Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành

Chương 43: Tâm Sự Đêm Khuya (3)


Đọc truyện Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành – Chương 43: Tâm Sự Đêm Khuya (3)

Màn đêm bắt đầu bao trùm, Quả Quả nhảy chân sáo vui vẻ ca hát nghiêu ngao đến trước phòng Sùng Lãm. Nàng vừa đến cũng là lúc bốn nam nhân kia đến. Mọi người đều có mặt đầy đủ trước điểm hẹn. Sùng Lãm mở cửa, Quả Quả nhanh chóng nghiêng đầu đáng yêu chào hỏi.

“A Lãm đại ca, chào buổi tối.”

“Chào mọi người.” Sùng Lãm cũng lên tiếng đáp lại.

Cả bọn nhanh chóng ngồi vào bàn. Sùng Lãm, Quả Quả, Lam Cổ chủ, Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt và Vô Tâm nối lại thành một vòng tròn quanh ánh nến mập mờ làm cho không khí có chút âm u.

“A Lãm, huynh muốn ta làm gì trước đây? Kể chuyển kinh dị hay là bày mưu tính kế cho huynh đây?” Quả Quả tay chống cằm, nhướng nhướng mắt hỏi.

“Hay là… kể chuyển trước đi.” Sùng Lãm dù rất muốn nghe Quả Quả bày kế như cũng phải kìm nén, bớt lộ liễu vì hắn biết Quả Quả đang ngầm trêu chọc hắn nên đành phải chọn cái còn lại.

“Được.” Quả Quả gật gù quay mặt về. Nàng nhìn thấy có sẵn trà và ba dĩa bánh thơm lừng, liền đẩy chúng sang một bên trịnh trọng khuyến cáo. “Trà bánh nên dẹp sang một bên. Trong lúc ta kể chuyện tuyệt đối không được ăn uống.”

“Trước tiên ta sẽ nói đến mấy căn bệnh kinh dị mà ta biết.” Quả Quả đột nhiên nghiêm túc hẳn lên. Nàng nghĩ ngợi một chút, “À mà nói chắc mọi người không tưởng tượng ra được. A Lãm huynh cho ta mượn bút mực.”

Quả Quả toang chạy đến bàn lấy bút mực, màu, hí hoáy vẽ một lúc. Cả năm thiếu niên hiếu kỳ chăm chăm nhìn xem Quả Quả đang bày trò gì.

“Xong rồi ah.” Quả Quả mang một xấp giấy tới, úp xuống bàn, nàng ngồi xuống, ra vẻ thần bí làm cho mọi người vô cùng tò mò.

“Mọi người chuẩn bị tinh thần sẵn sàng hết chưa? Ta bắt đầu đây!” Quả Quả nghịch ngợm khơi mào sôi nổi.

“Đây được gọi là Hội chứng Proteus.”


Quả Quả hai tay giơ lên bức họa minh họa cho căn bệnh này. Trong bức họa là hình ảnh một người với bàn tay bàn chân chỗ phì to, phòng nhỏ, hình thù biến dạng, các khớp xương hình thành lệch lạc làm cho cơ thể xiêu vẹo kỳ hoặc khó coi và khó cử động.

“Mọi người thấy sao?” Quả Quả nhìn vào bức họa rồi ngước mắt nhìn sắc mặt năm nam tử kia, nàng rất điềm tĩnh thử hỏi.

Họ nhìn đăm đăm bức họa, mắt còn tròn hơn cả mặt trăng đêm nay, mặt vô biểu cảm.

“Hội chứng Proteus còn được gọi là hội chứng Wiedemann và cho đến nay các biện pháp điều trị hiện vẫn đang được nghiên cứu.” Quả Quả chỉ vào dòng chữ ghi tên bệnh bên dưới bức họa, giải trình thêm về căn bệnh này cho họ hiểu.

Cảnh tượng giống như một vị lão sư đang nhiệt tình dạy bảo cho các tiểu đồng học. Nhưng tiết học này có tên là Tiết Học Kinh Dị vì cô giáo chỉ dạy toàn những thứ kinh dị, thách thức độ gan dạ của học sinh.

Quả Quả để bức họa Proteus xuống, tiếp tục đưa bức họa khác lên. Lần này là hình một người với hai hàm răng dài, xếu xáo và xương hàm lồi ra bên ngoài do da thịt trên gương mặt bị hoại tử, mất đi. “Còn đây là bệnh cam tấu mã.”

“Đây là căn bệnh khá phổ biến ở châu Á và châu Phi, và bệnh xảy ra khi vi khuẩn xâm nhập vào cơ thể do ăn uống không vệ sinh, dùng nước bị ô nhiễm, sự thiếu hụt dinh dưỡng hoặc các căn bệnh làm suy giảm hệ miễn dịch.” Quả Quả lại huyên thuyên giảng thuyết. Khi nàng nhìn lên, chỉ thấy năm nam nhân kia hình như xương hàm cũng có chút vấn đề, miệng không khép lại được, dù cho có dùng lực ép mạnh đến thế nào.

“Bệnh u nấm.” Quả Quả lại lặp lại hành động đó. Trong bức họa lần này là một bàn chân tím tái, sưng to biến dạng, rất khó để hình dung so với bàn chân bình thường.

“Bệnh viêm mô hoại tử. Còn được gọi là bệnh vi khuẩn ăn thịt người. Đây là căn bệnh hiếm gặp do một số loại vi khuẩn gây nên trong đó có liên cầu khuẩn nhóm A. Căn bệnh này rất nghiêm trọng, da của bệnh nhân như bị thối rữa. Từ một vết thương nhỏ, những bệnh nhân có cơ địa đặc biệt gặp phải loại vi khuẩn này sẽ bị nó ăn lan một cách nhanh chóng các mô tế bào, hoặc da thịt chung quanh các cơ bắp. Bệnh đặc trưng bởi tình trạng viêm mô tế bào tiến triển nhanh, có thể gây tử vong trong vòng 24 giờ và tỷ lệ tử vong lên tới trên 70%.” Quả Quả vừa nhìn hình vẽ vừa giải thích, mặt không biến sắc.

Lúc này, chỉ thấy năm người bọn họ đờ đẫn hết cả ra. Gương mặt trắng bệch, không nói nên lời, không ngừng nuốt thứ gì đó trong cổ họng xuống.

“Bệnh Lamprey.” Quả Quả mặc nhiên đưa hình vẽ khác lên với một con mắt quái dị nằm chuyển chệ ở trung tâm khung hình. “Đây là loại bệnh lý gây kinh sợ nhất với tổn thương trên cơ thể, nhất là ở mắt trông như những gai mít màu vàng hay giống miệng của một con cá chình đang há ra với những vòng răng lởm chởm và cái họng sâu hoắm. Đáng buồn là hiện nay vẫn chưa thể tìm ra nguyên nhân và cách điều trị bệnh cho căn bệnh khủng khiếp này.”


“Bệnh nhiễm trùng giòi Maggot đây được xem là bệnh ghê nhất trong tất cả các chứng bệnh kỳ quái. Những bệnh nhân mắc chứng bệnh này bị giòi làm tổ trên cơ thể, ở bất kỳ vị trí nào mà chúng muốn như ổ miệng, tay, chân, mặt…” Quả Quả gương mặt vẫn thản nhiên thuyết trình không hề khiếp đảm. Nàng chỉ tay vào bức tranh một bàn tay bị giòi làm tổ có nhiều lỗ miệng giống như tổ ong. Nhưng khác ở chỗ là lỗ miệng rất to và có màu đỏ máu rất ghê rợn.

“Ngoài ra còn có hội chứng ma cà rồng, hội chứng người da xanh, hội chứng muốn ăn các thứ phi thực phẩm,… Mọi người thấy sao? Có kinh dị không?” Quả Quả để nốt bức họa cuối cùng xuống bàn. Nàng vẫn còn vui vẻ được, phấn khích vừa đi tới đi lui vừa kể, rồi nhìn họ hỏi tiếp.

Năm người đến cuối cùng cũng không thể gồng mình lên kìm nén được nữa. Liền một loạt quay người ra sau lưng, nôn mửa khan một hồi vì kinh tởm, trên trán mồ hôi lấm tấm. Họ từ lúc sinh ra tới giờ chưa từng gặp qua những thứ kinh dị, đáng sợ như thế. Đã vậy, tranh Quả Quả vẽ lại cứ y hệt như các ảnh chụp màu siêu nét. Thật là dọa người sợ chết khiếp đi mà. Dù là người bạo gan đến mức nào, khi nhìn thấy và nghe thấy những căn bệnh này, tay chân cũng phải mềm nhũn ra, ruột gan cũng phải teo nhỏ lại. Tim cũng phải run rẩy sợ hãi đòi trốn đi. Bọn họ người thì lau mồ hôi, người lau miệng, nhìn Quả Quả như quái vật, Tiêu Sắt ánh mắt vẫn còn chút run rẩy cảm thán. “Cô có phải là người không?”

“Cái kinh dị nhất ta vẫn còn chưa nói mà. Đó là các bộ phim kinh dị với đầy rẩy máu me, chết chóc, bạo lực…” Quả Quả cao hứng định tiếp tục kể mấy phim kinh dị nàng từng xem nhưng lại bị Sùng Lãm ngữ khí sợ sệt can ngăn. “Được rồi Quả Quả, bỏ qua chuyện này đi nga.”

“Được thôi.” Quả Quả thấy dáng vẻ thân tàn ma dại của họ liền thương tình mà dẹp bỏ ý định khủng bố tinh thần họ sang một bên. Nàng ngồi xuống, nhanh chóng chuyển đề tài. “Giờ thì đến chuyện chính.”

“A Lãm huynh, Nhất Tiếu tỷ thích màu gì?” Quả Quả chống tay lên thái dương, nhìn Sùng Lãm hỏi.

“Màu hồng (hồng không phải đỏ). Nàng ấy lúc nào cũng mặc hồng y.” Sùng Lãm ngay tức khắc trả lời ngay tựa như không cần suy nghĩ. Có lẽ hình bóng Nhất Tiếu đã in sâu, khắc khảm vào trong tim hắn. Không một giây phút nào hắn lãng quên hình bóng, nụ cười của nàng.

“Thích màu hồng, lại trong sáng, thuần khiết. Rất giống Tiểu Bạch Thỏ nha. Hay là A Lãm huynh trở thành Tổng Tài Bá Đạo đi. Rất hợp nga.” Quả Quả búng tay đắc ý nêu ra ý tưởng lớn.

“Tổng tài bá đạo là cái gì?” Năm vị thiếu niên vô cùng ngỡ ngàng khó hiểu, đây là lần đầu tiên họ nghe thấy những ngôn từ này.

“Tức là…” Quả Quả đứng lên, quay sang túm cổ áo Sùng Lãm lôi hắn đứng dậy. “Khi gặp được Nhất Tiếu tỷ, huynh không cần nói gì hết, trực tiếp cưỡng hôn tỷ ấy một cái, mọi chuyện sau đó tính sau.” Nàng nhót chân mặt kề mặt rất gần với Sùng Lãm, làm ra kiểu muốn cưỡng hôn hắn, để minh họa cho lời nàng đang nói.

“Chuyện này…. chuyện này…. ” Sùng Lãm bối rối, đôi mắt đen đảo loạn xạ, liền lùi về sau né tránh Quả Quả.


Bốn thiếu niên bên dưới mắt nhìn trân trân hai người, hàm răng nghiến lại, gân xanh nổi lên.

“Đừng tưởng ai cũng háo sắc như cô. Từ đầu ta đã nghi ngờ mấy cách quỷ quái của cô, không có gì tốt đẹp.” Tiêu Sắt chống tay xuống bàn đứng dậy mắng nhiếc.

“Vậy ngươi có cách hay gì? Mau nói ra.” Quả Quả buông tay, quay lại đập tay xuống bàn quát lại hắn.

Tiêu Sắt bị hỏi khó, trước giờ toàn là nữ nhân thích hắn chứ hắn chưa từng thích nữ nhân nào cả, dù đã tiếp xúc qua không ít nữ tử trong thiên hạ. Kinh nghiệm yêu đương nói trắng ra là bằng không. Huống hồ gì lại nói đến nghĩ cách khiến “gương vỡ lại lành”. Tiêu Sắt phút chốc liền bất lực, nhưng vẫn khí khái đáp, “Ta… không có.”

Quả Quả lia mắt sang nhìn Lam Cổ chủ, Lôi Vô Kiệt và Vô Tâm. “Bọn ta càng không có cách.” Vô Tâm bất đắc dĩ nhún vai. Hắn thân là hòa thượng, không thể gần nữ sắc, mấy chuyện kiểu tình ái này càng âm bảy chữ số. Lôi Vô Kiệt, tên ngốc tử này thì có thể nghĩ ra được cách gì sao? Lam Cổ chủ chỉ biết cười khổ, bản thân hắn vừa mới tỏ tình thất bại xong nga.

“Vậy quyết định theo cách của ta đi.” Quả Quả ôm tay hình quả đấm, gương mặt biểu lộ sự kịch liệt khuyến khích cho Sùng Lãm làm theo cách của nàng.

“Quả Quả ta thấy cách đó… không ổn lắm.” Sùng Lãm e ngại, gãi đầu.

“Huynh là nam nhân, phải mạnh mẽ bá đạo lên. Ở chỗ ta, nữ nhân rất thích nam nhân như thế, ta cảm thấy họ thật sự rất ngầu, rất soái nga.” Quả Quả vỗ vỗ hai bắp tay Sùng Lãm khích lệ hắn. Nhưng lại thấy giống như nàng đang dùng lời ngon tiếng ngọt xúi dục, dụ dỗ, lôi kéo người hiền lương vào con đường đầy rẫy tội lỗi. Sau đó nàng còn cười híp cả mắt bật be like ở cuối câu.

“Thì ra cô ta thích loại này.” Vô Tâm trong đầu ồh lên một cái. Nàng bị hắn phát hiện bí mật rồi. Nhưng sự tinh ý này hình như không thích hợp (với thân phận hòa thượng của Vô Tâm) cho lắm. Nên liền bị Vô Tâm dập tắt đi.

“Thật ra… ta và Nhất Tiếu vẫn chưa đến mức này.” Sùng Lãm có chút xấu hổ, tay không ngừng sờ sờ lên mặt, che đi một phần gò má như kiểu không muốn bị người khác phát hiện hắn đang đỏ mặt.

“Hả??? Huynh ăn chay sao???” Quả Quả kinh ngạc tột độ, hai mắt to tròn lại càng tròn to hơn nữa. Nàng cảm thấy tức cười, trên đời còn có nam nhân vừa ôn nhu, trầm ổn, thâm tình, tâm địa lại vô cùng trong sáng. Trước mặt người mình yêu lại có thể vững vàng tương kính như thế. Sùng Lãm đúng là hàng hiếm trăm năm mới gặp. Nàng thật muốn hỏi hắn, có thật hay không trong tim hắn không hề có chỗ cho tia đen dục vọng muốn thân thiết hơn với Nhất Tiếu – nữ nhân hắn đem lòng yêu thương. Mà sao có thể hỏi trắng ra như vậy nên đành phải hỏi thế này.

“Ăn chay, ta không có.” Sùng Lãm càng không hiểu ý tứ trong câu hỏi của Quả Quả. Hắn chỉ hiểu theo nghĩa đen nên liền thành thật phủ nhận.

Nhìn Sùng Lãm ngốc nghếch đáng yêu như vậy, Quả Quả càng tức cười hơn. Nàng vội che miệng cố nhịn lại sự hoan hỉ trong cổ họng. Nàng xua tay,


“Ta không phải ý này.”

“Thật đáng tiếc! Hiếm lắm mới gặp được mỹ nam vừa tốt vừa đáng yêu như A Lãm huynh. Thế mà lại là chậu đã có sẵn hoa. Haiz… cuộc đời bất công. Không biết sau này nam nhân của ta là người có tính nết như thế nào đây?” Quả Quả mắt nhìn Sùng Lãm đắm đuối, nghĩ ngợi miên man.

“Vậy lần đó hôn ta chính là nụ hôn đầu của huynh?” Quả Quả chợt bừng tỉnh, ngạc nhiên nghi vấn liền một mạch.

Quả Quả cảm thấy tội lỗi chồng chất. Lương tâm trỗi dậy mạnh mẽ. Ngay cả người Sùng Lãm yêu nhất hắn cũng chưa hôn mà nàng lại ép buộc như thế cướp mất nụ hôn đầu quý báu mà hắn gìn giữ. Nụ hôn đầu là vật quan trọng và đầy ý nghĩa như thế đáng lý ra phải dành riêng cho Nhất Tiếu người hắn yêu thương. Nàng đúng là tán tận lương tâm, tội nhân thiên cổ, tội ác tày trời, thiên địa bất dung mà. Quả Quả liền líu ríu giải bày. “Ah…. ta… ta… thật không cố ý đâu. Nếu biết vậy ta sẽ không yêu cầu như thế.”

“Không sao, chuyện qua rồi. Nếu không có cô, ta cũng không thể sống đến hôm nay.” Sùng Lãm đặt tay lên vai trấn an tinh thần Quả Quả. Hắn biết nội tâm nàng đang gào thét dữ dội thế nào.

“Nhưng đây cũng không thể tính là nụ hôn đầu. Phải là môi chạm môi mới tính nha.” Quả Quả sau một hồi hoảng loạn nàng sực nhớ ra, xem như là cho bản thân một lý do chính đáng để bao biện tội lỗi.

Người mà Quả Quả nhất thiết cảm thấy có lỗi không phải Sùng Lãm mà là ai kia ở đối diện. Tiêu Sắt nghe thấy những lời của Quả Quả một giây liền cảm thấy nhói lòng. Nụ hôn đầu của hắn bị Quả Quả cướp đi. Đã thế nàng lại không nhớ gì cả, nên không hề có chút trách nhiệm nào với hắn. Một lời xin lỗi lại càng không có. Không lẽ hắn phải đi nói với nàng rằng, hắn bị nàng say rượu cưỡng hôn, cướp mất nụ hôn đầu quý báu. Nàng phải xin lỗi hắn? Chịu trách nhiệm với hắn? Thế này không phải quá mất mặt sao? Hắn thật sự rất thiệt thòi, rất ấm ức trong lòng và có cả xấu hổ muốn tìm một lỗ để chui vào. Trong thế gian có ai xúi quẩy như hắn, đụng phải nữ nhân say rượu như Quả Quả rồi lại bị nàng vô thức cưỡng hôn. Lát sau tỉnh dậy liền quên sạch. Gây án xong lại dửng dưng ngoài vòng pháp luật, xóa sạch mọi chứng cứ và tẩy trắng tội danh bằng cách không nhớ gì. Đúng là hay thật đó. Nàng không nhớ gì, hắn có thể giả vờ không nhớ, xem như chưa từng bị nàng cưỡng hôn, cướp mất nụ hôn đầu có được không? Đương nhiên là không. Hắn không vô sỉ như nàng.

Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt nghe đến “môi chạm môi” liền tức khắc quay sang đồng quy nhìn đến Tiêu Sắt, quan sát sắc thái biểu cảm của hắn thế nào.

“Hai người nhìn hắn làm gì?” Quả Quả nhanh chóng phát giác ánh nhìn kia có chút kỳ lạ, buôn miệng hỏi ngay.

Vô Tâm diễn sâu, giả vờ giật mình, sắc mặt bình nhiên quay lại đáp, lời đầy thuyết phục. “Không có gì. Ta định nói với hắn một chuyện nhưng bị cô làm cho giật mình quên mất.”

“Phải… phải…. đệ… đệ… cũng vậy.” Lôi Vô Kiệt gãi đầu cười sượng vì nói dối. Hai lần tên ngốc thật thà này nói dối đều là vì Quả Quả.

– ——–

Nguồn: https://.google.com/amp/s/mbi.dkn.tv/chuyenla/15-can-benh-kinh-khung-nhat-gioi-khien-nguoi-benh-khong-muon-song.html/amp


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.