tuy là người có tính hay nghi kỵ nhưng không phải hạng cố
chấp, không thông đạo lý.
Quách Phú bỗng thở ra nhẹ nhõm :
– Nghe ngươi nói còn hơn được uống liên đan thần dược, ta cảm thấy nhẹ
nhõm lạ. Thật ra từ khi ta biết ngươi đích thực là truyền nhân của Cổ
Huyết thành, hầu hết bọn ta đều lo ngay ngáy. Cũng vì lo như vậy, bọn ta mới nảy ý thử tìm đến Cơ gia trang. Và nếu thảm án năm xưa ở Mạnh gia
chính là do Đạo Kiếm Thượng Nhân cũng là người Bạch Thạch môn gây ra, có lẽ bọn ta phải…
Chàng cười nhẹ khi thấy Quách Phú cứ ngập ngừng và buông lửng câu nói :
– Tiền bối muốn nói nếu cùng là do Bạch Thạch môn gây ra thì người Bạch
Thạch môn ai ai cũng đáng bị diệt trừ? Và chư vị một lần nữa phải liên
tay, tức diễn lại chuyện tiêu hủy Cổ Huyết thành?
Quách Phú nhìn lảng sang nơi khác lẩn tránh câu đáp.
Chỉ có Huệ Tâm sư thái và Vô Lượng đạo trưởng là cúi đầu niệm Phật thay cho một lời đáp quá rõ ràng :
– Nam mô A di đà Phật!
– Vô lượng thọ Phật!
Cơ Thạch không thể không chấn động tâm can.
Chàng cố tình hít một hơi thanh khí thật đầy để trấn tĩnh.
– Bất luận thế nào vãn bối cũng phải vì Bạch Thạch môn phơi bày rõ chân
tướng mọi việc ra ánh sáng. Bạch Thạch môn phải là một danh môn chính
phái như nó vốn có. Và kể từ bây giờ Bạch Thạch môn sẽ chính thức đối
đầu với Tử Quang môn. Thà là mảnh ngọc vỡ còn hơi tuy nguyên vẹn nhưng
chỉ là một viên gạch tầm thường.
Quách Phú bật reo :
– Hảo khí phách! Đây mới là khí phách của một nam tử hán đại trượng phu. Nếu ngươi thật sự có ý này và cứ giữ nguyên lập trường như vậy, e
hèm… Để chuộc lại lỗi lầm thuở nào do bổn phái gây ra cho qúy thành,
chỉ cần ngươi lên tiếng bổn phái lập tức đứng về phía ngươi, quyết đối
đầu với Tử Quang môn.
Cơ Thạch sững người :
– Tiền bối…
Quách Phú bật cười :
– Thế nào? Hay ngươi nghĩ bổn phái có bản lãnh không ra gì hay vì nghi
kỵ bổn phái có ý này nọ không cho bổn phái có dịp liên tay, liên thủ?
Cơ Thạch vội vàng thi lễ đáp tạ :
– Tiền bối nói chi những lời quá đáng? Với cương vị Môn chủ Bạch Thạch
môn, vãn bối xin được cảm kích và sẵn sàng tiếp nhận sự hỗ trợ của qúy
phái…
Huệ Tâm sư thái giật mình :
– Thiếu hiệp đã tiếp nhận cương vị Môn chủ? Nam mô A di đà Phật! Nam mô A di đà Phật!
Cơ Thạch kinh ngạc chưa kịp hỏi về thái độ kỳ lạ của Huệ Tâm sư thái, may thay có Quách Phú lên tiếng giải thích :
– Ngươi đừng quá ngạc nhiên như vậy. Và không cần giấu ngươi nữa sư thái lúc chưa thí phát qui y với phụ thân ngươi đã từng là đôi uyên ương
trời định.
Thấy Huệ Tâm sư thái vẫn cúi đầu lặng yên, như chấp nhận những lời giải
thích của Quách Phú, Cơ Thạch càng chú tâm nghe Quách Phú đang thao thao bất tuyệt :
– Bẵng một thời gian, phụ thân ngươi bỗng biệt tích. Sư thái ngỡ phụ
thân ngươi đã phụ tình bất chấp lời can gián của ta, đã xin vị Chưởng
môn Nga Mi phái lúc bấy giờ cho được thí phát quy y. Khi mọi việc đã
được định đoạt, phụ thân ngươi đột nhiên xuất hiện. Nhìn ý trung nhân
xưa đã biến thành một sư thái, phụ thân ngươi không nói nửa lời, lập tức bỏ đi. Theo sư thái nói lại, dường như phụ thân ngươi có ác cảm khi
nhìn thấy những tăng bào, đạo bào. Có lẽ vì thế, chỉ một năm sau đã có
tin phụ thân ngươi cùng Thất Xảo Lan kết duyên Tấn Tần.
Để kết thúc một thiên tình sử, Quách Phú tuy cười nhưng là cười gượng :
– Câu hói của sư thái lúc này là không ngờ cốt nhục của ý trung nhân năm xưa đã thành người, một nhân vật có thể đem lại uy danh hiển hách cho
cố nhân. Ngươi cũng đừng quá nghi kỵ khiến sư thái thêm buồn.
Cơ Thạch chợt phục người trước Huệ Tâm sư thái :
– Mong sư thái là người có lượng trời bể, tha thứ cho những lần mạo phạm của Thạch nhi.
Huệ Tâm sư thái chớp mắt đã từ hòa bao dung nhìn Cơ Thạch :
– Được nghe thiếu hiệp xưng là Thạch nhi, mọi tơ tình năm xưa đối với ta giờ mới có cơ hội khép lại. Ta cũng thấy nhẹ nhõm lạ. Đứng lên đi,
Thạch nhi. Và ta sẽ cho Thạch nhi biết thêm một chuyện này.
Cơ Thạch đứng lên và cúi đầu chờ đợi.
Huệ Tâm sư thái bỗng trao cho Cơ Thạch thanh kiếm vốn của sư thái đang mang :
– Khi nãy, Quách chưởng môn bảo lệnh tôn bỏ đi mà không nói lời nào là
không đúng. Hay đúng hơn, vì ta cố tình giấu nên Quách chưởng môn không
biết. Trước lúc ta đi, lệnh tôn cố trao cho ta thanh kiếm này với lời
dặn nếu Cơ gia sau này có hậu nhân và nếu hậu nhân đó đã thật sự trưởng
thành, trở nên người hữu dụng, hãy trao kiếm này cho hậu nhân đó.
Nhìn Cơ Thạch kính cẩn nhận thanh kiếm, Huệ Tâm sư thái mỉm cười :
– Ta cũng vậy, vẫn luôn luôn trân trọng và gìn giữ thanh kiếm này như
tính mạng bản thân. Nhưng mới gần đây, khi bị mất kiếm và phát hiện kiếm đó trong tay thiếu hiệp, ta ngỡ do lệnh tôn nói lại nên thiếu hiệp biết và cố tình lẻn lấy đi.
Cơ Thạch đỏ mặt :
– Thạch nhi không ngờ Từ Khắc Kim đã táo gan, dám trộm kiếm của sư thái. Sau này nhất định Thạch nhi phải xử trị lão.
Huệ Tâm sư thái kinh ngạc :
– Hóa ra Từ Khắc Kim Diệu Thủ Không Không cùng đã là người Bạch Thạch môn?
Cơ Thạch lắc đầu :
– Lão đã xem Thạch nhi là chủ nhân bất chấp Thạch nhi không ưng thuận,
Thạch nhi cũng định thu lão làm môn nhân, nhưng qua việc này…
Huệ Tâm sư thái xua tay :
– Tạo cho người cơ hội phục thiện, đổi tà làm chánh là điều hay. Thiếu
hiệp chớ quá khe khắt với y. Vả lại, y trộm kiếm là trộm cho thiếu hiệp
cũng không lỗi nặng lắm đâu.
Cơ Thạch vừa gật đầu liền nghe Vô Lượng đạo trưởng bảo :
– Người đại lượng như thiếu hiệp, võ lâm Trung Nguyên hiện rất cần. Đã
là vậy, tệ phái cũng tự nguyện đứng cùng chiến tuyến với Bạch Thạch môn. Một lời hiệu triệu của thiếu hiệp toàn thể Võ Đang phái từ trên chí
dưới đều nhất nhất tuân lệnh.
Cơ Thạch chưa kịp nói lời cảm kích thì đến lượt Huệ Tâm sư thái lên tiếng :
– Tệ phái cũng đã có ý này, mong Môn chủ đừng quên. Nam mô A di đà Phật! Bần ni xin cáo lui, chờ hiệu lệnh của Môn chủ.
Họ đi rồi, Cơ Thạch vẫn đứng thừ người trước đống hoang tàn đổ nát của một nơi đã từng là Cơ gia trang…