Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành

Chương 55: Hồi 3. Tầng Thứ Ba: Mê Lộ (3)


Đọc truyện Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành – Chương 55: Hồi 3. Tầng Thứ Ba: Mê Lộ (3)

Tiêu Sắt nhìn đến Hậu Thiên bát quái đang trói giữ Vô Tâm, sắc mặt Tiêu Sắt tối sầm lại ngay, liền tức tốc nắm tay Quả Quả dùng sức kéo nàng toang đứng lên chạy đi thật nhanh.

Quả Quả dù bị Tiêu Sắt kéo chạy nhưng nàng không hề muốn đi, chân nàng cứ dùng lực đứng lại chống đối với Tiêu Sắt một mực muốn chạy thật nhanh. Nàng vừa ngoáy đầu nhìn về Vô Tâm, tay còn lại cố tháo tay Tiêu Sắt ra khỏi tay nàng, vừa lo lắng cho Vô Tâm mà hét lên. “Tiêu Sắt ta không đi. Có đi thì cùng đi. Ta không thể để Vô Tâm ở lại.”

“Cô mau cùng ta rời khỏi đây. Vô Tâm hắn đã được chọn làm vật hiến tế.” Tiêu Sắt càng siết chặt tay, kéo nàng tiến về phía trước. Sắc mặt rất khó coi, cấp thiết quay đầu giải thích.

“Hiến tế??? Hiến tế cái khỉ gì chứ??? Tiêu Sắt ngươi đang nói gì???” Quả Quả càng ngơ ngác không hiểu lại càng thêm âu lo hoảng sợ bội phần.

“Hắn! Chính là vật tế cho quái vật. Rất nhanh quái vật sẽ xuất hiện…” Tiêu Sắt đứng lại, chỉ thẳng về Vô Tâm lớn giọng quát cho Quả Quả tỉnh ra.

“Không đâu! Không phải hắn.” Quả Quả nghe xong càng hoảng loạn hơn, kích động hơn, nàng lắc mạnh đầu cố phủ nhận. Nàng tay tự đập mạnh vào ngực mình, nấc lên từng tiếng hối hận, “Là ta. Là hắn đã đổi với ta. Ta là vật tế mới phải.”

“Vô Tâm, chúng ta mau đổi lại.” Quả Quả xoay về Vô Tâm khẩn thiết gào lên thảm thương như van xin hắn, định chạy về phía hắn nhưng đã bị Tiêu Sắt nhất nhất giữ lại.

“Đừng bướng bỉnh nữa, cô cùng Tiêu Sắt mau rời khỏi đây.”

Vô Tâm ở bên kia nhìn thấy Quả Quả như vậy, tâm can quặng thắt lại, hắn liền tức giận gắt lên. Không phải chỉ cần nàng quay lưng lại, không đoái hoài gì đến hắn, một mạch chạy đi là xong chuyện rồi sao? Tại sao lại quan tâm, lo lắng cho hắn? Tại sao lại quay lại? Nàng tại sao lại cố chấp vì hắn mà liều mạng như vậy? Hắn không xứng được nàng đối xử tốt như thế. Nàng là một cô nương lương thiện tốt bụng quá mức cho phép, nên bản thân sẽ luôn chịu thiệt thòi. Hắn không muốn vì hắn hay bất kỳ ai mà nàng phải chịu đau khổ. Nàng không thể gặp nguy nan được. Hắn không cho phép chuyện đó xảy ra. Hắn thật muốn nàng xấu xa nhẫn tâm một chút, lấy bản thân làm trọng tâm, có như vậy nàng sẽ không vì ai mà mạo hiểm để không gặp phải bất cứ hiểm nguy gì. Nhưng nếu nàng xấu xa ích kỷ như thế thì đó không còn là nàng nữa.

“Đừng qua đó, rất nguy hiểm.”

Tiêu Sắt bên đây gắng sức níu Quả Quả lại, không nàng chạy qua đó. Hắn thật không hiểu không hiểu tại sao nàng lại liều mạng để cứu Vô Tâm, dù dấn thân vào hiểm cảnh nàng cũng không màng. Nhìn thấy nàng phong tình lo lắng kích động, liên tục đấm vào ngực mình, không hiểu sao chính hắn lại thấy đau, như thể nàng đang cầm kiếm đục khoét trái tim hắn. Nàng vì Vô Tâm đến cả sinh mạng cũng không cần, nàng thật sự thích tên hòa thượng đó đến vậy? Nghĩ đến đây thôi, hắn chỉ muốn ôm nàng chạy trốn thật xa, để nàng không còn nhìn thấy Vô Tâm nữa, cũng không vì tên đó mà bất chấp nguy hiểm. Nhưng hắn cưỡng ép nàng đi khỏi, sau tất cả mọi chuyện xảy ra, liệu nàng có còn vui vẻ hồn nhiên như lúc đầu nữa không? Chắc chắn là không.

Nếu đã vậy thì…

“Tiêu Sắt buông tay, ta không đi với ngươi. Bởi vì nguy hiểm nên ta càng phải cứu hắn.”

Quả Quả dùng dằng, dứt khoát rút tay ra, nóng lòng muốn cứu Vô Tâm thoát khỏi ma trận đó. Trong tâm trí nàng lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất chính là phải cứu cho bằng được Vô Tâm ra ngoài, ba người cùng nhau chạy đi. Nàng đã để Lôi Vô Kiệt rơi xuống nước, hắn lại không biết bơi, sống chết chưa rõ, trong lòng nàng đã cực kỳ áy náy không yên. Nàng không muốn bất kỳ ai trong số hai người bọn họ lại gặp phải nguy hiểm lần nữa.

Quả Quả vẫy vùng thêm một chút đã thoát ra khỏi Tiêu Sắt. Sau khi được giải phóng khỏi sự trói buộc của Tiêu Sắt, nàng liền bất chấp nguy hiểm chạy lao về hướng Vô Tâm, “Ta đến cứu ngươi.”


“Cô đừng qua đây. Mau tránh ra.” Vô Tâm thấy Quả Quả cố chấp như thế, trong lòng không ngăn nổi cơn giận dữ, quát tháo lớn tiếng vào mặt nàng, cố đuổi nàng ra xa, càng xa càng tốt.

“Ta sẽ không bỏ ngươi lại một mình đâu.” Quả Quả ngược lại càng chạy đến gần, nàng ý chí kiên định, khó lòng lay chuyển, trước sau như một không thể bỏ mặc Vô Tâm mà đi.

“Bằng mọi giá ta sẽ cứu ngươi ra ngoài.”

Quả Quả dừng trước Vô Tâm và Hậu Thiên bát quái một khoảng nhỏ. Nàng nôn nóng hối hả, mắt lăng lăng nhìn đạo quang chói sáng kia nàng thật không biết làm sao mới có thể cứu thoát hắn. Nàng siết hai tay hình nắm đấm, quả quyết cương nghị, nghĩa khí lẫm liệt, dù trời có sập xuống ngay bây giờ nàng cũng quyết phải cứu cho bằng được Vô Tâm.

“Ta không cần cô cứu ta. Mau tránh xa chỗ này một chút. Cô mau cùng Tiêu Sắt rời đi.” Vô Tâm nhóm người tới gào thét lên, nhưng hắn lại bị sợi dây vô hình của Hậu Thiên bát quái ngăn lại, hắn chỉ chòm người tới một chút đã bị kéo lại ngay. Nhúc nhích cũng không được, huống chi là vùng vẫy.

“Ta không đi. Nếu muốn hắn cứ tự mình rời đi. Ta từng hứa sinh tử chi giao. Có chết cũng không nuốt lời.” Quả Quả ánh mắt đinh ninh, cố chí rực sáng, còn chói lóa hơn cả vầng thái dương trên đầu, giọng nói khảng khái, thánh thót thấu tận trời xanh.

Quả Quả loay hoay do dự, sốt ruột lo lắng, lúc này thật không biết làm thế nào để cứu được hắn. Nàng cũng không có quay đầu nhìn lại Tiêu Sắt ở phía sau một lần nào hết. Vì nàng sợ, nếu Tiêu Sắt thật sự một mình đi khỏi, nàng không biết sẽ đau lòng thất vọng đến mức nào. Người ta thường nói, “hoạn nạn thấy chân tình”, đây chính là thời khắc “hoạn nạn” đó còn chân tình hay vô tình thì phải xem biểu hiện của Tiêu Sắt thế nào.

“Chúng ta cùng tìm cách cứu hắn.” Tiêu Sắt từ lúc nào đã đứng ngay bên cạnh nàng. Đôi mày nhíu lại, hạ giọng nghiêm nghị nói.

“Tiêu Sắt! Ta biết ngươi sẽ không bỏ bọn ta lại mà.”

Quả Quả vui mừng như mở hội, hai mắt sáng lên lấp lánh khi nghe thấy tiếng Tiêu Sắt vang lên bên tai. Nàng liền quay sang Tiêu Sắt, nắm lấy một miếng vải nhỏ, ở cổ tay áo hắn, hoan hỉ không tự chủ nhẹ kéo kéo. Nàng biết Tiêu Sắt không phải loại vô tình vô nghĩa, thấy hiểm nguy liền một mình trốn chạy, sống chết mặc bây. Nàng thật không nhìn nhầm hắn. Đã là bằng hữu thì phải đồng lòng, giúp đỡ nhau cùng vượt qua khó khăn nguy hiểm như bây giờ mới đúng chứ.

“Nhiều lời. Mau tìm cách cứu hắn đi.” Tiêu Sắt vẻ mặt tỏ ra có chút cau có, hất tay Quả Quả ra.

“Được… được…” Quả Quả hân hoan gật đầu lia lịa. Nàng quan sát hào quang của Hậu Thiên bát quái trước mắt đang chia cắt nàng, Tiêu Sắt với Vô Tâm thành hai bên chiến tuyến tựa như ngăn cách ba người giữa hai thế giới khác biệt. Nàng liền lộ ra một chút ngổ ngáo. “Nhưng chúng ta phải làm sao?”

Tiêu Sắt nhìn nhìn ngó ngó ra vẻ thâm tàn bất lộ, sau đó nhẹ nhàng thảnh thơi nghiêng đầu nhìn sang Quả Quả đáp. “Ta cũng không biết.”

“Hay là chúng ta liều đi.” Quả Quả hâm hở đề nghị điên rồ.

“Được thôi.”


Thật không ngờ Tiêu Sắt hôm nay lại dễ dàng đồng ý cùng Quả Quả làm liều. Nếu là thường ngày hắn sẽ mắng nàng một trận rồi đứng sang một bên, lười biếng tựa lưng vào một điểm tựa nào đó, tay ôm lên trước ngực, mắt nhìn Quả Quả làm trò hề. Nhưng bây giờ thì khác. Chính hắn cũng không có cách để cứu Vô Tâm, nếu lý trí đã không thể dùng thì cách duy nhất còn lại chính là đánh liều. Cược với số mệnh một ván thử xem sao. Là sống hay chết phải dựa vận khí rồi. Nhưng xưa nay hắn cược chưa bao giờ thua.

“Hai người… hai người… có bệnh sao?” Vô Tâm sững sờ, miệng lắp bắp nói không tròn câu.

Lúc bấy giờ trong thâm tâm hắn như có ngàn ngàn lớp lớp cảm xúc xúc động dạt dào liên tục vỡ òa. Trước giờ chỉ có sư phụ hắn, Vong Ưu đại sư là người duy nhất đứng ra bảo vệ cho hắn trước mọi hiểm nguy, xưa nay chưa từng có người thứ hai dám chắn trước mặt hắn. Vậy mà ngay thời khắc cận kề với cái chết, lại có hai kẻ vì cứu hắn mà liều mạng ở lại, có đuổi thế nào cũng không chịu đi. Thử hỏi hắn làm sao không cảm động đến sững người cho được?

Đặc biệt là nàng. Tuy thoạt nhìn thân thể nhỏ bé, mỏng manh tựa như một chiếc lá trên cành dễ dàng bị một cơn gió cuốn đi. Nhưng tinh thần lại rất quật cường, mạnh mẽ đến lạ thường. Máu liều cũng đặc biệt nhiều gấp bội phần người khác. Từ lúc mọi chuyện xảy ra đế giờ, dù chỉ là trong suy nghĩ, nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ rời bỏ hắn. Nàng cứ vì hắn mà làm những chuyện như vậy, thì hắn biết phải làm sao đây? Làm sao để đối diện với nàng, đối diện với chính hắn, đối diện với sư phụ hắn?

Trong lúc Vô Tâm vẫn đang đờ người ra, Quả Quả và Tiêu Sắt đã bắt đầu hành động từ lâu. Quả Quả và Tiêu Sắt hai người từ từ đưa tay về phía trước, thăm dò tình hình. Tay nàng và hắn cùng lúc gần chạm đến, Hậu Thiên bát quái liền lóe sáng lên một cái, tay Quả Quả và Tiêu Sắt liền bị cản lại bởi một bức tường ngăn cách vô hình không thể tiến xa hơn được dù chỉ một li. Quả Quả cau mày tức giận, hai tay nàng lập tức ôm hình quả đấm liên tục đấm vào bức tường vô hình đó, nhưng không hề xi nhê gì, ngược lại còn bị phản lực, xém chút nữa đã ngã nhào, may mà có Tiêu Sắt đỡ nàng lại.

“Vô ích thôi, hai người không làm gì được đâu.” Vô Tâm thanh âm của sự tuyệt vọng vang lên buồn bã.

“Ta không tin. Nhất định sẽ có cách cứu ngươi. Cái tường chết tiệt này!” Quả Quả trên gương mặt vẫn hằn lên tức khí đằng đằng, nàng lao tới, mở lòng bàn tay, áp tay lên tường thử dùng sức đẩy tới. Nhưng vẫn không có sự biến đổi nào. Nàng quay mặt ra phía sau, gọi. “Tiêu Sắt đẩy giúp ta.”

Tiêu Sắt nghe vậy liền lao đến, dùng hai tay đẩy cùng nàng. Hai người hợp lực, mà bức tường kiên cố vẫn không có được một chút xê dịch nào. Hắn khó hiểu, nhìn nàng hỏi, “Cô đẩy làm gì?”

Quả Quả xoay người lại, dồn hết sức lực vào một bên vai trái, đẩy tới, gương mặt vì gắng sức mà nhăn nhó khó coi. Nàng thở không ra hơi nhưng vẫn cố trả lời. “Ta cũng không biết.”

“Không biết??? Cô đang đùa ta àh?” Tiêu Sắt vừa mệt vừa gắt, nhưng hắn vẫn hì hục tiếp tục cùng nàng đẩy bức tường về phía trước, không có rời đi.

Quả Quả tay trái mở ra, áp lên bức tường, tiếp thêm lực, mồ hôi tươm ra đầy trán. Nàng định phân trần với Tiêu Sắt thì đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay có chút nóng rát truyền ra. Nàng nhìn lại thì thấy ấn ký Thần Chủ màu đỏ tím đang hiện lên, phát sáng cực đại từ lòng bàn tay nàng truyền vào bức tường. Bức tường vô hình kia đột nhiên bị ấn ký làm thủng một lỗ lớn, từ từ lan rộng và bị phá bỏ hoàn toàn trong sự ngỡ ngàng của cả ba người. Sợi dây vô hình trói Vô Tâm cũng bị phá giải.

Quả Quả liền phóng đến, gấp rút kêu, “Còn chờ gì nữa? Chạy mau!”

Tiêu Sắt vội phóng theo, hai người hai bên tóm lấy Vô Tâm, kéo hắn ra khỏi Hậu Thiên bát quái. Ba người cùng chạy ra ngoài.

“Bắt tiểu quỷ đó lại.” Bóng người ngồi trước một cái tháp bảy tầng màu đen, chỉ tay vào tầng thứ ba ra lệnh.


Hiệu lệnh vừa dứt Hậu Thiên bát quái chợt sáng lên, Vô Tâm và Tiêu Sắt bị một lực đẩy ra ngoài. Còn Quả Quả lại bị trở hút vào Hậu Thiên bát quái, trói chặt không thể vùng vẫy. Bức tường vô hình lại được phục hồi như cũ. Ngăn cách Vô Tâm, Tiêu Sắt và Quả Quả về hai phía.

“Quả Quả!”

Vô Tâm và Tiêu Sắt vừa bị một lực tác động đã thấy có chuyện đáng ngờ, cùng lúc Quả Quả đang nắm cánh tay Vô Tâm cũng bị tách ra. Họ liền hiểu người gặp nguy hiểm chính là nàng. Vô Tâm liều giang tay nắm Quả Quả lại, nhưng không kịp. Vô Tâm và Tiêu Sắt dù ngã nhào về phía trước, không khỏi thần hồn tán loạn, đau đớn nhìn nàng bị bắt lại, gào lên tên nàng một tiếng vang dội đất trời.

Hai người bọn họ tức tốc lòm còm đứng dậy chạy lại, điên cuồng hết đấm, đạp lại đẩy bức tường vô hình kia, bao nhiêu cuồng nộ, oán hận theo lực đấm, đá, đạp, đẩy mà giải tỏa ra không ngừng. Nhìn họ thật tan thương, thê thảm trong tuyệt vọng nhưng vẫn cố chống chọi, không chịu khuất phục trước sự sắp đặt của số mệnh trớ trêu.

“Vô Tâm ngươi còn tâm nguyện chưa hoàn thành, ngươi không thể chết ở đây.” Quả Quả nhìn thấy hai người họ như vậy vội nhóm người về phía trước, hét lên can ngăn họ đừng làm chuyện vô ích và gấp gáp lên giọng đuổi họ. “Đi! Hai người mau đi đi, mặc kệ ta.”

“Cô ở lại sẽ chết đó.” Vô Tâm không có dừng tay dừng chân, đầu óc rối mù, hắn cũng không biết mình đang nói gì.

Quả Quả khẽ cười. Nàng nghiêm túc nhìn họ, thanh âm tựa như vô cùng mãn nguyện, không một chút nuối tiếc. “Thật ra ta trước giờ luôn sống một cuộc sống sung túc, vui vẻ, hạnh phúc, có cha mẹ yêu thương, bảo bọc, có bạn bè vây quanh. Y thuật mà ta yêu thích cũng đã được truyền thụ gần hết. Ta chỉ là một người bình thường, đột nhiên may mắn xuyên vào đây, gặp được hai người và Tiểu Kiệt. Chúng ta bốn người kết thành bằng hữu, cùng nhau vào sinh ra tử. Vu thuật cũng đã học được một ít. Bao nhiêu đó là đủ lắm rồi. Ta không mong gì hơn. Là ta cam tâm tình nguyện, hai người không cần phải áy náy. Hai người mau rời khỏi, nhất định phải dẫn Tiểu Kiệt ra khỏi cái tháp này.”

“Cô háo sắc đến điên rồi sao???” Tiêu Sắt è ạch tìm cách phá vỡ bức tường, tâm tình đã không được tốt, lại nghe thêm mấy câu nói này của Quả Quả, liền như đổ thêm dầu vào lửa, bừng bừng lửa giận mà gắt. Nàng thật sự đầu óc có vấn đề sao? Sao lại dễ dàng vì hai nam nhân chỉ mới gặp vài hôm mà hi sinh tính mạng? Chấp mê bất ngộ. Không phải sinh mạng của mình mới đáng quý nhất sao? Nàng sao lại dễ dàng hi sinh cho người khác như thế?

“Các người cũng biết ta không phải người ở nơi này. Một ngày nào đó ta sẽ phải rời khỏi đây. Các người cứ xem như hôm nay là ngày ta quay về thế giới của ta đi.” Quả Quả dịu giọng nhẹ nói. Nàng tìm cách xoa dịu nỗi lòng đang vì nàng mà bạo động của Vô Tâm và Tiêu Sắt.

Nàng chợt vui mừng, hai mắt tỏa ra mấy phần tin tưởng, như chính suy đoán của nàng là sự thật. Lớn tiếng nói, “Đúng vậy, nói không chừng ta sẽ không chết mà chính là được trở về nhà.” Nói xong còn cười một cái tựa như rất mừng rỡ. Phán như đúng rồi.

Nàng bị Hậu Thiên bát quái giam giữ, lại không có phần nào hoảng sợ lo toan cho sinh mệnh nhỏ bé của mình. Ngược lại chỉ biết lo nghĩ cho Vô Tâm và Tiêu Sắt, sợ họ vì nàng mà gặp chuyện chẳng lành. Quả Quả đúng là thâm tình nghĩa khí đến mức si ngốc. Nhưng lại là một vị bằng hữu rất đáng để kết giao. Có được vị bằng hữu như nàng, họ còn mong gì hơn? Cũng vì vậy, đương nhiên là họ không thể trơ mắt nhìn nàng vì họ mà xảy ra chuyện gì.

“Tiểu quỷ này đang nói cái gì? “Không phải người ở đây???”… “Quay về thế giới của cô ta???”… “Trở về nhà???” Là ý gì chứ???” Người ngồi trước cái tháp kia cũng toát ra vài phần khó hiểu và đầy hiếu kỳ, hết gãi đầu lại sờ cằm cảm thán.

“Nếu không trở về được thì sao? Cô thật sự không sợ…?” Vô Tâm cúi mặt xuống cố sức đẩy lùi bức tường kia, không để lộ biểu cảm nhưng lại không thể giấu được chất giọng đầy bi thương và gắt gỏng.

“Chết không có gì đáng sợ. Ta chỉ sợ khi ta chết sẽ khiến cho người yêu thương ta đau lòng. Hứa với ta, các người không được đau buồn, phải thay ta sống cho thật tốt. Thay ta khuynh đảo giang hồ. Có như vậy, ta sẽ rất hãnh diện khi nhớ về các người.” Quả Quả đột nhiên mạnh mẽ hiên ngang, hùng hồn phát ngôn. Trên gương mặt không hề tìm thấy một chút bi ai tiếc nuối nào, nàng chỉ thủ thỉ tâm tình và căn dặn cho yên lòng.

“Lắm mồm! Đừng nói nữa.” Tiêu Sắt nghe xong, thật không giữ được bình tĩnh nữa. Hắn quyết phải cứu nàng ra ngoài, rồi từ từ dạy dỗ lại nàng. Vừa liều vừa ngốc lại lắm mồm lắm chuyện. Nói toàn những lời khiến cho người khác phải đau đáu trong lòng.

“Tiêu Sắt, Tiểu Kiệt rất ngốc, ngươi thay ta chăm sóc cho đệ ấy. Vô Tâm, chúc ngươi sau này mọi chuyện đều đạt theo ước nguyện. Chúc ba người bình bình an an, sống tiêu dao tự tại suốt cả một đời.” Quả Quả vừa nhắn nhũ vừa gửi gắm tâm tư vào họ như lời trăn trối cuối cùng của đời nàng.

“Bớt nói nhảm đi. Bọn ta sẽ tìm cách cứu cô ra khỏi đây. Chúng ta cùng nhau rời khỏi.” Vô Tâm cau mày, lớn tiếng quát. Hắn thật chẳng muốn nghe những lời này của nàng chút nào. Hắn thật muốn nàng thu hết chúng lại, rồi ném cho chó ăn. Nàng thật sự ngây thơ tin rằng nếu nàng vì họ mà chết, thì ba người họ có thể vui vẻ sống tiếp sao? Là nàng đang tự lừa người gạt mình mà thôi.

“Nếu hôm nay cô có mệnh hệ gì, thử hỏi làm sao hắn, ta và Lôi Vô Kiệt có thể sống yên ổn như lời cô nói.” Tiêu Sắt thu nhỏ đồng tử nhìn Quả Quả, không nói. Nhưng ánh mắt của hắn đã nói lên tất cả.


“Ta không cần hai người cứu ta. Các người mặc kệ ta, mau đi đi. Nếu không sẽ không kịp.” Quả Quả rầu rĩ lắc đầu khước từ. Nàng lại nhất mực vì lo lắng cho an nguy của họ mà cấp bách đuổi họ đi lần nữa. “Mau đi đi. Nếu hai người xảy ra chuyện gì, xem như ta hi sinh vô ích rồi còn gì.”

“Hai người bọn ta làm sao có thể bỏ cô lại một mình.” Tiêu Sắt ảo não, hắn thật đau đầu vì Quả Quả. Nàng có thể vì họ mà tính mạng cũng không cần. Vậy họ không thể vì nàng mà kiên trì đến cùng hay sao?

“Có chết thì cùng chết, chúng ta đã từng hứa sinh tử chi giao.” Vô Tâm khí thế hô lên. Đây cũng chính là tiếng lòng của hắn. Hắn dồn hết sinh lực mà đẩy bức tường vô hình đó, tìm cách cứu Quả Quả. Dù hắn biết rõ lần trước hắn có thể may mắn thoát ra được là nhờ ấn ký Thần Chủ trên tay nàng. Lần này chính nàng lại bị bắt, hắn và Tiêu Sắt càng không thể làm gì được. Nếu đã không thể thoát được thì cùng nhau chết cũng hay.

“Đúng vậy. Cô là một nữ tử còn không sợ, chẳng lẽ ta lại sợ chết sao?” Tiêu Sắt cũng nhiệt liệt hưởng ứng. Hắn cảm thấy trên đời khó có thể tìm được người nguyện cùng mình vào sinh ra tử. Nếu đã tìm được tri kỷ như vậy thì cùng sống chết một lần cũng không uổng phí.

“Hai người đúng là cứng đầu mà.” Quả Quả khuyên không được bọn họ, liền có chút giận dỗi. Nhưng nàng cũng cảm thấy rất hân hoan trong lòng. Vì nàng cảm nhận cái gì là bằng hữu sống chết có nhau trong mấy truyện kiếm hiệp. Nhưng lại vì lo âu nguy hiểm ập đến ngay tức khắc, muốn mắng nhưng lại không thể mở lời, chỉ có thể hờn dỗi, trách móc một chút.

“Người cứng đầu là cô.” Tiêu Sắt ngước mắt nhìn Quả Quả đáp trả nàng. Đến giờ phút nào rồi mà hắn còn tâm sức hơn thua với nàng từng lời ăn tiếng nói.

“Đừng lắm lời. Còn nói nữa sẽ cắn chết cô.” Vô Tâm bên cạnh cũng nhìn Quả Quả đăm đăm, tựa như rất giận nàng, hàm răng nghiến lại, lên tiếng cảnh cáo nàng bớt nói lời nhảm nhí.

“Ầm! Ầm!”

Tiếng sấm nổ ra giữa bầu trời quang đãng, mây đen ùng ùng kéo đến báo hiệu một chuyện chẳng lành sắp xảy ra.

Vô Tâm, Quả Quả và Tiêu Sắt từ khi tiếng sấm rền vang đã ngước mắt nhìn lên. Dưới chân liền có động tĩnh, mặt nước bắt đầu gợn sóng rồi chảy xuôi dòng.

Từ phía sau, lòng bàn tay của Quả Quả bỗng nóng rát khó chịu, tự khắc mở ra, ấn ký Thần Chủ lại hiện lên lần nữa. Hậu Thiên bát quái và bức tường vô hình đột nhiên xuất hiện những vết nứt và nổ tung, Quả Quả bị hất văng lên trời.

Cùng lúc đó, từ dưới đáy nước sâu, một bóng đen xuất hiện mỗi lúc một rõ hơn. Càng hiện rõ lại càng to lớn hơn gấp nhiều lần. Tạo ra một cơn chấn động từ trong lòng nước.

Vô Tâm và Tiêu Sắt vô tình vẫn đứng trên hai chiếc lá nên may mắn không rơi xuống nước. Nhưng lại khó lòng trụ vững giữa mặt nước đang rúng động.

Sau lưng Vô Tâm và Tiêu Sắt, cái bóng đen to lớn kia lao vun vút lên khỏi mặt nước, từ từ để lộ nguyên hình. Một con cá màu trắng với cái đầu to lớn dài khoảng 12 m nhô lên khỏi mặt nước, nó đang uốn người phóng qua chỗ Quả Quả. Mang theo thân hình quá khổ dần lộ ra, con thủy ngư dài hơn 50 m với trọng lượng khoảng 250 tấn.

Vô Tâm và Tiêu Sắt trong mắt chỉ chú tâm tới Quả Quả đang bị hất văng giữa không trung. Dù cho thủy ngư có làm ra bất cứ động tĩnh gì cũng không thể hiện chiếm hữu một phần nhỏ trong hai đôi mắt của họ. Con thủy ngư đang há cái miệng to lớn dài hơn 4 m của nó, lao đến Quả Quả, nàng đang theo lực hất lên văng cao, vừa đúng tầm để con thủy quái đớp lấy miếng mồi ngon vừa được hiến tặng.

Quả Quả lơ lửng trong không gian, nàng liếc mắt nhìn xuống. Quả Quả bị chính cái miệng to lớn khổng lồ của thủy quái bao lấy hết cả ánh mắt. Trước tình huống này, nàng biết chắc khả năng rơi tọt vào cái hố đen kia là một triệu phần trăm. “Chắc là ta không thể về nhà rồi!” Thế nên nàng cũng không có làm gì khác, cứ thoải mái mà rơi ngay vào miệng thủy ngư, bị nó nuốt vào dạ dày. Sau khi đớp được miếng mồi ngon vào bụng, thủy ngư kia liền phóng xuống mặt nước nhanh chóng ẩn mình lẩn trốn vào trong lòng nước.

Vô Tâm và Tiêu Sắt bàng hoàng khiếp đảm, đầu óc, giác quan, tinh thần và sinh khí đều vì hỗn loạn mà trở nên trì trệ. Ánh mắt ngưng trọng xuất thần khi nhìn thấy Quả Quả rơi vào miệng con thủy quái đó. Họ bị sốc toàn tập. Họ chưa thể chấp nhận được sự thật là Quả Quả đã bị thủy ngư này nuốt mất. Đến khi thủy ngư sắp trở về mặt nước, hai người bọn họ mới kịp liều mình nhảy đến, quyết giành lại Quả Quả từ con thủy quái to xác đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.