Đọc truyện Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành – Chương 7: Vạn Ảnh Độc Băng Châm (2)
Họ đi về phía trước thì phát hiện một trà quán bỏ hoang với nhiều bàn ghế lộn xộn. Vô Tâm kéo những chiếc bàn lại gần nhau ghép thành hai chiếc giường. Tiêu Sắt bỏ Quả Quả nằm sấp xuống một trong hai chiếc giường, để hai tay ở hai bên và quay đầu sang một bên. Giờ đây cô nương cứng đầu cứng cổ này mới chịu mở lên đôi mắt đen trong trẻo, tinh nghịch. Cái còn lại thuộc về Lôi Vô Kiệt.
“Ta giúp hai người trị thương.” Vô Tâm đứng vào khoảng trống giữa hai giường bệnh, không nóng không lạnh, nói ra.
Vô Tâm đặt lòng bàn tay xuống phần hông ở hai bên cột sống của Lôi Vô Kiệt. Bắt đầu nắn bóp từ phần dưới cùng của cột sống rồi từ từ lên phần trên. Hắn dùng hai lòng bàn tay ấn đủ mạnh cho đến khi nghe thấy tiếng “rắc” phát ra từ những khớp xương. Từ từ lặp lại thao tác trên đối với phần lưng trên của Lôi Vô Kiệt. Điệu bộ Vô Tâm rất thành thục. Quả Quả cười khen ngợi:
“Xem ra ngươi biết không ít y thuật. Gặp được đồng môn rồi. Hân hạnh.”
“Đồng môn?” Vô Tâm nhấn mạnh.
“Ở hiện thực, ta là con nhà nòi đó. Gia đình ta đã mấy đời đều là bác sĩ Y học Cổ truyền. Nếu nói theo các người thì là mấy đời gia tộc ta đều hành y cứu người. Ta đương nhiên cũng học lỏm và tự nghiên cứu được không ít bí kíp. Không là đồng môn thì là gì?” Quả Quả vui vẻ khai ra cả gia phả.
“Là vậy.” Vô Tâm đi đến bên giường Quả Quả, chỉ sẵn tiện đáp lời.
“Nhẹ tay một chút.” Quả Quả vẻ mặt nài nỉ nhìn về Vô Tâm.
Vô Tâm không đáp chỉ thực hiện lại những động tác ấy trên lưng Quả Quả.
“Không hề đau nha. Ngược lại còn có chút thoải mái.” Quả Quả mang đầu còn tưởng đau lắm, mặt mày nhăn nhó sẵn, đến khi phát hiện không đau liền trở nên thư giãn.
“Xong rồi. Nghỉ ngơi một lát sẽ khỏi.” Vô Tâm lùi về phía sau một bước, nhẹ nhàng căn dặn. Hắn có chút ngạc nhiên khi không nhận được hồi âm.
“Ngủ cả rồi.” Tiêu Sắt tựa người vào vách nhà, nói ra.
“Vậy sao?” Vô Tâm bước tới đầu giường quan sát một chút.
“Ban nãy còn bảo ta nhẹ tay. Giờ lại ngủ ngon như vậy.” Vô Tâm nhìn Quả Quả say ngủ, miệng bất giác vẽ nên một mùa xuân.
“Tốt rồi. Giờ có thể an tĩnh mà nghỉ ngơi một chút.” Vô Tâm vẫn ý cười đi lại khoảng trống kế bên giường Lôi Vô Kiệt ngồi xuống thiền định.
Chiều xuống.
Quả Quả ngồi dậy vươn vai một cái, hít vào một hơi thật dài rồi thở ra nhẹ nhàng, gương mặt vô cùng vui vẻ, thoải mái, khẽ mở mắt, nhìn chung quanh. Thì phát hiện ba người bọn họ không có ở đây, chỉ có một quả táo bên cạnh. Quả Quả tóm lấy quả táo đỏ mọng, cắn một cái, bước xuống giường, đi ra trước cửa.
“Sao lại ra đây hết vậy?” Quả Quả thấy lạ, hỏi.
Nghe tiếng Quả Quả cả ba người họ chợt trở nên lúng túng, ngại ngùng và xấu hổ không dám quay lại nhìn Quả Quả mà tìm cách đứng xa nàng một chút. Nàng đến gần ai cũng bị người đó xa lánh, lãng tránh như bị kỳ thị.
“Các người trúng tà??? Sao lại né ta như né hung thần???” Quả Quả bực tức với thái độ của ba người kia.
“Quả Quả, tỷ thật sự không nhớ gì sao?” Lôi Vô Kiệt sửng sốt hỏi.
“Chuyện gì? Có chuyện gì xảy ra?” Quả Quả ngạc nhiên, tò mò hỏi.
“Lôi. Vô. Kiệt.” Vô Tâm và Tiêu Sắt gầm lên.
“Các người giấu ta chuyện gì? Lôi Vô Kiệt nói mau.” Quả Quả máu hiếu kỳ nổi lên, hâm dọa Lôi Vô Kiệt.
Lôi Vô Kiệt bị dồn ép từ hai phía. Thật khó xử. Miệng thì: “Không… có… gì.” Nhưng trong đầu lại đang nhớ về những chuyện đã xảy ra trước đó.
“Vô Tâm ngươi có ngửi thấy mùi rượu???” Tiêu Sắt hỉnh mũi, quay về hướng Vô Tâm hỏi.
“Có sao?” Vô Tâm cũng tập trung khứu giác một chút nhưng không phát hiện ra.
“Là ở chỗ bọn họ.” Tiêu Sắt theo mùi rượu đi tới chỗ Quả Quả và Lôi Vô Kiệt đang nằm nghỉ.
“Lôi Vô Kiệt?” Vô Tâm nhớ ra, Lôi Vô Kiệt ở Trường cung từng uống qua rượu.
“Không phải hắn.” Tiêu Sắt chắc nịch vì hắn vừa mới đi qua Lôi Vô Kiệt. Hoàn toàn không có.
“Bạch Quả?” Vô Tâm nhíu mày, hỏi.
“Chính là cô ta.” Tiêu Sắt cúi đầu xuống gần mũi Quả Quả dò xét hơi thở. Nhẹ nhàng nói ra.
“Thu Lộ Bạch?” Tiêu Sắt có một chút nghi vấn. Vẫn giữ nguyên điệu bộ.
Nào ngờ Quả Quả chợt mở mắt, nhìn Tiêu Sắt, chớp chớp mắt lại cười ngốc nghếch, gọi: “Tiêu Sắt.”
Tiêu Sắt giật mình vội thu người về. Nhưng đã bị Quả Quả hai tay ôm lấy cổ hắn khóa lại. Hắn không thể rời đi được nữa. Lúc này hắn đối mặt cận kề với Quả Quả, ngần ngại đến phát cáu la lên một tiếng: “Cô?” Thì phát hiện hai má nàng ửng đỏ, miệng luôn cười ngây ngốc, mắt nhìn hắn mơ màng, đờ đẫn, gọi tên hắn: “Tiêu Sắt.”
Hắn nhất thời ngẩn người nhìn biểu hiện nàng ta, miệng lẩm bẩm: “Say rượu???”
Chuyện hắn càng không thể ngờ tới là Quả Quả đột nhiên dùng lực kéo hắn xuống. Hắn bất ngờ không chống lại được, liền theo lực kéo mà tới, hôn lên môi Quả Quả. Thời khắc chạm vào môi nàng, hắn như lạc mất linh hồn, bất động, đồng tử mở rộng cực đại, tim hắn đập liên hồi, lồng ngực như muốn nổ tung. Một lát sau, hắn hoàn hồn, liền vớ tay nắm lấy cánh tay Lôi Vô Kiệt bên cạnh, xiết chặt. Khiến hắn đau điếng mà tỉnh dậy. Vừa mở mắt nhảy khỏi giường, quay sang, Lôi Vô Kiệt liền nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Sắt hôn Quả Quả, tức giận xoay người đi, Lôi Vô Kiệt không quên mắng: “Hạ lưu.”
Quả thật trước tình cảnh này, Tiêu Sắt rất dễ bị hiểu nhầm nhưng đâu ai ngờ rằng tiểu cô nương kia mới là người động thủ trước. Tiêu Sắt khổ sở, lắc lắc tay Lôi Vô Kiệt cầu cứu. Lôi Vô Kiệt lưỡng lự suy nghĩ, Tiêu Sắt nắm tay y kéo xuống như thúc dục. Lôi Vô Kiệt không đắn đo nữa liền một tay nắm lấy vai Tiêu Sắt kéo lên. Lôi Vô Kiệt phải dùng một lực không nhỏ để có thể giải thoát được cho Tiêu Sắt ra khỏi tình hình đó.
Sau khi rời khỏi Quả Quả, tình trạng bây giờ của Tiêu Sắt so với lúc bị hôn không khác gì mấy. Tiêu Sắt như chết đứng, chân cắm rễ sâu xuống đất, nhãn quang căng thẳng cực độ, tay chạm nhẹ lên môi, tim vẫn đập nhanh như cũ, mặt lại đỏ bừng bừng lên. Trong đầu hắn lúc này có rất nhiều dòng suy nghĩ hỗn loạn chạy tới, chạy lui không ngừng:
“Sự trong sạch của ta bị nữ nhân say rượu này cướp đi. Sau này ta làm sao mà sống?”
“Nụ hôn đầu của ta, bị cô ta cướp mất. Nói ra sẽ làm cho người ta chết cười.”
“Ta lại bị một nữ nhân cưỡng hôn. Chuyện này đồn đại trong ngoài, ta biết cất mặt vào đâu?”
“Cô ta…”
“Tức chết… mà…”
…
Vô Tâm khi nhìn thấy Quả Quả chủ động hôn Tiêu Sắt, vội nhắm mắt thiền định, cố ngăn những cảm xúc không đáng có. Nhưng đâu dễ dàng như vậy. Càng cố quên thì lại càng nhớ nhiều. Hình ảnh Tiêu Sắt và Quả Quả hôn nhau hiện về trong đầu không thể xóa nhòa. Hắn không thể kìm chế được sự tức giận trong lòng. Lửa giận bốc lên ngun ngút. Bây giờ dù có đổ cả Đông Hải vào hắn cũng không khiến hắn hạ hỏa.
Nói đến Lôi Vô Kiệt sau khi giúp Tiêu Sắt thoát nạn thì chính mình lại rơi vào kiếp nạn tương tự. Quả Quả choàng ngồi dậy, một tay chợt nắm lấy cổ tay Lôi Vô Kiệt, tay còn lại đè bả vai hắn xuống giường của hắn. Lôi Vô Kiệt một phen hú vía. Quả Quả chu môi lại định cưỡng hôn Lôi Vô Kiệt. Nhưng Lôi Vô Kiệt nhanh hơn nàng một bước liền lấy hai tay chắn ở hai vai nàng, kiên quyết không để Quả Quả tiến lại gần mình. Lôi Vô Kiệt kinh hãi vừa né qua né lại mỗi khi Quả Quả muốn hôn bên này, hôn chỗ nọ: “Quả… Quả t..ỷ, tỷ… làm sao… vậy???
“Say rượu.” Vô Tâm vẫn nhắm mắt nói ra. Xem như là cho khí tức thoát ra.
“Say rượu áh???” Lôi Vô Kiệt kinh ngạc.
“Vô Tâm mau giúp ta.” Lôi Vô Kiệt khẩn khoải cầu xin.
“Ngươi tự mình lo liệu.” Vô Tâm khẽ nhíu mày không màng.
“Tiêu Sắt.” Lôi Vô Kiệt đành phải nhờ đến Tiêu Sắt. Nhưng Tiêu Sắt đã hồn siêu phách lạc, còn hơi sức đâu mà để tâm.
Lôi Vô Kiệt thống khổ, mặt mày nhăn nhó khó coi. Sau đó hắn chợt dùng lực vừa đủ đẩy Quả Quả ra khỏi để hắn nhanh chóng thoát ra mà không làm nàng bị bất kỳ thương tổn nào. Hắn thoát ra khỏi Quả Quả liền chạy đến một nơi an toan đừng xa Quả Quả một chút.
Quả Quả bị vụt mất mục tiêu liền đưa mắt tìm kiếm.
“Lôi Vô Kiệt, đệ đứng lại đó.” Quả Quả chỉ tay vào mặt Lôi Vô Kiệt gắt. Rồi ngã nghiêng đuổi đến chỗ Lôi Vô Kiệt.
Lôi Vô Kiệt vội chạy đến chỗ khác, vừa chạy vừa chấp tay, “Quả Quả… tỷ…tha cho… đệ…”
Quả Quả đuổi theo, “Đứng lại.”
“Quả Quả tỷ, cẩn thận một chút.” Lôi Vô Kiệt chạy vòng vòng nhiều lần quanh hai chiếc giường ghép. Vừa chạy vừa nhìn lại Quả Quả đuổi theo ở phía sau vừa lo lắng Quả Quả sẽ ngã.
“Đệ mau đứng lại đó.” Quả Quả giọng say xỉn, quát.
“Quả Quả tỷ, đệ không thể nghe tỷ lần này.” Giọng Lôi Vô Kiệt hiện rõ sự sợ sệt.
Quả Quả và Lôi Vô Kiệt rượt đuổi nhau một hồi thấm mệt lại nghỉ một chút rồi đuổi tiếp. Lần này Lôi Vô Kiệt chạy vòng qua phía sau Vô Tâm, khiến Vô Tâm lâm vào khốn đốn. Quả Quả phát hiện Vô Tâm đang ngồi thiền trên sàn. Mục tiêu liền thay đổi, nàng đột ngột dừng lại. Lần này là Vô Tâm hòa thượng yêu nghiệt.
“Vô Tâm, ngươi đang làm gì?” Quả Quả ngồi xuống đối diện, nghé sát mặt Vô Tâm hỏi.
“Tỉnh rồi?” Vô Tâm mở mắt.
“Vẫn chưa.” Quả Quả cười tà.
Vô Tâm nhãn quang chói sáng nhưng đã trễ một chút. Quả Quả ngay lập tức hôn lên trán Vô Tâm. Vô Tâm bị hôn liền hóa đá, bất động như Tiêu Sắt, tim hắn một thoáng như ngừng đập. Quả Quả thừa cơ hôn đến hai bên má hắn hằng lên hai màu son hồng Honey Berry. Khiến hắn cả người nóng lên, đỏ như hòn lửa. Không phải hắn nóng lên vì giận mà là vì ngượng ngùng, xấu hổ. Sau đó Quả Quả định hôn đến môi hắn. Thời khắc hai đôi môi sắp chạm nhau, đôi mắt Quả Quả đột nhiên trở nên mệt mỏi, rồi từ từ khép lại, nàng ngất xuống sàn bất động. Chỉ thấy Vô Tâm hai ngón tay đưa về phía trước, tay vẫn còn run rẩy một chút. Thì ra lúc nguy cấp đó, hắn đã kịp thời điểm huyệt ngăn cản, làm cho Quả Quả ngất đi. Cả ba thở ra nhẹ nhõm, giờ thì đã hoàn toàn thoát khỏi đại kiếp kinh hoàng này. Nữ nhân say rượu thật đáng sợ…
Hồi sau, cả ba mới hồi phục lại phong thái như lúc đầu. Lôi Vô Kiệt bế Quả Quả đặt nàng nằm lên giường hắn nghỉ ngơi. Vô Tâm vội dùng tay áo lau lau hai má.
“Thật kinh hãi…” Tiêu Sắt nhìn về Quả Quả đang say ngủ, cảm thán.
“Cô ta uống rượu khi nào sao ta không phát hiện ra?” Tiêu Sắt nghĩ ngợi.
“Lúc… lúc ra khỏi địa lao. Tỷ ấy bảo ngươi mang hai vò rượu ra. Một vò dùng để đốt. Còn nửa vò ta thấy tỷ ấy ở phía sau vừa lén uống vừa nói: “Nghe đồn rượu này đắc lắm. Không uống thử thì đúng là phí phạm ah.” Rồi một hơi uống hết nửa vò ấy.” Lôi Vô Kiệt kể lại.
“Sao đến bây giờ mới say?” Tiêu Sắt khó hiểu.
“Là say chậm.” Vô Tâm lên tiếng.
“Có thể loại đó nữa sao?” Lôi Vô Kiệt kinh ngạc.
“Thật không thể hiểu nổi cô ta là loại người gì.” Tiêu Sắt bó tay.
“Ta đã từng nghe qua các hình thức say của nữ nhân. Nhưng chưa từng thấy loại nào say rượu lại đi cưỡng hôn nam nhân như cô ta.” Tiêu Sắt vẫn còn ấm ức.
“Sau này tuyệt đối không để cô ta chạm đến rượu.” Tiêu Sắt nghiêm túc đề nghị.
“Ít nhất là khi còn đi chung với chúng ta.” Vô Tâm đứng lên, đi đến đứng cạnh Tiêu Sắt nghiêm chỉnh tiếp lời.
“Được.” Lôi Vô Kiệt cũng đi đến bên kia đứng cạnh Tiêu Sắt. Ba người họ được một lần đồng lòng như vậy.
Lôi Vô Kiệt rùng mình một cái, lắc lắc đầu không dám nghĩ tới chuyện đó nữa.
“Lôi Vô Kiệt, đệ thật sự không chịu hé môi.” Quả Quả không kiềm chế được sự hiếu kỳ trong người mình mà gạ hỏi.
“Được, đệ hãy “sống để bụng, chết mang theo”, đừng để ta phát hiện, nếu không đệ sẽ biết tay ta.” Quả Quả một mực hâm dọa.
Nhưng Lôi Vô Kiệt nửa chữ cũng không nói. Thật, cả ba người họ chỉ có thể “sống để bụng, chết mang theo” chuyện xảy ra lúc đó.
Quả Quả chỉ còn cách trút giận vào trái táo trên tay, liên tục cắn từng miếng lớn rồi nhai nghiến ngấu. Ba kẻ kia len lén nhìn trộm, khi nhìn đến môi Quả Quả lại bất giác đỏ mặt, ngượng ngùng quay đi nơi khác, giấu đi cảm xúc trong họ.
“Các người xem.” Quả Quả đang xơi táo, chợt nhìn lên rồi trỏ tay lên trời, chạy đến chỗ ba người họ, la lớn.
“Mưa sao băng??? Chỉ mới hoàng hôn đã có nhiều mưa sao băng như vậy??? Thật lạ nha.” Quả Quả gãi đầu khó hiểu. Khi thấy hàng vạn vệt trắng trên bầu trời ráng vàng, bay xẹt đến chỗ họ, trông rất giống mưa sao băng.
“Không phải mưa sao băng.” Tiêu Sắt sửng sốt, vẻ lo lắng đã hiện lên trên gương mặt y.
“Vạn Ảnh Độc Băng Châm.” Vô Tâm và Tiêu Sắt đồng thanh hô to.