Đọc truyện Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành – Chương 47: Lạc Vào Viễn Cảnh – Thông Thiên Tháp
“Kỳ lạ!”
“Vu Điền Quốc không phải là một nước lớn gì. Nhưng lại có đường thông thương với Bắc Ly. Không nói khách vãng lai qua lại không ngớt. Nhưng trên quan đạo cũng không nên có cảnh tượng này chứ?”
Vô Tâm đi trước, vẻ mặt lẫn giọng nói đều biểu lộ sự khó chấp nhận sự thật. Quả Quả, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt đảo mắt nhìn quanh. Bốn người bọn họ thật không thể tin được cảnh tượng hoang tàn trước mắt. Quả Quả bỗng cúi đầu ngẫm nghĩ, “Cảnh tượng này có chút quen quen…”
“Đúng rồi!” Lôi Vô Kiệt hai tay vác đồ nặng nhưng cũng hùng hồn đập tay một cái, sau đó chống hông, phát biểu: “Chúng ta cũng đi hơn nửa ngày rồi, thế mà không gặp được người nào.” Lôi Vô Kiệt khó hiểu, hai tay đưa lên, “Chuyện gì thế này?”
“Thì ra chỉ mới đến tập 12.” Quả Quả ảo não đứng lặng, cuối cùng nàng cũng nhớ ra cảnh tượng tiêu điều này là ở tập 12 trong phim. “Sau đó trong một đêm mưa gió Tiêu Sắt sẽ đi gặp sư phụ hắn Bách Hiểu Sinh.”
Vô Tâm tay đặt hờ lên cằm suy đoán, “Chẳng lẽ Vu Điền Quốc đã xảy ra đại biến cố gì?”
Lôi Vô Kiệt gãi đầu, bước đến gần Tiêu Sắt ngỡ ngàng, “Không nghe nói qua.” Lôi Vô Kiệt chợt nghĩ ra một ý kiến khác, “Hay là đổi quan đạo khác rồi?”
Tiêu Sắt bên cạnh nhẫn không được liền đánh vào đầu Lôi Vô Kiệt một cái, mắng, “Tên ngu ngốc nhà ngươi!” Tiêu Sắt tay lại ôm trước ngực, bước lên phía trước, “Ngươi tưởng quan đạo là đường sông à? Còn đổi đường?”
Lôi Vô Kiệt bị đánh đau nhưng vẫn hiên ngang tay chống hông, nghênh mặt lên cãi lại, “Chữ đó phải là “bổn hóa”.”
“Ở chỗ ta gọi là “ngận nhị” (rất ngốc, rất đần độn).” Quả Quả không nghĩ ngợi nữa, cứ vô tư bước đến tham gia cuộc tranh luận với ba người họ.
Tiêu Sắt bị Quả Quả và Lôi Vô Kiệt hai người liên kết tấn công mình hắn, thật không công bằng nên đành bỏ mặc họ mà bước đến một tảng đá ven đường vừa đặt hai tay nải xuống, rồi ngồi xuống bên cạnh vừa thong thả nhìn tới Vô Tâm nói, “Đừng đi nữa, hòa thượng. Chúng ta đã lạc đường rồi. Không phải ngươi cũng không biết đường đó chứ?”
Quả Quả nhìn sang Tiêu Sắt, phía sau lưng hắn hoàn toàn không có cái cây nào theo nguyên tác cho Lôi Vô Kiệt leo lên, “Có lẽ cốt truyện lại thay đổi rồi.”
“Ta đã xem qua bản đồ rồi.” Vô Tâm bước đến một bước, nhìn Tiêu Sắt giải bày, “Gần đây chỉ có một quan đạo này đến Vu Điền quốc. Chúng ta đi theo con đường này, sao mà lạc được?”
Tiêu Sắt tay gác lên tảng đá, nghe Vô Tâm nói vậy liền khinh khi hừ một tiếng tay còn lại chỉ vào con đường trước mặt, bình nhiên đáp, “Ngươi xem con đường này, có giống quan đạo chút nào không? Đây rõ ràng là đường hoang người ta đạp ra thôi. Trên bản đồ sao lại không có đánh dấu chứ. Đây là đường ngươi muốn đi à?”
Vô Tâm tay lập chưởng, ra vẻ đứng đắn nói, “Thiện tai! Thiện giả trong Niết Bàn, đường không hỏi thế sự. Khó mà không đi nhầm đường.”
Tiêu Sắt nhìn đến liền bực bội phất tay, “Bớt văn vẻ đi!” Sau đó quay sang nhìn Vô Tâm đáp trả hắn. “Kẻ phàm tục không tìm được đường muốn đi, đi loạn xạ nên mới lạc…”
Tiêu Sắt đang định tranh luận nảy lửa với Vô Tâm thì bị Quả Quả chạy tới, nắm vạt tay áo Vô Tâm lôi đi, “Không cần cãi nữa ah! Đi đến phía trước một lúc xem sao?”
Tiêu Sắt hậm hực trong lòng, đạo lực vác hai tay nải lên cũng không nhỏ, nặng bước đi theo phía sau Vô Tâm và Quả Quả. Lôi Vô Kiệt cũng lót cót theo sau.
Đi một đoạn, bỗng nhiên một cơn gió kéo đến làm bốn người rét run. Quả Quả liền ôm choàng qua, hai tay xoa xoa hai cánh tay giữ nhiệt, thắc mắc. “Không đúng lắm nga! Thời tiết tại sao lại thay đổi rồi.”
Thời tiết đột ngột thay đổi, một cơn gió thổi qua làm người ta lạnh thấu xương. Đây là Tây Vực, bốn bề gió cát khô nóng hơn nữa còn là ban ngày, sao lại có thể có hàn khí quanh đây? Bốn người thấy lạ, liền dừng chân đứng lại, nhìn ngó xung quanh. Tầm nhìn của họ bị thu hẹp lại, chớp mắt một cái, hàn khí càng lúc càng hung hãn bao trùm lấy họ. Cảm giác lạnh buốt từ dưới lòng bàn chân truyền lại, họ liền nhìn xuống chân.
“Băng??? Sao lại có băng???” Quả Quả vội co chân sững sốt, thản thốt.
Khi ngước mặt lên, cảnh tượng trong tầm mắt họ chính là một vùng trắng xóa băng tuyết trùng trùng, với những dãy núi băng hùng vĩ, mặt băng dưới chân họ rộng lớn mênh mông không thấy bờ, hàn khí luôn bao phủ phía trên mặt băng. Quả Quả trông thấy cảnh này, nàng cứ ngỡ mình đang có chuyến du lịch khám phá vùng Thiên Đường Băng Giá – Nam Cực hay nàng đang lạc vào phim hoạt hình Kỷ Băng Hà, chốc nữa sẽ gặp được voi Ma mút Manny, lười Sid và hổ răng kiếm Diego?
Một đạo nhỏ màu trắng từ từ hiện lên vẽ ra một hình lục giác ma thuật bao quanh họ. “Có động tĩnh. Cá sa lưới rồi. Để xem các ngươi làm sao tẩu thoát??? Haha…” Một thanh âm cười ngạo nghễ cất lên.
“Chuyện này là sao?” Quả Quả và Lôi Vô Kiệt kinh ngạc, hết nhìn dưới chân lại nhìn lên Vô Tâm và Tiêu Sắt đầy khó hiểu.
“Chúng ta đã lạc vào viễn cảnh.” Tiêu Sắt sau khi quan sát tình hình liền rầu rĩ thở dài chắc nịch đáp.
“Trong Thông Thiên Tháp biến hóa khôn lường, độ nguy hiểm rất cao, chúng ta tuyệt đối phải đề cao cảnh giác. Mọi người mau đứng cạnh nhau.” Vô Tâm hoảng hốt nhìn ba người họ, gấp rút hô to.
Quả Quả và Lôi Vô Kiệt bị sắc mặt của Vô Tâm dọa sợ liền nhanh nhảu nhảy đến gần sát bên đối lưng với hắn.
“Không biết người giăng sẵn trận pháp này là vô tình hay cố ý nhưng nếu đã vào Thông Thiên Tháp thì chúng ta chỉ có con đường duy nhất là đi đến đỉnh tháp để phá vỡ nó.” Tiêu Sắt tay ôm trước ngực, bước nhanh đến tụ hội cùng ba người họ.
“Hai người đang nói gì? Ta không hiểu.” Lôi Vô Kiệt gãi đầu, quay sang hỏi.
“Tiểu Kiệt à, theo tình hình trước mắt tức là chúng ta đã lọt vào trận pháp của Thông Thiên Tháp. Còn Thông Thiên Tháp là cái quái gì, ta cũng không biết.” Quả Quả bên cạnh nhẹ nhàng giải thích, nàng có vẻ không sợ hãi chút nào, ngược lại còn có tí hứng thú, hiếu kỳ.
“Thông Thiên Pháp Trận dùng pháp bảo là Thông Thiên Tháp để bố trận, lấy Huyễn trận – trận pháp tạo ảo giác và Truyền Tống trận – trận pháp dịch chuyển làm trận chính. Tùy theo người bố trận đạt bao nhiêu tầng công lực mà có thể xây Thông Thiên Tháp cao lên bấy nhiêu tầng. Mỗi một tầng sẽ dùng một loại trận pháp khác nhau để giam giữ kẻ địch.” Vô Tâm phía trước nghiêng mặt về Quả Quả phía sau giảng giải, không quên đề cao cảnh giác.
“Có bao nhiêu loại trận pháp?” Lôi Vô Kiệt liếc mắt lên hỏi tiếp, mức độ tự phòng ngự không cao.
“Thông thường có tám trận pháp: Công Trận còn được gọi là Sát Trận – trận pháp tấn công, Khốn Trận – trận pháp vây khốn, Huyễn Trận, Phong Ấn Trận – trận pháp dùng để phong ấn, Cấm Trận – trận pháp tạo cấm chế, Truyền Tống Trận, Triệu Hồi Trận – trận pháp dùng để triệu hồi linh thú.” Tiêu Sắt từ tốn đáp, ánh mắt không ngừng chuyển động.
“Vậy làm sao để thoát ra khỏi pháp trận này?” Quả Quả đầu lắc qua lắc lại thắc mắc như con lật đật, hoàn toàn không phòng bị.
“Để thoát ra khỏi pháp trận cách duy nhất chính là tìm ra quy luật của trận để phá từng trận. Mỗi tầng tháp bị phá vỡ sẽ chuyển dịch, đưa chúng ta lên tầng tiếp theo, đối mặt với một trận pháp mới. Cứ thế phá vỡ hết thảy các tầng tháp thì coi như phá được trận. Thoát ra ngoài.” Vô Tâm ánh mắt quét ngang quét dọc, hắn luôn trong tư thế sẵn sàng ứng phó với bất kỳ tình huống nào đột nhiên xảy ra.
“Nếu không phá được trận thì sẽ thế nào?” Lôi Vô Kiệt thanh âm có chút sợ sệt, cất tiếng nghi hoặc.
“Chết trong trận.” Vô Tâm và Tiêu Sắt không có quay đầu, chỉ có ánh mắt sắc hơn một chút, đồng thanh nghiêm giọng trực tiếp đáp.
“Không phải đáng sợ vậy chứ?” Quả Quả và Lôi Vô Kiệt đều nhe răng, nhăn mặt.
“Còn đáng sợ hơn hai người tưởng nhiều.” Tiêu Sắt quay mặt qua nghiêm túc bồi thêm một câu.
Lôi Vô Kiệt bị câu nói của Tiêu Sắt dọa cho run sợ trong lòng, hắn đưa mắt nhìn sang Quả Quả bên cạnh, rồi quay về cẩn trọng cung tay phòng vệ, hắn nhất định sẽ bảo vệ tốt cho nàng trước mọi nguy hiểm.
“Hình như đây cũng là một loại Vu Thuật?” Quả Quả một tay ôm eo, một tay vuốt loạng tóc, suy đoán.
“Đúng vậy.” Vô Tâm nhanh chóng gật đầu khẳng định.
“Vậy ta có thể phá được.” Quả Quả tay còn lại búng một cái rõ to, âm thanh hoan hỉ cất lên.
“Cô đừng có mơ, trong Thông Thiên Pháp Trận thì Vu Thuật bị ức chế, công lực giảm đi một nửa. Võ công cũng giảm đi ba phần.” Tiêu Sắt trong giọng có chút khinh bỉ.
“Thế khác nào ép người ta vào đường chết.” Quả Quả tức giận, mặt mày méo mó giậm giậm chân.
“Thông Thiên sao lại chẳng thể thông thiên.
Thiên giới có lối, cớ sao không nhập?
Pháp trận u minh, đã vào khó thoát.
Trận pháp vây khốn, còn trơ xương cốt.” (*)
Tiêu Sắt liền ngâm một bài thơ, quay đầu nhìn Quả Quả, âm thanh như thở than. “Cô chưa từng nghe qua bài thơ này sao? Thông Thiên Pháp Trận, Thiên Nhập Thoát Cốt. Cả trời cũng khó thoát đấy.”
“Xí! Ta đây “phước như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn”.” Quả Quả ngón trỏ quẹt ngang mũi nghênh mặt, độ ngạo mạn lại tự động tăng lên, tay siết chặt hình quả đấm, phất đi. “Chỉ là một cái tháp mẻ mà muốn giữ được ta? Đi ngủ đi!”
“Cô đừng quá kiêu căng, thoát ra khỏi đây rồi hẳn tính.” Vô Tâm liền phải lên tiếng áp cái tính không sợ trời chẳng sợ đất kia của Quả Quả xuống.
Quả Quả tâm tình chợt hưng phấn không tưởng, nàng không sợ ngược lại còn bị Thông Thiên Tháp kích thích thần kinh trung ương. Nàng mở to mắt, ngông cuồng tuyên bố. “Tốt thôi. Dù là địa ngục ta cũng muốn vào, náo loạn một phen!”
“Đúng là không biết trời cao đất dày!” Tiêu Sắt câu trước đã muốn chửi, câu sau tuyệt nhiên không để mất cơ hội, liền chu môi mắng cho thỏa lòng.
“Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?” Lôi Vô Kiệt nhất thời cười khổ.
“Đương nhiên là tiến vào rồi!” Quả Quả vẫn nghênh ngang hùng dũng như cũ, tự đấm vào lòng bàn tay một cái.
Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt nhìn sang chỉ biết bó tay với Quả Quả. Nhưng đã vào Thông Thiên Tháp thì không còn đường lui, họ cũng chỉ có thể dũng cảm tiến về phía trước cùng nhau phá trận để thoát ra thôi. Thế là Vô Tâm, Tiêu Sắt ở phía trước cẩn thận từng bước, bước đi, mắt dáo dác phòng thủ. Quả Quả và Lôi Vô Kiệt phía sau, nhẹ bước lui tiến tới ngay sau lưng hai người kia, giữa bốn người không hề có khoảng trống. Vì sự an toàn của nhau mà ai cũng phải thận trọng hơn.
“Vô Tâm ngươi nói xem, tầng đầu tiên là trận pháp quái quỷ gì? Đi mãi cũng chẳng thấy gì khác ngoài lạnh. Lạnh quá đi.” Quả Quả xuýt xoa hai cánh tay, đến cả hai chân cũng run cầm cập lên vì lạnh.
“Ta cũng không chắc, có lẽ đây là trận pháp vây khốn chăng???” Vô Tâm khẽ lắc đầu, đoán mò.
Chưa kịp nói dứt câu, mặt băng bên dưới chợt rung chuyển mạnh dần lên, khiến cho bốn người họ khó giữ được thăng bằng mà chao đảo ngả nghiêng. Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt liền quay sang giữ chặt Quả Quả cho nàng khỏi té ngã.
Đột nhiên cơn rung động dừng lại, trả lại sự yên tĩnh lúc đầu. Tiêu Sắt ánh mắt khinh rẻ hai nam nhân kia, trên gương mặt biểu lộ rõ bốn chữ “trọng sắc khinh bạn”.
Quả Quả sau cơn chấn động, chợt khó hiểu, ca thán, “Lại chuyện quái gì nữa đây???”
“Mọi người xem!” Lôi Vô Kiệt hốt hoảng thét toáng lên, chỉ tay xuống chân, mống mắt kích động.
Ba người vội nhìn xuống chân, sắc mặt đồng loạt liền biến đổi, đôi mắt và đôi môi từ từ mở to hết cỡ. Thứ làm cho bốn người bọn họ kinh hãi chính là một quái vật khổng lồ màu đỏ nằm sâu dưới lớp băng dày kia. Họ đang đứng ở trung tâm của con vật to xác đó, có lẽ cơn chấn động ban nãy là do nó gây ra. Cả bốn người hoàn hồn, Tiêu Sắt một thân, Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt vội kéo Quả Quả nhảy về phía sau cách xa con vật to lớn ấy. Họ nhất thời cũng không nhìn rõ đây là con gì?