Đọc truyện Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành – Chương 29: Bắt Nhầm Con Tin (4)
Lại thêm một canh giờ trôi qua…
“Xoảng”
Một tiếng động đột nhiên vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch.
“Tiếng động này là…”
“Quả Quả tỷ!”
“Nguy rồi.”
Tiêu Sắt bị tiếng động đánh thức. Lôi Vô Kiệt bật người dậy, kêu lên một tiếng. Vô Tâm cũng không khác gì, hắn bừng tỉnh. Cả ba lao nhanh ra khỏi phòng.
Vừa chạy gần đến trước phòng Quả Quả, họ đã thấy một người cũng đang hớt hải chạy đến từ phía bên kia.
“Lam nhị Cổ chủ, ngươi cũng nhanh thật đấy.” Vô Tâm nhìn thấy hắn xuất hiện ở đây, liền ngạc nhiên cảm thán.
Điều khiến bốn người họ ngạc nhiên hơn chính là cửa phòng Quả Quả mở tung. Đúng lúc này cả chục hộ vệ cũng đã xuất hiện, Lam nhị Cổ chủ ra hiệu cho họ ám binh bất động. Họ liền nấp vào những góc khuất.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Bạch cô nương…” Lam nhị Cổ chủ khẩn trương vừa hỏi vừa định bước vào phòng thì bị Tiêu Sắt ngăn lại.
“Chờ một chút.”
Lam nhị Cổ chủ, nhướng mắt như muốn hỏi “Tại sao?”
Tiêu Sắt hiểu được liền lên tiếng cảnh báo, “Đừng xuất hiện trước mắt cô ta, nếu không ngươi sẽ phải hối hận.”
Lam nhị Cổ chủ nghe xong lại càng khó hiểu, hắn thật hiếu kỳ, không biết Quả Quả sau khi say rượu sẽ thế nào, làm sao có thể dọa sợ ba nam nhân hùng hổ này như thế.
Bốn người nhẹ nhàng rón rén bước đến cạnh cửa phòng, ló mắt nhìn vào bên trong quan sát tình hình. Cảnh tượng hãi hùng liền hiện ra trước mắt họ.
Quả Quả cứ vô thức liêu xiêu bước qua bước lại, mắt thì đờ đẫn vô hồn, miệng không ngừng cười ngổ ngáo.
Quả Quả đụng phải bình hoa bằng hồng ngọc phía trên có hoa văn tuy đơn giản nhưng vô cùng hài hòa, đẹp đẽ. Nàng liền nhấc nó lên đưa ra xa, cúi đầu, giọng điệu say khướt, “Xin lỗi ah.” Cũng vì say mèn nên có chút đứng không vững, cái cúi đầu đó, khiến nàng muốn chúi nhũi, xém xíu nữa thì sấp mặt. Sau đó nàng thu tay về nhìn ngắm, “Chậu hoa đẹp thật đấy, cho ta hôn một cái nào!” Nói xong Quả Quả liền chu môi hôn lên bình hoa một cái. Nàng đặt bình hoa về chỗ cũ, nhưng lúc này nàng không tỉnh táo, mắt cũng không còn tinh anh nên để bình ngọc meo ra mép kệ. Nàng vừa quay lưng bỏ đi, cũng là lúc bình hoa hồng ngọc quý báu không từ mà biệt chiếc kệ yêu dấu, yên ổn vỡ tan tành trên sàn.
Bốn con mèo ngoài cửa không khỏi mắt tròn mắt dẹt, miệng mồm há hốc. Lam nhị Cổ chủ nhìn thấy bình hoa hồng ngọc quý báu bị vỡ thành từng mảnh mà ngậm ngùi chua xót.
Quả Quả lại ba phải một trái đi tiếp, lần này nàng đụng đầu vào tường, có một bức họa đang treo trên tường. Nàng ngước mặt lên, chớp chớp mắt nhìn cho rõ, “Xí, tranh họa đã xấu, chữ lại càng xấu, không bằng một ngón chân của ta.” Quả Quả cả người không thể đứng yên, cứ thế mà nghiêng ngã chê bai bức họa kia.
“Cô ta dám chê bức họa Phong Hoa Tuyết Nguyệt của Đệ nhất danh họa thời khai quốc Đông Quan Lý Cầm Xu cách đây hơn 100 năm???” Lam nhị Cổ chủ bức xúc, răng nghiến lại, nhưng phải thu nhỏ thanh âm để nàng không phát hiện ra.
Quả Quả trèo lên bàn, tìm cách tháo bức họa xuống, nàng vừa tháo vừa bẩm lẩm, “Xấu thì đem vứt.”
“Cô ta dám…???”
Lam nhị Cổ chủ tức điên, may mà Lôi Vô Kiệt kịp thời bịt miệng hắn lại nếu không thì bốn người sẽ nằm trong tầm ngắm của Quả Quả. Cái mà Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt lo chính là an toàn của Quả Quả, bức tranh kia có đáng là gì.
Quả Quả sau khi tháo bức họa xuống, nàng trợn tròn mắt nhìn lại nó lần nữa, vẫn không thay đổi quan điểm nhưng chủ kiến có chút thay đổi. Nàng đặt bức Phong Hoa Tuyết Nguyệt xuống bàn, vớ tay cầm ngay nghiên mực, mài.
“Cô ta định làm gì ah?” Lam nhị Cổ chủ cực kỳ hiếu kỳ với hành động khó hiểu của Quả Quả.
Quả Quả mài xong mực, cầm lấy bút lông phía trước chấm vào mực.
“Mau ngăn cô ta lại.” Lam nhị Cổ chủ không thể chịu được nữa, hắn vội bước ra định ngăn cản Quả Quả, nhưng đã bị Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt kéo và giữ lại.
Quả Quả cười đắc ý, vẽ nguệch ngoạc hết cả bức họa rồi thẳng tay ném vào thùng rác.
Lam nhị Cổ chủ khóc không ra nước mắt, “Bức họa cổ của ta…!!!”
Vô Tâm, Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt nhắm mắt lắc đầu, “Xem như của đi thay người đi.”
Quả Quả không có chủ đích đi đến chỗ khác, liền thấy miếng Như Ý Bảo Thạch, nàng cầm lên nhìn qua nhìn lại, “Bảo thạch màu hổ phách chưa đủ tuổi, nhìn sơ là biết hàng kém chất lượng. Vứt.”
Vừa dứt lời, Quả Quả ném ngay Như Ý Bảo Thạch ra sau lưng, Lam nhị Cổ chủ vội vàng bắt lại.
“Hử? Sao không nghe thấy tiếng vỡ nhỉ?”
Quả Quả lấy làm lạ, định quay đầu nhìn lại thì…
“Xoảng”
Nên nàng không cần quay lại kiểm tra nữa.
Trước lúc đó, Lam nhị Cổ chủ vừa bắt lại được Như Ý Bảo Thạch. Nó rõ ràng có màu lục mà Quả Quả lại nhìn ra màu hổ phách??? Hắn có tí vui mừng vì giữ được của, ai ngờ Quả Quả lại đáng ghét như vậy, nhất định phải nghe thấy tiếng Như Ý Bảo Thạch vỡ mới chịu buông tha. Vì để Quả Quả không phát hiện ra họ, Vô Tâm ngay tức khắc liền giật lấy Như Ý Bảo Thạch từ trong tay Lam nhị Cổ chủ không do dự ném xuống đất. Tiếng vỡ của Như Ý Bảo Thạch của là tiếng lòng của Lam nhị Cổ chủ, từng mãnh vỡ đó cũng giống như trái tim hắn vụn vỡ.
Quả Quả đột nhiên đổi hướng, quay quắt lại, khiến cho bộ tứ bên ngoài một phen đứng tim. Họ nhanh chóng tìm một nơi an toàn ẩn nấp, tầm nhìn lý tưởng để giám sát các hành động của Quả Quả.
Cửa sổ đột nhiên mở ra, từ trong phòng đột nhiên xuất hiện hai bàn tay đang nắm lấy thanh cửa, một cái đầu từ từ ngoi lên, Quả Quả trèo qua cửa sổ thoát ra ngoài. Quả Quả cũng thật là quái dị, cửa chính đã mở sẵn lại không chịu đi, phải tự làm khó mình mà bằng cách trèo qua cửa sổ mới chịu. Đã thế lại hành động lạ thường, nếu nàng mặc bạch y chứ không phải lam y, cộng thêm xõa ra mái tóc dài che mất khuôn mặt, như vậy có lẽ sẽ dọa người ta chết khiếp. Nhưng những hành động kỳ lạ của nàng cũng đã dọa được những kẻ ẩn nấp kia một vố rồi.
Quả Quả lạng lách như rắn bò, nàng vô tình đụng phải cột nhà “Binh” liền dội ra vài bước.
Vô Tâm, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt, Lam nhị Cổ chủ cùng các hộ vệ mặt mày nhăn nhó, họ tự cảm thấy đau thay cho cái trán của Quả Quả. Nhưng hình như nàng không hề thấy đau, ngược lại còn vui vẻ cười ngố.
“Hello, cột nhà đại huynh, hôn một cái ah.”
Quả Quả chu môi hôn lên cột nhà một cái. Hôn xong cột nhà đại huynh nàng liền lễ phép, “Cảm ơn” một tiếng. Điệu bộ này của nàng làm cho bọn họ không dám nhìn thêm một tí nào nữa, lặng lẽ quay người, đảo mắt đi nơi khác hay đơn giản hơn là nhắm mắt, thở hắt một cái.
Quả Quả xoay người bước xuống mấy bậc thềm, cũng may là chao đảo nhưng không có ngã. Nếu không chắc sáng hôm sau cả người nàng sẽ đau ê ẩm với đầy trẫy những vết bầm tím. Quả Quả tình tang tính tang đi về phía trước, đụng phải một bộ bàn ghế. Lần này nàng có vẻ tức giận, lập tức đạp đỗ chúng không thương tiếc. Kế bên bộ bàn ghế xui xẻo là một cây đại thụ cũng xui xẻo không kém. Quả Quả tâm tình không tốt liền trút hết lên cây đại thụ đó. Nàng liên tiếp đạp mạnh vào gốc cây cổ thụ khoảng mười mấy cái.
“Cây Tử Đinh Lăng hơn 200 tuổi của ta!!! Cô ta dám đạp nó, cô ta có biết vài tháng nữa nó sẽ nở hoa hay không vậy???” Lam nhị Cổ chủ mếu máo, ruột đau như cắt, khi thấy Quả Quả hành hạ cây Tử Đinh Lăng đại thụ của hắn. Lôi Vô Kiệt bên cạnh lúc này chỉ biết vỗ vai an ủi hắn.
Quả Quả sau khi chà đạp cây đại thụ mà không thấy xi nhê gì, nàng nghiêng đầu khó hiểu, “Sao còn chưa chết nhỉ???”
“Chết??? Cô mới là người đi tìm chết ấy!”
Lam nhị Cổ chủ thật không thể giữ được tiên khí nhàn nhạ, trầm tĩnh thường ngày, hắn đã bị Quả Quả chọc đến nổi máu điên xông lên tận đầu, khó lòng kiềm chế mà mắng ra miệng. Khiến cho cả bọn hộ vệ kinh hãi trong lòng, họ chưa từng thấy Lam nhị Cổ chủ giận dữ như vậy, thậm chí hắn chưa từng mắng bất kỳ ai phạm lỗi trong Cổ Hoạt Thành này một câu nào, những lúc như vậy hắn chỉ nhẹ nhàng bảo họ lui xuống thôi.
Lam nhị Cổ chủ vừa mắng xong, sáu tia sét liền phóng vào hắn. Dù hành động của Quả Quả được cho là hơi quá đáng nhưng suy cho cùng thì do nàng say rượu mới thành ra như vậy, huống hồ gì nàng với ba người bọn họ là cùng một hội. Khi đồng bọn của mình bị người khác mắng, cảm xúc đầu tiên trong lòng họ đương nhiên là tức giận rồi.
“Ta uất ức chửi một câu cũng không được sao?” Lam nhị Cổ chủ trừng mắt lại. Lam nhị Cổ chủ thật uất ức cho người rồi. Nhưng người sẽ còn uất ức dài dài, hãy chờ xem.
“Cô ta… Cô ta… định làm cái quái gì nữa???” Lam nhị Cổ chủ chợt nhìn về phía Quả Quả, thấy nàng bỗng dưng đổi hướng.
Quả Quả lại đụng phải cánh cửa của một căn phòng gần bên, nàng cúi đầu, “Cửa đại tỷ, xin chào, tỷ có thể cho ta hôn một cái không?”
Quả Quả cố đứng nghiêm một chút thực tế thì cứ lắc lư, yên ắng chờ đợi câu trả lời, nhưng mãi vẫn không lên tiếng, nàng liền mắt nhắm mắt mở, cười cười, “Không trả lời tức là đồng ý. Ta hôn đây.” Vừa dứt tiếng, Quả Quả đặt lên cửa phòng một nụ hôn nồng cháy. Cả bọn bên kia đồng loạt vỗ trán thở dài.
Vô Tâm, Tiêu Sắt lúc này thật xấu hổ muốn độn thổ thay nàng, họ thật không muốn nhận là có quen biết Quả Quả cho đỡ mất mặt. Bước chân ra giang hồ cái cần nhất chính là thể diện. Vậy mà thể diện của họ đều bị Quả Quả đem đi làm thức ăn cho chó.
Quả Quả mở cửa, đi vào trong phòng, Lam nhị Cổ chủ chợt cảm nhận được chuyện không lành. Hắn nhớ lại số phận đáng thương của bình hồng ngọc, Phong Hoa Tuyết Nguyệt cùng với Như Ý Bảo Thạch vừa rồi, mà không khỏi lòng dạ rét run.
“Không phải cái này.” “Bốp.”
“Xấu!” “Ném.” ” Bốp… Bốp…”
“Không phải cái này luôn.” “Vứt”
“Vứt…Vứt” “Ném… Ném…”
“Hàng dỏm… Vứt.”
“Binh… Binh…” “Chát… Chát…”
Cứ mỗi lần từ “Vứt” và từ “Ném” cất lên thì từ trong phòng văng ra những món báu vật, đồ cổ,… quý giá ngàn năm có một, nằm thành đống hỗn độn trên đất. Cả bọn nuốt nước bọt quay lại nhìn về duy nhất một mình Lam nhị Cổ chủ. Lam nhị Cổ chủ yêu kỳ trân dị bảo như sinh mệnh, Quả Quả đối xử với chúng như vậy, khác nào lấy mạng hắn. Sắc mặt hắn từ đỏ ngầu chuyển sang xanh lá chuối rồi lại sang màu trắng bệch, từ trắng bệch bắt đầu xám lại, sau đó đen đến nỗi không thể đen hơn được nữa.