Đọc truyện Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành – Chương 17: Hôm Nay Phải Có Một Người Chết (2)
“Cô ta thật sự hạ được Bách Cửu Ảnh Cơ???” Tiêu Sắt trố mắt nhìn Bách Cơ phát độc, ngạc nhiên trong lòng.
Bách Cửu tựa người vào vách nhà, tay kia ôm tay bị trúng độc cả người run rẩy vì đau đớn. Vừa nhìn thấy Lôi Vô Kiệt khỏe mạnh như thường, Bách Cửu Ảnh Cơ có chút sửng sốt:
“Không ngờ trúng phải Lăng Phong Nhũy Cốt Tán của ta mà có thể mở mắt lên được? Bạch Quả, ta thật sự đã quá xem thường cô rồi.”
“Không phải cuối cùng vẫn phải nhờ đến thuốc giải của bà sao?” Quả Quả thở ra.
“Bây giờ có thể thực hiện giao dịch của chúng ta rồi.” Quả Quả bước tới dần, chìa tay về phía Bách Cửu.
“Cô tuyệt đối không thể làm như vậy.” Vô Tâm nắm cánh tay đang chìa ra của Quả Quả ngăn nàng lại.
“Cô ta định làm gì?” Tiêu Sắt chau mày, lười biếng hỏi.
Vô Tâm sắc mặt nặng nề không trả lời.
“Ta nghĩ các người nên thương lượng lại với nhau một chút. Cô ta định lấy mạng mình đổi 3 mạng của các người.” Bách Cơ gắng sức, mai mỉa.
“Cái gì?” Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt kinh ngạc thốt lên.
“Quả Quả tỷ, vạn lần không thể.” Lôi Vô Kiệt cũng bước tới ngăn lại ý định điên rồ này của Quả Quả.
“Cô nghĩ thế nào mà lại dám làm vậy?” Tiêu Sắt liếc mắt hỏi. “Bọn ta là nam nhân lại cần một nữ nhân như cô bảo vệ? Chuyện này đồn đại ra ngoài, sau này chúng ta còn mặt mũi nào bước chân ra giang hồ nữa chứ?”
“Tiêu rồi. Thời gian không còn nhiều. Ta sắp bị bại lộ.” Quả Quả lo sợ, bức bối hất tay Vô Tâm đi. “Các người cứ xem như ta “sắc đảm bao thiên” đi (háo sắc đến liều mạng).”
“Như vậy cũng không thể. Cô nói tôn nghiêm của chúng ta cô vứt ở đâu?” Tiêu Sắt cáu lên, bước tới, trừng mắt.
“Đến lúc nào rồi còn để ý đến tôn với chả nghiêm, mấy cái đó có ăn được đâu?” Quả Quả xoay người lại, tay chống hông, đối diện với ba nam tử kia, mắng. “Các ngươi lắm lời quá đó.”
Quả Quả đôi mắt nháy nháy liên tục, cố dùng khẩu hình miệng truyền đạt cho họ hiểu.”Các người muốn giúp ta thì hãy ngậm miệng lại đi.” Nhưng hình như họ chẳng hiểu gì cả, cứ ngẩn cả người ra. Quả Quả có chút lành lạnh trong lòng. Nàng nhân cơ hội họ không làm loạn liền quay người lại đối mặt với Bách Cửu, dứt khoát nói.
“Bách Cửu, đây là giao dịch của chúng ta. Ta đã quyết định rồi. Bà mau giao thuốc giải ra đi.”
Bách Cơ từ từ lấy trong đai lưng ra một lọ thuốc nhỏ, run run đưa ra phía trước. Quả Quả vui vẻ như hoa nở, giang tay đón lấy lọ thuốc giải. Nào ngờ, người tính không bằng trời tính, đúng lúc Quả Quả sắp đón lọ thuốc giải từ tay Bách Cửu, bà ta chợt cảm thấy, thần trí tỉnh táo, nội lực trở lại như thường…
“Bạch Quả cô dám lừa ta?”
Bách Cơ nóng giận, vội thu tay về, tay kia nhanh tức khắc bóp cổ Quả Quả nâng cao. Hành động của Bách Cửu nhanh đến nỗi Vô Tâm, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt chưa kịp phản ứng, Quả Quả vẫn chưa tắt hẳn nụ cười đã bị bóp ngạt. Cả ba định động thủ, chỉ thấy Quả Quả ra hiệu bất động cho họ.
“Nhưng lần này là thật.” Quả Quả thảy lên mặt Ảnh Cơ một nắm bột trắng.
“Cô nghĩ ta tin cô?” Bách Cơ bất ngờ hít phải độc dược, liền buông tay, thả Quả Quả xuống, thu tay về cản lại.
“Vậy bà dám lấy tính mạng của mình ra đánh cược, lần này là thật hay giả.” Quả Quả tay sờ sờ cổ, khó khăn phát ra lời khiêu khích này.
Bách Cửu hơi thở chạp chậm, thu hẹp đồng tử, hạ huyết áp, hạ thân nhiệt, mất dần ý thức, sức lực, da khô, đỏ, khô miệng, suy hô hấp, lại tăng nhịp tim. Bà ta cười đau khổ, loạng choạng, giữ chặt vách nhà để tránh bị ngã xuống. “Nếu là giả ta sẽ không tha cho cô. Nếu là thật thì tốt. Ta có thể đoàn tụ với tướng công mình.”
“Cô sao lại ngốc như vậy? Suy nghĩ tiêu cực.” Quả Quả bực tức.
“Nhưng nếu ta là cô, ta thà chết theo tướng công mình ngay lúc đó còn hơn là sống cô độc, đau khổ trong nhớ nhung, thù hận và tìm cách trả thù trong ngần ấy năm.” Quả Quả sắc mặt biến đổi, nàng cảm thấy đau lòng không kém gì Bách Cơ phía trước.
“Cô ta đang khuyên nhũ người khác sao?” Tiêu Sắt nghe được câu khích lệ này không khỏi kinh ngạc, có ai lại khuyên can người khác như thế.
“Cô ta giỏi nhất là khuyên người ta đi chầu trời. Điển hình là Sơn Hoa Hạ Tiêu Tư.” Vô Tâm lắc đầu thở ra.
“Ta năm xưa cũng muốn làm như vậy. Nhưng lúc đó ta đang mang thai.”
Thái độ của Bách Cửu cũng đã thay đổi, bà ta không còn ngoan cường như trước, lần này thanh âm nhẹ nhàng, buồn tủi như những lời khắc khoải trong lòng bấy lâu muốn tâm sự cùng ai đó có thể hiểu được cảm nhận của mình nhưng vẫn mãi không tìm ra. Khi nghe những lời Quả Quả vừa nói, mà Bách Cơ nhất thời ngộ nhận thành bạn tâm giao, có lẽ chính Bách Cửu cũng không biết rằng hôm nay mình lại có thể trãi hết cõi lòng với kẻ thù trước mắt.
“Là con trai hay con gái. Có đáng yêu không?” Quả Quả nghe thấy trẻ con liền quên hết thù hằng, hoàn cảnh hiện tại, vui vẻ bước tới, nghe Bách Cửu tâm sự.
Vô Tâm, Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt cũng bỏ bớt một phần đề phòng, lẵng lặng một bên nghe câu chuyện của Bách Cơ định kể.
“Ta chỉ biết nó là con trai. Lúc sinh nó ra ta chưa từng nhìn đến nó một cái, đã bỏ lại nó cho người thân nuôi dưỡng, một mình ta bế quan luyện độc, rồi tìm tới hắn trả thù. Bây giờ ta cũng không biết con ta trông như thế nào, lớn ra làm sao?” Bách Cửu vừa nói vừa tự sát muối vào vết thương lòng. Nụ cười trên môi thật chua xót biết bao.
“Bà thật nhẫn tâm.” Quả Quả không chịu được với cách Ảnh Cơ đối xử với chính con trai ruột của mình như thế.
“Xem ra Vô Tâm và con trai giống nhau rồi.” Quả Quả đưa mắt nhìn về Vô Tâm.
“Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó.” Vô Tâm tức giận khi thấy Quả Quả nhìn hắn bằng ánh mắt đầy vẻ thương hại.
“Ta không có thương hại ngươi. Ta đồng cảm với ngươi.” Quả Quả tức khắc giải bày. Rồi quay lại câu chuyện của Bách Cơ.
“Một đứa trẻ hơn mười năm không được sống trong tình yêu thương của cha mẹ không phải là quá đáng thương sao? Nó có tội tình gì chứ? Chắc là nó cũng muốn biết cha mẹ mình trông như thế nào?”
“Tại sao lại rời xa nó? Tại sao lại bỏ nó lại? Tại sao lại không yêu thương nó? Trẻ con xung quanh nó, luôn có cha mẹ bên cạnh, bảo bọc, chăm sóc, dạy dỗ, yêu thương? Tại sao chỉ mình nó là không có? Nó đã không còn cha bên cạnh, đã vậy mẹ nó lại bỏ rơi nó? Nó đã làm sai gì sao? Nên mẹ nó mới nhẫn tâm bỏ rơi nó?”
Quả Quả nghẹn lại một chút rồi nói tiếp.
“Con trai bà bây giờ chắc là đang nhớ bà lắm. Con trai bà bây giờ chắc là muốn gặp lại bà lắm, muốn nhìn thấy bóng dáng của mẹ nó. Nó thèm lắm được gọi một tiếng mẹ mà bấy lâu nay nó luôn giấu trong tâm! Nó khao khát lắm được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của mẹ nó. Nó khắc khoải lắm muốn được mẹ nó ôm chặt nó vào lòng, thèm khát được cảm nhận hơi ấm từ mẹ nó…”
“Con trai của ta… con trai của ta…!!!” Bách Cửu bàng hoàng xúc động, thả lỏng tay, ngồi phịch xuống đất, nước mắt không kìm được, không ngừng tuôn rơi khi nghe Quả Quả nói ra những xúc cảm từ tận đáy lòng mình.
“Con trai bà chính là minh chứng sống cho tình yêu của bà và tướng công bà. Vậy mà bà lại không để tâm đến nó. Như vậy có xứng đáng với tình yêu của tướng công dành cho bà không?”
“Ta… ta…” Ảnh Cơ kích động.
“Bà có bao giờ tự hỏi con trai bà giống tướng công bà mấy phần, giống bà mấy phần không? Bà có bao giờ tự hỏi đôi mắt con trai bà giống tướng công bà hay giống bà không? Vầng trán, chân mày, cái mũi, cái miệng, cái cằm, mái tóc và nụ cười giống ai không?”
“Bà có bao giờ tự nghĩ, nếu tướng công bà biết bà đối xử với con trai của hai người như thế, ông ấy sẽ cảm thấy thế nào không? Ta tin dù sống hay chết thì tướng công bà cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng của bà bây giờ. Mà cái ông ta muốn thấy nhất chính bà và con trai hai người có một cuộc sống luôn bình an, vui vẻ, yên ổn, hạnh phúc mỗi ngày. Có như vậy ông ta ở trên trời linh thiêng mới có thể yên lòng.”
“Ta ra nông nỗi này, không phải tất cả đều do cha hắn ban cho hay sao?” Bách Cơ ánh mắt thâm thù đại hận nhìn đến Vô Tâm, bà ta muốn dìm chết Vô Tâm trong ánh mắt đó.
Quả Quả ngồi xuống, đặt tay lên vai Bách Cửu an ủi.
“Chuyện năm xưa đã là quá khứ, hiện tại mới là thứ đáng để chúng ta trân trọng, không phải sao? Bà đừng khiến ân oán đời trước liên lụy đến đời sau. Oan oan tương báo đến bao giờ mới dứt. Sống trong thù hận là bể khổ thế nào, có lẽ bà là người hiểu rõ nhất còn gì?”
“Bây giờ mọi thứ vẫn còn chưa quá muộn. Bà có thể lựa chọn lại mà. Lựa chọn một cuộc sống hạnh phúc.”
Ảnh Cơ nghe đến đây, vội ngẩn gương mặt đẫm nước mắt lên nhìn đăm đăm vào mắt Quả Quả. Quả Quả mỉm cười, gật đầu.
“Nếu bà hôm nay giết hắn, tướng công bà cũng không sống lại được. Vậy bà giết hắn có ích gì? Buông hạ đầu đao, ân oan năm xưa đặt xuống tại đây, mọi chấp niệm, đau khổ sẽ tan biến theo mây khói, không còn vấn bận trong lòng. Bà hãy quay về đoàn tụ cùng con trai bà, hai mẹ con từ nay cùng nhau sống một cuộc sống thoải mái, tự do, vui vẻ, hạnh phúc đến hết cuộc đời còn lại. Như vậy không phải sẽ tốt hơn sao?”
“Con đường phía trước bà đang đi là tăm tối, là ngõ cụt, nếu bà bước tiếp sẽ không còn đường quay về. Đừng đi tới nữa có được không? Xin bà một lần hãy ngoảng đầu nhìn lại phía sau, nơi có con trai đang mòn mỏi trông ngóng bà quay về bên cạnh nó, nơi đó sẽ cho bà một cuộc sống mà trước đây bà từng ao ước. Có tiếng cười khúc khít trẻ thơ, có tiếng hát ru da diết ngọt ngào…”
“Bà hãy dùng tình yêu “nghĩa bạc vân thiên” (tình nghĩa lớn đến nỗi che lấp cả mây trời rộng lớn) của bà đối với tướng công mình mà đặt hết yêu thương vào đứa con trai bé nhỏ của mình một lần có được không? Hãy quay về bên nó, yêu thương nó nhiều hơn, bù đắp những năm tháng vắng đi hơi ấm, tình yêu của bà.”
“Bách Cơ, cô thấy sao? Ta đã thay con trai cô một lần nói hết những gì hắn muốn nói với cô bấy lâu nay. Bây giờ quyền quyết định là ở cô. Đừng để hắn thất vọng.” Quả Quả thu tay về, lặng lẽ đứng lên, nghiêm chỉnh hỏi.
“Từ đầu đến cuối cô đã không có ý định làm hại ta.” Bách Cửu lao đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt “phong vận do tồn” (vẻ đẹp, khí chất thời trẻ vẫn còn được giữ lại), dứt khoát đứng lên.
“Bách Cửu Ảnh Cơ ta hôm nay phục rồi. “Nguyện giả mắc câu” (tình nguyện mắc câu) tiểu nha đầu nhà ngươi.” Bách Cơ cười lạnh một cái.
“Thuốc giải đây.” Bách Cửu ném đến cho Quả Quả.
“Thật sao? Bách Cơ tỷ tỷ đúng là “tú ngoại đức trung” (bên ngoài xinh đẹp bên trong lương thiện).” Quả Quả tâm ý khai xuân, vừa đón lấy lọ thuốc giải, vừa không quên rót mật vào tai Bách Cơ.
“Bách Cửu tỷ tỷ àh, tỷ có thể hay không cho muội một ít thuốc trị sẹo… Dấn thân vào giang hồ, ít nhiều trên cơ thể cũng sẽ lưu lại vết tích, mà… muội… không thích sẹo cho lắm…” Quả Quả chợt thốt ra những lời này, khiến cho cả bọn há hốc, Bách Cơ chịu giao thuốc giải ra đã là việc một khó hơn lên trời rồi. Bây giờ cô ta lại xin thêm thuốc trị sẹo??? Thật là… không muốn sống nữa…
“Được voi đòi tiên?” Bách Cửu trợn mắt.
Ngược lại, Quả Quả không một chút sợ hãi, bước tới ôm lấy cánh tay Bách Cơ lay lay, nũng nịu. “Đi mà… tiên nữ tỷ tỷ…”
“Xem như ta mắc nợ nha đầu này đi.” Bách Cơ lấy ra một lọ khác đưa cho Quả Quả.
Quả Quả “tâm hoa nộ phóng” (sung sướng, hớn hở) nhận lấy, liền hôn lên má Ảnh Cơ đáp lễ. “Bách Cửu tỷ tỷ, thơm quá đi.”
“Cô???” Ảnh Cơ bất ngờ bị hôn liền xấu hổ, mặt đỏ bừng lên.
Ba nam nhân kia cũng sửng người ra một khắc.
“Không những mê nam sắc lại còn háo thêm nữ sắc. Đúng là tạp nham. Hết nói nổi.” Tiêu Sắt lắc đầu quay đi.
“Lần này quay về, dù gì ta cũng không xài đến nó nữa.” Bách Cửu xoay người ra cửa, bỏ đi mà không để lại lời tạm biệt nào.
“Bách Cơ tỷ tỷ, bảo trọng. Tỷ hãy làm người mẹ vĩ đại nhất thế gian này. Hãy sống thật hạnh phúc, vui vẻ đó nha.” Quả Quả đuổi theo bóng dáng Bách Cửu ra đến trước sân, vẫy vẫy tay lớn giọng gửi gấm tâm tư.
“Biết rồi.” Ảnh Cơ lạnh lùng bay đi không hề quay đầu lại. Nhưng giọng điệu của nàng nghe có vẻ rất vui vẻ, thoải mái vì cuối cùng nàng đã rút bỏ được gánh nặng trong lòng bấy lâu.