Bạch Thạch Thiên Thủ

Chương 13: Sa xuống vực đầu nhập Cổ thành


Đọc truyện Bạch Thạch Thiên Thủ – Chương 13: Sa xuống vực đầu nhập Cổ thành

U… U… Ú… Ú… U…

Những âm thanh trầm bổng bất ngờ vang lên thánh thót, lọt vào tai Cơ Thạch!

Nó rùng mình ngơ ngác nhìn khắp nơi.

Vùng đồi núi quanh nó đều vắng lặng, không thể xác định những âm thanh kia từ đâu vọng ra!

Ai cùng vậy, thà biết là nguy nhưng được đối mặt với hiểm nguy vẫn hơn là cứ để nỗi lo phập phồng ám ảnh!

Cơ Thạch đoán biết đó là thanh âm được phát ra từ những Bạch Cốt U Hồn
khúc của bọn Tam yêu Miêu Cương nên dù chưa nhìn thấy bọn Tam yêu ở đâu, Cơ Thạch vẫn cứ bỏ chạy!

U… U… Ú… Ú…

Thanh âm nọ vẫn cứ thánh thót như từ không trung vọng xuống khiến Cơ Thạch bắt đầu chạy bừa!

Nó chạy về đủ mọi hướng hy vọng sẽ tìm được ít nhất là một hướng không còn nghe những thanh âm đó nữa.

Vùng đồi núi nó định vượt qua trước khi đến Đại Lương sơn không ngờ lại là nơi có nhiều hẻm vực!

Trong tâm trạng hoảng sợ, Cơ Thạch đã nhiều lần lao bừa qua những hẻm
vực sâu thăm thẳm, do những hẻm vực đó không rộng quá tầm nhảy của nó.

Chạy được một lúc, Cơ Thạch bất giác sững người nhìn vào một ngôi cổ
thành sừng sững nhưng không hiểu sao lại được phủ một lớp sơn son đỏ như máu.

Đã từng gặp nhiều hung hiểm và cũng nhiều lần suýt mất mạng, màu đỏ của ngôi cổ thành làm cho Cơ Thạch hồn vía bay lên mây!

Không tự chủ, Cơ Thạch bước lùi.

Đang lùi như vây, một hòn đá dưới chân nó vô tình bị nó giẫm phải.

Cạch… Cạch…

Hòn đá lăn đi tạo nên những thanh âm khô khốc, điều đó càng làm cho Cơ Thạch hoảng sợ.

Đã thế từ trong ngôi cổ thành bỗng có một tiếng quát vọng ra :

– Kẻ nào?

Tiếng quát to như tiếng sấm động khiến Cơ Thạch kinh tâm bạt phách!

Nó lùi lại nhiều hơn!

Chính lúc đó, từ bên trong ngôi cổ thành bỗng có người xuất hiện!

Vừa nhìn thấy người này, Cơ Thạch lập tức có một thoáng hoang mang.

Do hoang mang Cơ Thạch bất giác lùi thêm một bước nữa. Nào ngờ cước chân của nó bỗng bị hụt hẫng, chứng tỏ nó vừa bước lùi vào đúng miệng một
hẻm vực!

Bàng hoàng, Cơ Thạch gào lên :

– Á… á…

Tiếng gào của Cơ Thạch làm cho người vừa từ cổ thành bước ra chú tâm.

Y lao đến :

– Sao lại là ngươi?

Đối với Cơ Thạch câu hỏi này hầu như là những thanh âm cuối cùng mà nó được nghe!

Vì sau đó hai bên tai nó chỉ còn là tiếng cuồng phong rít loạn.

U… U…

Nhưng Cơ Thạch đã lầm! Đó chưa phải là những thanh âm cuối cùng. Vì lúc
này lọt vào tai nó lại là âm hưởng của những thanh âm đã làm nó phải
chạy loạn.

U… u… ú… ú…

Đang rơi xuống càng lúc càng nhanh Cơ Thạch không những không sợ chết mà còn tỏ ra phẫn hận! Đến nỗi Cơ Thạch phải hét lên…

* * * * *

– Nếu ngươi đã tỉnh lại, hãy nghe ta hỏi đây! Tại sao chủ nhân Cửu Âm sáo nhẫn tâm xô ngươi xuống vực?

Cơ Thạch ngơ ngác nhìn quanh và nó tưởng nó đang gặp ma nếu thanh âm kia không lên tiếng một lần nữa :

– Ngươi đừng hy vọng tìm thấy ta? Hoặc giả nếu ngươi nhìn thấy ta ngươi phải chết!

Âm thanh của chữ chết tuy mang đầy âm hưởng đe dọa nhưng đối với Cơ Thạch đó lại là sự thách thức!

Nó gào lên :

– Đã quá nhiều người muốn giết ta rồi! Thêm ngươi nữa đâu có làm ta phải sợ!


Thanh âm nọ kinh ngạc :

– Húy! một đứa bé như ngươi lại có đởm lược đến thế sao? Hừ! Ta không tin ngươi là kẻ không sợ chết!

Cơ Thạch cười ngạo nghễ :

– Nghe thanh âm chứng tỏ tôn giá là một nữ nhân! Và đã là nữ nhân tôn giá đâu thể biết thế nào là khí phách của đấng nam nhi?

Bộp!

Từ một động khẩu tối tâm, một mẩu đá bỗng bay ra đập vào đầu Cơ Thạch! Kèm theo đó là tiếng hét giận :

– Câm! Bọn nam nhi các ngươi đều là hạng thối tha tham sinh úy tử, lai
luôn là hạng phản phúc! Khí phách gì thứ nam nhi các ngươi?

Tuy bị ném đau nhưng Cơ Thạch vẫn cao ngạo :

– Cố nhân thường nói: Tối độc phụ nhân tâm. Tôn giá thử đưa tay sờ lên gáy xem! Là nam nhân hay nữ nhân đáng bị khinh bỉ?

Tiếng hét nọ liền vang ra :

– Là bọn nam nhân các ngươi!

Cơ Thạch quát trả :

– Không phải! Tôn giá đừng có cưỡng từ đoạt lý!

Bộp!

Một mẩu đá nữa lại được ném ra. Lần này Cơ Thạch đã phòng bị nên sớm dụng lực để chịu đựng.

Không hiểu Cơ Thạch đã làm gì, mẩu đá nọ vừa chạm vào người Cơ Thạch liền bị hất bay ngược lại!

Nữ nhân trong động bỗng kêu lên :

– Cang khí hộ thân? Tại sao ngươi luyện được cang khí hộ thân, khi niên kỷ của ngươi hãy còn quá nhỏ?

Cơ Thạch làm gì biết thế nào là cang khí hộ thân :

– Tôn giá nói nhăng nói cuội gì vậy? Ai đã luyện cang khí hộ thân nào?

Giọng nói cửa nữ nhân nọ có phần hòa dịu :

– Hài tử! Sư phụ ngươi là ai? Hoặc giả thân sinh phụ mẫu ngươi là ai?

Cơ Thạch bĩu môi :

– Tôn giá sao thay đổi thái độ nhanh quá vậy? Người hay thay đổi, nhất
là thay đổi lập trường, tôn giá biết phải gọi như thế nào không?

Nữ nhân nọ động nộ :

– Hừ! Ngươi đừng quên bản thân ngươi còn sống đến lúc này là do ai cứu
mạng! Thái độ vong ân bội nghĩa của ngươi mới chính là thái độ của kẻ có tâm phản phúc.

Cơ Thạch kinh ngạc :

– Tôn giá bảo là do tôn giá đã cứu mạng Cơ Thạch ta?

– Cơ Thạch? Ngươi ở họ Cơ? Phụ thân ngươi là Cơ Vĩnh? Và cang khí hộ thân kia là do Đạo Kiếm Thượng Nhân truyền thụ cho ngươi?

Cơ Thạch ngỡ ngàng :

– Tôn giá! Tôn giá cũng biết gia phụ?

– Gia phụ! Ha… Ha… Bổn thành có cơ phục hận rồi! Ha… Ha… Ngày
bổn thành lại vang danh thiên hạ sắp sủa đến nơi rồi! Ha… Ha…

Cơ Thạch thêm ngơ ngác :

– Bổn thành nào? Có phải ngôi cổ thành màu đỏ ở trên kia?

– Không sai! Ngôi thành ngươi đã nhìn thấy chính là nguồn gốc xuất xứ
của bổn thành! Ngươi yên tâm! Ngươi nhất định không chết! Toàn thân
ngươi tuy đã bị gãy nát nhiều chỗ nhưng nếu ngươi chịu bái ta làm sư
phụ. Ta nhất định sẽ điều trị cho ngươi! Và còn làm cho ngươi trở nên
một cao thủ đệ nhất thiên hạ!

Bốn chữ đệ nhất thiên hạ làm Cơ Thạch động tâm :

– Tôn giá có năng lực đó thật sao? Vậy tôn giá cũng là cao thủ đệ nhất thiên hạ?

– Hừ! Ta thì không! Nhưng với ngươi thì được. Bởi vì…

Không nghe thanh âm đó nói tiếp, Cơ Thạch nôn nóng :

– Vì sao?

Thanh âm nọ bảo :


– Ta sẽ giải thích nếu ngươi chấp nhận bái sư.

– Bái sư? Tôn giá là nữ nhân sao có thể thu Cơ Thạch ta là nam nhân làm môn đồ?

– Ai bảo khòng không được? Sư phụ ta là nam nhân, điều đó đâu ngăn cản người thu một nữ nhân như ta làm đệ tử?

Cơ Thạch bối rối :

– Nam thu nữ, đó là điều bình thường! Còn nữ thu nam, nhưng chưa có tiền lệ?

– Trường hợp lúc này sẽ là tiền lệ cho những lần sau! Phải có người tạo ra tiền lệ chứ?

Cơ Thạch bị thuyết phục :

– Nhưng tôn giá liệu có thể đào luyện Cơ Thạch ta thành một người như tôn giá vừa nói không?

– Chắc chắn!

– Tôn giá dựa vào đâu mà đoán chắc?

– Ta sẽ giải thích sau, như ta vừa nói lúc nãy!

Thấy Cơ Thạch vẫn còn có vẻ trù trừ, thanh âm nọ thoáng lo ngại.

– Như ngươi hãy còn điều gì áy náy! Tại sao?

Cơ Thạch cả quyết :

– Cơ Thạch ta sẽ không bái sư nếu tôn giá không nói rõ điều này!

– Điều gì?

– Môn phái của tôn giá thật ra là tà phái hay chính phái?

– Ngươi muốn thế nào?

– Cơ Thạch ta không muốn đầu nhập vào một tà phái!

– Theo ngươi, thế nào là tà, thế nào là chánh?

– Có những đạo lý không thể không tuân thủ! Người chính phái là người phải biết tuân thủ những đạo lý đó!

– Không vô cớ giết người phải không?

– Chưa đủ! Khi tha được nên tha. Giết người chỉ là hạ sách không bằng bắt người cải tà quy chánh.

– Hừ! Phụ thân ngươi hiện giờ ra sao?

Cơ Thạch kinh ngạc :

– Sao tôn giá hỏi điều này?

Âm thanh kia đáp :

– Ngươi hãy còn bé, đáng lý phải có phụ thân ngươi bên cạnh? Nhưng ngươi vừa bị xô xuống vực chứng tỏ phụ thân ngươi không thể bảo vệ ngươi. Ta
nghĩ, có lẽ không sai lắm, phụ thân ngươi đã gặp điều bất ổn.

Cơ Thạch nghiến răng :

– Không sai! Gia phụ đã bị ác nhân sát hại! Kể cả gia mẫu cũng vậy.

– Được lắm! Ngươi sẽ làm gì nếu có cơ hội chạm mặt thù nhân?

– Giết!

– Ngươi không cho y cơ hội cải tà quy chánh?

Cơ Thạch rít :

– Không bao giờ!

Âm thanh nọ có phần khích động :

– Bổn phái cũng có những kẻ thù như vậy. Một khi ngươi đã bái ta làm sư
phụ, kẻ thù của bổn phái cũng là kẻ thù của ngươi! Ngươi giết hay tha?

– Giết!

– Khá lắm! Bổn phái bị phản đồ hãm hại! Ngươi xử trí thế nào với hạng phản đồ?

– Giết!

– Đủ rồi! Bổn phái là tà hay chính, ngươi có thể tự suy nghĩ!


Cơ Thạch thoáng ngần ngại :

– Tôn giá không thể đáp thẳng sao?

– Không!

– Tại sao?

– Vì tuy bổn phái tự nhận là chánh nhưng có quá nhiều người đề quyết bổn phái là tà! Do vậy họ đã hai lượt cùng liên tay hủy diệt bổn phái.

– Những ai đã đề quyết như vậy?

– Hừ! Đó là Võ lâm Thất đại phái.

– Là họ?

– Phải! Là họ! Sao ngươi tỏ ra kinh ngạc?

Cơ Thạch nghiến răng :

– Bản thân họ vị tất đã là chính phái, lời đề quyết của họ không đáng tin cậy!

– Ái chà? Ngươi cùng biết nữa sao? Tại sao vậy?

Cơ Thạch thở ra :

– Chuyện dài lắm! Để sau khi bái sư Cơ Thạch ta sẽ nói!

– Bái sư? Ngươi ưng thuận?

Cơ Thạch gật đầu :

– Chỉ tiếc Cơ Thạch này không thể tự cử động để hành lễ bái sư!

– Bất tất! Ta có hai vị sư huynh! Họ đã thành khẩn bái sư nhưng họ phản vẫn phản. Ngươi cứ nói theo ta là được rồi!

– Sư phụ xin cứ chỉ dạy!

– Được! Nói theo ta! Đệ tử Cơ Thạch…

– Đệ tử Cơ Thạch

– … Xin lập thệ trước vong linh sư tổ Tri Thế Nhân.

– … Xin lập thệ trước vong linh sư tổ Tri Thế Nhân.

– Nếu đệ tử có hành vi bội phản, hoặc trái lời giáo huấn của sư phụ Mai
Tuyết Tuyết, nguyện trời tru đất diệt. Nếu không cũng bị nghịch khí hành hạ suốt đời, người không ra người ma không ra ma. Họ Cơ sẽ mãi mãi bị
tuyệt tử tuyệt tôn!

Cơ Thạch tuy phải lập lại y như vậy, nhưng vẫn cảm thấy ghê rợn khắp người!

Chờ Cơ Thạch lập thệ xong, cũng là lễ bái sư viên mãn, Mai Tuyết Tuyết vẫn từ bên trong động khẩu âm u nói vọng ra :

– Kể từ bây giờ ngươi sẽ là Thành chủ đời thứ tư của bổn thành? Và cũng
là Môn chủ đời thứ sáu của Bạch Thạch môn? Ta tuy là sư phụ ngươi nhưng
về danh chính ngôn thuận cũng là thuộc hạ của ngươi! Ngươi phải tùy lúc
mà cư xử. Bây giờ ngươi hãy thuật lại mọi chuyện của ngươi!

– Cơ Thạch tuân lệnh!

Thuật đến đoạn đã xảy ra ở Lưỡng Nghi nhị động, Cơ Thạch nghe sư phụ lầm bầm :

– Quả là duyên trời định khiến bổn thành có cơ khôi phục.

Chờ khi nghe Cơ Thạch thuật xong, Mai Tuyết Tuyết lên tiếng :

– Về Võ lâm Thất đại phái, ngươi đã biết họ như thế nào rồi, ta khỏi
phải nói thêm. Riêng kẻ đã xuất hiện ở Cổ Huyết thành, ngươi minh bạch
đó chính là Tưởng Hồng Nhu?

Cơ Thạch đáp :

– Không sai! Vì trên tay họ Tưởng chính là ngọn Cửu Âm sáo!

– Hóa ra y đã bái Cửu Âm lão nhân làm sư phụ! Thảo nào mười năm trước, lúc Cổ Huyết thành gặp thảm họa không thấy y xuất hiện!

– Tại sao y phải xuất hiện?

– Vì y chính là nhị sư huynh của ta? Cùng với đại sư huynh Hồng Nhật
Tán, cả hai đều là phản đồ, ngươi sau này có trách nhiệm phải thanh lý
môn hộ.

Cơ Thạch kinh ngạc :

– Họ phản như thế nào?

Mai Tuyết Tuyết giải thích :

– Sau lần bổn thành bị người các phái hủy diệt bốn mươi năm trước, gia
sư đã thu nhận bọn ta ba người làm môn đồ! Hồng Nhật Tán vì không muốn
mãi nhẫn nhịn đến lúc luyện xong Bạch Thạch Cang khí, đã trái lệnh sư
phụ lẻn xuất hành! Tiếp đó là Tưởng Hồng Nhu cũng bỏ đi như vậy! Chưa
hết, mười năm trước, lúc bổn thành bị vây hãm, tuy ta không nhìn ra mặt
kẻ đã hãm hại ta, khiến ta phải nên thân tàn phế, nhưng qua ám khí Cương Ty Tàn Hồn Điệp của kẻ đó, ta nghi ngờ y chính là Hồng Nhật Tán.

Cơ Thạch căm phẫn :

– Hồng Nhật Tán thật đáng chết!

– Không sai! Kể cả bọn tự xưng là chính phái cũng vậy, bọn chúng đáng chết không chỉ một lần!

Sau đó, Mai Tuyết Tuyết nói cho Cơ Thạch biết nguyên ủy mọi việc :


– Bốn mươi năm trước, ở ngoại vi thành Giang Nam vốn có một ngôi miếu
Quan Vũ! Ngôi miếu này không hiểu sao lại được một người họ Mạnh đến lưu ngụ và quanh năm tự lo việc tế tự! Vào thời điểm ta vừa nói, chỉ một
đêm toàn bộ Mạnh gia đều bị thảm sát!

Lúc phát hiện ngoài những thi thể đã giá lạnh quần hùng còn nhìn thấy
bên cạnh thi thể một người có thêm một dòng huyết tự: “Y đã đoạt Tử Khí
Tam Ngươn chưởng!” Hừ, với chỉ vỏn vẹn một dòng chữ ngắn gọn không hiểu
sao mọi người cứ đề quyết thảm án đó là do bổn thành gây ra! Và họ đã
liên thủ hủy diệt bổn thành lần thứ nhất! Nuôi chí phục thù sư phụ của
ta ngoài việc khổ luyện Bạch Thạch công phu còn thu nhận thêm môn đồ.
Bạch Thạch công phu nếu muốn luyện đến mức đạt thành không phải dễ! Hai
tên kia vì không đủ nhẫn nại đã tự ý bỏ đi! Và không cần nói cũng đủ
biết một trong hai tên đó đã báo tin sư phụ ta còn sống cho quần hùng
biết! Thế là câu chuyện của ba mươi năm trước bỗng được dấy lên, bổn
thành lại bị hủy diệt lần nữa.

Ngừng lời một lúc, Cơ Thạch bỗng nghe Mai Tuyết Tuyết nói :

– Cơ Thạch! Hoàng thiên thật sự hữu nhãn khi dun rủi ngươi rơi xuống vực và gặp ta! Ngươi có biết giữa bổn môn Bạch Thạch và xuất xứ sư thừa của phụ thân ngươi là có liên quan không? Nguyên ủy, Đạo Kiếm Thượng Nhân
cũng là người của Bạch Thạch môn! Vào đời Môn chủ thứ hai, bổn môn vì có sự phân biệt giữa kiếm và chưởng đã xảy ra sự ly tán. Những ai cho Bạch Thạch công phu là thiên về chưởng đều đồng loạt bỏ đi! Họ đi đến đây và cùng dựng nên một ngôi Thạch thành vậy là Thành chủ đời thứ nhất được
khai sáng! Còn những ai có tư chất thiên về kiếm thuật thì lưu lạc bổn
môn, đời tiếp đời truyền đến vị Môn chủ thứ năm! Đến đời này vì phát
hiện luyện kiếm mà không luyện khí, võ học bổn môn rồi cũng đến lúc lụi
tàn, Đạo Kiếm Thượng Nhân chán nản ly khai! Đúng ra Thượng nhân sẽ không có ngoại hiệu này nếu không vô tình tìm thấy di học đời thượng cổ tự
luyện thành Tiên Thiên chân khí của đạo tiên.

Sau tiếng thở dài Mai Tuyết Tuyết kết thúc :

– Lúc Thượng nhân ly khai, quả nhiên bổn môn tự tan rã! Bổn thành cảm
thấy phải có trách nhiệm khôi phục lại Bạch Thạch môn! Do đó lúc sư phụ
ta truyền thụ võ học, người luôn nhắc chúng ta phải nhớ bản thân còn là
người của Bạch Thạch môn nữa! Tuân theo di ý của người, ta mặc nhiên xem ngươi chính là Môn chủ đời thứ sáu cũng là Thành chủ đời thứ tư! Ngươi
hiểu chưa?

Cơ Thạch nghi ngại :

– Phải chăng vì biết đồ nhi có liên quan đến Đạo Kiếm Thượng Nhân nên sư phụ nặng ý thu nhận?

Mai Tuyết Tuyết đáp vọng ra :

– Không sai! Âu cũng là lá rụng về cội!

– Sư phụ không còn ẩn ý nào khác sao?

Mai Tuyết Tuyết lên tiếng :

– Ngươi muốn nói đến cang khí hộ thân?

Cơ Thạch gật dầu :

– Đó là điều đồ nhi còn chưa rõ. Mong sư phụ chỉ giáo!

Mai Tuyết Tuyết giải thích :

– Thật tâm mà nói, cũng có phần vì ta nghĩ ngươi đã được phụ thân ngươi
truyền thụ tâm pháp Tiên thiên và đã luyện đến mức độ cang khí hộ thân,
điều đó khiến ta càng quyết tâm thu ngươi làm môn đồ! Đến khi nghe ngươi kể về Lưỡng Nghi nhị động ta mới biết đó chỉ là ngộ nhận! Ngươi chưa hề luyện đến mức độ đó! Và không chừng tâm pháp Tiên Thiên đối với ngươi
chỉ là phép thổ nạp để giúp sau này dễ luyện công phu!

Cơ Thạch giật mình :

– Sư phụ nói không sai! Ngay khi đồ nhi có nhận thức, chính gia phụ đã
ép đồ nhi phải thổ nạp theo tâm pháp người truyền thụ! Đến sau này cho
dù đồ nhi đã hết lời van xin, gia phụ vẫn nhất mực không cho đồ nhi
luyện kiếm? Người còn bảo, đó là đồ nhi chưa đủ căn cơ.

Mai Tuyết Tuyết ứng tiếng :

– Phụ thân ngươi cẩn trọng thế là đúng! Vết xe đổ của bổn môn như ngươi
vừa nghe, phụ thân ngươi chỉ muốn tránh cho ngươi điều này! Ta cũng vậy, ta cũng có ý chờ đến lúc ngươi có căn cơ thâm hậu, việc truyền thụ công phu sau đó mới tiến hành!

Cơ Thạch lo sợ :

– Phải đợi đến bao lâu sư phụ?

Mai Tuyết Tuyết đáp :

– Nếu không có chuyện xảy ra ở Lưỡng Nghi nhị động, ta nghĩ phải chờ ít
lắm là mười năm. Đằng này thì không cần lâu như vậy, vì ngươi đã tình cờ gặp phải kỳ duyên hãn hữu!

– Kỳ duyên hãn hữu?

Mai Tuyết Tuyết cười thành tiếng :

– Không sai! Thật tiếc cho Tưởng Hồng Nhu. Vận may đưa đến nhưng y không có cơ hội hưởng dụng! Kỳ duyên đó là thế nào sau này ta sẽ giải thích!
Hoặc có khi tự ngươi cũng có thể thức ngộ! Bây giờ ngươi nhắm mắt lại,
đừng nhìn ngó gì đến ta! Ta sẽ ra và điều trị thương phế cho ngươi.

Cơ Thạch chực nhớ câu “Nếu để ngươi nhìn thấy ta, ngươi phải chết!” Cơ Thạch buột miệng hỏi :

– Sao sư phụ không cho đồ nhi thấy mặt?

Có tiếng than oán vọng ra :

– Một nữ nhân vốn có nhan sắc khuynh thành. Ta còn dám cho ai nhìn một
khi dung nhan đó đã bị hủy hoại? Không những thế, ngươi hãy mường tượng
xem, ta còn bị tàn phế cả đôi chân, liệu nhìn thấy ta ngươi sẽ nghĩ ta
là người hay là ma?

Sau những lời này Cơ Thạch dù nhắm chặt hai mắt, để cho sư phụ nắn lại
từng đoạn xương gãy, vẫn có thể cảm phận nỗi thống khổ tột cùng của sư
phụ! Và len lén Cơ Thạch để cho ngấn lệ tuôn dài…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.