Đọc truyện Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành – Chương 49: Hồi 1. Thông Thiên Tháp – Tầng Thứ Nhất: Băng Diệm Lân Vương (2)
Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt cuối cùng cũng có thể thở ra nhẹ nhõm. Sau đó mọi thứ lại trở về như cũ. Cũng bởi trong Thông Thiên Tháp, Vu thuật bị ức chế nên thời gian thi triển cũng không thể giữ lâu. Vả lại còn là đối phó với linh thú vạn năm hung hãn hiếu chiến và nóng nảy như Tam Nhãn Băng Diệm Lân Vương thì giữ chân nó được trong giây lát cũng là chuyện không tầm thường rồi. Những viên hỏa lôi vẫn lao đi không trúng đích. Lân Vương nổi cơn thịnh nộ, nó lại đứng bằng hai sau, hai chân trước tức giận đấm mạnh vào ngực.
“Lên!”
Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt liên thủ tấn công phủ đầu Lân Vương trước, nhưng cho dù họ dùng hết các thảy võ công từng học cũng không thể tổn hại đến Lân Vương dù chỉ là một vết xước nhỏ. Ngược lại bọn họ còn bị Lân Vương tấn công quyết liệt, họ cũng khó khăn phòng thủ. Vô Tâm từ chính diện chuyển hướng ra phía sau lưng Lân Vương. Hắn biết cách duy nhất hạ được Tam Nhãn Băng Diệm Lân Vương chính là nhổ một cái gai to lớn nhất trên sống lưng của nó, dùng chính chiếc gai ấy, đâm vào con mắt trên trán Lân Vương thì mới tiêu diệt được nó. Nhưng muốn đâm vào con mắt thứ ba ấy phải tranh thủ thời cơ, sau khi nó phóng ra tia tử quang trong mắt, con mắt đó trở nên bất hoạt, đây chính là cơ hội duy nhất của họ.
Lân Vương nhanh chóng nhận ra ý đồ của Vô Tâm, đuôi nó bắt đầu cong lên, mang theo gai nhọn, quất qua quất lại, quyết không để cho Vô Tâm có cơ hội nhổ được cái gai lớn nhất trong sống lưng. Vô Tâm nghiêng người né tới né lui những gai nhọn dí sát vào thân. Trên lưng Lân Vương, cứ cách nửa mét sẽ có một chiếc gai mọc lên. Như vậy là có khoảng 20 chiếc gai mọc từ cổ đến đuôi. Nhân lúc Lân Vương bị Lôi Vô Kiết tấn công đằng trước, phía sau Vô Tâm tìm cách tiếp cận với một chiếc gai sống lưng Lân Vương. Nó nhanh chóng phát giác, liền vươn cao chiếc đuôi lên, đánh qua đánh lại những chiếc gai phía trên ra vào sát với những chiếc gai bên dưới sống lưng, không cho Vô Tâm vươn lên đến chiếc gai to cần nhổ.
“Vô Tâm, cẩn thận ah!” Quả Quả lo lắng khôn nguôi, mắt không thể rời khỏi hắn. Có lúc bị chắn tầm nhìn, nàng liền chạy sang bên này bên kia để quan sát cho rõ Vô Tâm trên chiến trận.
Lân Vương hoảng sợ đến mức bỏ mặt Lôi Vô Kiệt mà quay đầu nhìn về phía sau, nghiêng người sang, thét rống lên. Sau đó Lân Vương cả người lắc lư quyết hất cho bằng được Vô Tâm xuống khỏi lưng nó. Lân Vương càng lắc lư vùng vẫy, Vô Tâm hai tay càng cố bám chặt lên chiếc gai. Đuôi mang đầy gai nhọn lại hạ thấp xuống, đánh sang hướng Vô Tâm đang cheo leo trên lưng nó. Nó chính là thật muốn dùng những gai nhọn đâm thủng cả người Vô Tâm cho hắn chảy hết máu mà chết mới hả hê trong lòng.
Vô Tâm hai tay bám chặt vào chiếc gai kia, dùng một chân đọ sức với một chiếc gai nhọn trên đuôi Lân Vương đưa tới. Lân Vương cũng dùng lực muốn xuyên thủng cả chân hắn. Vô Tâm cố tận hết sức lực, chân còn lại đá bay cái đuôi ấy sang hướng khác, rồi nhanh chóng lộn người tiến lên được một chút hai chân bám vào chiếc gai khác, gần với chiếc gai to lớn. Lần nữa Vô Tâm lại sắp bị mấy gai nhọn đánh trúng, Lôi Vô Kiệt thấy vậy liền đến phía sau đuôi chống đỡ giúp Vô Tâm một lúc. Hắn dùng Hỏa Chước Thuật, đệ nhất cảnh giới đánh vào chiếc đuôi cuộn tròn, tạo khoảng cách cho Vô Tâm leo đến chiếc gai muốn nhổ.
Đệ nhị cảnh giới, Hỏa Chước Thuật, cái đuôi to lớn kia bị đánh ra xa. Lân Vương thật muốn đánh bay cái tên cản đường cản lối Lôi Vô Kiệt, nhưng cái quan trọng hơn là Vô Tâm đã đến rất gần với chiếc gai trung tâm. Lân Vương dốc toàn lực dùng đuôi đánh sang Lôi Vô Kiệt, tốc độ quá nhanh khiến Lôi Vô Kiệt không kịp trở tay, liền bị cái đuôi to tướng đánh vào thân. Lôi Vô Kiệt cũng không chịu khuất phục, hắn ôm chặt lấy khúc đuôi đó, thề chết không buông.
Lân Vương lại gặp rắc rối với Lôi Vô Kiệt cái tên phiền phức này, nó liên tục vẫy vẫy thật mạnh chiếc đuôi, để Lôi Vô Kiệt không giữ nổi mà bị đánh bay ra ngoài, sau đó nó kịp thời đánh đuổi Vô Tâm. Lôi Vô Kiệt hai tay hai chân ôm chặt lấy chiếc đuôi kia mặc cho nó vẫy qua vẫy lại hết lần này đến lần khác, cả người hoa mắt chống mặt như chơi mấy trò cảm giác mạnh trong công viên trò chơi ở hiện đại đến sắp nôn nửa cả ra, cũng quyết không chịu buông. Vì nếu hắn bỏ cuộc, Vô Tâm sẽ gai nhọn bị đâm chết, Tiêu Sắt và Quả Quả phải làm sao chống lại Lân Vương??? Cả bốn người đều phải chết.
“Haha… cứ đánh đi… đánh tiếp đi… hôm nay xem được một trò thật vui ah!”
Giọng cười đầy kiêu căng, chế giễu cất lên. Bên ngoài chỉ thấy Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt cứ liên tục múa qua múa lại, đánh vào khoảng không, Quả Quả và Tiêu Sắt lại liên lục nghiêng ngả, lúc khom người ôm đầu, mắt chứ dáo dác đăm đăm nhìn về hướng Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt. Trong bốn người bọn họ thật tức cười, cứ như bốn kẻ mắc bệnh thần kinh, cùng lúc phát bệnh nên cùng nhau diễn trò.
Tiêu Sắt ở bên dưới hai mắt nhìn vào chiến trận vẫn không rời đi, siết chặt bàn tay, có chút hổ thẹn trong lòng. Nếu hắn võ công không bị phế, bây giờ liền có thể giúp họ một tay trong tình cảnh nguy cấp này. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu hắn không bị phế võ công liệu có duyên gặp được họ. Tiêu Sắt cũng chỉ biết đứng nhìn hai người họ khó nhọc đối phó với Lân Vương mà không thể giúp được gì.
Vô Tâm nhanh nhảu xem những chiếc gai như bậc thang, liên tục leo lên. Hắn phóng người tới, cuối cùng hắn cũng nắm được chiếc gai to nhất trong tay. Lân Vương khiếp đảm vội dùng lực mang theo tên dai dẵng Lôi Vô Kiệt đánh xuống Vô Tâm. Nhân cơ hội này, chờ cho đến lúc chiếc đuôi hạ thấp, Lôi Vô Kiệt buông lỏng chân, hắn dùng chân đạp lên lưng Lân Vương, hai tay trên đầu cố dùng cả thân mình và sức lực chống đỡ cho Vô Tâm bên dưới thành công bẻ được chiếc gai trong tay.
“Nhanh… Ngươi… nhanh… một chút!” Lôi Vô Kiệt gương mặt biến dạng, cơ bắp cuồng cuộng chống đỡ chiếc đuôi Lân Vương, khó khăn hé môi.
“Ta giúp hai người một tay.” Quả Quả thấy vậy, bên dưới vội chắp tay niệm chú.
“Định!”
Nàng dùng hết sức cố giữ Lân Vương bất hoạt, tạo cơ hội thuận lợi cho Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt. Vô Tâm nhìn thấy Lôi Vô Kiệt gân xanh nổi lên khắp nơi, hàm răng nghiến chặt, vẻ mặt rất thảm thương, lại thêm Quả Quả dùng Vu thuật giúp đỡ, nhân thời cơ liền dụng hết sức lực, bẽ gãy chiếc gai trong tay.
“Rắc!”
Lân Vương đau đớn khôn xiết, thét rống lên bi thương, hai chân trước không ngừng nhảy dựng lên. Tiếng rống tạo ra cơn cuồng phong cùng áp lực, đã giải trừ Bất Động Tâm Thuật của Quả Quả trong nháy mắt. Quả Quả và Tiêu Sắt bên dưới phải chịu áp lực không thể cử động được, cùng cơn cuồng nộ của hai chân Lân Vương giáng xuống, làm mặt băng rung chuyển, vết nứt mới lại xuất hiện ngày càng nhiều hơn.
Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt phải bám chặt vào những chiếc gai trên lưng Lân Vương để không bị nó điên loạn vùng vẫy mà rơi khỏi lưng nó. Lân Vương sau khi ngừng kêu la đau đớn, ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía sau. Nó thật muốn xé xác hai người bọn họ ra làm trăm mảnh. Chiếc đuôi tức thời quăng lên một cái cực mạnh. Lôi Vô Kiệt bị hất văng về phía trước. Sau khi xử lý xong Lôi Vô Kiệt, Lân Vương lập tức dùng đuôi quấn nhanh cả người Vô Tâm siết chặt. Lân Vương như muốn siết chết Vô Tâm, tên hòa thượng ăn gan hùm mật gấu, dám nhổ gai trên lưng nó. Tuy tay bị quấn lại, nhưng Vô Tâm vẫn cố dồn hết sức lực vào cổ tay, dùng chiếc gai nhọn đâm vào đuôi Lân Vương. Nó đau điếng vội tung Vô Tâm về phía sau. Đồng thời phía trước trong miệng không ngừng loạn xạ phun ra hỏa lôi.
Quả Quả thấy Vô Tâm bị Lân Vương quấn chặt, nàng cứ ngỡ như chính tim nàng bị đuôi Lân Vương siết lại, thở cũng không thở nổi. Khi Lân Vương quẳng Vô Tâm ra xa, Quả Quả vô thức vội chạy về phía đó, trong đầu không nghĩ được chuyện gì cả, dù trước mắt là nguy hiểm dường nào, nàng cũng phải đi qua đó để xem thử rằng Vô Tâm có bị thương hay không? Nàng chỉ lo cho Vô Tâm nên không chú ý đến hỏa lôi trước mắt. Quan tâm tắc loạn.
Lôi Vô Kiệt lúc bị hất trong không trung, tâm trí mơ hồ, hắn không biết mình sẽ đáp xuống chỗ đây? Chắc chắn là không có chỗ nào êm ái rồi. Nhưng may thay, Tiêu Sắt thấy vậy đã đưa tay vội đỡ lại Lôi Vô Kiệt, khi hắn bị hất văng về phía y và Quả Quả bên dưới. Mắt Tiêu Sắt không hề rời khỏi Lân Vương đang đánh mất lý trí trước mặt. Khi phát hiện Lân Vương phun ra hỏa lôi, Quả Quả lại không hề phát giác ngược lại còn muốn chạy lao về phía đó, hắn lập tức đẩy Lôi Vô Kiệt ra, phóng đến chỗ Quả Quả.
Lôi Vô Kiệt thần hồn vừa mới tụ về đầy đủ đã bị Tiêu Sắt đẩy một cú trời giáng, ngã nhào trên mặt băng, đau ê ẩm cả người, hắn lòm còm ngồi dậy, cáu gắt liếc mắt sang muốn mắng Tiêu Sắt một trận nhưng ánh mắt liền dịu đi, khi thấy Tiêu Sắt điên cuồng lao đến, hai tay ôm lấy cánh tay Quả Quả, hai người lăn dài trên mặt băng để tránh mấy hỏa lôi đang bay đến.
“Tiêu Sắt!” Quả Quả bừng tỉnh, nhìn Tiêu Sắt phía trên chắn cho nàng, tâm tình kịch liệt rối bời, nàng không biết phải nói gì. Chỉ kịp gọi tên hắn một tiếng.
Tiêu Sắt ở khoảng cách cực gần với Quả Quả, lại nhìn vào ánh mắt đen long lanh có chút phức tạp, giọng điệu gọi tên hắn lại nhẹ nhàng êm ái như muốn làm nũng. Hắn lập tức thu người, ngồi sang một bên, không nhìn lại nàng khẽ nói, “Xem như chúng ta không ai nợ ai.”
“Có nghĩa khí.” Quả Quả bật ngồi dậy, mạnh miệng cười, ngón cái vươn cao, bật be like với hắn. Nàng nhanh chóng đứng lên ngóng về phía xa dò tìm tung tích Vô Tâm.
Tiêu Sắt đứng dậy, nắm cổ tay Quả Quả giữ lại, mặt toát ra vẻ nghiêm nghị. “Không được chạy loạn!”
“Đáng ghét!”
Lôi Vô Kiệt tức giận đùng đùng khi Lân Vương dám gây nguy hiểm cho Quả Quả, làm hại Vô Tâm. Hắn nhất định sẽ không tha cho nó. Dù cho nó là linh thú vạn năm hung bạo đến thế nào đi nữa, hắn cũng không cho phép nó chạm tới nàng, làm tổn hại đến bằng hữu của hắn. Nhân lúc Lân Vương sơ suất do mãi mê nhìn về phía Vô Tâm, hắn liền dùng Vô Phương Quyền nhảy lên đấm tới con mắt trên trán đang nhắm lại của Lân Vương. Nhưng Lân Vương chính là muốn để lộ sơ hở này dụ Lôi Vô Kiệt sa bẫy. Khi quyền chỉ cách con mắt thứ ba trong gang tấc, Lân Vương đột nhiên mở mắt, phóng ra một tia tử quang chết chóc, nhằm trực tiếp nhanh gọn đưa Lôi Vô Kiệt vào đường chết. Lôi Vô Kiệt phản ứng nhanh nhẹn ngay tức khắc liền phải thu quyền lực, nghiêng người đi hướng khác, nắm lấy một bên sừng của nó nhảy ra phía sau. Tia tử quang lại phá banh một núi băng sừng sững phía sau Tiêu Sắt và Quả Quả.
Cũng bởi vì lúc nhảy lên tung quyền, trong mắt Lôi Vô Kiệt không chỉ có một mình Lân Vương trong đó mà còn có hình ảnh Vô Tâm từ đằng xa phía sau cũng đang phóng đến. Lôi Vô Kiệt hai tay nắm sừng Lân Vương lôi ngược về phía sau, chân hắn móc vào chiếc gai gần nhất trên cổ làm điểm trụ, dùng lực bẻ đầu Lân Vương ngửa thẳng lên trời. Vô Tâm đằng sau lao đến đạp lên lưng Lân Vương mấy cái rồi nhảy đỉnh đầu Lân Vương đứng trên đó.
“Định!” Quả Quả thấy Vô Tâm xuất hiện, trong lòng yên ổn, liền chắp tay sử dụng Bất Động Tâm Thuật giúp hắn thuận lợi tiêu diệt Lân Vương.
Lân Vương bất động. Trong đôi mắt khiếp hãi kinh hồn của Lân Vương giờ đây căng đầy hình ảnh Vô Tâm đang dốc toàn lực, hai tay mang theo gai nhọn đâm xuống con mắt thứ ba trên trán nó. Khi mũi gai chỉ cách mắt Lân Vương trong gang tấc, Vô Tâm bất ngờ dừng lại, hắn không thể hạ mũi gai xuống thêm một chút nào nữa.
“Ngươi làm sao không hạ thủ?” Tiêu Sắt bên dưới thấy Vô Tâm chần chừ trong lúc này, hắn nhịn không được cáu gắt quát hỏi.
“Vô Tâm ngươi nhanh tay một chút, ta sắp không giữ nổi nữa.” Quả Quả gắng sức giữ Lân Vương không cho nó động đậy, đến nổi hai tay run rẩy, gương mặt cũng méo mó khó coi.
“Ta không làm được!” Vô Tâm bất lực la lên.
Đúng vậy, hắn không làm được, hắn không thể làm được. Bởi vì hắn là một hòa thượng ah. Hòa thượng thì không thể phạm sát sinh. Dẫu cho trong Thông Thiên Tháp mọi thứ diễn ra đều là ảo giác, nhưng đối với hắn những việc đã làm, đã chứng kiến là không thể xóa nhòa, cũng không thể thay đổi. Hắn không thể phạm sát sinh dù cho chỉ là trong ý niệm.
“Ngươi không làm, để ta làm!” Tiêu Sắt hiên ngang hào hùng nhắm thẳng Lân Vương phóng lên.