Đọc truyện Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành – Chương 39: Dọa Cho Vui (1)
Ánh trăng nhàn nhạt trên cao, bị mây che mất một phần hào quang, gió cuốn một vài chiếc lá bay. Phía dưới, tất cả người dân của Cổ Hoạt Thành đang hò reo ăn mừng vui vẻ bên ánh lửa đỏ rực. Tạo ra một khung cảnh tuyệt mỹ.
Trái ngược với mỹ cảnh kia là một cảnh tượng u ám, đầy bi thương thống khổ. Trong khi Cổ Hoạt Thành hân hoan, rộn ràng, đâu ai biết rằng ở một căn phòng tối, ánh sáng yếu ớt, có một người đang nằm đau đớn vật vã, lăn lóc trên sàn. Dù bị cổ trùng hành hạ đau đớn khổ sở đến thế nào nhưng người mặc huyền y kia không hề dám hé răng rên la một lời. Người đó phải cắn chặt thanh đoản kiếm trên miệng, siết chặt tay, gồng người lên mà can chịu tất cả.
Từ xa tiếng bước chân dần đến gần. Huyền y dù đau đớn tột cùng như muối xát kim châm nhưng vẫn vô cùng cảnh giác, thở cũng không dám thở mạnh. Tựa hồ sợ rằng người khác sẽ phát hiện sự có mặt của mình trong căn phòng này. Huyền y nén đau cố thu lại một góc, mồ hôi như thác đổ.
Cánh cửa mở ra, một bóng người tay bưng chén ngọc bước vào, nam nhân đóng cửa lại, bình thản đi đến bên bàn, vừa đặt chén ngọc xuống, vừa ngồi xuống ghế. Tay hắn nhấc lên khỏi chén, nhẹ gõ ba cái xuống bàn, lên tiếng.
“Ra đây!”
Huyền y liền lăn ra đến bên chân hắn. Mồ hôi trên trán đầm đìa, sắc mặt tái nhợt đi vì bị cổ trùng hành hạ đau đớn không nguôi.
“Ngươi thấy Cổ Bách Xuyên thế nào? Hợp với tính khí ngươi chứ?”
Lam nhị Cổ chủ mắt lam biên biếc nhìn vào khoảng không. Trong ánh mắt đó không hề có một tia thương xót nào. Đôi môi hé mở, giọng điệu nhu hòa lên tiếng hỏi tội.
“Chủ… nhân! Chủ… nhân! Thuộc… hạ biết… sai… Xin… Chủ… nhân… tha mạng. Chủ… nhân… tha… mạng.”
Huyền y lăn lóc, cựa quậy vật vả trên sàn, gương mặt biến dạng vì đau đớn thê lương, miệng không ngừng cầu xin.
“Tha mạng?” Khóe môi trái khẽ nhếch lên một chút. Lam nhị Cổ chủ thanh âm nhu thuận nhưng bên trong vẫn có một tia nộ khí.
“Thuộc… hạ… biết… tội…”
“Thuộc… hạ… không… nên… làm… trái… ý… Chủ… nhân.”
Huyền y thống khổ cả người co rút, miệng lắp bắp nhận lỗi. Trong thanh âm nghe rõ nỗi đau phải chịu lớn đến thế nào.
Lam nhị Cổ chủ vẫn không nhìn xuống, hắn thở dài, nhẹ nhàng cất lời. “Sát Sát ngươi theo ta cũng được hai năm rồi. Hai năm qua ngươi chưa từng làm trái ý ta.”
“Chủ… nhân… tha… mạng.”
“Thuộc… hạ… tuyệt… đối… không… dám… tái… phạm. Sẽ… không… có… lần… sau.”
Lam nhị Cổ chủ đột nhiên đứng lên, hai tay chắp sau, ánh lửa cuồng cuộng trong đôi mắt lam, nhìn trừng trừng xuống huyền y bên dưới đang bị Cổ Bách Xuyên hành hạ đến chết đi sống lại. Hắn gằn giọng đầy sát khí, lẫm liệt thông cáo với cả thiên địa.
“Sát Sát ngươi hãy nhớ cho kỹ lời ta nói.”
“Nàng ấy là nữ nhân ta yêu nhất. Nàng quan trọng hơn bất kỳ thứ gì trên đời này kể cả ngôi vị Cổ chủ hay Cổ Hoạt Thành này. Nàng là người mà ta muốn dùng cả sinh mệnh để bảo vệ.”
“Dù là bất kỳ ai, ta cũng không cho phép làm tổn thương nàng. Chỉ cần chạm đến nàng một li, cái giá phải trả chính là tính mạng của kẻ đó. Ngươi cũng không ngoại lệ. Nếu còn dám có lần sau thì sẽ là mạng của ngươi.”
Lam nhị Cổ chủ ánh mắt càng bùng lên sát khí ngút ngàn. Đây có lẽ cũng là lời hứa mà hắn tự mình hứa với nàng, hứa với nhật nguyệt. Lời hứa sẽ mãi mãi trường tồn cho đến thiên trường địa cửu.
“Thuộc… hạ… khắc… cốt…ghi… tâm… đến… chết… cũng.. không… dám… quên.”
Sát Sát lúc vừa bắt gặp ánh mắt của Cổ chủ như muốn ăn gan uống máu mình, cả người rét run. Khi nghe rõ từng câu từng chữ của Lam nhị Cổ chủ nói ra càng khiến Sát Sát khiếp đảm kinh hồn hơn nữa. Có lẽ Cổ Bách Xuyên cũng không có gì đáng sợ so với Lam nhị Cổ chủ lúc này. Hai năm qua, đây là lần đầu tiên Sát Sát chứng kiến một biểu cảm khác của Lam nhị Cổ chủ. Biểu cảm kinh hồn đảm chiến này, Sát Sát thực không muốn nhìn lại lần nào nữa. Một lần cũng không.
“Được. Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng. Nhớ trân trọng nó.”
Lam nhị Cổ chủ ý cười hiện lên trong mắt, hắn đưa tay ra phía trước như muốn kéo Sát Sát đứng dậy. Sát Sát tay run vì đau đớn, cố vươn ra nắm lấy tay hắn cho hắn kéo lên.
Khi vừa bắt được tay của Lam nhị Cổ chủ, mọi thống khổ, đau đớn đều đột nhiên biến mất hoàn toàn. Trên trán chỉ còn vương lại vài giọt mồ hôi.
“Đa tạ Chủ nhân.”
Sau khi nhận biết mình được Lam nhị Cổ chủ giải cổ, Sát Sát vội quỳ xuống, chắp tay tạ ơn. Lam nhị Cổ chủ quay người đi, nhìn lên ánh trăng trên cao, có chút bồi hồi.
“Mới đó đã hai năm trôi qua rồi.”
“Hai năm trước, ta một mình ở Cổ Hoạt Thành thân cô thế cô, lại ấp ủ kế hoạch diệt thành nên mới quyết định tìm thêm người giúp đỡ.”
“Ta đến Hắc Thiên Động để tìm kiếm thử. Vô tình nhìn trúng nữ sát thủ được đào tạo từ nhỏ, vô tâm vô phế chỉ biết nghe lệnh chủ nhân hành động. Vừa hay rất đúng ý ta. Liền mua ngươi về.”
“Rồi lên kế hoạch cho ngươi ám sát Sùng Lãm. Nhưng sau đó ta nghĩ lại. Ta vừa mới về thành, lại chỉ mới học chút ít Vu thuật, Cổ chủ liền chết đi. Người bị hiềm nghi nhất chính là ta. Dù gì hắn cũng mang bệnh trong người, sống không quá 25 tuổi. Thế nên ta đã nhẫn nhịn chờ qua hai năm sẽ giết chết hắn. Đúng lúc hắn cũng vừa gần 25 tuổi, mọi người sẽ không nghi ngờ.”
“Nhưng điều ta thật không thể ngờ tới chính là lúc ta định ra ray Vô Tâm tên hòa thượng thân mang bí kíp La Sát Đường lại chạy loạn đến đây. Phá hỏng kế hoạch của ta.”
“Ba vị trưởng lão rất mực trung thành kia nhất định bắt ta phải mang hắn về cho Sùng Lãm. Ta vì muốn chiếm được lòng tin của họ nên ngoan ngoãn làm theo.”
“Ta ban đầu định bắt nàng làm con tin để trao đổi điều kiện với Vô Tâm, ép hắn trong lúc thi triển Tâm Ma Dẫn phải thay ta ra tay giết Sùng Lãm. Nhưng ông trời không giúp ta. Vô Tâm hắn đến sớm hơn dự định. Đã thế phía sau lại là người của ba trưởng lão ta không cách nào tiếp cận với hắn.”
“Nước cờ sai lầm nhất của ta chính là đi hành thích nàng, định cướp đi sinh mệnh của nàng. Để rồi không cẩn thận chính ta lại bị nàng cướp mất trái tim.”
Lam nhị Cổ chủ trong lòng hoa nở rộ. Một chút trách cứ cũng không có, ngược lại dễ dàng nhận thấy sự hân hoan, hạnh phúc đầy trân quý. Hắn cứ miên man nhìn lên ánh trăng sáng kia, tựa hồ như đang nhìn thấy nàng. Ánh mắt nhu tình như nước, đôi môi chợt vẽ lên một đường cong tuyệt mỹ. Có lẽ minh nguyệt cũng không đẹp bằng nàng trong tim hắn.
Mặt trời dần thức dậy sau một đêm dài nghỉ ngơi thoải mái. Những ánh nắng chiếu qua khẻ lá hay các giọt sương long lanh trên ngọn cỏ xanh. Chim chóc cũng bừng tỉnh, hót líu lo chào đón ngày mới.
“Vô Tâm!”
“Tiêu Sắt!”
“Tiểu Kiệt!”
“Ta có chuyện muốn thông báo với các người.”
Tiếng Quả Quả xé tan không khí trong lành buổi sớm. Nàng ba chân bốn cẳng chạy đến phòng của bộ tam, mang theo cả một vườn hoa khoe sắc trên mặt.
“Lại là chuyện gì nữa?” Cả ba đồng loạt mở cửa. Không hẹn mà gặp cùng thời điểm cất tiếng hỏi.
Quả Quả nhảy vào phòng Tiêu Sắt ở chính giữa. Vô Tâm và Lôi Vô Kiệt cũng theo nàng bước vào. Ba người ngồi xuống ghế, Tiêu Sắt lười biếng tay đỡ lên má, Vô Tâm tay khoanh trên bàn, tay chống cằm, Lôi Vô Kiệt hai tay khoanh trên bàn, ánh mắt ngây ngô. Cả ba tập trung vào Quả Quả, họ đang ngóng chờ xem Quả Quả định nói chuyện gì.
“Tiệc vui rồi có lúc cũng tàn.” Quả Quả đứng đối diện bộ tam, trên môi nở hoa.
“Ừm.” Bộ ba khẽ gật đầu đồng tình.
“Bằng hữu thân thiết mấy rồi có lúc cũng phải chia ly.” Quả Quả lại văn vẻ thêm một tí.
“Cô/Tỷ muốn…” Cả ba chợt hiểu ý Quả Quả.
“Ta muốn… từ biệt các người. Ta sẽ không đi cùng các người nữa.” Quả Quả hai tay chống xuống bàn, nghiêm túc nói thẳng vào vấn đề chính.
“Không đi nữa???”
Ba người bọn họ nghe xong kinh ngạc thét lên rúng động cả căn phòng.
“Vì ta đã nhận lời gả cho Lam mỹ nam, làm thê tử của chàng.” Quả Quả thu tay về. Nàng bày ra bộ dáng thiếu nữ yểu điệu, cười e thẹn, hai má thoáng hồng một chút vì xấu hổ.
“Thê tử??? Lam nhị Cổ chủ???”
Nghe như sét đánh trên đỉnh đầu. Cả ba bật đứng dậy, lần nữa thét gào lên. Cường độ cũng tăng lên đáng kể, các đồ vật trong phòng không tự chủ mà rung rinh một hồi.
“Đúng vậy.” Quả Quả tủm tỉm gật đầu. “Tay ôm Lam mỹ nam, mắt nhìn A Lãm đại ca. Đây không phải cuộc sống mỹ mãn đáng mơ ước hay sao???” Nàng đắc ý biểu lộ sự háo sắc thượng thừa, liếc liếc mắt nhìn thử biểu cảm của ba người bọn họ.
“Cô chắc chắn mình không đùa?” Vô Tâm nghiêm túc đứng lên hai tay chống lên bàn nhìn đăm đăm Quả Quả dò xét. Sắc mặt hắn thật có chút đen.
“Nhìn ta giống đang đùa lắm sao?”
Quả Quả cũng nghiêm nghị đập hai tay xuống bàn. Đưa mắt đến gần hắn, phóng thẳng vào mắt hắn một luồng điện thế cao áp. Để hắn và hai tên kia biết nàng nghiêm túc đến mức nào.
Cả ba điêu đứng một hồi, họ thật không thể tin đây là sự thật. Và càng không muốn chuyện này thành sự thật.
Từ những biểu hiện kỳ lạ của Quả Quả hôm qua, Lôi Vô Kiệt cứ bồn chồn, lo lắng trong lòng không thôi. Hắn cứ lo sợ Quả Quả sẽ vì Cổ chủ hay Lam nhị Cổ chủ mà sẽ không còn quan tâm đến hắn nữa. Nàng sẽ vì hai người bọn họ mà ở lại đây, không cùng ba người lên đường. Đoạn đường có nàng đi cùng, tuy gặp nhiều nguy hiểm nhưng cũng không ít chuyện vui. Có nàng làm cho cuộc hành trình càng thêm huyên náo vui vẻ, xóa tan không khí u ám, ảm đạm và hiểm nguy kia. Dù phía trước là nguy hiểm gì, họ sẽ cùng nàng đối mặt. Họ sẽ vì nàng, vì chính họ mà tiến về phía trước.
Vậy mà bây giờ những âu lo kia đã trở thành sự thật. Quả Quả đã chính miệng nói không muốn đi nữa. Đã thế nàng còn gả cho Lam nhị Cổ chủ. Chuyện này làm sao hắn chấp nhận được cơ chứ? Người hắn thích sắp gả cho kẻ khác. Nàng chưa gì đã muốn dừng chân khi mà chặng đường hành tẩu giang hồ chỉ mới bắt đầu, hắn đương nhiên không cam tâm, hắn chỉ mới bên nàng ít lâu, bao nhiêu đây thời gian thật sự không đủ. Hắn muốn được bên cạnh nàng, bảo vệ nàng như lời hắn đã từng thề. Hắn kiên quyết không thể để Quả Quả gả cho Lam nhị Cổ chủ.
Tiêu Sắt cảm nhận được có thứ gì đó đang vỡ vụn bên trong hắn. Là linh hồn hắn, là tim hắn, hay là thứ gì khác, giây phút này hắn không còn lý trí để nhận ra nữa. Hắn không hiểu tại sao hắn lại có cảm giác này. Là luyến tiếc sau này sẽ không được cùng nàng khẩu chiến? Hay là nuối tiếc khi mất một địch thủ đáng gờm? Không có nàng sẽ không còn ai ồn ào bên tai hắn, mọi thứ đều an tĩnh, như vậy không phải tốt sao? Tại sao hắn lại có chút chán ghét sự im ắng, hiu quạnh đến đáng sợ kia.
Tuy nàng có chút ồn ào, khó bảo và đặc biệt khó quản nhưng hắn có thể chịu được. Nàng cũng không đến mức bị hắn ghét bỏ mà vứt lại nơi này. Bốn người cùng đến thì phải bốn người cùng rời đi. Làm sao có chuyện ba người đi, một người ở lại cơ chứ? Có lẽ cũng bởi những cảm xúc này mà Dẫn Tình Chú của Lam nhị Cổ chủ đã nhầm lẫn là hắn thích nàng. Đúng là điên thật mà. Tiêu Sắt hắn không thích Quả Quả. Đúng vậy hắn làm sao có thể thích một nữ tử háo sắc như nàng. Thật ra hắn chỉ cảm thấy đấu khẩu với Quả Quả rất vui. Năm năm qua hắn chưa từng tìm được đối thủ xứng tầm trên phương diện này.
Những lần bị nàng chửi mắng Tiêu Sắt hắn thật muốn đâm nàng trăm dao ngàn kiếm. Tiêu Sắt rất muốn trả đũa nàng, chọc nàng tức đến hộc máu thì hắn liền hả hê trong dạ. Năm năm qua hắn chưa từng vui vẻ như vậy, chỉ khi trước mặt nàng hắn mới cảm nhận được thế nào là hỉ nộ, còn ái ố thì thôi đi. Bởi vậy cho nên cảm xúc hoan hỉ kia hắn không muốn bị người nào đó dập tắt. Quả Quả không thể ở lại Cổ Hoạt Thành. Quan trọng là không thể gả cho Lam nhị Cổ chủ. Nàng phải theo bọn họ lên đường. Hắn phải tìm cách ngăn nàng lại.
Vô Tâm thở dài quay người đi. Hắn không muốn bị người khác bắt gặp biểu cảm trên gương mặt hắn lúc này. Thật sự rất khó coi. Hắn phải nhanh chóng thu hết chúng lại. Hắn phải bình tĩnh một chút. Chuyện này hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý từ trước, sao bây giờ khi nghe Quả Quả sắp gả đi, hắn vẫn không thể chấp nhận được. Có lẽ là quá nhanh so với dự liệu của hắn. Hắn thật rất muốn giữ nàng lại, muốn cùng nàng đi tới Đại Phạn Âm Tự, chỉ cần như vậy thôi, liệu có được không? Đi đến Đại Phạn Âm Tự thì sao? Rồi nàng và hắn cũng sẽ chia tay tại đó. Mỗi người sẽ lại tự bước đi trên những con đường khác.
Nếu đã như vậy, tại sao không từ giã sớm hơn một chút? Hắn không thể tham gia, ích kỷ như vậy. Hắn không thể mãi giữ nàng bên cạnh hắn, càng không thể cho nàng bất cứ thứ gì. Hắn không thể nghĩ đến nàng, không thể nhớ nàng, càng không thể thích nàng, yêu nàng. Hắn đến cả giữ nàng trong lòng cũng không thể. Nếu không làm như vậy, hắn sao còn mặt mũi đối diện với sư phụ, làm sao còn có thể quay lại Hàn Thủy Tự? Lam nhị Cổ chủ rất thích nàng, có lẽ y sẽ đối xử tốt với nàng. Giao nàng cho y, Vô Tâm hắn có thể an tâm không?
Sau đó Vô Tâm và Tiêu Sắt thu lại cái dáng vẻ kia, Tiêu Sắt thong thả, tay long vào trong tay áo, nghênh mặt lên, nhẹ giọng gạ gẫm Quả Quả.
“Trên thế gian mỹ nam nhiều vô số kể, cô chỉ vừa mới gặp Lam nhị Cổ chủ đã cho rằng hắn là đệ nhất thiên hạ? Cô thật không muốn đệ nhất mỹ nam?”
Dùng “đệ nhất mỹ nam” làm mồi nhử là một kế rất khôn ngoan. Tiêu Sắt thừa biết Quả Quả háo sắc đến thế nào. Đệ nhất mỹ nam, nàng chắc chắn sẽ không thể cự tuyệt… Nhưng hôm nay Quả Quả ăn nhầm thứ gì, thái độ hoàn toàn khác hẳn.
“Đệ nhất mỹ nam thì sao? Nếu như hắn không thích ta, ta cũng không thể cưỡng ép hắn.”
Quả Quả đột nhiên có chút buồn bả, cúi đầu xuống. Một giây sau nàng liền biến đổi, ranh mãnh xoay người đi, tay ôm ngang eo, vẻ mặt hoan hỉ cực độ, khẽ lắc lư cả người, đá mắt nhìn về Tiêu Sắt, cất tiếng.
“Lam mỹ nam tuy không phải đệ nhất nhưng cũng là cực phẩm thượng hạng mỹ nam. Vả lại hắn vô cùng thích ta. Ta còn cầu gì nữa?”
“Vậy cô thích hắn không?” Vô Tâm quay người lại, nghiêm túc hỏi.
“Thích. Đương nhiên là thích. Ta trước giờ luôn thích mỹ nam nga.” Quả Quả gật đầu, vui vẻ thừa nhận.
“Háo sắc hết thuốc chữa!” Tiêu Sắt nhìn thấy dáng vẻ hoa si đến đáng ghét của Quả Quả, hắn bực tức gầm gừ.
“Tối qua hắn kéo cô đi là để nói chuyện này?” Đêm qua khi thấy Lam nhị Cổ chủ kéo Quả Quả đi, quay về nàng cười hết một mùa, Vô Tâm đã đoán được chuyện. Nhưng hắn thật không ngờ nàng đã đồng ý gả cho y.
“Đúng. Chuyện tối qua… là như thế này…” Quả Quả hân hoan liền kể lại hết sự tình.