Đọc truyện Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành – Chương 5: Sười Ấm Trường Cung
“Nếu như hắn biết thương hoa tiếc ngọc thì kế hoạch thành công mỹ mãn. Còn không thì đành chờ Vô Tâm và Tiêu Sắt đến cứu vậy. Dù sao kế hoạch của ta cũng đã thành công một nửa rồi.” Quả Quả ngồi xuống bàn, chống tay lên má, nghiêng đầu thở dài.
“Quả Quả tỷ, tỷ nói gì đệ không hiểu gì cả. Ban nãy không phải tỷ bảo là Vô Tâm sẽ không đến cứu đệ sao?” Lôi Vô Kiệt, tên ngốc tử này cái gì cũng không hiểu.
“Hắn không đến cứu ngươi nhưng lại không thể không đến cứu ta.” Quả Quả đôi mắt mệt mỏi nhìn Vô Kiệt, thật không tin được trên đời lại có người ngốc nghếch như hắn. Nhưng khi thấy vẻ mặt không hiểu, lại buồn buồn thất vọng đến đáng thương của hắn liền hăng hái đến thủ thỉ an ủi:
“Vô Kiệt à, ta nói đệ nghe. Những lời ban nãy ta nói với cái tên Công tử gì đó, hoàn toàn không phải sự thật ah. Vô Tâm đương nhiên sẽ đến cứu đệ và ta. Hắn và Tiêu Sắt đang đứng trước cửa địa lao, chờ thời cơ xông vào cứu chúng ta.”
“Đúng vậy. Vô Tâm thật không phải loại người không có nghĩa khí.” Vô Kiệt mừng rỡ như trẻ con được quà. Làm cho tấm lòng fan bà chị dâng trào trong Quả Quả, lúc này nàng thầm nhủ sẽ chăm sóc, bảo vệ, yêu thương hắn như chính đệ đệ ruột của mình:
“Đệ yên tâm rồi chứ?”
Vô Kiệt vui mừng gật đầu lia lịa. Quả Quả xoa đầu Vô Kiệt, cứ như đang âu yếm tiểu sủng vật.
Công tử đi ra khỏi các gian địa lao. Cửa đóng lại, không quên dặn Đại đương gia: “Mang chăn ấm cho nàng…Àh… canh chừng kỹ lưỡng. Đừng để xảy ra sai sót gì.” Rồi mới rời đi.
Tiêu Sắt và Vô Tâm quan sát tình hình, nghe thấy tiếng động vội núp vào một góc. Không gian im ắng lại thì Vô Tâm đưa mắt nhìn sang Địa lao, trinh sát tình hình.
“Canh phòng lỏng lẽo. Cứu hai người bọn họ chắc không thành vấn đề.” Vô Tâm quay sang Tiêu Sắt đang đứng bên cạnh khoanh tay trước mặt, thông thả nói.
“Y phục trên người ngươi cũng bắt mắt quá đó. Vẫn là nghe lời ta, thay y phục mã tặc đi. Ngụy trang một chút.” Vô Tâm nhỏ nhẹ khuyên bảo.
“Không phải ngươi cũng vậy sao?” Tiêu Sắt nhìn hắn nhắc nhỡ.
Vô Tâm nghe thế vội nhìn lại mình: “Cũng đúng.”
“Ngươi đang làm gì đó?”
Bên kia, Tiêu Sắt và Vô Tâm một phen giật thót khi nghe được câu “Ngươi đang làm gì đó?” Vô Tâm, Tiêu Sắt nín thở im bặt, vội len lén nhìn ra sợ bị phát hiện. Thì thấy một tên mã tặc đang mang một tấm chăn lớn tới, một trong hai tên mã tặc đang đứng canh thấy lạ liền hỏi.
“Đại đương gia căn dặn mang chăn cho tiểu mỹ nhân kia. Không nói với ngươi nữa, mau đưa chìa khóa đây. Nếu tiểu mỹ nhân bị cảm lạnh, Đại đương gia sẽ không tha cho ngươi.” Tên mã tặc vừa nhìn chiếc chăn vừa nói một tràng dài hoằng.
“Đây… đây… đi đi… nhanh lên.” Hắn vội lấy chìa khóa đưa ngay, còn thúc giục. Tên kia nhận lấy liền đi vào.
“Tiểu mỹ nhân???” Vô Tâm và Tiêu Sắt đồng thanh.
“Là nói cô ta?” Vô Tâm, Tiêu Sắt được một lần ăn ý, lăn ra ôm bụng cười nhưng phải tiết chế lại vì còn đang trong lòng địch. Để tránh bứt dây động rừng. Thống khổ nhỉ…
Bỗng có tiếng động lạ, tên mã tặc vội đi đến nơi phát ra tiếng động đó. Một bàn tay từ phía sau đưa đến, nắm lấy vai hắn kéo vào đống rơm. Đống rơm rung động dữ dội, mặt nạ mã tặc rơi xuống đất. Vô Tâm loạn choạng từ trong đống rơm bước ra, liền phủi bỏ bụi bẩn trên tăng bào bạch y. Sau khi mọi việc xong xuôi, hắn liền ngoáy đầu ra bảo phía sau: “Ra đây đi.”
Tiêu Sắt vẫn tay ôm trước ngực, bước ra. Vô Tâm dửng dưng đi đến trước cửa địa lao. Đến vách tường, hắn chợt giật mình khi phát hiện vẫn còn một tên mã tặc đang ngồi. Hình như hắn không phát hiện ra Vô Tâm đang đứng ngay bên cạnh. Vô Tâm tỉ mỉ nhìn hắn thì phát hiện hắn… đang ngủ. Vô Tâm thở phào nhẹ nhõm, ung dung bước vào.
Tiêu Sắt vẫn giữ nguyên phong thái đi đến, cũng nhìn nhìn tên mã tặc kia, rồi bỏ đi vào. Đột nhiên Vô Tâm từ trong địa lao chạy ra đánh ngất tên mã tặc đang ngủ. Vội chấp tay trước ngực, lắc lắc đầu, niệm: “A di đà phật… Tội lỗi… tội lỗi…” Rồi giữ nguyên điệu bộ ấy đi vào. Lại thấy điệu bộ hắn lúc nãy bảy phần yêu nghiệt cùng tám phần đáng đánh và cả chín phần khốn nạn. Đánh người ta xong lại niệm A di đà. Thật… đáng ghét ah…
Cùng lúc đó bên trong địa lao, tên mã tặc mang chăn đến trước gian ngục của Quả Quả và Vô Kiệt, mở khóa, đi vào, nói: “Công tử bảo mang chăn đến cho cô nương.” Quả Quả đưa mắt đến Lôi Vô Kiệt, ý bảo hắn nhận lấy chăn.
“Nhờ ngươi chuyển lời cảm ơn của ta đến Công tử.” Quả Quả không để ý đến hắn chỉ tùy tiện nói ra. Lôi Vô Kiệt nhận lấy chăn. Quả Quả liền nháy mắt với Lôi Vô Kiệt ngầm ra hiệu cho y. Lần này hắn thông minh hiểu ý. Chờ mã tặc quay đi liền lấy chăn trùm lên đầu hắn, cả hai liền đánh cho hắn một trận nhừ tử, ngã lăn ra đất ngất xỉu. Quả Quả và Lôi Vô Kiệt, vui vẻ đập tay. “Đại công cáo thành.” Quả Quả phủi phủi hai tay, ung dung bước ra khỏi gian ngục, Lôi Vô Kiệt cũng đi theo sau. Vừa ra khỏi cửa đã đụng phải Tiêu Sắt và Vô Tâm đi vào đến.
“Thế nào?” Quả Quả vênh mặt lên hỏi.
“Cũng được việc đấy chứ.” Vô Tâm khen ngợi.
“Không tồi.” Tiêu Sắt mặt miễn cưỡng nhưng trong lòng cũng ngầm e ngại máu liều của Quả Quả.
“Quả nhiên hai người đến cứu ta.” Lôi Vô Kiệt ý cười đầy giọng. Tiêu Sắt chợt ngửi thấy mùi rượu từ trong người Lôi Vô Kiệt, hắn ngạc nhiên hỏi:
“Ngươi uống rượu à? Rượu ở đâu ra thế?”
“Ban nãy có một vị bằng hữu… àh không phải… hắn được gọi là Công tử, mời ta uống.” Lôi Vô Kiệt lại lớ ngớ.
“Công tử???” Tiêu Sắt và Vô Tâm hỏi lại.
“Cuộc sống của ngươi cũng thật nhàn nhạ, bị giam lại còn có rượu để uống.” Vô Tâm ném chiếc túi trả lại cho Lôi Vô Kiệt, lại không quên cảm thán hắn.
“Rượu này??? Là Thu Lộ Bạch của Điêu Lâu Tiểu Trúc ở Thiên Khải Thành. Nơi thế này sao lại có người uống loại rượu đắc như thế?” Tiêu Sắt bước vào gian bên cạnh tỉ mỉ quan sát hiện trường, ngầm suy đoán.
“Vậy rượu này làm sao hắn có?” Vô Tâm nghi hoặc hỏi đến Lôi Vô Kiệt.
“Hắn có một con hầu tử… rượu này là do nó mang đến cho ta…” Lôi Vô Kiệt chợt nhớ tiểu hầu của hắn.
“Hầu tử???” Ánh mắt Tiêu Sắt sáng lên, đôi mày nhíu lại, hắn chợt nghĩ đến một người.
“Được rồi, đừng nhắc chuyện này nữa. Chuyện trước mắt vẫn còn chưa xong mà.” Quả Quả chợt cắt ngang.
“Đúng vậy. Tiếp theo, chúng ta phải hành động thật rồi.” Vô Tâm chợt dương tay chỉ thiên, ngửa đầu lên cao, vừa bước đi vừa nói.
“Quả nhiên, với võ công của ngươi, nếu ra tay tương trợ ngay từ đầu thì tên tiểu tử này căn bản sẽ không bị bắt. Ngươi nhìn hắn bị bắt đi, bây giờ lại đến cứu hắn. Quả nhiên có mục đích khác. Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Tiêu Sắt vẫn ngồi bên trong nói vọng ra.
“Vô Tâm ta giúp ngươi… Tiêu Sắt mang hai vò rượu ra đây đi. Lôi Vô Kiệt cho mượn Phích Lịch Quả của đệ.” Quả Quả xông xáo, sắng tay áo chỉ huy.
“Tỷ và Vô Tâm định làm gì?” Lôi Vô Kiệt khó hiểu hỏi.
Vô Tâm khóe môi chợt vẻ lên một nụ cười ranh mãnh.
Đùng… Đùng… Đùng… Mặt đất rung chuyển. Ngoài tiếng nổ vang dội còn kèm theo âm thanh trầm ấm:
“Hàn Thủy tự, Vô Tâm đến Trường cung truy dực bách quỷ dạ hành đón người. Cảm ơn đã thiết đãi. Không hẹn tái ngộ.”
“Đêm ở Tây Vực rất lạnh. Tiểu nữ mạo muội dùng Phích Lịch Quả sưởi ấm Trường cung. Hi vọng Công tử sẽ thích.”
Công tử và Đại đương gia sau cơn chấn động vội đẩy cửa bước ra khỏi đại sảnh. Họ không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt. Cả doanh trại Trường cung truy dực đang chìm trong biển lửa. Mặt đất vẫn không ngừng rung chuyển, ánh lửa bập bùng, mã tặc thì chạy tán loạn khắp doanh trại và những tiếng la hét thất thanh: “Cháy rồi. Cháy rồi… Mau dập lửa…” Bên ngoài là một đống hỗn loạn, lửa cháy khắp nơi, mặt đất ngỗng ngang…
Lợi dụng lúc tình hình rối ren, bộ tứ vào cướp ngựa, mỗi người một con. Lôi Vô Kiệt thúc ngựa, đá tung những tên mã tặc cùng cửa chuồng, con ngựa nhanh chóng phóng ra, Vô Tâm và Tiêu Sắt cũng ra cùng. Lôi Vô Kiệt trên tay phóng ra ba viên hỏa dược, lửa bùng lên, thêu cháy những tên mã tặc muốn cản họ lại.
Còn Quả Quả vẫn đang loay hoay mãi mới ra được. Nhưng con ngựa ngoan cố không chịu chạy đi chỉ giậm chân tại chỗ rồi hí vang, nhảy xổng lên, bật hai chân trước lên cao, ý muốn hất Quả Quả xuống. Quả Quả một phen hú vía, sợ hãi hai tay giữ chặt dây cương, thét lớn:
“Ta không biết cưỡi ngựa.”
Cả ba thấy thế liền quay đầu ngựa lại, Lôi Vô Kiệt vội đạp lên lưng ngựa lấy đà, bay đến chỗ Quả Quả, liền tung một cước xuống đầu con ngựa khó quản. Khiến nó ngoan ngoan hai chân tiếp đất. Sau đó Lôi Vô Kiệt đáp xuống lưng ngựa, ngồi phía sau Quả Quả, hai tay nắm lấy dây cương thúc ngựa, mang theo Quả Quả rời đi. Quả Quả nãy giờ mắt không thể rời khỏi từng cử chỉ, hành động cực ngầu của Lôi Vô Kiệt, trong mắt hiện lên cả một đại dương thán phục. Miệng không tự chủ, cười cười: “Lợi hại… lợi hại…”
Vô Tâm ban nãy nhìn thấy, liền muốn động thủ, nhưng Lôi Vô Kiệt đã nhanh hơn y một bước. Lôi Vô Kiệt được khen bỗng mất đi vẻ oai phong ban nãy liền trở về thành ngốc tử thường nhật, ngại ngần gãi đầu: “Đệ đã hứa sẽ bảo vệ tỷ mà.”
Tiêu Sắt cũng muốn giúp nhưng lực bất tòng tâm. Đã thế trong đầu hắn lúc này vẫn còn một chuyện chưa lý giải được: “Không trùng hợp như vậy chứ??? Sao hắn lại đến nơi này?”
Về vị Công tử kia, sau khi thấy tình hình hỗn loạn trước mắt, vội bước xuống khỏi đại sảnh đi tìm kiếm những kẻ náo loạn quanh doanh trại khói lửa đầy nguy hiểm đó. Một tên mã tặc không cẩn thận sắp va phải Công tử, liền bị Đại đương gia nắm lại, một lực hất vang hắn đi. Vừa tránh bị va chạm cho Công tử thì Phích Lịch Quả của Lôi Vô Kiệt ném ra ngay tức khắc phát nổ, Đại đương gia không ngại lấy thân chắn cho hắn. Chưa kịp đứng vững thì đoàn ngựa của bọn Tiêu Sắt lao đến. Một lần nữa, Đại đương gia lại đỡ hắn cúi người tránh khỏi nguy hiểm cũng như giúp hắn và Tiêu Sắt tránh chạm mặt nhau trong tức khắc.
Bốn người ba con ngựa lao ra khỏi doanh trại giữa biển lửa, khói, mã tặc… tán loạn. Cả bọn thành công trốn khỏi Trường cung sau khi tập kích bất ngờ. Cảm thấy lúc này họ thật oách nha.
Ngựa vẫn tiếp tục chạy không ngừng. Đã cách rất xa doanh trại mã tặc, nếu quay đầu nhìn lại chỉ còn thấy một điểm sáng đỏ giữa đêm đen. Tiêu Sắt chợt quay sang phía Quả Quả và Lôi Vô Kiệt hỏi: “Công tử gì đó có thân phận thế nào, cô biết chứ?”
“Haiz.. nói ra rồi sẽ không còn thú vị nữa.” Nguy hiểm qua đi, Quả Quả lại lém lĩnh như cũ.
“Là ta nghĩ nhiều rồi.” Tiêu Sắt nhắm mắt, quay đi.
“Ngươi nghĩ đến ai thì chính là người đó.” Quả Quả thật khiến người ta tức chết. Vừa mới ra vẻ huyền huyền bí bí, cố ý không chịu trả lời. Đến lúc người ta bỏ cuộc lại thì cho người ta gợi ý. Tiểu cô nương này thật đáng đánh nha.
“Cô từng gặp qua hắn.” Tiêu Sắt lập tức hỏi tới.
“Đúng vậy.” Quả Quả kiêu ngạo. “Hắn đúng là đại mỹ nam… nhưng có điều còn thua ngươi.” Tính háo sắc lại trỗi lên rồi.
“Không những vậy, hắn còn muốn… cái gì mà…. mà câu tỷ ấy về phủ.” Lôi Vô Kiệt ngốc nghếch chen vào.
“Cái gì? Hắn điên rồi.” Tiêu Sắt không khỏi ngạc nhiên, thốt lên.
“Trên đời này còn nhiều kẻ điên lắm, chẳng qua ngươi chưa gặp được thôi. Nói không chừng, ngươi cũng là một trong số đó.” Quả Quả ngạo mạn hơn người.
“Ta áh? Ta mới không dám điên.” Tiêu Sắt nghe đến vội chưng ra bộ mặt “chắc ta quan tâm”.
“Haha…” Vô Tâm cao giọng ngửa đầu cười lớn.
“Ngươi cười cái gì?” Tiêu Sắt cáu.
“Ta thấy chỉ có cô ta trị được ngươi. Hai người rất xứng đôi.” Vô Tâm vẻ mặt khen ngợi kèm theo một chút chế nhạo.
“Ma nữ giảo hoạt. Hai người mới là tà môn một cặp.” Tiêu Sắt bên ngoài lãnh cảm, nội tâm lại có chút tức giận nhằm che giấu đi sự xấu hổ như khi bị người khác nhìn thấu.
“Hai người ta đều thích, không cần tranh.” Độ tự luyến của Quả Quả đúng là đệ nhất thiên hạ.
“Ta không muốn tranh. Nhường cho ngươi.” Tiêu Sắt vẻ mặt không cần thiết liền muốn ném cho Vô Tâm.
“Ta thì không dám nhận. Trả lại cho ngươi.” Vô Tâm tay chấp trước ngực, cúi đầu. Nhưng ánh mắt lại hướng tới Tiêu Sắt một tia khích lệ.
“Hai người không nhận. Ta nhận.” Lôi Vô Kiệt bên kia khảng khái vỗ ngực.
“Được lắm, Lôi Vô Kiệt. Có tí tuổi mà đã…” Tiêu Sắt chợt có ý dạy bảo. Nhưng lại nghe ra một mùi giấm chua.
“Cái gì chứ? Hai người không chịu thu nhận tỷ ấy thì ta thu nhận. Dù gì Lôi gia cũng là danh môn, nhà cao cửa rộng, không lẽ không thể cho tỷ ấy một nơi nương tựa. Sau này nếu không có chỗ nào để đi, tỷ phải đến tìm đệ đó.” Lôi Vô Kiệt nhìn xuống Quả Quả, chắc nịch nói. Tên ngốc tử này lại hiểu sai vấn đề người ta đang nói rồi.
“Lôi Vô Kiệt, hảo đệ đệ. Sau này không có chỗ để đi ta nhất định sẽ đến tìm đệ.” Quả Quả liền vỗ vỗ vai Lôi Vô Kiệt tán dương.
“Được, ta đợi tỷ.” Lôi Vô Kiệt vẫn khảng khái như vậy.
“Thành giao.” Quả Quả đưa một bàn tay lên, vừa đập tay cùng Lôi Vô Kiệt vừa vui vẻ đầy giọng.
“Ai như các người.” Quả Quả gương mặt thay đổi liền liếc xéo hai người đi ngựa bên cạnh. Rồi quay hoắt đi như hờn giỗi. Không gian bắt đầu yên ắng đi, chỉ còn tiếng ngựa phi trong gió.
Chợt Lôi Vô Kiệt cúi đầu hỏi: “Quả Quả tỷ, chuyện gì tỷ cũng biết, vậy tỷ nói xem sau này đệ thế nào?”
“Thật ra ta chỉ mới xem 20 tập Thiếu Niêu Ca Hành mà không có đọc tiểu thuyết gốc.” Quả Quả ngẫm nghĩ: “Nhưng mà ta nghe thiên hạ đồn rằng sau này đệ sẽ thích một cô nương tên Diệp Nhược Y…”
“Diệp Nhược Y???” Cả Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt sửng sốt.
“Ngươi quen cô ta?” Quả Quả nhìn thẳng ánh mắt Tiêu Sắt thăm dò.
“Không có.” Tiêu Sắt phủ nhận quay đi.
“Vậy còn Tiêu Sắt thì sao?” Lôi Vô Kiệt thắc mắc thay cho tên bên cạnh.
“Ta không muốn nghe cô thêu hoa dệt bướm.” Tiêu Sắt mắt nhìn thẳng, chẳng chút để tâm.
“Còn ta lại thích nói.” Quả Quả vênh mặt khiêu khích.
“Tiêu Sắt hắn sau này…” Quả Quả có ý kéo dài để tìm kiếm một chút sự tò mò từ Tiêu Sắt. Như đoán được ý Quả Quả, Tiêu Sắt vẫn không để lộ một chút biểu hiện. Làm cho ai kia một thoáng thất vọng.
“Hắn sau này sẽ thích… haiz… ta chẳng thích cô nương này một chút nào, ngay từ cái nhìn đầu tiên khi cô ta xuất hiện. Ta ban đầu còn tưởng cô ta sẽ thành với đệ nữa chứ nhưng không phải… Là Tư Không Thiên Lạc.” Quả Quả trông mặt biểu lộ rõ sự chán ghét, không vừa ý khi nhấn mạnh từng chữ trong tên Tư Không Thiên Lạc.
“Ta thích cô ta??? Nực cười.” Tiêu Sắt nghe đến mình thích Tư Không Thiên Lạc liền không giấu được sự ngạc nhiên.
“Cũng đúng. Bởi vì ta đã đến đây rồi. Có lẽ cốt truyện cũng đã thay đổi. Ngươi sẽ không thích cô ta. Mà thích ta cũng nên.” Quả Quả đắc ý búng tay. Hoa khai đầy mặt.
“Nói năng hàm hồ.” Tiêu Sắt lấy lại thản nhiên vốn có. Chỉ nhẹ nhàng mép môi.
“Ta đặc biệt thích Thiên Nữ Nhụy hơn. Ta cứ tưởng Nhụy sẽ thành với Tiêu Sắt vì lúc nào poster quảng bá phim cũng để Nhụy bên cạnh Tiêu Sắt. Ta cũng từng ước như vậy. Nếu được như vậy thì ta sẽ không còn gì tiếc nuối. Nhưng ta không phải tác giả. Ông tác giả không thích thế. Làm ta ấm ức vô cùng.” Quả Quả lại nghịch couple rồi.
“Cô dựa vào cái gì mà thích ta thành với nữ nhân khác?” Tiêu Sắt nóng giận hỏi.
“Nhìn ngươi với Nhụy cực kỳ đẹp đôi, một cặp nhan sắc khuynh thành.” Quả Quả chỉ chân thật nói ra cảm nghĩ của mình ngờ đâu chọc giận Tiêu Sắt.
“Ngươi làm gì mà tức giận, ta chỉ ước vậy thôi có thành sự thật đâu mà giận. Sau này Nhụy sẽ thành với Đường Liên.” Quả Quả hậm hực trong lòng.
Sau khi nghe Quả Quả nói Thiên Nữ Nhụy sẽ thành đôi với Đường Liên, Tiêu Sắt cũng nhẹ nhỏm phần nào.
“Còn hắn?” Tiêu Sắt nghiên đầu nhìn về Vô Tâm nãy giờ ở bên cạnh vô cùng an tĩnh.
“Vô Tâm hắn đương nhiên là… thích ta rồi.” Quả Quả cả giọng khoái lạc, bệnh ái kỷ của cô nương này thật không còn thuốc để chữa.
“Lại cuồng ngôn vọng tưởng.” Tiêu Sắt gừ lạnh.
“Càng đi sâu vào Tây Vực lại càng có nhiều loại kỳ môn dị thuật. Mọi người phải cẩn thận đó.” Vô Tâm giả vờ nghiêm chỉnh nhắc nhỡ.
“Ta biết rồi. Đùa với các người chẳng vui gì cả.” Quả Quả bỉnh môi.
“Vô Tâm, ngươi là muốn đi về đâu?” Lôi Vô Kiệt quay sang hỏi Vô Tâm. Quả Quả chỉ biết nhìn hắn, lắc đầu, vấn đề này không phải nàng đã từng kề cập một nửa rồi sao?
“Vu Điền Quốc. Đại Phạn Âm tự.” Vô Tâm trả lời hắn bằng giọng điệu bình thường, nhưng Quả Quả lại nghe ra một chút tâm sự, nàng đưa mắt nhìn về phía hắn. Còn hắn vẫn chỉ nhìn thẳng về phía trước, trong ánh mắt hiện rõ một tia hi vọng lớn lao.
“Đó là nơi nào?” Lôi Vô Kiệt lại hỏi.
“Tiêu Sắt giải thích cho đệ ấy biết giúp ta đi.” Quả Quả thở dài, cầu cứu Tiêu Sắt.
“Trong ba mươi hai Phật quốc Tây Vực, Vu Điền quốc cũng không nổi bật lắm. Nhưng Đại Phạn Âm tự lại vô cùng nổi tiếng. Tương truyền, năm đó Ma giáo đông chinh, Tông chủ Ma giáo Diệp Đỉnh Chi, từng đặc biệt đến Đại Phạn Âm tự, cầu hỏi chuyện thiên đạo.” Tiêu Sắt quay lại Lôi Vô Kiệt giải thích. Cứ từ nào có nhắc đến ma giáo lại nhìn về phía Vô Tâm.
“Ôh… ngươi biết cũng rõ quá đấy.” Vô Tâm ngạc nhiên một chút.
“Làm ơn. Đây cũng không phải bí ẩn giang hồ gì.” Tiêu Sắt thở nhẹ.
“Hòa thượng, ngươi đến Đại Phạn Âm tự, chẳng lẽ cũng là để hỏi chuyện thiên đạo gì đó?” Lôi Vô Kiệt gãi đầu hỏi.
“Chỉ là gặp một người quen đời trước mà thôi.” Vô Tâm quay đi.
“Ngươi quen đời trước?” Tiêu Sắt nhấn mạnh.
“Xem như người quen đời trước đi. Ta nên gọi ông ta một tiếng “thúc thúc”. Đều là những ân oán đời trước mà thôi.” Vô Tâm mắt nhìn thẳng, không hề để lộ xúc cảm.
Ba con ngựa phi thẳng về phía trước. Đưa họ đến nơi họ muốn đến. Nhưng con đường nào cũng không trơn tru như nét vẽ. Vẫn có những hòn sỏi nhỏ hay những tảng đá to cản đường. Không sao, có rèn luyện mới có trưởng thành. Có khó khăn mới hiểu được lòng người. Hi vọng họ sẽ cùng nhau đi đến hết con đường gian nan này. Hi vọng khi đến đích vẫn có thể hình thấy họ, nhìn thấy nụ cười thân thiết của họ và gọi nhau một tiếng bằng hữu.
Đại sảnh doanh trại Trường cung truy dực.
“Có tin tức gì về tên hòa thượng đó không?” Công tử ngồi đùa giỡn cùng tiểu hầu tử, hỏi mà mắt chẳng chút để tâm đến Đại đương gia.
“Hoàn toàn không có. Đêm qua quả thật quá hỗn loạn. Trên đường truy đuổi, chúng tiểu nhân còn xung đột với mấy đội thám tử. Kết quả…” Đại đương gia quỳ một chân, chấp tay hơi sợ sệt mà bẩm báo.
“Cố ý lộ ra sơ hở, dẫn dụ chúng ta mắc câu… Lần theo dấu vết tìm ra doanh trại của chúng ta… Sau đó bất ngờ tạo ra một trận đại hỗn loạn… Bản thân thừa loạn bỏ trốn… Mượn tay chúng ta giúp y giải quyết mấy cái đuôi phía sau. Tên hòa thượng này tính toán giỏi lắm.” Công tử tức giận trong giọng, đi tới đi lui.
“Thứ gì ta muốn có được, nhất định sẽ phải đoạt cho bằng được, bất luận dùng cách gì.” Công tử tay nắm chặt nắm đấm.